[Đam Mỹ] Tiểu Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều
Chương 13: Mẹ
Trong bóng tối rộng lớn bao la, đồ đằng màu đỏ lóe sáng trên mặt đất.Người đàn ông ngồi quỳ trước đồ đằng, mở mắt ra đáy mắt sâu thẳm như nước động, phản chiếu ánh sáng của Đồ Đằng.Anh đưa bàn tay tái nhợt của mình ra phủ lên đồ đằng lóe sáng, ánh sáng yếu ớt liên tục tràn ra bên ngoài theo hoa văn của đồ đằng, anh nghieeng người về phía trước, tìm kiếm nhưng lại bị gông xiền ở sau lưng siết chặt, mà đầu kia của gông xiền đến từ trong bóng tối vô tận.Cấm chế và gông xiền huyền ảo vây nhốt người đàn ông lại, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào ánh sáng đỏ đang lan rộng ra ngoài của đồ đằng ở bên kia.''A Ly.''Người đàn ông lại gọi một tiếng.Đồ đằng sáng lên như đáp lại, nhưng ánh sáng còn chưa đi ra được hai bước đã dần dần ảm đạm xuống.Toàn bộ không gian lại lần nữa quay về bóng tối.____Đêm đến, ba Túc kiểm tra phòng, sau khi chắc chắn con non đã ngủ say mới lặng lẽ rời đi.Ánh trăng rọi từ ngoài cửa vào, bóng đèn nhỏ màu cam trong phòng đung đưa.Con non nằm trên giường trẻ em màu xanh nhạt trở mình, cánh tay lộ ra ngoài không khí hiện lên hư ảnh của đồ đằng, nó bò một mạch từ giữa ngón tay lên đến một bên mặt của con non, cuối cùng dừng lại ở quanh mắt qua hồi lâu, sau lại từ từ biến mất.Bên trong thức hải, kiếm ảnh hơi chìm xuống kiếm ý trôi nổi xung quanh lượn vòng quanh thần hồn của Phượng Hoàng tựa như đang trêu ghẹo.Túc Lê mơ hồ nhìn thấy trong ánh sáng màu đen có một bàn tay dừng trước mặt mình.''A Ly.''Cậu gian nan ngước lên nhìn, nhưng hoàng toàn không thấy rõ khuôn mặt của chủ nhân bàn tay kia.Bóng tối rút lui, ánh mắt lại lóe lên trong rừng trúc ở núi thần có một đài đúc kiếm cao lớn đứng sừng sững xung quanh. Đài kiếm có tầng tầng lớp lớp khóa kiếm, khu vực rộng lớn lơ lửng phía trên đài đúc kiếm, Túc Lê nhìn thấy mình đang đứng trước đài đúc kiếm, trong tay cầm một thanh huyền kiếm toàn màu đen.Thân kiếm màu đen, kiếm quang có màu đỏ, hoa văn kiếm theo kiếm quang hiện lên rõ ràng trước mặt Túc Lê.''Thần Kiếm ra đời rồi.Thần Kiếm do lửa thần Phượng Hoàng rèn luyện hơn trăm năm mà thành, ra đời đã trải qua huyền lôi kiếp, ngày kiếm ra khỏi võ chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó.''Phượng Hoàng đại nhân đã đặt tên cho nó chưa ạ?''''Đó là hiển nhiên.'' Am thanh hỗn tạp từ khắp nơi vọc tới.Hoa văn phức tạp, khắc họa giấu vết cổ xưa, lúc cậu sắp nhận ra tên của thanh kiếm kia tất cả hình ảnh lập tức trút lui như thủy triều.Túc Lê mở mắt ra, kiếm ảnh nổi lên từ lòng bàn tay cậu vững vàng đáp xuống vùng trời ở trên tầm mắt của cậu.Đây là một thanh kiếm chưa hoàn chỉnh.Cậu giơ tay lên, cẩn thận vẽ lại đường viền từ chỗ nhỏ, nơi phần mảnh vỡ của kiếm ảnh bị tách ra rồi vòng ra cả thanh kiếm.-----Thời gian thoáng cái đã mấy ngày trôi qua.Lúc Phong Yêu đến nhà họ Túc, hai nhóc con vẫn chưa tỉnh, ba Túc và Túc Úc ăn cơm trong phòng khách, hai người hình như đang trò chuyện về việc của học của Túc Úc, cả hai đều có chút nghiêm túc.''Tìm lớp học bổ Túc ư?'' ba Túc nhíu mày: ''Không được truyền đi thật mất mặt.Đường đường là con trai của Cửu Vĩ Thiên Miêu, học tập bài vở của loài người lại phải học lớp học bổ túc.''Bạn học của của con đều đến lớp học bổ túc, con cảm thấy thành tích con không tốt là do không đến lớp học bổ túc.'' Túc úc lời lẽ chính đáng nói: ''Học lớp bổ túc có gì mà mất mặt chứ, con hồ ly ở Bắc Sơn kia ngày nào cũng học bổ Túc đó thôi, ba mẹ cậu ta cũng có cảm thấy bẻ mặt đâu ạ.Ba Túc đau lòng đỡ trán, quả thực không hiểu tại sao đứa con trai cả giỏi yêu pháp như vậy lại đứng chót lớp trong lớp học của loài người ông trả lời: ''Sau giờ học con đến chỗ ba, ba dạy kèm bài vỡ cho con không được hay sao? Nhất định phải đến lớp học bổ Túc hả?''''Tất nhiên là không được rồi, ba dạy con cũng nghe không hiểu.'' Túc Úc cực kỳ nghi ngờ giữa yêu và người có tồn tại sự khác biệt, dù sao anh hoàn toàn không hiểu ba mình đang giảng cái gì: ''Học sinh xuất sắc kia của lớp con cũng học lớp học bổ Túc đó thôi, con nhất định phải đi, với lại ba cũng không phải dạy lớp này của bọn con, lại không biết trọng tâm của giáo viên loài người, ba bổ túc cho con đến lúc đó hỏng trọng tâm thì phải làm sao giờ?''Ba Túc vừa mới được bầu làm giáo viên ưu tú cấp thành phố cách đây không lâu"...''Phong Yêu ở bên cạnh lắng nghe một hồi, nhận thấy việc giáo dục con non của Yêu tộc bây giờ là một vấn đề rất uyên thâm.''Phong Yêu, con non trong tộc các cậu có học thêm không?'' Ba Túc đột nhiên hỏi.Phong Yêu ngừng một lúc: ''Tôi không rõ lắm, đã hơn nghìn năm tôi không trở về rồi.Yêu tộc và loài người chung sống với nhau đã qua mấy trăm năm, yêu pháp có thể để cho ba mẹ dạy, nhưng hơn nữa Yêu tộc đều mù chữ, để thích nghi với sự phát triển nhanh chóng của xã hội loài người, bây giờ con non của Yêu tộc cũng sẽ chọn cách đăng ký vào trường học của loài người để học tập kiến thức.Túc Úc nghiêng đầu: ''Con mặc kệ, con chắc chắn phải học lớp học bổ Túc này.Hai ba con tranh luận một lúc, trong phòng trẻ em truyền ra âm thanh. Phong Yêu đẩy cửa ra nhìn vào đã thấy Túc Lê ngủ dậy, hắn tiến tới bế con non lên rồi hỏi nhóc: ''Có đói không?''''Chưa đói lắm.''Túc Lê hơi nhức đầu, buổi tối mấy ngày nay cậu vẫn luôn mằm mơ đứt quảng, bên trong đều là một vài hình ảnh lẻ tẻ, có thứ rất quen thuộc có thứ lại rất xa lạ.Phong Yêu bế con non na ghế sofa ở bên ngoài, sau đó xoay người đi chuẩn bị pha sữa bột.Ba Túc thấy Túc Lê đã tỉnh bèn đi qua nói chuyện với cậu ,những câu hỏi đều là một vài vấn đề rất đơn giản, Túc Lê cũng đã quen với việc hỏi theo thông lệ của ba mình mỗi ngày rồi.''Ba phải đi làm rồi, khi nào ba về sẽ chơi với nhóc Lê nhé.'' ba Túc bế con non hôn một cái, vừa ngước mắt bỗng nhiên để ý đến tóc ở chỗ xoáy tóc của con non có chút không đúng. Trong chỗ tóc đen nhạt vốn có lại có thêm mấy sợi tóc trắng còn nhiều hơn lúc bác sĩ Bạch quan sát được, ông đưa tay rẽ tóc Túc Lê ra, thấy một vài sợi tóc tơ mới mọc đều có màu vàng nhạt.Túc Lê không quá quen người khác xoa xoa đầu mình, mà hôm nay ba Túc dường như rất hứng thú với tóc cậu, không chỉ xoa mà còn rẻ tóc lung tung nữa.Ba Túc hơi kích động, bé con của ông mọc tóc rồi, còn là tóc trắng tiêu chuẩn của Thần Loan Điểu tộc ông bế con non lên hôn liên tiếp mấy cái: ''Bé con chúng ta mọc tóc rồi!''Túc Lê: ''.....''Loài người thật là kỳ lạ, rrẻ con mọc tóc cũng vui vẻ đến thế sao?Đợi sau khi ba Túc và Túc Úc ra khỏi nhà, Túc Lê mới gọi Phong Yêu đến, chuẩn bị ra tay chữa lành vết thương cho hắn, mấy ngày nay linh lực trong cơ thể cậu hồi phục rất nhanh, gần như mỗi ngày đều hồi phục một số linh mạch, Phong Yêu mấy ngày liên tiếp sắc mặt của hắn cũng đã khá hơn nhiều.''Linh mạch tổn hại không ảnh hưởng đến việc tu luyện tu vi của ông không thấp, nhưng linh mạch lại đầy lỗ hổng.'' Túc Lê thu lại linh lực khẽ nhíu mày nói: ''Tu vi của ông càng lớn thì những nguy cơ tiềm ẩn trong linh mạch cũng tăng lên, tổn thương mà thần lực Phượng Hoàng gây ra cho linh mạch chỉ là một phần, nhiều hơn cả chính là những vết kết thương tiềm ẩn do việc tu luyện của ông tạo ra trong nhiều năm qua.''Cậu nói rất chậm, nhưng ý tứ trong lời nói lại cực kỳ rõ ràng.Phong Yêu dừng một lúc, bộ tộc của bọn họ được phong linh ưu ái, hấp thụ linh khí của vạn vật chưa bao giờ gặp phải nút thắc, nhưng ý trong lời này của Túc Lê chính là do bọn họ quá mức bạo dạng mới không để mắt đến một lượng lớn tổn thương do việc hấp thụ linh khí gây ra cho linh mạch.''Thiên Phú cũng không phải là đường tắt, ngược lại mà nói người có thiên Phú sẽ dễ dàng vì nhỏ mất lớn.Ban đầu linh lực trong cơ thể của Túc Lê chưa đủ, chỉ có thể chữa trị những tai họa ngầm do thần lực Phượng Hoàng gây ra, nhưng từ khi cậu trị liệu sâu hơn, tình hình trong cơ thể của Phong Yêu cũng càng ngày càng rõ ràng, chẳng trách lần đó hắn độ kiếp thất bại, trong cơ thể có tai họa ngầm lớn như vậy sao có thể đột phá thăng cấp được?Trước kia cậu đã từng gặp rất nhiềuYêu tộc giống như Phong Yêu, núi Thần Phượng Hoàng chưa bao giờ thiếu Yêu tộc có thiên phú xuất sắc, nhưng từ trước đến giờ những Yêu tộc tự hào vì thiên phú của mình sẽ không đi quá xa được, người nhẹ thì tổn thương linh mạch nặng thì chết khi còn trẻ tuổi.Phong Yêu suy nghĩ hồi lâu trả lời: ''Ta hiểu rồi.''Túc Lê không nói nữa, thu hồi linh lực chữa trị. Túc Minh tỉnh ngủ tung tăng chạy đến đằng sau, còn có con rối bảo mẫu đi theo, lúc cậu nhóc trông thấy Túc Lê bèn nóng lòng xông lên trước. Lần này Túc Lê giữ lại một chút linh lực, đợi đến khi em trai đến gần trước người mình thì dùng linh lực để giảm bớt xung kích.Lúc trước cậu không phát hiện, bây giờ đứng chung với Túc Minh Túc Lê mới nhận ra em trai cao hơn mình gần nửa cái đầu.Túc Lê nhìn đỉnh đầu của Túc Minh mà rơi vào trầm tư, sao cậu lại lùn hơn cả Túc Minh?Phong Yêu ở bên cạnh quan sát tình hình, thấy Túc Minh hành động thô lỗ vẫn phải tách hai con non ra.Mà Túc Minh lại hết sức bất mãn về điều này, thấy anh trai cách xa mình mấy bước cậu nhóc lập tức há miệng òa khóc.''Đừng khóc.''Phong Yêu luống cuống tay chân bắt đầu dỗ dành, nhưng mà Túc Minh hoàn toàn không nghe lời, càng khóc to hơn.Túc Minh vừa khóc vừa muốn kéo lấy tay áo anh trai, chỉ thấy cậu nhóc ôm nửa bên tay của Túc Lê nước mắt nước mũi dính đầy trên tay cậu. Phong Yêu vừa mới chăm sóc trẻ con chưa được mấy ngày, trước kia Túc Lê cũng hoàn toàn chưa chăm sóc trẻ nhỏ, hai người một lớn một nhỏ đều bị Túc Minh làm cho bối rối toàn tập.Phong Yêu sửng sờ tại chỗ ,Túc Lê gian nan chỉ huy.......''Ông pha sửa bột cho thằng bé đi.''''Quần áo của thằng bé bẩn rồi, phải thay.''''Có thể niệm chú ru ngủ được không.....''Nửa bên cánh tay của Túc Lê cứng đờ, mà Túc Minh lại không biết gì mà quẹt quẹt lên người cậu, chẳng mấy chốc quần áo màu trắng nhạt đã dính mấy vết loang lỗ. Cậu giơ tay lên muốn niệm chú ru ngủ Túc Minh, nhưng Túc Minh lại túm được tay anh trai rồi đút thẳng vào miệng. Túc Lê vội vàng thu lại linh lực trên đầu ngón tay về, sợ vô tình làm em trai ruột bị thương.Hai tay của Túc Minh nắm lấy tay anh trai, hít hít cái mũi, con ngươi vẫn nhìn chằm chằm vào ngón tay của cậu.Vừa rồi nó có mùi thơm ăn ngon, sao bây giờ không có nữa? cậu nhóc chớp mắt nhìn Túc Lê, đôi mắt tròn xoe đảo quanh rồi há miệng ra thật to.!!!!Túc Lê giật mình, ngay sau đó đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau nhức.Cậu còn chưa kịp phản ứng, tuyến nước mắt của của cơ thể này đã phản ứng trước, vành mắt nóng lên.Túc Minh lại coi tay cậu là đồ chơi mà gặm!Phong Yêu Pha sửa bột xong đi tới liền thấy cảnh tượng này, hắn vội vàng giải cứu ngón tay của Túc Lê ra khỏi miệng Túc Minh, sau đó dùng bình sữa chặn miệng cậu nhóc lại.''Nhóc không sao chứ....''Phong Yêu nói được một nửa, đã thấy khóe mắt Túc Lê rưng rưng nước mắt.''Khóc rồi?!Phản ứng của cơ thể quá thành thật, nhưng Túc Lê lại không để ý bản thân đang khóc, cậu nhìn dấu răng thật sâu trên đốt ngón tay phải của mình, lần đầu tiên cảm thấy hóa ra răng của con non loài người sắc bén hơn cả con non Yêu tộc, chuyện quan trọng hơn là cậu lại là người bị cắn.Trước kia khi cậu vẫn còn là một con Phượng Hoàng nhỏ đã là yêu nổi tiếng trong núi thần đại, yêu của các phe đều phải nể mặt cậu, từ trước đến giờ chỉ có cậu ăn hiếp người khác, mà từ khi đầu thai đến nhà họ Túc cậu đã bị em trai ruột thịt của mình bắt nạt không chỉ một lần, mấy lần trước còn có thể nói là trẻ con không hiểu, nhưng lần này thằng bé lại dứt khoác cắn người.Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhỏ xíu, Phong Yêu quay đầu lại chỉ thấy một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đang đứng ở cửa.Bà mặc chiếc váy dài sang trọng, mái tóc dài tùy ý xỏa ngang vai, đeo kính rrâm và đôi môi đỏ mọng.Khóe mắt Túc Dư Đường liếc nhìn hai bé con trên thảm lông trong phòng khách, con trai nhỏ đang uống sữa bột mà con trai thứ hai đang quay mặt về phía bà cúi đầu nắm ngón tay mình.''Ma ma.''giọng nói của Túc Minh hết sức vang dội.Ma ma? Túc Lê nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, theo ánh mắt của em trai, lúc nhìn thấy người phụ nữ mặc váy trắng đeo kính râm kia cậu sửng sốt trong thoáng chốc.Đây hình như là mẹ hiện tại của cậu...?Túc Dư Đường thấy Túc Lê quay đầu lại nhìn mình, đôi mắt trong trẻo sáng ngời hoàn toàn khác với vẻ đờ đẫn ngây ngô khi trước. Trong lòng bà vui mừng, ngay sau đó lại nhìn thấy nước mắt vươn trên khóe mắt cậu.Phong Yêu nghiêng đầu đối diện với cái nhìn dò xét của bà Túc.''......''
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com