[Đam Mỹ] Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại
Chương 5: Dọn ra khỏi điểm thanh niên tri thức
Edit: Ly Ly
Beta: Manh Manh Kết thúc một ngày làm việc, Sở Ngự nhận ra, nông dân quả nhiên là một quần thể mệt mỏi nhất. Với thân thể rèn luyện ít ỏi này, sau một ngày lao động, Sở Ngự dường như có thể tưởng tượng ngày mai toàn thân sẽ có bao nhiêu mệt mỏi. Trở lại điểm thanh niên tri thức, Sở Ngự nhịn không được mà nằm xuống giường trước đã. Không bao lâu sau, đã có mấy thanh niên tri thức lục tục trở lại. Bọn họ thấy Sở Ngự nằm trên giường, thanh niên tri thức lớn tuổi trong đó kìm không được mở miệng hỏi: “Sở Ngự, hôm nay con trai của đội trưởng tìm cậu có chuyện gì vậy?” Mọi người đều biết, người trong thôn đều chướng mắt thanh niên tri thức, cho rằng bọn họ không làm tốt công việc, cả ngày chỉ biết lười nhác. Hiếm khi mới nhìn thấy có người có sắc mặt tốt như vậy với thanh niên tri thức, huống chi hôm nay, thái độ của Thẩm Vệ Quốc đối với Sở Ngự thậm chí còn có thể nói là ân cần. Sở Ngự không định giấu giếm, bởi vì chậm nhất là ngày mai hắn sẽ dọn khỏi điểm thanh niên tri thức, cho nên hắn nói với thanh niên trước mặt: “Lúc trước tôi thực tập ở bệnh viện, có giấy chứng nhận hành nghề. Bác sĩ trong đội xích cước khi trước đã đi rồi, trưởng thôn thấy tôi thích hợp, liền an bài tôi đến bên kia. Ngày mai tôi sẽ dọn đi, lương thực của tôi cũng không còn dư lại bao nhiêu, nên tôi sẽ không cầm theo.” Những người khác nghe thấy lời này của Sở Ngự, vội vàng nói: “Cậu biết khám bệnh sao?” “Biết một chút da lông thôi, nhìn chung chuyện đau đầu nhức óc cũng không thành vấn đề.” “Vậy về sau nếu có đau đầu nhức óc gì đó, tụi tôi sẽ đến tìm cậu vậy nhân tiện lấy chút tiện nghi.” Trương Cường cười ha hả nói. Sở Ngự nghe vậy cười cười: “Có thể, nhưng tôi vẫn hy vọng anh không cần tới.” Qua một lát, nữ thanh niên tri thức cũng đã trở lại, hôm nay đến phiên Lưu Hoành nấu cơm, cũng chính là thanh niên tri thức lớn tuổi vừa mới nói kia. “Đến giờ rồi, nấu cơm thôi, hôm nay ăn chút đồ ngon, cũng coi như là chúc mừng Sở Ngự tìm được một công việc tốt, mọi người đều lấy chút thứ tốt ra, chúng ta cùng nhau nếm thử.” Nói xong, anh dẫn đầu mở ngăn tủ của bản thân, lấy ra hai quả trứng gà. Những thanh niên tri thức còn lại cũng đều lấy chút đồ vật, có trứng gà, thịt khô, lạp xưởng…… Sở Ngự không nghĩ tới mấy thanh niên tri thức này sẽ có phản ứng như vậy, dù sao quan hệ của nguyên thân và bọn họ không tính là tốt. Mà đối với ý tốt của những thanh niên tri thức này, Sở Ngự cự tuyệt cũng không ổn lắm, nên liền yên lặng tiếp nhận. Mọi người ăn cơm chiều rất vui vẻ, sau khi ăn uống no đủ thì cùng nhau đi nhà tắm. Ngày hôm sau, Sở Ngự rời giường trước nửa tiếng, rửa mặt xong, hắn cầm lấy đồ đã thu thập xong tối qua, đi đến phòng y tế trong thôn. Trong phòng y tế, hai vợ chồng Thẩm Vệ Quốc đang dọn dẹp sân vườn. Nơi này nhìn qua cũng rất lớn, có một cái sân riêng, bên trong còn có ba gian phòng, trong đó một gian chuyên dùng để khám bệnh và bốc thuốc, một gian khác là phòng ngủ, còn lại chính là phòng bếp. Sở Ngự gọi hai người đang bận rộn, “Đồng chí Thẩm, còn có chuyện gì cần tôi làm không?” Vợ chồng Thẩm Vệ Quốc thấy Sở Ngự đứng ở cửa, vội vàng nói: “Sinh viên Sở, sao cậu đến sớm vậy.” Nói xong anh tiến lên cầm lấy hành lý của hắn. “Chỉ là muốn đến xem sớm một chút, bây giờ có chuyện gì cần tôi hỗ trợ không?” Hai vợ chồng vội vàng xua tay “Không cần, không có chuyện gì lớn, tổng cộng chỉ có ba gian phòng cộng thêm một cái sân như vậy thôi, chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi. Hiện giờ còn sớm, cậu có thể đem đồ của mình cất vào phòng. Đúng rồi, đây là chìa khóa, chìa lớn kia là cổng sân, chìa nhỏ là chìa khóa của ba gian phòng bên trong.” Nói xong anh lấy một chuỗi chìa khóa đưa cho Sở Ngự. Sau đó nói: “Chỗ này đã được dọn dẹp xong rồi, tôi và chị dâu cậu về trước, cậu chỉ cần ở đây khám cho người bệnh là được, sau này cũng không cần ra đồng, cũng phân chia công bằng như nhau thôi, sáng nay cậu có nửa ngày nghỉ, nhìn xem bản thân còn thiếu gì, cậu có thể tự mình lên trấn mua.” Sở Ngự cúi người nói cảm tạ hai người, rồi đưa bọn họ ra sân. Sau đó Sở Ngự mở cửa phòng, bắt đầu thu thập hành lý. Hắn khóa đồ vật lúc trước nhặt được ở trạm phế phẩm vào trong ngăn tủ, tiếp theo là trải đệm giường ra…… Sau khi chuẩn bị xong, Sở Ngự xoay người ra sân. Cái sân này quả thật rất lớn, bên trong còn có vườn rau được vây hàng rào. Có lẽ là lâu lắm rồi không có ai tưới nước, rau bên trong đã héo rủ rượi, Sở Ngự thấy trong viện có giếng, liền phe phẩy đi lấy hai xô nước tưới rau, ròi sau đó vào phòng bếp. Trong phòng bếp có nồi, chén, gáo, chậu đủ thứ, Sở Ngự không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dù sao mua mấy món dụng cụ làm bếp này cũng cần có phiếu, nhưng trên người Sở Ngự lại không có. Sở Ngự lấy tờ giấy, ghi lại mấy món đồ muốn mua rồi khóa cửa sân. Lần này Sở Ngự đến chợ ở trấn trên, so với huyện thành, đồ vâtn nơi này bán thiếu thốn hơn nhiều. Sở Ngự đến Cung Tiêu Xã mua chút gia vị và 30 cân gạo, một ít rau dưa hạt giống, cuối cùng còn mua hai cân thịt cùng hai khúc xương ống. Về đến nhà Sở Ngự kiểm kê số tiền còn dư lại trên người xem còn bao nhiêu. Thịt chín mao một cân, hai cân tốn một đồng tám; xương ống một mao một cây, tốn hai mao; hạt giống tổng cộng mua sáu loại, có rau hẹ, xà lách, ớt cay, cà chua, dưa chuột và cà tím là ba mao; gạo hai mao tiền một cân, tốn sáu đồng, tổng cộng tiêu phí tám đồng ba. *10 mao = 1 đồng.Thời điểm nguyên thân xuống nông thôn, trong nhà cho hai trăm đồng tiền, Sở Ngự vừa đến nơi này đã tốn hai đồng viện phí, hơn nữa mấy ngày nay nguyên thân đã mua không ít đồ, tốn thêm khoảng hai mươi đồng. Hiện giờ trên người Sở Ngự còn dư lại 170 đồng. Đối với số tiền này Sở Ngự phải tính toán dùng làm sao cho thật tốt, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hắn sẽ ở lại chỗ này nghỉ ngơi hai năm, thẳng đến khi kỳ thi đại học khôi phục lại…… Lúc này trong Thẩm gia đã vây quanh một vòng người. Tô Điềm Điềm nhìn nữ nhân đang khóc sướt mướt trước mắt, hận không thể tiến lên cho cô ta hai bạt tay. “Điềm Điềm, đều là tôi sai, cô là tỷ muội tốt của tôi, vốn dĩ là tôi không nên nói ra, nhưng tôi nghĩ đến Kiến Quốc ca cực cực khổ khổ lái xe ở bên ngoài, cô lại cùng nam nhân khác lôi lôi kéo kéo, lòng tôi rất không dễ chịu, ô ô ô, Điềm Điềm cô mau giải thích với mọi người, ngày hôm qua cô ở trấn trên lôi lôi kéo kéo với ai, hai người rốt cuộc là đang làm gì, nếu tên nam nhân kia khi dễ cô, cô nhất định phải nói cho chúng tôi biết, ô ô ô.” Tô Điềm Điềm nhìn nữ nhân trước mắt khóc đến hoa lê đáy vũ, cô nắm chặt tay đến móng tay hung hăng cấm vào trong thịt mới khắc chế được thù hận trong lòng, cô không nghĩ tới, hôm qua mình đi chợ đen dò đường vậy mà lại bị Thẩm Liên Hoa nhìn thấy, tiện nữ này cư nhiên làm trò, nói ra trước mặt nhiều người như vậy, cô ta muốn huỷ hoại mình, cũng giống như đời trước…… Tô Điềm Điềm thấy sắc mặt mấy người Thẩm gia đều không tốt lắm, đặc biệt là bà của nàng. Cô hung hăng véo vào đùi một phen, vành mắt bỗng nhiên đỏ ửng: “Liên Hoa, cô là bạn tốt nhất của tôi mà, sao cô có thể phá hủy sự trong sạch của tôi trước mặt nhiều người như vậy, hôm qua rõ ràng tôi ở trong nhà mà, nào có lên trấn trên đâu! Hôm qua tôi đau đầu, đã xin đại đội nghỉ phép, tôi biết cô cũng thích Kiến Quốc nhà tôi, nhưng chẳng lẽ chỉ bởi vì cuối cùng Kiến Quốc cưới tôi, nên cô liền ghi hận trong lòng, muốn trả thù tôi sao, uổng công tôi xem cô là tỷ muội tốt.” Nói xong còn để lại hai hàng nước mắt. Nghe thế, cha Tô hiểu rõ, con gái nhà mình là bị vu hãm, đứa con gái mà mình nâng niu ở trong lòng làm sao có thể để người ta đạp hư như vậy, Tô phụ mở miệng nói: “Nha đầu Thẩm gia, tôi biết Tô gia chúng tôi là ngoại lai, nhưng cô không thể bởi vì Tô gia chúng tôi ít người liền khi dễ con gái tôi như vậy, tôi là người đầu tiên không đáp ứng.” “Đúng vậy đúng vậy, bà thông gia, bà đừng nghe tiểu đề tử* này nói lời vô nghĩa, Điềm Điềm nhà tôi hiểu chuyện nhất, sao nó có thể làm ra loại chuyện này được, tám phần là cô ta nhìn ưa Điềm Điềm tốt của nhà chúng tôi rồi.” Mẹ Tô cũng nhanh chóng phụ họa. *Tiểu đề tử (小蹄子) hay móng guốc nhỏ, từ tiếng Trung, bính âm là xiǎo tí zi, nghĩa là thiếu nữ, bao hàm cả sự phù phiếm. Một là dùng để sỉ nhục người phụ nữ trẻ, hai là biệt hiệu. Quần chúng vây xem thấy như vậy cũng hiếu kỳ nhìn Thẩm Liên Hoa, bọn họ cũng không cảm thấy Thẩm Liên Hoa nói dối, dù sao ấn tượng về Thẩm Liên Hoa ở trong mắt người trong thôn rất tốt, bọn họ đương nhiên không có khả năng vì người ngoài thôn mà xa lánh người trong thôn, huống chi gia cảnh Thẩm Liên Hoa rất thảm, cả nhà chỉ dựa vào cô ta và em trai kiếm cơm, mà những miếng cơm này phải nuôi sống cả gia đình…… Thẩm Liên Hoa nghe mấy người Tô gia nói xong, khóe miệng nhịn không được gợi lên một độ cong nho nhỏ: “Điềm Điềm, cô…… Vì sao cô lại phải gạt người, ô ô ô chẳng lẽ cô thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với Kiến Quốc ca sao? Cô có biết hay không, không phải chỉ có một mình tôi nhìn thấy cô lôi lôi kéo kéo với người khác, thím Quế Trúc ở đại đội bên cạnh hôm qua cũng lên trấn trên mua kẹo mừng cho con trai, nhưng không cẩn thận lại bị trẹo chân, tôi thấy bà đau rất đớn, nên đỡ bà đến phòng khám, rồi sau đó đưa bà về đại đội, bà cũng nhìn thấy cô và người kia lôi lôi kéo kéo, mọi người nếu không tin có thể đi đến nhà thím Quế Trúc bên cạnh hỏi một chút.” Tô Điềm Điềm nghe được những lời này thì mặt mũi trắng bệch, cô không biết còn có người thấy được, cô muốn giải thích, nhưng lại không thể nói được, chẳng lẽ lại nói đây là đối tượng của cô thời đi học sao? Mặc dù vào năm đó bọn họ đã sớm cắt đứt liên hệ, nhưng nếu như để người khác biết cô khi đi học có quan hệ với người khác trong trường, cô sẽ bị nước miếng dìm cho chết mất... Lúc này dì Vương vẫn luôn không nói chuyện mở miệng: “Tiểu Hoa, hôm qua người nọ là cháu trai ở nhà mẹ đẻ thím, thím biết Điềm Điềm lên phố, nó vừa ròi nói như vậy có thể nói là cô gái da mặt mỏng, sợ có gì không tốt ảnh hưởng, mặc dù chỉ là hiểu lầm, thím vẫn muốn cảm ơn con.” Nói xong lại nhìn Tô Điềm Điềm, “Vợ của thằng hai à, con nhìn con đi, đều là thân thích cả, có gì mà khó nói, nháo đến hiện giờ mọi người đều khó coi cả rồi.” “Mọi người giải tán hết đi, công việc hôm nay còn chưa làm xong đâu.” Nói xong bà cầm cuốc đi xới đất. Thẩm Liên Hoa cũng biết khi nào nên dừng lại, mục đích hôm nay của cô ta là muốn cho người Thẩm gia trông thấy gương mặt thật của Tô Điềm Điềm, cô ta không thể chấp nhận được, người này phải gả cho Thẩm Kiến Quốc mà lại còn mập mờ với người khác, rõ ràng Thẩm Kiến Quốc tốt như vậy, anh đáng giá được tốt hơn, Tô Điềm Điềm căn bản không xứng với anh…… Đoàn người xem náo nhiệt xong rồi cũng giải tán, mặc dù vợ của đội trưởng nói đó là cháu trai bà, nhưng trong lòng mọi người rõ ràng, hơn phân nửa chính là Tô Điềm Điềm ở bên ngoài làm loạn nảy sinh quan hệ nam nữ, nhưng gia đình đại đội trưởng đều tỏ thái độ, bọn họ cũng không thể tiếp tục bất động ở đó, cũng nên giải tán, tiếp tục làm việc. Mà sắc mặt người Tô gia đều không tốt, đặc biệt là cha Tô, ông hung hăng liếc mắt trừng con gái một cái, rồi cũng bắt đầu đi làm việc. Mẹ Tô vỗ vỗ vai cô, nói cô không nên gấp gáp, dù sao cũng là từ trong bụng mình bò ra ngoài, lúc Thẩm Liên Hoa mở miệng bà đã đoán được đại khái là sự thật. “Con cái nha đầu chết tiệt này, so thế nào cũng vẫn là kém hơn nha đầu Thẩm gia kia, trước kia khi còn đi học con đã kém hơn người ta, sau này nhà nó xảy ra chuyện không thể đi học, con cũng không học, mà bây giờ lại bị người ta bắt lấy bím tóc, khiến nhà chồng sinh hiềm khích với con. Đều là do ta và ba con quá chiều con, con mau ngẫm lại về nhà phải giải thích với bà nội con như thế nào, cũng đừng để cho Kiến Quốc biết.” Nói xong bà liền về nhà làm việc trong sân. Tô Điềm Điềm nghĩ đến Thẩm Kiến Quốc sẽ chán ghét cô, trong lòng liền tràn ngập hận ý, nàng nhìn Thẩm Liên Hoa đang gieo giống ở cách đó không xa, trong mắt lập loè oán độc.Beta lần 2 ngày 4/3/2023Lúc tra baidu từ móng guốc nhỏ nó nhảy ra toàn là giò heo, móng heo. Hãi thật sự.
Beta: Manh Manh Kết thúc một ngày làm việc, Sở Ngự nhận ra, nông dân quả nhiên là một quần thể mệt mỏi nhất. Với thân thể rèn luyện ít ỏi này, sau một ngày lao động, Sở Ngự dường như có thể tưởng tượng ngày mai toàn thân sẽ có bao nhiêu mệt mỏi. Trở lại điểm thanh niên tri thức, Sở Ngự nhịn không được mà nằm xuống giường trước đã. Không bao lâu sau, đã có mấy thanh niên tri thức lục tục trở lại. Bọn họ thấy Sở Ngự nằm trên giường, thanh niên tri thức lớn tuổi trong đó kìm không được mở miệng hỏi: “Sở Ngự, hôm nay con trai của đội trưởng tìm cậu có chuyện gì vậy?” Mọi người đều biết, người trong thôn đều chướng mắt thanh niên tri thức, cho rằng bọn họ không làm tốt công việc, cả ngày chỉ biết lười nhác. Hiếm khi mới nhìn thấy có người có sắc mặt tốt như vậy với thanh niên tri thức, huống chi hôm nay, thái độ của Thẩm Vệ Quốc đối với Sở Ngự thậm chí còn có thể nói là ân cần. Sở Ngự không định giấu giếm, bởi vì chậm nhất là ngày mai hắn sẽ dọn khỏi điểm thanh niên tri thức, cho nên hắn nói với thanh niên trước mặt: “Lúc trước tôi thực tập ở bệnh viện, có giấy chứng nhận hành nghề. Bác sĩ trong đội xích cước khi trước đã đi rồi, trưởng thôn thấy tôi thích hợp, liền an bài tôi đến bên kia. Ngày mai tôi sẽ dọn đi, lương thực của tôi cũng không còn dư lại bao nhiêu, nên tôi sẽ không cầm theo.” Những người khác nghe thấy lời này của Sở Ngự, vội vàng nói: “Cậu biết khám bệnh sao?” “Biết một chút da lông thôi, nhìn chung chuyện đau đầu nhức óc cũng không thành vấn đề.” “Vậy về sau nếu có đau đầu nhức óc gì đó, tụi tôi sẽ đến tìm cậu vậy nhân tiện lấy chút tiện nghi.” Trương Cường cười ha hả nói. Sở Ngự nghe vậy cười cười: “Có thể, nhưng tôi vẫn hy vọng anh không cần tới.” Qua một lát, nữ thanh niên tri thức cũng đã trở lại, hôm nay đến phiên Lưu Hoành nấu cơm, cũng chính là thanh niên tri thức lớn tuổi vừa mới nói kia. “Đến giờ rồi, nấu cơm thôi, hôm nay ăn chút đồ ngon, cũng coi như là chúc mừng Sở Ngự tìm được một công việc tốt, mọi người đều lấy chút thứ tốt ra, chúng ta cùng nhau nếm thử.” Nói xong, anh dẫn đầu mở ngăn tủ của bản thân, lấy ra hai quả trứng gà. Những thanh niên tri thức còn lại cũng đều lấy chút đồ vật, có trứng gà, thịt khô, lạp xưởng…… Sở Ngự không nghĩ tới mấy thanh niên tri thức này sẽ có phản ứng như vậy, dù sao quan hệ của nguyên thân và bọn họ không tính là tốt. Mà đối với ý tốt của những thanh niên tri thức này, Sở Ngự cự tuyệt cũng không ổn lắm, nên liền yên lặng tiếp nhận. Mọi người ăn cơm chiều rất vui vẻ, sau khi ăn uống no đủ thì cùng nhau đi nhà tắm. Ngày hôm sau, Sở Ngự rời giường trước nửa tiếng, rửa mặt xong, hắn cầm lấy đồ đã thu thập xong tối qua, đi đến phòng y tế trong thôn. Trong phòng y tế, hai vợ chồng Thẩm Vệ Quốc đang dọn dẹp sân vườn. Nơi này nhìn qua cũng rất lớn, có một cái sân riêng, bên trong còn có ba gian phòng, trong đó một gian chuyên dùng để khám bệnh và bốc thuốc, một gian khác là phòng ngủ, còn lại chính là phòng bếp. Sở Ngự gọi hai người đang bận rộn, “Đồng chí Thẩm, còn có chuyện gì cần tôi làm không?” Vợ chồng Thẩm Vệ Quốc thấy Sở Ngự đứng ở cửa, vội vàng nói: “Sinh viên Sở, sao cậu đến sớm vậy.” Nói xong anh tiến lên cầm lấy hành lý của hắn. “Chỉ là muốn đến xem sớm một chút, bây giờ có chuyện gì cần tôi hỗ trợ không?” Hai vợ chồng vội vàng xua tay “Không cần, không có chuyện gì lớn, tổng cộng chỉ có ba gian phòng cộng thêm một cái sân như vậy thôi, chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi. Hiện giờ còn sớm, cậu có thể đem đồ của mình cất vào phòng. Đúng rồi, đây là chìa khóa, chìa lớn kia là cổng sân, chìa nhỏ là chìa khóa của ba gian phòng bên trong.” Nói xong anh lấy một chuỗi chìa khóa đưa cho Sở Ngự. Sau đó nói: “Chỗ này đã được dọn dẹp xong rồi, tôi và chị dâu cậu về trước, cậu chỉ cần ở đây khám cho người bệnh là được, sau này cũng không cần ra đồng, cũng phân chia công bằng như nhau thôi, sáng nay cậu có nửa ngày nghỉ, nhìn xem bản thân còn thiếu gì, cậu có thể tự mình lên trấn mua.” Sở Ngự cúi người nói cảm tạ hai người, rồi đưa bọn họ ra sân. Sau đó Sở Ngự mở cửa phòng, bắt đầu thu thập hành lý. Hắn khóa đồ vật lúc trước nhặt được ở trạm phế phẩm vào trong ngăn tủ, tiếp theo là trải đệm giường ra…… Sau khi chuẩn bị xong, Sở Ngự xoay người ra sân. Cái sân này quả thật rất lớn, bên trong còn có vườn rau được vây hàng rào. Có lẽ là lâu lắm rồi không có ai tưới nước, rau bên trong đã héo rủ rượi, Sở Ngự thấy trong viện có giếng, liền phe phẩy đi lấy hai xô nước tưới rau, ròi sau đó vào phòng bếp. Trong phòng bếp có nồi, chén, gáo, chậu đủ thứ, Sở Ngự không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dù sao mua mấy món dụng cụ làm bếp này cũng cần có phiếu, nhưng trên người Sở Ngự lại không có. Sở Ngự lấy tờ giấy, ghi lại mấy món đồ muốn mua rồi khóa cửa sân. Lần này Sở Ngự đến chợ ở trấn trên, so với huyện thành, đồ vâtn nơi này bán thiếu thốn hơn nhiều. Sở Ngự đến Cung Tiêu Xã mua chút gia vị và 30 cân gạo, một ít rau dưa hạt giống, cuối cùng còn mua hai cân thịt cùng hai khúc xương ống. Về đến nhà Sở Ngự kiểm kê số tiền còn dư lại trên người xem còn bao nhiêu. Thịt chín mao một cân, hai cân tốn một đồng tám; xương ống một mao một cây, tốn hai mao; hạt giống tổng cộng mua sáu loại, có rau hẹ, xà lách, ớt cay, cà chua, dưa chuột và cà tím là ba mao; gạo hai mao tiền một cân, tốn sáu đồng, tổng cộng tiêu phí tám đồng ba. *10 mao = 1 đồng.Thời điểm nguyên thân xuống nông thôn, trong nhà cho hai trăm đồng tiền, Sở Ngự vừa đến nơi này đã tốn hai đồng viện phí, hơn nữa mấy ngày nay nguyên thân đã mua không ít đồ, tốn thêm khoảng hai mươi đồng. Hiện giờ trên người Sở Ngự còn dư lại 170 đồng. Đối với số tiền này Sở Ngự phải tính toán dùng làm sao cho thật tốt, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hắn sẽ ở lại chỗ này nghỉ ngơi hai năm, thẳng đến khi kỳ thi đại học khôi phục lại…… Lúc này trong Thẩm gia đã vây quanh một vòng người. Tô Điềm Điềm nhìn nữ nhân đang khóc sướt mướt trước mắt, hận không thể tiến lên cho cô ta hai bạt tay. “Điềm Điềm, đều là tôi sai, cô là tỷ muội tốt của tôi, vốn dĩ là tôi không nên nói ra, nhưng tôi nghĩ đến Kiến Quốc ca cực cực khổ khổ lái xe ở bên ngoài, cô lại cùng nam nhân khác lôi lôi kéo kéo, lòng tôi rất không dễ chịu, ô ô ô, Điềm Điềm cô mau giải thích với mọi người, ngày hôm qua cô ở trấn trên lôi lôi kéo kéo với ai, hai người rốt cuộc là đang làm gì, nếu tên nam nhân kia khi dễ cô, cô nhất định phải nói cho chúng tôi biết, ô ô ô.” Tô Điềm Điềm nhìn nữ nhân trước mắt khóc đến hoa lê đáy vũ, cô nắm chặt tay đến móng tay hung hăng cấm vào trong thịt mới khắc chế được thù hận trong lòng, cô không nghĩ tới, hôm qua mình đi chợ đen dò đường vậy mà lại bị Thẩm Liên Hoa nhìn thấy, tiện nữ này cư nhiên làm trò, nói ra trước mặt nhiều người như vậy, cô ta muốn huỷ hoại mình, cũng giống như đời trước…… Tô Điềm Điềm thấy sắc mặt mấy người Thẩm gia đều không tốt lắm, đặc biệt là bà của nàng. Cô hung hăng véo vào đùi một phen, vành mắt bỗng nhiên đỏ ửng: “Liên Hoa, cô là bạn tốt nhất của tôi mà, sao cô có thể phá hủy sự trong sạch của tôi trước mặt nhiều người như vậy, hôm qua rõ ràng tôi ở trong nhà mà, nào có lên trấn trên đâu! Hôm qua tôi đau đầu, đã xin đại đội nghỉ phép, tôi biết cô cũng thích Kiến Quốc nhà tôi, nhưng chẳng lẽ chỉ bởi vì cuối cùng Kiến Quốc cưới tôi, nên cô liền ghi hận trong lòng, muốn trả thù tôi sao, uổng công tôi xem cô là tỷ muội tốt.” Nói xong còn để lại hai hàng nước mắt. Nghe thế, cha Tô hiểu rõ, con gái nhà mình là bị vu hãm, đứa con gái mà mình nâng niu ở trong lòng làm sao có thể để người ta đạp hư như vậy, Tô phụ mở miệng nói: “Nha đầu Thẩm gia, tôi biết Tô gia chúng tôi là ngoại lai, nhưng cô không thể bởi vì Tô gia chúng tôi ít người liền khi dễ con gái tôi như vậy, tôi là người đầu tiên không đáp ứng.” “Đúng vậy đúng vậy, bà thông gia, bà đừng nghe tiểu đề tử* này nói lời vô nghĩa, Điềm Điềm nhà tôi hiểu chuyện nhất, sao nó có thể làm ra loại chuyện này được, tám phần là cô ta nhìn ưa Điềm Điềm tốt của nhà chúng tôi rồi.” Mẹ Tô cũng nhanh chóng phụ họa. *Tiểu đề tử (小蹄子) hay móng guốc nhỏ, từ tiếng Trung, bính âm là xiǎo tí zi, nghĩa là thiếu nữ, bao hàm cả sự phù phiếm. Một là dùng để sỉ nhục người phụ nữ trẻ, hai là biệt hiệu. Quần chúng vây xem thấy như vậy cũng hiếu kỳ nhìn Thẩm Liên Hoa, bọn họ cũng không cảm thấy Thẩm Liên Hoa nói dối, dù sao ấn tượng về Thẩm Liên Hoa ở trong mắt người trong thôn rất tốt, bọn họ đương nhiên không có khả năng vì người ngoài thôn mà xa lánh người trong thôn, huống chi gia cảnh Thẩm Liên Hoa rất thảm, cả nhà chỉ dựa vào cô ta và em trai kiếm cơm, mà những miếng cơm này phải nuôi sống cả gia đình…… Thẩm Liên Hoa nghe mấy người Tô gia nói xong, khóe miệng nhịn không được gợi lên một độ cong nho nhỏ: “Điềm Điềm, cô…… Vì sao cô lại phải gạt người, ô ô ô chẳng lẽ cô thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với Kiến Quốc ca sao? Cô có biết hay không, không phải chỉ có một mình tôi nhìn thấy cô lôi lôi kéo kéo với người khác, thím Quế Trúc ở đại đội bên cạnh hôm qua cũng lên trấn trên mua kẹo mừng cho con trai, nhưng không cẩn thận lại bị trẹo chân, tôi thấy bà đau rất đớn, nên đỡ bà đến phòng khám, rồi sau đó đưa bà về đại đội, bà cũng nhìn thấy cô và người kia lôi lôi kéo kéo, mọi người nếu không tin có thể đi đến nhà thím Quế Trúc bên cạnh hỏi một chút.” Tô Điềm Điềm nghe được những lời này thì mặt mũi trắng bệch, cô không biết còn có người thấy được, cô muốn giải thích, nhưng lại không thể nói được, chẳng lẽ lại nói đây là đối tượng của cô thời đi học sao? Mặc dù vào năm đó bọn họ đã sớm cắt đứt liên hệ, nhưng nếu như để người khác biết cô khi đi học có quan hệ với người khác trong trường, cô sẽ bị nước miếng dìm cho chết mất... Lúc này dì Vương vẫn luôn không nói chuyện mở miệng: “Tiểu Hoa, hôm qua người nọ là cháu trai ở nhà mẹ đẻ thím, thím biết Điềm Điềm lên phố, nó vừa ròi nói như vậy có thể nói là cô gái da mặt mỏng, sợ có gì không tốt ảnh hưởng, mặc dù chỉ là hiểu lầm, thím vẫn muốn cảm ơn con.” Nói xong lại nhìn Tô Điềm Điềm, “Vợ của thằng hai à, con nhìn con đi, đều là thân thích cả, có gì mà khó nói, nháo đến hiện giờ mọi người đều khó coi cả rồi.” “Mọi người giải tán hết đi, công việc hôm nay còn chưa làm xong đâu.” Nói xong bà cầm cuốc đi xới đất. Thẩm Liên Hoa cũng biết khi nào nên dừng lại, mục đích hôm nay của cô ta là muốn cho người Thẩm gia trông thấy gương mặt thật của Tô Điềm Điềm, cô ta không thể chấp nhận được, người này phải gả cho Thẩm Kiến Quốc mà lại còn mập mờ với người khác, rõ ràng Thẩm Kiến Quốc tốt như vậy, anh đáng giá được tốt hơn, Tô Điềm Điềm căn bản không xứng với anh…… Đoàn người xem náo nhiệt xong rồi cũng giải tán, mặc dù vợ của đội trưởng nói đó là cháu trai bà, nhưng trong lòng mọi người rõ ràng, hơn phân nửa chính là Tô Điềm Điềm ở bên ngoài làm loạn nảy sinh quan hệ nam nữ, nhưng gia đình đại đội trưởng đều tỏ thái độ, bọn họ cũng không thể tiếp tục bất động ở đó, cũng nên giải tán, tiếp tục làm việc. Mà sắc mặt người Tô gia đều không tốt, đặc biệt là cha Tô, ông hung hăng liếc mắt trừng con gái một cái, rồi cũng bắt đầu đi làm việc. Mẹ Tô vỗ vỗ vai cô, nói cô không nên gấp gáp, dù sao cũng là từ trong bụng mình bò ra ngoài, lúc Thẩm Liên Hoa mở miệng bà đã đoán được đại khái là sự thật. “Con cái nha đầu chết tiệt này, so thế nào cũng vẫn là kém hơn nha đầu Thẩm gia kia, trước kia khi còn đi học con đã kém hơn người ta, sau này nhà nó xảy ra chuyện không thể đi học, con cũng không học, mà bây giờ lại bị người ta bắt lấy bím tóc, khiến nhà chồng sinh hiềm khích với con. Đều là do ta và ba con quá chiều con, con mau ngẫm lại về nhà phải giải thích với bà nội con như thế nào, cũng đừng để cho Kiến Quốc biết.” Nói xong bà liền về nhà làm việc trong sân. Tô Điềm Điềm nghĩ đến Thẩm Kiến Quốc sẽ chán ghét cô, trong lòng liền tràn ngập hận ý, nàng nhìn Thẩm Liên Hoa đang gieo giống ở cách đó không xa, trong mắt lập loè oán độc.Beta lần 2 ngày 4/3/2023Lúc tra baidu từ móng guốc nhỏ nó nhảy ra toàn là giò heo, móng heo. Hãi thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com