Dam My Xuyen Nhanh Nghe Dong Vai Phan Dien
Chương 60 - Từ biệt (*)
(*) Gốc 一别多年
"Tướng quân, thư tới."Hạ Huyên đang đổ cát ra khỏi ủng, nghe vậy thì đứng co một chân nhận lấy phong thư từ tay Lý Viễn.Đầu cổ Lý Viễn mồ hôi hễ nhại, hắn ta chạy một mạch từ dịch trạm đến quân doanh không dám ngừng nghỉ. Bên ngoài mặt trời đã lên cao chói chang, ngựa chạy liên tục thở dốc, hắn ta cũng thở hổn hển nhìn chằm chằm Hạ Huyên, muốn nhìn từ biểu cảm của Hạ Huyên để đoán xem lần này trong kinh sẽ gửi tin gì tới?Dưới tháp thành, Mạc Doãn giơ tay vỗ nhẹ lưng Hạ Huyên.Hạ Huyên cảm nhận được sức lực nhẹ nhàng của hắn, trong lòng không khỏi rung động. Chỉ cần Mạc Doãn chịu về biên cảnh với y, chuyện gì y cũng dám làm. Cứ đem người về biên cảnh trước, sau đó gửi thư tạ tội với hoàng đế sau cũng được. Mạc Doãn nói: "Tướng quân, đao kiếm không có mắt."Trong lòng Hạ Huyên run lên, lại nghe Mạc Doãn nói: "Trân trọng bản thân mình."Sau đó, Mạc Doãn kiên quyết đẩy y ra.Bộ giáp nặng nề phát ra âm thanh trầm đục buồn bã.Hạ Huyên lùi lại, nhìn thấy đôi mắt của Mạc Doãn lạnh lùng, không chút nào ấm áp.Hai người đứng yên lặng nhìn nhau như thế, gió lạnh cuồng quét từng cơn, bóng tháp lặng yên bao trùm lấy họ.Mạc Doãn liếc nhìn Hạ Huyên lần cuối, lông mi rũ xuống, lùi về phía sau, chiếc áo lông chồn vẽ ra một vòng cung màu bạc.Hạ Huyên đứng bất động tại chỗ, đợi sau khi bóng dáng hắn hoàn toàn khuất mắt mới chậm chạp quay lại cưỡi lên ngựa. Lúc trở lại đội ngũ, Lý Viện trợn tròn mắt như muốn nứt ra nhìn y, những cảm xúc trên mặt Hạ Huyên đã trở lại bình thường, "Đi thôi."Trở về biên giới, thoáng cái một năm đã trôi qua.Trong quân không có quân sư, quân Huỳnh Hoặc như rắn mất đầu nhưng không hề hoảng sợ thất thố. Trong quân Huỳnh Hoặc đặt ra một bộ quy tắc riêng, Hạ Huyên vẫn giữ bọn họ lại như cũ. Bây giờ không có Mạc Doãn và Chu Dũng, một vị phó tướng khác liền lên thay, vị trí vẫn độc lập trong quân doanh.Hạ Huyên mở lá thư ra, đọc lướt qua từng dòng rồi gấp thư lại.Lý Viễn thăm dò nhìn y: "Tướng quân?"Trên mặt Hạ Huyên không có biểu tình gì, xỏ lại đôi ủng đã sạch cát, "Đến Dạ Thành."Sau khi thu phục lại đất đai bị quân man rợ chiếm giữ, Mạc Doãn nói nếu quân đội chỉ chiếm giữ thì sớm muộn gì đất đai cũng sẽ bị xói mòn, thế nên đã xây dựng một ngôi thành mới trên cùng địa điểm và áp dụng nhiều chính sách ưu đãi khác nhau để thu hút cư dân từ các nơi khác đến sinh sống.Năm ngoái thành được xây dựng xong, rất nhiều người đã đến.Hạ Huyên nhìn xung quanh một lượt, bên trong thành đã được trang bị đầy đủ, vì được xây dựng xung quanh sông Trường Đăng nên nguồn nước tưới tiêu dồi dào, đất đai màu mỡ phì nhiêu. Lúc này là thời điểm trái cây chín muồi, mùi thơm của quả ngọt tỏa hương thơm ngát. Dọc theo sông Trường Đăng, có rất nhiều người đang hóng gió mát giải nhiệt. Hạ Huyên đứng dưới gốc cây nhìn ra dòng sông lấp lánh ánh vàng, gợn sóng nhấp nhô."Đợi sang năm đến mùa thu hoạch, chúng ta sẽ cùng nhau tới đây hái quả ủ rượu nhé?""Nếu tướng quân chịu ra tay, Tử Quy chắc chắn phụng bồi."Khóe miệng hơi cong lên, Hạ Huyên nhìn dòng sông xa xăm, những chuyện đã qua vẫn còn hiện rõ trong đầu, khóe miệng nhếch lên cũng chậm rãi bằng phẳng lại.Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Mạc Doãn đã được thăng chức Hộ Bộ thượng thư.Từ thị lang đến thượng thư, tưởng chừng chỉ cách một bước chân, nhưng đoạn đường đó khó khăn và nguy hiểm còn hơn thế.Vị Hộ Bộ thượng thư hai mươi chín tuổi, nghe quả thực rất đáng sợ.Trong triều vẫn còn một vài thuộc hạ cũ của Hạ Thanh Tùng. Lúc Hạ Huyên làm quan chưa bao giờ lợi dụng ân tình của cha mình, nhưng khi về biên cảnh lại viết một bức thư gửi cha, hy vọng ông giúp đỡ giới thiệu mối quan hệ cho y. Sau đó y liên lạc được với người này, do vậy mới có thể từ biên cảnh nhưng vẫn biết được tin tức trong kinh.Mỗi khi đêm khuya thanh vắng, Hạ Huyên thường nhớ lại thời gian ba năm qua.Y nghĩ đến chuyện có lẽ ngay từ đầu Mạc Doãn đã vào quân doanh để lập công nhằm báo đáp triều đình, nghĩ đến chữ viết và con dấu không thể phân biệt được trên bức họa giả, đồng thời nghĩ đến việc Nghiêm Tề treo cổ tự sát và dòng huyết thư đẫm máu trên bức tường trong nhà tù...Nghĩ ngợi một hồi, những điều này dần dần biến mất khỏi tâm trí y.Y nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, uống rượu trong tháp thành dưới ánh tà dương đỏ rực như máu, y cũng nhớ lại lúc họ đua ngựa trong sa mạc. Mạc Doãn thúc ngựa phóng nhanh phía trước, ngoảnh đầu về phía sau nhìn y mỉm cười. Điều y nhớ đến nhiều nhất là thời gian hai người kề vai sát cánh chiến đấu với kẻ thù trên chiến trường.Y nhớ Mạc Doãn, rất nhớ rất nhớ hắn.Chỉ là không biết Mạc Doãn ở kinh đô có nghĩ đến y không? Có nhớ về ba năm ở biên giới không...*Đèn trong đình giữa hồ sáng rực, tiếng đàn sáo thánh thót, gót chân xoay bồng bềnh theo tiếng nhạc, rượu rót không ngừng, mọi người uống rượu, trò chuyện cười đùa, khi đã ngà ngà say, những lời riêng tư thầm kín cũng tuôn trào ra khỏi miệng."Một tên tiểu nhân gian nịnh, bợ đít người khác thì hay lắm, chẳng qua chỉ được cái mặt đẹp, hót hay quá nên Thánh Thượng mới sủng ái như vậy.""Hai ngày trước Thánh Thượng bệnh, hắn còn dám xin phép vào cung để chăm sóc bệ hạ, nghe buồn nôn không.""Dùng thủ đoạn của đám thê thiếp để tranh giành sự sủng ái trong triều đình, quả thực là xúc phạm đến những người văn nhã như chúng ta!""...Hình như bây giờ càng được sủng thêm ấy chứ."Cả đám người ta một câu ngươi một câu, vẻ mặt ai cũng lộ ra sự chán ghét, cứ như vậy uống đến tận đêm khuya mới chào tạm biệt sau cổng nhà, lần lượt từng người lên xe ngựa của mình.Xe ngựa lắc lư không biết bao lâu rồi dừng lại, rèm cửa vén lên, "Chương đại nhân, tới rồi." Người trong xe đã say lắm rồi, mắt mũi nhập nhèm vươn tay ra, được người đỡ xuống xe, lảo đảo đi được hai bước thì ngồi phịch xuống, "Người đâu, mang chén trà giã rượu tới!"Xung quanh im lìm không một tiếng động.Tên say rượu khẽ nheo nheo mắt, thoáng nhìn thấy một màu xanh cây lá ẩn hiện qua khe mắt hẹp. Màu xanh lá cây thiên về màu xanh lam, tỏa ra ánh lụa thượng hạng dưới ánh lửa mờ ảo, khiến người ta có cảm giác quen thuộc. Chương Nguyên lại híp híp mắt, khát khô cả cổ, "Trà...""Điếc hết rồi sao? Chương đại nhân nói muốn uống trà kìa."Giọng nói trong trẻo lọt vào tai hắn ta, đồng thời, trên mặt cảm thấy lạnh lẽo, là ai hắt nước lạnh vào mặt. Chương Nguyên giật mình, gần như tỉnh hẳn ngay lập tức, lúc này mới mở mắt ra. Bấy giờ mới phát giác mình không ở trong nhà, mà là đang ở trong sân. Người trước mặt gác chân sang một bên, chiếc áo khoác màu nhạt khẽ trượt xuống, để lộ đôi ủng màu bạch kim thêu mây lành rực rỡ lấp lánh. Nhìn lên, người nọ mặt trắng như tuyết, đôi mắt rũ xuống, cúi đầu cầm nắp trà, nhẹ nhàng thổi trà trong tay."Chương đại nhân," đôi mắt đó ngước lên, "Trà có đủ không, ở đây ta còn này."Chẳng bao lâu, có người trong triều dâng tấu sớ, tố cáo có một số người kết bè kéo cánh, nói xấu sau lưng đại thần và hoàng thượng. Long nhan Thánh Thượng giận dữ, lập tức sai người bắt hết đám người đó tống vào Đại Lý Tự thẩm tra xử lý. Sau khi Đại Lý Tự thẩm tra xử lý xong thì giao đến Hộ Bộ duyệt lại một lần nữa. Thượng thư Vệ Đông Đình của Hình Bộ trước đó đã bị xét nhà lưu đày do liên quan đến án của Nghiêm đảng, Hình Bộ thượng thư Cát Kỳ Phong mới nhậm chức liền tiếp nhận án này, không bao lâu sau đã có kết quả, nói rõ Đại Lý Tự khanh dung túng bao che, vì vậy Đại Lý Tự khanh Thạch Thả Hành cũng bị hắn ta dâng sớ buộc tội.Án xử chấn động toàn triều, liên quan đủ thứ dây mơ rễ má, xét xử từ hè năm nay đến tận đầu xuân năm sau. Đại Lý Tự, Hình Bộ, Ngự Sử Đài tam phương cùng liên hợp lại thẩm tra xử lý. Trong quá trình đó, gần 200 quan chức bị xử phạt, giáng chức, phục chức, cuối cùng vào tháng ba thì trần ai lạc định. Đại Lý Tự khanh Thạch Thả Hành bị đá xuống Hà Đài làm thông phán, người có liên quan nhẹ thì bị phạt đánh trượng, nặng thì bị giáng chức. Sau Nghiêm đảng, Đồng Phong đảng đang hồi cực thịnh cũng theo đó mà giảm dần khí thế, chậm rãi lụi tàn.Ngày xuân lúc hoa đào nở là lúc ngàn hoa trong Ngự Hoa Viên đua nhau khoe sắc thắm, nhưng hoàng đế lại có chút chán chường, "Tử Quy, chẳng lẽ mọi người trên đời này đều có tâm tư? Trẫm chỉ muốn bọn họ trung thành với trẫm, sao lại khó đến thế?""Thiên tử lòng mang thiên hạ, còn thần tử cũng chỉ là người bình thường. Thạch đại nhân có nhiều con cái, phải lo toan cho bọn họ là điều khó tránh khỏi."Hoàng đế cười: "Nhắc đến con cái, Tử Quy, ngươi đã ba mươi rồi, sao hậu viện vẫn chưa có người chăm sóc? Ta thấy đích nữ của Triệu Khiêm Minh khá tốt, ngươi thấy thế nào?"Mạc Doãn chắp tay, ho nhẹ một tiếng: "Vi thần hổ thẹn, trong người có bệnh, sức khỏe vẫn luôn yếu ớt." Hắn ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Cái thân quèn này có thể ở lại kinh thành cống hiến sức lực vì Thánh Thượng đã là vinh hạnh lớn lao, thần không dám trèo cao các quý nữ trong kinh.""Không phải ta đã phái ngự y đến điều trị cho ngươi sao? Sao sức khỏe của ngươi vẫn không khá lên? Mấy lão già đó không tận tâm tận lực ư?""Bệ hạ, đừng trách thái y," Mạc Doãn cười khổ, "Sức khỏe của thần, tự thần biết rõ."Hoàng đế khẽ thở dài, vỗ vỗ cánh tay Mạc Doãn, "Ngươi đó..." Tay áo buông xuống, giày màu vàng sáng nhấc bước, hoàng đế vừa đi về phía trước vừa nói: "Đại Lý Tự, Hình Bộ, Ngự Sử Đài đều có vấn đề, trẫm nghĩ tốt hơn hết là nên tìm người tri kỷ bên cạnh giúp trẫm để ý đến hướng đi của các triều thần. Tử Quy, ngươi đã từng huấn luyện quân đội ở biên cảnh, ngươi giúp trẫm trông chừng bọn họ đi."Thân mình cúi xuống vẫn cung kính và vững vàng, "Vi thần lãnh chỉ."Đến cổng cung, Chu Dũng đã đợi đã từ lâu, thấy Mạc Doãn đi ra, lập tức khoác cho hắn một chiếc áo choàng lớn, đưa cho hắn một cái lò sưởi tay.Mạc Doãn bước vào xe, đôi tay lạnh ngắt ôm chiếc lò sưởi nhỏ vào lòng mới cảm thấy ấm áp một chút. Hắn ho nhẹ một tiếng, theo đó phổi cũng ngứa ran từng cơn."Đại nhân," Chu Dũng cưỡi ngựa đi phía trước thấp giọng nói: "Ngài muốn xem không?""Mang nó tới đây đi.""Ở trong hộp bên tay trái ngài ạ."Mạc Doãn mở hộp ra, nhìn thấy một bức thư bên trong, hắn đọc xong hừ một tiếng: "Trần Tùng nói chuyện cẩn thận hơn rồi đấy.""Hiện giờ trong triều đình còn ai dám nghị luận về đại nhân?" Chu Dũng có chút đắc ý nói.Mạc Doãn không tỏ vẻ gì, đặt thư trở về chỗ cũ.Hạ Huyên vẫn luôn để ý đến hắn, còn nhờ Trần Tùng hàng tháng phải gửi cho mình một lá thư kể lại tình hình hiện tại của Mạc Doãn.Đang oán hận hắn vắt chanh bỏ vỏ ư? Hay là vì ...Cỗ xe hơi lắc lư, Mạc Doãn ôm lò sưởi tay đặt trước ngực, tựa cằm vào đó, hít một hơi thật sâu luồng khí nóng.Đã là tháng ba mùa xuân nhưng tay chân hắn vẫn lạnh lẽo, phổi thường xuyên đau nhức, nhất là về đêm, những cơn ho khiến hắn gần như không ngủ được, sắc mặt càng ngày càng ốm yếu bệnh hoạn. Thái y mấy lần đến xem mạch, cũng nói cùng một câu, đại khái chính là thân thể của hắn bị tổn thương quá nặng, chỉ có thể cẩn thận điều trị mà thôi.Năm đó hắn chịu tám lần thẩm tra ở Hình Bộ, cùng với sự tra tấn mà hắn phải chịu trên đường lưu đày đều có tác động tàn khốc đối với thân thể này. Thêm vào đó đánh giết trên chiến trường liên tục trong mấy năm trời ở biên giới cũng gây ra những tổn thương nhất định. Nếu không nhờ có tia linh lực kia chống đỡ, có lẽ thân thể này đã cạn kiệt từ lâu rồi.Trong lồng ngực dâng trào máu tươi, Mạc Doãn ho khan hai tiếng. Chu Dũng đang cưỡi ngựa đi phía trước, nghe thấy tiếng ho kìm nén của Mạc Doãn, hắn ta không khỏi khẽ cau mày.Một năm ở kinh thành này, sức khỏe của quân sư ngày càng trở nên tồi tệ.Người khác có thể không biết rõ, nhưng hắn ta là người hầu hạ bên người Mạc Doãn, đặc biệt có thể trực giác cảm nhận được sự thay đổi của Mạc Doãn. Hắn ăn ba bữa một ngày ít hơn trước rất nhiều, cũng sợ rét lạnh hơn rất nhiều. Khuôn mặt tái nhợt xanh xao lúc nào cũng lộ vẻ ốm yếu bệnh hoạn, sức khỏe kém như vậy, nhưng vẫn có thể lập mưu tính kế ở kinh thành, hô mưa gọi gió khiến cả triều đình phong ba bão táp. Ngược lại bản thân mình lại là một phiến lá xanh tươi trong sạch không liên quan đến ai, là người duy nhất được hoàng đế sủng ái.Dù ở biên cảnh hay kinh thành, Chu Dũng đều cảm thấy Mạc Doãn giống như thần tiên trên trời. Trên đời này thật sự có chuyện gì mà quân sư không thể làm được sao?Xe ngựa tới nơi, Mạc Doãn xuống xe, nói với Chu Dũng: "Gửi thư đi."Chu Dũng đáp "Dạ" một tiếng. Hắn nhìn Mạc Doãn bước vào phủ, chợt cảm thấy bóng dáng hắn lẻ loi cô độc biết bao.Toàn kinh không còn ai dám khiêu khích quân sư của họ nữa, nhưng người duy nhất thực sự quan tâm đến quân sư của họ lại là một lá thư nhẹ như lông vũ ở cách xa ngàn dặm...Vào giữa mỗi tháng, Hạ Huyên đều nhận được thư từ kinh thành. Từ bức thư giữa tháng một, y được biết Mạc Doãn đã được thăng chức từ Hộ Bộ thượng thư lên Khu Mật Sứ, chức vị phó sứ, phụ trách Ngự Lệnh Xử. Bên dưới thư có ghi chú Ngự Lệnh Xử chính là một nhánh mới do Thánh Thượng mới thành lập, độc lập hoàn toàn với tam tư bên ngoài, do Mạc Doãn nắm quyền hoàn toàn, trực tiếp làm việc với hoàng đế, quyền lực rất lớn, có thể tiền trảm hậu tấu.Hạ Huyên cất thư đi, quay lại bên đống lửa uống rượu cùng binh lính.Uống rượu hồi lâu, đột nhiên có người nói: "Tướng quân, rốt cuộc quân sư đi đâu vậy?"Khi Sơn Thành xảy ra phản loạn, bọn họ ở lại biên giới, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Người của quân Huỳnh Hoặc rất ít nói hoặc có nói thì cũng chẳng tiết lộ gì. Người này uống đã ngà ngà say nên không nhịn được muốn hỏi thăm, tất cả bọn họ đều nhớ vị quỷ quân sư đó.Hạ Huyên nhấp một ngụm rượu, nói: "Thành tiên rồi."Trở lại trong lều, Hạ Huyên lấy thanh nhuyễn kiếm sáng loáng từ trên giá vũ khí xuống, ánh mắt thật sâu. Y múa kiếm dưới ánh đèn, trong đầu tràn ngập hình bóng của người đó. Muốn gặp hắn.Muốn đến kinh thành gặp hắn.Hạ Huyên hít một hơi thật sâu, thu kiếm rồi treo lên. Y có tham vọng muốn đạt được và hắn cũng có tham vọng của riêng mình.Chí hướng khác nhau nên chỉ có thể như vậy. Đành chúc người sớm đạt được điều mình muốn và hãy trân trọng bản thân mình.Thời gian trôi nhanh như nước, nháy mắt Hạ Huyên đã rời Bắc Kinh được ba năm.Ba năm dường như trôi qua rất nhanh nhưng cũng có vẻ như chậm đến mức khó mà chịu đựng nổi. Thư nhà hết lá này đến lá khác thúc giục y trở về thành thân nhưng Hạ Huyên đều không trả lời, y cũng chưa bao giờ rời khỏi biên giới. .Ngày nọ, lại có thư tới."Tướng quân, tin khẩn ——"Hạ Huyên cầm túi nước, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ sát khí kiềm chế, "Thư nhà à?""Không, là thư khẩn từ kinh thành."Hạ Huyên nghiêm mặt, ném túi nước xuống, cầm lấy lá thư, mở ra, đồng tử chợt co lại.Lý Viễn cũng hơi lo lắng, hỏi: "Sao vậy tướng quân? Quân sư xảy ra chuyện gì à?"Nắm chặt lá thư rũ xuống trong tay, trong đầu Hạ Huyên nổ vang như sấm động.Bức thư rơi xuống, Lý Viễn vội vàng nhặt lên, nhưng vừa nhìn thấy dòng chữ trên đó, hắn ta hoảng hốt hét to: "Thánh Thượng băng hà?!"Chương 61 - Giết hoàng đế
Thánh Thượng đang ở thời kỳ sung sức, sao lại đột ngột băng hà?Tất cả các đại thần trong triều đều cảm thấy rất kỳ lạ.Tầm tháng bảy, Thánh Thượng thường xuyên cảm thấy sợ hãi, ban đêm không ngủ được, tinh thần trở nên hoảng hốt, đau đầu không thôi, các ngự y đều bất lực không tìm ra nguyên nhân. Giám chính Khâm Thiên Giám xem thiên tượng, nói tinh tượng ở phương Nam đã thay đổi, có thể gây nguy hiểm cho Tử Vi Tinh, thế là khai đàn tố pháp trong cung, cầu Thánh Thượng nhịn ăn tắm rửa, đóng cửa cung cầu phúc bảy bảy bốn mươi chín ngày.Hoàng đế nghe theo chỉ dẫn, nhịn ăn, tắm rửa và cầu nguyện trong Tinh điện.Từ trước đến nay hoàng đế luôn thờ ơ lười nhác với việc triều chính, bây giờ lại có thái sư hỗ trợ, chưa kể ông ta chỉ vắng mặt 49 ngày không thượng triều thôi mà! Năm ngoái hoàng đế bị cảm lạnh, không hiểu vì lý do gì mà cứ nằm trên giường mãi, trong thời gian đó hầu như mọi việc trong triều đều do thái sư xử lý trơn tru, hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì. Sau khi khỏi bệnh hoàng đế rất hài lòng.Lần này hoàng đế đóng cửa cung điện để cầu phúc, mọi việc triều chính đều giao cho thái sư.Trong Tinh điện, hoàng đế đang lần chuỗi hạt tụng kinh, cung nhân chậm rãi tiến đến thấp giọng bẩm báo: "Thái sư đến rồi."Chuỗi hạt quấn quanh cổ tay, hoàng đế nhẹ nâng tay lên, cau mày thật chặt, được cung nhân đỡ đứng dậy đi đến thiên điện bên cạnh.Không lâu sau, quan bào màu đỏ thẫm tiến vào cung, hoàng đế hơi nheo mắt lại, cung nhân đang xoa ấn đầu cho ông, mùi thảo dược tươi mát thoang thoảng trong không khí. Hoàng đế có vẻ rất thoải mái: "Tử Quy, ngươi tới rồi. ""Hôm nay bệ hạ thế nào?""Vẫn như cũ thôi."Hoàng đế không kiên nhẫn mở mắt ra.Sắc mặt Mạc Doãn còn ốm yếu hơn cả ông, mặt mũi tái nhợt như tờ giấy, nhưng ánh mắt lại rất sáng. Nhưng cũng vì đôi mắt quá sáng lạnh nên càng làm nổi bật sự yếu ớt bệnh tật trên khuôn mặt. Hắn mỉm cười nhợt nhạt, "Bệ hạ, sắc mặt của ngài tốt hơn nhiều rồi."Hoàng đế thở dài: "Thật sao? Sao trẫm vẫn cảm thấy khó chịu nhỉ?""Sổ sách...""Không cần đưa ta xem, tự ngươi quyết định là được." Hoàng đế giơ tay, "Trẫm đau đầu."Mạc Doãn ho nhẹ một tiếng, "Hoàng thượng, ngài nhớ bảo trọng thân thể.""Nói cho trẫm nghe xem," hoàng đế nói với giọng thân thiện, "Ngươi thì sao? Ngươi đã dùng thuốc bảo tâm của thái y kê toa chưa?""Thần vẫn luôn dùng ạ."Mạc Doãn nói: "Nếu không nhờ thái y diệu thủ hồi xuân thì chắc thần đã không sống nổi mùa đông năm ngoái."Đối với vị sủng thần tâm phúc này, hoàng đế cũng đã từng thăm dò rất nhiều lần. Hiếm có thần tử nào như Mạc Doãn, cô độc một thân một mình, không có gia đình, không có người thân, không có phe phái, thân thể thì yếu ớt bệnh tật đầy mình. Thái y đứng trước mặt Mạc Doãn không dám nói thẳng thừng, nhưng với hoàng đế thì thành thực báo lại rằng, thân thể Mạc Doãn đã suy yếu trầm trọng, hiện tại phải liên tục dùng dược liệu cực kỳ quý giá mới có thể duy trì mạng sống. Lượng thuốc bổ dưỡng nhiều như vậy cũng chỉ khiến mặt mũi hắn tươi tắn có tinh thần thế thôi, nhưng thực tế lại không hề có lợi cho việc hồi phục của hắn, giống như uống thuốc độc để giải khát. Chính vì vậy mà hoàng đế mới hoàn toàn yên tâm giao phó quyền lực cho Mạc Doãn.Một người chỉ sống ngày nào hay ngày đó thì còn đề phòng cái gì? Sợ cái gì? Ông ta chính là cửu ngũ chí tôn thiên hạ, lại có thêm Ngự Lệnh Xử giám sát chặt chẽ lời nói và hành động của mỗi quan viên trong triều đình. Nếu ai đó có tâm làm phản, ông ta sẽ biết ngay lập tức.Hơn nữa, Mạc Doãn trước nay làm việc tận tâm tận lực, chưa bao giờ phạm sai lầm. Tuy Hoàng đế biết lòng hắn vẫn mang thù, luôn tận dụng tất cả mọi thời cơ để đuổi tận giết tuyệt Nghiêm đảng, nhưng ông vẫn mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Dù sao người bình thường ai cũng đều có tâm tư, đối với tâm tư này, ông ta cũng không phải không thể cho Mạc Doãn toại nguyện. Cả đống người bị giết đó cộng lại cũng không đắc lực bằng một mình Mạc Doãn. Hoàng đế đang nghỉ ngơi ở thiên điện, còn Mạc Doãn ngồi bên cạnh phê duyệt tấu chương. Bình thường sau khi phê duyệt xong thì hoàng đế sẽ đọc lại từng cái một. Nhưng trong thời gian này, hoàng đế thực sự đau đầu không chịu nổi, thường xuyên bị chóng mặt ù tai, nên chỉ đọc qua loa mấy quyển rồi gọi Ngự Lệnh Xử đến đọc cho mình nghe. Nghe được chốc lát thì hoàng đế xua tay, cau mày sai người mang thuốc đến.Thái y vô dụng, bây giờ hoàng đế chỉ uống nước bùa mới có chút tác dụng.Khó nhọc uống xong đống nước bùa đắng nghét, hoàng đế được cung nhân dìu nhẹ đến nằm trên trường kỷ ở thiên điện.Cung nữ vừa ôm đống tấu chương ra khỏi cung, trong cung lại trở nên yên tĩnh. Hai cung nữ một đứng trên đầu, một đứng dưới chân thi nhau phe phẩy quạt. Ngoài điện có mấy người của Ngự Lệnh Xử đang ẩn nấp trong bóng tối.Hoàng đế nhắm mắt lại, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ.Mạc Doãn im lìm không một tiếng động đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm một lúc rồi vẫy nhẹ tay với hai cung nhân. Các cung nhân cung kính cúi đầu, lặng lẽ lui xuống.Giữa mùa hè, bên ngoài Tinh điện rất yên tĩnh. Ngoại trừ người bên ngoài, tất cả sinh vật sống có khả năng gây ồn ào đều bị Ngự Lệnh Xử giải quyết. Trong điện ngoài điện yên ắng tĩnh mịch. Trong cung chỉ còn lại Mạc Doãn và hoàng đế. Nếu lúc này hoàng đế có chuyện gì thì Mạc Doãn sẽ là nghi phạm số một.Mạc Doãn chắp tay sau lưng, liếc nhìn khuôn mặt tự đắc của hoàng đế.Hoàng đế luôn cho rằng hắn yếu đuối, không sống được bao lâu, cho rằng hắn không có ham muốn, dục vọng mà chỉ là người hẹp hòi, không thể tha thứ cho bất cứ ai liên quan đến Nghiêm đảng.Thật ra hoàng đế không hoàn toàn sai.Hắn không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai có thù oán với mình.Mạc Doãn vươn tay ra, bàn tay trắng bệch và lạnh lẽo, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ họng của hoàng đế, chạm vào làn da nóng hổi và cảm nhận dòng máu chảy bên dưới nó. Hoàng đế đã yếu ớt lắm rồi, nhưng ông ta vẫn còn sống.Ngón tay dùng một chút lực, gần như ngay lập tức, hoàng đế liền tỉnh lại, ông ta tưởng mình lại gặp ác mộng vì sợ hãi, nhưng khi mở mắt ra mới cảm thấy hít thở không nổi, tỉnh táo lại mới nhận ra người trước mặt đang bóp cổ mình ——"Hoàng thượng tỉnh rồi."Sắc mặt Mạc Doãn tái nhợt, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, hai ngón tay cắm sâu vào cổ họng hoàng đế như móc câu. Hoàng đế muốn giãy giụa muốn hét lên, nhưng lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, tứ chi bồng bềnh trên không như say rượu, không thể tự chủ được bản thân. Hoàng đế kinh hoàng nhìn chằm chằm vào vị sủng thần luôn trung thành với mình trước mặt, sợ hãi nhưng bất lực như một con cừu non đang chờ bị làm thịt."Vốn là muốn để bệ hạ bình yên ra đi trong giấc ngủ, xem như là chu toàn tình nghĩa giữa quân thần chúng ta," Mạc Doãn khẽ mỉm cười, "nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn cảm thấy ngươi không xứng đáng.""Bệ hạ, trên đường lưu đày, thần vẫn luôn nghĩ, ta rơi xuống như vậy, thật ra là lỗi của ai?""Có phải là vì trong chốn quan quan trường ta không biết xu nịnh, hay là không có ai để dựa vào?""Là Nghiêm Tề một tay che trời, kéo bè kết cánh, đẩy ta ra thí mạng ư?""Nhưng ta cảm thấy bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ.""Bệ hạ nói xem, cuối cùng đây là lỗi của ai?"Mạc Doãn nhìn chằm chằm người đại diện cho quyền lực cao nhất trên thế giới này. Người được cho là có quyền lực chí cao vô thượng trong thế giới này, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một vật thể đang thở thoi thóp trong tay hắn.Một thứ như vậy mà cũng xứng đáng có được quyền lực tối cao ư?Ngón tay càng lúc càng dùng sức, vẻ mặt Mạc Doãn càng lúc càng thoải mái, nụ cười của hắn cứ như đã nhìn thấy một cảnh tượng mới mẻ thú vị nào đó.Con ngươi hoàng đế trợn ngược lên, trong mắt lộ ra vẻ nham hiểm, như muốn nói: Đây là trong cung, ngươi dám hành thích vua sao?!Mạc Doãn từ tốn thả lỏng áp lực trên ngón tay, hoàng đế lập tức khó khăn nói: "Ngự...Lệnh""Bệ hạ muốn gọi Ngự Lệnh Xử? Hay là để vi thần làm cho ngài nhé?""Người đâu ——"Mạc Doãn nhẹ nhàng cất giọng.Trong chốc lát, trong điện xuất hiện hơn chục người.Người của Ngự Lệnh Xử đều đứng bên cạnh Mạc Doãn, "Thái sư.""Gọi ngự y tới."Mạc Doãn nhìn hoàng đế, cười nói: "Bệ hạ đột nhiên cảm thấy không khỏe, hình như sắp không chịu được rồi."Hoàng đế bất lực nhìn đám người kia đều không buồn liếc mắt nhìn ông ta một cái, chỉ đáp: "Vâng, thưa thái sư." Liền sau đó lập tức kéo nhau ra ngoài. Tiên đế hiếm muộn ít con nối dõi, vừa sinh được hoàng đế liền phong làm Thái tử, thân phận cực kỳ tôn quý. Hoàng đế chính là người cao quý nhất thiên hạ, chưa từng có ai dám chà đạp và thách thức quyền lực của ông ta. Trong mắt ông ta, tất cả chúng sinh đều là con kiến ngọn cỏ, chỉ riêng mình ông ta là thiên tử.Hoàng đế càng ngày càng khó thở, vẻ mặt chật vật đau đớn, lưỡi thè ra khỏi miệng phát ra tiếng "ư ư" chật vật."Hoàng thượng, ngươi thấy ta..."Ánh mắt hoàng đế đã dần mê man, trong cơn đau ngạt thở chỉ có thể nhìn thấy một đôi ánh mắt như băng tuyết, lạnh lùng, sắc bén và đầy mỉa mai."...Có xứng với danh hiệu Thám Hoa không?"*Mọi người đồn rằng thời điểm hoàng đế băng hà, trong Tinh điện chỉ có hai người thái sư và hoàng đế. Không biết tin đồn này từ đâu ra, nhưng ai ai cũng biết, và không người nào dám thảo luận về nó.Khi Ngự Lệnh Xử được thành lập, nhân số rất ít ỏi. Tổ chức này chỉ chịu trách nhiệm trước hoàng đế, không ai biết thật sự trong đó tổng cộng có bao nhiêu người, cũng như trách nhiệm của bọn họ là gì.Có lần, người ta kể lại, có một vị quan vừa nói chuyện vừa cười đùa với vị thiếp trong nhà mình rằng: "Đỗ vũ thanh thanh, thúc giục người đến hiểu, không bằng về là." Thế là sáng sớm ngày hôm sau, người nọ liền bị bắt đến Ngự Lệnh Xử."Đỗ Vũ" là chim đỗ quyên, còn tên tự của Khu Mật Sứ là Tử Quy, vậy hóa ra đỗ vũ là đang ám chỉ Khu Mật Sứ hay sao? (*)(*) 杜宇: chim đỗ vũ hay đỗ quyên còn có tên là Tử Quy (子規 Zǐguī). Còn tên Tử Quy của Mạc Doãn là 子规 ( đọc cùng âm )"Thà về nhà còn hơn đến đón bình minh." Chẳng phải là ngầm ám chỉ Khu Mật Sứ có bệnh ho nặng, nguyền rủa hắn chết sớm ư?Người này không sống nổi đến bình minh.Sau khi hoàng đế biết được chuyện này liền khiển trách Khu Mật Sứ hai câu —— nhưng cũng chỉ khiển trách rồi thôi.Có lẽ là do người này từng là thành viên của Nghiêm đảng, mà đây mới chính là nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của hắn.Dù là lý do gì đi nữa thì tất cả các triều thần đều bị kinh sợ.Đó là Ngự Lệnh Xử.Nơi đây có thể tùy ý kết án mọi người mà không cần xét xử, cũng có thể giết chết một ai đó mà vẫn không hề hấn gì.Hơn nữa, chuyện riêng tư như vậy lẽ ra có thể giải quyết trong êm đềm lặng lẽ mà không một ai hay biết, nhưng cố tình mọi người ai ai cũng biết rồi truyền miệng cho nhau nghe, là vì sao? Mục đích chính là để cho tất cả mọi người biết rằng, Ngự Lệnh Xử là một nơi kiêu ngạo hống hách như vậy đó, ngươi có thể làm gì được đây?Kể từ đó, người nắm quyền Ngự Lệnh Xử một bước lên mây, thăng tiến như cưỡi mây lướt gió, cuối cùng chễm chệ trên ghế Thái sư.Dưới một người, trên vạn người.Đại Thịnh trải qua nhiều thế hệ hoàng đế, giữa các triều thần thường xuyên xảy ra tranh chấp phe phái, nhưng chưa bao giờ có một vị thần tử nào nắm trong tay quyền lực áp đảo như vậy.Có lẽ là vẻ ngoài xinh đẹp của hắn, có lẽ do thân thể yếu đuối, hoặc cũng có lẽ là lời nói ngọt ngào của hắn đã làm thiên tử mê muội và trao cho hắn quá nhiều quyền lực. Từ khi người này trở thành cái bóng bao trùm lên Đại Thịnh, cả triều văn võ không một ai có sức phản kháng lại hắn.Hiện tại, hoàng đế đã qua đời, trong lòng tất cả các đại thần đều có nghi hoặc nhưng không một ai dám hó hé. Hy vọng duy nhất của họ chính là vị đại thần có đặc quyền nào đó thôi.Phong thư gửi ra biên giới chỉ có vỏn vẹn hai mảnh giấy viết thư.Một trang báo cho Hạ Huyên biết tin tức về cái chết của hoàng đế, trang kia miêu tả một Mạc Doãn cực kỳ xa lạ với Hạ Huyên, một kẻ nịnh bợ khiến tất cả các quan viên trong triều đình đều cảm thấy sợ hãi! Thậm chí còn đang bị nghi ngờ là hành thích vua!"... Triều đình đang lâm nguy. Xin tướng quân hãy lập tức quay về kinh sư để cần vương."Những nét bút cuối cùng cực kỳ cẩu thả, hình như được viết trong trường hợp khẩn cấp. Có lẽ sau khi gửi thư đi, người viết cũng đã gặp chuyện không may.Hạ Huyên cầm bức thư hồi lâu không nhúc nhích.Lý Viễn vẫn đang đắm chìm trong cú sốc dữ dội trước cái chết của hoàng đế, hắn quay người qua, nhìn thấy Hạ Huyên thổi lửa, đốt một tờ giấy khác."Tướng quân," Lý Viễn vẫn còn kinh hãi không thôi, "Thánh Thượng chính trực tráng niên, sao lại đột ngột băng hà?"Hạ Huyên vẫn im lặng, lá thư trong tay cháy đến đầu ngón tay mới nhẹ nhàng thả xuống, tro tàn lặng lẽ rơi xuống đất không còn dấu vết."Thánh Thượng vẫn chưa lập thái tử," Lý Viễn lải nhải tiếp, "Trong triều không phải sẽ loạn lắm sao?""Câm miệng."Lý Viễn theo bản năng ngậm chặt miệng lại, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Hạ Huyên tối tăm đến cực điểm, hắn ta không khỏi lùi lại nửa bước.Ngoại trừ trên chiến trường, Lý Viễn chưa bao giờ nhìn thấy sát khí dữ tợn như vậy trên người tướng quân của họ.Trong lều nhất thời yên tĩnh, cho đến khi ngoài lều truyền vào giọng một tên lính đưa tin muốn báo cáo."Vào đi ——"Hạ Huyên hét lên.Người tới mang đến một lá thư khác."Tướng quân, có thư từ nhà.""Không xem!"Thân vệ ngẩng đầu, khó xử nói: "Lão thái sư có dặn dò thêm một câu."Hạ Huyên lạnh lùng liếc nhìn.Thân vệ nuốt khan nói: "Lão thái sư nói, nếu như tướng quân không xem bức thư này thì về sau không cần mang họ Hạ nữa."Bức thư mở ra.Lần này, Hạ Thanh Tùng g không thúc giục con trai quay về lập gia đình, trái lại, ông nghiêm túc dặn dò Hạ Huyên không được quay lại dù là Nam Hương hay kinh thành, đặc biệt bắt buộc y phải ở lại biên cảnh tiếp tục canh giữ biên giới.Nam Man ở biên cảnh chỉ còn sót lại một vài bộ tộc rải rác, sớm đã không còn là mối lo ngại. Di Lan được thiên nhiên ưu ái có rào chắn phòng thủ tự nhiên, Hạ Huyên tạm thời chưa thể chinh phục được. Nhưng người Di Lan lại sợ bị đánh giết, không dám bước ra khỏi rào chắn nước mình, mấy năm nay triều cống cũng thực hiện đều đặn không hề qua loa, biên cảnh hoàn toàn gió êm sóng lặng.Vậy mà lúc này đây Hạ Thanh Tùng lại nhất quyết bắt buộc y phải ở lại biên giới.Nếu nói bức thư vừa rồi của Trần Tùng vẫn khiến Hạ Huyên nửa tin nửa ngờ, trái lại trong thư của cha y mặc dù không hề đề cập đến tình hình ở kinh thành nhưng lại khiến trái tim Hạ Huyên hoàn toàn chìm xuống.Hạ Thanh Tùng sợ nhất điều gì? Sợ y sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu chốn quan trường, chết không toàn thây, thế nên mới thà rằng đồng ý cho y tòng quân, ra trận mất đầu còn hơn là để y vào triều làm quan.Tình thế hiện giờ ở kinh sư hẳn là vô cùng nguy hiểm...Thánh Thượng tổng cộng có ba vị hoàng tử, người lớn nhất cũng chỉ là một đứa nhỏ hỉ mũi chưa sạch. Hoàng đế đột ngột qua đời, chưa lập Thái Tử.Trong đầu Hạ Huyên hiện lên một dòng chữ —— bắt vua làm con tin để sai khiến chư hầu."Điểm binh."Lý Viễn sững người ra.Hạ Huyên hung hăng liếc hắn ta một cái, "Hồi kinh."*"Thái sư, thư Trần Tùng đã tới rồi." "Tốt.""Hạ Thanh Tùng cũng gửi thư tới biên giới."Mạc Doãn ngước mắt lên: "Hử? Ông ấy nói gì?""Bảo tướng quân tuyệt đối không được xen vào chuyện triều chính."Mạc Doãn mỉm cười, ho nhẹ một tiếng: "Lão thái sư năm đó có thể bình an vô sự trốn thoát, quả nhiên là người phi thường. Ông ấy rất thức thời, biết khuyên con trai mình đừng quay về chịu chết."Chu Dũng không dám lên tiếng."Nhưng với tính tình của Hạ Huyên, chắc chắn y sẽ không nghe lời khuyên của cha mình đâu, cứ tiếp tục theo dõi hướng đi của y.""Dạ.""Được rồi, ngươi lui đi."Chu Dũng theo lệnh lui ra ngoài, lặng lẽ nhìn thoáng lên trên.Trên chiếc ghế rồng sáng rực, Mạc Doãn mặc quan phục màu đỏ, trên ngực thêu hình hạc cưỡi mây bay, vẻ mặt lãnh đạm, một tay cầm bút đỏ phê duyệt sổ sách Hộ Bộ. Từng nét bút, định đoạt sự sống chết của thiên tử, khiến thiên hạ phải chìm trong tang thương.Thiên hạ còn điều gì mới có thể chạm đến trái tim của hắn? Và còn ai có thể đánh bại hắn?Chu Dũng hít một hơi thật sâu, rùng mình lùi lại.14/O6/2O24
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com