TruyenHHH.com

Dam My Y Troi Da Dinh Thien Thuy Tinh Van

Truyện: Sư Đệ! Ngươi Là Của Ta!

Thể loại: Đam Mỹ cổ trang, sinh tử, 1x 1, HE.

Số chương: 27

Nhân vật chính: Mộ Dung Thanh x Đường Ly

Chấp bút: 1/3/2017

__________________________
Chương 21: Con có hận ta?

Hôm sau khi trời vừa mới tờ mờ sáng, Đường Ly cùng Mộ Dung Thanh mỗi người một ngựa tức tốc xuất sơn. Một ngày một đêm người ngựa không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đứng trước cửa Đường gia. Còn chưa xuống ngựa đã có hạ nhân bước ra hỏi dò.

"Xin hỏi các vị là..."

Mộ Dung Thanh trầm giọng lạnh lùng nói.

"Vào báo với chủ nhân của các ngươi, Tam thiếu gia đã trở về!"

Hạ nhân lập tức bị lãnh khí của Mộ Dung Thanh doa cho sợ mất mật, liền ba chân bốn cẳng chạy vào trong. Chỉ trong chốc lát đã có một đoàn người từ bên trong bước ra. Dẫn đầu là trưởng tử của Đường gia, tức đại ca cùng cha khác mẹ của Đường Ly, hắn tên gọi là Đường Thế Phong. Toàn bộ người ùn ùn kéo theo phía sau đều là thân thích họ hàng.

Khi mới vừa bước ra khỏi cửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt bọn họ là hai mỹ nam khí độ bất phàm cưỡi hai con huyết mã anh dũng thiện chiến. Bên hông là trường kiếm, tay cầm cương ngựa, tư thế đỉnh thiên lập địa.

Đường Thế Phong tỷ mỉ quan sát người vận hắc y. Người này vóc dáng cường tráng rắn rỏi, anh tuấn tiêu sái, khí thế bức người, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị, xung quanh tựa hồ còn tỏa ra hàn khí.

Tuy là nối nghiệp Tổ tiên trở thành một thương nhân nhưng chuyện giang hồ Đường Thế Phong cũng nghe ngóng cũng không ít. Chính bản thân hắn cũng biết mình hay gây thù chuốc oán với nhiều người. Nên cũng có luyện chút ít võ công đủ để bảo vệ lấy cái mạng nhỏ của mình.

Đường Thế Phong cẩn thận lục lọi lại trí nhớ của mình một lượt mới giật mình nhận ra vị nam tử kia là Mộ Dung Thanh danh chấn thiên hạ, là thế hệ trẻ tuổi ưu tú nhất của Mộ Dung thế gia.

Đường Thế Phong cố nén nỗi kích động, nhìn sang người bên cạnh Mộ Dung Thanh. Đó là một bạch y nam tử tướng mạo bất phàm, khuôn mặt tuấn mỹ tựa trích tiên, thân hình mảnh dẻ, tóc đen dài buông xõa theo gió tung bay.

Đường Thế Phong ngây người nhìn Đường Ly, cảm thấy tim mình như hỏng một nhịp. Vừa rồi hạ nhân có báo lại là cái tên do kỹ nữ sinh ra ấy đã trở về, chẳng lẽ lại là.

Mười mấy năm không gặp, không ngờ lớn lên y lại hút hồn như vậy. Có lần cha hắn từng vô tình nói Đường Ly rất giống với mẫu thân của mình. Lúc còn bé hắn không mấy để ý, giờ phút này hắn mới nhận ra bản thân đã bỏ qua một mỹ nhân cực phẩm. Thảo nào năm đó cha hắn dù biết người đàn bà kia sống trong chốn phong trần nhưng vẫn một lòng si mê như vậy.

Mộ Dung Thanh thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào Đường Ly, lòng vô cùng bực tức. Máu ghen trong người nổi lên khiến hắn có xúc động muốn một đao chém chết tên kia. Chẳng mấy chốc quanh thân hắn, sát khí đã nổi lên tứ phía.

Đường Ly từ đầu đến giờ vẫn một mực im lặng không nói. Cảm nhận được sát khí từ người Mộ Dung Thanh đang không ngừng kéo lên, y vội kéo kéo tay áo hắn không ngờ sát khí kia liền tiêu tán không còn dấu vết, hiệu quả thật bất ngờ a...

Mọi người có mặt lập tức thở phào nhẹ nhõm như được đại xá. Đường Thế Phong lấy lại tinh thần nở nụ cười hòa nhã hướng về phía Đường Ly nói.

"Thì ra là tam đệ, đã lâu không gặp, đại ca rất nhớ ngươi a..."

Đường Ly nghe hắn nói là nhớ mình trong lòng không khỏi buồn nôn. Y miễn cưỡng nở nụ cười đổi chủ đề.

"Đại ca cha thế nào rồi? Ta rất muốn gặp người."

Đường Thế Phong do dự một chút nhưng cũng quyết định sắp xếp cho Đường Ly đi gặp Đường lão gia.

Hai người được hạ nhân dẫn đến phòng dành cho khách. Đường gia bao đời buôn bán tơ lụa, gia nghiệp kinh khủng như thế nào thì không cần phải nói. Vật phẩm trang trí trong nhà chọn bừa một cái cũng có giá trị liên thành, không thua kém gì những thứ ở trong Mộ Dung gia tộc. Phòng của Mộ Dung Thanh và Đường Ly ở kế bên nhau, nhìn cũng rất không tồi.

Mộ Dung Thanh trong lòng vô cùng tiếc nuối vì ở đây thì sẽ không được cùng một giường với người nào đó.

Hắn đang đầy một bụng ấm ức định sang phòng y gõ cửa thì hạ nhân báo là y đã cùng tên khốn Đường Thế Phong đi gặp cha rồi. Khóe môi Mộ Dung Thanh giật giật, ngay từ đầu hắn đã thấy cái tên Đường Thế Phong này vô cùng ngứa mắt, thân là đại ca mà lại nhìn đệ đệ của mình đến sắp rơi cả nước miếng ra ngoài vậy còn ra thể thống gì nữa. Mộ Dung Thanh tức giận, mang theo một bình giấm chua cực bự quay trở về phòng mình.

...

Đường Ly đối với cha của mình nói là không hận thì là nói dối. Mẫu thân y vì một chữ tình với ông mà uất nghẹn qua đời, lưu lại y một mình ngày qua ngày phải sống trong đau khổ và tủi nhục.

Vợ cả của ông còn xỉa vào trán y, mắng y là sao chổi vừa sinh ra đã khắc chết mẫu thân, lớn một chút lại muốn khắc tới phụ thân. Lúc đó phụ thân y vì quá đau buồn trước sự ra đi của mẫu thân y bệnh tình từ tâm mà sinh ra, thuốc than bao nhiêu năm qua cũng chẳng có tác dụng gì. Mãi chèo chống cho dến ngày hôm nay đã sắp không chịu nổi nữa.

Lần này trở về là do cha Đường Ly đích thân viết thư gửi đến. Đường Ly tuy có điểm hận ông nhưng suy cho cùng vẫn là máu chảy ruột mềm, y làm sao nỡ đành lòng không cho lão tròn tâm nguyện.

Nhưng người trong Đường gia lại không nghĩ vậy, họ cho rằng Đường Ly trở về là vì một phần ba gia sản Đường lão gia để lại cho ba người con. Mà Đường Ly lại là con của thiếp thân cộng thêm từ nhỏ đã rời khỏi Đường gia nên không có tư cách nhận lấy phần tài sản này.

Đường Ly có thể nhận thấy địch ý của mọi người ở nơi đây dành cho mình, chỉ ngoại trừ vị đại ca hay ức hiếp y lúc nhỏ này.

Đường Ly nghĩ lại cũng thấy có điểm kỳ lạ. Chẳng phải Đường Thế Phong trước đây luôn rất ghét y sao? Giờ lại thêm việc y trở về đồng nghĩa với việc gia tài sẽ bị chia nhỏ. Đáng lẽ ra hắn phải hận y hơn thế nữa, nhưng hái độ của hắn đối với y từ đầu đến giờ lại vô cùng tốt. Lúc nãy hắn còn thân thiết khoát vai y, hỏi han y rất nhiều chuyện về đã xảy ra trong thời gian qua.

Từ khi cùng Mộ Dung Thanh một chỗ, ngoại trừ hắn ra thì Đường Ly vô cùng phản cảm với những ai có hành động thân thiết như thế này đối với mình. Nên khi bị Đường Thế Phong khoát vai, trong lòng y cảm thấy rất khó chịu, lập tức gạt tay hắn xuống. Nhưng chỉ được một lát cả người hắn cứ như dính sát vào y. Đường Ly đành lái sang chuyện khác để gây sự chú ý của hắn.

"Đại ca, lần này ta trở về chỉ vì để gặp cha, gia sản của Đường gia ta không có hứng thú, ta một đồng cũng không lấy, tất cả đều giao hết cho ngươi."

Đường Thế Phong chợt mở to đôi mắt lương hết cở, hắn kinh ngạc há hốc mồm như không thể tin nổi những gì mới nghe được. Hắn vội ôm lấy cánh tay y hỏi dồn.

"Tam đệ! Ngươi nói thật sao hả? Ngươi sẽ không hối hận đó chứ?"

Đường Ly khó khăn gỡ tay hắn ra.

"Tuyệt đối không hối hận a..."

Vừa nói xong đã cảm thấy hai chân nhẹ bỗng đầu óc choáng váng, thì ra Đường Thế Phong đã bế y lên xoay vòng vòng mừng rỡ cười ha hả, làm y suýt chút nữa thì nôn hết thức ăn ra ngoài.

Đường Ly trong cơn buồn nôn gào thét.

"Đại ca! Ngươi đâu cần phải bế ta lên như vậy đâu chứ... Thả... Ọe... Thả ta xuống a..."

...

Đường Thế Phong dẫn Đường Ly đến trước cửa phòng của Đường lão gia. Từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng ho như vỡ phổi của lão. Mùi thuốc đông y nồng nặc quẩn quanh khắp gian phòng. Tiếng khóc thút thít của mẫu thân Đường Thế Phong và muội muội của hắn chốc chốc lại vang lên.

Hạ nhân sắc mặt tái xanh hốt hoảng bưng chậu máu ra vội chạy ra ngoài. Đại phu hết người này đến người khác ra ra vào vào nhưng ai nấy cũng đều lắc đầu thở dài.

Đường Thế Phong nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Không biết là do hắn vốn ruột để ngoài da hay là tại vì đã sớm liệu trước được mọi chuyện mà chuẩn bị sẵn tâm lý.

Sự thật là cha của Đường Ly cũng chỉ trụ được thêm vài ngày nữa, lão gắng gượng cho đến hôm nay e cũng chỉ là cố giữ lại chút hơi tàn để gặp mặt Đường Ly mà thôi. Giờ Đường Ly đã trở về, vậy ông cũng sắp được giải thoát khỏi những ngày tháng bệnh tật hành hạ rồi.

...

Đường Ly bước đến bên giường, hai mẹ con Đường phụ nhìn y đầy căm phẫn. Đường Thế Phong thấy thế liền ra hiệu ý bảo đừng gây sự rồi kéo hai người họ ra ngoài để lại y một mình cùng cha.

Y ngồi cạnh mép giường thật chăm chú nhìn con người già nua đau ốm trước mặt như muốn đem hình ảnh này khắc thật sâu vào trong trí nhớ.

Lão nhân hai mắt nhắm nghiền, mái tóc thưa thớt, chưa tới ngũ tuần đã bạc trắng tựa khói sương. Khuôn mặt trung niên cương nghị năm nào giờ đây lại hốc hác nhăn nhúm đến lợi hại.

Nhìn vào làn da tái xanh nhợt nhạt của cha mình, Đường Ly có thể rõ ràng thấy được gân cốt bên dưới khiến y không khỏi xót xa. Lòng Đường Ly chợt đau nhói hiện lên cảnh tượng xưa cũ đã phủ bụi từ nhiều năm về trước.

Ngày đó, khi y gần như tuyệt vọng nghỉ rằng bản thân sẽ chết trong nhà kho đổ nát ấy thì chỉ có cha đến cứu, chỉ có ông mới chăm sóc, lo lắng cho y. Tuy ông đã lừa dối mẫu thân y, lại cả một đời nhu nhược nhưng ở cái Đường gia này, chỉ có mình ông là thật sự yêu thương y vô điều kiện. Sự ấm áp này tuy chỉ có một nhưng cũng đủ để y khắc ghi một đời.

Đường Ly khẽ run run cầm lấy tay ông đôi mắt chợt trở nên chua xót. Giọt nước mắt nghẹn ngào rơi xuống mu bàn tay gầy gò chỉ còn da bọc xương ấy, như truyền hơi ấm vào tim ông.

"Cha... Hài nhi bất hiếu! Con... Con đã trở về rồi đây..."

Đường lão gia nghe được tiếng con trai cố đẩy mớ da nhăn nheo trên mắt ra nhìn nhi tử đáng thương của mình. Nhìn Đường Ly, lão như thấy lại được mẫu thân của y năm đó. Đời này người ông cảm thấy có lỗi nhất chính là mẹ con y. Nước mắt bị những vết chân chim đẩy ra hai bên khóe mắt, lão khó khăn nói từng chữ.

"Ly nhi... Ly nhi... Con... Con... Về rồi sao? Là con thật sao hả?"

"Là con... Là con đây..."

"Ly nhi... Ta... Khụ khụ... Đời này của ta đã gây ra rất nhiều chuyện có lỗi... Ta quên lời hẹn ước... Phụ... Phụ mẫu thân của Thế Phong một tấm chân tình... Hức... Lại dối gạt mẫu thân con để trái tim nàng tan nát... Khụ khụ khụ... Còn đối với con thì không làm tròn bổn phận của người cha... Không... Không bảo vệ tốt cho con... Hức hức... Con có... Có hận lão già... Này không? Khụ khụ... Khụ khụ..."

Nói xong Đường lão gia lại ho kịch liệt. Đường Ly hốt hoảng lấy khăn đưa đến miệng lão chặn lại máu tươi đang chảy xuống.

"Không hận! Hài nhi chưa bao giờ hận người cả!"

"Vậy... Vậy thì tốt quá... Khụ khụ... Thật tốt quá..."

...

Đêm đó Đường lão gia lặng lẽ qua đời trong giấc ngủ, không ai biết được khi nào lão ra đi thật sự. Nhưng trên khuôn mặt già nua của lão cơ hồ còn thấy được nụ cười, đó là một nụ cười mãn nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com