TruyenHHH.com

Dam My Tam Biet Thanh Xuan Cua Em

Tôi và anh gặp nhau cách đây 10 năm ,lúc đó tôi 16 còn anh 15,tôi vẫn còn nhớ tôi và anh gặp nhau lần đầu ở một hiệu sách trên một con phố nhỏ ,nơi đó vắng lặng và đầy sự bình yên ,tôi thường hay lui tới đó để tìm các tác phẩm của tiểu thuyết gia vương tiêu .Một tiểu thuyết gia thành công ở tuổi 15 với 17 tác phẩm bao gồm tiểu thuyết trinh thám ,ngôn tình và cả đam mỹ .Nhưng trong số đó lại có 4 tác phẩm kết thúc bằng một cái kết đượm buồn.Trong một lần tôi trở lại hiệu sách để tìm cuốn tiểu thuyết kiếp này anh nợ em một tấm chân tình của vương tiêu,tôi đã vô tình biết được con trai của chủ hiệu sách lại chính là tiểu thuyết gia mà tôi hằng ái mộ,tôi biết được điều đó qua cuộc đối thoại giữa bác vương và vợ của mình.

Bác vương:hạ mai,anh thấy vương tiêu nhà chúng ta si mê công việc mà anh đã từ bỏ gần 10 năm quá rồi em à.

Bác hạ:thằng bé vốn đã si mê những cuốn tiểu thuyết mà anh viết kể từ khi còn là một cậu bé 5 tuổi.Anh phải vui mừng khi có người vẫn còn nhớ đến những tác phẩm của anh.

Bác vương :thắng bé đang cố gắng giúp anh nhận ra rằng anh đã sai khi từ bỏ sự nghiệp ,bằng cách của riêng thằng bé.thằng bé đã chứng minh cho anh thấy rằng thằng bé khác với anh lúc đó,hạ mai à.

Bác hạ :em chắc chắn vương tiêu sẽ thành công trên con đường mà thằng bé chọn.

tôi chỉ biết im lặng mà rời đi sau khi tìm được tác phẩm mà mình cần,sau ngày hôm đó tôi lại đến để tìm sách như mọi hôm và đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau,vương tiêu và tôi va vào nhau trước cửa hiệu sách khi tôi chuẩn bị rời đi khi đã tìm được cuốn tiểu thuyết mà mình cần.vương tiêu vội nhặt đồ giúp tôi và gửi lời xin lỗi đến tôi.

Vương tiêu:xin lỗi cậu có sao không?,cậu bạn nhỏ.

Du châu:tôi không sao,cậu có sao không?

Vương tiêu:không sao, cậu cũng thích đọc tiểu thuyết của vương tiêu à

Anh hỏi tôi vờ như đó không phải tiểu thuyết mà anh viết.tôi chỉ biết im lặng mà gật đầu.anh xoa đầu tôi và nói.

Vương tiêu:cậu tên gì,hình như mới chuyển đến đây đúng không?

Du châu:cậu cứ gọi tôi là tiểu du ,tôi thường hay đi qua con phố này mỗi khi tan học.

Vương tiêu:vậy cậu là người ở khu phố bên cạnh đến đây sao?,tôi cũng ở đó ,đây chỉ là nơi bố tôi kinh doanh hiệu sách thôi.

Du châu:bố cậu tên gì vậy,tôi chỉ biết ông là bác vương thôi.

Vương tiêu:bố tôi chính là tiểu thuyết gia nổi tiếng vương khanh ,ông ấy đã từ bỏ sự nghiệp để trở về kinh doanh hiệu sách này.

Du châu:cho tôi hỏi một câu được không?

Vương tiêu:được ,cậu cứ hỏi thoải mái, tôi luôn sẵn sàng lắng nghe cậu.

Du châu:tại sao hiệu sách của bố cậu lại chỉ kinh doanh một mình tiểu thuyết của vương tiêu vậy,hầu như không thấy tiểu thuyết của tác giả khác?

Vương tiêu:tôi cũng không biết nữa ,nhưng tôi có mượn bố một góc nhỏ trong hiệu sách để trưng bày các tác phẩm của bố tôi,nếu như cậu muốn đọc các tác phẩm của ông ấy,cậu có thể đến hiệu sách để hỏi mượn chúng.

Du châu :cảm ơn cậu, lần sau tôi sẽ đến để hỏi mượn các tác phẩm của bố cậu.Tôi cũng muốn thử đọc tiểu thuyết thuộc thể loại khác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com