Dam My Xuyen Nhanh Ban Nga Tu Duong Cua Nguoi Cong Cu
Editor: Dưa Hấu Chấm Muối
Wattpad: _bjyxszd_0810
______________________________Nội dung 50m, Mạnh Huy giành hạng nhất, nhân tiện phá vỡ kỷ lục của trường, sau đó tiếp tục đi thi nội dung nhảy cao.Nhảy cao luôn là nội dung được ưa chuộng, các thiếu niên chân dài đứng thành hàng thôi cũng đã đủ thu hút ánh nhìn.Lâm Kỳ cầm một chai nước, thấp thỏm đứng trong đám đông.Mạnh Huy đứng trong hàng người, phía trước lẫn đằng sau đều có đội ngũ nhảy cao chuyên nghiệp mặc quần đùi thể thao, trước ngực hắn là hình in "Tranh Bá Vô Địch" sặc sỡ, mặc một cái quần học sinh đầy bụi bặm, sự kết hợp như vậy mà vẫn nổi bật giữa đám đông.Lâm Kỳ nghe thấy các cô gái xung quanh đã xì xào cười nói về Mạnh Huy, mấy câu kiểu "bảnh trai quá" liên tục vang lên.Lâm Kỳ thầm nghĩ này là chưa nhìn thấy giá trị nhan sắc kịch trần trong Tu chân giới rồi, nào có đẹp bằng.Mỗi thiếu niên nhảy qua đều có thể khiến đám đông bùng nổ reo hò, khi đến lượt Mạnh Huy, hắn còn chưa chạy lấy đà mà đã có tiếng la hét từ phía đám đông.Mạnh Huy cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đôi chân dài dậm bước rồi nhảy qua mà chẳng tốn nhiều sức, dẫn tới một trận reo hò càng kích động hơn những người khác.Lâm Kỳ bị chen trong đám đông mà giật giật khóe miệng, thầm nghĩ có khi nào Mạnh Huy tham gia đại hội để hưởng thụ cuộc sống được theo đuổi tán tụng chốn học đường không? Gần đây Mạnh Huy đã lạnh nhạt với y rồi, nào có khoa trương như lớp phó thể dục nói chứ, cậu ta đúng là thích châm thêm dầu vào lửa, Lâm Kỳ lắc đầu, chen ra khỏi đám đông.Đại hội thể thao rất náo nhiệt, khu vực nào cũng có thi đấu, nhưng Lâm Kỳ lại chẳng có lòng xem, cầm chai nước đi lang thang trên sân thể dục, tìm một bãi cỏ trống mà ngồi xuống.Trời xanh mây trắng, cỏ xanh đất đỏ, hết thảy đều là dáng vẻ của thanh xuân học đường. Lâm Kỳ đã đến thế giới này được hai tháng, cảm xúc trong lòng dường như đã bình tĩnh lại. Chỉ là đôi khi nghĩ tới, lòng vẫn nhói đau. Nếu không cố ý phớt lờ, Lâm Kỳ cảm thấy có thể mình còn không trụ được dù chỉ một ngày.Điều quan trọng nhất với y bây giờ là phải sống thật tốt ở thế giới này, đi theo Mạnh Huy, không để hắn đi sai đường, làm mưa làm gió ở ranh giới pháp luật như kiếp trước.Còn những chuyện khác, tạm thời dồn lại trong lòng thôi.Lâm Kỳ khẽ cười, cảm thấy mình đã nhìn thoáng ra một chút, ký ức có sức mạnh, y hy vọng sức mạnh đó sẽ mang năng lượng tích cực.Đứng dậy phủi đi cỏ vụn bám trên quần, Lâm Kỳ ngoan ngoãn quay lại khu nội dung nhảy cao.Không quay lại thì không biết, quay lại rồi thì hết cả hồn. Đám đông ở đây đã tăng gấp đôi so với lúc Lâm Kỳ rời đi, tạo thành một vòng tròn chật như nêm cối. Lâm Kỳ dựa vào thân hình mảnh khảnh của mình để chen vào từ một khoảng trống.Trong sân chỉ còn lại hai người, một là thiếu niên mặc đồ thể thao chuyên nghiệp đứng trước mặt Mạnh Huy, người còn lại chính là Mạnh Huy.Đám người vây xem kích động chỉ vào hai người đang khởi động, từ tiếng bàn luận của những người xung quanh, Lâm Kỳ đã hiểu ra, đây không chỉ là vòng chung kết, mà cả hai người đều đang khiêu chiến kỷ lục của trường. Mọi người đều đang sôi nổi đoán xem ai sẽ thành công.Lâm Kỳ còn chẳng cần nghĩ, chắc chắn là Mạnh Huy rồi, hắn là nam chính của thế giới này, mọi sự nổi bật đều phải đến từ hắn.Mạnh Huy khua tay, tỏ ý đã chuẩn bị sẵn sàng.Tuy rằng Lâm Kỳ tin chắc Mạnh Huy có thể chiếm lấy hào quang, thế nhưng vẫn không kiềm được mà hơi căng thẳng.Đám đông xung quanh cũng trở nên yên lặng, tất cả đều nín thở chờ đợi xem liệu con ngựa ô này có thể đánh bại tuyển thủ nhảy cao chuyên nghiệp, xác lập kỷ lục mới hay không.Mạnh Huy lười biếng chạy lấy đà, tới trước xà thì dừng lại luôn: "Không nhảy được, nhận thua."Đám đông ồ lên.Mạnh Huy bình tĩnh lách ra khỏi đám đông, Lâm Kỳ do dự một chút rồi quyết định đi theo.Mạnh Huy đi rất nhanh, Lâm Kỳ chỉ có thể chạy đuổi theo: "Anh Huy."Mạnh Huy nghe tiếng thì dừng chân, Lâm Kỳ chạy được vài bước đã thở hổn hển. Y dúi chai nước vào tay Mạnh Huy, vội vàng nói: "Cố lên." Sau đó tăng tốc chạy qua người hắn.Mạnh Huy nhìn Lâm Kỳ chạy vụt đi, xong lại không chạy nổi nữa, đành dừng lại chuyển thành bước đi. Hắn lắc lắc chai nước trong tay, khẽ cười.Lâm Kỳ thở hổn hển trở về khán đài, vỗ mấy cái lên ngực mời dần trở lại bình thường ánh mắt dao động, cảm giác như mình đi làm kẻ cướp vậy."Mạnh Huy cố lên!" Tiếng hô chói tai bên cạnh kéo suy nghĩ của Lâm Kỳ quay lại, hướng mắt xuống phía dưới, Mạnh Huy lại đứng trên đường đua, chuẩn bị cho cuộc đua tiếp sức 4x100m.Lâm Kỳ lập tức hiểu tại sao vừa nãy Mạnh Huy lại bỏ cuộc ở nội dung nhảy cao, bởi vì chạy sô.Từ lúc bắt đầu đại hội tới giờ, Mạnh Huy vẫn chưa từng dừng lại. Chân tóc mướt mồ hôi lấp lánh dưới tia sáng mặt trời, hắn nhíu mày, lắc lắc đầu rũ mồ hôi.Lâm Kỳ yên lặng nhìn Mạnh Huy, âm thanh cổ vũ bên cạnh càng lúc càng lớn, chỉ có mình y ngồi yên. Y nhìn xung quanh mấy lần, cuối cùng nâng tay đặt bên miệng: "11-7 cố lên!"Giọng nói của Lâm Kỳ nhỏ bé chẳng đáng kể giữa tiếng la hét của đám đông, thế nhưng ngay khi y hô lên, Mạnh Huy quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm lại một lần nữa nhắm chính xác vào Lâm Kỳ trong đám đông.Trong nháy mắt, âm thanh của đám đông nhỏ đi, trong mắt hai người tựa như chỉ còn có nhau.Mạnh Huy rời mắt rất nhanh, Lâm Kỳ lại ngơ ngẩn nhìn hắn mà thất thần.Ánh mắt vừa rồi của Mạnh Huy rất quen thuộc, giống như...... giống như......Tiếng súng lệnh "bằng" một phát, suy nghĩ của Lâm Kỳ cũng bị gián đoạn, đến khi y nghĩ lại một lần nữa thì không thể nhớ ra nổi.4x100m, Mạnh Huy không phụ sự mong đợi của mọi người mà xoay chuyển tình thế ở chặng cuối cùng, giành vị trí đứng đầu. Tại đích đến, Mạnh Huy được các bạn cùng lớp ôm chầm lấy, hắn cũng vỗ lại vài cái, sau đó giao gậy cho họ, cầm chai nước đặt bên cạnh vạch đích, lau mồ hôi trên đầu, nói với lớp phó thể dục đang nhảy cẫng lên hoan hô: "Xong rồi, tôi đi đây.""Được được được, anh Mạnh vất vả rồi." Lớp phó thể dục cúi mình vái chào một cách khoa trương, "Xin mời ngài đi bên này ạ."Mạnh Huy cười cười khoát tay, chạy về khán đài, tới phía dưới khán đài thì dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Kỳ ngồi ở hàng 3, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trống ở hàng 2 trước mặt Lâm Kỳ.Lâm Kỳ dịch chân ra.Bảng số trên lưng Mạnh Huy đã bị mồ hôi thấm ướt, sắp bong ra đến nơi, chiếc cổ màu rám nắm cũng sũng nước. Lâm Kỳ thoáng do dự, lấy khăn giấy kẹp trong cuốn sách ra, lúc định đưa thì một bạn nữ bên cạnh Mạnh Huy đã đưa cho hắn trước, thế là y nhanh chóng giấu khăn giấy lại trong sách."Lau mồ hôi đi." Cô nàng thẹn thùng nói.Mạnh Huy cầm chai nước, còn không thèm nhìn cô nàng lấy một cái mà nói: "Không cần."Cô gái tiếc nuối thu tay về, không hề giận mà chỉ cảm khái: "Ngầu quá ò."Ánh mắt Lâm Kỳ dõi theo bóng Mạnh Huy dần biến mất trong sân thể dục, nụ cười trên môi còn chưa kịp nở thì đã thấy thầy chủ nhiệm Trương vẫy tay với y, vẻ mặt rất căng thẳng. Lâm Kỳ tự chỉ vào mình, dùng khẩu hình hỏi: "Em ạ?"Chủ nhiệm Trương gật đầu một cái thật mạnh.Lâm Kỳ nhanh chóng chạy xuống.Chủ nhiệm Trương không nói lời nào, trước tiên kéo Lâm Kỳ ra khỏi sân thể dục ồn ào, đi tới hành lang khu dạy học rồi mới nghiêm túc nói: "Mẹ em vừa gọi điện tới trường, có khả năng đêm nay mẹ em không về nhà, em ở nhà tự lo cho mình nhé."Lâm Kỳ "Dạ" một tiếng, "Em cảm ơn thầy ạ." Trong lòng cảm thấy rất quái lạ, vốn dĩ đêm nay Lâm Nguyệt Nga phải tăng ca không về nhà rồi, tại sao còn phải cất công gọi điện thoại đến trường làm gì?Chủ nhiệm Trương vỗ vỗ vai y, muốn nói lại thôi: "Em...... em cứ chơi tiếp đi."Thái độ lấp lửng của chủ nhiệm Trương khiến Lâm Kỳ hơi hoảng, y thận trọng hỏi: "Thưa thầy, là nhà em xảy ra chuyện gì hay sao ạ?"
Theo lý mà nói, biến cố gia đình nhà họ ít nhất phải mấy tháng nữa mới xảy ra.Tôn Trọng Hải giấu Lâm Nguyệt Nga mang căn nhà đi thế chấp rồi trốn biệt, Lâm Nguyệt Nga tức giận đến mức bệnh nặng, qua đời vì một cơn đau tim đột ngột.Cốt truyện ban đầu là như thế, nhưng bây giờ Mạnh Huy trùng sinh rồi, cốt truyện diễn biến thế nào thì Lâm Kỳ không thể biết được.Chủ nhiệm Trương không tiết lộ bất cứ điều gì, chỉ nói: "Có chuyện gì thầy sẽ tìm em sau."Lâm Kỳ ngơ ngác đi về phía sân thể dục, lo nghĩ đến thất thần, suýt nữa thì đụng vào người ta. Sau khi liên tục suýt đụng phải mấy người, Mạnh Huy luôn đi phía sau y rốt cuộc không nhịn được nữa mà kéo người qua: "Nghĩ gì vậy, đi đường cho hẳn hoi."Lâm Kỳ ngẩng đầu lên, hốt hoảng nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của Mạnh Huy: "...... Em xin lỗi."Mạnh Huy buông lỏng tay, "Quay về xem thi đấu đi." Sau đó không nói thêm gì, cầm chai nước rời đi.Tới buổi chiều, khi đại hội thể thao sắp kết thúc, có một bạn học tới tìm Lâm Kỳ, nói chủ nhiệm Trương tìm y.Lớp phó thể dục ngồi bên cạnh nói với Lâm Kỳ: "Đi nhanh về nhanh nhá, sắp trao giải rồi."Lâm Kỳ "Ừm" một tiếng, thấy có chút hoảng hốt không rõ lý do.Chủ nhiệm Trương chờ Lâm Kỳ ở lối ra sân thể dục, thấy Lâm Kỳ thì nói thẳng: "Lên xe, thầy đưa em qua đó.""Thầy ơi, đi đâu ạ?" Tim Lâm Kỳ đập thình thịch.Chủ nhiệm Trương khẽ thở dài, vẻ mặt phức tạp nói: "Đồn công an."......"Kỳ Kỳ ——" Lâm Kỳ vừa xuống xe, đã bị Lâm Nguyệt Nga khóc nức nở ôm chầm vào lòng."Mẹ, con đây." Lâm Kỳ vỗ vỗ vai Lâm Nguyệt Nga, tim đập như trống, "Không sao, con đây rồi."Tôn Trọng Hải đã chết.Chết đuối, đã ngâm nước vài ngày, thi thể đã hoàn toàn không nhận dạng được. Khi Lâm Nguyệt Nga đến nhận dạng thi thể, cũng phải từ một vết thương cũ trên lưng gã mới nhận ra được, kết hợp thêm quần áo và chứng minh thư trong túi của gã, cảnh sát xác định người chết chính là Tôn Trọng Hải.Lâm Nguyệt Nga vẫn đang khóc, vừa khóc vừa nắm tay Lâm Kỳ. Vừa rồi cảnh sát chỉ hỏi cô vài vấn đề, sau đó bảo cô gọi điện kêu Lâm Kỳ tới đây. Bất ngờ phải đối mặt với cái chết của người thân, bất kể xuất phát từ loại cảm xúc nào, cô cũng khóc thật sự thương tâm.Nhưng Lâm Kỳ thì khác.Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát nhìn thiếu niên thanh tú có thể nói là bình tĩnh trước mặt, hơi nhíu mày nói: "Cháu đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ tiến hành lấy lời khai theo quy định thôi."Lâm Kỳ gật đầu."Lần cuối cháu nhìn thấy Tôn Trọng Hải là khi nào?""Cháu, cháu không nhớ rõ, ông ấy rất ít khi về nhà, cháu dậy sớm, về nhà muộn, rất hiếm khi đụng mặt ông ấy.""Mối quan hệ giữa cháu và Tôn Trọng Hải thế nào?""Cũng bình thường ạ." Lâm Kỳ cúi đầu nói: "Ông ấy là cha dượng, không phải cha ruột của cháu."Cảnh sát: "Hiểu rồi, vậy quan hệ giữa mẹ cháu và ông ấy thế nào?"Lâm Kỳ nắm chặt tay, nhẹ giọng nói: "Cũng bình thường, mấy năm nay ông ấy luôn nghiện cờ bạc, về đến nhà là cãi nhau với mẹ cháu để lấy tiền."Cảnh sát gật đầu, ghi chép lại: "Được rồi, cháu ra ngoài đi, an ủi mẹ cháu nhiều chút, mẹ cháu vẫn đau lòng lắm.""Vâng." Lâm Kỳ đứng dậy đi ra ngoài, tuy rằng ngoài mặt y bình tĩnh, thực ra trong lòng đã dấy lên sóng lớn, trong đầu y hiện lên một đôi mắt như dã thú.——"Anh khiến gã ta biến mất, thế nào?"Lâm Kỳ nuốt nước miếng, khắp nơi trong đồn công an đều có camera, y đơ mặt ngồi xuống cạnh Lâm Nguyệt Nga, kéo tay cô, thấp giọng nói: "Mẹ, đừng đau lòng.""Không phải mẹ đau lòng." Lâm Nguyệt Nga lau mặt nói: "Chỉ là mẹ...... một người đang sống sờ sờ người...... nói mất là ......" Lâm Nguyệt Nga lại cúi đầu khóc.Lâm Kỳ vỗ vỗ vai Lâm Nguyệt Nga, tay hơi run run: "Không sao đâu mẹ, không sao rồi......"
Wattpad: _bjyxszd_0810
______________________________Nội dung 50m, Mạnh Huy giành hạng nhất, nhân tiện phá vỡ kỷ lục của trường, sau đó tiếp tục đi thi nội dung nhảy cao.Nhảy cao luôn là nội dung được ưa chuộng, các thiếu niên chân dài đứng thành hàng thôi cũng đã đủ thu hút ánh nhìn.Lâm Kỳ cầm một chai nước, thấp thỏm đứng trong đám đông.Mạnh Huy đứng trong hàng người, phía trước lẫn đằng sau đều có đội ngũ nhảy cao chuyên nghiệp mặc quần đùi thể thao, trước ngực hắn là hình in "Tranh Bá Vô Địch" sặc sỡ, mặc một cái quần học sinh đầy bụi bặm, sự kết hợp như vậy mà vẫn nổi bật giữa đám đông.Lâm Kỳ nghe thấy các cô gái xung quanh đã xì xào cười nói về Mạnh Huy, mấy câu kiểu "bảnh trai quá" liên tục vang lên.Lâm Kỳ thầm nghĩ này là chưa nhìn thấy giá trị nhan sắc kịch trần trong Tu chân giới rồi, nào có đẹp bằng.Mỗi thiếu niên nhảy qua đều có thể khiến đám đông bùng nổ reo hò, khi đến lượt Mạnh Huy, hắn còn chưa chạy lấy đà mà đã có tiếng la hét từ phía đám đông.Mạnh Huy cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đôi chân dài dậm bước rồi nhảy qua mà chẳng tốn nhiều sức, dẫn tới một trận reo hò càng kích động hơn những người khác.Lâm Kỳ bị chen trong đám đông mà giật giật khóe miệng, thầm nghĩ có khi nào Mạnh Huy tham gia đại hội để hưởng thụ cuộc sống được theo đuổi tán tụng chốn học đường không? Gần đây Mạnh Huy đã lạnh nhạt với y rồi, nào có khoa trương như lớp phó thể dục nói chứ, cậu ta đúng là thích châm thêm dầu vào lửa, Lâm Kỳ lắc đầu, chen ra khỏi đám đông.Đại hội thể thao rất náo nhiệt, khu vực nào cũng có thi đấu, nhưng Lâm Kỳ lại chẳng có lòng xem, cầm chai nước đi lang thang trên sân thể dục, tìm một bãi cỏ trống mà ngồi xuống.Trời xanh mây trắng, cỏ xanh đất đỏ, hết thảy đều là dáng vẻ của thanh xuân học đường. Lâm Kỳ đã đến thế giới này được hai tháng, cảm xúc trong lòng dường như đã bình tĩnh lại. Chỉ là đôi khi nghĩ tới, lòng vẫn nhói đau. Nếu không cố ý phớt lờ, Lâm Kỳ cảm thấy có thể mình còn không trụ được dù chỉ một ngày.Điều quan trọng nhất với y bây giờ là phải sống thật tốt ở thế giới này, đi theo Mạnh Huy, không để hắn đi sai đường, làm mưa làm gió ở ranh giới pháp luật như kiếp trước.Còn những chuyện khác, tạm thời dồn lại trong lòng thôi.Lâm Kỳ khẽ cười, cảm thấy mình đã nhìn thoáng ra một chút, ký ức có sức mạnh, y hy vọng sức mạnh đó sẽ mang năng lượng tích cực.Đứng dậy phủi đi cỏ vụn bám trên quần, Lâm Kỳ ngoan ngoãn quay lại khu nội dung nhảy cao.Không quay lại thì không biết, quay lại rồi thì hết cả hồn. Đám đông ở đây đã tăng gấp đôi so với lúc Lâm Kỳ rời đi, tạo thành một vòng tròn chật như nêm cối. Lâm Kỳ dựa vào thân hình mảnh khảnh của mình để chen vào từ một khoảng trống.Trong sân chỉ còn lại hai người, một là thiếu niên mặc đồ thể thao chuyên nghiệp đứng trước mặt Mạnh Huy, người còn lại chính là Mạnh Huy.Đám người vây xem kích động chỉ vào hai người đang khởi động, từ tiếng bàn luận của những người xung quanh, Lâm Kỳ đã hiểu ra, đây không chỉ là vòng chung kết, mà cả hai người đều đang khiêu chiến kỷ lục của trường. Mọi người đều đang sôi nổi đoán xem ai sẽ thành công.Lâm Kỳ còn chẳng cần nghĩ, chắc chắn là Mạnh Huy rồi, hắn là nam chính của thế giới này, mọi sự nổi bật đều phải đến từ hắn.Mạnh Huy khua tay, tỏ ý đã chuẩn bị sẵn sàng.Tuy rằng Lâm Kỳ tin chắc Mạnh Huy có thể chiếm lấy hào quang, thế nhưng vẫn không kiềm được mà hơi căng thẳng.Đám đông xung quanh cũng trở nên yên lặng, tất cả đều nín thở chờ đợi xem liệu con ngựa ô này có thể đánh bại tuyển thủ nhảy cao chuyên nghiệp, xác lập kỷ lục mới hay không.Mạnh Huy lười biếng chạy lấy đà, tới trước xà thì dừng lại luôn: "Không nhảy được, nhận thua."Đám đông ồ lên.Mạnh Huy bình tĩnh lách ra khỏi đám đông, Lâm Kỳ do dự một chút rồi quyết định đi theo.Mạnh Huy đi rất nhanh, Lâm Kỳ chỉ có thể chạy đuổi theo: "Anh Huy."Mạnh Huy nghe tiếng thì dừng chân, Lâm Kỳ chạy được vài bước đã thở hổn hển. Y dúi chai nước vào tay Mạnh Huy, vội vàng nói: "Cố lên." Sau đó tăng tốc chạy qua người hắn.Mạnh Huy nhìn Lâm Kỳ chạy vụt đi, xong lại không chạy nổi nữa, đành dừng lại chuyển thành bước đi. Hắn lắc lắc chai nước trong tay, khẽ cười.Lâm Kỳ thở hổn hển trở về khán đài, vỗ mấy cái lên ngực mời dần trở lại bình thường ánh mắt dao động, cảm giác như mình đi làm kẻ cướp vậy."Mạnh Huy cố lên!" Tiếng hô chói tai bên cạnh kéo suy nghĩ của Lâm Kỳ quay lại, hướng mắt xuống phía dưới, Mạnh Huy lại đứng trên đường đua, chuẩn bị cho cuộc đua tiếp sức 4x100m.Lâm Kỳ lập tức hiểu tại sao vừa nãy Mạnh Huy lại bỏ cuộc ở nội dung nhảy cao, bởi vì chạy sô.Từ lúc bắt đầu đại hội tới giờ, Mạnh Huy vẫn chưa từng dừng lại. Chân tóc mướt mồ hôi lấp lánh dưới tia sáng mặt trời, hắn nhíu mày, lắc lắc đầu rũ mồ hôi.Lâm Kỳ yên lặng nhìn Mạnh Huy, âm thanh cổ vũ bên cạnh càng lúc càng lớn, chỉ có mình y ngồi yên. Y nhìn xung quanh mấy lần, cuối cùng nâng tay đặt bên miệng: "11-7 cố lên!"Giọng nói của Lâm Kỳ nhỏ bé chẳng đáng kể giữa tiếng la hét của đám đông, thế nhưng ngay khi y hô lên, Mạnh Huy quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm lại một lần nữa nhắm chính xác vào Lâm Kỳ trong đám đông.Trong nháy mắt, âm thanh của đám đông nhỏ đi, trong mắt hai người tựa như chỉ còn có nhau.Mạnh Huy rời mắt rất nhanh, Lâm Kỳ lại ngơ ngẩn nhìn hắn mà thất thần.Ánh mắt vừa rồi của Mạnh Huy rất quen thuộc, giống như...... giống như......Tiếng súng lệnh "bằng" một phát, suy nghĩ của Lâm Kỳ cũng bị gián đoạn, đến khi y nghĩ lại một lần nữa thì không thể nhớ ra nổi.4x100m, Mạnh Huy không phụ sự mong đợi của mọi người mà xoay chuyển tình thế ở chặng cuối cùng, giành vị trí đứng đầu. Tại đích đến, Mạnh Huy được các bạn cùng lớp ôm chầm lấy, hắn cũng vỗ lại vài cái, sau đó giao gậy cho họ, cầm chai nước đặt bên cạnh vạch đích, lau mồ hôi trên đầu, nói với lớp phó thể dục đang nhảy cẫng lên hoan hô: "Xong rồi, tôi đi đây.""Được được được, anh Mạnh vất vả rồi." Lớp phó thể dục cúi mình vái chào một cách khoa trương, "Xin mời ngài đi bên này ạ."Mạnh Huy cười cười khoát tay, chạy về khán đài, tới phía dưới khán đài thì dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Kỳ ngồi ở hàng 3, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trống ở hàng 2 trước mặt Lâm Kỳ.Lâm Kỳ dịch chân ra.Bảng số trên lưng Mạnh Huy đã bị mồ hôi thấm ướt, sắp bong ra đến nơi, chiếc cổ màu rám nắm cũng sũng nước. Lâm Kỳ thoáng do dự, lấy khăn giấy kẹp trong cuốn sách ra, lúc định đưa thì một bạn nữ bên cạnh Mạnh Huy đã đưa cho hắn trước, thế là y nhanh chóng giấu khăn giấy lại trong sách."Lau mồ hôi đi." Cô nàng thẹn thùng nói.Mạnh Huy cầm chai nước, còn không thèm nhìn cô nàng lấy một cái mà nói: "Không cần."Cô gái tiếc nuối thu tay về, không hề giận mà chỉ cảm khái: "Ngầu quá ò."Ánh mắt Lâm Kỳ dõi theo bóng Mạnh Huy dần biến mất trong sân thể dục, nụ cười trên môi còn chưa kịp nở thì đã thấy thầy chủ nhiệm Trương vẫy tay với y, vẻ mặt rất căng thẳng. Lâm Kỳ tự chỉ vào mình, dùng khẩu hình hỏi: "Em ạ?"Chủ nhiệm Trương gật đầu một cái thật mạnh.Lâm Kỳ nhanh chóng chạy xuống.Chủ nhiệm Trương không nói lời nào, trước tiên kéo Lâm Kỳ ra khỏi sân thể dục ồn ào, đi tới hành lang khu dạy học rồi mới nghiêm túc nói: "Mẹ em vừa gọi điện tới trường, có khả năng đêm nay mẹ em không về nhà, em ở nhà tự lo cho mình nhé."Lâm Kỳ "Dạ" một tiếng, "Em cảm ơn thầy ạ." Trong lòng cảm thấy rất quái lạ, vốn dĩ đêm nay Lâm Nguyệt Nga phải tăng ca không về nhà rồi, tại sao còn phải cất công gọi điện thoại đến trường làm gì?Chủ nhiệm Trương vỗ vỗ vai y, muốn nói lại thôi: "Em...... em cứ chơi tiếp đi."Thái độ lấp lửng của chủ nhiệm Trương khiến Lâm Kỳ hơi hoảng, y thận trọng hỏi: "Thưa thầy, là nhà em xảy ra chuyện gì hay sao ạ?"
Theo lý mà nói, biến cố gia đình nhà họ ít nhất phải mấy tháng nữa mới xảy ra.Tôn Trọng Hải giấu Lâm Nguyệt Nga mang căn nhà đi thế chấp rồi trốn biệt, Lâm Nguyệt Nga tức giận đến mức bệnh nặng, qua đời vì một cơn đau tim đột ngột.Cốt truyện ban đầu là như thế, nhưng bây giờ Mạnh Huy trùng sinh rồi, cốt truyện diễn biến thế nào thì Lâm Kỳ không thể biết được.Chủ nhiệm Trương không tiết lộ bất cứ điều gì, chỉ nói: "Có chuyện gì thầy sẽ tìm em sau."Lâm Kỳ ngơ ngác đi về phía sân thể dục, lo nghĩ đến thất thần, suýt nữa thì đụng vào người ta. Sau khi liên tục suýt đụng phải mấy người, Mạnh Huy luôn đi phía sau y rốt cuộc không nhịn được nữa mà kéo người qua: "Nghĩ gì vậy, đi đường cho hẳn hoi."Lâm Kỳ ngẩng đầu lên, hốt hoảng nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của Mạnh Huy: "...... Em xin lỗi."Mạnh Huy buông lỏng tay, "Quay về xem thi đấu đi." Sau đó không nói thêm gì, cầm chai nước rời đi.Tới buổi chiều, khi đại hội thể thao sắp kết thúc, có một bạn học tới tìm Lâm Kỳ, nói chủ nhiệm Trương tìm y.Lớp phó thể dục ngồi bên cạnh nói với Lâm Kỳ: "Đi nhanh về nhanh nhá, sắp trao giải rồi."Lâm Kỳ "Ừm" một tiếng, thấy có chút hoảng hốt không rõ lý do.Chủ nhiệm Trương chờ Lâm Kỳ ở lối ra sân thể dục, thấy Lâm Kỳ thì nói thẳng: "Lên xe, thầy đưa em qua đó.""Thầy ơi, đi đâu ạ?" Tim Lâm Kỳ đập thình thịch.Chủ nhiệm Trương khẽ thở dài, vẻ mặt phức tạp nói: "Đồn công an."......"Kỳ Kỳ ——" Lâm Kỳ vừa xuống xe, đã bị Lâm Nguyệt Nga khóc nức nở ôm chầm vào lòng."Mẹ, con đây." Lâm Kỳ vỗ vỗ vai Lâm Nguyệt Nga, tim đập như trống, "Không sao, con đây rồi."Tôn Trọng Hải đã chết.Chết đuối, đã ngâm nước vài ngày, thi thể đã hoàn toàn không nhận dạng được. Khi Lâm Nguyệt Nga đến nhận dạng thi thể, cũng phải từ một vết thương cũ trên lưng gã mới nhận ra được, kết hợp thêm quần áo và chứng minh thư trong túi của gã, cảnh sát xác định người chết chính là Tôn Trọng Hải.Lâm Nguyệt Nga vẫn đang khóc, vừa khóc vừa nắm tay Lâm Kỳ. Vừa rồi cảnh sát chỉ hỏi cô vài vấn đề, sau đó bảo cô gọi điện kêu Lâm Kỳ tới đây. Bất ngờ phải đối mặt với cái chết của người thân, bất kể xuất phát từ loại cảm xúc nào, cô cũng khóc thật sự thương tâm.Nhưng Lâm Kỳ thì khác.Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát nhìn thiếu niên thanh tú có thể nói là bình tĩnh trước mặt, hơi nhíu mày nói: "Cháu đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ tiến hành lấy lời khai theo quy định thôi."Lâm Kỳ gật đầu."Lần cuối cháu nhìn thấy Tôn Trọng Hải là khi nào?""Cháu, cháu không nhớ rõ, ông ấy rất ít khi về nhà, cháu dậy sớm, về nhà muộn, rất hiếm khi đụng mặt ông ấy.""Mối quan hệ giữa cháu và Tôn Trọng Hải thế nào?""Cũng bình thường ạ." Lâm Kỳ cúi đầu nói: "Ông ấy là cha dượng, không phải cha ruột của cháu."Cảnh sát: "Hiểu rồi, vậy quan hệ giữa mẹ cháu và ông ấy thế nào?"Lâm Kỳ nắm chặt tay, nhẹ giọng nói: "Cũng bình thường, mấy năm nay ông ấy luôn nghiện cờ bạc, về đến nhà là cãi nhau với mẹ cháu để lấy tiền."Cảnh sát gật đầu, ghi chép lại: "Được rồi, cháu ra ngoài đi, an ủi mẹ cháu nhiều chút, mẹ cháu vẫn đau lòng lắm.""Vâng." Lâm Kỳ đứng dậy đi ra ngoài, tuy rằng ngoài mặt y bình tĩnh, thực ra trong lòng đã dấy lên sóng lớn, trong đầu y hiện lên một đôi mắt như dã thú.——"Anh khiến gã ta biến mất, thế nào?"Lâm Kỳ nuốt nước miếng, khắp nơi trong đồn công an đều có camera, y đơ mặt ngồi xuống cạnh Lâm Nguyệt Nga, kéo tay cô, thấp giọng nói: "Mẹ, đừng đau lòng.""Không phải mẹ đau lòng." Lâm Nguyệt Nga lau mặt nói: "Chỉ là mẹ...... một người đang sống sờ sờ người...... nói mất là ......" Lâm Nguyệt Nga lại cúi đầu khóc.Lâm Kỳ vỗ vỗ vai Lâm Nguyệt Nga, tay hơi run run: "Không sao đâu mẹ, không sao rồi......"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com