Dam My Xuyen Nhanh Ban Nga Tu Duong Cua Nguoi Cong Cu
Địch Lam bước vào thang máy xuống tầng hầm gửi xe. Lâm Kỳ đang tựa người vào xe chờ hắn, đôi chân dài vắt chéo, cúi đầu cầm điện thoại bằng một tay, tay còn lại cầm một chiếc mũ bảo hiểm màu vàng rực, cặp kính mắt vẫn nằm trên sống mũi, gương mặt toát lên vẻ nho nhã sạch sẽ, đầy phong lưu tiêu sái.Tiếng cửa tự động mở khiến Lâm Kỳ chú ý. Y ngẩng đầu lên, thấy Địch Lam thì cầm chiếc mũ bảo hiểm vẫy vẫy: "Lên xe."Địch Lam như chợt bừng tỉnh từ giấc mộng.Làm sao mà... hắn lại thích người này đến vậy chứ?Địch Lam tiến lại gần, Lâm Kỳ đưa chiếc mũ bảo hiểm cho hắn. Địch Lam khẽ sờ vào nó rồi nói: "Em có mũ rồi.""Tùy cậu." Lâm Kỳ cất điện thoại vào túi, mở cửa lên xe.Chiếc xe rời khỏi bãi đỗ, Lâm Kỳ lái xe một cách điềm tĩnh, cố gắng phớt lờ ánh nhìn chăm chú từ ghế phụ. Nhưng thật sự là không bỏ qua nổi. Đến khi gặp đèn đỏ, y dừng xe, nhanh tay giật chiếc mũ lưỡi trai trên đầu Địch Lam rồi úp ngay lên mặt hắn.Trong xe vang lên một tiếng cười khẽ, tai Lâm Kỳ cũng hơi đỏ lên.Địch Lam hay nói nhiều khiến y phiền, nhưng lúc hắn chỉ cười không nói, y càng phiền hơn, sợ không giấu nổi nữa.Địch Lam lấy mũ xuống, dứt khoát úp ngược lại che mặt mình, ngả đầu tựa vào cửa xe, tỏ vẻ muốn ngủ.Lâm Kỳ thở phào nhẹ nhõm.Qua khóe mắt, Địch Lam nhìn thấy khoảnh khắc y thả lỏng, trong lòng nghĩ: Thẳng à? Có vẻ không thẳng đến thế đâu.Cả đoạn đường im lặng không ai nói chuyện, nhưng sự hiện diện của Địch Lam vẫn rất mãnh liệt. Trên người hắn có loại mùi hương không rõ là mùi gì, chỉ biết rất dễ chịu, là mùi của một chàng trai sạch sẽ, khiến người ta liên tưởng tới nắng hạ trong lành.Đến bãi đỗ xe dưới khu chung cư, Lâm Kỳ dừng xe, lại thở ra một hơi: "Đến rồi, lên nghỉ ngơi đi."Địch Lam bỏ chiếc mũ khỏi mặt, mặt hắn che suốt đoạn đường, bị đè cho hơi đỏ lên, tóc tai rối tung, nhưng đôi mắt vẫn trong veo sáng ngời, ẩn chứa chút ám thị mập mờ."Anh Lâm" Địch Lam khẽ nói, "Cho em thử một lần, được không?"Đây rõ ràng là dùng sắc dụ dỗ.Lâm Kỳ nắm chặt vô-lăng, cố gắng suy nghĩ xem có nên từ chối hay không, trong đầu đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. Địch Lam đã ghé tới sát gần.Y không có cách nào nhúc nhích.Đôi môi chỉ chạm nhẹ một cái, tựa như chuồn chuồn đạp nước, chỉ là một thoáng ngắn ngủi khi nhiệt độ và nhiệt độ giao hòa. Đôi môi vốn không quá nóng, nhưng nhiệt độ từ cái chạm của đối phương truyền tới, lại như bùng lên thành cơn sốt mãnh liệt.Địch Lam từ từ rời đi. Lâm Kỳ nghiêng mặt, mắt rũ xuống, đôi tay trên vô-lăng vẫn giữ nguyên không nhúc nhích.Địch Lam thấp giọng nói: "Anh Lâm, nhanh quá, để em thử lại lần nữa."Lần này Địch Lam cúi xuống, cẩn thận mở đôi môi dịu ngoan của Lâm Kỳ, đầu lưỡi thận trọng nhưng đầy càn rỡ mút lấy lưỡi y.Hương vị thơm ngọt.Lâm Kỳ không đáp lại cũng không từ chối, chỉ thụ động chấp nhận nụ hôn đầu ngây ngô của chàng thanh niên.Địch Lam không dám quá phận, chỉ thử một chút rồi ngừng, thật cẩn thận hỏi: "Anh Lâm, thấy thế nào?"Lâm Kỳ như một con rối hồi hồn, đôi mắt hơi chuyển động, bàn tay nắm vô lăng đã đổ đầy mồ hôi, vậy nhưng mặt mày vẫn lãnh đạm: "Chẳng ra gì, chờ bị Nhậm Miểu cười vào mặt đi."Nhậm Miểu không có cơ hội cười Địch Lam.Hôm sau khi quay lại đoàn phim, Địch Lam giao cho đạo diễn Quách Bồi An một kịch bản mới. Hắn sửa lại toàn bộ cảnh chia tay, bỏ hẳn nụ hôn ngây ngô kia, thay bằng cảnh Hà Hướng Dương và Thịnh Huỳnh nói lời tạm biệt qua bức tường. Địch Lam còn nghiêm túc in ra hai trang giấy, kèm theo lý giải của hắn về kịch bản và nhân vật.Thực ra ý tưởng này Địch Lam đã có từ kiếp trước. Sau khi《 Đom Đóm 》chính thức công chiếu, hắn đã xem đi xem lại hơn mười lần. Những lần đầu để bắt lỗi diễn xuất của chính mình, những lần sau là nghiền ngẫm tình tiết, bởi hắn thích gọt dũa diễn xuất.Có diễn viên chỉ cần diễn tốt là đủ, nhưng Địch Lam lại thuộc kiểu người luôn có ý tưởng riêng, không ngừng phản tỉnh và sáng tạo với các vai diễn của mình.Năm đó,《 Đom Đóm 》không đoạt giải Phim điện ảnh xuất sắc nhất, chính là thiếu một chút động lực để chạm tới trái tim người xem như vậy.Đạo diễn Quách Bồi An cũng không hề xem nhẹ đề xuất của Địch Lam. Ông cẩn thận đọc kỹ ý kiến mà Địch Lam gửi đến, sau đó gọi điện thoại cảm ơn Lâm Kỳ: "Lâm Kỳ, nghệ sĩ này của cậu thực sự rất khá. Sau này nếu cậu ấy nổi tiếng, tôi không biết liệu mình còn cơ hội hợp tác với cậu ấy nữa không."Lâm Kỳ nhận cuộc gọi từ Quách Bồi An, nét mặt vẫn điềm tĩnh: "Đạo diễn Quách, chú đừng thổi phồng cậu ấy quá. Đứa trẻ này còn nhỏ, mới bước chân vào nghề, dễ tự mãn. Chú là người đầu tiên khai thác tài năng của cậu ấy, nếu chú thấy cậu ấy ổn, lần sau nhất định sẽ tiếp tục hợp tác."Quách Bồi An cảm thán một hồi lâu, những lời khen ngợi dành cho Địch Lam từ ngoại hình đến tính cách tuôn trào không dứt. Cuối cùng, ông chợt nhớ ra điều gì: "Một hạt giống tốt như vậy, cậu phải để ý đời tư của thằng bé cho kỹ đấy."Lời chỉ dừng tại đó, Quách Bồi An cũng không muốn can thiệp quá nhiều.Lâm Kỳ đáp một tiếng rồi cúp máy, đời tư sao? Tâm trí y lập tức nhớ đến nụ hôn trong bãi đỗ xe kia, giơ tay khẽ chạm vào môi mình, ánh mắt thoáng chút ngẩn ngơ.*Địch Lam đang ngồi đọc sách tại phim trường. Tối nay có cảnh quay dưới mưa, cần phải lăn lộn trên đất vài lần. Lúc này vẫn chưa bắt đầu quay, Địch Lam trông vẫn sạch sẽ gọn gàng. Hắn ngồi trên chiếc ghế gấp đơn giản, tay cầm một cuốn sách bìa trắng ngà, bên cạnh ghế là một chiếc đèn nhỏ chiếu sáng sườn mặt trầm tĩnh, ánh mắt chăm chú, hoàn toàn khác với hình ảnh chàng trai trẻ ngang ngạnh trong phim.Nhậm Miểu tò mò ghé lại gần, ngạc nhiên thốt lên: "Liệu pháp tâm lý hiện sinh? Em đọc mấy thứ thâm sâu dữ vậy sao?"Địch Lam khép sách lại, nét mặt không mấy biểu cảm: "Đọc chơi thôi ạ."Nhậm Miểu đã gia nhập đoàn phim được một thời gian.Để diễn tốt thì cần phải nhập vai. Thịnh Huỳnh yêu Hà Hướng Dương đến đậm sâu, Nhậm Miểu một phần vì nhập vai, phần khác vì Địch Lam thực sự rất cuốn hút.Không chỉ vì gương mặt đẹp, mà còn bởi từng cử chỉ hành động của Địch Lam đều toát lên một sức hút khó tả. Thí dụ như lúc này, hắn mặc một bộ đồ cũ, đi đôi giày vải đã ngả màu, ngồi trên chiếc ghế đơn sơ của phim trường, dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn nhỏ, nhưng toàn thân lại toát ra vẻ thanh cao nhã nhặn. Hắn ít nói, nhưng giọng nói lại vô cùng trầm ấm. Ngoài lúc diễn thì Nhậm Miểu không có nhiều dịp nói chuyện với hắn, nhưng lần nào cũng có cảm giác ngỡ ngàng vì được ưu ái."Đọc có hiểu không? Quyển này nói về cái gì vậy?" Nhậm Miểu bắt chuyện.Địch Lam cụp mắt, tay khẽ vuốt ve các trang sách mịn màng.Ở phim trường, hễ có chút thời gian rảnh là hắn lại chăm chú học tập nghiên cứu. Đây đã là cuốn sách thứ ba hắn đọc về chủ đề tự tử trong tháng này."Chuẩn bị quay rồi! Mọi bộ phận vào vị trí!" Trợ lý đạo diễn lên tiếng gọi."Bắt đầu rồi." Nhậm Miểu tự tìm bậc thang cho mình, suy nghĩ của cô nàng cũng rất thoáng, công việc là ưu tiên hàng đầu, bạn nhỏ đẹp trai thì thứ hai, mỉm cười nói: "Cố lên nhé!"*Lâm Kỳ đỗ xe bên ngoài phim trường. Y đã báo trước nên không cần người dẫn đường, dễ dàng đi vào bên trong.Mặc dù đã tối nhưng phim trường vẫn rất nhộn nhịp.Nước từ vòi phun áp suất cao ầm ầm xả xuống, quạt lớn thổi gió tạo cảm giác mưa gió bão bùng chân thực. Dưới ánh sáng rọi vào màn mưa, Lâm Kỳ nhìn thấy Địch Lam.Địch Lam đã ướt đẫm từ đầu đến chân. Chiếc áo thun mỏng tang dính sát vào cơ thể, lộ rõ những đường cong cơ bắp, bước chân lảo đảo như thể bị thương, sau đó ngã mạnh xuống đất.Lâm Kỳ nhìn ra được, cú ngã của Địch Lam là ngã thật.Mặt đất lầy lội trơn trượt, Địch Lam cố gắng vùng vẫy hai lần nhưng dường như đã sức cùng lực kiệt, không bò dậy nổi, dứt khoát nằm ngửa trên đất, nhìn lên trời mà bật cười ha hả."Cắt!"Theo tiếng chỉ đạo của đạo diễn, vòi phun nước và quạt gió lập tức ngừng lại. Trợ lý vội vàng chạy tới quấn khăn tắm cho Địch Lam.Mặc dù đang là mùa hè nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh, nước từ vòi phun ra có mùi tanh tanh khó chịu. Địch Lam lau mũi, đi ra sau máy quay để xem lại cảnh quay."Được rồi." Quách Bồi An gật đầu, vẻ mặt bình thản. "Lấy cảnh này đi."Địch Lam nhìn kỹ một lượt: "Hình như ánh sáng ở đoạn sau gần quá, trông hơi ảo, không đủ chân thực, quay lại một lần nữa đi ạ."Quách Bồi An nhìn Địch Lam một cái, mỉm cười: "Được, tốt lắm."Địch Lam gật đầu, các bộ phận nhanh chóng chuẩn bị quay lại.Lâm Kỳ đứng bên ngoài đám đông, lặng lẽ quan sát Địch Lam quay thêm hai lần nữa. Lần này có thêm Nhậm Miểu tham gia, tất cả bọn họ đều bị dầm mưa ít nhất một tiếng.Ở lần làm nhiệm vụ trước, Lâm Kỳ chỉ chăm chăm vào các mốc nhiệm vụ, chưa từng nghiêm túc ghé thăm phim trường của Địch Lam. Đôi khi y có đến thì cũng chỉ đứng ngoài nhìn lướt qua.Đây là lần đầu tiên y thực sự thấy dáng vẻ của Địch Lam khi đang diễn.Hoàn toàn giống như một con người khác.Thần thái nghiêm túc, ngồi xổm trước máy quay, tỉ mỉ bàn bạc với đạo diễn và nữ diễn viên, ánh mắt chăm chú."Được rồi, mọi người vất vả rồi, hôm nay đến đây thôi." Quách Bồi An gật đầu một cái, Nhậm Miểu cười trước tiên, cầm lấy ly đồ uống nóng từ tay trợ lý uống một ngụm, run rẩy nói: "Cuối cùng cũng được nghỉ rồi."Địch Lam gỡ khăn tắm trên người tùy ý lau mái tóc ướt, lặng lẽ đi về phía chiếc ghế của mình. Tay hắn vừa chạm vào cuốn sách trên ghế thì từ sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc khiến hắn không dám tin.—— "Nỗ lực thật."Địch Lam theo phản xạ cầm khăn phủ lên ghế rồi mới quay đầu lại. Khi ánh mắt chạm tới người đứng trước mặt, đầu lưỡi hắn mới dám thốt ra hai từ trong lòng: "Lâm Kỳ?!"Lâm Kỳ thoáng mỉm cười: "Đến thăm đoàn phim thôi, lâm thời tới, đừng làm ồn, tôi không mang gì tặng mọi người cả."Đèn trợ sáng đang được đội ngũ nhân viên tháo dỡ, từng chùm ánh sáng lướt qua người Lâm Kỳ. Trong mắt Địch Lam, chỉ có duy nhất một Lâm Kỳ. Hắn nhớ tới nụ hôn trong hầm đỗ xe hôm đó, trái tim đánh trống reo hò đến đinh tai nhức óc, hắn liếm môi hỏi: "Ăn khuya không?"Khách sạn mà đoàn phim đặt cho diễn viên ở ngay gần đó, chỉ thuộc hạng ba sao, điều kiện rất bình thường. Địch Lam dù là diễn viên chính cũng không được ưu tiên đặc biệt. Nhậm Miểu tốt hơn một chút, được ở phòng riêng trên tầng ba, còn Địch Lam ở tầng hai, ngay cạnh phòng của Quách Bồi An để tiện trao đổi kịch bản."Anh cứ ngồi trước đi, em đi tắm, lát nữa có đồ ăn khuya ngay." Địch Lam ướt sũng từ đầu đến chân từ trong ra ngoài hệt như một con ma nước, từng giọt nước nhỏ tí tách trên sàn, cầm khăn đi thẳng vào phòng tắm.Phòng tắm không lớn. Địch Lam nhét cuốn sách vào giá treo khăn, ngẫm nghĩ một lát thì thấy không ổn, lại dùng hai chiếc khăn cuộn cuốn sách lại, cố ý làm lộn xộn để che đi.Hắn nhìn qua vài lượt, chắc chắn dù Lâm Kỳ có vào cũng không phát hiện được thì mới an tâm xả nước bắt đầu tắm.Lâm Kỳ quan sát cả căn phòng, nó gọn gàng ngoài dự kiến, hai chiếc vali xếp ngay ngắn ở góc tường, quần áo thay đổi hàng ngày treo trên giá dựng tạm, tất và đồ lót giặt sạch được kẹp ngay ngắn dưới luồng gió điều hòa để hong khô.Trên bàn cạnh kệ tivi là hai chiếc cốc và một xấp kịch bản dày cộm, dán đầy ghi chú và giấy nhớ.Căn phòng không có chút nào giống với dáng vẻ nghịch ngợm trẻ con thường thấy của Địch Lam.Đây là một Địch Lam khác.Tiếng nước không kéo dài lâu, Lâm Kỳ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Địch Lam truyền ra từ phòng tắm nhỏ hẹp: "Lâm Kỳ, em quên lấy quần áo thay rồi, anh lấy giúp em nhé."Lâm Kỳ quay đầu, vừa mở miệng định đáp được, nhưng đôi môi tách ra mà lại không phát ra được tiếng nào.Giọng nói trầm thấp của Địch Lam lại một lần nữa truyền ra từ phòng tắm: "Thôi, đều là đàn ông cả, em ra luôn đây."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com