Dam My Vu Khuc Tham Lang
Buổi sáng trôi qua chậm chạp đến ngứa ngáy.Sau khi đọc hết những thông tin trong VoidBoard, Dụ Nhiên ngồi bó gối trên ghế sofa ngoài ban công, tay cầm ly nước lạnh, mắt nhìn trời xanh vắt vẻo như tấm lụa mỏng. Mọi thứ yên tĩnh quá mức. Bạch Dạ Thần chưa về, căn cứ không có biến động, nhiệm vụ chưa giao.Đối với cậu – thế là quá nhàm.Giữa trưa, Dụ Nhiên nằm nghỉ một chút. Giấc ngủ chập chờn kéo dài không quá một giờ, khi tỉnh dậy thì trời đã chuyển nắng dịu, ánh sáng vừa vặn chiếu qua mép rèm.Cậu duỗi người, đứng dậy, mở tủ, chọn một bộ trang phục gọn gàng chuyên dùng cho huấn luyện sát thủ – áo ôm sát thân màu tro, quần đen linh hoạt, cổ tay quấn băng mỏng. Tóc cột cao, lưng đeo dao ngắn, từng bước rời phòng trong sự im lặng thuần thục như thói quen ăn sâu vào xương.Sân huấn luyện chiều nay không có lịch tập chính thức, chỉ có vài nhóm nhỏ đang luyện phối hợp chiến thuật. Thấy cậu xuất hiện, người quản huấn lập tức dựng thẳng người như bị điện giật, suýt nữa làm rơi sổ điểm."Dụ thiếu..." – Ông ta nuốt nước bọt."Cho tôi ba người." – Cậu nói, giọng đều đều. "Không cần lính mới. Tôi muốn đánh thử."Quản huấn lật sổ tên, rồi dè dặt nói: "Đội trưởng đội 1 – Dương Chính đang có mặt, tính tình nghiêm túc, kỹ thuật phòng thủ cao. Đội trưởng đội 2 – Mị, cùng anh trai song sinh tên Ảnh là đội trưởng đội 4, lối đánh khó đoán. Ba người đó là mạnh nhất đang có mặt.""Được." – Dụ Nhiên cười nhẹ, xoay cổ tay cho khớp xương kêu răng rắc. "Gọi họ ra sân."Chỉ năm phút sau, ba người xuất hiện trên sân tập. Dương Chính mặc đồng phục huấn luyện màu đen tiêu chuẩn, ánh mắt sắc lạnh, khí thế nghiêm cẩn như quân nhân thực thụ. Ảnh và Mị thì khác – hai người như một cặp bóng mờ, ăn mặc gần giống nhau, tóc xám nhạt cột gọn, nét mặt không biểu cảm, bước đi nhẹ đến mức không tạo âm.Dụ Nhiên đứng ở giữa, khẽ xoay vai, giãn cơ. Cậu đưa tay ra sau lưng, rút con dao găm vừa mới nhận từ buổi đấu giá, mũi dao ánh lên trong nắng chiều."Không cần nương tay." – Cậu nói, liếc nhìn cả ba. "Tôi mà thấy ai giữ sức là đánh đến gãy xương."Không ai phản đối.Tiếng còi bắt đầu vang lên. Không có hiệu lệnh thứ hai.Ngay lập tức, Dương Chính là người ra tay trước – đúng phong cách của hắn. Không ngờ tới điều gì gọi là thử nước, hắn phóng thẳng về phía cậu với đòn đá tầm thấp nhắm thẳng vào đầu gối. Dụ Nhiên xoay người né, mũi dao lướt ngang qua mặt hắn, sắc bén tới mức rạch nhẹ một đường tóc.Cùng lúc, Mị lao từ bên phải vào, động tác xoáy lộn như múa, không theo một quy tắc nào. Mũi chân hắn xẹt qua sát cằm Dụ Nhiên, chỉ cách đúng nửa đốt ngón tay. Cậu nghiêng người, đạp vào ngực Mị để bật lùi, nhưng tay Ảnh từ sau đã tung một đòn thẳng vào sườn cậu.Bụp!Lưng Dụ Nhiên đập vào tường chắn bọc cao su cách đó ba mét. Không ngã. Cậu tiếp đất bằng gót chân, đầu hơi nghiêng, môi cong nhẹ."Hay đấy."Lần thứ hai, cậu là người chủ động.Dụ Nhiên biến mất trong một cú nhảy nghiêng, đâm ngược dao vào cổ tay Dương Chính – không đủ giết, nhưng đủ làm đối phương rơi vũ khí. Ngay lúc đó, Mị lại xuất hiện như bóng ma phía sau, nhưng thay vì đánh, hắn tung một nắm đất lên cao, khiến Dụ Nhiên phản xạ che mắt. Trong tích tắc ấy, Ảnh xuất hiện như chiếc bóng, chân đá vòng cung quét vào đầu gối Dụ Nhiên, khiến cậu khụy xuống một bên.Thế nhưng...Cậu cười. Và gập người về phía trước, tay xoay dao ngược, đâm ngược về sau – đúng lúc Mị đang chuẩn bị bổ xuống từ trên cao.Lưỡi dao xẹt qua áo hắn – đủ rách, không đủ sâu. Nhưng cũng đủ khiến Mị phải lùi.Dụ Nhiên xoay vòng, tung cước đá thẳng vào ngực Dương Chính, rồi vặn người tiếp đòn từ Ảnh. Mồ hôi bắt đầu túa ra, hơi thở gấp gáp. Mỗi lần va chạm đều là giao tranh thật – không còn là luyện tập, mà như đánh nhau sống chết.Dương Chính là trụ – thủ chắc, phản đòn nhanh. Mị và Ảnh như hai bóng quỷ – khi công khi ẩn, không theo logic. Bộ ba này khiến Dụ Nhiên phải dùng hết 80% khả năng mới giữ được thế cân bằng.Có lúc cậu bị đá trúng lưng, bật ra, lưng áo rách thành đường xước dài. Có lúc dao găm của cậu cắm ngập vào nền sân – không trúng ai, nhưng khiến ba người kia phải lùi một bước.Mặt Dụ Nhiên ửng đỏ vì vận động. Mắt sáng rực. Mỗi nhịp thở như lửa trong ngực.Sau năm phút, vai áo Dương Chính rách một mảng, cánh tay Mị có vết xước dài, còn Ảnh – một bên môi chảy máu. Dụ Nhiên thì lưng rách áo, một bên cổ tay bầm tím, nhưng ánh mắt cậu không có lấy một tia mệt mỏi."Còn tiếp không?" – Cậu khàn giọng hỏi. Dương Chính thở mạnh, nhìn hai đồng đội, rồi gật đầu."Chơi tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com