TruyenHHH.com

Dam My Trung Sinh Meo Con Chinh Phuc Nganh Giai Tri Tam Vo Thi Manh Diem

"Cút."
Ngữ khí cùng thái độ của Diệp Mạch thực sự rất thiếu đòn, Khâu Nam không thể nhịn được nữa rút tay lại, không thèm kiên trì nữa, giơ ngón giữa với hắn, rồi dứt khoát quay người rời đi.
Diệp Mạch vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn về nơi xa nơi có cái eo thon thon, bất động mất ba phút.
Vừa rồi lúc đụng phải, mu bàn tay của người nọ mịn màng tựa như miếng mỡ đông ngọc tốt nhất.
Phút gần gũi ngắn ngủi, tựa như có dòng điện nhỏ xíu từ nơi tiếp xúc truyền tới, khiến nửa người Diệp Mạch đều xốp giòn.
"Không được rồi. . ."
Khâu Nam kia hẳn là có độc, khiến cho người ta không thể bắt lấy.
Diệp Mạch bổ não tưởng tượng đến dáng vẻ Khâu Nam đến ôm đùi mình, lập tức phập phồng không yên, thầm niệm tám lần Đại Bi Chú mới áp xuống được, vươn người tới nhổ thảo dược.
Cây thảo dược vừa nhổ từ dưới đất lên trong nháy mắt có chút không đúng, Diệp Mạch còn chưa kịp phản ứng, cả người liền trượt khỏi miếng bọt biển, rơi xuống cái hố lớn tổ tiết mục đã đào xong trước đó, toàn thân loang lổ nước bùn.
Nhân viên công tác từ ngoài hố ném vào mấy chú vịt vàng chuyên dùng để tắm bồn, vui vẻ vây quanh Diệp Mạch bơi qua bơi lại.
Diệp đẹp trai nhất trên tóc dính đầy nước bùn, trên mặt cũng bẩn thỉu, thảm không nỡ nhìn.
Hắn tiện tay cầm lấy một con vịt nhéo nhéo, âm thanh khô khốc phát ra từ cổ họng vịt con.
"Diệp Mạch out! Diệp Mạch out!"
Diệp Mạch thảm thiết kêu, "Tổ tiết mục mấy người quá độc ác, tôi vất vả tham gia cái chương trình này là để chịu sỉ nhục như này sao?"
Diệp Mạch tức giận ném vịt đi, nằm trong nước bùn lạnh lẽo tức giận, làm bộ mình là mỹ nam đẹp tinh xảo đến từng sợi tóc, tích thủy vô song. (Đại ý cho dù sũng nước thì vẫn đẹp hơn bất cứ ai)
Bên kia, Khâu Nam vừa tách khỏi Diệp Mạch đối với vụ cạm bẫy vẫn hoàn toàn không biết.
Y đem thảo dược trong sách vẫn chưa tìm được liệt kê ra, phát hiện trong đó có loại thảo dược mọc trên vách đá: Thiết bì thạch hộc.
Cân nhắc ghi lại độ khó, vị trí bọn họ đang đứng sườn núi bằng phẳng, đất đai phì nhiêu.
Muốn tìm được thiết bì thạch hộc, nhất định phải bò lên trên. Nhưng tổ tiết mục cho thời gian có hạn, thời gian còn lại tuyệt đối không đủ cho người bình thường leo núi.
Khâu nam đang phải suy nghĩ đối sách, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng nhỏ.
"Kít chít chít." Mấy người là ai?
Khâu Nam theo tiếng kêu đi qua, cameraman cũng theo ánh mắt của y di chuyển máy quay, ống kính chuyển tới hình ảnh một con khỉ con đang ngồi trên đất giữa đống mở to đôi mắt đen láy, ngồi xổm giữa đống lá cây.
Lông trên người khỉ con dưới ánh mặt trời phát ra từng tầng viền vàng, uy vũ giống Đại sư huynh uy phong lẫm liệt.
"Xin chào." Khâu Nam phát hiện mình vậy mà có thể nói chuyện với nó. Ngồi xổm người xuống nói chuyện với khỉ con, "Tôi tên là Khâu Nam."
"Kít chít chít." Anh ở cùng những nhân loại kia sao?
Khỉ nhỏ nhìn qua quay phim đang cầm máy, lại kêu một tiếng.
Khâu Nam kinh ngạc phát hiện mình thế mà có thể nói chuyện với khỉ, không nghĩ tới ngôn ngữ của loài mèo có thể trở thành ngôn ngữ giao tiếp động vật toàn cầu.
Y gật gật đầu, ngắn gọn giải thích hành động của tổ tiết mục, "Tôi vô ý xâm phạm của cậu, chỉ là đến tìm thảo dược."
Con khỉ nghiêng đầu, kêu một tiếng, hỏi y thảo dược gì.
"Ầy." Khâu nam giơ sách ra.
Là loài linh trưởng có họ hàng gần nhất với loài người, khỉ có trí thông minh cao lạ kỳ, thậm chí có thể giơ móng vuốt làm giống như người nhận lấy sách, ra dáng nhìn một lượt.
Nhìn rõ hình ảnh bên trên, khỉ con liền ném sách đi, dùng cả tay lẫn chân thật nhanh chạy đi, biến mất giữa rừng núi.
Cameraman thành thật ghi lại toàn bộ cảnh này, còn tưởng con khỉ bị dọa, liền nhịn không được hỏi Khâu Nam, "Sắp hết giờ rồi, cậu còn giải thích nhiều vậy với con khỉ làm gì, nó có nghe hiểu đâu?"
"Ai biết được." Khâu nam trả lời qua loa, lại nhặt sách rồi đứng lên, nhìn xung quanh một lần, lại đi tới dưới một cây ăn quả, vén tay áo leo lên, hái xuống mấy quả dâu vừa lớn vừa đỏ.
Lúc nhảy xuống , thiếu niên trên đỉnh đầu dính mấy phiến lá xanh mơn mởn, trên cánh tay thêm hai vết trầy da.
An Thành từ xa chạy tới thấy thế, vội vàng đỡ lấy Khâu Nam, kinh ngạc hỏi, "Khâu lão sư, cậu có sao không?"
"Không sao, anh đã tìm đủ chưa?" Khâu Nam hỏi.
"Ừm, đều tìm được rồi." An Thành đem thành quả của mình khoe với Khâu Nam.
Phân cho anh ta tìm đều là những cây mọc ở nơi dễ thấy, đặc điểm dễ nhận biết.
Tổ tiết mục cũng suy nghĩ cho các khách mời, sớm đã dọn dẹp qua một chút, đem mấy loại không dễ tìm trồng ở nơi dễ thấy.
Hai người dựa theo danh mục kiểm tra đối chiếu, phát hiện thảo dược cần tìm bọn họ đã tìm đủ hết rồi, chỉ còn thiếu mỗi thiết bì thạch hộc.
Mà tổ kia sau khi Diệp Mạch bị loại, còn lại hai tên phế vật ngay cả phân dê hay bùn đất cũng không biết phân biệt, chắc chắn không thể tìm nhiều bằng bọn họ được.
Rõ ràng đã thắng chắc, nhưng Khâu Nam không có ý muốn quay về, trong lòng bàn tay bưng lấy chùm dâu núi còn tươi, đứng tại chỗ hướng phía trên núi trông ngóng.
"Khâu lão sư, sắp hết thời gian rồi." An Thành nhắc nhở.
Khâu Nam nhàn nhạt nói, "Nếu anh gấp, cứ đi trước đi."
An Thành không nhắc nữa, đứng tại chỗ cùng y , mặc cho thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Lúc còn ba phút đếm ngược,từ trên đỉnh núi có đạo kim sắc xẹt qua, tốc độ rất nhanh, một chớp mắt nhảy đến trước mặt Khâu Nam, trong miệng còn ngậm cây thảo dược còn tươi mới.
Khỉ nhỏ đem dược thảo để dưới đất, vui vẻ kêu, "Kít chít chít!"
"Cảm ơn." Khâu Nam ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của nó, đem dâu núi đưa qua, "Thật xin lỗi, không có gì có thể trả ơn cậu."
Khỉ nhỏ ôm lấy chùm dâu núi, chạm đến vết thương trên tay y xoa xoa hai lần, quay người trở lại trong núi.
Khâu Nam cầm lấy thảo dược, xoay qua chỗ khác nói với bọn An Thành, "Đi thôi."
"Khâu, Khâu lão sư, " An Thành nhìn về phía thảo dược vừa được đem đến, kinh ngạc hỏi, "Động vật trên núi nhìn thấy chúng ta đều trốn tránh không ra, sao cậu có thể nói chuyện thân thiết với nó như vậy?"
"Thân chỗ nào cơ?" Khâu Nam vừa đi xuống núi, vừa hờ hững hỏi lại ——
"Nó chỉ là đem thứ cần thiết cho tôi, để chúng ta – những kẻ khách không mời mà đến, mau rời khỏi nơi ở của nó mà thôi."
Nhân viên hỗ trợ cùng những nhân phiên phía sau máy giám sát nghe nói như thế, đồng loạt cảm thấy hổ thẹn.
Lúc bọn họ thiết kế các nhiệm vụ, chỉ lo tỉ lệ người xem cùng tính đáng xem, cũng không đem động vật cùng hoàn cảnh vào xem xét cân nhắc, thực sự quá ích kỷ.
Hạng nhất nhiệm vụ, Khâu Nam và An Thành không hề tỏ vẻ vui mừng trước chiến thắng. Nhiệm vụ thứ hai tương ứng với chữ thứ hai trong tên phim: Sông.
Nhiệm vụ yêu cầu bọn hắn nghĩ biện pháp lấy nguyên liệu làm thuyền, thông qua cách của mình đến bên kia bờ sông.
Nhiệm vụ rất đơn giản, còn có nhân viên hỗ trợ. Chỉ là nước sông chảy xiết, lúc lên bè qua sông, thân mấy người đều ướt đẫm.
Khâu Nam mặc áo dài tay màu trắng, sau bị nước làm ướt, có thể thấy rõ từng đường cong của cơ thể.
Thân thể của thiếu niên mười tám tuổi tràn đầy sức sống, phần bụng không chút thịt thừa, thấp thoáng còn có thể nhìn rõ đường cơ bắp cân xứng.
Diệp Mạch che mũi đứng đối diện y, ánh mắt rơi trên lồng ngực Khâu Nam.
Hoa anh đào a. . . Quả nhiên là người da trắng, cho nên cái chỗ kia cũng trắng sao sao?
"Này." Khâu Nam chú ý tới ánh mắt của hắn, không chút che dấu. Y khoanh tay nghiêng nghiêng đứng đấy, tựa tiếu phi tiếu hỏi, "Biến thái, nhìn đủ chưa?"
Bị Khâu Nam phát hiện, trái lại Diệp Mạch hoàn toàn không chút e dè nhìn sang, thoải mái trả lời, "Thấy không rõ lắm, nếu như cậu cởi. . ."
Lời còn chưa nói hết, cái áo ướt nhẹp của khâu nam đã đón đầu đập tới, hoàn toàn ngăn trở ánh mắt của hắn.
Chờ Diệp Mạch đem áo ướt lấy xuống, Khâu Nam đã thay xong quần áo, chuẩn bị tham gia vào nhiệm vụ cuối cùng.
Quần chúng vây xem hưng phấn nói, "Này này, mấy người có chú ý tới ánh mắt Diệp Mạch nhìn tân sủng không? Hai người bọn họ chắc chắn có một chân!"
"Tôi còn cảm thấy Diệp Mạch với Ngô vĩ lễ có ba cái chân quan hệ cơ, mọi người vừa rồi có thấy người Ngô Vĩ Lễ không? Vết roi, vết bỏng, còn có vết bầm. Khẩu vị thật sự là, chậc chậc chậc. . ."
"Không chắc là Diệp Mạch làm, không nghe nói Diệp đạo có cái đam mê nọ. Ngô Vĩ Lễ có khuyên nhũ (aka khuyên núm), màu sắc của chỗ kia rất đậm, xem ra thật biết chơi. . ."
Những chuyện liên quan đến tấm màn phía sau sự thật, tiết mục chắc chắn không phát sóng, ekip chỉ có thể vụng trộm bàn luận.
Khâu Nam nghe được lại không cảm thấy kinh ngạc, dù sao đi theo Triệu Tư Đức, một người luôn bất chấp dùng đủ loại thủ đoạn, nếu y ý chí không kiên định liền dễ dàng đi vào đường rẽ.
So với khuyên nhũ của Ngô Vĩ Lễ, y càng để ý nhiệm vụ tiếp theo: Mật thất đào sinh. (Thoát khỏi mật thất).
____________________

Tán một chút về cách nói chuyện của Khâu Nam với Diệp Mạch, dựa trên độ tuổi linh hồn thì Khâu Nam và Diệp Mạch same nhau về tuổi. Nhưng tính về cơ thể hiện tại thì Khâu Nam mới chỉ 19, cho nên thỉnh thoảng đôi chỗ Khâu Nam lạnh lùng với Diệp Mạch tôi rất băn khoăn về cách nói chuyện vì dịch ra nó hơi vô lễ. Như câu nói đầu tiên ấy, tôi không hiểu tác giả có định để cho Khâu Nam giấu thân phận thật với Diệp Mạch không. Nhưng mà não bổ nên tôi cảm thấy chữ "cút" nó rất quyến rũ và đúng với bản raw nên tôi giữ nguyên vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com