TruyenHHH.com

Dam My Vu Khuc Tham Lang


Sau buổi họp nội bộ online kết thúc, Bạch Dạ Thần ôm Dụ Nhiên xuống nhà ăn tối. Hắn vừa mới rửa tay trở lại bàn, Dụ Nhiên đã ngồi chờ sẵn, cằm đặt lên mu bàn tay, mắt cong cong nhìn hắn như chờ đợi phần thưởng. Một bữa ăn yên ắng nhưng không thiếu thâm tình.

Ăn xong, hai người về lại phòng khách. Bạch Dạ Thần ngồi trên sofa làm việc, còn Dụ Nhiên thì nằm dài, gác chân lên đùi hắn, một tay cầm điện thoại lướt VoidBoard, tay còn lại nghịch nghịch vạt áo sơ mi của hắn.

Một dòng tin đập vào mắt: "Tổ chức K biến mất sau một đêm."
Dụ Nhiên nhướn mày, ngước mắt liếc người đàn ông bên cạnh. Hắn không nói gì, vẫn cắm cúi gõ máy tính, nhưng chỉ cần nhìn qua ánh mắt kia thôi, cậu đã hiểu.

"Hừ, giết gọn thế mà không rủ mình." cậu thầm lẩm bẩm, rồi lại tiếp tục lướt tin.

Các nhiệm vụ trên bảng hiện giờ đều chỉ là vụ lặt vặt, chẳng có gì đủ hấp dẫn. Nhàm chán đến ngáp, Dụ Nhiên liền nảy ra một ý tưởng: huấn luyện Bạch Dạ Đoàn.

Một trò chơi cũ nhưng chưa từng lỗi thời – "Mèo hóa chuột". Lần này cậu làm chuột, để đám người kia đi truy bắt. Nếu qua một giờ mà không tìm ra cậu, tất cả đều phải chịu tăng cường huấn luyện từ chính Bạch Dạ Thần. Chỉ nghĩ đến đây thôi, khóe môi Dụ Nhiên đã cong lên.

Bạch Dạ Thần nghiêng đầu liếc cậu một cái, liền đoán được tâm tư. Hắn chỉ nắm lấy cổ chân cậu vuốt ve, nhẹ giọng nói: "Đừng nghịch quá sức, trên người em còn vết thương."

Dụ Nhiên thản nhiên cười "Đừng coi thường em."

Sáng hôm sau.

Toàn bộ Bạch Dạ Đoàn nhận được thông báo, tậptrung tại sân huấn luyện. Mặc là người đứng ra đọc nhiệm vụ:

Mục tiêu: Truy bắt Dụ Nhiên
Nhiệm vụ chính: Nhận diện, tìm kiếm, phân biệt được nguỵ trang
Đối tượng tham gia: Bạch Dạ đoàn
Khu vực hoạt động: Toàn căn cứ
Thời gian: 1 tiếng

"Triển khai truy bắt!" – Mặc vừa hô vừa bấm giờ. Lần này, cả Mặc cũng phải tham gia, nếu bọn họ đều không tìm được trong một tiếng, đều sẽ 'được' lão đại đặc huấn...

Các đội trưởng dẫn nhóm mình chia nhau ra hành động, lùng sục từng khu vực, không ai biết Dụ Nhiên đã trốn ở đâu hay đã cải trang thành ai. Có ba nhóm phụ trách nhà chính, một nhóm tầng 1, một nhóm tầng 2, một nhóm tầng hầm. Nhóm tầng 1 và tầng ngầm phải quan sát từng người một để tìm ra người khả nghi, nhóm tầng 2 lục soát từng phòng, kể cả phòng bạch dạ thần, dù sao người họ cần tìm cũng là dụ nhiên. Cả ba nhóm đều cẩn thận kiểm tra những nơi có thể giấu người.

Khoảng mười phút sau, tiếng đội trưởng đội 7 vang lên trong bộ đàm:

"Phát hiện kẻ khả nghi ở sân vườn, đang tiến hành thẩm vấn."

Ở sân vườn lúc này, mười người vây quanh một cô gái trẻ đang lúng túng. Cô khai mình là nhân viên nhà bếp, còn nói: "Là Dụ thiếu yêu cầu tôi trốn ở đây đến khi bị phát hiện."

Đội trưởng đội 7 lập tức báo lại:

"Dụ thiếu có thể đã cải trang thành nhân viên bếp, tên Linh Nhi, cao khoảng 1m6, tóc ngắn."

Nhóm tầng một nhận chỉ đạo, gọi cô gái kia ra, thấy cô chỉ cười không nói, liền đưa tới sân huấn luyện.

Khi Linh Nhi được đưa đến sân huấn luyện, kênh nội bộ của Bạch Dạ đoàn vang lên một thông báo: "Nhiệm vụ thất bại. Thời gian còn: 45 phút."

Mặc đứng chết lặng. Quay sang hỏi cô gái: "Vì sao lại nhận là Dụ thiếu?"

Cô cười ngượng ngùng: "Dụ thiếu dặn tôi, nếu bị gọi đi thì cứ đi theo các anh là được."

Một đòn nhử đơn giản đã khiến cả hệ thống nhầm lẫn. Cô gái được cho trở lại nhà chính, các đội lần nữa tản ra, tăng tốc tìm kiếm.

Cùng lúc đó, Dụ Nhiên đang ngồi trong phòng giám sát – cậu đã thay đổi thân phận, lần này là thành nhân viên đang tạm nghỉ của bộ phận này.

Bước vào tự nhiên như người quen, cậu chào hỏi vài câu, nói lý do quay lại là "xem nốt vài dữ liệu". Không ai nghi ngờ. Thậm chí còn tám chuyện với cậu đôi câu.

Khi một đội tiến vào kiểm tra, họ tiến hành đóng dấu vào tay từng người đã xác minh.

Đến lượt Dụ Nhiên, đội trưởng Tô có chút nghi ngờ: "Sao cậu xin nghỉ mà vẫn ở đây?"

Dụ Nhiên vẫn lấy lí do kia để trả lời nhưng thấy đội trưởng Tô vẫn còn nghi vấn, cậu quay sang nhìn 'đồng nghiệp' cười, tỏ ý cầu cứu.

Một người đứng ra xác nhận: "Chúng tôi có thể đảm bảo cậu ấy không phải Dụ thiếu cải trang." 

Đội trưởng Tô bán tín bán nghi, nhưng cũng cảm thấy dù sao toàn là nhân viên cũ, hẳn có thể xác định có phải người thật hay không, nghĩ vậy hắn liền đóng dấu cho Dụ Nhiên.

Sau khi xác nhận phòng giám sát không còn gì đáng nghi, họ cử 2 người ở lại canh cửa, còn lại tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Ngồi được 10 phút, Dụ Nhiên đứng dậy ra ngoài, nói là đi vệ sinh. Hai tên gác cửa nhìn cậu vào nhà vệ sinh cũng không nói gì. Dụ Nhiên thầm cảm thán "Lỡ thật sự có ám sát thì bọn họ tính bảo vệ Bạch Dạ Thần kiểu gì vậy? Bọn họ cảm thấy Bạch Dạ Thần không ai giết được nên không cần bảo vệ à? Ngu ngốc."

Sau khi tháo xuống lớp nguỵ trang, cậu lẻn ra bằng đường cửa sổ, nhanh nhẹn tiếp cận tháp canh gác phía cổng vào. Lúc này phòng giám sát đã bắt được bóng dáng cậu, vội vàng báo lại cho đám Bạch Dạ đoàn. "Dụ thiếu đang hướng về phía tháp canh"

Các đội gần đó liền nhanh chóng tiếp cận tháp canh. Nhưng chưa đến nơi, camera lại báo:

"Phát hiện Dụ thiếu ở hành lang chính."

Đội trưởng đội 4 báo lại ngay: "Chúng tôi đang ở hành lang chính – không có ai."

Mọi người như hiểu ra gì đó. Đội trưởng Tô quay về phòng giám sát, hỏi đồng nghiệp mà Dụ Nhiên cải trang thành đâu. Bọn họ thành thật đáp cậu ấy đã đi vệ sinh được một lúc, vẫn chưa về.

Đội trưởng Tô gật đầu, báo lại qua bộ đàm: "Dụ thiếu đã xâm nhập vào hệ thống, camera đã không đáng tin."

Mọi người lại bắt đầu tản ra lùng sục.

Qua ống nhòm trên tháp canh, Dụ Nhiên chép miệng, "Ngu ngốc". Dưới chân cậu, một người đã bị đánh bất tỉnh. Còn 10 phút nhưng nhiệm vụ gần như đã được phán định là thất bại. Dưới chân cậu, một binh sĩ đang nằm bất tỉnh. Cậu lấy điện thoại, nhắn cho Bạch Dạ Thần:

"Lính của anh toàn tứ chi phát triển à? Cho tí vấn đề là loạn. Ngốc muốn chết."

Bạch Dạ Thần nhận được tin nhắn thì bật cười, mèo nhỏ tức giận rồi, anh chỉ có thể dỗ: "Thầy Dụ, phiền em chỉ dạy thêm."

"Hừ." - Cậu miễn cưỡng đồng ý

Mười phút trôi qua, người bất tỉnh dưới chân cậu đã tỉnh, thốt lên: "Dụ thiếu!"

Cậu chỉ "Ừ" một tiếng rồi trực tiếp nhảy xuống khỏi tháp canh, đu người bật nhảy lên mái toà nhà giám sát. Linh hoạt mà lặng lẽ. Cậu thong thả quay trở lại sân huấn luyện, cười lạnh nhìn đám vô dụng trước mặt, cả Mặc cũng không dám nói gì.

"Các người," giọng Dụ Nhiên lạnh lẽo vang lên, "bắt hụt tôi... ba lần."

Tất cả cúi đầu.

Cậu híp mắt hỏi, quan sát từng người một. "Quá nhiều sai sót" 

Cậu bước lên, ánh mắt lạnh như kim băng:

"Sai từ suy nghĩ đầu tiên. Các người chỉ coi đây là diễn tập."

"Chỉ một hình ảnh giả cũng che được hình ảnh thật – camera của các người để làm cảnh?"

"Còn có, một người có ý định đột nhập, có ý định cải trang, không lẽ hắn không nghiên cứu hành vi của đối tượng trước à??? Các người nghĩ ai cũng nghiệp dư sao? Hả?"

Cậu dừng trước mặt đội trưởng Tô :

"Đội trưởng Tô."

"Có."

"Phán sai hai lần. Đặc huấn gấp ba."

"Rõ."

Cậu quay ra nhìn những người còn lại: "Nhiệm vụ thất bại. Đặc huấn gấp đôi."

"Rõ!" – Âm thanh vang dội.

Khi Bạch Dạ Thần trở về trời đã tối, hắn tìm được mèo nhỏ đang nằm sấp trên giường xem điện thoại. Hắn đánh úp từ đằng sau, hôn lên cằm cậu.

"Nói anh nghe, hôm nay ai làm mèo nhỏ của anh không vui thế này."

Cậu quay người lại, kể lại buổi huấn luyện hôm nay. Trách móc đám lính của hắn quá chủ quan, phạm nhiều lỗi ngớ ngẩn... Bạch Dạ Thần nhìn cậu thao thao bất tuyệt, trong mắt toàn ý cười. "Ngoan, việc phạt bọn họ cứ để anh." Bạch Dạ Thần hôn lên đôi môi không ngừng mấp máy kia, cậu khẽ hừ, trong đầu đã lên đủ loại kế hoạch dằn vặt đám người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com