TruyenHHH.com

[Đam Mỹ] Xuyên Thành Nam Phụ Ngôn Tình

Chương 6: Muốn có trái tim một người.

gudgaldestinee


Follow tớ để theo dõi các bộ truyện ngay lập tức và không bỏ lỡ nhé, hãy vote cũng như bình luận truyện để cho tác giả là tớ chút động lực viết truyện nha :P

KHÔNG ĐỒNG Ý BẤT KỲ MỘT HÀNH ĐỘNG ĂN CẮP CHẤT XÁM NÀO

| DO NOT TAKE OUT WITHOUT MY PERMISSION |


Màu đỏ.

Máu ở khắp mọi nơi, trên cửa sổ, trên bàn, trên ghế, ngoài sân, trên cả những cánh hoa anh đào hồng nhạt khiến nó thành một màu hoa đỏ thẫm.

Tiếng khóc, tiếng hét đầy ắp cái không gian ấy.

"Kiều Thiên, con hãy nhớ, nhà họ Bạch ta cả mấy đời tận trung với Thiết quốc, trước vẫn thế, đời sau vẫn vậy. Chưa từng một lần có ý tạo phản, nay mang danh tạo phản mà bị hại chết, chí lớn nam hán tử phải rửa sạch mối nhục này để thiên thu về sau ghi nhớ họ Bạch không phải là ngụy gia. Có như thế dưới suối vàng ta mới yên lòng mà nhắm mắt. Con trai, lớn lên con sẽ hiểu. Ta đi trước."

Màu đỏ.

Máu bắn vào khuôn mặt non nớt của cậu bé.

Kiếm trên tay người đàn ông kia dần buông lỏng, thứ dịch đỏ kia chảy từng giọt từ lưỡi kiếm xuống sàn.

Cậu bé khóc, thứ chất lỏng mằn mặn hòa cùng thứ dịch màu đỏ thẫm.

----------

Cậu toát mồ hôi lạnh, người không ngừng run lên bần bật, miệng ú ớ không thể phát ra từ ngữ.

Y tỉnh giấc biết cậu đang gặp ác mộng mà liền nắm lấy vai cậu.

-"Kiều Thiên, tỉnh dậy đi" giọng y đầy lo lắng, liên tục mà lay lấy người cậu.

Cậu vẫn không dứt khỏi được cơn ác mộng, môi tím tái hẳn đi. Những giọt nước mắt của cậu chảy xuống thấm đẫm chiếc gối, trong cơn ác mộng không tỉnh liền sợ hãi mà rúc vào y, liên tục dùng cánh tay mà bắm chặt vào vai y như bấu víu một điểm che chở duy nhất, cậu thở gấp, vẫn không tỉnh lại.

"Không được rồi" nghĩ xong y liền ôm lấy nhân thân nhỏ bé kia vào lòng.

-"Có ta đây, có ta ở đây rồi, đừng sợ" giọng y ấm áp vang lên như muốn xoa dịu cậu, người đang run bần bật trong lòng mình, mà vuốt tóc, mà xoa lưng.

Vài khoảnh khắc sau, nhân thân trong lòng y cũng từ từ mà bớt run, nhịp thở cũng dần trở lại bình thường, nước mắt cũng đã ngừng chảy, đôi tay cũng từ từ thả lỏng vai y mà nhẹ nhàng rớt xuống.

Cậu lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

-"Ngươi đã mơ thấy gì vậy?" y nhẹ nhàng lên tiếng đầy quan tâm như muốn tự vấn chính bản thân mình, vô tình mà siết chặt vòng tay của mình hơn.

----------

Trời sáng.

Những ánh nắng ấm lọt vào khe cửa, mang theo chút hương hoa nồng nàn.

Cảm nhận được sự ấm nóng bao trùm lấy thân thể, cậu từ từ mở mắt. Cậu ngạc nhiên khi cả người mình được vòng tay y ôm trọn. Tim cậu như hẫng đi một nhịp mà cảm thấy hạnh phúc, bất giác mà suy nghĩ "muốn được như thế này mãi mãi".

Y cảm nhận nhân thân kia có chút động đậy mà cũng liền tỉnh dậy.

Mặt đối mặt khiến tim cậu đập rộn ràng, đôi má lại đỏ ửng.

-"Ngươi đừng hiểu nhầm, hôm qua ngươi gặp ác mộng ta gọi mãi không được nên chỉ còn cách này, rồi cũng ngủ lúc nào không hay" y ôn nhu lên tiếng mà vẫn giữ nguyên tư thế.

Cậu liền cúi nhẹ đầu mà từ từ đẩy y ra, y cũng biết ý liền thả vòng tay của mình ra khỏi cậu. Cả hai liền thế mà ngồi dậy. Cậu để ý nét ngài của y có chút nhăn lại mà ôm lấy cánh tay nắn nhẹ.

-"Đưa thần xem" cậu thì thầm lên tiếng liền bắt lấy cánh tay kia của y về mình mà nhẹ nhàng xoa bóp.

"Hắn cả tối dùng cánh tay làm gối cho mình nằm, quan tâm, chịu khổ vì mình như thế sao"

-"Tay ta không sao đâu, chỉ là hơi nhức, chút nữa là hết" y trầm ấm nhìn cậu lên tiếng mà từ từ rút cánh tay của mình lại.

Cậu liền không nói không rằng, vẫn cúi đầu ngại ngùng kéo tay y lại phía mình mà tiếp tục xoa nắn khiến y bất giác mỉm cười lòng đầy hạnh phúc.

-"Nói ta nghe, hôm qua ngươi mơ thấy ác mộng gì" lời y nhẹ nhàng phát ra.

-"Thần không nhớ nữa rồi thưa đại vương" vẫn xoa nắn cho tay y cậu đều đều lên tiếng.

Thật ra cậu nhớ, nhớ hết, không bỏ sót một chi tiết nào, nhưng cậu thật sự không hiểu tại sao mình lại mơ giấc mơ không thật và đáng sợ đến như thế. Nên cậu quyết định sẽ không nghĩ tới nữa.

-"Hôm nay ngươi muốn đi đâu" y khẽ lên tiếng mà nhìn cậu như chờ một câu trả lời.

-"Hôm nay vẫn chưa hồi cung sao đại vương?" Cậu ngẩng mặt lên, hai mắt tròn xoe mà nhìn nam tử điện hạ đối diện.

-"Cả hôm qua ngươi bị lạc, đâu có thăm thú được nhiều, chuyện nhiếp chính ta đã thu xếp ổn thỏa ngươi đừng bận tâm" y nhìn cậu trầm ấm mà đáp.

-"Chuẩn bị đi, chúng ta lên đường" y giọng ôn nhu khiến cậu cảm thấy thư thả, đặt nhẹ cánh tay của y xuống mà bước ra khỏi giường.

Hôm nay là hôm đầu tiên cậu thực sự để ý đến y, trùng hợp là cả hai đều mang y phục có màu sắc tương tự nhau.

Bộ y phục gồm bạch sắc và thanh sắc, dây thắt lưng màu thiên thanh đậm, chỉ khác y phục của vị đại vương kia có phần nam tính hơn.

"Dù tương tự nhau nhưng nhìn thế nào cũng vẫn không giống, sao hắn mang lên nhìn khí chất như thế, nam tính như thế, còn mình mang lên thì trông ủy mị, nhỏ bé như vậy a~ không hiểu sao cung nữ của mình chuẩn bị toàn y phục làm mình trông chả giống nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất chút nào" thầm nghĩ mà nhìn qua vị nam tử điện hạ kia, dáng người cao, cùng đôi vai rộng lòng không khỏi ghen tị.

"Hắn còn có cơ ngực, cơ bắp đầy mình nữa chứ, không biết hắn có cơ bụng sáu múi không nhỉ?" nghĩ xong liền che miệng mà cười khúc khích khiến y chú ý.

-"Sao ngươi lại cười" y lên tiếng.

-"A...à không có gì đâu đại vương chúng ta đi thôi, đi thôi" cậu bị giọng nói kia lôi về thực tại, hai má hây hây đỏ ửng vô cùng đáng yêu.

-----------

-"Tiên cảnh, đúng là tiên cảnh a~" cậu vừa hét vừa nhảy cẫng lên.

"Đúng là thời xưa, không khí rất trong lành, cảnh còn đẹp nữa, có sông có núi, không hề có một tòa nhà cao tầng nào" cậu nghĩ lòng không khỏi hào hứng.

-"Ngươi có vẻ thích thú nhỉ" y nhìn cậu mà nhẹ nhàng lên tiếng.

-"Sao lại không? đại vương phải cảm thấy hạnh phúc vì mình được sống như thế này đi" cậu nói, đôi mắt vẽ lên một vòng cung, cùng miệng cười đáng yêu.

Đứng trên đỉnh đồi cao này, những đám cỏ xanh mướt còn lưu chút sương đêm, phóng xa tầm mắt là cả con sông lớn, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống khiến cả con sông như ánh lên những viên kim cương lộng lẫy, choáng ngợp.

Cậu không suy nghĩ liền chạy tới cầm lấy tay y mà kéo y ngồi xuống bên cạnh, khiến y có chút bất ngờ.

-"Người ngồi đây, nhìn xem, cảnh thật đẹp, thần chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh đẹp như vậy... tự nhiên thần nhớ nhà" cậu nói hạ giọng ở câu cuối, đôi mắt thoáng chút buồn, mà nhìn về hướng dòng sông kia. 

Y tất nhiên thấy nét mặt đó và biết cậu đang cảm thấy như thế nào.

-"Ngươi đừng tức cảnh sinh tình như vậy chứ?" y nói rồi liền luồn vào mái tóc cậu mà khẽ xoa đầu.

Hai nhân thân kia vẫn im lặng mà ngồi cạnh nhau ngắm nhìn dòng sông yên ả trôi như thế. Nam tử điện hạ vô tình nhiều lúc say đắm ngắm nhìn vị đại tướng quân tiểu bạch kia mà nở nụ cười đầy trìu mến.

----------

Mặt trời cũng đã dần xuống núi, cả hai cùng thị vệ chuẩn bị về lại khách trạm nghỉ ngơi một đêm để mai có thể hồi cung.

Khi đã về đến đường lớn ở kinh thành cậu mệt mỏi mà cảm thán.

-"Đi chơi thì cũng thích thật, nhưng cũng mệt thật a~" nói xong liền vừa đi vừa ưỡn người khoan khái mà giơ tay lên trời giãn gân giãn cốt.

-"Ta đói quá đi mất" cậu xoa xoa cái bụng của mình mà rên rỉ.

Y liền nhìn cậu mà bất giác mỉm cười rồi xoa đầu tiểu bạch kia.

-"Ngoan, chút được ăn" giọng y ôn nhu trầm ấm vang lên khiến cậu nhìn y mà cười tỏa nắng. Làm tim y lại tiếp tục đập rộn rã.

Sau khi đã về phòng, mà tắm gội thật sạch sẽ. Bước vào phòng đã là một bàn ăn thịnh soạn toàn những món ngon cậu thích.

-"Hắn ta đi đâu rồi nhỉ?" cậu nhìn xung quanh căn phòng mà không thấy bóng dáng y liền thắc mắc.

-"Đói thật ấy, nhưng thôi đành đợi hắn về ăn cùng vậy" cậu thầm nghĩ, nhìn cả một bàn đầy thức ăn mà nuốt ực một phát.

Cánh cửa mở ra, vị nam tử điện hạ kia liền bước vào, chắp tay đằng sau lưng. Cậu chống cả hai tay vào cằm rồi ném một ánh nhiều biểu ý "đi đâu khiến bố chờ nãy giờ" cho y.

Cậu để ý trên trán y lấm tấm mồ hôi, thở hồng hộc, nhưng miệng vẫn nở nụ cười tươi cho cậu.

-"Đại vương đi đâu mà trông nhễ nhại quá vậy?" cậu trưng bộ mặt thắc mắc hỏi.

Y liền đưa thứ đằng sau lưng ra trước mặt cậu, nở nụ cười tươi như chờ đợi điều gì đó.

"Kẹo hồ lô" cậu nghĩ xong liền nhảy cẫng lên mà chạy tới y cầm mấy xâu kẹo hồ lô, mắt cười rạng rỡ, cậu ôm chầm lấy y vào lòng như muốn biểu ý cảm ơn, hành động vô tình của cậu làm y như đứng hình trong một khoảnh khắc, tim lại đập trật đi một nhịp mất rồi.

Cậu liền ngồi xuống ghế mà nhấm nháp thứ kẹo hồ lô ngọt ngào đó, mắt không ngừng cười, miệng hồng đào chúm chím.

-"Ngươi thích không?" y bên cạnh lòng hạnh phúc mà lên tiếng.

Cậu gật đầu liên tục, mắt vẫn cười rạng rỡ, rồi liền đưa xâu kẹo đang ăn trước mặt y, y lại như có ma lực điều khiển mà đưa miệng ra cắn một miếng.

"Thật ngọt" y nhai miếng kẹo hồ lô đường mật kia rồi nghĩ trong khi vẫn đang nhìn tiểu bạch đối diện.

Loáng cái, mấy xâu kẹo đã sạch không còn gì, cậu liền liếm môi như thấy lưu luyến thứ kẹo ngọt ngào đó.

Tất nhiên là không thể vì mấy xâu kẹo hồ lô mà bỏ bữa tối được, cả hai cùng dùng bữa.

"Hắn ta vì mình mà bỏ ra ngoài tìm kẹo hồ lô, đương là đại vương lại còn dám một mình ra ngoài mà không có thị vệ đi cùng, mồ hôi thì nhễ nhại, hắn làm thế này đều vì mình sao, hôm nay sao tự nhiên mình cảm thấy hắn thật ấm áp, trong lòng cũng có chút gì đó khó hiểu" cậu suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào nam tử điện hạ đối diện, đôi đũa vẫn đưa xuống bát đưa lên miệng nhưng chả có một hạt cơm nào.

Y nhìn cậu mà bật cười.

"Tiểu tử này lại nghĩ gì không biết"

-"Này! nhà ngươi chê thức ăn sao?" y lên tiếng như muốn đánh thức người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cậu như bừng tỉnh mà nhắm mắt lắc lắc đầu như muốn thoát khỏi suy nghĩ của mình rồi nhanh nhẹn gắp thức ăn cho vào bát, không dám nhìn y.

-"Cái gì vậy?" cậu hỏi tay chỉ vào bình rượu cạnh y.

-"Rượu, ta chỉ muốn uống một chút để ăn ngon hơn thôi, ngươi muốn uống sao" y lên tiếng.

-"Không, không, không, thần không uống được rượu" cậu nhanh chóng trả lời tay giơ ra mà lắc lấy lắc để.

"Một giọt cũng không, đợt trước nhóm game chơi dại liền ép mình uống, chỉ một ly nhỏ mà sau đó những việc xấu hổ ra đời, lại còn biến thành con ma cuồng hôn nữa chứ, may mà lũ kia mình đều đá mình ra xa" cậu nghĩ liền rùng mình mà lòng tuôn trào nước mắt uất ức.

"Thế nên một giọt cũng không" cậu nghĩ xong liền cúi đầu ra vẻ quyết tâm rồi lại tiếp tục vui vẻ mà thưởng thức bữa tối.

Bữa tối no nê, cậu liền ra ngoài mà ngắm cảnh, y sai người dọn dẹp bàn ăn rồi cũng ra ngay sau đó. Cả một sắc hắc lam bao lấy bầu trời vô vàn vì tinh tú kia.

Có chút se lạnh của đêm tối, hương hoa anh đào vẫn nồng nàn thoang thoảng.

-"Đại vương có nghĩ, luôn có một thế giới song song với thế giới người đang sống không?" cậu giọng trầm buồn hỏi.

Y có hơi bất ngờ về câu hỏi mà nhìn vào cậu.

-"Thật ra ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ là luôn có thế giới như thế tồn tại, việc con người không thấy được đâu phải nó không hiện hữu, đúng chứ" y cũng nhìn lên bầu trời đầy trăng sao kia mà nói.

-"Như tình cảm chẳng hạn, nó vốn là thứ vô hình, nhưng đâu phải nó không hiện hữu, cái chúng ta cần chính là cảm nhận điều đó mà thôi." y nhìn khuôn mặt cậu mà cảm thấy có chút gì đó lay động.

"Ta nhớ nhà, ta nhớ cha mẹ, nhớ đứa em gái láu cá của mình, nhưng nếu như ta được trở về, ta nghĩ rằng ta sẽ rất nhớ ngươi, nếu đây là thế giới thật ta còn sẽ có thể vô tình mà gặp ngươi, nhưng ta trở về mọi chuyện sẽ kết thúc, không phải sao, ta nghĩ ta sẽ rất nhớ ngươi"

Cậu liền vừa nghĩ mà quay sang nhìn y, mắt chạm mắt, ánh mắt trong veo thoáng chút buồn của cậu làm y có chút bối rối.

-"Ta nói gì không phải sao?" y liền dùng giọng trầm ấm mà hỏi han.

-"Không, không, thần chỉ là đang nghĩ vài điều mà thôi"

Cứ như thế trong đêm vắng, chỉ còn hương hoa và những giọt sương đêm, cùng hai nhân thân đang nhìn lên bầu trời trắng sáng đầy tính tú kia.

-"Đại vương, chúng ta trở về phòng thôi, trời đang lạnh hơn rồi, nghỉ ngơi mai còn hồi cung"sau một hồi thưởng canh, cậu lên tiếng rồi bước vào phòng.

Cậu có chút khát nước mà sẵn tiện nhìn thấy một bình nhỏ cạnh bàn liền nốc một hơi hết cả bình nước nhỏ.

"Ưmm, không phải nước, mùi vị này là... chết rồi, rượu!" ngay lập tức sau khi nốc cạn bình kia cậu chỉ nghĩ được như thế, đầu óc liền choáng váng, tay chân bắt đầu không theo sự điều khiển.

-"Kiều Thiên ngươi sao vậy" y bước vào sau khi đóng cửa liền thấy thân hình đang loạng choạng của cậu mà chạy tới đỡ, lòng đầy lo lắng.

-"Thần...nước...tại sao... lại là rượu" câu nói có phần đứt quãng, mắt cũng bắt đầu lờ đờ đi đôi phần mà chỉ vào chiếc bình đã cạn trên bàn.

-"Vốn ta để lại một ít rượu ở bình, để tối nay có thể nghỉ ngơi mà nhâm nhi chút tửu, thưởng cảnh mà thôi, sao ngươi bất cẩn vậy" y lo lắng liền đỡ bế cậu lên.

Thân nhiệt cậu bắt đầu nóng lên, ý thức trở nên mơ hồ, choáng váng.

Y bế cậu đặt xuống giường, đầy lo lắng, toan định buông tay ra khỏi cậu thì cả nhân thân phía dưới liền vòng qua cổ mà kéo y xuống.

Môi cậu chạm môi y, khiến y đầy kinh ngạc.

"Môi ngươi thật mềm" y dường như cũng bị mê hoặc.

Liền sau đó y như bừng tỉnh mà lấy tay đẩy người mình ra, như muốn từ chối. Nhân thân phía dưới càng mơ hồ mạnh mẽ kéo y sát vào hơn nữa.

Nhân thân phía dưới vẫn tiếp tục dùng đôi môi mềm mại của mình mà ngấu nghiến đôi môi y.

Trong một khoảnh khắc mọi ý định phản kháng đều tan biến, mọi lý trí của y cũng không còn đúng trong lúc này nữa. Y bị đôi môi cậu thu phục mất rồi.

Y liền đáp trả lại nụ hôn đó mà từ từ mút nhẹ quanh vành môi cậu, rồi bất ngờ cắn nhẹ vào môi dưới khiến cậu rên một tiếng khe khẽ, y lợi dụng lúc đó liền đưa chiếc lưỡi ướt át của mình vào khoang miệng của cậu mà chơi đùa, khiến cậu rên rỉ trong cuống họng, cậu mơ hồ đê mê không phản kháng mà dùng chiếc lưỡi của mình đáp trả lại y một cách vụng về, cậu đã bị y dẫn dắt.

Nhịp thở cả hai tăng dần, cậu rên rỉ thở ngắt quãng trong nụ hôn đó. Khi thấy cậu dường như đã sắp hết dưỡng khí y liền buông cậu ra, khiến một dây dịch vị giữa hai đôi môi nhiễu mà rơi xuống. 

Cậu thở hồng hộc, hai má đỏ ửng, đôi mắt dại đi, thứ dịch vị mà nụ hôn tiết ra kia nhiễu ra khỏi miệng, mắt y như mờ đi trước khuôn mặt đầy gợi tình của cậu. 

Như ngây dại, y liền dùng cả thân người ngồi lên phần hạ thể của cậu mà đè cậu ra hôn một lần nữa. Lần này còn cuồng nhiệt hơn, đôi bàn tay hư hỏng của y liền lần theo chiếc cổ đi xuống mà từ từ mở ra tấm áo của cậu, y cuồng nộ vứt đi chúng, chỉ giữ lại chiếc quần tiểu y trên người cậu, cả một thân hình yêu nghiệt hiện ra trước mắt y.

Chiếc cổ thon, xương quai xanh gợi tình, chiếc eo nhỏ cùng làn da trắng sứ, cùng khuôn mặt đê mê dụ hoặc kia khiến y không thể kìm lòng, y lại mờ mắt đi trước vẻ đẹp của cậu. 

Y lao tới hôn lên chiếc cổ thon xinh xắn kia mà ngấu nghiến, để lại những vết đỏ. Nhân thân phía dưới liền rên rỉ không ngừng, càng khiến y thêm hưng phấn mà di chuyển xuống vùng ngực nhạy cảm y liền dùng lưỡi liếm nhẹ lên nhũ hoa ửng hồng của cậu khiến cả người cậu phản xạ mà cong lên đầy khiêu khích. 

Y tiếp túc mà liếm mà cắn nhẹ nhũ hoa, tay kia thì không quên bên còn lại. Căn phòng đắp ắp tiếng rên rỉ của cậu cùng hơi thở trầm đứt quãng đầy đàn ông của y.

Y di chuyển xuống chiếc eo nhỏ của cậu mà hôn mà chơi đùa, khiến trong tiếng rên rỉ vang lên những tiếng cười khúc khích của cậu.

Y điên tình thật rồi.

Bàn tay y hư hỏng di chuyển vào trong chiếc quần của cậu mà nắm lấy vật đang cương cứng lên kia, cậu sau khi cảm nhận ở vùng nhạy cảm, liền khó chịu không ngừng mà rên rỉ đầy dục vọng.
Y không kiềm chế nổi liền lột chiếc quần che chắn cuối cùng trên người cậu ra mà ngắm nhìn cả thân sắc mĩ miều đó.

Yết hầu y di chuyển sau cái nuốt khan, ý thức y mơ mơ hồ hồ, nữa muốn điên dại mà kết giao với người ở dưới mình, nữa tỉnh táo muốn bảo vệ sự non nót của người đó.

Y trong phút chốc như bừng tỉnh, ý thức y trở lại.

"Không được, không thể thế này được" y liền mang tiểu y vào cho cậu rồi đến trung y.
Lại tiếp tục nuốt khan một tiếng, rồi ngắm nhìn cậu.

"Ta... ta không thể để bất kỳ thương tổn nào cho ngươi được"

Cậu vẫn trong cơn say mà đê mê, có chút khó chịu, đôi mắt mờ đi, miệng vẫn phát ra những tiếng rên rỉ gợi tình.

-"Ta muốn... ta muốn" giọng nói đầy dục vọng của cậu vang trong tiếng thở hổn hển khi tất cả mọi kích thích hưng phấn ngưng lại. 

Y sau khi điều chỉnh được nhịp thở nằm xuống bên cạnh mà ôm cậu vào lòng. 

-"Ngoan, khi ngươi tỉnh táo, nếu ngươi cầu xin ta như bây giờ, ta sẽ cho ngươi" giọng y ôn nhu trầm ấm mà vang lên bên tai cậu. 

Giọng nói y luôn có sức thôi miên cậu như vậy, cậu liền chìm sâu vào giấc ngủ trong lòng y.
Thân nhiệt y vẫn chưa hề giảm, vì y vẫn đang bị kích thích khi nhớ lại cái khung cảnh đầy huyễn hoặc đó. 

-"Ta không ngờ rằng, sẽ có ngày ta và ngươi lại có thể đi cùng nhau thế này, cũng không ngờ có ngày tên tội đồ như ta lại dành tình cảm cho người mà ta nghĩ sẽ không thể hàn gắn, cũng không thể ngờ rằng sẽ có ngày ta bị ngươi làm cho mê đắm" y khẽ lên tiếng rồi liền siết chặt vòng tay quanh cậu.

-"Kiều Thiên, ta biết cả hai ta đều là nam nhân, nhưng nếu thế thì đã sao, chỉ là vừa vặn ta yêu một người, người đó là nam nhân, thế thôi"

-"Ta nghĩ ta đã dành thứ tình cảm đó cho ngươi rồi, Kiều Thiên" 

Một chiếc hôn nhẹ đặt lên trán. Ngoài kia trời dần trở lạnh, hương hoa thoang thoảng.
Cả hai đều chìm vào giấc ngủ.
Tựa thật yên bình và an tĩnh, chẳng cần phải biết mai sau.

-Kết Chương 6-

Độc giả đang mong chờ xôi thịt sao? hí hí ◤(¬‿¬)◥

Rồi sẽ có xôi thịt, sẽ có xôi thịt a~ (─‿‿─)

Đừng quên vote chương này để lại bình luận và follow tác giả để tác giả ra chương mới nhé ( để còn có xôi thịt cho độc giả ăn chứ (◡‿◡✿)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com