TruyenHHH.com

[Đam mỹ] Thanh Hoà

Chương 78: Danh mục quà cáp ngoài ý muốn

BACHNHATTHIHOANG

Chương 78: Danh mục quà cáp ngoài ý muốn

Cơn say vẫn còn vương vấn, cưỡi trên lưng ngựa, ngoài cơn đau đầu, dạ dày hắn cũng cuộn lên từng cơn khó chịu. Đến Vương phủ, sắc mặt Mạnh Thanh Hòa đã bắt đầu trắng bệch. Hắn có chút hối hận, sớm biết thế đã không từ chối ý tốt, ngồi cùng xe ngựa với Thẩm Chỉ Huy. Thà rằng xuống ngựa bước đi loạng choạng, nhìn ai cũng ra ba đầu, còn hơn mất mặt mũi thế này.

Thủ vệ Vương phủ đang kiểm tra thẻ bài, một hoạn quan mặc áo tím thêu hoa hướng dương đã ra nghênh đón.

"Nô tài bái kiến Thẩm Chỉ Huy, Mạnh Đồng Tri."

Mạnh Thanh Hòa mỉm cười chắp tay: "Bạch Thính Sự."

Cẩu Nhi đã được Yên Vương ban họ Bạch, cũng giống như Tam Bảo được ban họ Trịnh.

Tam Bảo lập công ở thôn Trịnh, Cẩu Nhi lại có công đầu ở sông Bạch Câu, Hầu Hiển hoạt động ở Mông Cổ, đã có vài bộ lạc bày tỏ ý muốn quy phục. Mạnh Thập Nhị Lang không khỏi cảm thán, bên cạnh Yên Vương quả nhiên đều là ngoạ hổ tàng long, ngay cả hoạn quan cũng không tầm thường. Nhìn lại Kiến Văn đế, người được trọng dụng nhất ngoài Tề Thái, Hoàng Tử Trừng, còn có cả Lý Cảnh Long, thua mất ngôi vị quả thật không oan.

Hôm nay Yên Vương nghị sự ở điện Thừa Vận, ngoài Thẩm Tuyên và Mạnh Thanh Hòa, còn có các đại tướng như Trương Ngọc, Chu Năng, Đàm Uyên, Từ Trung.

Trịnh Hanh và Trần Huy được xem như hàng ngũ thứ hai. Đại tướng Trần Hanh bị Bình An đánh trọng thương ở sông Bạch Câu, đến nay vẫn còn nằm liệt giường. Đô Chỉ Huy Đằng Tụ tử trận, Yên Vương đã an ủi các tướng lĩnh dưới trướng Đằng Tụ, hiện tại thuộc hạ của Trần Hanh và Đằng Tụ đều đang mài gươm, thề sẽ báo thù cho chủ tướng.

Nhân tâm là thứ có thể lợi dụng.

Hoà thượng Đạo Diễn nhân cơ hội này đề nghị với Yên Vương, thiên thời địa lợi nhân hòa, vạn sự đã sẵn sàng, chính là thời cơ tốt nhất để đánh ra khỏi Hà Bắc, tấn công Sơn Đông, thẳng tiến Nam Kinh.

"Trời đã ban cho, sao có thể không lấy?"

Không cần Đạo Diễn nói nhiều, Yên Vương vốn đã có ý định xông ra khỏi Hà Bắc, tiến quân Nam Kinh.

Yến tiệc khải hoàn là để tập hợp nhân tâm, tiện thể cho quân Nam Kinh đã quy hàng thấy, theo Yên Vương chắc chắn có thịt ăn!

Theo Chu Doãn Văn có gì, nhân nghĩa đạo đức, đạo lý Khổng Mạnh? Học thuyết thánh hiền có thể biến ra cơm ăn sao? Nghề nghiệp nguy hiểm, đầu luôn treo trên thắt lưng, phải có chút thực tế!

Chu Đệ rất giỏi diễn thuyết, vài câu nói đã có thể khơi gợi những liên tưởng tốt đẹp của mọi người.

Theo Yên Vương tạo phản có thịt ăn, có rượu uống. Đến ngày đại nghiệp thành công, chia ruộng chia nhà là chuyện ai cũng có phần, đường làm quan suôn sẻ, mỹ nữ vây quanh càng không phải bàn. Đối với những kỵ binh Mông Cổ đi theo mình tác chiến, Chu Đệ nói rằng cũng sẽ không bạc đãi, bò dê không thành vấn đề, thảo nguyên càng không thành vấn đề! Dù sao cũng chỉ là hứa suông, hứa bao nhiêu cũng không tiếc.

Yên quân được cổ vũ, quân Nam Kinh quy hàng cảm động, ngay cả những tráng hán Mông Cổ cũng rưng rưng nước mắt.

Vung nắm đấm hô hào, đi theo Yên Vương còn sướng hơn cả làm cho công ty chính quy của Kiến Văn đế.

Ăn ở bao trọn, lương bổng trả đầy đủ, phúc lợi thưởng cuối năm cái gì cũng có, ngay cả chuyện đại sự cả đời là thú thê lập gia cũng có người lo liệu cho.

Không còn chủ nhân nào tốt hơn Yên Vương, nhất định phải theo Yên Vương tạo phản!

Mạnh Thanh Hòa theo sau Thẩm Tuyên bước vào điện, đây là lần đầu tiên hắn chính thức được gọi đến điện Thừa Vận nghị sự. Trước đây là do cấp bậc chưa đủ, bây giờ xem như đã chính thức bước vào hàng ngũ cốt cán của đội ngũ tạo phản sao?

Mọi người đã đến đông đủ, Yên Vương lập tức bắt đầu màn diễn thuyết.

"Nay Hoàng đế bị gian thần mê hoặc, trái với lời dạy của Thái Tổ Cao Hoàng đế, bãi bỏ chính pháp của Thái Tổ Cao Hoàng đế, Cô nghe theo di huấn của Thái Tổ Cao Hoàng đế khởi binh Tĩnh Nan, chính là để quét sạch gian thần trong triều, chỉnh đốn triều cương... trải qua mấy tháng, đại sự chưa thành. Cô ăn không ngon, ngủ không yên, lệ ướt vạt áo... mỗi khi nghĩ đến, Cô lại đau lòng khôn xiết!"

Lời mở đầu muôn thuở, Mạnh Thanh Hòa đã có thể thuộc lòng. Giống như Lưu hoàng thúc trong Tam Quốc Diễn Nghĩa hễ mở miệng ra sẽ là: "Ta là con cháu nhà Trung Sơn Tĩnh Vương", di huấn của Hồng Vũ đế là tấm biển mà Yên Vương vác trên vai, là tấm màn che cho hành động tạo phản của hắn. Cho dù nghe đến chai cả tai, hắn cũng phải nói hàng ngày, những thành viên trong tổ chức tạo phản cũng phải nghe, hơn nữa còn phải nghe một cách xúc động, chân thành, say mê.

Đợi Yên Vương nói xong những lời sáo rỗng, lập tức giơ cao hai tay, Vương gia anh minh, Vương gia thiên tuế, Vương gia uy vũ! Thái Tổ Cao Hoàng đế dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ ủng hộ Vương gia!

Trong lúc hoàn toàn không hay biết, Hồng Vũ đế đã bị bọn họ triệt để lợi dụng.

Nếu có thể phản đối, Chu Nguyên Chương nhất định sẽ đạp cửa lăng tẩm, gầm lên một tiếng, Trẫm uỷ quyền cho các ngươi đại diện tiếng nói của Trẫm từ bao giờ! Trẫm khi nào ủng hộ nhi tử tạo phản lật đổ tôn tử?!

Chỉ tiếc, Thái Tổ Cao Hoàng đế anh minh thần võ cả đời, dù có nhảy dựng lên dưới đất, quất roi vun vút, cũng không ảnh hưởng đến Yên Vương chút nào.

Bước lên con đường tạo phản, nhất định là tên đã rời cung, không có đường quay đầu.

Muốn quay đầu? Vô số kinh nghiệm lịch sử đều nhắc nhở Chu Đệ, làm như vậy chỉ chết nhanh hơn.

Chuốt lại một lần bài diễn văn, mọi người dựng đài, Yên Vương bước lên, nói về việc Hồng Vũ đế không thích phụ tử Kiến Văn đế, sau đó so sánh chỉ ra, năm xưa lão phụ thân vô cùng yêu quý mình, mới giao phó trọng trách trấn thủ Bắc Bình cho mình.

"Bắc Bình là kinh đô cũ, ý nghĩa phi phàm."

Một câu nói, lão phụ thân phái hắn đến Bắc Bình, chắc chắn là nghĩ đến một ngày sẽ truyền ngôi cho hắn. Vì vậy, ngôi vị của Kiến Văn đế, vốn dĩ là của hắn!

Tạm thời không bàn đến lý do này nghe có thuyết phục hay không, có đứng vững hay không, những người nghe Chu Đệ diễn thuyết đều hô, lời Yên Vương điện hạ nói chính là chân lý!

Không tin? Kéo ra băm thành thịt vụn!

Nghe có vẻ hơi khoa trương, nhưng sau khi Chu Đệ đăng cơ, những người vẫn còn nghi ngờ "chân lý" này, hầu hết đều không có kết cục tốt đẹp, ví dụ như kẻ ngoan cố Phương Hiếu Nhụ.

Theo bài diễn thuyết của Yên Vương đi vào cao trào, vẻ mặt mọi người càng thêm kích động, đầu Mạnh Thanh Hòa cũng bắt đầu ong ong.

Tuy nhiên, trong điện không ít người cũng giống như hắn. Rõ ràng, trong yến tiệc khải hoàn hôm qua không ít người đã say, sáng sớm lại bị lôi đến điện Thừa Vận tham gia hội nghị, nghe lý luận tạo phản, cảm giác chắc chắn không dễ chịu.

Có người cùng đau đầu, Mạnh Thập Nhị Lang cũng không còn khó chịu như lúc trước. Thấy người khác còn khó chịu hơn mình, thân thể không nói, tâm lý cũng được an ủi phần nào.

"... Vì vậy, Cô quyết định xuất binh tới Đức Châu, tấn công Tế Nam!"

Cuối cùng, Yên Vương cũng đưa ra kế hoạch tiến quân vào Sơn Đông.

Mọi người lập tức phấn chấn tinh thần, đặc biệt là mấy tráng hán đại diện cho kỵ binh Mông Cổ tham gia hội nghị, đều như được tiêm thuốc kích thích, mắt sáng rực, xoa tay hăm hở.

Đánh nhau rất tốt!

Tình hình chiến trường hiện nay, Yên quân chiếm ưu thế tuyệt đối. Quân triều đình tự xưng trăm vạn đã bị Yên quân đánh bại, bị đuổi ra khỏi Hà Bắc như đuổi vịt.

Việt Tây Hầu Du Thông Uyên và mãnh tướng Cù Năng tử trận, An Lục Hầu Ngô Kiệt bị bắt làm tù binh. Trong Yên Vương phủ, Ngô Kiệt cùng Trương Luân, nguyên Đô Chỉ Huy Hà Bắc bị Thẩm Tuyên bắt sống, ngồi đối diện nhau, hồi tưởng lại những ngày tháng huy hoàng năm xưa. Bình An, vị mãnh tướng thiện chiến, bại lui về Tế Nam. Vũ Định Hầu Quách Anh chạy về phía tây, chưa kịp về Nam Kinh đã bị Kiến Văn đế bãi chức quan. Vị lão tướng lập tức chán nản, quân lính dưới trướng cũng không còn đáng ngại.

Từ Huy Tổ sau khi dẫn quân chặn đường Yên quân, chuẩn bị tiến vào Đức Châu, nào ngờ Kiến Văn đế lại nổi cơn điên, hạ lệnh triệu hồi Từ Huy Tổ về Nam Kinh, ngay cả Bình An cũng bị gọi về.

Vậy còn ai trấn giữ Đức Châu? Chỉ còn lại nhà vô địch chạy việt dã lừng danh Lý Cảnh Long.

Thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy, nếu không chiếm được Đức Châu, Chu Đệ cảm thấy rất có lỗi với lòng tốt của chất nhi.

"Tấn công Đức Châu!"

Đức Châu có binh, có lương thảo, là con đường tất yếu để tiến đánh Tế Nam. Đánh hạ Đức Châu, Tế Nam sẽ nằm trong tầm tay, chiếm được Tế Nam, Sơn Đông sớm muộn gì cũng thuộc về Yên Vương.

Sơn Đông đã nắm chắc, Nam Kinh còn xa xôi sao?

Đánh nhau trên địa bàn của mình lâu như vậy, Chu Đệ cho rằng, đã đến lúc cho Chu Doãn Văn một bài học.

Nghe kế hoạch của Yên Vương, Mạnh Thanh Hòa cũng không khỏi mường tượng ra một tương lai tươi sáng.

Nói về mưu lược quân sự, hiện tại trong Đại Minh không mấy người sánh được với Yên Vương. Ninh vương có lẽ được, nhưng đã bị trói chặt vào chiến xa của Yên Vương. Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ cũng được coi là một nhân tài, nhưng lại không thể tự làm chủ, trên đầu còn có một Kiến Văn đế hay nổi cơn điên.

Còn ai có thể địch lại Yên Vương?

Mạnh Thanh Hòa vỗ đầu, một cái tên đột nhiên lóe lên trong tâm trí: Thiết Huyễn.

Tất cả những điều tốt đẹp bỗng chốc tan biến, Mạnh Thập Nhị Lang rùng mình, Thiết Công Từ ở ngay Tế Nam! Trong lịch sử, Yên Vương từng bị Thiết Huyễn đánh bại, thảm bại dưới thành Tế Nam, suýt nữa mất mạng, chẳng lẽ chính là lần này?

Mạnh Thanh Hòa bồn chồn không yên, Yên Vương đã cùng các tướng lĩnh bàn bạc kế hoạch tác chiến. Trong mắt mọi người, những kẻ trấn giữ Đức Châu chỉ là một lũ tàn binh bại tướng, tìm khắp Sơn Đông cũng không ra nổi một viên tướng lĩnh biết cầm quân, trận này chắc chắn thắng.

Hội nghị bàn bạc đến giữa chừng, tâm trạng Yên Vương rất tốt, thậm chí còn nói đùa với các tướng lĩnh: "Không quá mười ngày, Cô sẽ lại mở tiệc mừng ở Tế Nam."

Các tướng lĩnh hoan hô vang dội, Mạnh Thanh Hòa cũng vỗ tay theo, nhưng những gì nghĩ trong lòng lại không thể nói ra, hắn không muốn mang tiếng làm rối loạn quân tâm.

Thế tử Chu Cao Sí, Cao Dương Quận vương Chu Cao Hú và Tam Công tử Chu Cao Toại dự ngồi dưới nghe hết từ đầu đến cuối.

Chu Cao Hú và Chu Cao Toại liên tục theo Yên Vương xuất chinh, Chu Cao Sí trấn giữ Bắc Bình. Từ khi Yên Vương khởi binh, ba huynh đệ đều lập được không ít công lao. Đặc biệt là Chu Cao Hú, tác chiến dũng mãnh, xông pha trận mạc, trong trận sông Bạch Câu liều mình cứu Yên Vương, xông vào trận địa của địch, sau trận chiến càng được Yên Vương coi trọng. Hiện tại, địa vị của y bên cạnh Yên Vương gần như ngang bằng với Chu Cao Sí.

Là thế tử, Chu Cao Sí không hề dị nghị gì về điều này. Hắn ta biết, dù có nói cũng vô dụng, ngược lại còn khiến phụ Vương không vui. Hắn ta chỉ có thể tỏ ra khiêm tốn hơn, đối xử tốt hơn với các đệ đệ, nhờ vậy lại được Yên Vương khen ngợi không ít.

Bề ngoài, ba huynh đệ Chu Cao Sí, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại vô cùng hoà thuận, nhưng trong lòng nghĩ gì, chỉ có bản thân bọn họ mới biết.

Yên Vương một lòng dốc sức cho việc Tĩnh Nan, khó tránh khỏi việc xem nhẹ mấy trận sóng ngầm giữa các nhi tử.

Yên Vương phi lâm bệnh, tuy có Triệu đại phu chữa trị, nhưng cũng chỉ có thể từ từ điều dưỡng, lại thêm việc dạy dỗ Thế tử phi, đối với mối quan hệ ngày càng khó hòa giải giữa ba nhi tử cũng đành bất lực.

Con nào cũng là con, thiên vị ai cũng không được.

May mắn thay, Tĩnh Nan vẫn chưa thành công, cuộc tranh giành với Kiến Văn đế vẫn là vấn đề lớn nhất đặt ra trước mắt ba huynh đệ Chu Cao Sí.

Trước khi đánh vào Nam Kinh, mâu thuẫn giữa ba huynh đệ chỉ là chuyện nhỏ, bọn họ đều hiểu rõ, bây giờ làm lớn chuyện sẽ khó giải quyết, chỉ làm lợi cho Kiến Văn đế. Đợi đến khi Yên Vương lên ngôi Hoàng đế, dòng chảy ngầm ẩn giấu mới thực sự bùng nổ.

"Cao Sí, Cao Hú, các con nghĩ sao về việc này?" Chu Đệ sau khi nghe ý kiến của các tướng lĩnh, quay sang nhìn ba nhi tử: "Cao Toại, con cũng nói xem."

Chu Cao Toại dần trưởng thành, tính cách khéo léo cũng dần lộ rõ, nghe Yên Vương hỏi, vội vàng nói: "Hai vị huynh trưởng còn ở đây, nào có chỗ cho tiểu đệ như con lên tiếng."

Chu Cao Hú thuận thế làm ra vẻ tôn kính huynh trưởng, nói: "Mời Thế tử nói trước."

Chu Cao Sí không tiện khiêm nhường nữa, suy nghĩ một lát rồi nói: "Thưa phụ Vương, nhi thần cho rằng đánh hạ Đức Châu không khó, nhưng muốn hạ Tế Nam thì cần phải chuẩn bị nhiều hơn."

Lời vừa nói ra, không chỉ Yên Vương ngạc nhiên, mà Mạnh Thanh Hòa cũng vô cùng kinh ngạc nhìn sang.

Chu Cao Sí giỏi chính sự là thật, nhưng tài năng quân sự lại không bằng hai đệ đệ. Mạnh Thanh Hòa là nhờ ở nơi khác xuyên đến mới biết thành Tế Nam e rằng khó đánh, nhưng sao Chu Cao Sí lại nhìn ra được?

Nói bừa? Khả năng không lớn. Chu Cao Sí cũng không dám làm vậy trước mặt Yên Vương.

Vậy rốt cuộc là vì sao?

"Nhi thần cho rằng, sau khi phụ Vương đánh hạ Đức Châu, triều đình ắt sẽ phòng bị kỹ hơn. Tế Nam không giống Đức Châu, thành cao hào sâu, lưng dựa vào Nam Kinh. Sơn Đông vốn là vùng đất xưa nay nhanh nhẹn, dũng mãnh, tuy không có mãnh tướng, nhưng nếu không được lòng dân, quần chúng nổi dậy chống trả, muốn chiếm thành trì tuyệt đối không phải chuyện dễ." Dừng một chút, Chu Cao Sí tiếp tục nói: "Điều nhi thần lo lắng, chính là phụ Vương chỉ có ba quận, còn Kiến Văn nắm giữ cả thiên hạ. Có thể dễ dàng điều binh khiển tướng. Vệ quân Nam Kinh tuy không chịu nổi thế công của biên quân, nhưng vẫn còn có các chư Vệ quân ở địa phương, đặc biệt là Vân Nam Mộc Thịnh, nhi thần không thể không lo lắng."

Một câu nói, như dội thẳng gáo nước lạnh vào đầu Chu Đệ.

Dân Vương bị đày đến Phúc Kiến, chính là do Mộc Thịnh tố cáo. Mộc Thịnh có ủng hộ Kiến Văn đế đến cùng hay không, Chu Đệ không dám chắc, nhưng hắn biết rõ, Mộc Thịnh tuyệt đối sẽ không theo hắn tạo phản. Nếu triều đình thực sự hạ lệnh, mười phần chắc tám chín phần, Mộc Thịnh sẽ dẫn quân tiến về phương Bắc.

Nghĩ đến đây, mồ hôi Chu Đệ túa ra.

Kiềm Ninh Vương Mộc Anh cũng là nghĩa tử của Hồng Vũ đế, mưu lược quân sự không kém gì Đô Đốc Bình An, thậm chí còn hơn một bậc. Nếu không, Hồng Vũ đế cũng sẽ không để Mộc Anh trấn giữ Vân Nam.

Mộc Thịnh là thứ tử của Mộc Anh, thừa kế tước vị, cũng dũng mãnh thiện chiến như phụ thân và huynh trưởng mất sớm, quân đội dưới trướng đặc biệt giỏi sử dụng hỏa khí. Nếu Mộc Thịnh được điều từ Vân Nam đến, Chu Đệ sẽ gặp rắc rối lớn.

"Huynh trưởng nói sai rồi." Khi mọi người im lặng, Chu Cao Hú đứng dậy, cả người toát ra vẻ anh võ, giống như được đúc từ cùng một khuôn với Yên Vương: "Mộc Thịnh theo lời của Thái Tổ Cao Hoàng đế trấn giữ Vân Nam, sao có thể dễ dàng điều động? Hơn nữa từ Vân Nam đến kinh thành đường xá hiểm trở, cho dù Mộc Thịnh dẫn quân đến, cũng phải mất vài tháng, đến lúc đó, phụ Vương đã sớm..."

"Cao Hú!"

Yên Vương quát lớn, ngăn lời Chu Cao Hú chưa nói hết.

"Nhi thần thất lễ." Miệng nói vậy, nhưng trên mặt không hề có chút sợ hãi. Vì sao Thế tử đột nhiên nhắc đến Mộc Thịnh, Chu Cao Hú không kịp suy nghĩ, nhưng có thể dùng lý lẽ lập tức phản bác đối phương, cảm giác này thật sự rất sảng khoái.

Cả thiên hạ đều biết Yên Vương đang tạo phản, chỉ là không ai nói ra mà thôi. Chu Cao Hú dám làm ra dáng vẻ này, là vì đoán chắc phụ Vương sẽ không trách phạt y. Y vốn là người "nóng nảy" "bốc đồng", phụ Vương và các tướng lĩnh ở đây đều biết rõ, y có hơi thái quá một chút, cũng không ai để ý.

Ngược lại là Thế tử, lời hắn ta vừa nói không sai, nhưng đáng tiếc trong điện hầu như không có mưu sĩ, đều là những võ tướng thô kệch, ngay cả Trương Ngọc được mệnh danh là nho tướng cũng chưa chắc sẽ đồng tình với Chu Cao Sí.

Chu Cao Hú cứ thế vung tay: "bốp" một tiếng, tát thẳng vào mặt Chu Cao Sí, không chút nương tay. Ai bảo Chu Cao Sí tự đưa mặt ra cho y tát chứ?

Sau khi quát mắng Chu Cao Hú, Yên Vương vuốt râu, nói: "Tuy có hơi vô phép, nhưng lời con nói cũng có lý." 

Lời vừa ra khỏi miệng, rõ ràng là hắn càng tán đồng với Chu Cao Hú hơn.

Trên mặt Chu Cao Sí thoáng hiện vẻ lúng túng, lui về phía sau một bước, không nói gì nữa.

Trong Tây Noãn Các, Đạo Diễn nghe hoạn quan kể lại tình hình trong điện, liền đặc biệt hỏi một câu: "Đệ tử của bần tăng có hiến kế gì không?"

"Bẩm Phật gia, Mạnh Đồng Tri không hề lên tiếng. Chỉ là nô tài thấy sắc mặt Đồng Tri hình như không được tốt, có vẻ như là say rượu."

"A Di Đà Phật." Đạo Diễn niệm một tiếng Phật hiệu, đệ tử mà ông ta coi trọng quả nhiên thông minh. Vương gia đã định kế sẵn rồi, trong lòng tự có chủ trương. Lúc này mà hiến kế, ngoài việc gây chú ý ra thì chẳng có ích lợi gì. Thế tử lên tiếng có lẽ có lý, nhưng thời cơ không đúng. Cao Dương Quận vương có vài phần phong thái của Vương gia, nhưng chung quy vẫn nóng vội.

Hoạn quan thấy Đạo Diễn không nói gì nữa, liền quay người lui ra khỏi Noãn Các.

Mà Mạnh Thập Nhị Lang không hề hay biết, trên người mình đã bị dán nhãn "tà phái". Hòa thượng Đạo Diễn gặp ai cũng tự xưng là sư phụ của hắn, vài lần như vậy, từ Yên Vương đến Thế tử, từ Cao Dương Quận vương đến quan lại trong phủ, kể cả hoạn quan, cung nhân bên cạnh Yên Vương, đều biết Mạnh Đồng Tri của Yên Sơn Hậu Vệ là đệ tử của hòa thượng Đạo Diễn.

Đạo lý nói không thông, sống chết không bái sư? Không sao, cứ việc tạo thanh thế, thao túng dư luận, đây chính là bản lĩnh của Đạo Diễn. Đợi đến khi quan hệ sư đồ của hai người ai ai cũng biết, thì dù Mạnh Thanh Hòa có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Gừng càng già càng cay, một cây hành non như Mạnh Thập Nhị Lang tự nhiên không phải là đối thủ của lão gừng Đạo Diễn.

Cho nên, đồ nhi ngoan, mau nhảy vào bát của sư phụ nào.

Đạo Diễn khẽ mỉm cười, trăm phần từ bi, vạn phần cao thâm.

Mạnh Thanh Hòa đang ở trong điện Thừa Vận bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, theo bản năng quay đầu lại nhìn, chẳng lẽ là ảo giác?

Thẩm Tuyên chú ý đến hành động của Mạnh Thanh Hòa, nhỏ giọng hỏi: "Thập Nhị Lang cảm thấy không khoẻ?"

"Không phải." Mạnh Thanh Hòa nhíu mày: "Chỉ là cứ cảm thấy..."

"Cảm thấy gì?"

"Không có gì, chắc thuộc hạ vẫn còn say rượu thôi."

Thẩm Tuyên gật đầu, dời mắt đi chỗ khác, không hỏi tiếp nữa. Trong lòng lại quyết định, xem ra, tửu lượng của Mạnh Thập Nhị Lang vẫn phải luyện thêm.

Đúng như Đạo Diễn dự liệu, Yên Vương đã quyết tâm tấn công Sơn Đông, việc hỏi ý kiến chúng tướng chỉ là làm cho có lệ mà thôi.

Kế hoạch tác chiến được lập ra, chúng tướng lĩnh mệnh, lần lượt rời khỏi Vương phủ, về doanh trại chuẩn bị.

Chu Cao Sí vẫn được lệnh điều động lương thảo quân nhu, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại bị Yên Vương phái đi hỗ trợ Thế tử. Quay đầu nhìn hai đệ đệ đi theo phía sau, Chu Cao Sí vô cùng đau đầu. Nếu đổi lại là Mạnh Thanh Hòa, Chu Cao Sí tuyệt đối sẽ giơ hai tay hoan hô phụ Vương anh minh, đổi thành hai người này, ngồi yên không phá, đã phải tạ ơn trời đất rồi.

Chu Cao Sí lắc đầu, thở dài một tiếng, dù bất đắc dĩ cũng chỉ đành chấp nhận sự thật. Mạnh Thanh Hòa đã thăng lên Tòng Tam Phẩm Đồng Tri Yên Sơn Vệ, không phải là người mà hắn ta có thể dễ dàng điều động nữa. Thiếu Mạnh Đồng Tri, làm những công việc liên quan đến sổ sách, hiệu suất lập tức chậm đi rất nhiều.

Trước khi Yên Vương mở hội nghị tác chiến, Chu Cao Sí đã từng thử thương lượng với phụ Vương, xem có thể châm chước một lần nữa hay không, kết quả đương nhiên là không được. Không biết Yên Vương là do tâm lý bù đắp hay là có dự tính khác, lại phái Chu Cao Hú và Chu Cao Toại đến giúp.

Không chỉ Chu Cao Sí đau đầu, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại cũng vậy. Ba huynh đệ nhìn nhau, hiếm khi có sự đồng cảm. Gặp phải một người phụ Vương võ công cái thế, lại không theo lẽ thường như vậy, muốn phản kháng là tuyệt đối không thể, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Huynh đệ bọn họ quả thực không dễ dàng gì.

Trở về doanh trại ngoài thành, quân đội vẫn chưa nhổ trại. Thẩm Tuyên đã xin ý kiến Yên Vương, đã sắp xuất binh rồi, hà tất phải di chuyển trong thành, ngoài thành cho thêm phiền phức, cứ để y đóng quân ở ngoài thành là được rồi.

Yên Vương suy nghĩ kỹ, cảm thấy cũng có lý. Lo lắng cho thương thế của Thẩm Tuyên, liền lệnh cho Lưu đại phu thường trú trong quân doanh, đến ngày đại quân xuất phát, nhất định phải chữa khỏi vết thương ở vai cho Thẩm Tuyên.

Thăng quan rồi, việc phải làm cũng dần dần nhiều hơn. Thẩm Chỉ Huy bị thương, một vị Đồng Tri khác đã anh dũng hy sinh trong trận chiến ở sông Bạch Câu, mọi việc trên dưới trong Yên Sơn Vệ đều đè nặng lên vai Mạnh Thanh Hòa. May mà còn có ba vị Thiêm Sự giúp đỡ chia sẻ, nếu không, chưa đợi đại quân xuất phát, Mạnh Đồng Tri đã lao lực mà chết rồi.

"Tiền Thiêm Sự bị thương nặng, không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ, vị trí còn trống, Chỉ Huy đã nhắm đến ai chưa?"

Mạnh Thanh Hòa lật giở danh sách trong quân, ngoại trừ những người đi theo bên cạnh hắn từ Khai Bình Vệ, phần lớn còn lại hắn đều chưa từng gặp qua.

"Tạm thời cứ để trống." Thẩm Tuyên vừa thay thuốc xong, tay đặt lên vai: "Đợi sau trận chiến này sẽ xem xét thăng chức theo quân công."

Đây quả là một biện pháp hay, Mạnh Thanh Hòa không khỏi gật đầu.

Mười mấy vị Thiên Hộ trong Yên Sơn Vệ đều lập được chiến công, như Triệu Thiên Hộ cùng những người khác, đều đi theo Thẩm Tuyên từ khi còn ở Tả Vệ Yên Sơn. Chỉ có một vị trí, đề bạt ai cũng không thích hợp. Đề bạt một Thiêm Sự, sẽ trống một vị trí Thiên Hộ, mà phía dưới còn nhiều Bách Hộ hơn nữa, chỉ nghĩ thôi Mạnh Thanh Hòa đã thấy đau đầu.

Chủ ý của Thẩm Tuyên vẫn là tốt nhất, xét theo quân công, trước đây mọi người đều ngang tài ngang sức, sau trận chiến lần này chắc chắn sẽ phân cao thấp.

Xét theo quân công, ai cũng không thể nói gì.

Ngoài Thiêm Sự, Yên Sơn Hậu Vệ còn trống một vị trí Đồng Tri. Vị trí này Thẩm Tuyên không thể tự quyết định, nhất định phải bẩm báo với Yên Vương. Kể cả việc lựa chọn Thiêm Sự, cũng phải được Yên Vương gật đầu mới có thể chính thức bổ nhiệm.

"Vương gia đã định ngày xuất phát." Thẩm Tuyên ra hiệu cho Mạnh Thanh Hòa ngồi xuống: "Thập Nhị lang có muốn về nhà thăm người thân không?"

Về nhà?

Mạnh Thanh Hòa lắc đầu, hiện tại không phải lúc để về nhà, trận chiến này thắng bại khó lường trước, làm nhiều sai nhiều làm ít sai ít, vẫn là bám sát Thẩm Chỉ Huy mới là thượng sách.

Vạn nhất Yên Vương thua trận, tìm người trút giận, cũng sẽ không tìm đến hắn.

"Không về ư?"

"Trong nhà thuộc hạ không có việc gì gấp, đợi đại quân khải hoàn rồi về nhà thăm viếng cũng không sao."

"Cũng được." Thẩm Tuyên nói: "Người không về, người nhà vẫn phải quan tâm nhiều hơn một chút."

Nói xong, đưa một tờ giấy cho Mạnh Thanh Hòa, trên giấy liệt kê vải vóc bao nhiêu, lương thực bao nhiêu, còn có thịt dê và các loại hương liệu, thậm chí cả đường và điểm tâm cũng có.

Mạnh Thanh Hòa ngẩng đầu, đây là ý gì?

Thẩm Chỉ Huy cười rạng rỡ, ung dung như quân tử: "Từ lần đầu tiên đến thăm, vẫn chưa có dịp tới cửa lần nữa, chỉ có thể mượn chút quà này bày tỏ tâm ý."

Mạnh Thanh Hòa cúi đầu tiếp tục xem, càng xem, hai mắt càng trợn to.

Vải vóc, lương thực, thịt dê và hương liệu đều là vật dụng sinh hoạt, đường và điểm tâm cũng còn có thể hiểu được.

Nhưng tiền đồng, tiền giấy, ngọc điêu là sao?

Ngoài ra, còn có cả... đôi chim nhạn nữa?

*Ngày xưa mỗi khi thành thân hoặc đến cửa cầu thân, bắt buộc phải có đôi chim nhạn, là tượng trưng cho hình ảnh uyên ương =)))))) Thẩm Tuyên said: bỏ mịa bước yêu đương đi, Thẩm mỗ đi đến bước thành thân luôn cho lẹ. =))))))

Mạnh Thanh Hòa không còn bình tĩnh nổi, tay cầm tờ giấy hơi run: "Chỉ Huy, đây là...?"

Thẩm Tuyên nhướng mày: "Tự tay săn, Thập Nhị Lang cứ nhận lấy là được."

Mạnh Thanh Hòa: "..."

Cứ nhận lấy là được?

Ngọc bội Loan Phượng không thể tùy tiện nhận, cặp chim nhạn lại có thể nhận sao?

Nhìn Thẩm Tuyên, rồi lại nhìn tờ giấy, Mạnh Thanh Hòa rất muốn che mặt.

Nếu như nhét tờ giấy trên tay về lại cho ai đó, coi như hắn chưa từng thấy gì, xác suất an toàn thoát thân là bao nhiêu?

Hình như, chưa đến nửa phần.....


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com