TruyenHHH.com

[ĐAM MỸ] Kết hôn mười năm

Chương 20

capngagiangson

Chương 20: Bọn mình ly hôn đi

Phương Ngôn cả đêm không ngủ, vẫn luôn nghĩ xem năm đó trước khi định ly hôn với cậu, Tang Dịch Minh ngoài tháo nhẫn ra thì còn có những sự thay đổi nào khác.

Hết rồi, Phương Ngôn nghĩ cả một đêm nhưng không nghĩ ra được gì cả, bọn họ rõ ràng vẫn giống hệt như trước đây.

Mặc dù không phải ngày nào Tang Dịch Minh cũng về nhà, thỉnh thoảng tăng ca muộn sẽ ngủ lại gần công ty nhưng chỉ cần cậu bảo Tang Dịch Minh về nhà, tối hôm đó nhất định sẽ gặp được anh.

Bọn họ sẽ ngủ dậy cùng nhau, cùng ăn cơm, sau đó mỗi người sẽ tự lái xe đi làm.

Nếu nhất định phải nói có gì khác biệt thì là khoảng thời gian đó bọn họ đều bận, ở trường sắp sửa có kỳ thi giữa kỳ, công ty của Tang Dịch Minh thì ký rất nhiều hợp đồng, vậy nên tần suất lên giường của bọn họ đã giảm đi.

Đó là tất cả những gì có trong ký ức của Phương Ngôn về khoảng thời gian đó, còn sự thật thật sự là nếu như không có tai nạn xe bất ngờ đó, Tang Dịch Minh chắc hẳn sẽ làm theo kế hoạch của mình, đề xuất chuyện ly hôn với cậu.

Như vậy thì bây giờ bọn họ có lẽ đã trời Nam đất Bắc, cho dù có sinh sống chung một thành phố đi chăng nữa thì có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp lại. Việc vô tình gặp nhau trên đường là xác suất cực kỳ thấp, lỡ như thật sự xảy ra thì với tư cách là chồng cũ của nhau, bọn họ sẽ đi đến chào hỏi, hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương một chút, sau đó vẫy tay rồi mỗi người một ngả.

Năm năm trôi qua, Phương Ngôn hoàn toàn không hay biết gì mà vẫn chìm đắm trong giấc mộng đẹp mà mình tự vẽ ra. Cây búa đáng lẽ ra phải rơi xuống vào năm năm trước, nay lại đột ngột giáng mạnh xuống vào giây phút cậu ngỡ rằng mình đang hạnh phúc.

Phương Ngôn không có bất kỳ sự chuẩn bị nào cả, cũng không thể kiềm lại những gì trong mắt nữa, ngay khi cúi đầu xuống, nước mắt đã nhỏ lên mu bàn tay cậu.

"Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy?" Phương Ngôn thầm mắng một tiếng.

Ngay khi mu bàn tay ẩm ướt sắp chạm vào chăn, suy nghĩ đầu tiên bật ra khỏi đầu Phương Ngôn theo quán tính vẫn là Tang Dịch Minh không thích chăn bị dính đồ dơ, bàn tay cậu đã phản ứng nhanh hơn não mà giơ lên thật cao.

Phương Ngôn nhìn bàn tay tê liệt dừng lại giữa không trung của mình, chỉ cảm thấy mình lúc này rất buồn cười, y như một thằng hề vậy.

Nhiều năm như vậy mà dường như chỉ có một điều là thật, đó là những suy tính thiệt hơn và tự hoài nghi thỉnh thoảng bật ra khi cậu đối diện với Tang Dịch Minh.

Chỉ có những thứ đó mới không phải là ảo giác của cậu.

Ký ức của Tang Dịch Minh và cậu không giống nhau, Tang Dịch Minh tưởng rằng cậu đã nhìn thấy thoả thuận ly hôn nhưng sau khi khoẻ lại từ tai nạn xe lại chưa bao giờ chủ động nhắc đến đơn ly hôn trong phòng làm việc. Như vậy thì anh sẽ tự giác cho rằng cậu không muốn ly hôn, và Tang Dịch Minh sẽ càng không nhắc đến chuyện ly hôn vào thời điểm mà cậu yếu đuối nhất.

Vậy nên việc bây giờ Tang Dịch Minh vẫn trải qua những ngày tháng ổn định với cậu, sống với cậu dưới cùng một mái hiên chỉ vỏn vẹn là vì trách nhiệm sau vụ tai nạn, nhưng những trách nhiệm đó chẳng liên quan gì đến tình yêu.

Phương Ngôn cười thành tiếng, tình yêu ở đâu ra chứ?

Năm đó cậu đột nhiên xông đến, làm rối loạn kế hoạch đi xem mắt kết hôn của Tang Dịch Minh, hai năm đầu sau khi kết hôn chỉ chìm đắm trong cảm xúc của chính mình rằng 'Mình cuối cùng cũng đã ở bên Tang Dịch Minh rồi'.

Năm thứ ba sau khi kết hôn, Tang Dịch Minh vẫn giữ khoảng cách với cậu, cũng do cậu mặt dày mày dạn đuổi theo, leo lên giường anh nhân lúc Tang Dịch Minh uống say.

Sau đó nữa thì cứ mơ hồ trải qua nhiều năm như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, sao cậu lại hèn hạ như thế chứ?

Mười năm nay chỉ toàn là suy nghĩ chủ quan của cậu, đi trật đường ray mười năm, bây giờ mới nghĩ thông suốt không hẳn là quá muộn. Cậu và Tang Dịch Minh vẫn chưa phải bảy mươi tuổi, tóc vẫn chưa bạc màu, mọi chuyện vẫn có thể sửa chữa được.

Phương Ngôn xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, hiện tại vòng nhẫn đã vừa rồi nhưng vận mệnh luôn rất mỉa mai, luôn thích đem người ta ra làm trò đùa.

Lúc nên tháo nhẫn ra thì không tháo, đến lúc không nên đeo lên nữa thì lại đeo lên.

-

-

Sáng hôm sau, Tang Dịch Minh vẫn dậy sớm hơn Phương Ngôn như thường lệ, làm đồ ăn sáng xong rồi ngồi đợi Phương Ngôn trước bàn ăn.

Sắp đến buổi trưa mà cửa phòng ngủ vẫn đang đóng, bên trong không có tiếng động gì cả, đồ ăn sáng cũng nguội cả rồi, Tang Dịch Minh đi gõ cửa phòng ngủ chính.

"Phương Ngôn, đến giờ dậy ăn cơm rồi."

Sau khi trời sáng Phương Ngôn mới chợp mắt được một lát, Tang Dịch Minh gọi một tiếng đã dậy. Cậu đi rửa mặt, nhìn đôi mắt sưng húp trong gương, ra sức vốc nước lạnh lên mắt, đến khi cảm thấy đỡ hơn một chút thì mới ra khỏi phòng ngủ.

Tang Dịch Minh hâm nóng bữa sáng lại lần nữa, hai người vẫn ngồi đối diện nhau ở hai góc bàn như thường.

Phương Ngôn ăn rất chậm, Tang Dịch Minh cũng ăn chậm theo tốc độ của cậu.

Trên bàn có một đĩa lạp xưởng đã hấp xong và cắt thành từng miếng, Tang Dịch Minh gắp một miếng cho cậu: "Đây là lạp xưởng mẹ anh tự nhồi, em thử đi."

Phương Ngôn cắn một miếng lạp xưởng, ăn chung với cháo rất ngon, cậu ăn liên tục mấy miếng liền.

Tang Dịch Minh nói tiếp: "Lần sau về nhà em về cùng anh đi."

Phương Ngôn không tiếp lời mà chỉ nói lạp xưởng này rất ngon, vừa nói vừa gắp thêm miếng nữa.

"Em..."

"Anh..."

Hai người đồng thời lên tiếng, Phương Ngôn theo thói quen nhường quyền nói cho Tang Dịch Minh: "Anh nói trước đi."

"Đồ ăn trong tủ lạnh hết rồi, lát nữa anh đi siêu thị mua, em đi với anh chứ?"

Phương Ngôn gật đầu: "Được, em đi với anh."

Bình thường mua thức ăn đều là Phương Ngôn đi từ trường về nhà tiện đường ghé qua chợ thức ăn mua, hai người rất ít khi cùng nhau đi đến nơi có không khí sinh hoạt rất rõ ràng như siêu thị.

Bây giờ sau khi Phương Ngôn nhảy ra khỏi vòng luẩn quẩn đã giam giữ mình suốt mười năm và nhìn bọn họ từ trên cao xuống, cậu mới nhận ra vòng tròn cùng chung sống của mình và Tang Dịch Minh rốt cuộc nhỏ biết bao nhiêu. Dường như ngoại trừ khu nhà tập thể sống cùng hồi nhỏ ra thì chỉ có ngôi nhà của của cậu và Tang Dịch Minh, căn nhà rộng hơn 100 mét vuông này.

Tang Dịch Minh chở Phương Ngôn đến một siêu thị hơi xa nhưng rất lớn, hai người đẩy xe đẩy nhỏ đi qua đi lại giữa những kệ hàng, thỉnh thoảng sẽ cầm đồ trên kệ lên xem bảng thành phần, không khác gì với những cặp đôi đang thảo luận xem nên mua gì xung quanh.

Đây là một ngày rất bình thường.

Tang Dịch Minh mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày, bàn chải đánh răng và khăn tắm của bọn họ được thay mới định kỳ, kem đánh răng cũng gần hết, anh chỉ sử dụng một thương hiệu cố định nên cần dự trữ thêm vài tuýp, sau đó còn mua thêm vài đôi vớ mới, anh năm đôi, Phương Ngôn năm đôi.

Ngoài đồ dùng hàng ngày ra thì thức ăn cũng chất đầy xe, Tang Dịch Minh còn đi vòng quanh khu hải sản rất lâu để mua những con tôm tươi sống nhất.

"Anh mua nhiều quá ăn không hết đâu, để trong tủ lạnh cũng sẽ bị hư." Phương Ngôn nhìn chiếc xe đẩy đã nhô lên, nhắc nhở Tang Dịch Minh lấy ít đồ lại.

Tang Dịch Minh mua thêm một ít thịt bò, nói: "Vậy tối nay bọn mình cứ làm thêm vài món nữa."

Phương Ngôn không phản đối mà nói một tiếng "Được".

-

-

Trước đây Phương Ngôn cho rằng thời gian của cậu và Tang Dịch Minh vẫn còn rất nhiều, cậu vẫn còn rất nhiều kế hoạch chưa thực hiện được.

Lần trước đến phòng khám tâm lý của bác sĩ Vương, bác sĩ Vương còn hỏi cậu có kế hoạch đi du lịch với Tang Dịch Minh vào kỳ nghỉ đông không. Thật ra Phương Ngôn đã muốn đi du lịch với Tang Dịch Minh từ lâu lắm rồi, cậu đã lập kế hoạch được hơn hai năm, hải đảo ở Nam bán cầu bây giờ đang là giữa mùa hè, đi vào kịp kỳ nghỉ đông là vừa đẹp.

Chỉ là bình thương Tang Dịch Minh quá bận, Phương Ngôn còn đang nghĩ mùa đông năm nay có làm cách nào cũng phải đi với anh một chuyến, bất kể là ăn vạ với Tang Dịch Minh hay quấy rầy anh cũng được, năm nay nhất định phải khiến cho Tang Dịch Minh nghỉ ngơi vài ngày.

Còn nữa, Lưu Kỳ trong văn phòng bọn họ đã đồng ý lời cầu hôn của bạn trai, đám cưới của cô và bạn trai được chốt vào mùa xuân năm sau. Lưu Kỳ đã nhắc đến chuyện đó với cậu nhiều lần rồi, bảo là đám cưới nhất định phải đưa Tang Dịch Minh đi cùng.

Phương Ngôn đã đồng ý, Lưu Kỳ còn nói là cô thích gặp những cặp đôi yêu nhau lâu dài, như thế cũng sẽ làm cô an tâm.

Bà ngoại đã mấy ngày không gặp bọn họ, hôm kia vừa gọi cho cậu, bảo cậu đưa Tang Dịch Minh cùng về nhà ăn cơm.

Chẳng bao lâu nữa Tết sẽ đến, sau Tết lúc tuyết sắp tan cũng là sinh nhật của Tang Dịch Minh, Phương Ngôn còn đang định tạo bất ngờ sinh nhật cho anh, ít nhất phải khó quên hơn năm ngoái mới được.

Vào kỷ niệm 10 năm ngày cưới, Phương Ngôn cũng đã nghĩ xong phải trải qua thế nào rồi. Hơn nữa lần này cậu không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, phải nói rõ với Tang Dịch Minh rằng những ngày quan trọng sau này anh có thể tự chuẩn bị quà cho mình không, đừng lúc nào cũng qua loa đi làm phiền trợ lý Trần nữa.

Vẫn còn rất nhiều, rất nhiều điều nữa...

Chỉ là những kế hoạch này sau này sẽ không thể làm cùng Tang Dịch Minh được nữa.

Phương Ngôn không thể giả vờ như không biết gì, càng không thể xem những gì Tang Dịch Minh nói là đã qua rồi.

Những xúc tu nhạy cảm đã bị mài nhẵn khi ở bên Tang Dịch Minh của cậu trong những năm qua đã mọc ra đầy những xúc tu mới chỉ trong một đêm, khi chạm vào sẽ phát ra tiếng kêu xì xèo.

Cậu biết Tang Dịch Minh lạnh lùng nhưng tính cách chỉ là một mặt, thật ra xét đến cùng thì tất cả đều do không yêu mà thôi.

......

Buổi tối, Tang Dịch Minh và Phương Ngôn cùng nhau nấu ăn, hôm qua Phương Ngôn nói trong tin nhắn rằng muốn ăn tôm sốt, tôm Tang Dịch Minh mua trong siêu thị rất tươi, lúc xử lý vẫn còn nhảy tanh tách.

Như thường lệ, Phương Ngôn vẫn thuận theo thói quen của Tang Dịch Minh, vừa nấu ăn vừa dọn dẹp bếp và thớt, vì thế nên khi những món ăn được dọn lên, nhà bếp vẫn rất sạch sẽ, ngoại trừ một ít mùi dầu và khói ra thì sạch sẽ như thể từ đầu đến cuối chưa từng có ai sử dụng.

Món tôm sốt Tang Dịch Minh làm rất ngon, Phương Ngôn cứ gắp liên tục, nghiêm túc lột vỏ tôm, nghiêm túc ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nói gì đó với Tang Dịch Minh, nói món này ngon, món kia cũng ngon.

Mãi cho đến khi Tang Dịch Minh nhắc nhở Phương Ngôn ăn ít lại, nếu không buổi tối không tiêu cơm được thì Phương Ngôn mới đặt đũa xuống.

Đúng là đã ăn nhiều thật, Phương Ngôn sờ lên bụng, dạ dày rất căng, căng đến nỗi làm cậu đau.

Tang Dịch Minh thu dọn bát đũa và bàn ăn xong thì lại dọn dẹp nhà bếp một lần nữa, đến khi trong bếp sạch sẽ không tì vết thì anh mới đi ra.

Phương Ngôn cũng muốn giúp anh nhưng cậu vừa di chuyển là dạ dày lại hơi đau, vậy nên cứ ngồi mãi trên chiếc ghế cạnh bàn ăn nhìn Tang Dịch Minh làm việc, ánh mắt đặt lên người Tang Dịch Minh không hề chớp mắt.

Tang Dịch Minh lại lấy một tờ khăn giấy lau xong bàn ăn rồi mới ngồi xuống: "Tối nay em ăn nhiều vậy."

Phương Ngôn cười: "Anh nhắc em xong em mới thấy no."

"Lát nữa xuống lầu đi một vòng cho tiêu cơm." Tang Dịch Minh nói.

"Bên ngoài lạnh lắm." Phương Ngôn liếm khóe miệng, cậu khát nước nên đang rất muốn uống nước, nhưng uống vào sẽ khiến bụng càng căng hơn nên đành phải nhịn lại: "Em không muốn hoạt động."

"Vậy bọn mình đi ngủ muộn hơn một chút."

"Do tôm anh làm ngon quá nên ăn một lần nhiều quá."

Bàn tay đặt trên đùi bên dưới gầm bàn của Phương Ngôn liên tục chà xát, ngón cái vân vê ngón giữa và ngón áp út rồi lại chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út.

"Trước đây mỗi lần anh nấu tôm em chưa bao giờ quan sát kỹ, cứ nghĩ khi nào thèm thì bảo anh nấu cho em ăn. Vừa nãy ở trong bếp em đã đặc biệt nghiêm túc ghi nhớ, lần sau em sẽ thử tự làm, nếu như vẫn không thể làm ra hương vị đó thì em lại hỏi anh, anh đừng không nói cho em biết là được."

Phương Ngôn nói xong thì mỉm cười rồi nói tiếp: "Mấy năm qua em vẫn luôn muốn ba mẹ anh có thể chấp nhận em nhưng lại không ngờ là vào lúc này, lần sau em không cùng anh về nhà nữa đâu."

"Trước kia ấy hả, có rất nhiều chuyện em muốn làm cùng anh, thời gian hôm nay ngắn quá nên chỉ đủ đi dạo siêu thị và ăn một bữa tối cùng anh thôi."

Phương Ngôn cũng không biết mình đang nói gì, tóm lại là nghĩ đến đâu nói đến đó, không đầu không đuôi và liên tục nhìn vào bàn ăn.

"Phương Ngôn..." Tang Dịch Minh muốn ngắt lời Phương Ngôn.

"Anh Dịch Minh." Lần này Phương Ngôn không cho anh nói: "Anh nghe em nói hết trước đã."

Phương Ngôn đứng dậy đi quanh bàn ăn một vòng, sau đó cúi xuống vỗ lên đùi mình rồi lại vỗ lên cẳng chân mình.

"Cơ thể em bây giờ đã khoẻ lại từ lâu rồi, anh cũng biết mà, trên người ngoại trừ có thêm một vài vết sẹo rất xấu ra thì không để lại bất kỳ di chứng gì, bên phía bác sĩ Vương thì em sẽ kiên trì đi tư vấn tâm lý, cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ không lái xe được mà thôi, không có vấn đề gì khác."

"Còn nữa, chuyện này em vẫn cần phải trịnh trọng đính chính lại, năm đó em bị tai nạn xe không phải là vì em nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn mà anh chuẩn bị, cho nên không liên quan gì đến anh cả. Đó không phải là vấn đề của anh, em không biết anh vẫn mang theo gánh nặng như vậy trong ngần ấy năm, anh không cần phải tự trách mình, cũng không cần phải gán thêm trách nhiệm cho mình."

Lúc Phương Ngôn nói chuyện vẫn luôn mỉm cười, đứng lên dạ dày lại đau nên khi cậu nói xong thì ngồi lại trên ghế.

Lần này, cậu không nhìn vào bàn ăn nữa mà nhìn vào mắt Tang Dịch Minh.

Đôi mắt của Tang Dịch Minh Phương Ngôn cứ nhìn lâu là sẽ muốn tránh đi, cậu không chịu nổi cái lạnh trong đó nhưng hôm nay lại không thể rời mắt được, cậu phải nhìn vào mắt Tang Dịch Minh và nói cho rõ ràng mới được.

"Em đã suy nghĩ cả đêm, năm năm trước em thật sự không biết anh muốn ly hôn với em, nếu như em biết thì chắc chắn sẽ không mặt dày quấn lấy anh như vậy nữa."

Phương Ngôn suýt thì cắn phải lưỡi mình, cậu tì nó lên răng mới nói tiếp được: "Cũng do em không nhạy bén, anh đã tháo nhẫn luôn rồi mà em còn chưa nghĩ tới chuyện hoá ra anh muốn ly hôn với em."

Phương Ngôn vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn mới đeo lại hai ngày ra, đặt nó lên bàn ăn, kim loại đập vào bàn phát ra âm thanh lanh lảnh, vang lên vài tiếng rồi nhanh chóng biến mất.

Đôi mắt của Tang Dịch Minh vẫn sâu và xa như vậy, vòng nước xoáy cuốn theo gió bên trong đó có thể hút con người ta vào.

Nhân lúc mình vẫn còn có thể nói ra một câu hoàn chỉnh, Phương Ngôn đã nói ra điều mà mình đã suy nghĩ suốt một đêm.

"Anh Dịch Minh, bọn mình ly hôn đi."

Gin: lúc beta lại đọc khóc như choá 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com