TruyenHHH.com

Dam My Hoan Mac Nhien Sung Ai


"Mùi thuốc sát trùng thật khó chịu". Cậu nhăn mặt trốn sau tay áo của y nói.

"Em dựa sát vào anh đi, sẽ giảm được chút. Ráng một chút, nếu khám không có vấn đề gì sẽ dẫn em đi ăn món em thích"

"Được, anh nói đó. Anh phải mua cho em thật nhiều nhiều bánh ngọt, tiramisu nữa, em muốn ăn quá đi mất". Cậu kể với tone giọng vui vẻ.

"Được được, đều mua cho em hết". Y cũng đặc biệt hài lòng, khi đối phương nói mình muốn ăn cái này cái kia. Mặc Mặc từ lúc sống cùng y, hầu hết dì An nấu món gì, hay y đưa cậu ăn món gì cậu sẽ ăn món đó. Nếu không thích thì chỉ ăn ít, chứ không than phiền. Hay đặc biệt đòi y mua cho món gì, vì vậy nhìn thấy Mặc Mặc ỷ lại vào mình, y cảm thấy không phiền phức, mà cực kỳ sẵn lòng làm cho cậu.

"Hướng này, tiên sinh". Y tá hướng dẫn 2 người vào lối đi riêng, sẽ không phải chen chúc xếp hàng chờ đến lượt mình.

Bước vào phòng khám mùi sát trùng còn vô cùng nồng nặc hơn nữa, khiến cho Mặc Mặc không chịu nổi, mà phát ra âm thanh nôn khan. Y thấy vậy, nhanh chóng lấy sọt rác bên bàn làm việc cho cậu nôn vào. Sau đó, bịt mũi lại cho đối phương.

"Còn nghe mùi nữa không ?"

Cậu lắc lắc đầu :

"Đỡ hơn chút rồi"

"Nước mắt, nước mũi em tèm lem hết rồi". Y không chút ghê tởm, mà dùng tay còn lại làm sạch cho cậu. Sau đó, y tá đưa khăn giấy cho y lau tay.

"Tiên sinh, anh ngồi xuống đây đi ạ. Tôi gọi bác sĩ đến ngay". Nói rồi cô ta chạy thật nhanh ra ngoài tìm bác sĩ chỉ còn cậu với y trong phòng.

"Sao anh không ngồi xuống đi"

"Nhỡ em khó chịu nữa thì sao, em ngồi đi, anh đứng bên cạnh em là được"

Cậu gật gật đầu, rồi tựa đầu vào bụng của người bên cạnh mình.

"Papa, hình như anh béo lên đúng không ?". Cậu nói hoà lẫn với tiếng cười nhỏ

"Còn không phải do em sao, thời gian gần đây em đều gọi đồ ăn thật nhiều sau đó liền bắt anh ăn hết"

"Em đây là đang làm cho anh chỉ thuộc về em thôi mà. Hahahaha"

"Anh lúc nào mà không là của em chứ, bảo bối". Y xoa xoa đầu cậu.

Cậu vòng tay qua ôm eo người kế bên, nhắm nghiền 2 mắt thoả mãn, chà chà mặt vào bụng y.

"Em cứ như vậy sao anh kiềm chế nổi đây"

"Cũng phải kiềm chế thôi, đây là bệnh viện"

"Vậy tối em phải bù cho anh 4 hiệp"

"Có cái đầu nhà anh đó, gì mà 4 hiệp nửa hiệp cũng không có"

Nói đến đây bác sĩ cũng đã đến, cậu vội buông tay ra khỏi eo của y, chỉnh đốn lại tư thế ngồi thẳng lưng. Không khác gì bị chột dạ lúc giáo viên phát hiện bạn đang nói chuyện mà không nghe giảng vậy.

"Ai là người khám ?"

"Là cháu ạ"

Ông ấy nhìn cũng chạc độ 5,60 tuổi, nhìn có chút nghiêm khắc. Ông đi đến bàn làm việc ngồi trước mặt Mặc Mặc, lật qua lật lại tập hồ sơ bệnh án của cậu.

"Cậu tên Lâm Mặc ?"

"Dạ cháu tên Lâm Mặc"

Ông nhìn cậu, sau đó liếc sang nhìn y :

"Cậu là Bá Nhiên ?"

"Ùm, có chuyện gì sao ? Ông không khám nhanh đi sao lại cò dò xét chúng tôi"

"2 người là người yêu đúng không ?"

Cậu có chút ngạc nhiên, rõ ràng ban nãy nghe tiếng bước chân là cậu đã buông eo y, không lẽ vẫn bị phát giác sao.

"A... dạ.. a... dạ sao ông lại hỏi vậy ?"

"Cậu đang điều trị tâm lý với bác sĩ Chương ?"

Cậu có chút nghi hoặc, không lẽ ông ấy kỳ thị người đồng tính nên mới cố tìm hiểu sát như vậy để đẩy cậu cho người khác mà không muốn khám sao ?

Cậu có chút ngập ngừng :

"Dạ... ùm bác sĩ Chương đang điều trị cho cháu"

Người trước mặt gật gật đầu :

"Ráng vượt qua cho tốt, cậu có người yêu thương cậu như vậy, nhất định sẽ ổn thôi"

Mặc Mặc hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng ông ấy không ghét cậu, mà còn đang động viên cậu.

"Vậy giờ chúng ta bắt đầu khám bệnh trước"

"Vâng"

"Triệu chứng cụ thể của cậu gần đây như thế nào ?"

"Cháu ngửi thấy mùi đồ ăn sẽ buồn nôn ạ"

"Tôi thấy trong hồ sơ có để cậu bị viêm dạ dày ?"

"Dạ đúng, do thời gian trước cháu sử dụng nhiều thuốc nên bị như vậy. Nhưng gần đây Nhiên Nhi....". Cậu khựng lại ngập ngừng chút, sau lại nói tiếp :

"Cháu đã tự ăn uống điều độ hơn, cũng không còn sử dụng thuốc an thần nữa nên đã cải thiện rất tốt a"

"Vậy tốt nhất hiện giờ để cậu siêu âm ổ bụng trước đã"

Cậu liếc nhìn sang người bên cạnh với ánh mắt cầu cứu. Y ngồi xuống trước mặt cậu :

"Chỉ siêu âm thôi, em đừng sợ, anh sẽ đứng ngay bên cạnh em"

"Em không có sợ !!!". Cậu bĩu môi với người trước mặt.

"Được được, em không sợ. Đi thôi, xong sẽ dẫn em đi ăn bánh"

Tiểu bảo bối của Lâm tổng liền gật gù nghe lời, leo lên giường, mở áo lên nằm chờ sẵn, tay vẫn nắm chặt lấy tay người đứng bên cạnh.

Sau đó, cô y tá liền bôi một lớp gel lên bụng cậu, vì tinh chất gel nên có chút lạnh làm Mặc Mặc có chút giật mình. Chỉ vậy mà Lâm thiếu đã lóng nga lóng ngóng tay chân, rít cả lên. Còn định chùi cả lớp gel khỏi bụng cho cậu, trừng mắt nhìn y tá đến nỗi cô đây sẽ không có đất chôn thân nếu hôm nay bảo bối của y có mệnh hệ gì vậy.

"Không sao, em có chút lạnh nên giật mình thôi" Cậu vỗ vỗ vào tay y nói.

Nghe vậy y mới ngước xuống nở nụ cười dịu dàng với cậu.

"Được rồi, chỉ là siêu âm chút thôi, mà 2 người cứ cuống cả lên". Bác sĩ vừa nói vừa đưa dụng cu đến vùng bụng của cậu.

Rà qua rà lại gần 2,3 phút thì bác sĩ buông dụng cụ siêu âm xuống :

"Mang thai rồi"

"Mang thai ?". Cậu ngạc nhiên đến mức bật dậy nhanh, nếu y không chặn lại kịp cậu có khi đã té xuống.

"Theo kết quả siêu âm trước mắt là như vậy, nếu muốn xác định rõ thì lấy mẫu nước tiểu của cậu để xác định nguyên nhân"

"Ha ! Cháu là nam nhân đó, là nam nhân. Nếu ông có kỳ thị chuyện tôi quen đàn ông đi nữa, thì cũng đừng đem chuyện như vậy ra đùa chứ"

"Mặc Mặc, em bình tĩnh đã. Rốt cuộc là như thế nào ông có chắc em ấy là mang thai rồi ?"

"Tôi là bác sĩ, không lẽ chuyện như vậy thôi lại có thể sai sót. Bây giờ, cậu đưa cậu ấy đi lấy mẫu nước tiểu đi. Xét nghiệm rồi sẽ rõ"

"Nhưng tôi...tôi là đàn ông thì... thì sao lại sinh....con". Cậu bắt đầu run rẩy, điều tiết cảm xúc có chút kích động.

"Mặc Mặc, bình tĩnh, từ từ hít thở thôi. Sẽ không sao mà, không sao, em dựa vào anh, anh ở cạnh em mà. Từ từ, em từ từ thôi, bảo bối". Y liên tục trấn an cậu với thanh âm trầm ấm, càng lúc càng nhỏ tiếng lại để cậu không bị sợ.

Y vỗ vỗ nhẹ lưng của cậu, cậu nước mắt vẫn không ngừng chảy ướt áo y, nhưng Bá Nhiên rất kiên nhẫn vẫn kiên trì dỗ người trước mặt.

"Hức... em...hức....sao có thể... không thể... không thể nào có chuyện đó. Anh đừng bỏ em có được không Nhiên Nhiên"

"Anh không bỏ em đi đâu hết, anh nguyện cả đời này sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo bối. Em đừng sợ, em bình tĩnh lại, đừng khóc. Nếu thật sự mang thai thì đây chả phải là kết tinh tình yêu của chúng ta sao"

"Anh...anh nói có thật không ?". Cậu ngước mặt lên nhìn y với 2 hàng nước mắt đầm đìa nhìn vô cùng đáng thương.

"Đương nhiên rồi, nhưng nếu em không muốn anh đều sẽ chiều theo ý em. Bảo bối, đừng khóc"

"Em...em muốn. Nhưng anh đã nói không muốn mà.Huhuhuhuhuhuhu". Nói đến đây cậu càng khóc lớn đến oan ức hơn nữa.

"Anh muốn mà, bảo bối. Chỉ cần tiểu bảo bối là của em thì anh đều muốn mà". Y ôm cậu vào lòng vuốt ve.

"Bây giờ, anh đưa em đi lấy mẫu xét nghiệm có được không ?". Y ngồi khuỵ xuống nắm lấy tay Mặc Mặc.

Cậu gật gật đầu, sau đó y đỡ cậu xuống giường, lấy mẫu xong liền đưa cho y tá xét nghiệm.

Trong lúc chờ, cậu ngồi tựa đầu vào y, mặc dù đã lấy lại được bình tĩnh, nhưng lắm lúc cũng sẽ thút tha thút thít bên tai y, y cũng sẽ kiên trì vuốt vuốt lưng cho cậu.

"Anh có thấy em lập dị không". Cậu nhỏ giọng hỏi y

"Sao lại lập dị chứ, em vẫn là Mặc Mặc của anh. Nếu ai dám nói em lập dị, anh sẽ để kẻ đó sống không bằng chết"

Mặc Mặc đột nhiên cười nói với y :

"Vậy em sẽ sinh cho anh cả một đội bóng"

"Nếu em muốn sinh thì anh sẽ chiều theo ý em, sinh con không phải bổn phận của em, em chỉ việc yêu anh là đủ rồi, Mặc Mặc". Y hôn nhẹ lên mái tóc của cậu.

"Lâm Mặc, có kết quả rồi. 2 cậu vào theo tôi vào đây"

"Cậu không biết bản thân là người song tính ?"

"Song tính ?"

"Đúng vậy, lúc sinh lẽ ra cậu đã phải được kiểm tra hết rồi chứ"

"Vậy có nghĩa là tôi có khả năng mang thai mặc dù là nam nhân ?"

"Nói như vậy cũng đúng. Trong người cậu có tử cung, nên có khả năng mang thai. Nhưng việc này rất hiếm gặp, lúc tôi còn là thực tập, cũng từng chứng kiến thấy thầy của tôi đỡ cho một nam nhân. Theo tôi thấy trong bản báo cáo, cậu là do gen di truyền, mà thừa hưởng điều này. Cậu có chắc ba mẹ cậu là cặp đôi bình thường ?"

"Chuyện này...mẹ tôi đã mất lúc sinh tôi, nên tôi chưa gặp bà ấy bao giờ, ảnh thờ cũng chỉ là ảnh vẽ, papa nói lúc đó mẹ tôi không để lại tấm ảnh nào nên chỉ có thể vẽ"

"Tôi chỉ có thể nói cho cậu như vậy, chuyện còn lại phải do ba của cậu nói rồi. Đứa bé được 3 tuần tuổi rồi, còn khá là nhỏ, đặc biệt cậu đây thể trạng là nam nhân nên phải cực kỳ cẩn thận. Cậu về nghỉ ngơi được rồi, 2 tuần sau quay lại đây tôi sẽ kiểm tra cho cậu"

"Vậy có nguy hiểm gì đến em ấy hay không ?"

"Chuyện này đương nhiên là cực kỳ nguy hiểm. Phụ nữ sinh con đã là thập tử nhất sinh, đằng này cậu ấy còn là nam nhân không thể nói không có bất trắc gì"

"Mặc Mặc, anh không muốn em nguy hiểm"

"Nhiên, em biết anh lo cho em. Nhưng mà, đây là con của chúng ta mà, không lẽ anh không cần tiểu bảo bối nữa sao ?"

"Anh không có, anh cần chứ, nhưng anh cần em hơn Mặc Mặc. Anh không muốn em đem mạng sống của bản thân ra để đánh đổi như vậy"

"Chúng ta chưa thử mà, sao biết được chứ. Anh tin em đi, huống hồ anh còn ở bên cạnh em mà"

"Bảo bối..."

"Sao vậy, Nhiên của em. Sao lại thành ra em dỗ anh rồi. Em nhất định sẽ không sao mà"

"Anh không sao, nếu có chuyện gì anh nhất định sẽ không tha cho tiểu tử trong bụng em đâu". Y vội lấy tay lau vội giọt nước mắt vừa rơi xuống.

2 tay cậu lau nước trên mặt y :

"Vậy chúng ta sinh tiểu bảo bối có được không ?"

Y khẽ gật gật đầu :

"Tiểu tử, nếu con dám hành mẹ con, ta sẽ không tha cho con đâu"

.............

_________________________________

End chương 26

wattpad: xiaoyin_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com