Dam My Y Troi Da Dinh Thien Thuy Tinh Van
Truyện: Sư Đệ! Ngươi Là Của Ta!Thể loại: Đam Mỹ cổ trang, sinh tử, 1x 1, HE.Số chương: 27Nhân vật chính: Mộ Dung Thanh x Đường LyChấp bút: 1/3/2017__________________________
Chương 8: Hình phạt nghiệt ngã Khi Mộ Dung Thanh và Đường Ly đến đình viện thì lập tức bị ánh mắt như muốn xuyên thủng của sư phụ nhìn chằm chằm. Trong lòng cả hai đều có chút áy náy đối vị sư phụ đã lâu không gặp này. Đường Ly cố gắng nở nụ cười, quyết tâm giả ngốc nhưng lại âm thầm lau mồ hôi trên trán, sau đó hướng phía lão các chủ nói."Đồ nhi bái kiến sư phụ... Sư phụ, người đi lâu như vậy mới trở về con thật sự rất nhớ người a..."Lão sư phụ thấy sắc mặt Đường Ly không được tốt lắm, từ trên xuống dưới lại một thân chật vật, đầu tóc rối loạn làm lão có chút mềm lòng. Nhìn Đường Ly như vậy, lão lại nhớ đến đoạn quá khứ tăm tối của y ngày trước, tức giận trong phút chốc cũng tiêu biến hơn phân nửa. Cũng vì điểm này mà từ trước đến nay lão luôn đối xử với y như nhi tử của mình, chưa một lần nỡ đánh y. Trong đôi mắt lão các chủ bỗng xuất hiện một tia nhu hòa cùng quan tâm hỏi Đường Ly."Ly nhi, con không khỏe sao? Tới đây cho sư phụ xem nào!"Thấy sư phụ đã có phần nguôi giận Đường Ly liền đưa mắt liếc Mộ Dung Thanh một cái, sau đó nhìn sư phụ nói"Đồ nhi không sao. Con và đại sư huynh chỉ là trao đổi vài chiêu, do con không tập trung nên mới bị thương một chút nhưng bây giờ đã không có gì rồi. Người không cần quá lo lắng a..."Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Đường Ly lại âm thầm phỉ nhổ đại sư huynh "yêu quý" của mình một ngàn lần "Vô sỉ! Biến thái! Lưu manh! Khốn kiếp... Hừ! Nếu lão tử không làm trái lương tâm bao che cho nhà ngươi thì cả ta cũng phải bị tên sắc lang ngươi liên lụy a... Tức chết ta mà!"Nếu như Lão các chủ biết Mộ Dung Thanh và Đường Ly đánh nhau đến trọng thương thì có khi cả hai sẽ thảm còn hơn chữ thảm nữa ấy chứ. Từ xưa đến nay đồng đạo tương tàn là điều cấm kỵ nhất trong các sơn môn, ở Đào Hoa Các cũng là điều cấm hàng đầu. Nếu ai dám đả thương hoặc giết hại đồng môn đều sẽ tùy vào mức độ nặng nhẹ để xử phạt theo môn quy. Sư phụ vuốt vuốt chòm râu lưa thưa của mình, hai mắt nheo lại nghi hoặc hỏi."Thật không? Vậy tại sao hôm qua hai người các ngươi không trở về? Đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết sao?" "A... Đương nhiên là có... Á không! Không có! Sư phụ người nghĩ nhiều rồi làm gì có xảy ra chuyện gì đâu chứ."Giờ phút này Đường sư đệ hận không thể tự tát cho mình một cái, miệng tiện đúng là miệng tiện a..."Sư phụ, chúng con... Chỉ là... Chỉ là chúng con lạc đường... Đúng rồi là trời tối quá nên lạc đường a... Sư huynh ngươi nói có đúng không?" Đường Ly vừa nói vừa kéo kéo tay áo Mộ Dung Thanh nhưng chỉ thấy vẻ mặt hờ hững cùng nụ cười khinh bỉ của hắn. Y tự nhủ với lòng một ngàn lần là phải nhịn, phải nhịn... Trước mặt sư phụ phải nhịn a... Nếu không sẽ bi phạt a...Lão các chủ nhìn hai đồ đệ chuyên phá hoại của mình một hồi, cuối cùng cũng giả vờ tin tưởng. Dám nói dối là bị lạc đường sao? Ai tin chứ? Khóe miệng lão hiện lên nụ cười giảo hoạt."Được rồi, ta tạm tin vậy! Nhưng mà võ công của hai ngươi gần đây cũng quá tiến bộ đi. Năm góc hoa đào của ta không chịu nổi a... Tuy là không chết nhưng phải một thời gian dài mới khôi phục lại được, làm ta đau lòng muốn chết. Nên ta quyết định đưa ra hai hình phạt. Một là phạt cả hai ngươi năm tháng không được xuất môn, năm ngày ngoài uống nước ra thì không được tắm cũng không được rửa tay rửa chân hay lau người gì hết. Hai là phạt các ngươi nắm tay nhau năm canh giờ không buông. Các ngươi chọn đi."Đường Ly khóc không ra nước mắt hỏi."Sư phụ... Có hình phạt thứ ba không?""Không có a...""Sư phụ... Người thật là độc a...""Hừ, độc như vậy còn quản không nổi hai tên gia hỏa các ngươi! Rốt cuộc là chọn một hay hai đây?""Hự hự... Dĩ nhiên là chọn một rồi a..."Lão các chủ đưa mắt nhìn Mộ Dung Thanh hỏi "Con thì sao hả?"Mộ Dung Thanh do dự một lát mặt không nhìn rõ biểu tình hỏi Đường Ly."Sư đệ chỉ có năm canh giờ thôi chi bằng...""Không được! Không được! Nắm tay ngươi ta thà một năm không tắm còn dễ chịu hơn!""Hừ! Là do ngươi tự chuốc lấy khổ vậy thì cứ chọn một đi!""Được, vậy thì ngày mai chính thức bắt đầu chịu phạt đi. Nếu để ta phát hiện có sự gian lận thì liền bắt các ngươi nắm tay nhau đi khắp Đào Hoa Các này cho chúng sư đệ nhìn thấy tình cảm "tốt đẹp" của hai ngươi a."Nói xong, lão các chủ liền nghênh ngang vuốt râu đi ra khỏi đình viện. Ai biết được lúc lão vừa mới xoay người đã phải cố gắng kìm chế cơn buồn cười của mình đến cả bả vai cũng rung lên. Dám phá hoa đào của lão nhất định phải chịu giày vò một phen nhớ đời a...Đường Ly nghe sư phụ tuyên phạt thì trơ ra như tượng đá, tính đi tính lại vẫn bị phạt. Chẳng những năm tháng không được xuất môn, lại còn năm ngày không được tắm. Ai cũng biết y là người yêu sạch sẽ, giờ lại không được tắm những năm ngày. Đường sư đệ ngửa mặt, một biểu tình như muốn khóc."Trời xanh a... Ta đã làm gì nên tội a?"Rầm!!! Lập tức có một đạo sấm sét xé ngang bầu trời vang lên. Đường sư đệ chợt câm nín.Sau đó Mộ Dung Thanh lại hừ một tiếng rồi phất tay áo rời đi. Đường Ly lại trơ ra, nửa ngày sau mới mắng với theo"Ta nói tên điên nhà ngươi có thể đổi bộ dáng nào mới mẻ một chút được không a..."
Chương 8: Hình phạt nghiệt ngã Khi Mộ Dung Thanh và Đường Ly đến đình viện thì lập tức bị ánh mắt như muốn xuyên thủng của sư phụ nhìn chằm chằm. Trong lòng cả hai đều có chút áy náy đối vị sư phụ đã lâu không gặp này. Đường Ly cố gắng nở nụ cười, quyết tâm giả ngốc nhưng lại âm thầm lau mồ hôi trên trán, sau đó hướng phía lão các chủ nói."Đồ nhi bái kiến sư phụ... Sư phụ, người đi lâu như vậy mới trở về con thật sự rất nhớ người a..."Lão sư phụ thấy sắc mặt Đường Ly không được tốt lắm, từ trên xuống dưới lại một thân chật vật, đầu tóc rối loạn làm lão có chút mềm lòng. Nhìn Đường Ly như vậy, lão lại nhớ đến đoạn quá khứ tăm tối của y ngày trước, tức giận trong phút chốc cũng tiêu biến hơn phân nửa. Cũng vì điểm này mà từ trước đến nay lão luôn đối xử với y như nhi tử của mình, chưa một lần nỡ đánh y. Trong đôi mắt lão các chủ bỗng xuất hiện một tia nhu hòa cùng quan tâm hỏi Đường Ly."Ly nhi, con không khỏe sao? Tới đây cho sư phụ xem nào!"Thấy sư phụ đã có phần nguôi giận Đường Ly liền đưa mắt liếc Mộ Dung Thanh một cái, sau đó nhìn sư phụ nói"Đồ nhi không sao. Con và đại sư huynh chỉ là trao đổi vài chiêu, do con không tập trung nên mới bị thương một chút nhưng bây giờ đã không có gì rồi. Người không cần quá lo lắng a..."Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Đường Ly lại âm thầm phỉ nhổ đại sư huynh "yêu quý" của mình một ngàn lần "Vô sỉ! Biến thái! Lưu manh! Khốn kiếp... Hừ! Nếu lão tử không làm trái lương tâm bao che cho nhà ngươi thì cả ta cũng phải bị tên sắc lang ngươi liên lụy a... Tức chết ta mà!"Nếu như Lão các chủ biết Mộ Dung Thanh và Đường Ly đánh nhau đến trọng thương thì có khi cả hai sẽ thảm còn hơn chữ thảm nữa ấy chứ. Từ xưa đến nay đồng đạo tương tàn là điều cấm kỵ nhất trong các sơn môn, ở Đào Hoa Các cũng là điều cấm hàng đầu. Nếu ai dám đả thương hoặc giết hại đồng môn đều sẽ tùy vào mức độ nặng nhẹ để xử phạt theo môn quy. Sư phụ vuốt vuốt chòm râu lưa thưa của mình, hai mắt nheo lại nghi hoặc hỏi."Thật không? Vậy tại sao hôm qua hai người các ngươi không trở về? Đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết sao?" "A... Đương nhiên là có... Á không! Không có! Sư phụ người nghĩ nhiều rồi làm gì có xảy ra chuyện gì đâu chứ."Giờ phút này Đường sư đệ hận không thể tự tát cho mình một cái, miệng tiện đúng là miệng tiện a..."Sư phụ, chúng con... Chỉ là... Chỉ là chúng con lạc đường... Đúng rồi là trời tối quá nên lạc đường a... Sư huynh ngươi nói có đúng không?" Đường Ly vừa nói vừa kéo kéo tay áo Mộ Dung Thanh nhưng chỉ thấy vẻ mặt hờ hững cùng nụ cười khinh bỉ của hắn. Y tự nhủ với lòng một ngàn lần là phải nhịn, phải nhịn... Trước mặt sư phụ phải nhịn a... Nếu không sẽ bi phạt a...Lão các chủ nhìn hai đồ đệ chuyên phá hoại của mình một hồi, cuối cùng cũng giả vờ tin tưởng. Dám nói dối là bị lạc đường sao? Ai tin chứ? Khóe miệng lão hiện lên nụ cười giảo hoạt."Được rồi, ta tạm tin vậy! Nhưng mà võ công của hai ngươi gần đây cũng quá tiến bộ đi. Năm góc hoa đào của ta không chịu nổi a... Tuy là không chết nhưng phải một thời gian dài mới khôi phục lại được, làm ta đau lòng muốn chết. Nên ta quyết định đưa ra hai hình phạt. Một là phạt cả hai ngươi năm tháng không được xuất môn, năm ngày ngoài uống nước ra thì không được tắm cũng không được rửa tay rửa chân hay lau người gì hết. Hai là phạt các ngươi nắm tay nhau năm canh giờ không buông. Các ngươi chọn đi."Đường Ly khóc không ra nước mắt hỏi."Sư phụ... Có hình phạt thứ ba không?""Không có a...""Sư phụ... Người thật là độc a...""Hừ, độc như vậy còn quản không nổi hai tên gia hỏa các ngươi! Rốt cuộc là chọn một hay hai đây?""Hự hự... Dĩ nhiên là chọn một rồi a..."Lão các chủ đưa mắt nhìn Mộ Dung Thanh hỏi "Con thì sao hả?"Mộ Dung Thanh do dự một lát mặt không nhìn rõ biểu tình hỏi Đường Ly."Sư đệ chỉ có năm canh giờ thôi chi bằng...""Không được! Không được! Nắm tay ngươi ta thà một năm không tắm còn dễ chịu hơn!""Hừ! Là do ngươi tự chuốc lấy khổ vậy thì cứ chọn một đi!""Được, vậy thì ngày mai chính thức bắt đầu chịu phạt đi. Nếu để ta phát hiện có sự gian lận thì liền bắt các ngươi nắm tay nhau đi khắp Đào Hoa Các này cho chúng sư đệ nhìn thấy tình cảm "tốt đẹp" của hai ngươi a."Nói xong, lão các chủ liền nghênh ngang vuốt râu đi ra khỏi đình viện. Ai biết được lúc lão vừa mới xoay người đã phải cố gắng kìm chế cơn buồn cười của mình đến cả bả vai cũng rung lên. Dám phá hoa đào của lão nhất định phải chịu giày vò một phen nhớ đời a...Đường Ly nghe sư phụ tuyên phạt thì trơ ra như tượng đá, tính đi tính lại vẫn bị phạt. Chẳng những năm tháng không được xuất môn, lại còn năm ngày không được tắm. Ai cũng biết y là người yêu sạch sẽ, giờ lại không được tắm những năm ngày. Đường sư đệ ngửa mặt, một biểu tình như muốn khóc."Trời xanh a... Ta đã làm gì nên tội a?"Rầm!!! Lập tức có một đạo sấm sét xé ngang bầu trời vang lên. Đường sư đệ chợt câm nín.Sau đó Mộ Dung Thanh lại hừ một tiếng rồi phất tay áo rời đi. Đường Ly lại trơ ra, nửa ngày sau mới mắng với theo"Ta nói tên điên nhà ngươi có thể đổi bộ dáng nào mới mẻ một chút được không a..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com