Dam My Y Troi Da Dinh Thien Thuy Tinh Van
Truyện: Sư Đệ! Ngươi Là Của Ta!Thể loại: Đam Mỹ cổ trang, sinh tử, 1x 1, HE.Số chương: 27Nhân vật chính: Mộ Dung Thanh x Đường LyChấp bút: 1/3/2017__________________________
Chương 6: Tuổi thơ bất hạnh Vì là một thương nhân nên cha của Đường Ly thường xuyên đi làm ăn xa, có khi một hai tháng mới trở về một lần. Những tưởng vợ cả sẽ vì tình nghĩa phu thê nhiều năm mà thay hắn chăm sóc hài tử đáng thương kia. Nhưng nào ngờ mụ lại một mắt đạo đức giả. Trước mặt chồng thì tỏ vẻ từ ái thương yêu Đường Ly như con ruột. Nhưng khi ông vừa quay lưng thì lại trơ tráo thay mặt, cứ như là hai con người đối lập một trời một vực.Tiểu oa nhi ngày ngày nước cháo loãng để uống cũng không đủ no. Hạ nhân trong nhà vì sợ bị phu nhân phạt nên đều vờ như không thấy có một đứa trẻ đáng thương. Thậm chí còn có người bị trừ lương hết sạch hai tháng lương khi dám làm trái ý mụ chăm sóc cho Đường Ly. Nhìn hài tử nhỏ bé yếu ớt khóc nháo đến tê tâm liệt phế, vừa lạnh vừa đói khát. Ai cũng đau lòng nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi làm ngơ. Vì họ còn có gia đình cần họ mang tiền về lo cho cuộc sống. Đường Ly cứ như vậy mà lay lắt lớn lên đến bảy tuổi. Hàng ngày y phải trải qua cuộc sống cơm trắng trộn muối trộn sỏi, thức ăn thừa lẫn lộn nào cát nào bụi. Ca ca và tỉ tỉ của y rất hay ức hiếp y, xem y như trò tiêu khiển. Khi thì sẽ bắt y giả làm chó sủa, khi thì bắt y làm ngựa cho bọn chúng cưỡi. Lúc nào cũng tranh đồ chơi của cha tặng cho y. Nếu không chịu giao ra thì y như rằng sẽ bị ăn đòn. Có lần Đường Ly không chịu đưa ra cái trống bỏi của cha cho, hai đứa tiểu quỷ kia liền xô y xuống hồ sen rồi đứng ở trên bờ cười ha hả. Nước bên trong hồ lạnh đến thấu xương. Đường Ly lại không biết bơi, kêu gào vùng vẫy trong nước hết nữa ngày cũng không một ai tới cứu. Nước tràn vào lỗ tai ngập trong khoang mũi, miệng nuốt xuống từng ngụm nước lớn khiến Đường Ly không tài nào hít thở được. Kết quả là y uống đầy một bụng nước, sau đó đuối sức mà chìm xuống đáy. Giây phút Đường Ly tưởng chừng như mình sắp chết mới có hạ nhân tới kéo y lên. Nhưng lại không cho y mặc quần áo ấm, hại y bị nhiễm thương hàn nằm bẹp trên giường hơn nữa tháng. Từ đó về sau y mỗi lần tiếp xúc với những nơi nhiều nước như ao hồ sông suối hay biển, trong đầu y sẽ lập tức xuất hiện bóng ma tâm lý. Nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa dừng lại ở đó. Chuyện kinh thiên động địa hơn còn ở phía sau. Hai đứa con của mụ vợ cả mới tí tuổi mà lòng dạ so với rắn rết còn muốn ác độc hơn. Có lần chúng nó còn bắt bao nhiêu là sâu bọ nhét vào trong bánh bao bảo Đường Ly phải ăn. Y không chịu ăn liền bị chúng nó một người dùng roi một người dùng thanh gỗ lớn đánh một trận bầm dập. Sau đó đem y ném vào nhà kho khóa chặt cửa nhốt lại rồi như không có chuyện gì mà bỏ đi chơi. Không một ai biết, không một ai nhớ cũng không ai đi tìm Đường Ly giống như y chưa từng tồn tại. Mọi người đã từ lâu đều không nhớ trong Đường gia này còn có một vị tam thiếu gia, mà có ai xem y là thiếu gia hồi nào đâu chứ.Đường Ly mệt mỏi cả người suy yếu lạnh lẽo chìm vào giấc ngủ. Mỗi khi trở người thì những vết roi vết bầm chồng chéo trên người sẽ không hẹn mà cùng một lúc nhói đau. Những vết thương như thế này Đường Ly đã sớm quen. Y khóc, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, nước mắt nối đuôi nhau không ngừng tuôn ra. Đường Ly lại nằm mơ, y mơ thấy mẫu thân mình."Mẫu thân... Mẫu thân... Người đừng đi a... Người mang Ly nhi đi cùng có được không? Mẫu thân... Ly nhi rất ngoan... Con sẽ không nháo... Mẫu thân, Ly nhi đau quá... Mẫu thân người đừng khóc... Mẫu thân... Mẫu thân!" Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ yếu ớt lại bị nhốt trong nhà kho lạnh lẽo cũ nát. Không có thức ăn nước uống, lại mang một thân thương tích. Mặc cho y có gào thét bao nhiêu cũng không ai nghe thấy. Cứ như vậy ba ngày nặng nề chậm rãi trôi qua. Mãi cho đến khi cha Đường Ly từ xa xôi trở về lại không thấy hài tử đâu mới giận dữ sai người đi tìm. Hắn cũng vô cùng không yên tâm mà tự thân tìm kiếm một lượt. Cuối cùng hắn hoài nghi nhìn về phía nhà kho cũ nát. Ầm một tiếng hắn phá cửa nhà kho xông vào. Trước mắt hắn là hài tử nằm bất động. Y phục trên người bẩn thỉu lại còn loang lổ vết máu. Thân thể nhỏ gầy chằn chịt vết thương. Y đang yếu ớt nằm trên đống giẻ rách lạnh lẽo. Nhìn y cứ như đã không còn hơi thở, toàn thân hắn phát run, hô hấp như đang bị đình chỉ, Trong một khắc tròng mắt hắn như muốn nứt ra. Hắn khóc rồi nhanh như chớp chạy lại ôm lấy Đường Ly "Ly nhi... Ly nhi... Cha về rồi! Cha sẽ bảo vệ con! Ly nhi con hãy tĩnh lại đi! Ly nhi..."Ngày đó cha y sau khi điều tra hết ngọn ngành, mới biết được hai đứa con lớn của mình, tuổi nhỏ nhưng lòng dạ quá ác độc. Hắn dùng gia pháp thẳng tay trừng phạt, mẫu thân chúng cầu xin cũng bị trừng phạt theo vì tâm địa hiểm độc lại không biết dạy con. Nằm trên giường bệnh hơn một tháng với sự chăm sóc của cha, cuối cùng Đường Ly cũng đã khỏi hẳn. Vết thương đã lành, trên người Đường Ly coi như là có chút thịt. Mặt mày y đã có chút huyết sắc nhưng y vẫn còn rất sợ không dám tiếp xúc với mẹ con vợ cả. Cha Đường Ly thấy thế cũng đã biết trong lúc mình vắng nhà y đã phải chịu khổ rất nhiều. Ngày đó sau khi đại phu xem xong có bảo với cha y. Nên cho y bái sư luyện võ nếu không y yếu ớt như vậy sẽ sớm một thân mang bệnh mà chết.Cha y và Đào Hoa Các chủ là bạn bè nối khố, thân nhau như huynh đệ ruột rà. Sau này người thì si mê võ học gia nhập Đào Hoa Các, người thì theo nghiệp gia truyền mà tiếp tục đi vào con đường buôn bán tơ lụa. Vì giao tình năm xưa giữa hai người, Đào Hoa Các chủ liền đồng ý nhận Đường Ly làm đồ đệ. Vừa vặn khi lão nhìn thấy Đường Ly thì trong lòng đã có hảo cảm rất tốt, mặt mũi y cũng thật sáng sủa thật đáng yêu. Từ đó về sau Đường Ly rời khỏi Đường gia, bỏ lại sau lưng tuổi thơ đầy cay đắng cùng tủi nhục mà chưa một lần trở về.
Chương 6: Tuổi thơ bất hạnh Vì là một thương nhân nên cha của Đường Ly thường xuyên đi làm ăn xa, có khi một hai tháng mới trở về một lần. Những tưởng vợ cả sẽ vì tình nghĩa phu thê nhiều năm mà thay hắn chăm sóc hài tử đáng thương kia. Nhưng nào ngờ mụ lại một mắt đạo đức giả. Trước mặt chồng thì tỏ vẻ từ ái thương yêu Đường Ly như con ruột. Nhưng khi ông vừa quay lưng thì lại trơ tráo thay mặt, cứ như là hai con người đối lập một trời một vực.Tiểu oa nhi ngày ngày nước cháo loãng để uống cũng không đủ no. Hạ nhân trong nhà vì sợ bị phu nhân phạt nên đều vờ như không thấy có một đứa trẻ đáng thương. Thậm chí còn có người bị trừ lương hết sạch hai tháng lương khi dám làm trái ý mụ chăm sóc cho Đường Ly. Nhìn hài tử nhỏ bé yếu ớt khóc nháo đến tê tâm liệt phế, vừa lạnh vừa đói khát. Ai cũng đau lòng nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi làm ngơ. Vì họ còn có gia đình cần họ mang tiền về lo cho cuộc sống. Đường Ly cứ như vậy mà lay lắt lớn lên đến bảy tuổi. Hàng ngày y phải trải qua cuộc sống cơm trắng trộn muối trộn sỏi, thức ăn thừa lẫn lộn nào cát nào bụi. Ca ca và tỉ tỉ của y rất hay ức hiếp y, xem y như trò tiêu khiển. Khi thì sẽ bắt y giả làm chó sủa, khi thì bắt y làm ngựa cho bọn chúng cưỡi. Lúc nào cũng tranh đồ chơi của cha tặng cho y. Nếu không chịu giao ra thì y như rằng sẽ bị ăn đòn. Có lần Đường Ly không chịu đưa ra cái trống bỏi của cha cho, hai đứa tiểu quỷ kia liền xô y xuống hồ sen rồi đứng ở trên bờ cười ha hả. Nước bên trong hồ lạnh đến thấu xương. Đường Ly lại không biết bơi, kêu gào vùng vẫy trong nước hết nữa ngày cũng không một ai tới cứu. Nước tràn vào lỗ tai ngập trong khoang mũi, miệng nuốt xuống từng ngụm nước lớn khiến Đường Ly không tài nào hít thở được. Kết quả là y uống đầy một bụng nước, sau đó đuối sức mà chìm xuống đáy. Giây phút Đường Ly tưởng chừng như mình sắp chết mới có hạ nhân tới kéo y lên. Nhưng lại không cho y mặc quần áo ấm, hại y bị nhiễm thương hàn nằm bẹp trên giường hơn nữa tháng. Từ đó về sau y mỗi lần tiếp xúc với những nơi nhiều nước như ao hồ sông suối hay biển, trong đầu y sẽ lập tức xuất hiện bóng ma tâm lý. Nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa dừng lại ở đó. Chuyện kinh thiên động địa hơn còn ở phía sau. Hai đứa con của mụ vợ cả mới tí tuổi mà lòng dạ so với rắn rết còn muốn ác độc hơn. Có lần chúng nó còn bắt bao nhiêu là sâu bọ nhét vào trong bánh bao bảo Đường Ly phải ăn. Y không chịu ăn liền bị chúng nó một người dùng roi một người dùng thanh gỗ lớn đánh một trận bầm dập. Sau đó đem y ném vào nhà kho khóa chặt cửa nhốt lại rồi như không có chuyện gì mà bỏ đi chơi. Không một ai biết, không một ai nhớ cũng không ai đi tìm Đường Ly giống như y chưa từng tồn tại. Mọi người đã từ lâu đều không nhớ trong Đường gia này còn có một vị tam thiếu gia, mà có ai xem y là thiếu gia hồi nào đâu chứ.Đường Ly mệt mỏi cả người suy yếu lạnh lẽo chìm vào giấc ngủ. Mỗi khi trở người thì những vết roi vết bầm chồng chéo trên người sẽ không hẹn mà cùng một lúc nhói đau. Những vết thương như thế này Đường Ly đã sớm quen. Y khóc, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, nước mắt nối đuôi nhau không ngừng tuôn ra. Đường Ly lại nằm mơ, y mơ thấy mẫu thân mình."Mẫu thân... Mẫu thân... Người đừng đi a... Người mang Ly nhi đi cùng có được không? Mẫu thân... Ly nhi rất ngoan... Con sẽ không nháo... Mẫu thân, Ly nhi đau quá... Mẫu thân người đừng khóc... Mẫu thân... Mẫu thân!" Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ yếu ớt lại bị nhốt trong nhà kho lạnh lẽo cũ nát. Không có thức ăn nước uống, lại mang một thân thương tích. Mặc cho y có gào thét bao nhiêu cũng không ai nghe thấy. Cứ như vậy ba ngày nặng nề chậm rãi trôi qua. Mãi cho đến khi cha Đường Ly từ xa xôi trở về lại không thấy hài tử đâu mới giận dữ sai người đi tìm. Hắn cũng vô cùng không yên tâm mà tự thân tìm kiếm một lượt. Cuối cùng hắn hoài nghi nhìn về phía nhà kho cũ nát. Ầm một tiếng hắn phá cửa nhà kho xông vào. Trước mắt hắn là hài tử nằm bất động. Y phục trên người bẩn thỉu lại còn loang lổ vết máu. Thân thể nhỏ gầy chằn chịt vết thương. Y đang yếu ớt nằm trên đống giẻ rách lạnh lẽo. Nhìn y cứ như đã không còn hơi thở, toàn thân hắn phát run, hô hấp như đang bị đình chỉ, Trong một khắc tròng mắt hắn như muốn nứt ra. Hắn khóc rồi nhanh như chớp chạy lại ôm lấy Đường Ly "Ly nhi... Ly nhi... Cha về rồi! Cha sẽ bảo vệ con! Ly nhi con hãy tĩnh lại đi! Ly nhi..."Ngày đó cha y sau khi điều tra hết ngọn ngành, mới biết được hai đứa con lớn của mình, tuổi nhỏ nhưng lòng dạ quá ác độc. Hắn dùng gia pháp thẳng tay trừng phạt, mẫu thân chúng cầu xin cũng bị trừng phạt theo vì tâm địa hiểm độc lại không biết dạy con. Nằm trên giường bệnh hơn một tháng với sự chăm sóc của cha, cuối cùng Đường Ly cũng đã khỏi hẳn. Vết thương đã lành, trên người Đường Ly coi như là có chút thịt. Mặt mày y đã có chút huyết sắc nhưng y vẫn còn rất sợ không dám tiếp xúc với mẹ con vợ cả. Cha Đường Ly thấy thế cũng đã biết trong lúc mình vắng nhà y đã phải chịu khổ rất nhiều. Ngày đó sau khi đại phu xem xong có bảo với cha y. Nên cho y bái sư luyện võ nếu không y yếu ớt như vậy sẽ sớm một thân mang bệnh mà chết.Cha y và Đào Hoa Các chủ là bạn bè nối khố, thân nhau như huynh đệ ruột rà. Sau này người thì si mê võ học gia nhập Đào Hoa Các, người thì theo nghiệp gia truyền mà tiếp tục đi vào con đường buôn bán tơ lụa. Vì giao tình năm xưa giữa hai người, Đào Hoa Các chủ liền đồng ý nhận Đường Ly làm đồ đệ. Vừa vặn khi lão nhìn thấy Đường Ly thì trong lòng đã có hảo cảm rất tốt, mặt mũi y cũng thật sáng sủa thật đáng yêu. Từ đó về sau Đường Ly rời khỏi Đường gia, bỏ lại sau lưng tuổi thơ đầy cay đắng cùng tủi nhục mà chưa một lần trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com