TruyenHHH.com

Dam My Than Y Tinh Te

Edit: SKZ.Felix

Chương 28

Luật sư đem nộp tất cả bằng chứng cho thẩm phán và họ có trách nhiệm xác định tính xác thực của các vật chứng này.

"San San...Em nghe anh nói..." Tần Hoài gian nan mở miệng.

"Anh còn muốn nói gì nữa?" Diệp San lần này rốt cuộc cũng nhìn về phía hắn. Ánh mắt lạnh lẽo như nước, tràn đầy trào phúng nói: "Anh muốn nói chứng cứ của tôi là giả, hay là anh muốn nói tất cả những điều này đều là hiểu lầm?"

Lời nói của Tần Hoài nghẹn ở cổ họng, cực kỳ khô khốc. Hắn muốn giải thích rõ ràng với Diệp San, nhưng lại không thể nói ra bất cứ điều gì.

"Trừ việc này ra, Tần tiên sinh cũng thiếu quan tâm đến con trai của mình và Diệp phu nhân. Sau khi Tần Tử Tấn chào đời. Tần tiên sinh rất ít khi gặp con trai mình. Bảo mẫu của gia đình Tần tiên sinh có thể làm chứng điều này."

Luật sư nói tiếp: "Trong ba tháng trước, Tần tiên sinh đưa cô Tề và con trai cô về nhà mình sống. Trong khoảng thời gian này, Tần Thụy đã từng bắt nạt con trai của thân chủ tôi. Khi đó cậu bé còn đang mắc chứng bệnh chậm hiểu, bị đẩy xuống cầu thang và bị thương ở đầu. Sau khi bị thương đổ máu, Tần tiên sinh vẫn bảo vệ con trai cô Tề, đứa con ngoài giá thú của Tần tiên sinh. Điều này cũng có thể được làm chứng bởi bảo mẫu Tần gia.

"Tóm lại, ông Tần đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, cũng không có khả năng trở thành một người cha tốt trong tương lai. Vì vậy, thân chủ của tôi đã yêu cầu giành được quyền nuôi dưỡng và chăm sóc Tần Tử Tấn."

Thẩm phán bình tĩnh nói: "Mời bên luật sư bào chữa."

"..."

Mặc dù luật sư được Tần Hoài mời tới cũng là một trong những người giỏi nhất ở Thành phố Tinh Vân, nhưng anh ta ngang hàng với luật sư của Diệp San. Về vấn đề con ngoài giá thú của Tần Hoài, Diệp San đã đưa ra bằng chứng chắc chắn. Anh ta có thể là người hùng biện, nhưng cuối cùng không có cách nào đổi trắng thay đen. Anh ta chỉ có thể giảm thiểu trách nhiệm của Tần Hoài trong những chuyện này, để hắn không bị động như vậy trong việc phân chia tài sản cuối cùng.

Luật sư của Tần Hoài cũng thầm oán hận. Lúc Tần Hoài kể cho anh ta nghe chuyện đã xảy ra, hắn cũng chưa bao giờ nói Tần Thụy là con ngoài giá thú của mình. Hắn chỉ nói rằng Tề Vân cùng con trai là vợ con của một người bạn cùng hắn vào sinh ra tử. Người bạn kia gặp phải tình huống ngoài ý muốn nên đã mất sau đó, hai mẹ con họ tự mình gánh vác mà không nhờ cậy được ai.

Lúc đó anh ta còn cảm thấy khá thoải mái, chỉ cần Tần Hoài không có quan hệ gì với hai mẹ con kia, anh ta có thể vin vào cớ Tần Hoài trong quan hệ tình cảm không có lỗi, chỉ là đối với bạn bè tâm tình trọng nghĩa, cơ hội thắng kiện trong vụ ly hôn cao. Nhưng ngay khi phiên tòa bắt đầu, đối phương đã giáng một đòn mạnh vào anh ta bằng xét nghiệm ADN quan hệ cha con.

Sở dĩ tất cả những lời bào chữa của anh ta đều dựa trên việc Tần Hoài không hề nói dối. Bây giờ sau hai năm, đứa con ngoài giá thú được sinh ra sau cuộc hôn nhân của Tần Hoài và Diệp San, thậm chí còn lớn hơn cả con trai của hắn và Diệp San đã khiến tất cả kế hoạch của anh ta bị xáo trộn.

Này Tần Hoài bị ngu sao?! Anh ta đã xác nhận với Tần Hoài rất nhiều lần trước đó về mối quan hệ với mẹ con Tề Vân. Nếu anh ta biết Tần Hoài đã lừa dối Diệp San trong cuộc hôn nhân của họ từ trước thì anh ta cũng có thể kịp chuẩn bị. Nhưng thằng ngu Tần Hoài này chính là không có nói. Bây giờ thì tốt rồi, đối phương có hết tất cả bằng chứng như thế thì làm sao có thể đấu thắng vụ kiện này đây?! Luật sư của Tần Hoài tràn đầy lửa giận.

Dù trong lòng tức giận nhưng luật sư của Tần Hoài vẫn cố gắng hết sức để bào chữa cho Tần Hoài. Nhưng dù anh ta đã cố gắng hết sức để cứu vãn vụ án nhưng vụ kiện vẫn nghiêng về một phía.

Cuối cùng, Tần Hoài và Diệp San bị tuyên án ly hôn. Diệp Tử Tấn được Diệp San nuôi dưỡng.

Bởi vì Tần Hoài là bên có lỗi nên cũng tạo điều kiện cho Diệp San thuận lợi trong việc phân chia tài sản. Một số công ty thuộc tập đoàn của Tần gia đều được trao cho Diệp San. Ngoại trừ một số bất động sản đứng tên Tần Hoài, vốn cổ phần của Tần Hoài cũng được chia cho mẹ con Diệp San.

Sau khi kiện tụng kết thúc, Tần Hoài tuyệt vọng ngồi ở nguyên vị trí. Luật sư nhắc nhở hắn mấy lần, Tần Hoài mới chậm rãi đứng dậy. Nhìn thấy Diệp San sắp bước ra khỏi cổng, Tần Hoài hoảng sợ, nhanh chóng đuổi theo.

"Xin dừng lại!." Vệ sĩ đứng chắn trước mặt Tần Hoài.

"San San, anh muốn cùng em nói mấy câu." Tần Hoài thanh âm khàn khàn, hai mắt đỏ hoe, cả người vô cùng chán nản. "Chỉ mấy câu thôi."

Diệp San ra hiệu cho vệ sĩ, người này lập tức hiểu ý, bước sang một bên để Tần Hoài đi tới.

"Tần Thụy sinh ra thật sự chỉ là ngoài ý muốn mà thôi." Tần Hoài gay gắt nói, nhìn thấy Diệp San ánh mắt lạnh lùng, hắn nhắm mắt lại. "Anh không phải đang cố bào chữa, anh biết em nhất định sẽ không thể tha thứ cho anh. Nhưng anh hy vọng em có thể nghe hết sự tình năm đó, tình cảm của anh dành cho em từ đầu đến cuối chưa bao giờ thay đổi ".

Diệp San chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

"Anh quen biết Tần Liên khi còn phục vụ ở Tuệ Mang Tinh. Bọn anh đã trở thành anh em bằng hữu cùng nhau chia sẻ sống chết." Tần Hoài im lặng nói, nhìn đến bộ dáng trào phúng của Diệp San, trong lòng tê rần, nhịn không được ngoảnh mặt đi.

"Vào năm thứ hai sau khi chúng ta kết hôn, thời điểm anh được cha cử đi giám sát các tuyến đường thương mại của Không Mang Tinh . Không hiểu vì lý do gì, dị thú bạo động từ khu vực săn bắn tinh tế lao ra. Toàn bộ phi thuyền bị phá hủy. Còn anh bị dị thú làm trọng thương, hôn mê. May mắn được Tần Liên đi làm nhiệm vụ cứu một mạng, em cũng biết chuyện này... " Tần Hoài liếc mắt nhìn Diệp San, hít sâu một hơi, xấu hổ nói tiếp. "Anh được Tần Liên mang về nhà. Hắn bởi vì còn nhiệm vụ cần làm nên đã nhờ vợ hắn là Tề Vân chăm sóc anh, nhưng con dị thú kia mang theo độc tính khiến anh mất đi thần chí.. Anh..lúc sau anh tỉnh dậy thì đã quá muộn rồi..."

"San San, chuyện này đã là cái gai trong lòng anh nhiều năm như vậy, anh không dám nghĩ tới cũng không dám nói ra. Anh biết mình có lỗi với em, mong em có thể tha thứ cho anh..."

Diệp San cười lạnh nói: "Cho dù lúc đó anh không nhịn được, vậy tôi hỏi anh sau này anh đã làm gì? Gạt người mà anh gọi là bằng hữu vào sinh ra tử, gạt cả thê tử cùng anh kết tóc se duyên. Huynh đệ đã nằm xuống của anh có biết không? 8 năm anh chăm sóc con trai của hắn, quay đầu lại anh đem hai mẹ con họ về nhà chăm nom. Chính là từ đầu Tề Vân đã kể cho anh về thân thế của Tần Thụy. Anh lại nhìn Tử Tấn ngu dại rồi xa lánh nó, muốn để Tần Thụy kế thừa gia nghiệp của Tần gia đi?

Sắc mặt Tần Hoài dần dần kiên định lại, ánh mắt có chút trốn tránh.

"Tần Hoài, anh thật đúng là làm cho tôi ghê tởm." Diệp San thật sự chán ghét, ném xuống một câu, cũng không quay đầu lại rời đi.

Tần Hoài nhìn bóng lưng quả quyết của Diệp San, toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn. Trong lúc bàng hoàng, hắn phảng phất thấy được mình năm đó đang mỉm cười và trông thật ngốc nghếch khi kết hôn. Khi đó, trong mắt hắn tràn ngập hình ảnh cô gái xinh đẹp chói lóa trước mặt, trong lòng hắn tràn ngập hạnh phúc và niềm vui sướng.

Hắn cười ngốc nghếch và thề sẽ đối tốt với cô gái này đến hết cuộc đời.

Ánh nắng lúc đó dường như có thể chiếu vào lòng người, mang lại hơi ấm nồng đậm sâu lắng.

... Tần Hoài chán nản che đôi mắt đau nhức của mình.

______________

Tháng 1 trôi qua nhanh chóng, giá cổ phiếu của xí nghiệp Tần gia lao dốc do bê bối gian lận ngoại tình của chủ tịch. Một số đơn đặt hàng lớn mà công ty đã đàm phán ban đầu với công ty khác cũng nhận được những câu trả lời từ chối như "không phù hợp". Trong thời gian này, đội ngũ hội đồng quản trị có nhiều xáo trộn, Tần Mục nhân cơ hội này cạnh tranh với anh trai Tần Hoài để giành quyền kiểm soát doanh nghiệp Tần gia. Trong một thời gian, Tần Hoài bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, cả người suy sụp.

"Các học sinh, hãy cầm lấy quả cầu phòng hộ trong tay và theo tôi lên đỉnh hồ năng lượng." Các giáo viên của học viện Nguyên Không và học viện Thanh Mông phát cầu phòng hộ cho các học sinh. Đây là lần đầu tiên học sinh ban nhất của học viện Thanh Mông đến học viện Nguyên Không trao đổi. Các giáo viên chỉ đơn giản là sắp xếp cho họ đến thăm trường trước. Tất nhiên là để thúc đẩy sự giao lưu tình cảm giữa hai học viện, các sinh viên đến từ Nguyên Không cũng đồng hành cùng họ trong suốt quá trình này.

"Đang nhìn cái gì vậy? Mau cầm lấy đi." Vương Lãng vỗ vỗ vai Diệp Tử Tấn, đem quả cầu phòng hộ do giáo viên phát ra đặt vào tay người đang phân tâm - Diệp Tử Tấn.

Diệp Tử Tấn cuối cùng cũng định thần lại, nhưng cậu vẫn không thể rời mắt khỏi hồ nước lớn trước mặt, lơ đãng buộc dây đeo của quả cầu phòng hộ lên tay. Từ lúc đến gần hồ năng lượng này, máu trong người cậu có chút xao động bồn chồn, căn bản không thể bình tĩnh lại được.

Hồ nước này có một sức hấp dẫn khó giải thích đối với cậu.

"Hồ năng lượng này tồn tại trước khi học viện Nguyên Không được thành lập. Năng lượng cực kỳ nồng đậm. Bởi vì tác dụng của việc tu luyện Thần lực khi ngồi trên bờ hồ rất tốt nên từ khi trường học được thành lập liền xây học viện bao quanh trung tâm hồ năng lượng." Giáo viên của học viện Nguyên Không giải thích: "Mặc dù nó rất tốt cho việc luyện tập Thần lực, nhưng nó cũng rất nguy hiểm, mật độ năng lượng trong hồ cực kỳ cao, ngay cả giáo viên chúng tôi cũng chỉ có thể ở trong hồ kiên trì mười phút, không hơn. Nhiều hơn thời gian này sợ lực lượng trong cơ thể hỗn loạn, có thể sẽ bị trọng thương Về phần các em, chỉ cần tiến vào hồ nước này, cho dù tư chất có tốt đến đâu cũng sẽ bị loại năng lượng này tiêu diệt, cho nên ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc đi đến hồ."

"Tầng một trên bờ là để cho học sinh cuối cấp rèn luyện Thần lực. Năng lượng ở đó quá bạo lực đối với các em và sẽ có hại cho sức khỏe nên tôi sẽ không đưa các em lên đó." Thầy giáo nói:

"Tầng hai là được xây dựng dùng để đặc biệt xem xét tình trạng hồ năng lượng. Vui lòng đeo cầu phòng hộ của riêng mình trong khi tham quan.

Thầy giáo nói rồi dẫn bọn trẻ lên cầu thang.

Hô hấp của Diệp Tử Tấn trở nên gấp gáp. Càng đến gần lực hút càng lớn, máu toàn thân bắt đầu sôi lên.

"Nhìn đường kìa." Vương Lãng giật mình hoảng sợ khi nhìn thấy Diệp Tử Tấn suýt chút nữa một chân đạp lên khoảng không. May là Vương Lãng nhanh tay đỡ được, thằng bé liền tức giận vỗ vào lưng cậu.

Vương Lãng động tác cũng không hề nhẹ, cậu lập tức thu hồi tinh thần đang trôi trào đòi vào trong hồ của Diệp Tử Tấn. Phát hiện bản thân đang lơ đãng khi đang ở trên cầu thang, cũng toát mồ hôi lạnh: "Cảm ơn cậu."

Ở phía sau đội ngũ, Tần Thụy vẻ mặt âm trầm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com