TruyenHHH.com

Dam My Vu Khuc Tham Lang


Sau khi Dụ Nhiên quậy đục nước chợ đen Gravin được hai ngày, trở lại căn villa ở ven sông, Dụ Nhiên vừa ngồi xuống sô pha thì cánh cửa chính vang lên ba tiếng gõ đều.

Bạch Dạ Thần liếc mắt, nhẹ giọng: "Không cần súng."

"Vậy lấy gì?" – Dụ Nhiên hỏi lại, nhưng vẫn rút sợi dây thép nhỏ ra, quấn quanh cổ tay.

"Lấy tai nghe." – Hắn nói rồi mở cửa, để lộ một người đàn ông tóc đen, âu phục đen, cùng với hai vệ sĩ đi sau như bóng.

Người đàn ông khẽ cúi đầu: "Xin chào, tôi đến từ Quái Vực – tổ chức lớn nhất vùng Đông Bắc nước Y. Chúng tôi muốn mời hai người tới làm khách."

Tên tổ chức ấy không xa lạ với Bạch Dạ Thần. Hắn thậm chí từng giao dịch vũ khí với một nhánh của Quái Vực ba năm trước, nhưng đây là lần đầu họ chủ động tìm tới.

Dụ Nhiên ngước mắt: "Ồ... Vực? Nghe cũng sâu đấy."

"Xin đừng hiểu lầm. Không phải đe dọa. Chúng tôi chỉ muốn đàm phán – và... chiêu mộ."
Giọng người kia thành thật, nhưng ánh mắt vẫn dè chừng.

Sau một cái gật đầu ngắn của Bạch Dạ Thần, họ theo chân đoàn người tới một tòa kiến trúc nằm sâu trong lòng khu công nghiệp bỏ hoang. Nơi đó, ánh đèn rực rỡ, nhưng không có lấy một người dân nào sống gần.

Cánh cửa sắt khổng lồ mở ra. Một căn phòng hội nghị với mái vòm kính, trong đó là một phó thủ lĩnh cấp cao của Quái Vực – một người phụ nữ tóc tím, đeo kính đen, hút xì gà như đang nhai kẹo.

"Chào mừng hai vị. Chúng tôi đã theo dõi suốt năm trận đấu gần nhất, và sàn máu hôm qua thật sự là một... tác phẩm."

Bạch Dạ Thần không đáp. Dụ Nhiên nghiêng đầu: "Nếu là fan thì sao không xin chữ ký luôn cho tiện?"

Người phụ nữ mỉm cười: "Chúng tôi muốn hơn thế. Muốn mời hai người gia nhập Quái Vực. Làm đối tác, hoặc... trở thành chiến binh trực thuộc."

Dụ Nhiên quay sang Bạch Dạ Thần, ánh mắt lấp lánh như thấy trò chơi mới. "Vui ghê. Mình có nên đồng ý không ta?"

Bạch Dạ Thần nhấp một ngụm trà được rót sẵn, giọng lãnh đạm: "Nếu thủ lĩnh các người thắng được một trong hai chúng tôi, thì được. Nếu không... đừng làm phiền nữa."

Không khí ngưng lại vài giây. Người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt có chút nghi hoặc: "Một trong hai?"

"Ừ. Đánh với ai cũng được. Nhưng nếu thua, thì khỏi mời."

Dụ Nhiên mỉm cười, gật đầu phụ họa: "Công bằng ghê chưa~"

Người phụ nữ không đáp, chỉ nói: "Tôi sẽ truyền lời. Nhưng thủ lĩnh của chúng tôi, có lẽ đã mong điều này từ lâu."


Ngày hôm ấy – Quái Vực tổng bộ

Một căn phòng tối, chỉ có ánh sáng chiếu lên bàn cờ và khuôn mặt của một người đàn ông.

Người đó ngồi tựa vào ghế da, tóc đen bạc lốm đốm, tay đang lau sạch lưỡi dao găm, nhưng ánh mắt thì dán vào màn hình đang tua lại đoạn quay chậm trận thảm sát ở mê cung.

Hắn chính là Huyết Phủ – thủ lĩnh đương nhiệm của Quái Vực, kẻ đã sống sót qua 19 lần ám sát, từng tay không giết 2 sát thủ cấp S ở khu vực Balkan.

Một tiếng gõ cửa, rồi người phụ nữ hôm qua bước vào, nói nhỏ: "Họ nói... chỉ cần ngài đánh thắng một trong hai, họ sẽ suy nghĩ về việc gia nhập."

Người đàn ông đặt con dao xuống, đứng dậy. "Tôi sẽ chọn Bạch Dạ Thần."

Người phụ nữ hơi kinh ngạc: "Ngài không chọn thằng nhóc kia à? Nhẹ ký hơn."

"Mấy trận vừa rồi Bạch Dạ Thần chỉ dùng súng, ra sân ít, tôi muốn biết hắn đánh đối kháng như thế nào."


Tối hôm đó, toàn bộ nhân sự Quái Vực đều bị cấm tiếp cận tầng ngầm.

Chỉ có một sân đấu, một bộ đếm giờ, và hai người.

Khi Bạch Dạ Thần bước vào, Huyết Phủ đã đứng giữa sàn, áo sơ mi cuộn tay, bên hông đeo một thanh dao găm sáng bạc.

Dụ Nhiên ngồi trên lan can tầng ba, hai chân đong đưa, mắt sáng rực như mèo con vừa tìm được con cá sống.

"Anh à... nhớ đánh chậm thôi nha. Em muốn xem kỹ. Nếu không thắng trong 5 phút, em sẽ mất hứng. Mà thắng trong 1 phút thì em giận đấy."

Bạch Dạ Thần bật cười, giọng bình tĩnh vang lên giữa không gian rộng: "Biết rồi. Anh sẽ nhường vài đường."

Huyết Phủ nhếch môi: "Nhường tôi? Cậu nghĩ tôi cần?"

"Không." – Bạch Dạ Thần cuốn tay áo lên. – "Tôi sợ Dụ Nhiên chán."

Tiếng còi hiệu vang lên.

Hai bóng người lập tức lao vào nhau. Một người mang sức nặng từ kinh nghiệm chiến trường thực thụ, người còn lại là bản năng giết chóc như một dã thú lạnh lùng có tính toán.

Trong 90 giây đầu, hai bên không ai trúng đòn.

Dao găm cắt rách áo sơ mi. Đôi mắt đỏ rực của Bạch Dạ Thần lóe sáng mỗi khi hắn bước vào vùng mù của đối thủ, đánh trả bằng lực vừa đủ khiến người đối diện mất thăng bằng nhưng không gục ngã.

Dụ Nhiên trên cao, chống cằm, miệng khẽ nhếch, ngón tay gõ nhịp theo từng cú xoay dao của Bạch Dạ Thần.

"Đẹp trai quá đi mất..."

Phút thứ ba.

Huyết Phủ trúng cú đạp ngang ngực, ngã lùi lại nhưng lập tức bật dậy, ánh mắt lóe sáng.

"Cậu không muốn giết tôi?"

"Còn sớm." – Bạch Dạ Thần mỉm cười, xoay dao lần nữa. – "Dụ Nhiên chưa thỏa mãn."

Phút thứ năm.

Một cú hạ vai, lật người, tay trái của Huyết Phủ bị khóa lại bằng động tác như trong Judo. Bạch Dạ Thần kề lưỡi dao vào động mạch chủ của hắn.

"Kết thúc rồi."

***

Sau cuộc đấu

Huyết Phủ ngồi trên sàn, lau mồ hôi, ánh mắt nặng nề nhìn người đàn ông trước mặt.

"Cậu giỏi thật. Nhưng tôi thấy rồi. Không phải kỹ thuật. Là... sát ý. Cậu nhìn ai cũng như xác chết đang chờ giờ."

Dụ Nhiên nhảy xuống, vỗ tay, kéo Bạch Dạ Thần về phía mình, ngả vào ngực hắn:

"Xem đã mắt quá. Hôm nay không cho anh ngủ đâu~"

Bạch Dạ Thần bật cười nhìn Dụ Nhiên nhưng lại trả lời cho câu nói của Huyết Phủ.

"Tôi không thấy ai sống sót sau ánh mắt mình—ngoại trừ một người. Người duy nhất tôi muốn giữ lại, sống đến tận cùng."

***

Dụ Nhiên và Bạch Dạ Thần rời khỏi trụ sở Quái Vực trong ánh trăng đổ nghiêng trên mái kính vòm. Không ai ngăn, không ai tiễn.

Huyết Phủ ngồi trên ghế, đưa lưng về phía cửa sổ. Áo sơ mi đã thay, băng trắng còn lộ dưới tay áo cuộn lên. Mùi máu vẫn phảng phất quanh mép bàn. Người phụ nữ tóc tím bước vào, cung kính đặt lên bàn một chiếc hộp gỗ chứa tài liệu các tổ chức sát thủ và mạng lưới buôn vũ khí quốc tế.

Huyết Phủ lật từng trang, chậm rãi, ánh mắt tối lại: "Hai người đó... không chiêu mộ được."

Người phụ nữ cụp mắt: "Vậy... để họ rời đi thế sao?"

Hắn bật lửa, đốt mép một góc tài liệu, ngọn lửa liếm dọc những bản báo cáo của năm ngoái:
"Không phải để. Là... không giữ nổi."

Đoạn, rút một tờ giấy trống từ ngăn kéo, viết bằng chính tay mình dòng chữ duy nhất:

"Bạch Dạ Thần, Dụ Nhiên — không thuộc về bất kỳ ai. Nếu cưỡng chế chiêu mộ, hoặc chờ chết, hoặc chờ tổ chức của mình rơi vào tay đối phương."

Ký tên, đóng dấu máu của Quái Vực, rồi đưa cho người phụ nữ:

"Phát cho toàn bộ các nhánh ngầm từ Đông Âu đến Nam Á. Và đặc biệt, chuyển đến nội gián trong Mắt Tử Thần và Tổ M. Đừng để chúng u mê mà chết sớm."

Người phụ nữ cầm lấy, khẽ đáp: "Rõ."

Bên ngoài, màn đêm bao trùm. Ánh đèn đường vỡ vụn trong mắt mèo.

Một tay sát thủ tàn bạo. Một kẻ cầm quyền sinh tử. Cả hai sóng vai bước đi dưới ánh trăng, không màng thế gian đang rúng động phía sau mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com