Dam My Sau Khi Dai Tuong Quan Troi Buoc Voi He Thong Yeu Phi
Lúc còn ở hiện đại, bạn bè mỗi lúc có chuyện buồn đều tìm Lê Tứ Cửu tâm sự, Lê Tứ Cửu xem như là một thính giả có tâm. Tuy rằng không biết cách an ủi người khác nhưng được cái kín miệng, kiên nhẫn, cũng không đến nỗi hủy diệt mọi cuộc trò chuyện. Lê Tứ Cửu thức thời đáp: "Hoàng thượng quả thật là một người dịu dàng.""Trẫm nào có dịu dàng." Úc Tu Cẩm lắc đầu: "Các nàng ấy.....đều là bị người nhà dâng vào cung, người nào cũng không dễ dàng gì...trẫm không nên nói những lời như thế với họ."Lê Tứ Cửu hỏi: "Bị người nhà dâng vào cung?"Có vẻ như Úc Tu Cẩm không hề muốn nói, nhưng do dự hồi lâu vẫn là nói ra: "Ứng phi trước nay luôn bị người nhà dạy dỗ như một phi tần hậu cung, Hoàng Chiêu nghi tuy là đích nữ nhưng mẫu thân lại không được sủng ái, nên từ nhỏ đã học cách phô trương thanh thế."Những lời này đã nén trong lòng Úc Tu Cẩm rất lâu, như một rương hành lý bị nhét quá đầy, nên chỉ cần mở ra một chút, đồ vật bên trong liền tranh nhau nhào ra ngoài. Úc Tu Cẩm nói: "Nhà Lý Chiêu nghi đa phần là quan võ nhưng nàng lại thích cầm kỳ thi họa, tính cách nhút nhát hiền lành, ở nhà thường bị bắt nạt. Lần đầu tiên trẫm gặp nàng, trên tay nàng đều có dấu vết bị véo, trẫm không nhìn nỗi nữa nên mới đón nàng ấy vào cung.""Về phần Tiết Chiêu nghi.....nhà nàng ấy nhân khẩu ít ỏi, chỉ có một đứa con gái là nàng ấy. Lúc nàng ấy còn nhỏ chưa nhớ chuyện đã bắt đầu cùng với tổ phụ vào nam ra bắc, trong nhà nuôi dưỡng nàng như nam tử, đến nam tử còn không bì được với sự phóng khoáng của nàng ấy....Nhưng thế thì sao? Sau khi tổ phụ tạ thế, Tiết gia nghe được trẫm bắt đầu chấp chính liền coi nàng ấy như lễ vật mà dâng vào hậu cung của trẫm, tuy nói Tiết Chiêu nghi tuổi tác có hơi lớn nhưng coi như hiểu được nhiều chuyện hơn những nữ tử khác."Úc Tu Cẩm thở dài nói: "Nhưng trẫm lại giận dữ với bọn họ, quả thật không nên."Lê Tứ Cửu thấy Úc Tu Cẩm cụp mắt, biết rằng trong lòng hắn buồn bã. Y nghĩ một chút liền nói: "Thế này đi, vừa hay tiết trời mát mẻ, không bằng mọi như tụ lại như người một nhà, ăn một bữa, tán gẫu chút chuyện."Úc Tu Cẩm mắt phát sáng, tán thưởng nói: "Ý kiến của A Cửu không tồi, ngày mai trẫm liền bảo Thường Thuận Hải sắp xếp."Úc Tu Cẩm là thật lòng suy nghĩ cho những phi tử đó.Lê Tứ Cửu nhìn hắn, trong lòng kính phục, y thật lòng không xu nịnh mà nói: "Không ngờ rằng Hoàng thượng lại hiểu cho các nàng như vậy."Đôi mắt đen của Úc Tu Cẩm nhìn y, nhưng rồi lại lặng lẽ lắc đầu: "Nam tử nào có thể thật sự hiểu được nỗi khổ của nữ tử chứ? Trẫm nghĩ như vậy, chẳng qua chỉ là vì...." Hắn không nói lý do, chỉ dừng lại một chốc, rồi lại như quyết tâm hỏi Lê Tứ Cửu: "A Cửu có biết Nhiếp tướng quân không?"Nhiếp tướng quân? Đương nhiên Lê Tứ Cửu biết. Nhiếp tướng quân là đại tướng quân cùng thời với tổ phụ của Úc Tu Cẩm, lúc ấy thiên hạ hỗn loạn, phân tranh không ngừng, là Nhiếp tướng quân dùng đằng đẵng mười năm đổi lấy giang sơn thái bình. Nhưng khi thời thế bình ổn, Nhiếp tướng quân lại đột ngột biến mất, giống như trên đời không tồn tại người này. Vì chuyện quá mức thần bí, hậu thế xưng gọi "Chiến thần".Lúc Lê Tứ Cửu còn trong quân đã nghe qua nhiều chuyện của Nhiếp tướng quân, lúc đánh trận y còn tham khảo không ít mưu kế của Nhiếp tướng quân. Mỗi khi nhớ đến người này, Lê Tứ Cửu đều cảm thấy như là nam chính trong tiểu thuyết nam tần sảng văn, vừa thông minh vừa lợi hại. Nhưng sao lại đột nhiên nhắc đến Nhiếp tướng quân? Lê Tứ Cửu hiếu kỳ nhướng mày. Úc Tu Cẩm hỏi y: "Vậy A Cửu có biết, Nhiếp tướng quân thật ra là một nữ tử?"Nữ tử??????Lê Tứ Cửu kinh ngạc trợn to đôi mắt hẹp dài. Thấy y như vậy, Úc Tu Cẩm không nhịn được có chút muốn cười. Khóe môi khẽ nhếch lên ý cười nhàn nhạt, nói: "Thuở nhỏ trẫm thích đọc sách, sau khi tan lớp thường ngâm mình trong thư các, nhưng phát hiện kệ sách ở góc trong cùng có một chỗ màu sắc không đúng. Trẫm mở ra xem thì phát hiện bên trong có ba cuốn sách mỏng, đó chính là bản chép tay của Nhiếp tướng quân.""Chữ của Nhiếp tướng quân....rất giống với A Cửu. Vì có chút hiếu kỳ, lúc đó trẫm cũng buồn chán nên dựa vào hình dạng chữ viết mà đọc hiểu đại khái." Úc Tu Cẩm nói: "Mười năm chinh chiến, Nhiếp tướng quân chỉ dùng nửa quyển sách mỏng để ghi lại, đa số là những chuyện tâm đắc và cảm ngộ lúc đánh trận. Còn lại hai quyển rưỡi lại là...."Lê Tứ Cửu đã bị câu chuyện này hấp dẫn: "Lẽ nào là chuyện sau khi Nhiếp tướng quân mất tích? Sau đó xảy ra chuyện gì?"Úc Tu Cẩm gật đầu nói: "Đúng vậy. Sau khi vào kinh Nhiếp tướng quân quen biết Hoàng tổ, rất lâu sau đó tâm đầu ý hợp, Nhiếp tướng quân......liền thành phi tử.""Hai bản chép tay còn lại là Nhiếp tướng quân viết lúc ở hậu cung."Hai quyển sau không còn chí khí hăng hái như quyển trước, ngược lại có chút sầu khổ không thể nói ra. Dựa theo những gì Nhiếp tướng quân viết, nàng bị cuốn vào những tranh đấu vì tranh sủng, nàng không giận dữ mà chỉ viết: "Không có ai làm sai điều gì cả, tất cả đều là những kẻ đáng thương bị tước mất tự do trong thời đại này."Úc Tu Cẩm nói: "Lúc nhỏ trẫm không hiểu ý của câu nói này, chỉ phảng phất cảm giác được nỗi thống khổ của Nhiếp tướng quân. Nhưng khi cả trẫm và Ứng phi đều không nguyện ý lại không thể ngăn cản việc nàng vào cung, trẫm rốt cục mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này......Trẫm và Ứng phi, và cả những người khác, đều là những kẻ không có tự do như lời Nhiếp tướng quân nói."Úc Tu Cẩm nói: "Nhiếp tướng quân viết trong bản chép tay rằng 'Nam tử thật ra không thể thật sự hiểu được nỗi khổ của nữ tử', trẫm thấy lời của Nhiếp tướng quân khá có lý, để các nàng tiến cung, cũng chỉ là muốn các nàng bớt chút đáng thương."Úc Tu Cẩm ngày thường chẳng có chút biểu cảm gì nhưng lại có nội tâm tinh tế như thế...trong lòng Lê Tứ Cửu tràn ngập sự thán phục.Còn chưa đợi Lê Tứ Cửu nói chuyện Úc Tu Cẩm đã nói: "Không phải ngươi tò mò Nhiếp tướng quân đi đâu sao? Thật ra Nhiếp tướng quân chỉ ở trong cung một năm đã rời đi, từ đó về sau không có người nào biết tung tích nữa."Lê Tứ Cửu: "Rời đi?"Úc Tu Cẩm nói: "Điều mà Nhiếp tướng quân mong cầu là một đời một kiếp một đôi người, nhưng cho dù nàng và Hoàng tổ là lưỡng tình tương duyệt, Hoàng tổ vẫn chưa từng ngừng nạp phi."Úc Tu Cẩm vẫn còn nhớ Tiên hoàng cũng cực kỳ sủng ái Thái hậu, nhưng trong ký ức của hắn vẫn còn hình bóng Thái hậu cô độc rơi lệ vì Tiên hoàng đến cung phi tử khác. Úc Tu Cẩm nếm một hớp nhỏ nước sơn tra, nhìn hoa văn trên bàn, nhẹ giọng nói: "Trẫm, có cùng ý nghĩ với Nhiếp tướng quân."Lê Tứ Cửu hỏi: "Hoàng thượng cũng muốn một đời một kiếp một đôi người?"Úc Tu Cẩm gật đầu.Thân là Hoàng đế nhưng lại muốn kiên trì với thể chế một vợ một chồng, đây là giác ngộ cao cỡ nào chứ...Lê Tứ Cửu bừng tỉnh nói: "Cho nên Hoàng thượng mới chưa từng chạm vào thần? Thần còn nghĩ Hoàng thượng không được......."Lê Tứ Cửu biết mình lỡ lời nên đột nhiên im bặt. Y dè dặt nhìn Úc Tu Cẩm mới phát hiện vẻ mặt vốn ôn hòa của hắn đã trầm xuống. Hệ thống gấp gáp nói: [Đúng là, lắm lời! Ngươi là đồ lắm lời!! Ngươi có, mấy cái mạng, hả? Còn dám, ở trước mặt, hoàng đế, nói hắn không được! Ngươi, chán sống rồi?]Lê Tứ Cửu bị dọa đổ mồ hôi lạnh, trong lòng điên cuồng cầu nguyện Úc Tu Cẩm đừng chém đầu mình. Sau lưng Úc Tu Cẩm cũng thấm một lớp mồ hôi mỏng. Có một câu Thái hậu nói không sai, hắn mới mười chín, đương nhiên vẫn còn trong độ tuổi tin vào chuyện lưỡng tình tương duyệt. Hắn đọc bản chép tay của Nhiếp tướng quân bị cảm động sâu sắc, từ thuở thiếu thời đã thề phải cùng người mình yêu trải qua một đời, cũng chỉ muốn làm loại chuyện kia với người đó. Thế nên cho đến bây giờ hắn chưa chạm vào ai hết, đến cung của phi tử cũng chỉ là muốn qua loa với Thái hậu, mỗi lần đến cũng chỉ ngồi một nén hương rồi đi. Nhưng vì để xoa dịu Lê Tứ Cửu, hắn trước nay luôn giả vờ si mê thâm tình. Lê Tứ Cửu chắc hẳn cũng tin tưởng hắn, cho rằng hai người đang yêu đương nên mới ngoan ngoãn ở trong cung không tạo phản. Nhưng mà nói nhiều sai nhiều, lời vừa nãy của hắn chẳng khác nào nói thẳng cho Lê Tứ Cửu rằng: Ngươi không phải người mà trẫm thích cho nên trước nay trẫm mới chưa từng sủng hạnh ngươi.Lê Tứ Cửu cười như không cười. Trước ánh mắt tràn ngập thăm dò, Úc Tu Cẩm hít ngụm khí: "....trẫm, đúng là không được."Hắn phủ tay lên mu bàn tay của Lê Tứ Cửu, cay đắng nói: "Trẫm, không nguyện ý với người khác, cũng lực bất tòng tâm. Nhưng trẫm đối với A Cửu, thật ra trong lòng rất muốn, nhưng mà....nhưng mà quả thật là không được."[Giá trị sủng ái +100!!!]"Hoàng thượng....."Nghe nói nhiều người bởi vì công việc quá bận dẫn đến không thể "lên" được. Úc Tu Cẩm ngày nào cũng bận như thế này, không "lên" được cũng bình thường. Tuy rằng trong lòng Lê Tứ Cửu có suy đoán nhưng tận tai nghe thấy Úc Tu Cẩm nói lời này, cùng là nam nhân, y thấy Úc Tu Cẩm thảm quá trời. Nhưng Lê Tứ Cửu vừa đồng tình vừa thấy hơi ngượng ngùng, những lời vừa nãy chắc chắn là lời tỏ tình thâm tình mà Úc Tu Cẩm dành cho yTiểu hoàng đế đích thực là rất thích yHaizzz, bản thân quả là một nam nhân quyến rũ tội ác tày trời. --------------------Translator: Bả Tửu Đương Ca - 把酒当歌 (Wattpad: poxiaozhiqian)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com