TruyenHHH.com

Dam My Nam Phu Bia Do Dan Xe Kich Ban Thieu Gia Gia Chiet Chi Chua Beta

Vinh Nhung thả cánh tay lên giường.

Điện thoại rơi xuống giường.

Cậu trở mình.

Chiếc hộp sắt đựng kẹo bạc hà lọt vào tầm mắt của cậu.

Vinh Nhung nhìn chằm chằm vào hộp kẹo bạc hà ấy một lúc lâu.

Cuối cùng, cậu với tay, lấy một viên từ trong hộp.

Bóc ra, đưa vào miệng.

Nằm ngửa ra, đầu lưỡi đẩy viên kẹo bạc hà, xoay quanh miệng một vòng.

Rồi lấy đôi môi giữ lại, thổi lên thành những tiếng huýt sáo trầm bổng.

...

Vinh Nhung vốn chỉ định ngủ thêm một giấc ngắn.

Kết quả là quên đặt báo thức.

Khi tỉnh dậy đã gần hai giờ.

Cậu cũng không kịp ăn trưa, vội vàng vào sảnh đúng lúc.

Vinh Nhung là người duy nhất trong các ứng viên đi xe lăn, buổi sáng cậu cũng là người đầu tiên nộp bài và rời đi, khiến người khác muốn quên cũng khó.

Khi Vinh Nhung xuất hiện ngay lập tức bị những ánh mắt tò mò hoặc nghi ngờ từ bốn phía nhìn vào.

Cậu tự động phớt lờ những ánh mắt rơi trên người mình.

Ghế ngồi buổi chiều không còn theo số thứ tự mà có thể tự do chọn vị trí mình muốn ngồi.

Vinh Nhung đến muộn, các vị trí khác đã kín chỗ, chỉ còn chỗ trống bên cạnh Quý Nguyên.

Biết được thân phận của gã, ngoài người quen sẵn là Viên Thời Hàm, những người khác căn bản không dám ngồi cùng vị trí với bậc thầy điều hương đã nổi danh này.

Bị hiểu nhầm là muốn dựa dẫm đã đành, sợ nhất là sẽ bị áp đảo hoàn toàn làm tinh thần sụp đổ.

Giống như buổi sáng, những người khác vẫn còn một nửa nguyên liệu chưa phân biệt được, Quý Nguyên thì chỉ còn một phần năm, tạo áp lực vô hình cho người thi đấu ngồi cạnh.

Không còn chỗ nào khác, Vinh Nhung điều khiển xe lăn tiến về chỗ trống cạnh Quý Nguyên.

Quý Nguyên chủ động đẩy ghế bên cạnh qua một bên để Vinh Nhung dễ dàng đưa xe lăn vào.

Vinh Nhung xoay xe lăn, trượt vào, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Quý Nguyên lấy một cái, càng không nói lời cảm ơn.

Viên Thời Hàm cảm thấy không đáng thay cho Quý Nguyên, hắn cất giọng đủ lớn để Vinh Nhung nghe thấy: "Nhìn đi. Lòng tốt của cậu đối với loại người này chẳng có ích gì đâu! Vì loại người như vậy, cơ bản là không có chút lòng biết ơn nào cả. Họ chỉ coi lòng tốt của người khác là lẽ đương nhiên thôi. Có lẽ trong lòng còn đang chế nhạo cậu là lo chuyện bao đồng nữa kìa."

"Thời Hàn..."

Quý Nguyên chạm nhẹ Viên Thời Hàm, ra hiệu cho bạn mình đừng nói tiếp.

Quá khó xử rồi, mọi người đều đang nhìn họ.

Vốn chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.

Vinh Nhung như điếc vậy.

Từ đầu đến cuối chẳng hề có phản ứng gì.

Viên Thời Hàm càng nhìn càng tức.

Nếu không phải đối phương từng dùng lời sắc bén châm chọc mình, Viên Thời Hàm thực sự nghi ngờ đối phương là người câm.

Vừa câm vừa điếc!

. . .

Buổi thi chiều vẫn kiểm tra khứu giác và trí nhớ.

Điểm khác là lần này sau khi ngửi mùi nước hoa mà ban tổ chức đưa ra, thí sinh phải nói ra tên của nước hoa, nguồn gốc của nó và càng nhiều thành phần trong nước hoa càng tốt.

Ngoài ra, sau khi thí sinh trả lời, giám khảo sẽ ngẫu nhiên đặt thêm một số câu hỏi.

Những gì Quý Nguyên nói với Viên Thời Hàm buổi sáng quả nhiên đã thành sự thật.

Bài kiểm tra buổi chiều thật sự đã tăng độ khó.

Quá khó rồi!

Nếu là những loại nước hoa nổi tiếng của các thương hiệu lớn, ít nhất người ta vẫn có thể nhớ tên và nguồn gốc của nó ngay cả khi không biết tất cả thành phần.

Nhưng nếu gặp phải những mùi nước hoa ít người biết đến thì đúng là mù mờ.

Hơn nữa, có thể đoán được ban tổ chức chắc chắn sẽ không chọn các loại nước hoa quá phổ biến.

Ngay cả những nhà chế tác nước hoa hàng đầu trên thế giới hiện nay cũng không thể biết hết tất cả các loại nước hoa trên thế giới chứ đừng nói đến việc phải xác định chính xác thành phần trong đó, quả thật là vô cùng khó khăn.

Độ khó của buổi chiều tăng lên rất nhiều so với buổi sáng.

Huống chi, "mỗi người có một khứu giác khác nhau".

Khứu giác của mỗi người có sự khác biệt, chẳng hạn cùng một loại nước hoa, có người sẽ ngửi thấy một rừng hoa rực rỡ, có người lại cảm thấy như mùi thuốc diệt côn trùng.

Có người ngửi thấy sự ẩm ướt của rừng mưa nhiệt đới, có người lại chỉ ngửi thấy mùi bùn đất.

Cũng có người nhầm lẫn mùi hoa dành dành trong nước hoa với mùi của các loại hoa khác.

Nói tóm lại, cảm nhận mùi hương của mỗi người khác nhau.

Thỉnh thoảng có thể còn nhầm lẫn khi phân biệt một mùi đơn lẻ, chứ đừng nói đến những loại nước hoa được pha trộn từ nhiều mùi hương.

Phần này chắc chắn là bất lợi cho những thí sinh ít tiếp xúc với nước hoa trước đây.

Nhưng thế giới này là vậy, không có sự công bằng tuyệt đối.

Những người mạnh mẽ sẽ luôn tìm cách nâng cao bản thân để thích nghi với quy tắc, chỉ có những người yếu mới than vãn sự bất công của quy tắc.

Hình thức thi cũng có thay đổi.

Buổi sáng không quá giới hạn thời gian, chỉ cần hoàn thành trước mười hai giờ là được.

Buổi chiều thì theo hình thức tính giờ.

Thời gian mười phút.

Sau mười phút, nước hoa trên bàn sẽ bị thu lại.

Tất cả các nước hoa đều được đặt trong những lọ không trong suốt giống hệt nhau, có nghĩa là không ai có thể nhìn vào chai hay màu sắc của nước hoa để có được chút gợi ý nào.

Điều này đồng nghĩa với việc mọi người không chỉ phải phân biệt các mùi hương trong thời gian ngắn nhất mà còn phải ghi nhớ chúng!

Khắc nghiệt, quá khắc nghiệt.

Vì mùi hương đầu thường có đặc trưng đại diện hơn, thành phần cũng tương đối đơn giản nên nhiều người đã đoán được mùi hương đầu, nhưng đến mùi hương giữa thì bắt đầu không chắc chắn, lắp bắp, chưa kịp trả lời xong thì thời gian đã hết.

Thất bại của người đi trước rõ ràng gây áp lực không nhỏ cho các thí sinh đi sau.

Có thể nói, việc VERSA chọn hình thức thi như vậy không chỉ kiểm tra độ nhạy về mùi hương của một nhà chế tác nước hoa mà còn gián tiếp kiểm tra khả năng chịu áp lực của thí sinh.

Dù gì một người chịu áp lực kém cũng không phải là lựa chọn hàng đầu để VERSA tuyển dụng làm nhà chế tác nước hoa đặc biệt.

Đến lượt Quý Nguyên.

Khác với những thí sinh khác lo lắng, lắp bắp, khi nói ra đáp án của mình, Quý Nguyên điềm tĩnh, tự tin.

Từ nhỏ gã đã tiếp xúc với nước hoa, năm hai mươi tuổi đã ra mắt loại nước hoa đầu tiên của mình, những năm qua cũng đã được mời tham gia không ít sự kiện ra mắt nước hoa của các thương hiệu lớn nhỏ.

Gã có một trực giác gần như bản năng trong việc phân biệt mùi hương.

Những lợi thế này đủ để gã dễ dàng vượt qua phần thi này.

Những người khác khi nói về mùi hương giữa và cuối thì có phần khựng lại, nhưng Quý Nguyên càng về sau lại càng trôi chảy, vì khi gã hồi tưởng mùi hương giữa, mùi hương cuối đã hiện lên trong đầu gã.

Quý Nguyên một hơi liệt kê ra hàng chục thành phần của nước hoa.

Nhưng ngay cả với Quý Nguyên, cũng có một vài mùi hương mà gã không thể nhận biết chính xác. Gã cầm chai nước hoa trên bàn lên nhưng không mở.

Vì theo quy tắc, khi hết thời gian, tất cả mọi người không được tiếp tục ngửi mùi.

Điều này cũng để đảm bảo tính công bằng.

Quý Nguyên chỉ có thói quen cầm chai lên mà thôi, hoàn toàn không có hành động nào vi phạm quy tắc.

Gã cầm chai nước hoa, vẻ mặt có chút phân vân, "Trong này có phải có thêm gỗ đàn hương, hoặc là vani không nhỉ? Tôi không dám chắc. Điều tôi có thể chắc chắn là, ở cuối nước hoa có một mùi nhẹ nhẹ như sữa từ thực vật, rất nhẹ, rất nhẹ. Có lẽ là có thêm gỗ đàn hương hoặc là vani. Xin lỗi, vì thời gian quá ngắn nên tôi không thể đưa ra phán đoán chính xác."

Về tên của nước hoa, Quý Nguyên cũng không thể trả lời.

Gã đã ngửi qua quá nhiều nước hoa, thật sự khó mà ngay lập tức từ "kho mùi hương" trong đầu tìm ra tên nước hoa đó.

Dù vậy, khả năng nhạy bén của Quý Nguyên với mùi hương đã đủ để khiến người khác thán phục.

Dù là nhà chế tác nước hoa xuất sắc nhất thế giới, không ai có thể tiếp xúc với tất cả các loại nước hoa.

Có vài mùi không chắc chắn là bình thường, có lẽ trừ nhà chế tác ra, chẳng ai có thể chính xác hoàn toàn tất cả các mùi hương trong một loại nước hoa.

Nhưng Quý Nguyên chỉ không chắc chắn hai loại hương thôi!

"Trời ơi! Quá đỉnh rồi!"

"Anh ấy không lẽ ngửi thấy mùi nước hoa của chính mình à? Sao lại quen thuộc đến vậy?"

"Sao có thể? Ban tổ chức không thể mắc lỗi đó được."

Viên Thời Hàm không hài lòng nói: "Mọi người nghĩ VERSA là gì vậy? Tuyển dụng nhà chế tác nước hoa đặc biệt trên toàn cầu mà lại ngấm ngầm giúp đỡ một người à? Tôi nói cho mọi người biết, ngay cả khi qua cách này vào được VERSA, không có thực lực vẫn sẽ bị loại khỏi đội ngũ chế tác nước hoa thôi. Nên Quý Nguyên sẽ không và cũng không cần phải làm vậy. Như vậy chỉ là phá hỏng danh tiếng của cậu ấy."

Huống chi với thực lực của Quý Nguyên, cậu ấy không cần phải có bất kỳ sự ưu ái nào cả."

Mọi người im lặng một lúc.

Đúng vậy, dù có ưu ái với thực lực của Quý Nguyên cũng chẳng cần.

Vậy chỉ còn một khả năng.

Anh ấy thực sự đã dùng chính khả năng của mình để ngửi ra được ngần ấy mùi hương!

"Quá đỉnh!!! Anh ấy vừa nói hết tất cả thành phần của chai nước hoa trên bàn rồi sao?"

"Ôi! Còn tham gia vòng bán kết làm gì nữa nhỉ? Có Quý Nguyên ở đây thì chúng ta đâu cần thi nữa."

"Nhỡ đâu VERSA không chỉ xét về thực lực mà còn xem xét cả các yếu tố khác nữa thì sao?"

"Không xét về thực lực chẳng lẽ xét về nhan sắc à? Cho dù xét về nhan sắc người ta cũng hoàn toàn áp đảo phần lớn chúng ta đó chứ?"

Quá đau lòng rồi, anh bạn.

Biểu hiện của Quý Nguyên khiến mọi người choáng váng hoàn toàn, hiện trường nhất thời trở nên náo nhiệt.

Ban tổ chức buộc phải lên tiếng nhắc nhở, yêu cầu mọi người giữ im lặng để không ảnh hưởng đến các thí sinh tiếp theo.

Sau vòng thi về trí nhớ và khứu giác, sẽ có một phần hỏi đáp ngẫu nhiên dành cho các thí sinh.

Câu hỏi dành cho Quý Nguyên là:

"Anh Kỷ cho rằng, loại nước hoa này có những thiếu sót nào trong khả năng biểu hiện không? Hoặc giả sử anh là nhà điều chế nước hoa của sản phẩm này, anh sẽ cải thiện sản phẩm này như thế nào?"

Các thí sinh khác cũng nhận được những câu hỏi tương tự.

Tuy nhiên, khi trả lời về tên loại nước hoa trước mặt mình, đã có thí sinh ngập ngừng, rất nhiều hương liệu hiện lên trong đầu nhưng không thể diễn tả chính xác nên câu hỏi này thường được trả lời rất rời rạc, thậm chí không ít thí sinh trả lời lạc đề.

Dĩ nhiên, trong số những người tham gia, không thiếu những nhà điều chế nước hoa từng có kinh nghiệm như Quý Nguyên, họ có tâm lý vững vàng hơn so với phần lớn thí sinh khác, trả lời những câu hỏi tương tự một cách tự tin.

Với Quý Nguyên, người đã là một nhà điều chế nước hoa, câu hỏi này thật dễ trả lời.

Gã chỉ cần cầm một chai nước hoa là có thể đại khái nhận định được những điểm mạnh, điểm yếu của nó.

Gã bắt đầu nói về những ưu điểm của loại nước hoa này, sau đó đưa ra phương án tối ưu hóa của mình.

Giám khảo liên tục gật đầu, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của Quý Nguyên.

Mọi người lần lượt trình bày.

Vì theo thứ tự chỗ ngồi, sau Quý Nguyên là đến Vinh Nhung.

"Thật đáng thương cho cậu em này. Ngồi sau ai không tốt nhưng lại ngồi ngay sau Quý Nguyên."

"Đúng vậy. Tâm lý của cậu ấy chắc sắp sụp đổ rồi."

"Nếu là tôi chắc cũng sụp mất thôi!"

"Nếu là tôi chắc đầu óc sẽ trống rỗng không nhớ nổi gì cả."

"Cậu ta là người đầu tiên nộp bài sáng nay, có lẽ cũng không phải dạng vừa đâu."

"Mạnh hơn Quý Nguyên á? Cậu nghĩ thế thật sao?"

Vì những tiếng bàn luận, giám khảo thậm chí bị át tiếng, phải ra hiệu cho người dẫn chương trình lên tiếng nhắc mọi người giữ im lặng, "Mong mọi người hãy tôn trọng thí sinh tiếp theo. Được chứ?"

Tiếng bàn luận dần nhỏ lại, hiện trường lại yên tĩnh trở lại.

Giám khảo: "Ngài Vinh, xin mời anh giới thiệu về loại nước hoa trước mặt mình."

Vinh Nhung cầm chai nước hoa nhỏ, "Loại nước hoa này là sản phẩm do Moira, nhà điều chế nước hoa hàng đầu của VERSA, độc quyền điều chế cho tiểu thư Tôn Văn, chị gái của cô ấy. Tên nó là "Đại tiểu thư". Hương đầu là nho, bưởi và hoa cam, kết hợp với hương hương thảo và hoa mạn đà la tạo nên sự tinh tế của mùi hương. Tôi còn có thể thấy phảng phất hương quế. Điều đặc biệt nhất là nước hoa còn có thêm bạc hà xanh, vừa mang vẻ gợi cảm, hoang dã nhưng vẫn không kém phần quyến rũ của phái nữ."

Sau khi giới thiệu đơn giản về nước hoa, Vinh Nhung bắt đầu hồi tưởng lại những mùi hương mà cậu ngửi được, bổ sung thêm các hương mà cậu chưa mô tả.

Khi ngửi loại nước hoa này, trong lòng Vinh Nhung cảm thấy thật trùng hợp.

Lần trước mùi hương trên người chị Tôn Văn để lại trong cậu ấn tượng rất sâu sắc.

Trước khi cậu rời đi, chị Tôn Văn còn tặng cậu một chai.

Câu hỏi này với cậu chẳng khác gì một câu tặng điểm.

"Sao? Cậu ta lại có thể ngửi thấy tác phẩm của Moria, nhà điều chế hương hàng đầu của VERSA?"

"Đây còn là loại nước hoa thiết kế riêng tư. Điều đó đồng nghĩa với việc hoàn toàn không có mặt trên thị trường. Tại sao loại nước hoa này không đặt trên bàn tôi chứ! Dù có không qua được vòng sơ khảo lần này, chỉ cần có vinh dự thấy được tác phẩm mới nhất của Moria cũng đã đáng lắm rồi."

"Thôi đi. Dù anh có ngửi thấy thì cũng đâu biết được đó là tác phẩm của Moria."

"Cũng đúng."

"Chỉ mình tôi là thắc mắc tại sao người này lại biết rõ mồn một về một loại nước hoa tùy chỉnh riêng như thế?"

"Phải chăng có người rò rỉ đề thi?"

"Đây là đi cửa sau rồi còn gì?"

"Không thể nào. Ai có thể dùng mối quan hệ ở VERSA chứ? Cậu thấy đấy, Quý gia làm việc cho VERSA từ đời ông nội nhưng ngay cả họ cũng phải tham gia cuộc tuyển dụng công khai để trở thành nhà điều chế hương ở đây."

Ngay tại trường thi của VERSA, các giám khảo cũng ít nhiều bất ngờ.

Loại nước hoa này đúng là tác phẩm của Moria, nhà điều chế hương hàng đầu của họ.

Nhưng như nhiều thí sinh đã nói, đây là loại nước hoa tùy chỉnh cá nhân mà người bình thường hầu như không thể tiếp cận được. Đó cũng là lý do họ chọn nó làm đề thi.

Miêu tả của Vinh Nhung quá chi tiết, đến nỗi đề thi này dường như được làm riêng cho cậu ta.

Điều đó khiến các giám khảo của VERSA phải xem xét nghiêm túc sự việc.

Tuyệt đối không có chuyện lộ đề thi

Một trong các giám khảo cúi đầu nhìn hồ sơ cá nhân của Vinh Nhung, sau đó ngẩng lên hỏi: "Ngài Vinh, tôi có thể hỏi làm thế nào anh biết về loại nước hoa này?"

Vinh Nhung không giấu giếm điều gì cũng không cần giấu giếm.

"Một tháng trước, tôi cùng bạn của anh trai tôi, chính là anh Tôn Khỉ, em trai của cô Tôn Văn đến thăm cô ấy. Tôi rất may mắn đã được gặp cô ấy. Khi đó cô ấy đang dùng loại nước hoa này. Vì hương thơm của nó quá đặc biệt nên tôi không thể không mạo muội hỏi về tên loại nước hoa cô ấy dùng. Cô Tôn rất thân thiện, cô ấy trả lời tường tận câu hỏi của tôi. Khi đó, cô Tôn chỉ nói rằng loại nước hoa này là món quà do em gái cô ấy đặc chế cho sinh nhật của cô. Dĩ nhiên, lúc ấy tôi không biết cô Tôn là chị của Moria. Cho đến khi tôi vô tình xem một cuộc phỏng vấn cá nhân của Moria, trong đó cô ấy đề cập rằng đã từng tặng cho chị mình một loại nước hoa, tên là 'Đại tiểu thư'."

Trong số năm giám khảo tại hiện trường, có hai người đã gặp Tôn Văn.

Còn ba người chưa từng gặp, cũng nghe nói về người phụ nữ quyết đoán trong thương trường ấy.

Một bông hồng gai của phương Đông.

Thân thiện, gần gũi?

Các thí sinh bắt đầu đố kỵ không thôi.

"Trời ạ! Người này quả là may mắn! Một tháng trước cậu ta đã gặp được chủ nhân của loại nước hoa tùy chỉnh này!"

"Sao tôi không có được vận may như vậy!"

Quý Nguyên nhíu mày: "Không phải thế đâu. Ngay cả khi cậu ấy thực sự tình cờ gặp cô Tôn, biết tên và nguồn gốc loại nước hoa này thì đó cũng là chuyện của một tháng trước.

Nếu là các cậu, khi ngửi thấy nước hoa đó ngay lập tức có nhớ ra đây là loại nước hoa các bạn từng ngửi thấy trên ai đó cách đây một tháng không?

Chưa chắc.

Huống hồ, mùi hương từ lọ nước hoa và mùi sau khi xịt ra cũng khác biệt, đôi khi khác hẳn nhau.

Nhưng cậu Vinh vẫn nhận ra chính xác tên nước hoa.

Điều này cho thấy cậu ấy có sự nhạy cảm rất cao với mùi hương.

Thêm nữa, với tư cách là nhà điều chế, chúng ta ngửi rất nhiều loại hương mỗi ngày.

Tìm lại một mùi hương từng gặp từ ký ức hương thơm không phải là việc dễ dàng.

Nói là vận may, chi bằng nói thực lực của cậu Vinh không thể coi thường.

Đôi khi, may mắn cũng là một phần của thực lực."

Khi Quý Nguyên đang nói, Viên Thời Hàm cứ thầm thúc giục: "Cậu tỉnh táo lại đi? Sao lại đứng về phía người này?"

Quý Nguyên nghiêm túc đáp: "Tôi chỉ nói sự thật khách quan thôi."

Vị giám khảo ngồi giữa hỏi: "Tôi mạn phép hỏi thêm, lần gặp đó của anh và cô Tôn kéo dài bao lâu, sau đó có gặp lại không?"

"Tổng cộng... chưa đầy một tiếng? À, sau đó chúng tôi chưa gặp lại lần nào."

Giám khảo hơi ngạc nhiên: "Điều này có nghĩa là anh chỉ gặp cô Tôn một lần, và thời gian tiếp xúc chưa đến một tiếng vậy mà anh vẫn nhớ rõ mùi nước hoa cô ấy dùng hôm đó và nhận ra nó là cùng loại với mùi hương trong tay anh hiện tại, phải không?"

"Đúng vậy."

Vinh Nhung nhếch môi: "Một lần, là đủ để mũi tôi ghi nhớ mùi hương đó rồi."

"Thằng nhóc này cũng quá ngông cuồng rồi!"

"Người ta có vốn để ngông đấy!"

"Vốn gì chứ?! Chẳng qua là may mắn hơn thôi!"

Vinh Nhung nhìn giám khảo và nói: "Bởi vì quả thực quá trùng hợp nên nếu mọi người thấy không công bằng với người khác, tôi sẵn sàng nhận một lọ nước hoa khác và làm lại một câu hỏi khác."

Thực ra, trước khi Vinh Nhung rời đi hôm đó, Tôn Văn còn rộng rãi tặng cậu một lọ.

Nhưng vì gần đây Vinh Nhung bận rộn nên chưa có thời gian thưởng thức kỹ lưỡng loại nước hoa đó.

Vì vậy, đúng là chỉ dựa vào một lần ngửi mà cậu có thể nhớ lại mùi hương trên người Tôn Văn ngày hôm đó và dễ dàng nhận ra mùi hương này trong bài kiểm tra nhận biết mùi hương chiều nay.

Giám khảo lắc đầu: "Cuộc thi của chúng tôi tương đối công bằng, mỗi người đều có khả năng được phân loại nước hoa quen thuộc hoặc không quen thuộc như nhau. Dù có người ngửi qua mùi hương này, thì đó cũng dựa trên kiến thức hương thơm tích lũy trước đó. Chúng tôi sẽ không yêu cầu anh ngửi lại chỉ vì anh từng ngửi thấy nó."

Tiếp đó, vị giám khảo này thì thầm trao đổi với người bên cạnh, sau đó một giám khảo khác hỏi tiếp: "Anh có thể cho biết điều gì ở mùi hương này khiến anh ấn tượng nhất và liệu anh có thích nó không? Xin hãy nói lý do yêu thích hoặc không thích."

"Đây là câu hỏi thật khó trả lời."

"Đây là tác phẩm của Moria mà."

"Đúng vậy, dù có không thích cũng sẽ trả lời là thích mà thôi, đúng không?"

Quả nhiên, chỉ nghe Vinh Nhung trả lời: "Cá nhân tôi rất thích tác phẩm này của Moria."

"Xem đi, đã bảo là cậu ấy sẽ trả lời thế mà."

"Đương nhiên rồi. Ai mà không thích tác phẩm của Moria chứ?"

Viên Thời Hàm cười khẩy: "Tưởng đâu cậu ta sẽ trả lời khác biệt hơn chứ."

Vinh Nhung không bận tâm đến tiếng xì xào xung quanh: "Về lý do thích..."

Vinh Nhung cười: "Nói ra có thể không phải phép nhưng tôi muốn nói rằng điểm thành công nhất của mùi hương này chính là nó được cô đại tiểu thư Tôn Văn sử dụng. Nếu không phải cô Tôn, có lẽ nó sẽ không quyến rũ đến vậy.

Thật lòng mà nói, nếu tôi ngửi thấy mùi hương này đầu tiên, nó có lẽ đủ gây ấn tượng cho tôi nhưng có thể không khiến tôi rung động đến vậy. Mở đầu của nho, bưởi và hoa cam đã rất đặc sắc rồi, thêm vào hương hương thảo và hoa cà dại khiến mùi hương trở nên lộng lẫy hơn.

Ấn tượng nhất là sự thêm vào của bạc hà tươi. Nó khiến hương nước hoa này có nét gợi cảm mà vẫn thoáng chút thanh khiết nhưng không gây cảm giác xa cách.

Loáng thoáng, còn có thể bắt gặp chút ít bóng dáng của quế.

Sống động và quyến rũ.

Trong các tác phẩm văn học, các văn nhân thường dùng bốn chữ này để miêu tả vẻ đẹp hương sắc của người đẹp. Chúng ta dễ dàng dùng trí tưởng tượng để phác họa, miêu tả vẻ đẹp của người đẹp. Nhưng hẳn là phần lớn mọi người đều khó mà hình dung được, hương thơm trên người đẹp ấy là hương gì.

Cho đến khi tôi ngửi thấy mùi hương của "Đại tiểu thư" trên người cô Tôn Văn.

Tôi nghĩ, thực sự "sống động và hương sắc" hẳn phải là như vậy.

Vẻ duyên dáng, phong tình uyển chuyển, nét yêu kiều mê đắm.

Vinh Nhung đặt chai nước hoa xuống, nở nụ cười với các giám khảo: "Nói cho cùng, nước hoa là một vật vô tri. Chỉ khi tiếp xúc với làn da của con người, nó mới bộc lộ sức sống thực sự của mình. Tác phẩm 'Đại tiểu thư' này quả là một tác phẩm xuất sắc nhưng nhờ có sự thể hiện của cô Tôn Văn mùi hương ấy mới thật sự trở nên linh động, lúc ẩn lúc hiện, ngập ngừng như muốn nói mà thôi."

Năm vị giám khảo tại hiện trường đều để lộ ánh mắt ngạc nhiên thích thú.

Đối với một người trẻ tuổi như Vinh Nhung mà nói, có thể có được nhận thức như vậy quả là hiếm có.

Đúng thế.

Nói cho cùng, dù là loại nước hoa cao cấp hay độc đáo đến đâu, nó vẫn là một vật vô tri.

Chỉ có người sử dụng mới có thể thực sự khiến nó bộc lộ sức quyến rũ thực sự của mình.

Điều này hoàn toàn phù hợp với triết lý lâu nay của VERSA.

Những mô tả của Vinh Nhung đã thành công khơi dậy sự tò mò của mọi người về sản phẩm "Đại tiểu thư" của MORIA và về chính cô Tôn Văn.

Rốt cuộc, là mùi hương nào, là người đẹp như thế nào mới có thể xứng đáng với bốn chữ "sống động và hương sắc"?

Một vị giám khảo khẽ mỉm cười, "Được rồi, chúng tôi đã biết anh thích loại nước hoa này như thế nào rồi. Nếu chấm điểm, anh sẽ chấm bao nhiêu điểm? Anh có cho rằng nó có điểm gì thiếu sót không? Nếu là anh, anh sẽ tối ưu hóa công thức nước hoa này như thế nào?"

"Tôi cảm thấy với trình độ hiện tại của mình, tôi không có tư cách chấm điểm cho tác phẩm này, nó đã là một tác phẩm hoàn hảo rồi, không đến lượt tôi đánh giá."

Giám khảo mỉm cười thân thiện.

Nhiều thí sinh khi gặp câu hỏi này, để thể hiện trình độ điều chế hương của mình thường sẽ đánh giá và đưa ra quan điểm cá nhân về nước hoa.

Còn Vinh Nhung thì lại thẳng thắn thừa nhận trình độ hiện tại chưa đủ để chấm điểm, thậm chí không đưa ra ý kiến nào. Đây có lẽ là người đầu tiên làm vậy.

Viên Thời Hàm khẽ cười nhạt: "Cũng coi như cậu ta biết tự lượng sức mình."

Quý Nguyên chạm nhẹ vào Viên Thời Hàm, ra hiệu cho hắn đừng nói gì thêm.

Một giám khảo khác tiếp tục hỏi: "Ý của anh là, tác phẩm này đã rất hoàn thiện và hoàn mỹ, hoàn toàn không cần cải tiến gì thêm sao?"

"Trên đời này có tác phẩm điều chế hương nào là hoàn mỹ nhất không? Tôi không biết. Vì đây là một câu hỏi quá chủ quan. Mùi hương không giống như hình ảnh hay ngôn từ, dễ dàng được thể hiện một cách chính xác. Nó giống như một tinh linh biến đổi, là dòng chảy, khó mà định nghĩa chính xác.

Một loại nước hoa có thể chiếm trọn trái tim con người đến mức nào, thời gian sẽ tự nhiên đưa ra câu trả lời hoàn hảo nhất.

Sức hấp dẫn của việc điều chế hương cũng nằm ở đó, phải không?

Loại hương yêu thích và hài lòng nhất, luôn là trong lần khám phá tiếp theo."

"Wow! Câu hỏi này cũng có thể trả lời như vậy sao?"

"Sao mình không nghĩ ra chứ!"

"Haiz. Lát nữa tụi mình chắc chắn không thể trả lời thế này. Câu hỏi này quá chủ quan, chàng trai nhỏ này đang nói lên quan điểm cá nhân của cậu ấy, nếu chúng mình cũng trả lời vậy, chắc chắn sẽ bị giám khảo trừ điểm ấn tượng. Khó quá..."

Câu trả lời của Vinh Nhung đầy chân thành.

Giám khảo mỉm cười, "Được rồi, cảm ơn câu trả lời của anh. Chúng tôi không còn câu hỏi nữa. Thí sinh tiếp theo là..."

. . .

Nếu nói rằng trong phần thi đầu tiên, sự rời đi sớm của Vinh Nhung vẫn còn bị xem như chỉ là hành động khoa trương của một cậu trai trẻ muốn thể hiện, thì sau phần thi thứ hai không còn ai nghi ngờ về thực lực của cậu nữa.

Nhiều người tại hiện trường đều cho rằng, dù cuối cùng Vinh Nhung không được chọn làm nhà chế tác nước hoa đặc biệt của VERSA thì với tài năng của cậu, chắc chắn trong tương lai giới nước hoa sẽ dành cho cậu một vị trí xứng đáng.

Nhiều người đều muốn nhân cơ hội khi cậu chưa nổi tiếng để tạo mối quan hệ thân thiết với cậu.

Xét cho cùng, trong thời đại mạng xã hội này, mối quan hệ chính là tài sản.

Vì vậy, khi kết thúc phần thi đầu tiên, nhiều người đã tìm đến Quý Nguyên để xin số WeChat của gã, còn sau phần thi thứ hai, xung quanh Vinh Nhung đã có rất nhiều người tụ tập.

So với Quý Nguyên, một nhà chế tác nước hoa nổi tiếng, tất nhiên việc kết thân với Vinh Nhung – một sinh viên còn chưa được biết đến nhiều – sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bằng không, đợi đến khi Vinh Nhung thành danh rồi mới muốn làm quen thì sẽ khó hơn nhiều.

Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người nhận ra rằng, suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm.

Vì họ phát hiện ra, chàng trai mới vào nghề này hoàn toàn không dễ tiếp cận!

Khi buổi sáng họ xin Quý Nguyên số WeChat, Quý Nguyên ít nhất cũng lịch sự từ chối khéo léo, nhưng cậu trai lại thẳng thắn từ chối bằng một câu: "Tôi không thêm người lạ." Dứt khoát cự tuyệt!

"Chậc, kiêu ngạo cái rắm! Làm như bây giờ cậu ta đã là nhà chế tác nước hoa của VERSA rồi vậy!"

"Đúng rồi đấy! Đến cả Quý Nguyên cũng không kiêu ngạo như vậy!"

"VERSA không thể nào chọn một người như vậy làm nhà chế tác nước hoa đâu!"

"Tôi cũng nghĩ vậy!"

. . .

Viên Thời Hàm kéo Quý Nguyên lại, cố ý không về phòng ngay mà đứng ở một góc khuất lắng nghe những lời bình phẩm khinh miệt của các thí sinh về Vinh Nhung.

Viên Thời Hàm cười hả hê: "Haha. Quý Nguyên, cậu nói xem tên họ Vinh đó rốt cuộc đã làm gì? Mới trong thời gian ngắn như thế đã chọc giận bao nhiêu người rồi. Cậu ta đúng là có bản lĩnh khiến người ta ghét."

Quý Nguyên nhìn về hướng Vinh Nhung rời đi: "Thật ra tôi khá ngưỡng mộ cậu ta."

Viên Thời Hàm thoáng tưởng mình nghe lầm: "Cậu nói cái gì? Ngưỡng mộ ai? Ngưỡng mộ thằng nhóc bất lịch sự đó ư?"

"Ừ. Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, không cần bận tâm đến việc có đắc tội người khác hay không. Tôi thì không làm được... lúc nào cũng vô thức nghĩ đến cảm xúc của người khác. Vì vậy tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy. À mà, tối nay chúng ta mấy giờ có vé tàu hỏa? Bây giờ có phải nên về phòng thu dọn hành lý rồi không? Như vậy thì ăn tối xong, làm thủ tục trả phòng là có thể lên đường."

"Tối hơn bảy giờ, cũng gần đến lúc về phòng thu dọn rồi. Sao thế, hối hận rồi à?"

"Hối hận gì?"

"Tất nhiên là hối hận vì đi tàu đến Thành Thường Minh rồi! Nếu chúng ta đi xe đã không cần phải đi sớm đến ga đợi tàu."

"Không đâu. Tôi thấy rất ổn mà."

. . .

Tàu hỏa từ Thành Thường Minh đi về Phù Thành.

"Phù Thành mưa rồi à?"

"Mưa to thật."

"Xui rồi, tôi không mang ô. E rằng sẽ bị ướt mưa mất thôi."

Vinh Nhung đeo tai nghe, đang nghe nhạc.

Sắp đến trạm, cậu tháo tai nghe ra.

Nghe thấy tiếng bàn tán của hành khách, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên bên ngoài đang mưa.

Cậu dùng điện thoại gọi cho tài xế.

Chợt phát hiện, điện thoại sắp hết pin.

Điện thoại còn chưa kịp kết nối máy đã tự động tắt nguồn.

Cậu cúi đầu nhìn, thì ra dây sạc của cậu không biết bị rơi ra từ lúc nào nên điện thoại hóa ra chưa hề được sạc.

Nhưng Vinh Nhung cũng không quá lo lắng, tài xế không liên lạc được với cậu, chắc chắn sẽ đợi cậu ở cửa ra của ga.

Tàu hỏa đến trạm.

Cậu đẩy vali đi ra từ lối phụ, đến cửa ra của ga tàu.

...

"Xui thật. Lại gặp cái thằng phiền phức này. Nhưng mà cái tên phiền phức đó hình như không bắt được xe kìa. Hahaha! Trời mưa lớn thế này để xem cậu ta đợi đến bao giờ!"

Nghe thấy tiếng phàn nàn của bạn mình là Viên Thời Hàm, Quý Nguyên vừa kết thúc cuộc gọi với tài xế gia đình cũng nhìn theo hướng bạn mình đang chỉ.

Vinh Nhung một mình kéo vali, đứng dưới hành lang của sảnh chờ.

"Này! Tôi nghĩ ra một ý này! Quý Nguyên, cậu giúp tôi trông hành lý một chút nhé!"

"Thời Hàm, cậu định làm gì?"

"Cậu cứ đợi mà xem!"

Đúng lúc tài xế của Quý Nguyên đến, gã vội dặn tài xế giúp mang hành lý của Viên Thời Hàm lên xe sau đó đuổi theo để ngăn bạn mình gây rối.

"Trời mưa thế này không dễ gì gọi được xe đâu nhỉ?"

Vinh Nhung đã đợi ở hành lang lối ra được một lúc rồi vẫn chưa thấy xe của mình đến.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu quay đầu lại.

"Có cần chúng tôi đưa một đoạn không? Kìa, xe Bentley phiên bản dài đấy. Dù có thêm vài người như cậu thì cũng ngồi vừa mà."

"Thời Hàm!"

Quý Nguyên vừa chạy đến vừa thở hổn hển.

Nghe bạn mình nói vậy, gã lập tức xin lỗi Vinh Nhung: "Xin lỗi, bạn tôi không có ý xấu gì đâu. Nhà cậu ở đâu? Mưa lớn thế này nếu tiện thì có thể ngồi xe chúng tôi..."

"Bíp —— Bíp ——"

Tiếng còi xe vang lên.

Một chiếc Bugatti Veyron quen thuộc dừng ngay bên cạnh Vinh Nhung.

Vinh Tranh che ô, từ trong xe bước xuống.

Đôi mắt Vinh Nhung hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Sao không phải là...

Tài xế đến đón cậu?

Xe dừng ngay bên cạnh.

Vinh Tranh bước vài bước đã đến trước mặt cậu.

"Sao không vào trong đợi?"

Anh khẽ chạm mu bàn tay lên má Vinh Nhung, nhíu mày: "Lạnh thế này..."

Vinh Nhung trở tay nắm ngược lấy bàn tay của Vinh Tranh: "Anh hai..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com