TruyenHHH.com

Dam My Seven

♡ Tác giả: Tà Miêu.

♡ Seven: Ca ca.

Qua hôm sau, 'kẻ điên' đúng hẹn đến.

Ilchar ngồi trên giường bần thần nhìn cánh cửa trắng xóa nhẹ nhàng mở ra, một bóng người thon dài xuất hiện.

"Đi thôi." Erwin mỉm cười nói, tiến lên nâng Ilchar dậy.

Cậu chầm chậm đứng dậy đi theo gã ra khỏi cửa, nhìn thấy hành lang trải dài trước mặt, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác vô cùng xúc động muốn khóc, nhưng hốc mắt lại khô ráo đến lạ.

Hai người vượt qua dãy hành lang dài, đến một căn phòng được làm từ thủy tinh trong suốt rất lớn, bên trong đặt từng hàng từng hàng cây cảnh xanh tốt, còn có một số cây đang trong thời kỳ nở hoa, từng bông từng bông nở rộ, tạo thành một khung cảnh hết sức đẹp mắt.

"Đ, đ..." Cổ họng Ilchar do không sử dụng trong một thời gian dài mà khàn đặc, vừa mở miệng ra đã cảm thấy vô cùng đau nhức.

"Đây là vườn hoa của ta, rất đẹp đúng không?" Erwin đẩy mắt kính, ánh mắt điềm tĩnh nhìn cậu, bình thản giống như đang nói về một thứ bâng quơ nào đó chứ không phải là khu vườn bản thân đã khổ cực vun trồng.

Ilchar gật gật đầu, quả thật là rất đẹp.

Vừa lúc này, trên hành lang vắng vẻ chợt vang lên tiếng bước chân của người nào đó, nghe rất gấp gáp, có lẽ đang vội. Cùng tiếng bước chân ngày càng gần, Ilchar giống như có một linh cảm nào đó, quay đầu nhìn chằm chằm ngã rẽ của hành lang xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt.

Một lát sau, một bóng người cao lớn vọt vào, hô to.

"Tiểu Nhan!"

Ca ca...

Người vừa vào là một nam nhân mặc quân phục xanh lục, trước ngực lấp lánh bốn ngôi sao vàng, đôi mắt đen sâu thẳm nghiêm nghị nhìn cậu, khuôn mặt anh tuấn thoáng hiện lên nét nhu hòa.

"Tiểu Nhan, anh đây."

Nước mắt Ilchar trong phút chốc liền rơi xuống, từng giọt từng giọt lấp lánh trượt xuống gò má trắng nõn nhanh chóng khiến nam nhân kia luống cuống.

"Sao vậy?"

Rõ ràng là không giống... Hoàn toàn không giống... Thế nhưng vì sao cậu lại cảm nhận được sự quen thuộc từ sâu trong đáy lòng, chính là sự quen thuộc cậu luôn tìm kiếm...

Hốc mắt lúc nãy rõ ràng là khô khốc, nhưng nước mắt không ngừng trào ra, cọ mắt Ilchar đến đau xót.

"C, ca..."

Trong mắt nam nhân hiện lên sự đau lòng, nhanh chóng đi qua ôm lấy cậu vào lòng, dịu dàng an ủi. "Không cần khóc, có anh ở đây rồi."

Vừa dỗ, hắn vừa lo lắng nghĩ, không phải là do dáng vẻ vừa rồi của mình nên bị dọa chứ?

Nghĩ vậy, hắn liếc nhìn Erwin thong dong đứng ở một góc, thấy ánh mắt hắn sáng lên, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.

"Ca..." Ilchar dựa vào vai nam nhân, ánh mắt đỏ hoe, vẫn không ngừng thút thít.

"Được rồi được rồi, anh đưa em đi uống nước." Nam nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, sau đó bế bổng cậu lên, dưới ánh nhìn chằm chằm của Erwin mà rời đi.

Đến một căn phòng nhỏ sạch sẽ, nam nhân dừng lại, đặt Ilchar ngồi lên ghế, đang định xoay người đi lấy nước thì vạt quân phục chợt bị người kéo lại. Hắn kỳ quái cúi đầu, ánh mắt chạm phải đôi mắt trong suốt đầy lo lắng của Ilchar.

"Ngoan, anh chỉ đi lấy nước thôi." Nam nhân cười cười xoa đầu cậu, "Thả anh ra được không?"

Ilchar nghe được, lập tức bối rối buông tay ra, nhưng ánh mắt lại sáng rực dính chặt lên người nam nhân.

"Được rồi, chịu thua em đấy." Nam nhân bất đắc dĩ gật đầu, nhìn Ilchar vui vẻ nhảy xuống ghế liền cẩn thận dẫn cậu bước vào phòng bếp.

Bước vào bếp, nam nhân gõ nhẹ lên mặt kính thủy tinh trong suốt, một ly nước sạch lập tức xuất hiện, khiến cho Ilchar giật mình kinh ngạc.

"Em muốn biết cái này là gì à?" Nam nhân đưa ly nước cho Ilchar, thấy cậu gật đầu thì nói, "Đây là người máy nhà bếp, em muốn ăn uống cái gì thì nói với nó là được. Nếu không muốn phiền toái như vậy thì để anh giúp em cài đặt lại."

Hai mắt Ilchar lóe lóe, nhìn người máy kia giống như trẻ con nhìn thấy một món đồ chơi lạ lẫm.

Đúng lúc này, chuông cửa đột ngột vang lên, nam nhân đáp lại một tiếng, đi ra ngoài mở cửa, để Ilchar một mình trong bếp. Đến khi bóng hắn khuất sau cửa, Ilchar mới chậm rãi bước lại gần người máy kia, dùng một ngón tay chọt nhẹ lên mặt kính.

'Ting, chủ nhân, người muốn ăn gì ạ?'

Một giọng nam cứng nhắc đột ngột vang lên, Ilchar giật mình, hai mắt trừng to, vô thức lùi lại hai bước.

'Chủ nhân?' Không có ai trả lời, giọng nam kia lại vang lên. 'Ngài muốn ăn gì?'

"Ngươi..." Ilchar cảnh giác nhìn khối kim loại màu xám bạc trước mắt, "Là thứ gì?"

'Ta là người máy nhà bếp của ngài. Ngài muốn ăn gì?'

Ilchar sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, cảm thấy có chút hơi đói, liền đáp. "Có cơm không?"

'Vâng, xin chờ một lát.' Người máy đáp, sau đó một đĩa cơm chiên vàng óng liền xuất hiện, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn phòng.

Ilchar nuốt một ngụm nước miếng, vươn tay ra định cầm lấy chiếc muỗng ở bên cạnh đĩa cơm thì một tiếng cười khẽ chợt xuất hiện khiến cậu giật mình rụt tay về. Đưa mắt nhìn lên, thì ra là nam nhân.

"Tiểu Nhan, thật đáng yêu." Nam nhân mỉm cười bước vào phòng, theo sau hắn là Erwin.

Ilchar cúi đầu không nói, nhưng trong lòng lại âm thầm gạch chéo từ 'đáng yêu' trong lời của nam nhân, nhấc chân lên lùi ra xa hai người kia một chút.

"Bảo bối, con đang sợ hãi điều gì vậy? Lại đây nào." Erwin vẻ mặt từ ái ngồi trên một cái ghế nhỏ, vẫy tay với cậu nhưng Ilchar lại càng thêm né tránh, không khỏi nhún vai, quay sang bắt chuyện với nam nhân. "Damian, cậu về lúc nào thế?"

"Mới." Damian đáp gọn lỏn, đi tới kéo Ilchar vào lòng, sắc mặt nhu hòa. "Qua ăn cơm đi, không phải sợ gã ta."

Ilchar nhìn đĩa cơm thơm phức trước mặt rồi nhìn sang Erwin, lại suy xét đến tình trạng của dạ dày mình, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn theo Damian ngồi xuống bàn.

"Khi nào cậu quay lại quân đội đây?" Erwin mỉm cười nhìn Ilchar hấp tấp nhét cơm vào miệng đến mức hai má phồng phồng, hỏi.

Damian thoáng chững lại một chút, không đáp.

Erwin híp mắt, một tia sáng xảo quyệt nhanh chóng lóe lên rồi biến mất trong đáy mắt. Gã thoáng nhìn qua Ilchar, thấy cậu hoàn toàn không để ý đến hai người thì ghé sát vào tai Damian nói nhỏ.

"Số mệnh của cậu ta vốn đã được sắp đặt sẵn, cho dù cậu có dùng trăm phương nghìn kế cũng không thể thay đổi được đâu, ha ha."

Nghe được những lời này, nắm tay Damian nhanh chóng xiết chặt đến trắng bệch, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng ra, run rẩy. Còn Erwin thì cười đắc ý sải bước ra khỏi căn phòng.

Còn lại hai người trong phòng, Damian đột nhiên vươn tay ra ôm chặt lấy Ilchar, liên tục thì thầm. "Tiểu Nhan..."

"Ca..." Giọng nói hắn đầy bất lực và tuyệt vọng làm Ilchar đau lòng, vươn tay ôm lại hắn, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng, "Sẽ không rời xa anh nữa."

Khóe mắt Damian đỏ bừng, vùi đầu vào hõm vai cậu.

Đúng vậy, chúng ta... sẽ không bao giờ rời xa nữa.

.::.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com