TruyenHHH.com

Dam My Trong Sinh Chi Nghiet No Nguoc Bao Quan Chuong 1 199

Chỉ mất thời gian uống một ly trà lạnh, Long Thập Tứ chạy đến trà lâu, nói với La Duy: "Công tử, hiện tại cả thành đều đang truy tìm một công tử tuổi thiếu niên đến từ kinh sư, còn cầm bức họa của công tử."

"Chúng ta cũng không phải từ kinh sư tới." La Duy ngược lại chẳng hề vội vã.

Long Thập Tam trong lòng thầm phục La Duy đã dự kiến từ trước, bọn họ khi vừa tới quán trọ, đã báo là khách từ Tây Nam, lúc này người trong phủ Úc Châu có đi tìm công tử, cũng chẳng cách nào tìm ra họ.

La Duy trong lòng còn chắc chắn một chuyện, bọn họ hiện đang ở khách điếm của Kỳ Lân sơn trang, lão bản khuôn mặt phúc hậu, lại khôn khéo kia sẽ không bán đứng y.

Chỉ chốc lát Long Thập Tam cũng chạy đến, nói: "Công tử, bọn họ hiện tại cầm bức họa vẽ công tử để tìm người, không hỏi là có tới từ kinh thành hay không."

La Duy bảo Thập Tam ngồi xuống uống một ngụm trà. Trịnh Cảnh Phong là một người thông minh như vậy, đương nhiên cũng sẽ nghĩ đến chuyện y nói mình đến từ nơi khác.

"Công tử." Long Thập nói: "Chúng ta cứ ngồi ở đây như thế?"

La Duy vẫn nhìn phố xá ngoài cửa sổ đến xuất thần, ngoài miệng lại nói: "Thập, đêm nay các ngươi hãy bắt Trịnh Cảnh Phong đến đây cho ta."

"Vâng!" Nhóm Long kỵ vệ lập tức lĩnh mệnh.

"Bên cạnh gã nhất định có cao thủ hộ vệ, các ngươi phải cẩn thận." La Duy biết Trịnh Cảnh Phong nhất định có cao thủ của Danh Kiếm sơn trang hộ vệ.

"Chi bằng chúng ta cứ động thủ trên đường." Thập Tứ nói: "Công tử thấy sao ?"

La Duy ngẫm nghĩ, "Nếu như vậy, chúng ta có thể làm được không?"

Long Thập Nhất nói: "Nơi này ngã tư đường dày đặc, đặc biệt ngõ nhỏ rất sâu, bắt một người không phải việc khó."

"Vậy huynh đệ các ngươi lo liệu đi." La Duy tin tưởng nhóm Long kỵ vệ rất rành chuyện này, lập tức nói.

Trịnh Cảnh Phong cả ngày nay đều cảm giác tâm thần không yên. Đại danh của La Duy gã nghe qua rất nhiều lần, kẻ bại hoại gia phong nhà tả tướng, mà gần đây gã lại nghe thấy La Duy trở thành môn sinh thiên tử, ở cạnh Hoàng đế, còn được ở trong điện Trường Minh, nhận được đế sủng, dứt bỏ hết thảy quan hệ với nhị hoàng tử, không hề lui tới nữa. Trực giác cho Trịnh Cảnh Phong thấy rằng, La Duy này không đơn giản, nếu hiện tại La Duy nhận được thánh sủng này mới là La Duy chân chính, như vậy La Duy trước kia, chắc chắn là kẻ diễn kịch để lừa sự tín nhiệm của nhị hoàng tử, một đứa trẻ mười ba tuổi đã có thể làm ra chuyện này, thật sự đa mưu túc trí, có trời mới biết y đã nắm trong tay bao nhiêu chuyện của nhị hoàng tử, mà trong đó có bao nhiêu chuyện của Trịnh Cảnh Phong?

Rất nhanh đã đến gần chạng vạng, gia nhân Trịnh gia báo lại, nói là trong nhà có chuyện.

Trịnh Cảnh Phong tâm tình càng buồn bực, nhưng nhà có hỏa hoạn, già trẻ lớn bé trong nhà sẽ ra sao, nên gã phải về nhìn xem. Vì thế Trịnh Cảnh Phong vội vàng ra khỏi nha phủ Úc Châu, chạy vội về nhà.

Chạng vạng, khi chợ đêm Úc Châu hoạt động, người trên đường so với ban ngày còn nhiều hơn.

"Nhanh một chút!" Trịnh Cảnh Phong trong lòng sốt ruột, thôi thúc kiệu phu.

Kiệu phu cũng muốn nhanh, nhưng trên đường nhiều người như vậy, bọn họ sao có thể nhanh hơn?

Gần tới nơi, một tiểu nam hài tầm năm sáu tuổi đột nhiên khóc lớn lên giữa đám người, lập tức một phụ nhân kêu lớn lên, trên đường có trộm. Vì thế người xem náo nhiệt ngày càng đông, hỗ trợ bắt trộm, ngã tư đường vốn đã chật chội nhất thời rối loạn.

Trịnh Cảnh Phong vừa định hạ kiệu nhìn xem có chuyện gì, chỉ cảm thấy cỗ kiệu của mình rung động, như là bị người nào đụng phải, vừa định hỏi người bên ngoài có chuyện gì, rèm kiệu đã bị vén lên từ phía ngoài, một nam tử xa lạ xuất hiện trước mặt Trịnh Cảnh Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com