TruyenHHH.com

[Đam mỹ] Thanh Hoà

Chương 72: Giải quyết hậu hoạn (2)

BACHNHATTHIHOANG

Chương 72: Giải quyết hậu hoạn (2)

Nhìn tờ khế ước trên tay, Mạnh Thanh Hòa nửa ngày không nói nên lời.

Hắn đã nghĩ đến muôn vàn lý do Thẩm Chỉ Huy đến gặp hắn lúc này, nhưng lại không ngờ tới, Thẩm Tuyên tự mình đến cửa tặng lễ, mà lễ vật lại là một căn nhà?

Nằm ngay trong nội thành Bắc Bình, vị trí tuyệt đối đắc địa, ánh sáng tốt, lại còn được trang bị đầy đủ. Cùng với việc Yên Vương Tĩnh Nan thành công, căn nhà này còn có tiềm năng tăng giá vô hạn.

Cầm tờ khế ước, vẻ mặt Mạnh Thanh Hòa rất phức tạp, từ chối? Hay cứ nhận lấy?

"Sao vậy, không vừa ý ư?"

"Không phải." Mạnh Thanh Hòa lắc đầu: "Thuộc hạ không hiểu."

Nếu căn nhà này là do Yên Vương ban tặng, thì còn có thể giải thích được. Chỉ riêng việc hắn xử lý Cao Nguy, phần thưởng như vậy cũng không tính là quá đáng, hoàn toàn có thể coi như phúc lợi cho thuộc hạ.

Yên Vương bản chất rất keo kiệt, nhưng cũng phải tùy trường hợp. Đối với những người một lòng đi theo hắn Tĩnh Nan - Thanh Quân Trắc, hắn luôn tỏ ra rất hào phóng. Ngoài việc phân chia nhà cửa đất đai, thăng quan tiến tước, hầu như ai cũng được ban cho một mỏ quặng thiết. Tuy mức độ uy tín trong lời nói còn cần xem xét, nhưng ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với thời Hồng Vũ.

Nhưng căn nhà này là do Thẩm Tuyên tặng, ý nghĩa cũng hoàn toàn khác.

Mạnh Thập Nhị Lang có một cảm giác rất khó tả.

Con cháu thế gia, Chỉ Huy Tam Phẩm, thân cao dáng ngọc, tướng mạo xuất chúng.

Nếu lại cầm thêm một xấp ngân phiếu... hình ảnh này.... hình như có gì đó không đúng lắm?

Khóe miệng Mạnh Thập Nhị Lang không nhịn được giật giật, hắn chưa từng phát hiện khả năng não bổ của mình lại mạnh mẽ đến vậy.

"Không hiểu?" Thẩm Tuyên lộ ra vẻ nghi hoặc: "Chẳng lẽ Thập Nhị Lang không hài lòng?"

"Không phải." Mạnh Thanh Hòa nhíu mày: "Vô công bất thụ lộc, thứ này thuộc hạ không thể nhận."

"Vì sao?"

"Quá quý giá."

"Quý giá?" Thẩm Tuyên nhướng mày, ngón tay lướt qua cổ áo Mạnh Thanh Hòa: "Chỉ là một toà phủ đệ thôi mà."

Ngọc cũng đã nhận rồi, một căn nhà thì tính là gì?

Mạnh Thanh Hòa: "..." Quả nhiên là do hắn vẫn chưa đủ tinh thần cao phú soái sao? Kiếp trước hắn cũng đâu có nghèo lắm...

Đưa khế ước xong, tâm trạng Thẩm Chỉ Huy rất tốt.

"Trên đường cẩn thận, đi sớm về sớm."

"Vâng."

"Còn nữa..."

"Sao c....?"

Thẩm Tuyên đặt một tay lên vai Mạnh Thanh Hòa, hơi dùng sức, Mạnh Thanh Hòa lập tức bị đẩy lùi lại hai bước.

Ngẩng đầu lên, cửa phòng đã đóng, hơi thở ấm áp phả vào má, dừng lại ở khóe môi hắn. Cảm giác mềm mại, môi dưới bị nhẹ nhàng cắn lấy, đôi đồng tử đen láy đột ngột phóng to, gần kề trong gang tấc, như muốn hút luôn cả hồn hắn vào trong.

"Lần sau nhớ kỹ, gọi ta Tử Ngọc."

Thanh âm biến mất ngay bên môi, bàn tay đặt trên vai chuyển đến sau gáy, nhẹ nhàng vuốt ve đuôi tóc, đầu Mạnh Thanh Hòa bắt đầu choáng váng.

"Hôm nay Thập Nhị Lang chưa dùng thuốc sao?"

"Đ...đã dùng, cũng súc miệng rồi."

Nói như vậy rất dễ gây hiểu lầm, nhưng hết lần này đến lần khác lại không thể giải thích, vì càng giải thích sẽ càng khiến người khác nghĩ ngợi lung tung.

Lòng bàn tay phủ lên trán Mạnh Thanh Hòa, đôi mắt đen nhuốm ý cười: "Đợi Thập Nhị Lang trở về, lại mời Triệu đại phu đến khám."

Mạnh Thanh Hòa hơi ngẩn người, theo bản năng nói: "Thuộc hạ tuân lệnh."

"Tuân lệnh?" Thẩm Tuyên nheo mắt: "Như vậy, lệnh đã ban ra phải thi hành ngay, Thập Nhị Lang nhớ kỹ, lúc quay về lập tức đến gặp Triệu đại phu."

"Thuộc hạ..."

"Hửm?"

"Tuân lệnh."

Thẩm Chỉ Huy rất hài lòng, Mạnh Thập Nhị Lang khóc ròng trong gió.

Hắn đúng là đam mê tự đào hố chôn mình mà....

Đợi Thẩm Tuyên rời đi, Mạnh Thanh Hòa gãi gãi cằm, hắn đâu có nói với Thẩm Tuyên hôm nay hắn sẽ về nhà? Làm cách nào mà Thẩm Chỉ Huy biết vậy?

Mở tờ khế ước trong tay ra, trước tặng ngọc, sau tặng nhà, Thẩm Chỉ Huy hình như rất thích tặng đồ.

Hắn đang từng bước bị trói chặt sao? Trói chặt thì trói chặt, cũng không có gì không tốt.

Nhưng cũng không thể chỉ nhận mà không đáp lại, rốt cuộc hắn nên tặng lại thứ gì mới được?

Càng nghĩ càng đau đầu.

Bên ngoài Vương phủ, Mạnh Thanh Giang và Mạnh Hổ đã đợi rất lâu, Mạnh Thanh Hòa mới chậm rãi đến.

Hành lý đã được hộ vệ mang theo, trong người chỉ để lại xấp tiền giấy do Thế tử ban thưởng. Khoác trên mình bộ võ phục đỏ tươi, thắt lưng đeo thẻ bài mạ vàng, phía sau đi theo bốn Yên quân, dáng người thẳng tắp, mỗi khi đi đường, áo choàng bay theo gió, khí thế lẫm liệt.

Đã quen với dáng vẻ ôn hòa của Mạnh Thập Nhị Lang, Mạnh Thanh Giang và Mạnh Hổ nhất thời đều có chút ngây người.

"Tứ đường ca, Ngũ đường ca, còn có việc gì sao?" Mạnh Thanh Hòa nhận dây cương từ hộ vệ, nhảy lên ngựa: "Vẫn nên nhanh chóng xuất phát thôi, đi sớm về sớm."

Thẩm Tuyên bảo hắn đi sớm về sớm, Mạnh Thanh Hòa chỉ đành phải tăng tốc. Hơn nữa, đối với vẻ mặt chột dạ mà Chu Cao Sí lộ ra trước đó, Mạnh Thanh Hòa rất để tâm, trực giác mách bảo hắn rằng, phiền phức sẽ nhanh chóng tìm đến cửa.

Các hộ vệ lần lượt lên ngựa, Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang cũng không có thời gian để tiếp tục ngẩn người. Chuyến đi này là để giải quyết việc trong tộc, cũng là để dọn đường cho tiền đồ của chính bọn họ, không cho phép bọn họ suy nghĩ lung tung.

Trải qua chuyến đi Đức Châu, Mạnh Thanh Giang lại thay đổi rất nhiều, hai ngón tay bị chặt đứt, luôn nhắc nhở hắn ta, Mạnh Thanh Hải đã làm những gì. Nếu không phải vì Mạnh Thanh Hải, nếu không phải vì bảo vệ tộc nhân Mạnh thị, Mạnh Thanh Giang, Mạnh Hổ và Thập Nhị Lang cần gì phải mạo hiểm như vậy?

Phụ mẫu luôn che chở cho Mạnh Thanh Hải, từ nhỏ, dù Mạnh Thanh Hải phạm phải lỗi lầm lớn đến đâu, cây gậy trong tay phụ thân cũng sẽ không bao giờ rơi xuống người hắn ta.

Siết chặt dây cương, Mạnh Thanh Giang nghiến răng, hai má căng cứng.

Nếu lần này phụ mẫu vẫn một lòng che chở cho hắn ta, vậy thì đừng trách Mạnh Thanh Giang hắn ta vô tình!

Vì tình nghĩa ruột thịt, hắn ta đã trả giá đủ nhiều rồi!!

Ra khỏi thành, một đoàn người đi không ngừng nghỉ, nhanh chóng đến Mạnh gia thôn.

Đám Mạnh Thanh Hòa về hơi đột ngột, lúc Mạnh Trọng Cửu nhận được tin tức thì ba huynh đệ đã vào thôn rồi.

"Cửu thúc công."

Mạnh Thanh Hòa xuống ngựa hành lễ, Mạnh Thanh Giang và Mạnh Hổ theo sát phía sau. Bốn hộ vệ đi theo Mạnh Thanh Hòa xuống ngựa, sau đó đứng sang một bên, tay đặt lên đao, cả người toát lên vẻ hung hãn.

"Thập Nhị Lang lần này trở về, là vì chuyện của Đại Lang sao?"

Mạnh Thanh Hòa gật đầu nói: "Chính là vì việc này. Kính xin Cửu thúc công giúp đỡ, mời các tộc lão đến đây, Thanh Hòa sẽ trình bày rõ trước mặt mọi người."

Đối với những người như Mạnh Thanh Hải và Mạnh Quảng Hiếu, tuyệt đối là cái loại không thấy quan tài không rơi lệ. Nhân nghĩa đạo đức, lấy lý lẽ thuyết phục, đối với bọn họ hoàn toàn vô dụng, chỉ có phương pháp đơn giản nhất, thô bạo nhất mới mang lại hiệu quả cao nhất.

Các tộc lão đến rất nhanh, chưa đầy một chén trà, gian nhà chính của Mạnh Trọng Cửu đã chật kín người. Ngoài các tộc lão, còn có các thúc bá được đề cử làm người đứng đầu tộc thị, cùng với Mạnh Quảng Thuận đang tạm thời thay mặt tộc trưởng.

Mạnh Thanh Hòa không vội vàng lên tiếng, nhân lúc uống trà, quan sát vẻ mặt của mọi người.

Việc làm của Mạnh Thanh Hải đã khiến cả tộc thị phẫn nộ, cho dù trước đó không rõ đầu đuôi câu chuyện, thì việc cả nhà bọn họ bị giam trong từ đường lâu như vậy, ai cũng có thể nghe ngóng được đôi điều.

Liên quan đến tính mạng, thân phận tú tài của Mạnh Thanh Hải, chức tộc trưởng của Mạnh Quảng Hiếu đều không còn tác dụng.

"Tú tài ư? Tú tài thì sao? Tú tài là của triều đình, nhưng nơi này là đất do Yên Vương cai quản! Tú tài thì không phải xuống Diêm La Điện đền tội sao? Nếu hôm nay cả tộc có mệnh hệ gì? Tên tú tài đó có bao nhiêu cái mạng để bù vào?"

Lời nói tuy thô nhưng lý lẽ không sai, người không đọc sách, đâu có nghĩa là không có trí tuệ.

Mạnh Thanh Hòa vẫn im lặng, mọi người cũng không dám tùy tiện lên tiếng.

Đợi Mạnh Thanh Hòa đặt chén trà xuống, Mạnh Trọng Cửu mới mở miệng hỏi: "Thập Nhị Lang, chuyện của Đại Lang, con đã có sắp xếp gì chưa?"

"Đã có rồi ạ." Mạnh Thanh Hòa nhanh chóng đáp, nụ cười trên mặt cũng biến mất, vẻ nghiêm nghị khác hẳn mọi khi.

Hắn đứng dậy, nhìn quanh mọi người trong sảnh, nói: "Các vị đều là trưởng bối của Thanh Hòa, số muối các vị nếm còn nhiều hơn lượng cơm Thanh Hòa ăn, trong lòng tất nhiên cũng sáng suốt. Chuyện của Mạnh Thanh Hải, nói nhỏ là ích kỷ tự làm bậy, ngu xuẩn đến cùng cực. Nói lớn là không màng đến an nguy của tộc nhân, rước họa vào cho cả Mạnh thị!"

Một phen lời nói vang dội, trong sảnh đường yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng lá rơi.

"Một khi Bắc Bình thất thủ, Mạnh Thanh Hải có công, nhưng chúng ta sẽ ra sao? Nếu Yên Vương nhất quyết truy cứu, Mạnh Thanh Hải trốn không thoát, chúng ta lại sẽ thế nào?" Cố ý dừng lại một chút, thấy sắc mặt mọi người trở nên ngưng trọng, mới tiếp tục nói: "Thanh Hòa bất tài, thân là Tả Thiêm Sự Tứ Phẩm dưới trướng Vương gia, đối với cách làm việc của Yên Vương Điện hạ có vài phần hiểu biết. Ở đây, Thanh Hòa không nói dối, nếu việc bại lộ, kết cục của Đỗ Kỳ chính là kết cục của cả tộc ta!"

"Thập Nhị Lang, chuyện này..."

"Cửu thúc công, tuyệt đối không phải Thanh Hòa đang hù dọa mọi người. Các vị trưởng bối còn có thể ngồi ở đây, Mạnh gia thôn đến nay vẫn bình an vô sự, là do Thanh Hòa cùng hai vị đường ca liều mạng đổi lấy!"

Mạnh Thanh Hòa sẽ không làm việc tốt mà không nói, việc đã làm thì phải để tộc nhân biết, tránh sau này có người dị nghị, cho rằng hắn nói suông, chèn ép tộc nhân.

Lòng người dễ thay đổi, hắn không muốn dùng góc độ này để phỏng đoán tộc nhân, nhưng phòng ngừa trước vẫn tốt hơn là sau khi sự việc xảy ra mới cuống lên tìm cách cứu chữa.

"Các vị trưởng bối có lẽ không biết, Thanh Hòa và Tứ đường ca cách đây không lâu đã đi một chuyến đến Đức Châu, làm những gì thì không thể nói rõ với các vị trưởng bối, nhưng các vị trưởng bối cũng biết rõ, quân Nam Kinh đang đóng quân ở Đức Châu. Thanh Hòa và Tứ đường ca đi một chuyến đó, đều là lấy đầu treo trên thắt lưng, Ngũ đường ca cũng theo đại quân xuất chinh chém giết, mấy lần suýt mất mạng, tất cả đều là vì lập công chuộc tội, vì tìm kiếm một con đường sống cho cả tộc ta!"

Sắc mặt tái nhợt của Mạnh Hổ và bàn tay trái mất hai ngón của Mạnh Thanh Giang bày ra trước mắt, là chứng cứ thuyết phục nhất, hắn cũng không cần phải nói thêm gì nữa.

"Thập Nhị Lang, không cần nói nữa." Mạnh Trọng Cửu nghẹn ngào: "Phải làm thế nào, con cứ nói, chúng ta đều làm theo."

"Đúng vậy, Thập Nhị Lang, chúng ta đều nghe con."

Mạnh Thanh Hòa không lập tức gật đầu, mà là muốn gặp Mạnh Thanh Hải một lần, xem thử hắn ta có ý hối cải hay không.

Mạnh Thanh Giang cũng lên tiếng cầu xin cho Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị, bất kể Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị đối xử với hắn ta như thế nào, với tư cách là nhi tử, hắn phải cầu xin.

Tộc nhân nhìn nhau, nhao nhao khen ngợi "Thập Nhị Lang nhân nghĩa", "Tứ Lang hiếu thuận".

Nhắc đến Mạnh Thanh Hải, sắc mặt lại khó coi. Tộc nhân đối với ba người Mạnh Thanh Hòa có bao nhiêu cảm kích, thì đối với Mạnh Thanh Hải lại có bấy nhiêu oán hận. Nếu không phải nể mặt Mạnh Thanh Giang, e là đến cả Mạnh Quảng Hiếu cũng bị mắng chung.

Trên đường đến từ đường, Mạnh Thanh Hòa được biết cách xử lý mà các tộc lão đã bàn bạc trước đó, cũng hiểu được phần khó xử của bọn họ.

"Xoá tên cả nhà Đại Lang khỏi gia phả sẽ liên lụy đến Tứ Lang. Nếu chỉ giữ lại Tứ Lang, đối với Tứ Lang cũng chưa chắc là chuyện tốt."

Phụ thân phạm lỗi, đại ca vô đức, với tư cách là nhi tử và thân đệ đệ, lại không thể bất hiếu lạnh lòng.

Hiếu đạo đã tạo nên Mạnh Thanh Hòa, lại trở thành hổ dữ chắn đường trước mặt Mạnh Thanh Giang. Càng đứng ở vị trí cao, cái mũ "bất hiếu" càng dễ đè xuống, áp lực phải gánh chịu càng lớn.

Hiện tại Yên Vương chưa lên ngôi hoàng đế, nhưng đợi ngày đánh đến Nam Kinh, gặp phải các Ngôn quan trong triều, đừng nói Mạnh Thanh Giang, ngay cả Mạnh Thanh Hòa cũng sẽ bị chụp mũ.

Chỉ cần nắm được nhược điểm, không mắng chết ngươi cũng sẽ làm ngươi phiền chết.

Mạnh Thanh Hòa cười khổ, may mà hắn không định làm theo cách của các tộc lão.

Cách đây không lâu, cả nhà Mạnh Quảng Hiếu bị chuyển đến một căn phòng phía sau từ đường, do tráng đinh trong tộc thay phiên nhau canh giữ. Cơm nước hàng ngày đều do tộc nhân đưa đến, y phục cũng không thiếu, nhưng lại hạn chế sự ra vào của bọn họ, trong tộc cũng không có ai nói chuyện với bọn họ.

Mạnh Hổ dừng bước trước cửa phòng, tráng đinh trong tộc cũng tạm thời tránh mặt, hộ vệ thay Mạnh Thanh Hòa đẩy cửa phòng, một mùi hôi thối xộc vào mặt. May mà giờ đang là mùa đông, nếu thời tiết nóng hơn, mùi sẽ càng khó ngửi.

Mạnh Thanh Giang đi vào trong phòng trước, Mạnh Thanh Hòa hít sâu hai hơi mới đi theo vào.

Ánh sáng trong phòng có chút lờ mờ, nhưng không đến mức tối tăm, lạnh lẽo. Các tộc lão chỉ thương lượng xoá tên cả nhà Mạnh Quảng Hiếu khỏi gia phả, nhưng không muốn mạng của bọn họ.

"Tứ Lang?"

"Nương."

Mạnh Thanh Giang đỡ Mạnh Lưu thị, mái tóc bạc trắng, gương mặt già nua, trong lòng dù có bao nhiêu oán hận cũng khó tránh khỏi cay mũi.

"Nhi tử à." Mạnh Lưu thị nắm chặt tay Mạnh Thanh Giang, phát hiện tay trái hắn ta mất hai ngón, thần sắc lập tức thay đổi: "Tứ Lang, tay con đây là..."

"Con không sao."

Mạnh Lưu thị nâng tay Mạnh Thanh Giang, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Mạnh Quảng Hiếu run rẩy đi tới, hỏi: "Tứ Lang, con đến đây là để cứu chúng ta ra ngoài sao?"

"Phụ thân."

"Phụ thân cầu xin con, nói với Cửu thúc công một tiếng, thả chúng ta ra ngoài đi." Mạnh Quảng Hiếu do dự một chút, nhìn thấy ngón tay cụt của Mạnh Thanh Giang, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng, nhưng lời nói vẫn chưa hề ngưng: "Chẳng phải con lại lập chiến công sao? Con đi nói, Cửu thúc công nhất định sẽ đồng ý."

Trái tim Mạnh Thanh Giang bắt đầu lạnh dần, lạnh đến mức hắn ta không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.

"Phụ thân, lời phụ thân muốn nói với con chỉ có vậy thôi sao?"

"Tứ Lang." Mạnh Lưu thị cũng nói: "Phụ thân và đại ca con thân thể đều không tốt, giam giữ nữa sẽ mất mạng đấy!"

Mạnh Thanh Giang buông tay Mạnh Lưu thị, vẻ mặt trở nên lạnh như băng, sát khí được hun đúc từ trên chiến trường tỏa ra, khiến Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị đồng thời rùng mình một cái, không nói nên lời.

"Thập Nhị Lang... ở đây nhờ đệ.... ca ra ngoài trước."

Mạnh Thanh Giang xoay người rời đi, nơi này, hắn ta không thể ở lại thêm một khắc nào nữa. Hắn ta tin Mạnh Thanh Hòa sẽ không làm gì phụ mẫu hắn ta, còn Mạnh Thanh Hải, chỉ cần giữ lại một mạng là đã quá tử tế rồi.

"Tiểu chất bái kiến Đại bá phụ, bá mẫu."

Nhìn theo bóng Mạnh Thanh Giang rời đi, cửa phòng đóng lại, Mạnh Thanh Hòa tiến lên một bước, hành lễ với Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị, nhìn thần sắc của hai người, rõ ràng là đang coi hắn như hồng thủy mãnh thú.

"Tiểu chất cùng Tứ đường ca đến đây, là muốn nói vài lời với Đại đường ca. Nói xong, tự nhiên sẽ thả Đại bá phụ và bá mẫu ra ngoài." Mạnh Thanh Hòa mỉm cười: "Thấy Đại bá phụ và bá mẫu như vậy, tiểu chất cũng không đành lòng."

"Những gì con nói là thật sao?"

"Tất nhiên là thật." Nụ cười trên mặt Mạnh Thanh Hòa càng sâu hơn: "Đại đường ca đang ở gian bên cạnh sao? Không cần làm phiền Đại bá phụ và bá mẫu, tiểu chất tự mình đi qua."

Tiểu Lưu thị đã được người bên nhà thân nương đón về. Lý trưởng đã ra mặt, tộc lão dù sao cũng phải nể nang vài phần. Tiểu Lưu thị không muốn đi, bị người nhà lôi kéo, ngoài khóc lóc hai tiếng cũng chẳng còn cách nào khác.

Mạnh Thanh Hải nằm trên giường gỗ, sắc mặt không tốt lắm, tinh thần có chút đờ đẫn. Thấy Mạnh Thanh Hòa, trong mắt hắn ta lóe lên một tia oán độc.

"Đại đường ca, đã lâu không gặp."

Mạnh Thanh Hải không đáp lại, Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị đứng cạnh, gần như đang nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoà, phòng hắn như phòng trộm.

Hiện tại, hắn đã trở thành nhân vật phản diện rồi hả?

Nếu đã như vậy, không làm chút gì đó, chẳng phải là quá có lỗi với khán giả và bản thân hắn hay sao?

Khóe miệng Mạnh Thanh Hòa nhếch lên, tay vừa giơ lên, lập tức có hộ vệ lấy từ bọc hành lý sau lưng ra một cuốn sách dày cộp, trên bìa viết bốn chữ lớn "Ngự Chế Đại Cáo".

"Động thủ."

"Tuân lệnh."

Hai hộ vệ chặn Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị, một hộ vệ khống chế Mạnh Thanh Hải, một người khác đặt quyển Đại Cáo lên ngực Mạnh Thanh Hải, siết chặt tay, khớp xương kêu răng rắc.

Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị kinh hãi, Mạnh Thanh Hải trong nháy mắt cũng tỉnh táo hẳn.

"Ngươi muốn làm gì?!"

Hộ vệ cười gằn, nắm đấm hung hăng giáng xuống quyển Đại Cáo, Mạnh Thanh Hải lập tức mặt mày méo xẹo, muốn kêu cũng không kêu ra tiếng được!

"Súc sinh!" Mạnh Quảng Hiếu chỉ vào Mạnh Thanh Hòa, mắng to: "Ngươi cái đồ súc sinh! Ngươi sẽ không được chết tử tế!"

Có hộ vệ chắn ngang, Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Thanh Hải bị đánh, không có chút biện pháp nào.

Mạnh Thanh Hòa móc tai, cười lạnh một tiếng: "Đại bá phụ, nói đến chuyện không chết tử tế, tiểu chất còn phải xếp hàng phía sau đấy."

"Ngươi nói cái gì?!"

"Tiểu chất từng hỏi Đại bá phụ, phụ thân ta chết như thế nào? Hai vị đại ca của ta lại mất tích ra sao?" Mạnh Thanh Hòa quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo: "Năm đó tiểu chất bệnh nặng sắp chết, Đại bá phụ có nghĩ đến việc chừa cho một nhà cô nhi quả mẫu chúng ta một con đường sống không?"

"Ngươi..." Mạnh Quảng Hiếu kinh hãi: "Sao ngươi biết được? Không đúng, ngươi ngậm máu phun người!"

"Tiểu chất đã nói gì ư? Tiểu chất chỉ mới hỏi vài câu thôi." Mạnh Thanh Hòa ra vẻ khó hiểu: "Lại nói, ngậm máu phun người ư? Tiểu chất ngậm máu phun người ở đâu cơ?"

Ầm!

Lời vừa dứt, hộ vệ lại giáng xuống một quyền.

Trên đầu Mạnh Thanh Hải toát ra mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu, nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh táo.

"Đại bá phụ yên tâm, hai vị này đều xuất thân từ Bắc Trấn Phủ Ty của Cẩm Y Vệ, ra tay tuyệt đối có chừng mực. Tiểu chất chỉ muốn cho đại đường ca ăn đau, nhớ lâu một chút, tính mạng tuyệt đối không đáng ngại."

"Thập Nhị Lang, bá mẫu cầu xin con, cầu xin con, tha cho Đại Lang đi."

Mạnh Lưu thị vừa nói vừa muốn quỳ xuống, Mạnh Thanh Hòa vội vàng tránh đi, đồng thời ra hiệu cho hộ vệ dừng tay.

Đi đến trước mặt Mạnh Thanh Hải, hắn hơi cúi đầu: "Đại đường ca, ca thấy biện pháp này thế nào? Ngự Chế Đại Cáo do Thái Tổ Cao Hoàng đế đích thân chấp bút có thể giáo hóa vạn dân, đối với ca có ích lợi gì không?"

"Ngươi, ngươi cái đồ súc..."

Ầm!

Mạnh Thanh Hải vừa định mở miệng mắng chửi, hộ vệ liền cho hắn ta một quyền.

Mạnh Thanh Hòa thắc mắc quay đầu, không phải đã bảo dừng lại rồi sao?

Hộ vệ nhe răng cười, đã lâu không được đánh người như thế này, tay ngứa ngáy lắm. Hơn nữa, tên tiểu tử này, mồm miệng rất đáng đánh!

"Thiêm Sự yên tâm, thuộc hạ có chừng mực. Xương cốt tuyệt đối không sao, chỉ bầm da thịt bên ngoài thôi."

Mạnh Thanh Hoà lập tức bật ngón tay cái, Cẩm Y Vệ! Quả nhiên danh bất hư truyền!

Đau đến mức không nói nên lời, Mạnh Thanh Hải chỉ có thể trừng mắt nhìn. So với Cao Nguy, Cao lão tiên sinh, tu dưỡng của hắn ta còn kém nhiều lắm, Mạnh Thanh Hòa hoàn toàn không để ý. Cho dù Mạnh Thanh Hải có trừng đến mức lồi cả mắt ra, những lời nên nói cũng phải nói rõ ràng.

"Đại đường ca, kỳ thực, đệ là người rất biết lý lẽ. Nếu không cần thiết, cũng không muốn dùng bạo lực."

Mạnh Thanh Hải: "..."

"Nhưng mà, gặp phải trường hợp không thể nói lý lẽ, đệ cũng không ngại động thủ."

Mạnh Thanh Hải cười khẩy một tiếng, vẻ mặt chế giễu, không nằm ngoài dự đoán, lại nhận thêm một quyền.

Mạnh Thanh Hòa lắc đầu, rõ ràng biết sẽ bị đánh, hà tất phải như vậy?

"Cổ nhân có câu, người không vì mình, trời tru đất diệt. Nếu đại đường ca làm một tiểu nhân chân chính, chuyên tâm đi trên con đường trở thành nguỵ quân tử, đệ nhất định sẽ nhìn ca bằng con mắt khác, sẽ có phần coi trọng ca đấy, nhưng đáng tiếc, ca cái gì cũng không phải." Giọng điệu của Mạnh Thanh Hòa rất ôn hòa, nhưng từng câu, từng chữ đều đâm vào tim Mạnh Thanh Hải: "Ca ngay cả kẻ tiểu nhân cũng không bằng, nói trắng ra, ca như miếng cao da chó vậy, tưởng mình ghê gớm lắm, nhưng việc làm ra, vừa hại người, lại vừa hại mình thê thảm thế này, thật sự khiến người ta chán ghét!"

"Ngươi, ngươi nói bậy!"

"Đệ nói bậy?" Mạnh Thanh Hòa cười lạnh: "Lúc báo tin cho Đỗ Bình, ca không nghĩ đến hậu quả của sự việc sao? Không nghĩ, sẽ liên lụy đến người nhà sao? Hay là, ca đang ấp ủ ý định, nếu sự việc bại lộ, sẽ bán đứng luôn cả mấy người Đỗ gia?"

"Ta không có!"

"Không cần vội vàng phủ nhận, giờ ca có nằm đây, đọc hết cả Tứ thư Ngũ kinh, lôi cả giáo lý Phật pháp ra đọc, đệ nói ca không trong sạch, thì ca chính là kẻ tiểu nhân." Mạnh Thanh Hòa không định tiếp tục nói nhảm với Mạnh Thanh Hải: "Đệ không có hứng thú tranh luận với ca, cũng không định lấy đức phục nhân, bởi vì không cần thiết."

Sắc mặt Mạnh Thanh Hải trắng bệch, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

"Ta sẽ thả ngươi ra ngoài, cũng sẽ không để tộc lão gạch tên ngươi khỏi gia phả, nhưng mà..." Mạnh Thanh Hòa đột nhiên đổi giọng: "Ta sẽ phái người giám sát ngươi, cứ cách hai ngày sẽ giảng giải Đại Cáo của Thái Tổ Cao Hoàng đế cho ngươi nhớ một lần, nếu không hiểu thì đổi thành ngày nào cũng giảng, vẫn không được thì một ngày giảng ba lần, cho đến khi ngươi triệt để tỉnh ngộ, thật lòng hối cải mới thôi."

(Đến đoạn này là anh Hoà hết đóng kịch rồi, không có ca – đệ gì nữa hết, qua ta – ngươi luôn =)))))))

Giảng giải Đại Cáo?

Làm sao mà giảng giải? Dùng nắm đấm sao?

"Ngoài ra, ta sẽ cùng các tộc lão thương nghị, thiết lập tộc học, giảng dạy Ngũ Kinh luân thường, nhân nghĩa đạo đức, vừa hay, Đại đường ca đúng là có thể lấy mình làm gương, cho tộc nhân một lời cảnh tỉnh."

"Ngươi..."

Mạnh Thanh Hòa quay sang Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị: "Việc này còn xin Đại đường bá và bá mẫu cân nhắc, nếu muốn Đại đường ca bớt đi vài lần tu tập Đại Cáo, hai vị biết phải làm thế nào rồi chứ?"

Tên hộ vệ cầm Đại Cáo phối hợp siết chặt nắm đấm, vài tiếng "rắc rắc" lại vang lên, Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị lập tức gật đầu lia lịa như giã tỏi.

"Còn nữa.." Mạnh Thanh Hòa kéo dài giọng: "Có nhiều chuyện, tiểu chất hiện tại không truy cứu, đâu có nghĩa là mãi mãi sẽ không. Đại đường bá có hiểu ý tiểu chất không?"

Đừng chọc giận hắn, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Mạnh Quảng Hiếu môi run run, trong lòng có quỷ, thành ra không dám nhiều lời nữa.

Rời khỏi từ đường, Mạnh Thanh Hòa nói với các tộc lão về dự định của mình. Nếu muốn Mạnh Thanh Hải sống sót, Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị tự sẽ trông chừng hắn ta, người được phái đến sẽ hai ngày một lần giảng giải Đại Cáo, đồng thời, hai phu thê Mạnh Quảng Hiếu cũng sẽ vì hắn ta mà cố gắng tạo dựng thanh danh, nhiêu đó đủ để trói buộc Mạnh Thanh Hải.

Người được chọn để giảng giải Đại Cáo cho Mạnh Thanh Hải đã được định đoạt từ trước. Chính là vị Tuần Kiểm cụt tay trái trong trận chiến bảo vệ Bắc Bình và hai tráng đinh từng chịu qua nỗi đau đao thương của quân Nam Kinh, chắc chắn bọn họ sẽ vui lòng giúp Mạnh Đại Lang chấn chỉnh tam quan ngay thẳng, lần nữa quay đầu làm người.

Muốn tiếp tục gây sóng gió? Được thôi, chỉ cần dám liều mạng.

Đến lúc đó không cần Mạnh Thanh Hòa lên tiếng, tộc nhân tự sẽ ra tay, cho dù đuổi phụ tử bọn họ ra khỏi gia phả, Mạnh Thanh Giang cũng có thể được miễn tội bất hiếu.

Nhân nghĩa đã tận, chỉ bốn chữ, đã đủ chặn miệng thế nhân.

Mạnh Trọng Cửu cùng các tộc lão thương nghị xong, đồng ý với cách xử lý của Mạnh Thanh Hòa. Ngay hôm đó, cả nhà Mạnh Quảng Hiếu được thả ra, lập tức trở về nhà.

Sau khi đến gặp Mạnh Vương thị và hai tẩu tử, Mạnh Thanh Hòa cũng lập tức lên đường trở về.

Trong Yên Vương phủ, Chu Cao Sí cầm bút lên rồi lại đặt xuống, trong lòng vẫn do dự.

Mạnh Thanh Hòa trước đây đã giúp hắn ta không ít việc, đi Đức Châu cũng lập được đại công, giao chuyện này cho hắn, hình như có chút không ổn, đúng không?

Thảo nguyên đang loạn thành một nồi cám lợn, đi rồi chưa chắc đã bình yên trở về.

Đang phân vân, ngoài cửa đã vang lên giọng Vương An:

"Thế tử, Vương gia triệu kiến."

Chu Cao Sí nghiến răng, hạ quyết tâm, cùng lắm thì phái thêm hộ vệ cho hắn, vì đại nghiệp của phụ vương, hy sinh một hai người cũng có đáng là gì.

Hơn nữa, chỉ cần có thể thành công chiêu mộ được một, hai bộ lạc, tuyệt đối là một công lao không nhỏ.

Mạnh Thanh Hòa trước đây cũng từng giao thiệp với Đóa Nhan Tam Vệ, người đề xuất làm suy yếu Bắc Nguyên cũng là hắn, chuyện này giao cho hắn là thích hợp nhất!

Chu Cao Sí đã hạ quyết tâm, đứng dậy đi gặp Yên Vương.

Mạnh Thập Nhị Lang đang trên đường về Bắc Bình đột nhiên cảm thấy sau gáy ớn lạnh, dự cảm chẳng lành trong lòng ngày càng mãnh liệt.

Có kẻ đang tính kế hắn? Hay là định hãm hại hắn?


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com