Dam My Y Troi Da Dinh Thien Thuy Tinh Van
Truyện: Duyên Kiếp Tác giả: Thiên Thủy Tình VănThể loại: Đam Mỹ cổ trang, sinh tử, ngược, HESố chương: 7Nhân vật chính: Lý Mộ Huyền x Vân TiêuChấp bút: 28/4/2018_____________________________
Chương 6: Thiên Sơn Tuyết LiênVân Tiêu đứng dưới chân núi Thiên Sơn nhìn lên, một màu trắng toát lạnh lẽo đến thấu tận tim gan đập vào trong mắt. Y phục mong manh trên người y không thể che đi cái lạnh của nơi này. Gió rít gào từng cơn cuốn theo vô số bông tuyết bay toán loạn giữa không gian bao la buốt giá. Ngay cả ánh Mặt Trời dường như cũng bất lực với sự giá rét khôn tả này.Lý Mộ Huyền bệnh rồi, hắn sau khi từ Đào Hoa Các trở về chưa được mấy hôm thì đổ bệnh. Hắn ngủ một đêm đến sáng thì không dậy nữa, có gọi thế nào cũng không tỉnh lại. Lão phu nhân từ nhiều năm trước đã được một vị tiên nhân cho hay, năm nay là năm Lý Mộ Huyền gặp phải đại nạn. Nếu có thể vượt qua thì sẽ sống đến trăm tuổi còn không thì... Mà người duy nhất có thể giúp hắn vượt qua cơn đại nạn này cũng chỉ có thể là quý nhân của hắn - Vân Tiêu.Lão thần y lần này là thật sự lắc đầu bó tay trước bệnh trạng kỳ dị của Lý Mộ Huyền. Sinh cơ trong người hắn đang mất đi theo từng ngày. Hắn cứ hôn mê bất tỉnh như vậy cùng lắm chỉ kéo dài được một tháng là cùng. Thế nhưng cũng không phải là không có cách. Lão thần y nói rằng, chỉ cần tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên là có thể cứu Lý Mộ Huyền. Thiên Sơn Tuyết Liên còn được người đời nhắc đến với một tên gọi khác là Bách Thảo Chi Vương, trăm năm hoa nở một lần, có khả năng cải tử hồi sinh. Thiên Sơn Tuyết Liên mọc trên núi Thiên Sơn quanh năm lạnh giá. Hoa thường mọc trong khe đá hiểm trở, đã từng có hàng trăm hàng ngàn người vì bốn chữ Thiên Sơn Tuyết Liên này mà phải bỏ mạng, thậm chỉ còn lâm vào cảnh xương nát thịt tan.Từ xưa đến nay số người có thể nắm trong tay Thiên Sơn Tuyết Liên còn chưa bằng số ngón trên một bàn tay.Lý Lão phu nhân cũng đã khuyên can Vân Tiêu không nên đi, vì ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sẽ rất tội cho hai đứa nhỏ. Thế nhưng vì mạng sống của Lý Mộ Huyền, Vân Tiêu bằng mọi giá cũng phải thử một lần. Đêm hôm đó Vân Tiêu nhìn hai đứa con thơ ngủ một hồi rồi lại sang nhìn Lý Mộ Huyền thật lâu như muốn khắc sâu hình bóng ấy mãi mãi. Sau đó y mới nghẹn ngào bỏ lại một mẫu giấy rồi lặng lẽ rời đi. Thời gian của Lý Mộ Huyền đã không còn nhiều nữa rồi, y phải nhanh chóng tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên.Vân Tiêu một thân một mình, trải qua biết bao gian nan vất vả mới tìm đến được nơi băng giá này. Y cũng không chắc mình có may mắn đến đúng thời điểm hoa nở hay không. Nhưng y không muốn bỏ cuộc dù chỉ còn một phần trăm cơ hội. Nếu Lý Mộ Huyền có xảy ra mệnh hệ gì, y cũng không còn thiết sống nữa.Giữa một vùng bao la tuyết trắng, có một thân ảnh đỏ rực đang khó khăn leo từng chút một lên đỉnh Thiên Sơn. Hai bàn tay y đã lạnh cóng đến mức mất đi cảm giác, bên trong lòng bàn tay ấy là vô số những vết trầy xước đang không ngừng rỉ máu, sâu có cạn có. Thiên Sơn Tuyết Liên chỉ mọc ở những nơi vách đá cheo leo, muốn hái được hoa chỉ có thể liều. Vân Tiêu dùng kiếm đâm vào khe đá để leo lên, máu tươi từ kẽ tay theo chuôi kiếm chảy xuống lốm đốm trên nền tuyết trắng. Vượt trăm ngàn dặm đường xa xôi để đến nơi khắc nghiệt này, đã tiêu hao của Vân Tiêu không ít sức lực. Bây giờ y lại liều mạng trèo lên vách núi nguy hiểm như vậy khó tránh khỏi việc xảy ra sự cố. Mũi kiếm vì ghim vào vách núi quá cạn nên không chịu nổi sức nặng mà bị trượt xuống. Vân Tiêu từ giữa sườn núi lăn xuống, cả ngọn núi vốn dĩ đã bị bao phủ bởi một tầng tuyết dầy nên khi y lăn xuống tuyết cũng bắt đầu lở ra. Tay trái và đầu Vân Tiêu va mạnh vào một tảng đá lớn, cuối cùng là bị thương nặng mà bất tỉnh. Toàn thân Vân Tiêu bị vùi dập trong đám tuyết lở. Máu từ trên cánh tay trái và đầu tuôn ra, nhuộm đỏ cả một vùng. Vân Tiêu mơ màng tỉnh lại, giờ phút này y rất muốn ngủ, nhưng lại chợt nhớ đến Lý Mộ Huyền vẫn còn chờ y đem Thiên Sơn Tuyết Liên về cứu. Còn có cả Hàm nhi và Hành nhi bé nhỏ của y đang ngày ngày khóc đòi y trở về. Nghĩ đến đó, Vân Tiêu tự cắn lấy đầu lưỡi của mình để cố tỉnh táo lại, y tuyệt đối không được bỏ cuộc. Cả đầu lưỡi và môi Vân Tiêu đều bị y tự mình cắn đến bật máu, y cố gắng thoát ra khỏi đống tuyết lạnh đến thấu xương đang đè nặng trên người. Xé một mảnh vải trên áo xuống cột lại vết thương đang chảy máu trên khủy tay lại, Vân Tiêu đứng dậy vũ sạch tuyết trên đầu và trong quần áo xuống, ngay cả trong giày cũng có không ít. Một thân chật vật, tóc tai rối loạn, cả người đầy thương tích, nhìn Vân Tiêu thật thảm hại. Kiếm của y cũng đã bị đám tuyết vùi chôn ở đâu đó mất rồi, y tìm mãi cũng chẳng thấy đâu.Vân Tiêu quyết định lại leo lên thêm một lần nữa, kết quả vẫn là tiếp tục bị tuyết đè. Lần này khiến cho cổ chân phải của y trực tiếp bị trẹo đau đến khiến cho y bất tỉnh lần hai.Cứ như vậy, Vân Tiêu cứ liều mạng leo lên ngọn núi Thiên Sơn này như một con thiêu thân mù quáng lao vào ánh sáng. Mặc cho thứ ánh sáng mê hoặc đó có là ngọn lửa cướp đi sinh mạng nó đi chăng nữa, nó vẫn cứ nhất quyết lao vào. Thời gian trôi qua như cát chảy, mới đó đã qua ba ngày. Ba ngày liều mạng, có lẽ ngay cả ông trời cũng rủ lòng thương, cuối cùng Vân Tiêu cũng đã tìm thấy Thiên Sơn Tuyết Liên, dù y đã gần như chỉ còn sót lại chút hơi tàn, nhưng trong lòng y vẫn có một sự vui mừng đến không sao tả được. Thế nhưng lão thần y đã nói, Thiên Sơn Tuyết Liên phải hái khi nở mới hiệu nghiệm mà đóa Tuyết Liên trước mặt y vẫn còn chưa nở. Y đã tìm được hoa nhưng lại sai thời điểm..."Thiên Sơn Tuyết Liên chưa nở... Phải làm sao bây giờ? Hức hức... Mộ Huyền phải làm sao bây giờ? Trời ơi..."Một hồi sau, Vân Tiêu chợt rút từ bên hông ra một con dao nhỏ. Rạch một đường dài trong lòng bàn tay rồi để máu mình tự do chảy xuống gốc của đóa Tuyết Liên. Lão thần y đã từng nói qua, nếu muốn Thiên Sơn Tuyết Liên nở trong thời gian ngắn thì chỉ có thể dùng máu tươi của chính mình để tưới. Nhưng không phải chỉ đơn giản như vậy là được, mà người tưới máu và người cần được cứu phải có tình cảm sâu nặng, thật lòng thật dạ yêu thương nhau thì mới có thể thành công khiến Thiên Sơn Tuyết Liên khai nở.Máu tươi từng giọt từng giọt yếu ớt chảy xuống dưới gốc Tuyết Liên nhưng nụ hoa vẫn như cũ không thay đổi. Vân Tiêu cắn răng, lại rạch vào trong lòng bàn tay mình thêm mấy đường. Vết thương mới dù sao cũng sẽ chảy nhiều máu hơn vết thương cũ. Hai bàn tay và mười đầu ngón tay của Vân Tiêu đã chằng chịt những vết cắt chồng chéo lên nhau, nhìn vô cùng dữ tợn. Máu trong người y bây giờ đã sắp cạn kiệt rồi, sắc mặt y lúc này cũng đã sắp trắng bằng tuyết ở nơi đây."Vẫn chưa nở... Tại sao chứ? Tại sao... Hức hức... Hay là vẫn còn chưa đủ?"Vân Tiêu đưa mắt nhìn con dao nhỏ dính đầy máu của mình trước mặt, lại nhìn những mạch máu dưới làn da bán trong suốt ở cổ tay. "Chỗ này chắc sẽ có nhiều máu hơn... Chắc sẽ không chết đâu... Mình phải sống... Phải sống mang Thiên Sơn Tuyết Liên này trở về... Hức hức... Mộ Huyền! Ngươi nhất định phải... Phải cố gắng chờ ta..."Nói rồi Vân Tiêu suy yếu với lấy lưỡi dao nằm trên mặt tuyết... Nước mắt từng giọt nối đuôi nhau rơi xuống dưới góc Thiên Sơn Tuyết Liên.Dưới chân núi Đào Hoa, lão thần y nhìn vào điển tịch cổ xưa ở trên bàn mà thở dài ai oán."Ài... Rốt cuộc là cần phải có máu, chân tâm và thứ gì nữa thì mới có thể khiến cho Thiên Sơn Tuyết Liên nở đây chứ? Trời ạ... Mấy con mối này đúng là biết lựa chỗ để cắn mà!"Lưỡi dao vừa mới đặt lên cổ tay gầy gò chưa kịp cắt xuống thì Vân Tiêu đã bị một thứ ánh sáng vàng kim làm chói mắt. Nụ Thiên Sơn Tuyết Liên bỗng dưng xoay tròn, kim quang óng ánh chói lóa từ trong từng cánh hoa phóng ra một hồi khoảng mười nhịp thở mới tắt hẳn. Nụ hoa giờ phút này đã ngừng xoay tròn, biến thành một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên diễm lệ. Lá xanh mọc quanh thân, cánh hoa vàng trắng, nhụy hoa đỏ tím đang phô sắc giữa trời đông giá rét. Vân Tiêu lúc này mừng đến độ quên đi hết tất cả những đau đớn trên người, lưỡi dao trên tay cũng đã rơi xuống tự bao giờ. Y kinh ngạc nhìn đóa hoa rực rỡ như nhìn thấy được kỳ tích của đời mình."Nở rồi? Thiên Sơn Tuyết Liên cuối cùng cũng đã nở rồi! Mộ Huyền được cứu rồi! Tạ ơn... Hu hu... Tạ ơn trời đất... Tạ ơn trời đất!"Vân Tiêu vừa khóc vừa dập đầu lạy khắp bốn phía. Khi tay y vừa chạm vào Thiên Sơn Tuyết Liên thì ngay lập tức bị một lực lượng vô hình hất cả người văng ra xa. Vân Tiêu từ trên cao rơi xuống, khó tránh khỏi việc khiến cho tuyết lở. Lần này y lại bị vùi dập trong tuyết, vì quá yếu nên y chỉ có thể bất lực để nữa người dưới của mình kẹt lại bên trong tuyết lạnh. Trong miệng trào ra một búm máu đỏ bầm, Vân Tiêu tuyệt vọng nhìn lên vách đá. Nơi có Thiên Sơn Tuyết Liên bây giờ lại đối với y xa vời vợi. Với cái tình trạng này, ngay cả đứng dậy y cũng làm không được huống hồ chi là một lần nữa leo lên."Nhân loại thật to gan lớn mật! Dám có ý đồ với Hoa nhi của ta!"Một âm thanh như êm do diệu như của tự nhiên vang vọng khắp chốn. Bên cạnh Thiên Sơn Tuyết Liên bỗng xuất hiện một thân ảnh thướt tha. Một vị mỹ nhân có khuôn mặt như tranh vẽ, mặc vấy dài màu xanh lục, trên thân vấy có thêu hàng ngàn đóa Thiên Sơn Tuyết Liên. Xung quanh người nàng còn có hương thơm khiến con người ta thần hồn điên đảo, dưới chân là sương khói lượn lờ. Vô số bông tuyết từ trên trời rơi xuống nhưng không có bông nào có thể rơi được trên người nàng. Trên đầu nàng không phải là tóc mà thay vào đó là một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên khổng lồ đang nở rộ, tiên khí từ bên trong tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.Vân Tiêu kinh ngạc đến mức trợn trắng mắt."Người này là... Là... Quỷ? Thần linh ơi... Quỷ! Có quỷ a!""Câm mồm! Nhân loại ngu xuẩn! Ta chính là Tuyết Liên Hoa Mẫu, không phải quỷ!""Tuyết... Tuyết Liên Hoa Mẫu sao? Ta... Ta nhất định phải lấy cho bằng được Thiên Sơn Tuyết Liên về cứu người...""Hừ! Thiên Sơn Tuyết Liên là kết tinh của trời và đất, là vua của bách thảo, trăm năm hoa nở một lần, há có phải phàm vật để cho nhân loại nhỏ bé như ngươi chạm vào!""Ta... Hức hức... Hoa Mẫu... Cầu xin nàng! Ta thật sự rất cần Thiên Sơn Tuyết Liên này để cứu người... Xin nàng... Hu hu...""... Cứu ai? Người kia rất quan trọng với ngươi sao?""Cứu trượng phu của ta, hắn trong lòng ta rất quan trọng!""Ha ha... Nam nhân cùng nam nhân chung một chỗ? Thời buổi bây giờ đang thịnh hành cái dạng này sao? Ngươi nói hắn đối với người rất quan trọng, nhưng lời nói của nhân loại các ngươi từ xưa đến nay đều không đáng tin. Như vầy đi, nể tình ngươi dùng máu của mình kích thích cho Hoa nhi của ta nở sớm ta sẽ cho ngươi một cánh hoa. Ngươi đừng xem thường một cánh hoa này, bấy nhiêu thôi cũng đã thừa sức cứu nhân loại kia.""Thật sao? Cảm ơn... Cảm ơn Tuyết Liên Mẫu Hoa... Hức hức... Cảm ơn nàng...""Ha ha... Nhân loại, ngươi đừng có vội cảm ơn ta! Chỉ một chút máu kia của ngươi căn bản không có giá trị đến mức ta phải cho ngươi một cánh hoa đâu. Nếu muốn cứu trượng phu của ngươi thì...""Ta... Ta phải làm sao mới được?""Ha... Đừng nôn nóng... Ngươi chỉ cần tự tay móc hai mắt của mình ra cho ta là được. Thế nào? Nếu bây giờ hối hận, ta có thể để ngươi đi.""Ta...""Vì hắn, ngươi phải hy sinh ánh sáng của đời ngươi. Quãng đời còn lại của ngươi phải sống trong sự tăm tối, mà hắn chưa chắc sau này sẽ không chán ghét một kẻ mù như ngươi. Nhân loại, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, đừng để sau này phải hối hận không kịp!""... Ta... Ta chấp nhận, dù sau này chuyện đó có xảy ra thì ta vẫn chấp nhận. Nếu như hắn chết ta sẽ đau khổ hơn gấp trăm nghìn lần, cũng chẳng còn muốn sống nữa... Tuyết Liên Hoa Mẫu, những gì nàng đã hứa thì nhất định... Hức hức... Nhất định phải giữ lời!""Tất nhiên! Ta cũng không thích lừa gạt giống như nhân loại các ngươi!""Được..."Vừa nói dứt lời, Vân Tiêu liền đưa hai ngón tay lên, không chút do dự moi ra hai tròng mắt mình. Huyết nhục mơ hồ từ trong hai hốc mắt lõm sâu tuông ra chảy dài xuống hai gò má. Đau đớn tột cùng khiến Vân Tiêu phải gào lên. Ai có thể hiểu thấu nỗi đớn đau khi phải tự mình móc mắt của chính mình. "A!!! Đau quá! Hu hu..."Giây phút hai nhãn cầu của Vân Tiêu tách ra khỏi hốc mắt cũng là lúc bóng tối bao trùm khắp nơi trong đầu Vân Tiêu. Y khóc nhưng trong đôi mắt đã không còn nước mắt mà là máu me đầm đìa. "... A... Tuyết Liên Hoa Mẫu... Hức... Nàng đã hứa rồi... Phải..."Bản thân vốn dĩ đã không còn lại bao nhiêu máu huyết, bây giờ Vân Tiêu lại tự mình moi mắt, máu lại một lần nữa phun ra. Y còn chưa nói hết câu đã gục ngã trên nền tuyết đẫm máu, sinh cơ trong người gần như cạn kiệt, hơi thở yếu ớt đến mức không thể nhận ra. Tuyết Liên Hoa Mẫu nhìn hai khối nhãn cầu huyết nhục mơ hồ nằm lăn lóc trên mặt tuyết, chân mày khẽ nhíu rồi xoay lưng."Hứ! Nhân loại ngu xuẩn!"Tại Lý gia, Lý Mộ Huyền vốn đã hôn mê nhiều ngày bỗng dưng từ hai bên đuôi mắt của hắn chảy xuống hai giọt lệ.💮💮💮💮💮💮💮💮💮💮💮Thiên Sơn Tuyết Liên là có thật nha mọi người. Thiên Sơn Tuyết Liên còn được mệnh danh là Bách Thảo Chi Vương, có khả năng chữa bách bệnh, đặc biệt còn là thần dược chống ung thư. Hoa thuộc họ cúc nhưng lại giống như hoa sen, cánh hoa màu vàng trắng và nhụy đỏ tím. Bảy năm hoa nở một lần. Thiên Sơn Tuyết Liên mọc trong khe núi đá trên núi Thiên Sơn - một dãy núi nằm ở khu vực Trung Á, giữa biên giới Tây Bắc Tân Cương (Tây Tạng) và Kazakhstan.Mình chỉ nêu một vài ý chính về loài hoa này thôi. Ai muốn biết chi tiết thì search Google nhé!Còn Thiên Sơn Tuyết Liên trong truyện của mình thì đã có sự phóng đại và chém gió không ít hí hí...
Chương 6: Thiên Sơn Tuyết LiênVân Tiêu đứng dưới chân núi Thiên Sơn nhìn lên, một màu trắng toát lạnh lẽo đến thấu tận tim gan đập vào trong mắt. Y phục mong manh trên người y không thể che đi cái lạnh của nơi này. Gió rít gào từng cơn cuốn theo vô số bông tuyết bay toán loạn giữa không gian bao la buốt giá. Ngay cả ánh Mặt Trời dường như cũng bất lực với sự giá rét khôn tả này.Lý Mộ Huyền bệnh rồi, hắn sau khi từ Đào Hoa Các trở về chưa được mấy hôm thì đổ bệnh. Hắn ngủ một đêm đến sáng thì không dậy nữa, có gọi thế nào cũng không tỉnh lại. Lão phu nhân từ nhiều năm trước đã được một vị tiên nhân cho hay, năm nay là năm Lý Mộ Huyền gặp phải đại nạn. Nếu có thể vượt qua thì sẽ sống đến trăm tuổi còn không thì... Mà người duy nhất có thể giúp hắn vượt qua cơn đại nạn này cũng chỉ có thể là quý nhân của hắn - Vân Tiêu.Lão thần y lần này là thật sự lắc đầu bó tay trước bệnh trạng kỳ dị của Lý Mộ Huyền. Sinh cơ trong người hắn đang mất đi theo từng ngày. Hắn cứ hôn mê bất tỉnh như vậy cùng lắm chỉ kéo dài được một tháng là cùng. Thế nhưng cũng không phải là không có cách. Lão thần y nói rằng, chỉ cần tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên là có thể cứu Lý Mộ Huyền. Thiên Sơn Tuyết Liên còn được người đời nhắc đến với một tên gọi khác là Bách Thảo Chi Vương, trăm năm hoa nở một lần, có khả năng cải tử hồi sinh. Thiên Sơn Tuyết Liên mọc trên núi Thiên Sơn quanh năm lạnh giá. Hoa thường mọc trong khe đá hiểm trở, đã từng có hàng trăm hàng ngàn người vì bốn chữ Thiên Sơn Tuyết Liên này mà phải bỏ mạng, thậm chỉ còn lâm vào cảnh xương nát thịt tan.Từ xưa đến nay số người có thể nắm trong tay Thiên Sơn Tuyết Liên còn chưa bằng số ngón trên một bàn tay.Lý Lão phu nhân cũng đã khuyên can Vân Tiêu không nên đi, vì ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sẽ rất tội cho hai đứa nhỏ. Thế nhưng vì mạng sống của Lý Mộ Huyền, Vân Tiêu bằng mọi giá cũng phải thử một lần. Đêm hôm đó Vân Tiêu nhìn hai đứa con thơ ngủ một hồi rồi lại sang nhìn Lý Mộ Huyền thật lâu như muốn khắc sâu hình bóng ấy mãi mãi. Sau đó y mới nghẹn ngào bỏ lại một mẫu giấy rồi lặng lẽ rời đi. Thời gian của Lý Mộ Huyền đã không còn nhiều nữa rồi, y phải nhanh chóng tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên.Vân Tiêu một thân một mình, trải qua biết bao gian nan vất vả mới tìm đến được nơi băng giá này. Y cũng không chắc mình có may mắn đến đúng thời điểm hoa nở hay không. Nhưng y không muốn bỏ cuộc dù chỉ còn một phần trăm cơ hội. Nếu Lý Mộ Huyền có xảy ra mệnh hệ gì, y cũng không còn thiết sống nữa.Giữa một vùng bao la tuyết trắng, có một thân ảnh đỏ rực đang khó khăn leo từng chút một lên đỉnh Thiên Sơn. Hai bàn tay y đã lạnh cóng đến mức mất đi cảm giác, bên trong lòng bàn tay ấy là vô số những vết trầy xước đang không ngừng rỉ máu, sâu có cạn có. Thiên Sơn Tuyết Liên chỉ mọc ở những nơi vách đá cheo leo, muốn hái được hoa chỉ có thể liều. Vân Tiêu dùng kiếm đâm vào khe đá để leo lên, máu tươi từ kẽ tay theo chuôi kiếm chảy xuống lốm đốm trên nền tuyết trắng. Vượt trăm ngàn dặm đường xa xôi để đến nơi khắc nghiệt này, đã tiêu hao của Vân Tiêu không ít sức lực. Bây giờ y lại liều mạng trèo lên vách núi nguy hiểm như vậy khó tránh khỏi việc xảy ra sự cố. Mũi kiếm vì ghim vào vách núi quá cạn nên không chịu nổi sức nặng mà bị trượt xuống. Vân Tiêu từ giữa sườn núi lăn xuống, cả ngọn núi vốn dĩ đã bị bao phủ bởi một tầng tuyết dầy nên khi y lăn xuống tuyết cũng bắt đầu lở ra. Tay trái và đầu Vân Tiêu va mạnh vào một tảng đá lớn, cuối cùng là bị thương nặng mà bất tỉnh. Toàn thân Vân Tiêu bị vùi dập trong đám tuyết lở. Máu từ trên cánh tay trái và đầu tuôn ra, nhuộm đỏ cả một vùng. Vân Tiêu mơ màng tỉnh lại, giờ phút này y rất muốn ngủ, nhưng lại chợt nhớ đến Lý Mộ Huyền vẫn còn chờ y đem Thiên Sơn Tuyết Liên về cứu. Còn có cả Hàm nhi và Hành nhi bé nhỏ của y đang ngày ngày khóc đòi y trở về. Nghĩ đến đó, Vân Tiêu tự cắn lấy đầu lưỡi của mình để cố tỉnh táo lại, y tuyệt đối không được bỏ cuộc. Cả đầu lưỡi và môi Vân Tiêu đều bị y tự mình cắn đến bật máu, y cố gắng thoát ra khỏi đống tuyết lạnh đến thấu xương đang đè nặng trên người. Xé một mảnh vải trên áo xuống cột lại vết thương đang chảy máu trên khủy tay lại, Vân Tiêu đứng dậy vũ sạch tuyết trên đầu và trong quần áo xuống, ngay cả trong giày cũng có không ít. Một thân chật vật, tóc tai rối loạn, cả người đầy thương tích, nhìn Vân Tiêu thật thảm hại. Kiếm của y cũng đã bị đám tuyết vùi chôn ở đâu đó mất rồi, y tìm mãi cũng chẳng thấy đâu.Vân Tiêu quyết định lại leo lên thêm một lần nữa, kết quả vẫn là tiếp tục bị tuyết đè. Lần này khiến cho cổ chân phải của y trực tiếp bị trẹo đau đến khiến cho y bất tỉnh lần hai.Cứ như vậy, Vân Tiêu cứ liều mạng leo lên ngọn núi Thiên Sơn này như một con thiêu thân mù quáng lao vào ánh sáng. Mặc cho thứ ánh sáng mê hoặc đó có là ngọn lửa cướp đi sinh mạng nó đi chăng nữa, nó vẫn cứ nhất quyết lao vào. Thời gian trôi qua như cát chảy, mới đó đã qua ba ngày. Ba ngày liều mạng, có lẽ ngay cả ông trời cũng rủ lòng thương, cuối cùng Vân Tiêu cũng đã tìm thấy Thiên Sơn Tuyết Liên, dù y đã gần như chỉ còn sót lại chút hơi tàn, nhưng trong lòng y vẫn có một sự vui mừng đến không sao tả được. Thế nhưng lão thần y đã nói, Thiên Sơn Tuyết Liên phải hái khi nở mới hiệu nghiệm mà đóa Tuyết Liên trước mặt y vẫn còn chưa nở. Y đã tìm được hoa nhưng lại sai thời điểm..."Thiên Sơn Tuyết Liên chưa nở... Phải làm sao bây giờ? Hức hức... Mộ Huyền phải làm sao bây giờ? Trời ơi..."Một hồi sau, Vân Tiêu chợt rút từ bên hông ra một con dao nhỏ. Rạch một đường dài trong lòng bàn tay rồi để máu mình tự do chảy xuống gốc của đóa Tuyết Liên. Lão thần y đã từng nói qua, nếu muốn Thiên Sơn Tuyết Liên nở trong thời gian ngắn thì chỉ có thể dùng máu tươi của chính mình để tưới. Nhưng không phải chỉ đơn giản như vậy là được, mà người tưới máu và người cần được cứu phải có tình cảm sâu nặng, thật lòng thật dạ yêu thương nhau thì mới có thể thành công khiến Thiên Sơn Tuyết Liên khai nở.Máu tươi từng giọt từng giọt yếu ớt chảy xuống dưới gốc Tuyết Liên nhưng nụ hoa vẫn như cũ không thay đổi. Vân Tiêu cắn răng, lại rạch vào trong lòng bàn tay mình thêm mấy đường. Vết thương mới dù sao cũng sẽ chảy nhiều máu hơn vết thương cũ. Hai bàn tay và mười đầu ngón tay của Vân Tiêu đã chằng chịt những vết cắt chồng chéo lên nhau, nhìn vô cùng dữ tợn. Máu trong người y bây giờ đã sắp cạn kiệt rồi, sắc mặt y lúc này cũng đã sắp trắng bằng tuyết ở nơi đây."Vẫn chưa nở... Tại sao chứ? Tại sao... Hức hức... Hay là vẫn còn chưa đủ?"Vân Tiêu đưa mắt nhìn con dao nhỏ dính đầy máu của mình trước mặt, lại nhìn những mạch máu dưới làn da bán trong suốt ở cổ tay. "Chỗ này chắc sẽ có nhiều máu hơn... Chắc sẽ không chết đâu... Mình phải sống... Phải sống mang Thiên Sơn Tuyết Liên này trở về... Hức hức... Mộ Huyền! Ngươi nhất định phải... Phải cố gắng chờ ta..."Nói rồi Vân Tiêu suy yếu với lấy lưỡi dao nằm trên mặt tuyết... Nước mắt từng giọt nối đuôi nhau rơi xuống dưới góc Thiên Sơn Tuyết Liên.Dưới chân núi Đào Hoa, lão thần y nhìn vào điển tịch cổ xưa ở trên bàn mà thở dài ai oán."Ài... Rốt cuộc là cần phải có máu, chân tâm và thứ gì nữa thì mới có thể khiến cho Thiên Sơn Tuyết Liên nở đây chứ? Trời ạ... Mấy con mối này đúng là biết lựa chỗ để cắn mà!"Lưỡi dao vừa mới đặt lên cổ tay gầy gò chưa kịp cắt xuống thì Vân Tiêu đã bị một thứ ánh sáng vàng kim làm chói mắt. Nụ Thiên Sơn Tuyết Liên bỗng dưng xoay tròn, kim quang óng ánh chói lóa từ trong từng cánh hoa phóng ra một hồi khoảng mười nhịp thở mới tắt hẳn. Nụ hoa giờ phút này đã ngừng xoay tròn, biến thành một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên diễm lệ. Lá xanh mọc quanh thân, cánh hoa vàng trắng, nhụy hoa đỏ tím đang phô sắc giữa trời đông giá rét. Vân Tiêu lúc này mừng đến độ quên đi hết tất cả những đau đớn trên người, lưỡi dao trên tay cũng đã rơi xuống tự bao giờ. Y kinh ngạc nhìn đóa hoa rực rỡ như nhìn thấy được kỳ tích của đời mình."Nở rồi? Thiên Sơn Tuyết Liên cuối cùng cũng đã nở rồi! Mộ Huyền được cứu rồi! Tạ ơn... Hu hu... Tạ ơn trời đất... Tạ ơn trời đất!"Vân Tiêu vừa khóc vừa dập đầu lạy khắp bốn phía. Khi tay y vừa chạm vào Thiên Sơn Tuyết Liên thì ngay lập tức bị một lực lượng vô hình hất cả người văng ra xa. Vân Tiêu từ trên cao rơi xuống, khó tránh khỏi việc khiến cho tuyết lở. Lần này y lại bị vùi dập trong tuyết, vì quá yếu nên y chỉ có thể bất lực để nữa người dưới của mình kẹt lại bên trong tuyết lạnh. Trong miệng trào ra một búm máu đỏ bầm, Vân Tiêu tuyệt vọng nhìn lên vách đá. Nơi có Thiên Sơn Tuyết Liên bây giờ lại đối với y xa vời vợi. Với cái tình trạng này, ngay cả đứng dậy y cũng làm không được huống hồ chi là một lần nữa leo lên."Nhân loại thật to gan lớn mật! Dám có ý đồ với Hoa nhi của ta!"Một âm thanh như êm do diệu như của tự nhiên vang vọng khắp chốn. Bên cạnh Thiên Sơn Tuyết Liên bỗng xuất hiện một thân ảnh thướt tha. Một vị mỹ nhân có khuôn mặt như tranh vẽ, mặc vấy dài màu xanh lục, trên thân vấy có thêu hàng ngàn đóa Thiên Sơn Tuyết Liên. Xung quanh người nàng còn có hương thơm khiến con người ta thần hồn điên đảo, dưới chân là sương khói lượn lờ. Vô số bông tuyết từ trên trời rơi xuống nhưng không có bông nào có thể rơi được trên người nàng. Trên đầu nàng không phải là tóc mà thay vào đó là một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên khổng lồ đang nở rộ, tiên khí từ bên trong tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.Vân Tiêu kinh ngạc đến mức trợn trắng mắt."Người này là... Là... Quỷ? Thần linh ơi... Quỷ! Có quỷ a!""Câm mồm! Nhân loại ngu xuẩn! Ta chính là Tuyết Liên Hoa Mẫu, không phải quỷ!""Tuyết... Tuyết Liên Hoa Mẫu sao? Ta... Ta nhất định phải lấy cho bằng được Thiên Sơn Tuyết Liên về cứu người...""Hừ! Thiên Sơn Tuyết Liên là kết tinh của trời và đất, là vua của bách thảo, trăm năm hoa nở một lần, há có phải phàm vật để cho nhân loại nhỏ bé như ngươi chạm vào!""Ta... Hức hức... Hoa Mẫu... Cầu xin nàng! Ta thật sự rất cần Thiên Sơn Tuyết Liên này để cứu người... Xin nàng... Hu hu...""... Cứu ai? Người kia rất quan trọng với ngươi sao?""Cứu trượng phu của ta, hắn trong lòng ta rất quan trọng!""Ha ha... Nam nhân cùng nam nhân chung một chỗ? Thời buổi bây giờ đang thịnh hành cái dạng này sao? Ngươi nói hắn đối với người rất quan trọng, nhưng lời nói của nhân loại các ngươi từ xưa đến nay đều không đáng tin. Như vầy đi, nể tình ngươi dùng máu của mình kích thích cho Hoa nhi của ta nở sớm ta sẽ cho ngươi một cánh hoa. Ngươi đừng xem thường một cánh hoa này, bấy nhiêu thôi cũng đã thừa sức cứu nhân loại kia.""Thật sao? Cảm ơn... Cảm ơn Tuyết Liên Mẫu Hoa... Hức hức... Cảm ơn nàng...""Ha ha... Nhân loại, ngươi đừng có vội cảm ơn ta! Chỉ một chút máu kia của ngươi căn bản không có giá trị đến mức ta phải cho ngươi một cánh hoa đâu. Nếu muốn cứu trượng phu của ngươi thì...""Ta... Ta phải làm sao mới được?""Ha... Đừng nôn nóng... Ngươi chỉ cần tự tay móc hai mắt của mình ra cho ta là được. Thế nào? Nếu bây giờ hối hận, ta có thể để ngươi đi.""Ta...""Vì hắn, ngươi phải hy sinh ánh sáng của đời ngươi. Quãng đời còn lại của ngươi phải sống trong sự tăm tối, mà hắn chưa chắc sau này sẽ không chán ghét một kẻ mù như ngươi. Nhân loại, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, đừng để sau này phải hối hận không kịp!""... Ta... Ta chấp nhận, dù sau này chuyện đó có xảy ra thì ta vẫn chấp nhận. Nếu như hắn chết ta sẽ đau khổ hơn gấp trăm nghìn lần, cũng chẳng còn muốn sống nữa... Tuyết Liên Hoa Mẫu, những gì nàng đã hứa thì nhất định... Hức hức... Nhất định phải giữ lời!""Tất nhiên! Ta cũng không thích lừa gạt giống như nhân loại các ngươi!""Được..."Vừa nói dứt lời, Vân Tiêu liền đưa hai ngón tay lên, không chút do dự moi ra hai tròng mắt mình. Huyết nhục mơ hồ từ trong hai hốc mắt lõm sâu tuông ra chảy dài xuống hai gò má. Đau đớn tột cùng khiến Vân Tiêu phải gào lên. Ai có thể hiểu thấu nỗi đớn đau khi phải tự mình móc mắt của chính mình. "A!!! Đau quá! Hu hu..."Giây phút hai nhãn cầu của Vân Tiêu tách ra khỏi hốc mắt cũng là lúc bóng tối bao trùm khắp nơi trong đầu Vân Tiêu. Y khóc nhưng trong đôi mắt đã không còn nước mắt mà là máu me đầm đìa. "... A... Tuyết Liên Hoa Mẫu... Hức... Nàng đã hứa rồi... Phải..."Bản thân vốn dĩ đã không còn lại bao nhiêu máu huyết, bây giờ Vân Tiêu lại tự mình moi mắt, máu lại một lần nữa phun ra. Y còn chưa nói hết câu đã gục ngã trên nền tuyết đẫm máu, sinh cơ trong người gần như cạn kiệt, hơi thở yếu ớt đến mức không thể nhận ra. Tuyết Liên Hoa Mẫu nhìn hai khối nhãn cầu huyết nhục mơ hồ nằm lăn lóc trên mặt tuyết, chân mày khẽ nhíu rồi xoay lưng."Hứ! Nhân loại ngu xuẩn!"Tại Lý gia, Lý Mộ Huyền vốn đã hôn mê nhiều ngày bỗng dưng từ hai bên đuôi mắt của hắn chảy xuống hai giọt lệ.💮💮💮💮💮💮💮💮💮💮💮Thiên Sơn Tuyết Liên là có thật nha mọi người. Thiên Sơn Tuyết Liên còn được mệnh danh là Bách Thảo Chi Vương, có khả năng chữa bách bệnh, đặc biệt còn là thần dược chống ung thư. Hoa thuộc họ cúc nhưng lại giống như hoa sen, cánh hoa màu vàng trắng và nhụy đỏ tím. Bảy năm hoa nở một lần. Thiên Sơn Tuyết Liên mọc trong khe núi đá trên núi Thiên Sơn - một dãy núi nằm ở khu vực Trung Á, giữa biên giới Tây Bắc Tân Cương (Tây Tạng) và Kazakhstan.Mình chỉ nêu một vài ý chính về loài hoa này thôi. Ai muốn biết chi tiết thì search Google nhé!Còn Thiên Sơn Tuyết Liên trong truyện của mình thì đã có sự phóng đại và chém gió không ít hí hí...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com