Dam My Thanh Hoa
Minh sơ, năm Hồng Vũ thứ ba mươi mốt, phủ Bắc Bình
Mùa xuân, đầu tháng ba, bây giờ đáng lý phải là thời điểm nước ấm hoa nở, nhưng phủ Bắc Bình lại đón nhiều trận tuyết lớn, gió lạnh cuốn theo bông tuyết bay đầy trời, như những lưỡi dao sắc nhọn cứa vào xương, từng cơn gió thổi qua khiến hai má đau nhức.
Mạnh Thanh Hòa mặc y phục vải thô, khoanh tay ngồi xổm bên cửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn trên then cài, thừ người ra.
Dưới mái hiên treo những khối băng dài nửa thước, gió bắc thổi xoáy, khung cửa sổ phát ra tiếng kêu răng rắc, như đập vào tim người.
Con mèo già nằm ở góc tường kêu một tiếng rồi đứng dậy, vươn vai, liếm liếm chân, nhảy phốc lên bàn gỗ đơn sơ đang bày giấy mực bút nghiên, để lại vài dấu chân hình hoa mai trên tờ giấy ố vàng, đắc ý rung rung ria mép.
Nếu là ngày thường, Mạnh Thanh Hòa chắc chắn sẽ xua đuổi, nhưng bây giờ, hắn không còn tâm trạng đó nữa.
"Triều đại nhà Minh, năm Hồng Vũ, phủ Bắc Bình... Trời ơi, ông ngứa mắt với con sao..."
Con người khi xui xẻo thì uống nước cũng có thể nghẹn.
Đang yên đang lành đi trên đường cũng có thể xuyên không, còn xuyên về tận sáu trăm năm trước!
Sao lại xuyên không được vậy? Là do tướng đi của hắn xấu quá hả...?
"Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy." Mạnh Thanh Hòa dùng sức gãi đầu, cảm giác ngột ngạt và bất lực sâu sắc.
Sớm biết thế này, hắn thà mặc váy cỏ múa cột trong buổi họp lớp, hy sinh sắc đẹp mua vui cho quần chúng nhân dân chứ éo bỏ về sớm...
Đáng tiếc ước mơ thì đẹp đẽ, nhưng thực tế thường vô cùng tàn khốc, giống như cơn gió bắc tạt qua khe cửa, đang thổi phà phà vào người hắn lúc này.
Phù...
Mái tóc dài tung bay, áo vải gai trên người mặc cũng như không...
Mạnh Thanh Hoà lạnh đến mức răng va vào nhau, phải xoa xoa cánh tay cho đỡ bớt. Hắn nghiến răng, dù sao đã đến đây rồi, có hối hận đến mức đứt từng khúc ruột cũng không quay về được, điều nên nghĩ là làm sao để có thể sống sót trong thời đại này.
Yêu cầu của hắn không cao, một ngày ba bữa, có phủ đệ riêng, không lo ăn mặc, vậy là đủ.
Không có chí khí ư? Đấng mày râu không muốn lập công danh, không muốn có mỹ nhân vây quanh sao?
Mở to mắt ra giùm cái, đây là năm Hồng Vũ, phủ Bắc Bình là địa bàn của Yến Vương, dám chơi trội trước mặt Minh Thái Tổ và Minh Thành Tổ tương lai? Chán sống rồi đúng không?
Còn mỹ nhân vây quanh gì đó... ngại ghê, gu của hắn là "chim chích bông".
Anh hùng lập nghiệp, cướp mỹ nữ là chuyện tốt, cướp nam nhân... thôi bỏ qua đi.
Mạnh Thanh Hòa búng búng ngón tay, đẩy đẩy gọng kính giả tưởng không có trên sống mũi, thói quen nghề nghiệp khiến hắn thích lập kế hoạch trước khi làm bất cứ việc gì.
Hiện tại, công chức nhà nước thuộc ngành nghề nguy hiểm. Chức vụ càng cao thì khả năng mất đầu, bay cổ càng lớn. Hồng Vũ đế diệt Thừa Tướng, suýt nữa thì cho cả Lục Bộ đi bán muối. Vĩnh Lạc đế thậm chí còn lập kỷ lục diệt mười tộc. Kiến Văn đế tương đối nhân từ, hắn chỉ định hạ thủ với tiểu thúc, kết quả võ công học chưa tới, bị tiểu thúc cướp luôn giang sơn, những quan viên trung thành với hắn chẳng mấy người có kết cục tốt đẹp.
Có thể thấy, con đường khoa cử làm quan không ổn.
Kinh doanh cũng không phải lựa chọn tốt, cụ thể có thể tham khảo đại gia Thẩm Vạn Tam, đại thiện nhân rất thích giúp đỡ người khác, nhưng lại bị Hồng Vũ đế đày đến Vân Nam, trải nghiệm cuộc sống quân ngũ.
Trở thành một nông dân nghèo trung thực thì tương đối an toàn, nhưng tiền đề là không gặp phải năm mất mùa, cũng không đụng độ mấy tên côn đồ có gia thế khủng.
Ngoài ra còn có một lối đi khác, chính là tòng quân.
Nhưng xét tình hình thực tế, chuyện này còn phải suy nghĩ thêm.
Phía sau lại vang lên tiếng động, Mạnh Thanh Hòa quay đầu nhìn con mèo già trên bàn, khóe miệng nhếch lên, để lộ hàm răng trắng.
Tóc tai bù xù, trong mắt như có ánh sáng màu xanh lục chớp loé, khuôn mặt gầy gò trông vô cùng dữ tợn.
Doạ chết mèo!
Con mèo già dựng hết cả lông, trong nháy mắt từ trên bàn phóng lên xà nhà.
Mạnh – phong lưu – Thanh Hoà hất tóc một cái, hừ, toàn thắng.
Cảm giác chiến thắng kéo dài chưa đầy hai giây đã bị nỗi buồn thay thế, nhìn con mèo già đang đuổi chuột trên xà nhà, hắn vô cùng sầu não, con mèo nom còn hạnh phúc hơn cả hắn.
Ít nhất mèo có thể ăn thịt, còn hắn thì không.
"Thập nhị lang." Đang buồn bã, ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi khàn khàn.
Mạnh Thanh Hòa không lên tiếng, một lúc sau, người gọi lại lên tiếng, giọng nói xen lẫn vài tiếng ho khan. Mạnh Thanh Hòa dù có sắt đá đến mấy cũng không thể tiếp tục giả điếc được.
Hắn đứng dậy, giũ giũ tay chân, không giũ không được, cả người đông cứng rồi.
Hắn kéo then cửa, bên ngoài có ba nữ nhân mặc quần áo vải gai, mặt mày hốc hác. Người ở giữa được dìu là mẫu thân của Mạnh Thanh Hòa, hai người còn lại là tẩu tử* của hắn.
*Tẩu tử: cách gọi chị dâu ngày xưa.
"Nương, tẩu tử."
Mạnh Thanh Hòa dựa theo trí nhớ trong đầu cúi người hành lễ, mời ba nàng vào phòng. Khi hắn xuyên không đến đây, thiếu niên cùng tên Mạnh Thanh Hòa này đã mắc bệnh nặng qua đời. May phước hắn vẫn được kế thừa ký ức của người tiền nhiệm, không phải dùng đến chiêu mất trí nhớ.
"Thập nhị lang, đường bá của con đúng là không muốn để cô nhi quả mẫu* nhà chúng ta sống tốt!"
*Cô nhi quả mẫu: vợ mất chồng, con mất cha, đại khái là là phụ thân và cả hai ca ca của anh Mạnh đều mất rồi.
Mạnh Vương thị nói một câu là phải ho hai tiếng, Mạnh Hứa thị và Mạnh Trương thị đứng hai bên, một người giúp bà vỗ lưng thuận khí, một người thì bận rộn an ủi, sắc mặt tái nhợt pha lẫn tức giận, trong cơn tức giận lại xen lẫn bất lực.
Phụ thân không còn, chủ gia đình không có ở đây, tiểu thúc mới mười bốn tuổi, có thể nghĩ được cách gì cơ chứ?
Nghe xong lời than thở của Mạnh Vương thị, Mạnh Thanh Hòa cau mày.
"Mồm thì nói hay lắm, giúp đỡ ư? Thứ mà bọn họ muốn chính là chút gia sản của cái nhà này!" Mạnh Vương thị nắm tay Mạnh Thanh Hòa, giọng khàn khàn: "Để lo ma chay cho phụ thân và hai ca ca của con, nhà ta đã chẳng còn gì, giờ đến cả cái vỏ rỗng này mà cũng bị nhòm ngó..."
Nói rồi, Mạnh Vương thị rơi nước mắt: "Khi phụ thân và hai ca ca con còn sống, hễ trong tộc có chuyện gì nhờ vả, nhà ta chưa từng từ chối. Người vừa mới mất đã trở mặt không nhận, bức chúng ta đến đường cùng! Ruộng đất nhà ta bán đi, tiền bạc giờ nằm trong tay ai? Trâu cày của nhà ta là ai dắt đi? Sao phu tử trong học đường lại đuổi con về? Đều là họ Mạnh cả, sao lại có thể làm ra chuyện này, không sợ trời giáng thiên lôi đánh chết sao?!"
Mạnh Vương thị càng nói càng kích động, trên khuôn mặt tái nhợt ửng hồng, ho dữ dội hơn.
Lời còn chưa dứt, bên ngoài cửa cũng vang lên một tiếng ho khan, Mạnh Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn, người đến thân hình thấp bé, mặc áo bông cổ tròn màu xám tro, khuôn mặt chất phác, nhưng trong đôi mắt lại mang theo tia khôn khéo, chính là đại đường bá Mạnh Quảng Hiếu của hắn.
"Đại đường bá."
Chưa đợi Mạnh Quảng Hiếu lên tiếng, Mạnh Thanh Hòa đã hành lễ trước, mời Mạnh Quảng Hiếu vào nhà. Mạnh Vương thị chào hỏi xong thì ngồi sang một bên không nói gì, hai tẩu tử của Mạnh Thanh Hòa đứng sau Mạnh Vương thị, hơi cúi đầu, cũng không lên tiếng.
Mạnh Quảng Hiếu ra hiệu bảo Mạnh Thanh Hòa không cần đa lễ, giọng điệu hòa ái, giống như một bậc trưởng bối hiền từ.
"Phụ thân và hai ca ca của con đều không còn, mẫu thân và các tẩu tử của con là nữ nhân chân yếu tay mềm, con còn nhỏ, đường bá có thể giúp sẽ giúp, tuyệt đối không từ chối."
Mạnh Thanh Hòa lập tức cúi người, lễ sâu tới mức tí thì đầu chạm đất: "Tạ đại đường bá."
Nghi lễ của người xưa, mỗi lần làm hắn vẫn hơi lúng túng, may mà khi giao tiếp chủ yếu là tiếng phổ thông, chứ nếu mở miệng mà thốt lên "chi hồ giả dã" thì có khi hắn đã giả vờ câm điếc luôn rồi.
"Nhưng mà." giọng điệu Mạnh Quảng Hiếu thay đổi: "Thời tiết năm nay, con cũng thấy rồi đấy. Mấy trận tuyết lớn đổ xuống, e là vụ mùa cày cấy cuối xuân sẽ bị chậm trễ."
Mạnh Thanh Hòa không đáp lời, Mạnh Quảng Hiếu cũng không để bụng, tự mình nói tiếp, lời nói không khó nghe, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, thời tiết không tốt, cuộc sống mọi người đều bị ảnh hưởng, nhà ngươi khó khăn, người khác cũng không khá giả, số tiền đã vay trước đó nên trả rồi đúng chứ?
"Người khác tạm thời không nói, nhà của nhị đường bá vừa mới thêm một miệng ăn, hắn không tiện mở lời, ta đành phải đến làm kẻ ác thay." Mạnh Quảng Hiếu dừng lại một chút: "Đường bá cũng không có cách nào."
"Đại đường bá nói rất đúng." Mạnh Thanh Hòa trả lời rất sảng khoái, giống như thực sự không hiểu Mạnh Quảng Hiếu đang toan tính điều gì. Một lát sau, trên mặt lại hiện lên vẻ xấu hổ, như vừa nhớ ra nhà mình đang túng quẫn: "Hiện nay trong nhà tiểu điệt thực sự khó khăn, không biết đường bá có thể đợi thêm vài ngày được không?"
"Ồ?"
"Ba hoặc năm ngày nữa, tiểu điệt nhất định sẽ tìm cách gom góp chút tiền, tuyệt đối không làm khó đại đường bá."
Mạnh Quảng Hiếu nghi ngờ nhìn Mạnh Thanh Hòa, gã biết rõ hoàn cảnh của nhà này, từ nhỏ Mạnh Thanh Hòa chỉ biết đọc sách, lâu dần trở nên ngu ngốc, Mạnh Quảng Trí và hai nhi tử đã chết, trong nhà không có ai làm chủ. Ba đám tang đã vắt kiệt gia sản của mẫu tử Mạnh Thanh Hoà, giờ chỉ còn lại một nhà cô nhi quả mẫu canh giữ đại trạch và vài mẫu ruộng. Nếu không phải gã để ý đến ba mẫu ruộng màu mỡ và toà trạch viện này, Mạnh Quảng Hiếu sẽ không hai ba ngày lại đến gõ cửa, không dưng lại đi rước bực bội vào người!
Phụ tử Mạnh gia nhập quan chưa đầy hai mươi bảy ngày, theo lẽ thường Mạnh Quảng Hiếu phải chịu tang đường đệ, tệ lắm cũng nên mặc đồ vải gai. Miệng thì nói lời hay ý đẹp, nhưng mặc quần áo vải bông đến cửa, chứng tỏ gã chẳng xem một nhà cô nhi quả mẫu này ra gì.
Có câu nói, thà chọc giận lão nhân tóc bạc, chứ đừng nên khinh thiếu niên nghèo.
Có thể khinh bỉ kẻ thù, nhưng tuyệt đối không được coi thường đối thủ.
Mạnh Quảng Hiếu vừa hay phạm cả hai, nói khó nghe một chút, thì đáng đời gã phải ăn trái đắng của Mạnh Thanh Hòa.
"Đại đường bá, nhà của tiểu điệt còn vài mẫu ruộng cằn cỗi, một gian nhà đất, đợi tìm được người bán với giá hời, chắc có thể được một ít."
Hắn cân nhắc từng câu từng chữ, lời nói ra nghe thật chua xót, thiếu chút nữa là cắn cả lưỡi. Muốn đào hố cho người khác nhảy thì phải "diễn" sao cho có sức thuyết phục, mà mấy chuyện như vậy, là nghề của hắn!
Mạnh Quảng Hiếu cố gắng đè xuống khóe miệng đang cong lên, nhưng sự khinh thường trong mắt không thể che giấu. Đại lang đúng là lo thừa, nói gì mà Thập nhị lang cố ý giả ngu, bảo gã đừng nên ép bức quá, làm mất hòa khí của hai nhà thì sau này khó gặp mặt. Giờ xem ra, Mạnh Thanh Hoà đúng là ngu dốt hàng thật giá thật!
Nhưng ngu ngốc mới tốt, ngu ngốc mới tốt!
Tiễn Mạnh Quảng Hiếu đi, Mạnh Vương thị nắm chặt lấy vạt áo của Mạnh Thanh Hòa, giọng run run: "Con ơi, con sao thế này? Sao lại..."
Điều Mạnh Vương thị thực sự muốn nói là, nhi tử ơi, con bị ngu rồi hả? Biết rõ người khác tham lam đồ đạc nhà mình, còn hăng hái nhảy vào hố lửa? Hơn nữa, Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Quảng Thuận chỉ cho bọn họ vay chút tiền giấy, khi giúp nhà họ bán ruộng đã thu lại gấp bội, lúc phụ tổ chức tang lễ còn cắt chỗ này, xén chỗ kia, giờ lại lấy mấy món nợ đó ra để làm cớ ép bọn họ sao?
Trong ánh mắt của Mạnh Hứa thị và Mạnh Trương thị cũng mang theo sự khó hiểu xen lẫn oán trách, nhà cửa, ruộng đất đã bán hết, cả nhà bọn họ ăn gì, ở đâu bây giờ?
"Nương, người đừng lo lắng." Mạnh Thanh Hòa vẫn rất thoải mái, đỡ Mạnh Vương thị đứng dậy, giọng điệu kiên định nói: "Nương cứ yên tâm, con tự có tính toán."
Muốn đất nhà hắn hả, CHO!
Còn muốn nhà hắn nữa sao? CHO LUÔN!
Cười hắn ngu chứ gì? Cứ nghĩ vậy cũng được.
Kẻ ngu mới tốt, kẻ ngu làm chuyện quá đáng một chút cũng chẳng ai bắt bẻ được đúng không?
Mạnh Thanh Hòa cong môi cười một cái, Mạnh Vương thị không nhìn thấy, Mạnh Trương thị và Mạnh Hứa thị nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang theo nghi hoặc, tiểu thúc vừa cười đúng không? Còn cười rất đáng sợ nữa chứ...
------------------
Lời tác giả:
Viễn Phương đã mở truyện mới, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ ra chương hàng ngày
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com