Dam My Sung Vo Nuoi Tu Be
Giọng nói bất đắc dĩ của người đàn ông từ phía trên truyền xuống, Hỷ Nhiên nâng mắt nhìn vào gương chiếu hậu bắt gặp đôi mắt đong đầy ý cười của Đoàn Dương đang nhìn mình. Cậu vô thức mỉm cười nhẹ giọng trả lời ba của mình
"Dạ không ạ, con chưa mệt, con muốn ngắm đường về nhà mình."
"Àiii.. đường cũng chỉ vậy có gì đâu mà xem? Nếu con thích mai ngủ dậy ba chở con đi ngắm cho đã luôn, ngắm hết những gì trước giờ con chưa được ngắm có được không, giờ thì ngủ đi tới nhà ba đưa con vào ha? Ngoan?" Đoàn Dương nghe đứa nhỏ nhà mình nói vậy cũng không nhịn được cười cười. Giọng anh cũng trở nên đầy ôn nhu dỗ ngọt đứa trẻ đi ngủ sớm. Thật là đáng yêu quá mà, nhìn trông mệt mỏi thế cũng dám thức chờ đến khi về nhà mới chịu ngủ. Đoàn Dương lắc đầu, đứa trẻ này ngoan quá rồi, ngoan đến người ta đau lòng.
Hỷ Nhiên nghe ba nói vậy cũng ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi thả lỏng người nhắm mắt lại. Sẵn trong người đã mệt vì cả ngày hôm nay nên rất nhanh Hỷ Nhiên đã chìm vào giấc ngủ. Cậu bé hai tay đan vào nhau ngồi ngoan dựa vào ghế da của xe mà ngủ ngon lành. Giờ trong xe chỉ vang lên tiếng bánh xe chạy và tiếng người hít thở đều đều. Đoàn Dương thấy cả nhà đều ngủ cả rồi liền tăng tốc xe phóng về nhà. Hôm nay là một ngày mệt mỏi, phải nhanh về nhà còn cho đám trẻ và vợ nghỉ ngơi, mai còn về trạch gia cho ba mẹ thăm con út nữa. Mang tâm lí vui vẻ anh vô tư dậm chân ga. Chiếc xe lao vút trong màn sương, xé gió lao thẳng về phía trước.
——————————————————
Thật sự gần thi nên mik có rất nhiều bài ktra và bài tập ngắn hạn ở nhà để làm..:(( thgian còn lại mik tranh thủ nghỉ ngơi nay lên viết ngắn ngắn hành trình về nhà thôi rồi có gì dealine xg mik sẽ viết thật dài bù mn sau nhé. Thật sự mik quyết định viết truyện tự sáng tác mà ko có thgian làm tự nhiên cảm thấy có lỗi quá, kiểu mik đã làm mà ko đến nơi đến chốn cứ kiểu dở dở ương ương ấy nên mik khó chịu vô cùng. Mn thông cảm nhé lần sau mik sẽ cố gắng khắc phục:(
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com