Dam My My Nhan Va Giao Su Cong Tu Nhu Lan Chua Beta
Hẹn hò đi xem phim có lẽ là chuyện mà cặp đôi nào cũng từng làm, bất kể là nam hay nữ.Khi Diệp Chuẩn mở lời, Chử Diễm đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ là không ngờ cậu đã mua sẵn vé từ trước.Hai người như những cặp đôi bình thường khác, mua nước uống và bắp rang bơ rồi vào rạp. Diệp Chuẩn chọn hàng ghế cuối cùng, trong rạp tối đen, hai người ngồi vào chỗ theo số ghế.Bộ phim mà Diệp Chuẩn chọn là thể loại trinh thám phá án — đúng gu của Chử Diễm. Lúc thấy vé phim, anh mới nhận ra mục đích của Diệp Chuẩn khi mấy hôm trước hỏi thăm gu xem phim của mình, trong lòng bất giác thấy ấm áp.Vì không phải phim hot nên trong rạp cũng chỉ lác đác vài người. Hai người ngồi ở hàng cuối, phía trước cũng chỉ rải rác vài người, dưới ánh sáng mờ mờ từ màn hình phim, có thể thấy bóng dáng lờ mờ của những người khác, cũng có thể thấy cặp đôi phía trước thỉnh thoảng lại hôn nhau.Diệp Chuẩn nhìn hai người đó một lúc, rồi nghiêng đầu ghé tai Chử Diễm thì thầm: "Tôi từng thấy trên Weibo có người nói trong rạp phim có camera hồng ngoại nhìn đêm đấy.""Ừm, chuyện bình thường." Chử Diễm hoàn toàn không bất ngờ."Quá đáng tiếc." Diệp Chuẩn có vẻ tiếc nuối, ra hiệu nhìn về phía trước, rồi khẽ nói, "Tôi cũng muốn hôn anh.""...." Chử Diễm liếc nhìn cặp đôi phía trước, nắm lấy ngón tay của Diệp Chuẩn đang cào cào vào lòng bàn tay mình, thấp giọng nhắc nhở, "Ở ngoài đường, đừng nghịch.""Ồ." Diệp Chuẩn gật đầu, rồi nghiêng người lại gần hỏi nhỏ, "Ý là về nhà thì được phải không, giáo sư?"Giọng Diệp Chuẩn ép rất nhỏ, mang theo một chút hơi thở ám muội, trong rạp phim tối mờ và không khí mập mờ lại càng thêm ghẹo người. Đúng lúc đó trên màn hình cũng vừa chiếu đến cảnh thân mật giữa nam nữ chính, cộng thêm cặp đôi phía trước đang đắm chìm trong tình tứ, khiến không khí giữa hai người cũng bắt đầu trở nên mờ ám.Chử Diễm khẽ nghiêng đầu, mượn ánh sáng từ màn ảnh, ánh mắt chạm vào ánh nhìn đầy chăm chú và dịu dàng của Diệp Chuẩn.Trong bầu không khí dịu dàng ấy, hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, Chử Diễm siết chặt tay Diệp Chuẩn, tốt bụng nhắc nhở một câu: "Hồng ngoại."Diệp Chuẩn: "..."Diệp Chuẩn ban đầu sững người, sau đó bật cười thành tiếng, cảm thấy câu nói ấy trong bầu không khí này hoàn toàn rất đúng chất giáo sư."Thôi thì để dành trước vậy." Cậu bóp nhẹ lòng bàn tay Chử Diễm rồi ngồi nghiêm chỉnh trở lại tiếp tục xem phim.Trong bóng tối, khóe môi Chử Diễm như thấp thoáng cong lên một chút, vẫn nắm lấy tay Diệp Chuẩn cho đến khi phim kết thúc.Chiều nay Chử Diễm không có tiết nhưng năm giờ trường có cuộc họp công chức để sắp xếp lịch nghỉ hè.Xem phim xong, Chử Diễm đưa Diệp Chuẩn về trước. Trước khi xuống xe, Diệp Chuẩn nói: "Tối nay ở quán bar còn việc, tôi không tới tìm anh nữa nhé, mai gặp."Chử Diễm nhớ ra hôm qua cậu nói đã thức tới ba giờ sáng, liền nhắc: "Đừng uống nhiều quá.""Yên tâm, anh cứ đi họp đi." Diệp Chuẩn nói xong chuẩn bị mở cửa xuống xe, tay vừa chạm vào tay nắm thì nghe Chử Diễm gọi: "Đợi đã."Diệp Chuẩn quay đầu lại nhìn, thấy anh đang nhìn mình chăm chú, liền đùa: "Sao vậy, không nỡ xa tôi à?""Tối tôi đến đón cậu." Chử Diễm nói."Hả?"Nghe anh nói muốn đến đón, phản ứng đầu tiên của Diệp Chuẩn là vui mừng, nhưng rồi lại thấy không ổn. Nghiêm Tuấn nói tối nay sẽ dẫn bạn đến bar tụ họp, chắc chắn sẽ chơi đến tận khuya. Nếu Chử Diễm đến đón thì cũng phải đợi đến khuya muộn. Bản thân cậu thức khuya rồi dậy sớm đi học cũng chẳng sao, nhưng lại không nỡ để Chử Diễm phải chịu mệt như vậy, liền nói: "Thôi, khuya lắm, mai anh còn phải lên lớp mà."Chử Diễm vẫn nói: "Tan tiệc thì nhắn tôi.""Có khi tới tận nửa đêm, với cả nếu có uống nhiều thì bên dưới cũng có người đưa tôi về, anh đừng lo, tôi...""Nếu uống nhiều thì gọi cho tôi." Chử Diễm cắt lời, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng mơ hồ có phần kiên quyết không thể từ chối.Trước đây, Diệp Chuẩn vốn không thích kiểu nói chuyện ra lệnh như thế. Nhưng bây giờ khi nghe từ miệng Chử Diễm, cậu không những không khó chịu, ngược lại còn thấy ngọt ngào có người quan tâm, có người muốn quản.Cảm giác này thật lạ. Nó khác với sự lải nhải kiểu thân tình của Tưởng Nguyên, mà giống như cảm giác thân mật giữa những người yêu nhau.Cậu lặng lẽ nhìn Chử Diễm một lúc, không kìm được mà chống tay lên ghế, nghiêng người sang hôn nhẹ lên môi anh, sau đó lại rút về, cười nói: "Được rồi, tối gặp.""Ừ, về đi." Chử Diễm gật đầu, lại dặn thêm, "Nhớ ăn tối.""Biết rồi, anh lái xe cẩn thận."Diệp Chuẩn xuống xe, nhìn xe Chử Diễm đi xa rồi mới quay người bước vào khu nhà. Vừa đi được mấy bước thì điện thoại reo lên.Là Nghiêm Tuấn gọi, ngoài chuyện tụ họp buổi tối, anh ta còn hẹn Diệp Chuẩn ăn tối chung, nói sẽ giới thiệu vài người quen, giờ gọi để nhắc cậu đừng quên."Biết rồi, lát nữa tôi qua thẳng đó." Diệp Chuẩn vừa nghe điện thoại vừa đi vào nhà. Buổi ăn tối là lúc sáu giờ, còn chút thời gian để tranh thủ chợp mắt."Cậu đang ở đâu? Lát nữa tôi qua đón." Nghiêm Tuấn hỏi."Không cần đâu, tôi gọi xe đi là được. Vậy nhé, cúp máy đây." Diệp Chuẩn cúp máy.Khách sạn mà Nghiêm Tuấn nói cách nhà Diệp Chuẩn không xa, cậu đi sớm nửa tiếng, đến nơi vừa đúng giờ.Đi theo phục vụ vào phòng bao, Diệp Chuẩn thấy ngoài mấy người quen của Nghiêm Tuấn thì còn có vài gương mặt lạ cậu chưa từng gặp.Những người quen thấy cậu tới liền trêu chọc cậu đến trễ tự phạt ba ly.Bữa tiệc nói là sáu giờ, nhưng mới còn mười lăm phút nữa. Diệp Chuẩn đến cũng không tính là muộn nhưng vẫn không từ chối, chào hỏi mọi người xong liền cạn ba ly rượu, khiến bàn tiệc ồ lên tán thưởng."Tiểu Chuẩn, để tôi giới thiệu vài người với cậu." Nghiêm Tuấn giới thiệu mấy người lạ mặt trên bàn, ngoài vài người là cấp quản lý của các công ty niêm yết, còn có cả vài cán bộ trong cơ quan nhà nước.Giới thiệu xong, Nghiêm Tuấn khoác vai Diệp Chuẩn, cười nói với mọi người: "Đây là anh em của tôi, Diệp Chuẩn, ông chủ bar 'Mục Sắc', rảnh thì mọi người nhớ đến ủng hộ nhé! Có ưu đãi đấy! Có gì cũng nhớ chiếu cố cậu ấy một chút.""Mấy chuyện đó là đương nhiên rồi."Mấy người kia đều cười cười, lên tiếng chào hỏi Diệp Chuẩn. Cậu cũng lịch sự nâng ly mời rượu từng người, tất cả đều hòa nhã đáp lại ngoại trừ một người trẻ tên Lục Thiệu, không nhúc nhích, nhìn ly rượu giơ đến trước mặt như không thấy, trong ánh mắt nhìn Diệp Chuẩn còn mang theo vẻ khinh thường.Diệp Chuẩn làm bar bao năm, tiếp xúc đủ kiểu người, dễ dàng nhận ra sự thù địch của đối phương, nhưng cũng không để bụng. Cậu thu lại ly rượu, quay sang chào người khác, mỉm cười nói: "Chỗ tôi chẳng lớn gì, nhưng lúc nào rảnh mọi người cứ tới chơi.""Nhất định sẽ tới.""Xì."Giữa tiếng cụng ly rôm rả, tiếng cười khẩy ấy không lớn nhưng vô cùng chói tai phát ra từ chính Lục Thiệu, người đã thờ ơ với lời mời rượu ban nãy.Ánh mắt Diệp Chuẩn nhìn sang, vừa hay chạm vào ánh nhìn của hắn. Ánh mắt đầy vẻ châm chọc ấy khiến cậu hơi nhíu mày, chưa kịp mở miệng đã nghe hắn nói: "Diệp Chuẩn, chẳng phải là ông chủ cũ của bar 'Mục Sắc' sao?"'Mục Thì', là tên quán bar trước đây của Diệp Chuẩn."Phải, là tôi." Diệp Chuẩn không rõ hắn có ý gì, nhưng vẫn lịch sự gật đầu nhẹ một cái.Nghe vậy vẻ mặt Lục Thiệu càng thêm đắc ý, nhìn cậu, giọng nói lộ rõ ác ý: "Nếu tôi nhớ không lầm, năm xưa 'Mục Thì' đóng cửa không chỉ vì chuyện tiền nong mà còn vì dính đến ma túy chứ gì?"Câu này vừa dứt, không khí trong phòng bao lập tức trở nên đông cứng. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Diệp Chuẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com