Dam My Me Luyen Khe Uoc Chu
Chương 3
4 năm sau. . .
"Thiếu gia, ngài nên dậy thôi, trễ rồi." Thanh âm trầm thấp cùng ánh sáng đột ngột tràn vào phòng đánh thức Mạch Nhĩ Luân đang nằm trên giường.
"Khẳng, vẫn còn sớm, kéo màn lại cho ta." Mạch Nhĩ Luân không kiên nhẫn ra lệnh, quay lưng về phía cửa sổ, còn không quên kéo chăn qua đầu che ánh nắng chói chang.
"Nhưng mà thiếu gia, thật sự trễ lắm rồi! Ngài nên rời giường, buổi chiều còn có hội nghị phải tham dự." Khẳng vẫn là tận tâm cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng người nằm trên giường một chút động tĩnh cũng không có. Khẳng lẳng lặng bước đến bên giường: "Thiếu gia, thực xin lỗi ." Vừa nói xong liền đưa tay nắm chặt chăn, dùng sức kéo ra.
"Khẳng, lạnh quá! Trả chăn lại cho ta." Mạch Nhĩ Luân vừa nói vừa giãy dụa muốn cướp chăn về.
Khẳng bất đắc dĩ nhìn Mạch Nhĩ Luân bởi vì lăn qua lộn lại, áo choàng tối hôm qua nghiêm chỉnh mặc trên người bây giờ chỉ miễn cưỡng che khuất nửa thân dưới, còn nửa thân trên hoàn toàn lộ ra ngoài, điểm trước ngực cũng vì tiếp xúc với không khí lạnh mà ửng đỏ.
"Thiếu gia, xin ngài chú ý ăn mặc một chút." Khẳng vừa sửa sang áo choàng cho Mạch Nhĩ Luân vừa nói, kỳ thật làn da trắng nõn của Mạch Nhĩ Luân cực kỳ câu dẫn người phạm tội, nếu không phải chính mình đã hầu hạ hắn nhiều năm thì có lẽ cũng không nhịn được.
yên tâm, sau này không cần nhịn
"Khẳng, để ta ngủ thêm một chút!" Mạch Nhĩ Luân nói xong liền thừa dịp Khẳng không để ý cướp chăn về, xoay người tiếp tục ngủ.
"Thiếu gia, thật sự trễ rồi, xin ngài rời giường đi. Chẳng phải tối qua ngài đi ngủ từ sớm sao?" Tối qua Khẳng ở kế bên hầu hạ đến khi Mạch Nhĩ Luân đi ngủ mới rời đi, nhớ không lầm lúc đó vẫn chưa quá khuya.
Nghe Khẳng nói, Mạch Nhĩ Luân vốn đang xoay người chuẩn bị ngủ tiếp đột nhiên hỏi: "Vừa vặn ngươi hỏi ta chuyện tối qua, đêm qua ngươi chạy đi đâu? Tại sao lúc ta qua phòng ngươi không thấy ai? Lúc đó ngươi đang làm gì?"
"Ta. . . . . Ta tối hôm qua. . . . ." Khẳng hoàn toàn không ngờ Mạch Nhĩ Luân đêm hôm lại đến phòng mình.
"Ta cái gì mà ta? Ngươi rốt cuộc làm cái gì mà không dám để người khác biết, nói mau!"
"Thiếu gia. . . ."
"Không nói được? Quỳ xuống cho ta, đợi khi nào ngươi nghĩ ra phải nói với ta thế nào thì nói." Mạch Nhĩ Luân nói xong liền xoay người thoải mái nằm trên giường.
"Tuân lệnh, thiếu gia." Khẳng lập tức quỳ xuống bên giường Mạch Nhĩ Luân, trong lòng không ngừng lo lắng, tuyệt đối không thể thành thật nói với thiếu gia tối qua mình qua đêm trong phòng một nam phó, nếu để thiếu gia biết mình thích đàn ông, không chừng sẽ bị hắn đuổi ra khỏi nhà.
(nữ phó là nữ giúp việc, nam phó là nam giúp việc)
"Nghĩ xong chưa?" Mạch Nhĩ Luân không kiên nhẫn hỏi.
"Thưa thiếu gia, tối qua Khẳng có việc đi ra ngoài một chút. . . ." Chính mình còn cảm thấy lý do này quá tạm bợ, thiếu gia mà tin mới lạ.
"Đi ra ngoài một chút? Ta ở trong phòng ngươi chờ ngươi tới hơn 3 giờ sáng, 'một chút' của ngươi hơi bị lâu." Mạch Nhĩ Luân ngồi trên mép giường trừng mắt nhìn Khẳng đang cúi đầu quỳ trên mặt đất.
"Khẳng, đừng để ta phải nhắc nhở ngươi, chó ta nuôi không được ta cho phép thì không được tự tiện ra khỏi cửa, hay là ngươi quên thân phận của ngươi là gì?"
"Không dám, thiếu gia, Khẳng là chó của ngài nuôi." Khẳng vừa mới nói xong lập tức cảm giác được một cái tát nóng cháy trên má phải "Đa tạ thiếu gia trừng phạt."
"Xem ra ta lâu rồi không xử phạt ngươi, ngươi càng ngày càng không có quy củ."
"Khẳng biết sai rồi, xin thiếu gia trừng phạt."
"Đi lại ngăn tủ lấy roi lại đây. Còn có, cái tên lần trước ngươi tìm quá kém, đánh có mấy roi đã xỉu mất. Lần sau mà lại như vậy ta sẽ bắt ngươi nằm ra cho ta thao!" Kỳ thật Mạch Nhĩ Luân vốn có máu SM, chẳng qua chưa từng xuống tay với Khẳng. Mỗi lần bị Khẳng chọc giận, Mạch Nhĩ Luân sẽ dùng roi quất y, nhưng trừng phạt vẫn chỉ giới hạn trong đánh bằng roi.
"Vâng, thiếu gia, Khẳng lần sau sẽ cẩn thận tuyển chọn người hầu hạ ngài. Nếu còn xảy ra chuyện như vậy thuộc hạ tuỳ thiếu gia trừng phạt."
"Đủ rồi, lấy roi lại đây cho ta, không đánh ngươi vài roi ngươi đúng là thiếu dạy dỗ." Vừa chuẩn bị đứng dậy đi lấy roi, một tràng tiếng gõ cửa bỗng đánh gãy động tác của Khẳng.
"Thiếu gia, lão gia gọi ngài chuẩn bị cùng đi ăn cơm trưa, Khẳng tiên sinh cũng đi cùng." Ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính của lão quản gia.
"Ta biết rồi, lui xuống đi." Mạch Nhĩ Luân đáp lại ngoài cửa xong liền ra lệnh cho Khẳng: "Đợi khi trở về sẽ hảo hảo trừng phạt ngươi. Bất quá nếu ngươi sau khi trở về biết điều mà nói rõ ràng đêm qua ngươi ở đâu làm gì, ta sẽ phạt nhẹ một chút, bằng không thì đừng trách. Bây giờ giúp ta thay quần áo, đừng để cha ta chờ lâu."
"Tuân lệnh, thiếu gia." Khẳng nói xong liền cầm đến âu phục, hầu hạ Mạch Nhĩ Luân thay quần áo.
4 năm sau. . .
"Thiếu gia, ngài nên dậy thôi, trễ rồi." Thanh âm trầm thấp cùng ánh sáng đột ngột tràn vào phòng đánh thức Mạch Nhĩ Luân đang nằm trên giường.
"Khẳng, vẫn còn sớm, kéo màn lại cho ta." Mạch Nhĩ Luân không kiên nhẫn ra lệnh, quay lưng về phía cửa sổ, còn không quên kéo chăn qua đầu che ánh nắng chói chang.
"Nhưng mà thiếu gia, thật sự trễ lắm rồi! Ngài nên rời giường, buổi chiều còn có hội nghị phải tham dự." Khẳng vẫn là tận tâm cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng người nằm trên giường một chút động tĩnh cũng không có. Khẳng lẳng lặng bước đến bên giường: "Thiếu gia, thực xin lỗi ." Vừa nói xong liền đưa tay nắm chặt chăn, dùng sức kéo ra.
"Khẳng, lạnh quá! Trả chăn lại cho ta." Mạch Nhĩ Luân vừa nói vừa giãy dụa muốn cướp chăn về.
Khẳng bất đắc dĩ nhìn Mạch Nhĩ Luân bởi vì lăn qua lộn lại, áo choàng tối hôm qua nghiêm chỉnh mặc trên người bây giờ chỉ miễn cưỡng che khuất nửa thân dưới, còn nửa thân trên hoàn toàn lộ ra ngoài, điểm trước ngực cũng vì tiếp xúc với không khí lạnh mà ửng đỏ.
"Thiếu gia, xin ngài chú ý ăn mặc một chút." Khẳng vừa sửa sang áo choàng cho Mạch Nhĩ Luân vừa nói, kỳ thật làn da trắng nõn của Mạch Nhĩ Luân cực kỳ câu dẫn người phạm tội, nếu không phải chính mình đã hầu hạ hắn nhiều năm thì có lẽ cũng không nhịn được.
yên tâm, sau này không cần nhịn
"Khẳng, để ta ngủ thêm một chút!" Mạch Nhĩ Luân nói xong liền thừa dịp Khẳng không để ý cướp chăn về, xoay người tiếp tục ngủ.
"Thiếu gia, thật sự trễ rồi, xin ngài rời giường đi. Chẳng phải tối qua ngài đi ngủ từ sớm sao?" Tối qua Khẳng ở kế bên hầu hạ đến khi Mạch Nhĩ Luân đi ngủ mới rời đi, nhớ không lầm lúc đó vẫn chưa quá khuya.
Nghe Khẳng nói, Mạch Nhĩ Luân vốn đang xoay người chuẩn bị ngủ tiếp đột nhiên hỏi: "Vừa vặn ngươi hỏi ta chuyện tối qua, đêm qua ngươi chạy đi đâu? Tại sao lúc ta qua phòng ngươi không thấy ai? Lúc đó ngươi đang làm gì?"
"Ta. . . . . Ta tối hôm qua. . . . ." Khẳng hoàn toàn không ngờ Mạch Nhĩ Luân đêm hôm lại đến phòng mình.
"Ta cái gì mà ta? Ngươi rốt cuộc làm cái gì mà không dám để người khác biết, nói mau!"
"Thiếu gia. . . ."
"Không nói được? Quỳ xuống cho ta, đợi khi nào ngươi nghĩ ra phải nói với ta thế nào thì nói." Mạch Nhĩ Luân nói xong liền xoay người thoải mái nằm trên giường.
"Tuân lệnh, thiếu gia." Khẳng lập tức quỳ xuống bên giường Mạch Nhĩ Luân, trong lòng không ngừng lo lắng, tuyệt đối không thể thành thật nói với thiếu gia tối qua mình qua đêm trong phòng một nam phó, nếu để thiếu gia biết mình thích đàn ông, không chừng sẽ bị hắn đuổi ra khỏi nhà.
(nữ phó là nữ giúp việc, nam phó là nam giúp việc)
"Nghĩ xong chưa?" Mạch Nhĩ Luân không kiên nhẫn hỏi.
"Thưa thiếu gia, tối qua Khẳng có việc đi ra ngoài một chút. . . ." Chính mình còn cảm thấy lý do này quá tạm bợ, thiếu gia mà tin mới lạ.
"Đi ra ngoài một chút? Ta ở trong phòng ngươi chờ ngươi tới hơn 3 giờ sáng, 'một chút' của ngươi hơi bị lâu." Mạch Nhĩ Luân ngồi trên mép giường trừng mắt nhìn Khẳng đang cúi đầu quỳ trên mặt đất.
"Khẳng, đừng để ta phải nhắc nhở ngươi, chó ta nuôi không được ta cho phép thì không được tự tiện ra khỏi cửa, hay là ngươi quên thân phận của ngươi là gì?"
"Không dám, thiếu gia, Khẳng là chó của ngài nuôi." Khẳng vừa mới nói xong lập tức cảm giác được một cái tát nóng cháy trên má phải "Đa tạ thiếu gia trừng phạt."
"Xem ra ta lâu rồi không xử phạt ngươi, ngươi càng ngày càng không có quy củ."
"Khẳng biết sai rồi, xin thiếu gia trừng phạt."
"Đi lại ngăn tủ lấy roi lại đây. Còn có, cái tên lần trước ngươi tìm quá kém, đánh có mấy roi đã xỉu mất. Lần sau mà lại như vậy ta sẽ bắt ngươi nằm ra cho ta thao!" Kỳ thật Mạch Nhĩ Luân vốn có máu SM, chẳng qua chưa từng xuống tay với Khẳng. Mỗi lần bị Khẳng chọc giận, Mạch Nhĩ Luân sẽ dùng roi quất y, nhưng trừng phạt vẫn chỉ giới hạn trong đánh bằng roi.
"Vâng, thiếu gia, Khẳng lần sau sẽ cẩn thận tuyển chọn người hầu hạ ngài. Nếu còn xảy ra chuyện như vậy thuộc hạ tuỳ thiếu gia trừng phạt."
"Đủ rồi, lấy roi lại đây cho ta, không đánh ngươi vài roi ngươi đúng là thiếu dạy dỗ." Vừa chuẩn bị đứng dậy đi lấy roi, một tràng tiếng gõ cửa bỗng đánh gãy động tác của Khẳng.
"Thiếu gia, lão gia gọi ngài chuẩn bị cùng đi ăn cơm trưa, Khẳng tiên sinh cũng đi cùng." Ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính của lão quản gia.
"Ta biết rồi, lui xuống đi." Mạch Nhĩ Luân đáp lại ngoài cửa xong liền ra lệnh cho Khẳng: "Đợi khi trở về sẽ hảo hảo trừng phạt ngươi. Bất quá nếu ngươi sau khi trở về biết điều mà nói rõ ràng đêm qua ngươi ở đâu làm gì, ta sẽ phạt nhẹ một chút, bằng không thì đừng trách. Bây giờ giúp ta thay quần áo, đừng để cha ta chờ lâu."
"Tuân lệnh, thiếu gia." Khẳng nói xong liền cầm đến âu phục, hầu hạ Mạch Nhĩ Luân thay quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com