TruyenHHH.com

Dam My Quoc Su Xuyen Thanh Quy Cong Tu Nha Giau


Cuối cùng Tạ Ngọc Bạch biết được khi bản thân bị tâng bốc "xuất sư", tại sao lại cảm thấy sắp mệt tới, không phải vì bóng ma còn để lại khi bạo quân lừa y thư pháp có thể "xuất sư", mà là bị anh hai Tạ đột ngột kiểm tra!

Đều tại bạo quân hạn chế tính đề phòng của bổn quốc sư!

Tạ Ngọc Bạch đổ lỗi lung tung, biết được Tạ Thầm Bạc còn muốn dẫn bạn đến, càng căng thẳng.

Anh trai khôn khéo vốn đã khó lừa gạt, phương pháp mát xa rốt cuộc có học hay không vừa nhìn là biết. Nếu như nói Tạ Thầm Bạc mang bộ lọc 7 phần với em trai, có lẽ còn có thể cứu vớt, nhưng nếu người bạn đó ăn ngay nói thật thì phải làm sao?

Đại quốc sư buổi chiều đi học luôn suy nghĩ đối sách, người hắt xì trong lớp ít hẳn, rất yên tĩnh.

Rất nhiều ánh mắt tìm tòi sùng bái nhìn về phía Tạ Ngọc Bạch, như thể y là vật phát sáng vậy.

Bùa cường thân kiện thể quả là có tác dụng, ban đầu một số người sắp bị cảm, ngủ trưa một giấc tỉnh dậy đột nhiên mũi thông cổ họng thoải mái, không còn dấu hiệu bị cảm nữa.

Đương nhiên điều này cũng có thể nói là do yếu tố tâm lý tích cực nên chiến thắng virus.

Nhưng như vậy lại phản ánh một vấn đề khác — —Vị trí của Tạ Ngọc Bạch trong lòng bọn họ lại cao như vậy sao? Thế mà bọn họ tin tưởng bùa cường thân kiện thể của Tạ Ngọc Bạch?

Tạ Ngọc Bạch đột nhiên lật hai trang sách, tiếng xoạt xoạt nhưng khá lớn.

Những người dòm ngó lập tức thu hồi ánh mắt, rụt cổ lại, đại ca đang nhắc nhở bọn họ học hành đàng hoàng.

Đang học đây! Học liền nè!

Buổi chiều Tạ Ngọc Bạch vừa tan học đã đi thẳng đến chỗ của Vương Phó Dương.

Thứ đang hot nhất tại Tiệm mát xa nhà họ Vương hiện nay là ngâm chân xua cái lạnh, nếu bạn đi ngang qua Tiệm mát xa nhà họ Vương mà không vào ngâm chân, vậy chắc chắn là bạn không yêu quý đôi chân của mình.

Vương Phó Dương biết phương thuốc của Tạ Ngọc Bạch thần kỳ, không ngờ rằng lại đỉnh như thế, ngay cả bản thân gã cũng không nhịn được phải ngâm một lần trước khi ngủ.

Ngay ban đầu khi đề cử ngâm chân, rất nhiều người già đến cọ hơi ấm chiếm chút lợi, nhưng đến buổi tối, bọn họ phát hiện lòng bàn chân không còn lạnh như băng, ngủ một giấc ấm áp cho đến lúc bình minh, càng yêu thêm loại giấc ngủ chất lượng khiến cho thể xác và tinh thần thoải mái này.

Một truyền mười, mười truyền trăm, trong lúc đang diễn ra chương trình miễn phí, người đến ngâm chân chen chúc đầy cả sảnh, Vương Phó Dương gấp rút mua một đống chậu ngâm chân.

Sau đó là thời kỳ thu phí, Vương Phó Dương vô cùng tâm cơ quảng cáo: "Một liệu trình là bảy ngày, phương thuốc ngâm chân tổ truyền của nhà chúng tôi, ưu điểm đó là bồi bổ nguyên khí không hại thân thể, ngâm một ngày trị phần ngọn, còn ngâm một liệu trình thì trị tận gốc."

Việc kinh doanh ngâm chân này cực kì hot, thậm chí mấy ngày nay còn có người đến trộm nước rửa chân về phân tích phương thuốc, ý đồ ăn cắp bản quyền, Vương Phó Dương cũng mặc kệ hắn.

Tiểu thiếu gia có nói, có thể trộm được chứng tỏ rất có bản lĩnh, đưa cho hắn ta cũng không sao cả.

Hôm nay là ngày đầu tiên đưa ngâm chân vào gói mát xa, rất nhiều người buông lời oán giận, nói Vương Phó Dương lòng dạ thâm độc, bán hàng theo gói.

Vương Phó Dương chỉ cười tủm tỉm: "Đường lớn ở phía đông, tôi không ép mua ép bán."

Vì ngâm chân, bọn họ chỉ đành cố mà nằm xuống giường mát xa.

Một tiếng sau ——

"Không hổ là tay nghề tổ truyền, trong giây lát khiến tôi cảm thấy gân cốt thoải mái, nhanh nhẹn! Cũng không đau chút nào, tốt hơn những tiệm mát xa hạ tay ấn vào bàn chân mình muốn chảy nước mắt."

"Vài người trẻ tuổi tin rằng càng đau càng tốt, cơ thể già nua của chúng ta không chịu nổi như vậy đâu, phải công nhận chiêu bài này của nhà họ Vương quá hay."

"Ông chủ Vương, có phải lúc trước ông thiếu tiền, không nộp phí sưởi ấm không vậy, cái đó lạnh lắm, hại mọi người đều không dám đến. Ông xem như vậy tốt hơn nhiều, gần đây tôi đau eo đều không tìm được thầy tốt để trị."

Tỉ lệ chuyển đổi từ ngâm chân sang mát xa cực cao.

Danh tiếng tiệm mát xa nhà họ Vương nhanh chóng tăng trở lại, nhân viên cũ quay về, Vương Phó Dương cũng chính thức lên quản lý, không còn tặng trứng gà và chậu rửa inox, đại sảnh chỉ đón tiếp khách hàng.

Khi Tạ Ngọc Bạch đến, Vương Phó Dương đang bận rộn, y bèn không quấy rầy gã, đứng một bên trộm mở Thiên Nhãn học tập.

Ấn, xoa, bóp, niết....

Nữ nhân viên mới đến Trần Dương có mối quan hệ tốt với lễ tân, thường tụ tập lại chia sẻ drama. Khi lao công đến muộn, các cô thường cùng nhau giúp đỡ quét dọn cách gian.

Lúc này cô không thấy Tạ Ngọc Bạch cách một bức tường, vừa tiêu độc giường nâng hạ, vừa nói: "Gần đây quê của chúng ta xảy ra chuyện lớn, một tiệm mát người mù bị niêm phong rồi."

Lễ tân ngầm hiểu: "Bị đội chống đồi trụy quét hả?"

"Không phải." Trần Dương thấp giọng nói "Là có khách hàng phát hiện, một nhà ba người mát xa kia không có mù. Rất nhiều khách hàng nữ thả lỏng cảnh giác, thay quần áo trước mặt bọn chúng, hình như đều bị chụp lại, một tên mát xa trong đó còn dùng hình chụp để uy hiếp, khách hàng nữ cũng là người hiểu biết, trực tiếp báo cảnh sát."

"Biết người biết mặt không biết lòng, còn giả vờ rất giỏi, khi nhìn trộm vậy mà mặt không đổi sắc, nhìn không chớp mắt, từng có tiền án. Tôi gọi điện thoại về nhà mẹ còn hỏi tôi, ở chỗ này chúng ta có gặp chuyện như vậy không."

Lễ tân: "Đây nào có phải là nhân viên mát xa, biến thái thì có. Cô đến chỗ chúng tôi là đúng rồi, ông chủ chúng ta nhìn thì béo nhưng lại rất chính trực nha, chuyện đập nát danh tiếng như vậy ông ấy có chết cũng không làm đâu. Ông chủ thứ hai của chúng ta, vị thần tiên nhỏ kia, quả thật là người mù, nhìn dáng vẻ rộng lượng của người ta, tôi còn cảm thấy cậu ấy xoa bóp cho người ta sẽ bị chiếm tiện nghi."

Trần Dương gật đầu: "Sau này nếu như thần tiên nhỏ muốn kinh doanh, chúng ta cần ít nhất một người cạnh cậu ấy, không thể để cậu ấy chịu oan ức."

Tạ Ngọc Bạch: "........"

Tâm tình phức tạp.

Bổn quốc sư không phải biến thái, không phải.

Đến lúc đó bổn quốc sư sẽ đóng Thiên Nhãn.

Nhưng nếu như đóng Thiên Nhãn, thì thực sự là người mù mát xa, độ khó học cấp tốc càng lớn.

Tạ Ngọc Bạch suy nghĩ, tới lúc đó tui sẽ mở Thiên Nhãn chút chút để nhìn đường, không nhìn thân thể người ta là được rồi.

Vương Phó Dương không giỏi mát xa người mù, gã đào ra một đĩa CD thời xưa, "Cô nhỏ của tôi khá am hiểu về mát xa người mù, cô không thu học trò, nhưng đã ghi hình phần lớn phương pháp mát xa rồi."

Vương Phó Dương nói: "Không bằng để tôi xem trước, sau đó cầm tay dạy cậu."

Dạy một người mù, Vương Phó Dương cũng không có lòng tin.

Tạ Ngọc Bạch: "Đã muộn rồi, tối nay tôi lấy về học tập. Tôi có cách đọc dữ liệu."

Vương Phó Dương yên tâm hẳn, Tạ Ngọc Bạch là thần tiên hạ phàm, nói không chừng đặt tay lên trên CD cảm nhận, toàn bộ video tự động vào trong đầu, giống như kết nối một USB khác vậy.

Nếu khi đi học gã có thể học tập hiệu quả cao như vậy, thì sẽ không bị ba đuổi theo tét mông rồi.

"Tiểu thiếu gia ở đây sao?" Lão trung y Tiền Khai Khang tìm đến cửa, vừa vui vừa buồn.

Từ sau khi khám bệnh cho Trịnh Phân và Tiết Tinh, Tiền Khai Khang lập tức nổi tiếng trên vòng bạn bè của hai người, người tìm đến ông không ngớt. Ông còn phải tự mình tuyển thêm một vệ sĩ.

Trong lòng Tiền Khai Khang hiểu rõ, tài năng bao nhiêu thì thu bấy nhiêu tiền, vẫn như lúc trước. Ông đã đứng đầu trong hàng ngũ trung y, có thể trị liền trị, không thể trị thì ăn ngay nói thật.

Nhưng người lần này đến tìm ông, trong nhà rất có tiền, Tiền Khai Khang nghĩ đến tiểu thiếu gia dường như đặc biệt yêu thích tiền mặt, bèn tới hỏi y có đồng ý ra tay không.

Tạ Ngọc Bạch khó xử nói: "Buổi tối tôi phải học tập."

Tiền Khai Khang: "Hai mươi vạn."

Tạ Ngọc Bạch: "Dù sao thì ngày mốt mới thi."

Cực kì giống học sinh đội sổ bị hẹn ra ngoài chơi hai ngày trước khi thi.

Đột nhiên Tạ Ngọc Bạch tràn đầy niềm tin, y học trung y, cực kì tinh thông kinh lạc mạch tượng, mát xa và châm cứu 500 năm trước là một.

Y là người thông minh như vậy, chờ nước đến chân mới gọi Phật Tổ kêu la chân đau.

Tạ Ngọc Bạch: "Bệnh nhân ở đâu?"

Tiền Khai Khang: "Bệnh viện, hắn vừa làm hóa trị xong, tiếp theo muốn dưỡng thân thể hồi phục nguyên khí, hóa trị quá thống khổ, bây giờ hắn thấy áo blouse trắng là sợ hãi, nói với người nhà hi vọng có thể trị liệu bằng trung y."

Tạ Ngọc Bạch tìm kiếm rất nhiều từ vựng về y học hiện đại, biết hóa trị là gì, "Kê thuốc điều dưỡng thân thể à, vậy được."

Có thể tìm đến Tiền Khai Khang, ít nhiều gì cũng quen biết Tiết Tinh và Trịnh Phân, để tránh bị lộ tẩy, Tạ Ngọc Bạch quyết định lần này giả làm học trò của Tiền Khai Khang.

Người tìm thầy thuốc tên là Đoạn Văn Diệu, năm nay 27 tuổi, gương mặt tái nhợt nằm ngủ say trên giường bệnh, cơ thể gầy yếu, ngay cả hơi thở cũng mỏng manh.

Nhà họ Đoạn cũng là ông trùm giới truyền thông, Đoạn Văn Diệu du học về vừa vào công ty làm việc được hai năm, đã bị chẩn đoán mắc ung thư.

Cha mẹ Đoạn tha thiết vây quanh Tiền Khai Khang, họ cũng không phải là tin vào trung y, nghề này có chuyên môn, có thể trị dạ dày cho Trịnh Phân, không chắc là giỏi về dưỡng cơ thể sau hóa trị, nhưng con trai nhỏ nói muốn dùng trung y, vì để Đoạn Văn Diệu phối hợp trị liệu, không tin cũng phải tin, còn phải thể hiện thái độ tích cực, tin chắc anh nhất định sẽ khỏe lại.

Tiền Khai Khang tự chẩn đoán trước, đợi lát nữa lấy danh nghĩa cho học trò nhỏ học tập, để Tạ Ngọc Bạch xem mạch một lần.

Ông muốn học y thuật của Tạ Ngọc Bạch, đầu tiên phải hiểu rõ cơ thể bệnh nhân, mới có thể học càng tốt phương thuốc mà Tạ Ngọc Bạch kê đơn, hấp thụ tinh túy trong đó.

Vì vậy Tiền Khang Khang quan sát rất nghiêm túc.

Ba người họ vây quanh giường bệnh, Tạ Ngọc Bạch không đến gần, y đeo kính râm và khẩu trang, hoàn toàn không nhìn rõ dáng vẻ, giống như minh tinh đi ra đường vậy, lộ ra đôi lông mày đẹp như dao cắt lá liễu.

"Học trò, con qua đây xem thử." Tiền Khai Khang gọi y, "Ông bà đánh thức cậu ấy đi, tôi muốn hỏi vài câu."

Mẹ Đoạn có chút không vui, con trai khó khăn lắm mới ngủ được, đôi thầy trò này sao lại đến vào buổi tối chứ.

Bà cẩn thận đánh thức Đoạn Văn Diệu, Tạ Ngọc Bạch hỏi anh vài câu.

Mẹ Đoạn nhìn thấy Tạ Ngọc Bạch còn mang kính râm, sầm mặt: "Không phải để cho thầy của cậu tới hỏi sao?"

Tiền Khai Khang vội vàng nói: "Loại câu hỏi căn bản này, ai hỏi cũng như nhau, học trò nhỏ của tôi gần giỏi hơn tôi rồi."

Mẹ Đoạn không chịu thua, cả quá trình đều nhìn chằm chằm Tạ Ngọc Bạch, giống như con của bà mà trả lời Tạ Ngọc Bạch một câu là ngắn đi một năm dương thọ vậy.

Đoạn Văn Diệu ốm yếu lễ phép nói: "Mẹ, con thấy trình độ của tiểu tiên sinh cũng rất cao, mẹ không cần lo lắng."

Đợi Tạ Ngọc Bạch thăm dò xong, Tiền Khai Khang bèn nói: "Đã biết rõ tình huống cụ thể của bệnh nhân, phương thuốc cần thời gian khoảng một đêm, sau khi viết xong, ngày mai Đoạn phu nhân hãy nhờ người đến lấy."

Ra khỏi phòng bệnh, Tiền Khai Khang thì thầm: "Tôi không nên đưa cậu đến đây, tiểu thiếu gia diệu thủ hồi xuân*, nhà người ta phải ba lần đến mời mới đúng."

*Diệu thủ hồi xuân [妙手回春]: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng

Tạ Ngọc Bạch ngược lại không để tâm, y cải trang có chút kì lạ: "Đưa tiền là được."

Hai mươi vạn, y muốn đổi thành vàng miếng cất dưới gầm giường.

Buổi tối chín giờ Tạ Ngọc Bạch mới về đến nhà, lấy cớ học mát xa xong thì đến nhà Lưu Phi làm khách.

Trong phòng Tạ Ngọc Bạch có máy tính, chỉ là lâu rồi không có người dùng, chú Vương giúp y bỏ đĩa CD vào, điều chỉnh xong, "Thiếu gia, sau khi video kết thúc thì cậu chỉ cần ấn nút này, là có thể chuyển sang video tiếp theo."

Tạ Ngọc Bạch: "Dạ được, cảm ơn chú Vương."

Khi Vương Bình rời đi mang theo vẻ lo lắng, hắn là một trong số ít những người trong cuộc, tiểu thiếu gia chưa học mát xa ngày nào, thật sự có thể học cấp tốc sao?

Hơn nữa còn là dựa vào "nghe" video để học cấp tốc.

Hoàn toàn khác với tưởng tượng của chú Vương, Tạ Ngọc Bạch nhấn tắt tiếng video, chỉ xem không nghe, video cũ đều không có phụ đề, cô nhỏ của Vương Phó Dương giọng có chút địa phương, Tạ Ngọc Bạch nghe không hiểu, cũng sợ âm thanh truyền ra bị anh trai phát hiện mình nước đến chân mới nhảy.

Bổn quốc sư xem là có thể hiểu ngay.

Tạ Ngọc Bạch tua nhanh vài chương, ngáp ba lần liên tiếp.

Y chỉ là một học sinh cấp ba 10 giờ là lên giường đi ngủ mà!

Buồn ngủ quá.

Thời lượng video quá lớn, quần áo của cô nhỏ nhà họ Vương có mùa hè có mùa đông, có thể thấy đã quay mấy năm rồi, quá đáng sợ.

Tạ Ngọc Bạch liếc nhìn một cái, không hài lòng với tiến độ theo thứ tự khẩn cấp thế này, quyết định đảo ngược lại.

Trước tiên học cái khó nhất, học được cách tóm tắt nội dung phía trước.

Y mở video thứ hai, tên cũng không quá giống với những video khác,

Nó tên là "hồi sức tim phổi", cũng không biết vì sao trộn lẫn trong đây.

"Bổn quốc sư biết rồi, đây là phương pháp điều dưỡng lục phủ ngũ tạng". Tạ Ngọc Bạch phân tích như thật, không chịu thừa nhận bản thân thiếu kiến thức.

Tạ Ngọc Bạch kéo thanh tiến độ, không chú ý đến phần giải thích phía trước, dù gì y cũng tắt âm, hết thảy giảng giải đều không nghe, chỉ xem động tác.

Video trước y xem qua đều là mát xa lưng, lần này khó lắm mới có một tư thế chính diện.

Đại quốc sư lúc này đã mệt mỏi muốn ngủ, híp đôi mắt cố gắng xem để học tập.

Nhìn tới nhìn lui video này là bước dễ nhất, công năng thần kỳ nhất, có thể dùng để cứu nguy tạm thời, Tạ Ngọc Bạch âm thầm ghi nhớ.

Chậc, còn cởi quần áo, còn muốn tìm điểm trung tâm trước ngực không nên nhìn, còn muốn cúi đầu.....

Đột nhiên, đại quốc sư biến sắc.

"Thói đời ngày nay, sao còn hôn miệng nữa vậy?"



Tác giả có lời muốn nói:

Thương tổng: Là phúc không phải họa

Kiến thức cần biết: Cấm sử dụng người thật luyện tập hồi sức tim phổi*

*Hồi sức tim phổi hay hồi sinh tim phổi (cardiopulmonary resuscitation – CPR) là một quy trình cấp cứu kết hợp giữa ép tim trong lồng ngực và thông khí nhân tạo (thổi ngạt), được sử dụng để cứu sống một người đã ngừng thở hoặc tim ngừng đập.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com