TruyenHHH.com

Dam My Rot Cuoc Gap Duoc Em Edit

" Chào anh, xin hỏi anh có cần gì không?" - Giọng của một chàng trai trẻ tuổi vang lên. Văn Dư nãy giờ vẫn chăm chú đọc sách ngẩng đầu lên nhìn, đối diện anh là một đôi mắt long lanh tinh xảo, tràn đầy sức sống. Văn Dư lâp tức lấy lại tinh thần mỉm cười, " Cảm ơn, không cần." Nam tiếp viên hàng không mỉm cười, gật đầu, đứng dậy rời đi. Văn Dư nhìn chằm chằm bóng lưng cậu trai nọ, dung mạo xinh đẹp, vóc dáng đạt chuẩn, tuổi trẻ thật tốt mà! Anh cảm khái một hồi rồi lại cúi đầu đọc sách.

Nam tiếp viên đi vào buồng giải lao, hít sâu, bắt lấy cánh tay nam tiếp viên khác đang chuẩn bị đồ ăn cho khách " Anh Hàm, em hố nặng rồi!"

Lương Vận Hàm ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt lộ ra sự sủng nịnh, giọng ôn hoà vang lên. " Sao vậy? Anh ta nói gì?

Sùng Hân lập tức xụ mặt xuống, ủ rủ trả lời. " Anh ấy cư nhiên cự tuyệt em!"

"Hả!? Hiếm thấy có người từ chối mỹ nam số một của hãng hàng không chúng ta nha!"

" Anh Hàm à, anh không chịu an ủi em gì hết! Lần đầu tiên em chủ động đã bị cự tuyệt rồi!"

"Thật sự, anh không biết em thưởng thức anh ta ở điểm nào! Anh ta hình như cũng đâu phải gu của em?"

" Em cũng không rõ, anh ấy tuy không đẹp, nhưng lại toát lên khí chất. Vừa rồi khi nhìn thấy anh ta làm thủ tục lên máy bay đã cảm thấy " soái ca" rồi! Bình tĩnh! Nội liễm*! Đặc biệt là cặp mắt kia, long lanh sâu thẳm như hồ nước không thể thấy đáy! "

* Nội liễm: Sống nội tâm

" Em thật biết cách khuếch đại! Anh lại cảm thấy anh ấy không xuất sắc như em miểu tả đấy!"

" Đó là do anh không biết thưởng thức đàn ông!"

Lương Vận Hàm cười trừ, không thèm so đo với Sùng Hân. Cậu không thích đàn ông sao? Chính bản thân cậu cũng không biết, kỳ thực cậu chỉ theo đuổi một loại cảm giác khiến cậu rung động, cậu đã từng hỏi qua bản thân, tựa hồ cũng không quan tâm đối phương là nam hay nữ, thế nhưng 27 năm qua tâm vẫn như chỉ thuỷ*. Cậu trước sau vẫn là một người khá lạnh lùng, rất khó thân cận với ai, ngoại trừ Sùng Hân, chàng trai trẻ chỉ kém cậu 3 tuổi. Cậu ấy vừa là đồng nghiệp, lại vừa là bạn tốt, nhưng Vận Hàm đối với Sùng Hân như em trai hơn.

* Tâm như chỉ thuỷ : lặng yên không gợn sóng

Lương Vận Hàm yêu thích Sùng Hân bởi vẻ đẹp cùng sức sống luôn toát ra từ người cậu, giữa một đám đông cậu luôn được mọi người chú ý với vẻ ngoài bắt mắt, sự hoạt bát lại càng khiến người khác dễ dàng yêu thích cậu hơn. Cậu được mệnh danh là một trong tứ đại mỹ nam của hãng hàng không, người theo đuổi rất nhiều, thế nhưng cậu trước sau vẫn chỉ yêu thích đàn ông, điều này tất cả mọi người đều biết. Lương Vận Hàm rất khâm phục dũng khí của Sùng Hân, vì cậu có thể công khai xu hướng tính dục của chính mình. Là bởi vì tuổi trẻ nên không sợ? Hay là bởi vì thời đại đã đổi mới? Cậu cũng không rõ.

Cậu ngẩng đầu nhìn lướt qua người đàn ông Sùng Hân luôn miệng khen tràn đầy mị lực, đôi gò má cao ngạo, đang chăm chú đọc sách, tựa hồ tuổi cũng xấp xỉ nàng, thế nhưng toàn thân lại toát ra một loại khí chất đầy chín chắn. Tuy rằng không quá xinh đẹp, nhưng lại có khí chất . Vừa nãy lúc anh đi lướt qua cậu sau khi làm thủ tục lên máy bay, cậu mơ hồ cảm thấy trên người anh tựa hồ có một loại ngạo khí, nhưng lại bị vẻ ngoài bình tĩnh kia che giấu đi. Lương Vận Hàm chưa từng có hảo cảm với những người luôn thích che giấu về bản thân, bởi bản thân cậu là một người như vậy. 'Nói chung cũng không có gì đặc biệt mà, không biết Sùng Hân nhìn kiểu gì lại thấy anh ta tốt như vậy.' Lương Vận Hàm nghĩ thầm. Xã hội bây giờ có không ít người cố ra vẻ đạo mạo, không chỉ có đàn ông, mà ngay cả phụ nữ cũng vậy. Ai biết được anh ta có phải đang vui thầm vì được nam tiếp viên xinh đẹp đến bắt chuyện hay không? Thậm chí còn cố ý đè nén ham muốn cũng nên. Nghĩ tới đây Vận Hàm liền nhíu mày, sau đó chậm rãi tiếp tục công việc của mình.

"Anh Hàm, anh nói xem có phải anh ấy đã biết em cố ý tiếp cận không?"

"Biết, ai lại đi hỏi hành khách có cần gì không ngay sau khi máy bay vừa mới cất cánh? Sao em không hỏi người khác mà hỏi anh ta?" Lương Vận Hàm trừng mắt nhìn cô một hồi.

"Em chỉ muốn tạo chút bất ngờ, như vậy anh ấy mới chú ý tới em chứ!"

"Một đại mỹ nam thích gây sự chú ý như em, không muốn chú ý cũng khó lắm đó! Vừa nãy có không ít hành khách nhìn em không chớp mắt kìa!"

"Vậy cũng chưa chắc là nhìn em! Em thì lại thấy có không ít người cũng nhìn anh chằm chằm không chớp mắt! Muốn nói tới đẹp, trong hãng hàng không của chúng ta, anh là người duy nhất có thể khiến em cam bái hạ phong!"

"Em bớt dài dòng lại đi, làm việc nhanh lên!"

"Anh Hàm, em nghĩ là tình yêu của em rốt cuộc cũng đến rồi! Anh có thể dừng sử dụng công việc làm tan vỡ mùa xuân của em được không vậy!? Anh nói xem em làm sao mới có thể nói với anh ấy thêm mấy câu đây?"

Lương Vận Hàm mặc kệ cậu, tiếp tục công việc trong tay.

Văn Dư dụi dụi con mắt, chuyến này công tác khá căng, tổng công ty đột nhiên kêu anh phải đích thân bay qua báo cáo công tác, hiển nhiên không đơn thuần là báo cáo đơn giản như vậy. Bệnh tim của Chủ tịch đột nhiên tái phát phải nhập viện, khiến cổ phiếu của công ty liên tục rớt giá trong mấy ngày nay, các cổ đông hiển nhiên là đứng ngồi không yên. Chủ tịch năm nay đã 60 mươi tuổi, thế nhưng không có con nối dõi, nghe nói vợ ông trong một lần trị bệnh xảy ra biến chứng từ đó không thể mang thai, thế nhưng hai người vô cùng ân ái. Chủ tịch cũng không có bất kỳ hành vi phản bội nào. Văn Dư không biết còn có thể tin vào ái tình hay không, nhưng chủ tịch và vợ ông lại khiến người ta không thể không có cái nhìn khác về hôn nhân. Có điều có người đồn rằng ông có một người cháu trai bên ngoại, đã đi du học tại hải ngoại nhiều năm, lần này rất có thể sẽ tham gia vào ban giám đốc điều hành.

Văn Dư xoa xoa huyệt thái dương, không muốn lại nghĩ đến những thứ này, anh dốc sức phấn đấu nhiều năm như vậy, kết quả mới có được ngày hôm nay, trở thành " doanh nhân thành công" mà mọi người hằng ao ước, rất nhiều người nói anh rất chững chạc, không hề khớp với tuổi tác hiện tại. Chỉ có bản thân anh biết anh đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, và hy sinh tình yêu của mình như thế nào. Văn Dư yêu thích đàn ông, anh đã từng rất yêu một người , hận không thể đem hết thảy đều cho y, thế nhưng đối phương vẫn lựa chọn hôn nhân, Văn Dư hiểu, nhưng lại không nỡ buông bỏ, hai người lại tiếp tục làm bạn, ai cũng im lặng không đề cập tới cảm tình năm xưa. Nhiều năm trôi qua như vậy, Văn Dư biết từ lâu anh đã buông bỏ được rồi, thế nhưng người này sớm đã trở thành một thói quen ăn sâu vào cuộc sống của anh, kỳ thực anh vẫn luôn hy vọng có thể gặp được một người đủ dũng cảm yêu anh, thế nhưng vẫn chưa gặp được. Lâu dần cũng mất niềm tin mình có thể gặp được người đó, tâm cũng bắt đầu mệt mỏi.

Huống hồ trong xã hội này, còn chưa quá thoáng về quan điểm đồng tính. Văn Dư hằng ước ao có được những tình yêu đẹp như trong tiểu thuyết, chỉ có điều hiện thực thì hoàn toàn khác xa. Cảm giác động tâm, hình như đã lâu rồi anh chưa từng có, đời này còn có người có thể khiến anh động tâm sao? Văn Dư cười khổ. Anh yêu thích mỹ nam, thế nhưng càng yêu thích loại người có khí chất vừa cao ngạo vừa lạnh lùng, tiếp viên tuổi trẻ ban nãy không phải là không đẹp mà là quá có sức sống, trái tim bao lần bị tổn thương của anh đã sớm chìm giữa biển khơi, càng lớn tuổi thì càng không thể vùng vẫy nổi, mặc dù anh biết rõ nam tiếp viên đó rất có khả năng là cố ý tiếp cận anh, nhưng anh tạm thời còn chưa có hứng thú. Đương nhiên, cũng có thể anh đã suy nghĩ quá nhiều, dù sao tiếp viên trong khoang thương gia hạng nhất thì thường tố chất cũng không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com