Dam My Ket Hon Muoi Nam
Chương 31: Anh đừng có đến
—
Tang Dịch Minh vì sốt cao nên khát nước, uống thuốc xong thì uống một ly nước rồi lại rót cho mình thêm ly nữa. Anh ngồi trên ghế sofa bưng ly nước uống chậm rãi, ánh mắt luôn dõi theo Phương Ngôn.Phương Ngôn tức giận trong lòng nên nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đi đi lại lại trong phòng khách mấy vòng, ngay cả Đại Tuấn và Nguyên Bảo cũng cảm nhận được áp suất thấp nên ngoan ngoãn nằm trên sàn cạnh ghế sofa, không dám ngọ nguậy lung tung.Phương Ngôn mở tủ lạnh lấy một chai nước ép lạnh, mở nắp ra uống ừng ực. Cậu muốn dùng thứ gì mát lạnh để đè nén cơn tức giận trong lòng, sau khi uống xong lại bắt đầu liếm môi dưới bị nứt của mình.Vốn dĩ cậu không để ý hay thậm chí là không cảm nhận được, nhưng sau khi được Tang Dịch Minh Minh nhắc nhở, sự chú ý của cậu đều tập trung vào môi, mỗi lần liếm đều có cảm giác như bị kim châm, không đau nhưng cũng không dễ dàng phớt lờ."Ngủ trong phòng lạnh có thoải mái không?" Phương Ngôn hỏi với giọng điệu kỳ quặc."Không thoải mái, lạnh." Tang Dịch Minh trả lời rất thành thật."Uống thuốc xong định làm gì?""Đau đầu, đi ngủ.""Ngủ đâu?"Lúc nói chuyện, bọn họ đều hạ thấp giọng vì sợ làm phiền ông bà ngoại nhưng bà ngoại chưa ngủ được nên vừa nãy đã nghe thấy tiếng mở cửa, nào là rót nước nào là uống thuốc bà đều nghe rõ, sau đó mặc áo khoác vào ra ngoài xem.Đèn trong phòng khách đang sáng, Tang Dịch Minh ngồi trên ghế sofa, Phương Ngôn ngồi ở bàn ăn, hai người cách nhau rất xa, Tang Dịch Minh nhìn Phương Ngôn còn Phương Ngôn thì quay đầu nhìn đi chỗ khác.Hai người nhìn thấy bà ngoại đi ra cũng không nói gì."Dịch Minh, con vẫn chưa về hả?""Chưa về ạ.""Vậy ban ngày con đi đâu vậy?""Con ngủ ạ.""Ngủ ở đâu cơ?"Phương Ngôn vốn định bảo bà ngoại về ngủ trước đi, cứ mặc kệ bọn họ nhưng Tang Dịch Minh lại ho hai tiếng rồi nói: "Ngủ ở phòng con hồi trước.""Ôi trời, sao con lại ngủ ở đó? Không có máy sưởi lạnh biết bao nhiêu." Bà ngoại đau lòng nhìn Phương Ngôn: "Trời lạnh thế này, có phải con không cho Dịch Minh vào phòng không?"Phương Ngôn cũng không phản bác mà đặt nước ép xuống, đi thẳng đến bên ghế sofa, nắm lấy cánh tay Tang Dịch Minh rồi kéo anh vào phòng ngủ.Cậu vỗ lên giường: "Anh ngủ ở đây đi.""Em thì sao, có ngủ cùng anh không?"Phương Ngôn không ngủ cùng Tang Dịch Minh mà ôm gối của mình sang phòng bên cạnh, Tang Dịch Minh ngủ trong phòng ngủ của Phương Ngôn, còn Phương Ngôn thì ngủ trong phòng ngủ của Thê Nam.Thể chất của Tang Dịch Minh rất tốt, uống thuốc xong là nửa đêm sau đã hạ sốt, chỉ là anh cứ ho mãi, Phương Ngôn ở phòng bên cạnh có dùng chăn bịt tai lại vẫn có thể nghe thấy tiếng ho của anh.Phương Ngôn nằm ngang nằm dọc trằn trọc mãi cũng không sao ngủ được, trời sắp sáng đến nơi mới bắt đầu nằm mơ.Lúc Phương Ngôn tỉnh lại thì đã hơn 11 giờ, bà ngoại không đi chơi mạt chược với bạn, ông ngoại cũng không ra ngoài đánh cờ với người ta mà hai người ngồi ngượng ngùng trong phòng khách.Phương Ngôn ra khỏi phòng ngủ của Thê Nam, liếc nhìn phòng ngủ đang mở cửa của mình một cái, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn cũng đã xếp lại, Tang Dịch Minh không có ở đó.Bà ngoại: "Tìm Dịch Minh à?"Ông ngoại: "Thằng bé đi rồi."Bà ngoại: "Về nhà ba mẹ nó rồi, hơn 7 giờ sáng đã lái xe đi rồi, còn chưa ăn sáng nữa."Ông ngoại: "Không biết khi nào thì về, nó không nói."Bà ngoại: "Hết sốt rồi, chỉ ho thôi."Ông ngoại: "Ho dữ dội lắm."Bà ngoại: "Đúng là dữ dội lắm."......Sau khi Phương Ngôn ngủ dậy thì không nói một lời, chỉ nhìn về phía phòng ngủ của mình một cái, hai ông bà già cố tình tiết lộ cho cậu những thông tin mới nhất về Tang Dịch Minh, cậu bị bọn họ làm cho buồn cười."Con có hỏi về anh ấy sao? Nhìn ông bà mỗi người một câu kìa, anh ấy thích đi đâu thì đi đó thôi."Phương Ngôn ngáp một cái rồi đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Tình trạng hiện tại của cậu và Tang Dịch Minh cũng không giấu được, đương nhiên cũng không thể giả vờ ra cảnh tượng đằm thắm và hòa hợp nên Phương Ngôn dứt khoát không giả vờ nữa, nhưng đang mùa Tết nên cậu vẫn không nói đến chuyện ly hôn.Tóc của Phương Ngôn bây giờ đã dài ra rất nhiều, cậu tìm thấy một sợi dây buộc tóc màu đen của bà ngoại trên bồn rửa, tiện tay túm tóc lên rồi buộc một nhúm nhỏ trên đỉnh đầu, tóc sau đầu không cột được nên cứ để xoã lộn xộn như vậy.Quầng thâm dưới mắt của người trong gương rất rõ, môi dưới nứt nẻ đã đỡ hơn một chút sau một đêm. Phương Ngôn kiềm chế cái lưỡi đang muốn liếm môi dưới lại, ngẩn người một lát với gương rồi vặn vòi nước ra bắt đầu rửa mặt.Thật ra không cần ông bà ngoại tấu nói với nhau vào buổi sáng vì lúc Phương Ngôn thức dậy đã thấy tin nhắn của Tang Dịch Minh, anh nói buổi tối sẽ về nhà ăn cơm với ba mẹ, mùng 7 quay lại.Phương Ngôn biết rằng muộn nhất là mùng 7 Tang Dịch Minh chắc chắn sẽ về, bởi vì mùng 7 là ngày giỗ của ông nội Tang, Tang Dịch Minh phải đi tảo mộ cho ông nội.Ngày mùng 7 hằng năm, Phương Ngôn sẽ cùng đi viếng mộ với Tang Dịch Minh và ba mẹ anh, tiện thể cũng tảo mộ mẹ mình luôn.Lúc mới đầu sau khi mẹ Phương Ngôn mất, bà vẫn luôn được chôn tại quê của ba cậu. Kể từ khi Phương Ngôn về nhà bà ngoại, ông bà ngoại đã đề cập với Phương Thành Sơn rất nhiều lần rằng muốn chuyển mộ của mẹ Phương Ngôn về quê.Phương Thành Sơn không đưa con trai mình về được nên sẽ không để bọn họ chuyển mộ của mẹ Phương Ngôn đi, nói rằng người được chôn dưới đó là vợ ông ta, sống là người nhà họ Phương, chết là ma nhà họ Phương. Ông ta còn nói sau khi mình chết còn phải chôn cùng mẹ Phương Ngôn, tóm lại là cứ lý do lý trấu cộng thêm càn quấy để cố tình ngăn cản, không cho bọn họ chuyển mộ.Vào dịp Tết Thanh Minh trong hai năm đầu tiên Phương Ngôn về nhà bà ngoại, cậu đều đi tàu lửa cùng ông bà ngoại về thăm mộ mẹ, dì út, dượng út và Thê Nam cũng đi theo, bọn họ sợ Phương Thành Sơn lại đến cướp Phương Ngôn đi nên cả nhà đã cùng nhau ra trận.Mỗi dịp Tết Thanh Minh, bọn họ đều sẽ gặp ông bà nội và chú hai luôn cố tình tiếp cận bọn họ của Phương Ngôn, khi gặp Phương Ngôn là sẽ nói móc vài câu, dì út và dượng út chắn trước mặt cậu không chịu thua. Thê Nam lại càng không sợ gì, xắn tay áo chống nạnh đứng bên cạnh Phương Ngôn sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào, hai năm đó bao giờ cũng phải làm ầm ĩ một trận, sau đó ôm một bụng tức về nhà.Mãi đến sau khi Phương Thành Sơn tái hôn mới đồng ý chuyển mộ, vào năm thứ ba sau khi Phương Ngôn về nhà bà ngoại thì ông ta đã kết hôn.Lần này cuối cùng đã có cớ, ông bà ngoại chặn ngay trước cửa nhà tân hôn của Phương Thành Sơn, nói rằng muốn chuyển mộ cho con gái.Phương Thành Sơn vẫn còn muốn ngăn cản thì Phương Ngôn đã nhướn mi nhìn người phụ nữ tóc đỏ môi đỏ bên cạnh ông ta, ung dung nói: "Ba, đừng nói ba vẫn muốn chôn cùng với mẹ con sau khi chết nhé, vậy thì ba muốn dì Trương phải làm sao? Chẳng lẽ đến lúc đó ba người ở cùng nhau ạ?"Vợ mới của Phương Thành Sơn là Trương Quyên vừa nghe câu này thì khuôn mặt phủ phấn lập tức tối sầm lại, bà không hề giống mẹ Phương Ngôn, nổi tiếng là người ghê gớm và đanh đá, không ngừng kêu la om sòm rằng "Ai muốn ba người ở chung?", sau đó tiến lên cào vào mặt Phương Thành Sơn.Phương Thành Sơn tránh đi mấy lần nhưng không thoát được, mặt và cổ bị cào ra đầy vết máu, ông ta không thể chịu đựng được sự tra tấn của vợ mới nên đã xua tay đồng ý cho bọn họ dời mộ.Bây giờ mộ của mẹ Phương Ngôn và ông nội Tang đều ở trong cùng một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố.Năm nay Phương Ngôn cũng đi tảo mộ với Tang Dịch Minh, bọn họ vẫn chưa ly hôn, cho dù có ly hôn thì Phương Ngôn vẫn sẽ đến thăm ông nội Tang.Ông nội Tang tuy ít nói và không hay ra ngoài nhưng đối xử rất tốt với bọn trẻ trong khu nhà tập thể, có gì cũng muốn chia cho bọn họ.Hồi Tang Dịch Minh học đại học không thường xuyên ở nhà, Phương Ngôn tan học về chỉ cần nhìn thấy ông nội Tang ở nhà là sẽ vào nói chuyện với ông. Cậu biết ông nội Tang thích yên tĩnh nhưng cũng biết ông khá là thích mình, không ghét chuyện cậu tìm đến nhà, mỗi lần có đồ ăn hay đồ uống gì cũng dúi vào tay cậu cả đống.Phương Ngôn tìm ông nội Tang cũng có ý đồ riêng, bởi vì Tang Dịch Minh không chịu trả lời tin nhắn của cậu nên cậu toàn nghe ngóng lịch trình của Tang Dịch Minh qua ông nội Tang."Anh Dịch Minh có người yêu chưa ạ?" Phương Ngôn toàn hỏi câu này, hỏi xong thì trong lòng thấp thỏm bất an rất lâu."Không có người yêu." Ông nội Tang trả lời rất chắc chắn."Có khi nào ông cũng không biết không ạ, hoặc là anh Dịch Minh không nói cho người nhà biết." Bàn tay đặt trên đùi của Phương Ngôn xoa đi xoa lại không ngừng, cậu không biết mặt mình đỏ thế nào.Ông nội Tang nói: "Ông cũng khá là hiểu nó, nếu như có người yêu thật thì nó sẽ nói."Mỗi khi nghe được kết quả này, Phương Ngôn luôn rất an tâm, cậu tưởng rằng tâm tư của mình được giấu rất kỹ nhưng thật ra ông nội Tang lại biết hết.Năm đó lúc bọn họ kết hôn, sức khoẻ của ông nội Tang đã không còn tốt lắm, ba mẹ Tang Dịch Minh phản đối cuộc hôn nhân của bọn họ, mỗi khi bọn họ nhắm vào Tang Dịch Minh và Phương Ngôn thì ông nội Tang sẽ cản lại giúp bọn họ, những chuyện này Phương Ngôn đều biết.--Mùng 7 Tết trời âm u, cảm giác trang nghiêm xám xịt bao trùm nghĩa trang dường như càng nặng nề hơn.Có rất nhiều người đến nghĩa trang tảo mộ vào dịp Tết, trong nghĩa trang còn có một khu vực đốt chuyên dùng để mọi người đốt vàng mã. Từ xa Phương Ngôn đã có thể ngửi thấy mùi khói giấy thơm nồng nặc, khói đen bay lên trời như thể nhuộm đen cả những đám mây, chỉ cần nhìn thôi mà trong lòng Phương Ngôn đã cảm thấy nặng nề và ngột ngạt.Tang Dịch Minh quay lại vào sáng mùng 7, ba anh bị bong gân ở nhà nên lần này không về cùng Tang Dịch Minh, chỉ có Phương Ngôn đi cùng đến nghĩa trang.Mỗi lần Tang Dịch Minh đi tảo mộ ông nội đều im lặng, trước tiên sẽ quét sạch mộ rồi lấy từng món đồ cúng ra sắp xếp đàng hoàng, sau đó rót đầy ba ly rượu xuống đất rồi quỳ xuống dập đầu ba cái.Lần này anh cũng không nói gì, chỉ có những tiếng ho không ngừng đang cố kìm nén vang lên.Lúc Phương Ngôn tảo mộ mẹ mình sẽ nói rất nhiều, nói về công việc và cuộc sống gần đây, không thể thiếu được việc nhắc đến Tang Dịch Minh. Cậu vẫn luôn chỉ báo tin tốt không báo tin xấu, nói rằng mình làm việc khá ổn, cậu và Tang Dịch Minh cũng rất tốt đẹp.Năm nay Phương Ngôn cũng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì mới được, những chuyện phiền lòng kia thì không thể nói ra, cuối cùng cậu chỉ nói một câu: "Mẹ, con khá là ổn", không nói đến công việc và cũng không nói đến Tang Dịch Minh nữa.Ngay khi Phương Ngôn viếng mộ xong và đứng dậy định đi, Tang Dịch Minh vẫn không nhúc nhích mà nhìn ảnh mẹ Phương Ngôn trên bia mộ rồi lên tiếng."Mẹ, con là Tang Dịch Minh..."Phương Ngôn ngăn anh lại: "Chúng ta đi thôi."Tang Dịch Minh mở miệng, còn muốn nói thêm gì đó nhưng Phương Ngôn đã chặn miệng anh lại, giọng điệu hơi gượng gạo, mang theo khoảng cách và sự chống cự rõ ràng: "Tang Dịch Minh, đừng nói chuyện của chúng ta trước mặt mẹ em, cũng không cần phải nói."Lúc mới đầu Tang Dịch Minh không hề cử động, Phương Ngôn đứng bên cạnh đi qua đi lại vài bước, trông có vẻ rất cáu kỉnh, khoanh tay trước ngực tuỳ ý đá một hòn sỏi nhỏ dưới chân, hòn sỏi đó bay thẳng lên, suýt thì bay lên bia mộ của mẹ.Phương Ngôn hít một hơi, may mà viên sỏi bị đá lệch nhưng lại rơi lên người Tang Dịch Minh, nảy lên giày của anh một cái rồi rơi trở lại chân Phương Ngôn.Phương Ngôn cúi đầu nhìn viên sỏi bên chân, thầm nghĩ lần sau Thanh Minh tảo mộ cậu sẽ tự đến, không đi cùng Tang Dịch Minh nữa."Chúng ta nên đi rồi." Phương Ngôn nhìn chằm chằm viên sỏi dưới chân, lại thúc giục một lần nữa.Tang Dịch Minh mím môi nhưng vẫn nghe lời Phương Ngôn không nói gì cả, đứng dậy rời khỏi nghĩa trang với Phương Ngôn."Ngày mai đi Nội Mông hả?" Tang Dịch Minh hỏi."Anh đừng có đến." Phương Ngôn gượng gạo từ chối."Mùng 8 anh không đi, công ty bắt đầu làm việc vào mùng 8." Tang Dịch Minh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com