【Đam Mỹ/Song Tính】Sau khi trùng sinh tra công một lòng chỉ muốn chuộc tội
Chương 44 - 45
Sau khi trùng sinh tra công một lòng chỉ muốn chuộc tội
Tác giả: Toán Tẫn Cơ Quan
Editor: SacFructose
Chương 44:
Kê Du Cẩn lấy tay ôm đầu, đó là phản ứng tự bảo vệ của ý thức khi đối mặt với tổn thương. Nhưng đau đớn trong dự đoán không có rơi xuống người mình, mà bên tai lại vang lên tiếng "xoảng".
Là Nhiếp Câu đập nát ly nước trên đầu giường.
Ném vỡ ly nước có thể miễn cưỡng biểu đạt cảm xúc bạo lực muốn phá hủy gì đó của Nhiếp Câu. Nhìn Kê Du Cẩn bị dọa đến co rúm lại, cảm xúc tức giận lập tức bị thay thế bằng đau lòng, hắn giơ tay tát mình một cái thật mạnh.
Kê Du Cẩn không ngờ Nhiếp Câu sẽ làm như vậy, ngơ ngẩn nhìn hắn, không biết nên phản ứng ra sao.
"A Cẩn, có đôi khi em thật sự không đoán được anh nghĩ cái gì?" Nhiếp Câu nói bằng giọng bất lực.
Kê Du Cẩn không trả lời.
Nhiếp Câu nhìn đối phương đau đến đổ mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, mở miệng nói: "Tách chân ra để em nhìn xem, có phải bị thương rồi không?"
Kê Du Cẩn xê dịch đôi chân, tránh đi bàn tay của Nhiếp Câu: "Đừng nhìn, khó coi lắm."
Nhiếp Câu lạnh giọng: "Nghe lời!"
Hắn vừa nói như vậy, Kê Du Cẩn lập tức không dám phản kháng nữa, nhắm mắt để Nhiếp Câu tùy ý kiểm tra.
Vừa nhìn đã thấy, quả nhiên là bị thương. Đó là nơi mỏng manh biết bao nhiêu, Kê Du Cẩn đã không hiểu gì, còn hành động lỗ mãng, không bị thương mới là lạ.
Nhiếp Câu lấy thuốc mỡ đến xử lý vết thương cho Kê Du Cẩn, thay ga gường đã nhiễm vết máu, rồi mới nằm lên giường lần nữa.
"Được rồi, lúc này ngoan ngoãn ngủ đi." Đắp chăn đàng hoàng cho Kê Du Cẩn, Nhiếp Câu lạnh lùng nói.
Từ lúc bên nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên hai người không ôm nhau ngủ.
Kê Du Cẩn căn bản không dám làm thêm động tác dư thừa gì, anh thì thấy Nhiếp Câu vô cùng tức giận, ngay cả mình xin lỗi cũng sẽ làm đối phương càng thêm phẫn nộ, không biết nên làm thế nào mới phải.
Mà Nhiếp Câu thì sợ không kiềm chế được bản thân, đêm nay hắn đã mất khống chế mà làm Kê Du Cẩn sợ hãi, nếu lại đụng vào đối phương, hắn sợ mình sẽ không màng thân thể đối phương bị thương mà làm những chuyện không bằng cầm thú.
Hắn chưa bao giờ dám xem nhẹ sức hấp dẫn của Kê Du Cẩn với mình.
Hôm sau Nhiếp Câu phải đi thành phố B để tham gia quay chụp quảng cáo, chuyện này hắn muốn nói trước cho Kê Du Cẩn vào đêm qua, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, cho nên hắn hoàn toàn quên mất phải báo cho Kê Du Cẩn biết việc nhỏ này.
Hôm nay lúc Nhiếp Câu tỉnh dậy, Kê Du Cẩn còn đang ngủ. Nghĩ đến tốt qua đối phương hẳn là rất lâu mới ngủ được, Nhiếp Câu không đành lòng đánh thức anh, nhẹ tay nhẹ chân rời giường, thu dọn đồ đạc đơn giản rồi lên đường.
Khi tiếng đóng cửa vang lên, đôi mắt nhắm nghiền của Kê Du Cẩn chảy xuống hai dòng nước mắt.
Cậu ấy vậy mà lại phản cảm đến mức đó sao? Tình nguyện rời đi như vậy cũng không cách nào chấp nhận nơi đó sao? Cũng phải, tối hôm qua làm ra chuyện như vậy, bản thân anh cũng cảm thấy mình thật đáng ghê tởm.
Cảm xúc tự ghét bỏ bản thân mạnh mẽ khiến Kê Du Cẩn không còn can đảm giữ hắn lại.
Không biết qua bao lâu, di động đột nhiên vang lên âm thanh có tin nhắn đến, là nhạc chuông anh cài riêng cho Nhiếp Câu.
Kê Du Cẩn thấp thỏm mở di động ra, dùng hai mắt đẫm lệ nhòe nhoẹt mà nhìn qua.
Có lẽ là lời nói chia tay gì đó, Kê Du Cẩn tuyệt vọng nghĩ.
[Em đến thành phố B chụp quảng cáo, mấy ngày sau sẽ về. Khi em không ở nhà anh nhớ phải ngoan ngoãn an cơm, có việc gì phải lập tức gửi tin nhắn cho em. Còn nữa, hôm qua em không nên hung dữ với anh, rất xin lỗi, chờ em về rồi em sẽ xin lỗi đàng hoàng với anh, quỳ xuống kiểm điểm sao cũng được, cho nên đừng giận em, tức giận không tốt cho cơ thể.]
Kê Du Cẩn không dám tin mà lau lau nước mắt, lại đọc tin nhắn Nhiếp Câu gửi đến thêm lần nữa. Liễu ám hoa minh, phong hồi lộ chuyển (*), như vậy cũng không đủ để hình dung tâm trạng hiện tại của Kê Du Cẩn. Anh nín khóc mỉm cười, dùng đôi tay run rẩy đánh chữ trả lời tin nhắn của Nhiếp Câu: [Được.]
Kê Du Cẩn ngồi dậy đi một vòng quanh nhà, phát hiện phần lớn đồ của Nhiếp Câu đều còn ở đây, chỉ thiếu một vài thứ cần đem khi ra ngoài, cuối cùng cũng xác định được đối phương không phải chuẩn bị đi không từ biệt, anh yên lòng rồi.
Trước đó Nhiếp Câu đã biết được, quảng cáo này còn có một nữ streamer sẽ chụp ảnh cùng hắn. Nhưng tới studio rồi hắn mới kinh ngạc phát hiện, "nữ streamer" cộng tác với hắn thế mà lại là Tiêu Tiêu.
Nhìn thấy Nhiếp Câu kinh ngạc, Tiêu Tiêu hơi bất mãn mà chu môi nói: "Vẻ mặt của cậu là sao? Giọng tôi ngọt ngào, dáng người cao ráo, còn có vô số fans, chẳng lẽ còn kém nữ streamer nào nữa sao?"
Nhiếp Câu giải thích: "Không cảm thấy anh không tốt, chỉ là thế này không phải sẽ tồn tại hiềm nghi lừa gạt người hâm mộ sao?"
"Sao lại là lừa gạt? Không ai yêu cầu "nữ chính" nhất định phải là nữ tới chụp đúng không? Nói nữa, người quen tôi đều biết tôi là nam, ok? Không biết tôi mà hiểu lầm tôi, chỉ có thể chứng minh ánh mắt bọn họ không tốt mà thôi." Tiêu Tiêu nói năng hùng hồn đầy lí lẽ.
Nhiếp Câu không có ý kiến về việc này, nếu bên A đã không có ý kiến, vậy hắn cộng tác với ai mà chẳng như nhau?
Vốn dĩ quay chụp quảng cáo chỉ cần dăm ba bữa là đủ. Nhưng bên A muốn tận dụng chi phí quảng cáo hết mức có thể, đã thiết kế ba phương án quay chụp, muốn chụp toàn bộ rồi sau đó sẽ phát trên các nền tảng khác nhau. Vì thế, Nhiếp Câu không thể không tăng ca tiếp tục làm việc.
Chờ đến buổi tối sau khi làm việc xong, hắn mở di động ra đã thấy Kê Du Cẩn gửi vài tin nhắn cho hắn.
[Ở thành phố B có ổn không?]
[Làm việc thuận lợi không?]
[Khi nào em mới về được?]
[Có phải anh làm phiền em làm việc rồi không?]
...
Mười mấy tin nhắn, những tin nhắn sau đó câu từ càng lúc càng cẩn thận, có thể thấy được tâm trạng lúc Kê Du Cẩn gửi tin nhắn có bao nhiêu bất an.
Nhiếp Câu yên lặng thở dài, A Cẩn của hắn luôn làm những chuyện khiến hắn đau lòng.
"Horse, chúng tôi muốn đi ăn BBQ, cậu cũng đi cùng nhé?" Tiêu Tiêu đã dọn dẹp đồ đạc xong rồi, vừa nói vừa đến gần Nhiếp Câu.
Nhiếp Câu nắm chặt di động, không chút nghĩ ngợi mà từ chối: "Mấy người cứ đi đi, tôi không đi, còn có chuyện phải làm."
"Hửm? Muốn đi gặp bạn ở thành phố B sao? Gọi đối phương đến luôn đi, càng nhiều người càng náo nhiệt."
"Không phải, tôi phải về giải thích với A Cẩn, lúc tôi đi không nói trước với anh ấy, anh ấy đang rất lo lắng." Nhiếp Câu nói.
Tiêu Tiêu: "Loại chuyện nhỏ như này không phải chỉ cần gửi tin nhắn là giải quyết được sao?"
"Không được, anh ấy luôn không có cảm giác an toàn, hơn nữa lúc tôi không ở bên cạnh anh ấy rất dễ mất ngủ, phải biết được anh ấy có nghỉ ngơi đàng hoàng tôi mới yên tâm."
Hít sâu một hơi, Tiêu Tiêu cố để bản thân tỏ ra tự nhiên: "Cậu đối xử tốt với anh ta như vậy mà anh ta còn thiếu cảm giác an toàn được hả?"
"Là tôi vẫn chưa làm đủ, tỷ như lần này... Xét đến cùng vẫn là do tôi không hiểu rõ anh ấy, không thể khiến anh ấy yên tâm... Thôi bỏ đi, mấy người không hiểu được đâu. Tôi về khách sạn trước, các người chơi vui vẻ." Nhiếp Câu nói, phất tay tạm biệt mọi người.
Sau khi Nhiếp Câu xoay người đi, biểu cảm trên mặt Tiêu Tiêu thiếu chút nữa đã không giữ bình tĩnh được.
A, đúng vậy, cậu ta không hiểu. Suy cho cùng thì chưa có ai yêu cậu ta như thế, cho nên cậu ta không hiểu được tại sao Kê Du Cẩn còn có cái gì mà thiếu cảm giác an toàn.
Sau khi về khách sạn, Nhiếp Câu gửi tin nhắn hỏi Kê Du Cẩn trước: [Ngủ chưa?]
Chỉ vài giây sau, hắn đã nhận được tin nhắn trả lời: [Vẫn chưa.]
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Kê Du Cẩn lại mất ngủ.
Nhiếp Câu trực tiếp gọi video qua.
Nhận được yêu cầu gọi video, Kê Du Cẩn ngạc nhiên, di động chưa cầm chặt rơi xuống mặt, đánh vào cái mũi đau xót, nước mắt sinh lý ướt đẫm đôi mắt.
Videocall được chấp nhận, khuôn mặt đẹp trai mang nét mệt mỏi của Nhiếp Câu hiện lên màn hình.
"Anh đang khóc sao?" Nhiếp Câu nhanh chóng chú ý đến hai mắt ướt át của Kê Du Cẩn, tức khắc lộ vẻ lo lắng.
Kê Du Cẩn lập tức lắc đầu, giải thích chuyện xảy ra lúc nãy.
"Đã bôi thuốc lên vết thương chưa?" Nhiếp Câu tiếp tục hỏi.
Kê Du Cẩn dừng lại, đang định chần chờ gật đầu thì nghe Nhiếp Câu bổ sung một câu: "Không được gạt em."
Kê Du Cẩn: ...
Anh thành thật lắc đầu.
Vẻ mặt Nhiếp Câu "quả nhiên là thế": "Em biết ngay mà, lúc em không ở bên anh, anh sẽ không biết tự chăm sóc bản thân mình, vậy làm sao em có thể an tâm được đây?"
Nói rồi, Nhiếp Câu buồn rầu ấn ấn trán mình, cực kỳ hoang mang hỏi Kê Du Cẩn: "A Cẩn, có đôi khi em đoán không ra anh đang suy nghĩ cái gì, buổi tối hôm trước sao anh lại muốn... Rõ ràng lúc ấy anh đau như vậy, tại sao lại phải miễn cưỡng bản thân làm chuyện như thế chứ?"
Nói đến vấn đề này, phản ứng đầu tiên của Kê Du Cẩn chính là áy náy xin lỗi: 'Anh xin lỗi, anh không biết em sẽ phản cảm như vậy..."
"Không phải em cảm thấy phản cảm với anh, em chỉ là -- A Cẩn, em thích anh, yêu anh, nhưng chuyện này cả hai cùng sung sướng mới có ý nghĩa, nếu trong chuyện này phải dùng sự đau đớn của anh để đổi lấy sự sung sướng cho em, vậy em thành cái gì đây? Cầm thú sao?" Nhiếp Câu nói không nổi nữa, bởi vì hắn nhớ đến đời trước hắn vẫn luôn làm chuyện cầm thú với anh.
Bình tĩnh lại, Nhiếp Câu mới tiếp tục nói: "Mỗi lần em đều rất cẩn thận mà cố gắng không đụng đến chỗ đó, không phải vì em phản cảm, mà em sợ mình không kiềm chế được sẽ tổn thương đến anh, em tưởng là anh không thích em chạm vào nơi đó..."
Kê Du Cẩn nghe vậy sửng sốt, anh cho rằng Nhiếp Câu cố ý lảng tránh nơi đó là vì không thể chấp nhận, không ngờ rằng lại là vì bảo vệ anh.
"Lại nói tiếp, nếu anh muốn thể nghiệm gì đó khác, anh có thể nói với em trước mà! Tại sao lại tự quyết định? Chúng ta có thể cùng nhau thăm dò, như vậy anh cũng sẽ không đến mức bị thương. Buổi tối đó em tức giận không phải là tức giận với anh, mà em giận bản thân mình, rõ ràng đã nói phải bảo vệ anh, cuối cùng anh vẫn bị thương vì em... A Cẩn, xin lỗi anh, em nuốt lời rồi."
Thì ra Nhiếp Câu tức giận là vì chuyện này sao? Lòng Kê Du Cẩn cảm động, khoa tay nói: 'Anh không biết điều này, anh chỉ muốn để em chấp nhận toàn bộ con người anh.'
Trong quá trình giải thích, trong lòng Kê Du Cẩn tràn ngập áy náy. Anh lại gạt Nhiếp Câu nữa rồi. Bản thân anh cũng không xác định mình có thể mang thai hay không, suy cho cùng thì xác suất kia rất nhỏ, lỡ như nói cho Nhiếp Câu biết rồi, cuối cùng lại làm đối phương thất vọng thì sao?
"Đương nhiên là em có thể chấp nhận, thực tế thì em không phản cảm nó chút nào, anh không biết em thích nó bao nhiêu đâu... Mỗi lần em cố ý tránh đi vì em sợ mình không kiềm được cám dỗ sẽ làm sai chuyện, không ngờ ngược lại khiến anh hiểu lầm. Chờ em về, em sẽ cho anh thấy em có bao nhiêu thích nơi đó... A Cẩn, em chỉ hận không thể về ngay bây giờ."
Kê Du Cẩn bị lời nói này làm thẹn thùng, giống như cảm giác được sự uy hiếp của Nhiếp Câu qua những lời háo hức kia, theo bản năng kẹp chặt chân lại.
Hai người hóa giải khúc mắc xong, buông xuống tâm sự trong lòng, mở video đi vào giấc ngủ. Di động đặt bên gối, còn có thể nghe được hơi thở của đối phương, tựa như đối phương đang ngủ bên cạnh mình.
Chương 45:
Năm ngày quay chụp kết thúc, Nhiếp Câu ngóng trông có thể mau chóng về nhà, nhưng mà vẫn phải ăn một bữa cơm tạm biệt mới có thể về.
"Mọi người cứ yên tâm uống đi! Tôi đã nói với nhân viên phục vụ của khách sạn, ngày mai họ sẽ gọi chúng ta dậy, sẽ không trễ giờ lên máy bay đâu!" Tiêu Tiêu nói.
Nhiếp Câu không từ chối cậu ta mời rượu, lại nói: "Phục vụ thân thiết như vậy tôi không trải nghiệm được rồi, bởi vì tôi đã đặt vé tàu cao tốc đêm nay, không phải vé máy bay ngày mai."
Tiêu Tiêu khó hiểu: "Tại sao? Cậu mới kiếm tiền hơn năm mươi vạn, nhìn sao cũng không thiếu mấy trăm đồng vé máy bay đi về nhà mà?"
"Bởi vì đêm nay ngồi tàu cao tốc, có thể về nhà trước 4 tiếng so với ngồi máy bay ngày mai." Nhiếp Câu giải thích.
Mấy ngày nay quay chụp quảng cáo, Nhiếp Câu tận dụng hết mọi thời gian rảnh để liên hệ với bạn trai. Thế nên mọi người ở đây không ai không biết chuyện tình cảm hiện tại của hắn. Lúc này mọi người nghe Nhiếp Câu nói xong, đều cười ầm lên nói: "Biết cậu là người đàn ông chăm lo cho gia đình rồi ok? Nếu không có bữa cơm này, có phải ngay cả tàu cao tốc cũng chờ không nổi, trực tiếp gọi xe về nhà luôn đúng không?"
Nhiếp Câu nhàn nhạt cười cười: "Cũng không đến mức đó, bởi vì gọi xe đi về lúc này cũng sẽ về trễ hơn tàu cao tốc nữa."
"Đệt! Cậu thật sự đã cân nhắc qua luôn rồi à?"
"Ha ha ha..."
Mọi người cười đến vui vẻ, chỉ có Tiêu Tiêu là cười không nổi.
Theo lý thuyết bị một thùng lại một thùng nước lạnh dội xuống đả kích, dù tình cảm nóng cháy thế nào cũng nên dập tắt.
Nhưng Tiêu Tiêu không như vậy, cậu ta càng biết Nhiếp Câu có bao nhiêu yêu thương Kê Du Cẩn, cậu ta lại càng thích người đàn ông thâm tình này bấy nhiêu. Nhưng càng thích đối phương, cậu ta nghe được Nhiếp Câu nói những lời yêu thương với Kê Du Cẩn, trong lòng sẽ càng buồn bã.
Tiêu Tiêu miễn cưỡng cong khóe miệng, nói sang chuyện khác: "Tự nhiên muốn ăn hạt dẻ rang đường, lúc đến tôi nhìn bên phố đối diện có một sạp bán, tôi đi mua một chút."
"Cậu cứ ngồi đó, để nhân viên phục vụ đi mua giúp là được rồi mà?"
"Cùng một nồi rang ra hạt dẻ cũng có loại ngon với không ngon, tôi có kỹ xảo chọn lựa đặc biệt, người khác không biết đâu."
Mua hạt dẻ là giả, mượn cớ ra ngoài hòa hoãn tâm trạng là thật. Cứ ngồi ở đây nghe người khác trêu chọc Nhiếp Câu có bao nhiêu yêu Kê Du Cẩn, cậu ta sợ mình sẽ nhịn không được mà lật bàn ăn.
Tiêu Tiêu ra ngoài, nửa tiếng cũng chưa trở lại. Mọi người cảm thấy cậu ta đi mua hạt dẻ rang đường có hơi lâu rồi, đang định đi tìm cậu ta, điện thoại của Nhiếp Câu có cuộc gọi đến. Số điện thoại là Tiêu Tiêu, nhưng giọng nói lại là tiếng của một người lạ: "Xin chào, xin hỏi anh là bạn của chủ số này sao? Tôi nhìn cuộc gọi gần đây thấy người đầu tiên trên danh sách là anh nên gọi đến, cậu ấy bị tai nạn giao thông, địa chỉ là đường xx phố xx..."
Sắc mặt Nhiếp Câu thay đổi: "Tôi ở gần đây thôi, tôi sẽ qua ngay!"
Lúc Nhiếp Câu đến hiện trường tai nạn, xe cứu thương còn chưa đến, Tiêu Tiêu nằm trên mặt đất, chung quanh là hạt dẻ vương vãi.
Tiêu Tiêu cảm thấy xương cốt toàn thân mình như đứt đoạn, nhìn thấy Nhiếp Câu chạy đến bên mình, nhịn không được khóc ra: "Horse, tôi sắp chết..."
Nhiếp Câu vừa đến hiện trường nhìn thấy, lập tức yên tâm hơn phân nửa. Tay chân còn đầy đủ, trên đầu cũng không có vết thương rõ ràng, dù có cũng không đến nỗi trí mạng.
Nhưng Tiêu Tiêu lại cực kỳ sợ hãi, có lẽ là vì hơi say rượu, hơn nữa bị đâm choáng váng, cậu ta cho rằng mình sắp chết.
"Tôi không sống nổi nữa rồi, hu hu, horse, có một chuyện tôi phải nói với cậu, tôi thích cậu, Nhiếp Câu, từ lúc ở núi Thanh Giang tôi đã thích cậu rồi..."
Những người theo sau Nhiếp Câu nghe được những lời này, biểu cảm lập tức trở nên phức tạp.
"Horse cậu được quá nha, sức hấp dẫn lớn như vậy, Tiêu mỹ nhân cũng thích cậu..."
"Đừng nói bậy!" Nhiếp Câu cau mày nói.
Cậu Tiêu Tiêu này, đầu óc bị đâm hỏng rồi đúng không?
Có lẽ nhìn được người khiến cậu ta an tâm đã đến, Tiêu Tiêu yên lòng ngất xỉu đi.
Khi xe cứu thương vừa đến, mọi người đưa cậu ta lên xe đến bệnh viện, Nhiếp Câu nhìn nhìn đồng hồ, tạm biệt những người khác: "Người nhà Tiêu Tiêu sáng mai sẽ đến, mấy tiếng sau phải phiền các người giúp đỡ chăm sóc cho anh ấy rồi, tôi phải đón chuyến tàu cao tốc về nhà đây."
"Không phải chứ? Lúc này cậu còn muốn đón tàu cao tốc? Người ta mới tỏ tình với cậu, cậu nỡ lòng mặc kệ người ta ở bệnh viện sao?"
Nhiếp Câu sửa đúng nói: "Tôi không có mặc kệ, không phải tôi đã liên lạc với người nhà của anh ấy rồi sao? Lại nói không phải vẫn còn các người ở đây à? Huống chi, mặc kệ tâm ý anh ấy thế nào, tôi đã có người yêu. Nếu không có cảm tình với anh ấy thì nên nhanh chóng rời xa, miễn cho anh ấy càng lún càng sâu, chịu tổn thương thêm, không phải sao?"
Tư duy rõ ràng như thế, nói có sách mách có chứng, những người khác cũng không bắt bẻ được.
"Cậu ta là thiếu gia của Tiêu gia thành phố S, ở bên cậu ta cậu sẽ bớt được mười năm phấn đấu, cậu không động tâm chút nào thật sao?"
Đối với lời này, Nhiếp Câu trả lời: "Nhưng nếu rời khỏi người tôi yêu tôi sẽ sống không nổi."
Đêm khuya Nhiếp Câu ngồi tàu cao tốc về thành phố S, thời điểm rạng sáng thì về đến nhà. Lúc này Kê Du Cẩn vừa thức dậy, còn chưa kịp ra ngoài.
Anh nghe được tiếng mở cửa, không dám tin mà nhìn qua, thấy thật sự là Nhiếp Câu trở về, lập tức vừa mừng vừa sợ.
Nhiếp Câu quẳng hành lí xuống ôm lấy Kê Du Cẩn: "Em nhớ anh lắm, đã 136 tiếng đồng hồ không chạm vào anh rồi..."
Nói đúng hơn là 136 giờ 47 phút, Kê Du Cẩn nghĩ thầm, ôm lại hắn.
Sau đó là nụ hôn lâm li ướt át. Cho đến khi lưỡi Kê Du Cẩn có hơi tê dại, Nhiếp Câu mới thả anh ra, hơi thở gấp gáp nói: "Đưa di động cho em, gửi tin nhắn cho Chung Trình nói hôm nay anh sẽ không đến tiệm, ngày mai cũng sẽ trễ một chút mới đến được."
Gửi tin nhắn xong, thậm chí Nhiếp Câu còn ngại khoảng cách phòng ngủ quá xa, lập tức đẩy người ngã xuống sô pha mềm mại: "Em đã hứa rồi, trở về sẽ cho anh biết em đến tột cùng có bao nhiêu thích nơi đó."
Đau đớn mấy ngày trước còn chưa quên hẳn, trong lòng Kê Du Cẩn có hơi sợ hãi, thân thể khẩn trương theo bản năng.
Nhiếp Câu cảm giác được bản năng Kê Du Cẩn kháng cự hắn, nhưng hắn không dừng lại. Từ góc độ nào đó mà nói, hắn còn quen thuộc thân thể Kê Du Cẩn hơn cả anh, bởi vậy, hắn biết phải làm thế nào để Kê Du Cẩn thả lỏng, làm sao để Kê Du Cẩn có được sung sướng.
Nhiếp Câu rất vội vàng, rất muốn thô bạo mà làm Kê Du Cẩn khóc lên, nhưng cảm xúc trân trọng đã chiến thẳng bản năng ti tiện. Nhiếp Câu hết sức dịu dàng, làm Kê Du Cẩn không cảm thấy chút đau đớn nào, cuối cùng cũng tin tưởng mà thả lỏng thân thể, Nhiếp Câu mới bắt đầu nhấm nháp trái cây đã chín mùi.
Dù sô pha có mềm mại đến đâu chăng nữa cũng không thoải mái bằng giường rộng rãi. Sau một hồi nếm thử, cuối cùng Nhiếp Câu cũng bằng lòng ôm người đến phòng ngủ để tiếp tục.
Lúc bị bế lên, Kê Du Cẩn ôm cổ Nhiếp Câu, thoáng nhìn thấy sô pha hỗn độn, thẹn thùng mà quay đi chỗ khác. Xong việc phải nhanh chóng tháo ra giặt rửa, nếu không có khách tới cũng không dám mời người ta vào nhà, thật sự rất khó coi...
Nhưng chẳng mấy chốc, anh đã không còn tâm trí để nghĩ đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó nữa. Thân thể nhận kích thích khiến anh hít sâu một hơi, Nhiếp Câu vậy mà lại...
Đầu sỏ gây tội còn giống như khoe khoang mà nỉ non bên tai Kê Du Cẩn: "Lực cánh tay của em tốt lắm đúng không? Đúng vậy đó, A Cẩn, ôm chặt chút nữa nào."
Tiểu biệt thắng tân hôn, chính là như thế đó.
_____________________
(*) Liễu ám hoa minh, phong hồi lộ chuyển: Ý là tình thế xoay chuyển 180 độ, khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn.
Trông đợi gì vào việc Nhiếp Câu để ý đến người khác hở bạn trà xanh kia ơi. Nhiếp Câu sống lại chỉ để chuộc tội cho A Cẩn. Với lại tính tình của Nhiếp Câu thoạt nhìn thì dịu dàng đấy nhưng sự dịu dàng của hắn chỉ dành cho A Cẩn mà thôi. Đổi người khác xem nó chả bằm cho ra bã à. Ai đọc truyện từ đầu cũng biết tính nó rất độc ác với hung bạo luôn.
Trông mặt mà bắt hình dong
Nhiếp Câu mặt đẹp mà lòng đen thui.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com