Dam My Hoan Mac Nhien Sung Ai
Nằm suốt cả một ngày trên giường với bộ dạng khoả nửa thân dưới làm cho Mặc Mặc vô cùng chán nản, nhưng bù lại lại được cưng chiều vô cùng."Lâm thiếu mở cửa cho tôi". Tiếng gõ cửa liên tục, kèm theo giọng than phiền ảo não."Bá Nhiên ai vậy sao lại gõ cửa lúc này". Cậu hoảng hốt giật lấy mền quấn thân hình vào trong."Ấy ! Em đừng quấn như vậy, không tốt cho vết thương. Là Sĩ Cầm, anh gọi hắn đến xem vết thương của em""Em...em ngại". Cậu dùng ánh mắt cầu cứu y."Không được Mặc Mặc, chuyện này không chiều theo em được. Ngoan nha, kiểm tra chút thôi, anh không đi đâu cả. Hắn dám làm gì em, anh sẽ không tha cho hắn đâu". Y hôn lên trán của cậu, sau đó mở cửa cho người đang gọi ầm ĩ ở cửa khách sạn từ nãy giờ."Cậu làm cái gì mà lâu quá vậy. Tôi kêu rát cả cổ họng rồi". Hắn vừa nói vừa nhòm nhòm vào lên bên trong"Vào đi"Y dắt Sĩ Cầm đến phòng ngủ của y và cậu :"Đừng làm cậu ấy sợ". Y nói một cách cục súc pha tí răn đe đối phương"Dạ biết rồi thưa Lâm thiếu""Mặc Mặc, anh vào nha, bảo bối~""..... Không ngờ cậu còn có mặt này nữa hả Lâm thiếu""Im miệng"Y mở cửa vào thấy cậu đang nằm trên giường bấm điện thoại."Anh gọi hắn tới khám cho bảo bối nè. Em chịu khó chút nha""Dạ~""2 người được rồi, đừng show ân ái trước mặt cẩu độc thân như tôi nữa"Sĩ Cầm đặt vali đựng dụng cụ y tế xuống, đi đến đứng cạnh giường gần Mặc Mặc."Em bỏ chăn ra đi, anh xem qua vết thương cho em"Cậu đưa mắt nhìn về phía Lâm tổng, y hiểu ý đến giường ngồi kế bên cậu. Sau đó, nhẹ nhàng mở chăn ra cho Sĩ Cầm xem qua. Sĩ Cầm có chút bị ngạc nhiên bởi thân hình trước mặt. Thân là nam nhân nhưng cậu lại mang một thân hình mảnh mai, đẹp đến mê người. Nước da trắng nõn nà, vòng eo thon đến vậy. Hỏi vì sao mà Lâm thiếu lại không mê đứ đừ đư chứ.Hắn đeo bao tay vào, sau đó xem qua vết thương ở phần dưới của cậu."Lâm thiếu cậu không nhẹ nhàng với em nó được hả. Viêm nặng đến vậy, không khéo dẫn đến nhiễm trùng thì có chuyện lớn đó"Y không đáp lại lời của Sĩ Cầm, mà chỉ xót xa ôm Mặc Mặc vào lòng."Xin lỗi, bảo bối. Anh sẽ không làm em đau nữa". Y hôn lên môi cậu."Anh nhẹ là lại là được". Cậu hôn lại đáp trả y Sĩ Cầm : ".........""Tôi vệ sinh vết thương cho em ấy, rồi duy trì uống thuốc, bôi thuốc sẽ chóng khỏi. Hạn chế vận động mạnh, đi lại chạy nhảy cũng phải hạn chế tuyệt đối""Khi nào em ấy mới khỏi hẳn""Cái này phải phụ thuộc vào em ấy đáp nhận thuốc ra sao""Có bị đau không ?""Cậu làm cho vết thương viêm đến vậy. Hỏi có đau không"Y nhăn mặt xót xa nhìn cậu."Có cách làm giảm đau chi em ấy không""Uống thuốc đầy đủ là sẽ ổn thôi, cậu đừng quá lo. À đừng bận quần nhỏ, hay quần lớn gì luôn nhé. Để phần dưới thoáng mát chút"Hắn khựng lại một chút, sau đó tiếp tục nói :"À mà Lâm thiếu, cậu tiết chế lại chút""Ra ngoài đi, hết chuyện của cậu""......""Em muốn về nhà nghỉ ngơi trước không ?"Cậu lắc lắc đầu :"Không cần đâu a~. Về trước như vậy không tôn trọng mọi người đâu""Vậy nằm nghỉ ở đây, tối mọi người cùng nhau làm tiệc kết thúc thì chúng ta về a""Dạ~"Y ngọ nguậy tóc của Mặc Mặc :"Mặc Mặc, dạo gần đây em thật ngọt ngào""Lúc trước em không như vậy với anh hả""Đúng vậy. Anh nhớ ban đầu gặp em còn không muốn nói chuyện với anh""Tại anh đáng ghét""Nhưng giờ em là của anh rồi, Mặc Mặc". Y ôm chặt cậu vào lòng."Đừng rời xa anh nữa nha""A a đau em". Y nghe thế mới buông lỏng cậu raCậu ngước lên cười ngọt nào với y :"Sẽ không bỏ anh đâu""Được". Y hôn nhẹ lên trán cậu.Cậu nằm lên bụng của y nằm lướt lướt điện thoại, xoay 7749 kiểu. Còn y thì ngồi xử lý đống công việc cho ra mắt sản phẩm mới."Anh có thời gian không tôi điều tra xong chuyện anh nhờ rồi. Có chút rắc tối nên không kịp thời gian anh đưa ra". Mặc Mặc đang chơi điện thoại của y thì tin nhắn hiện lên."Nhiên, tin nhắn của anh a". Cậu đưa điện thoại cho y."Em chơi đi, anh trả lời sau là được""Em thấy đối phương nhắn chuyện điều tra gì á, có thể quan trọng thì sao""Vậy anh gọi cuộc điện thoại"Cậu đưa điện thoại cho y, y bấm danh bạ gọi cho Hồng Lập, rất nhanh đối phương đã nhận điện thoại."Ngày mai, cậu đến công ty tôi một chuyến""Được, Lâm thiếu"Y ngắt điện thoại, sau đó đưa điện thoại lại cho Mặc Mặc chơi."Anh điều tra chuyện gì a ?""Là chút chuyện công việc thôi, em không cần bận tâm nhiều, bảo bối". Y cúi đầu hôn trọng tâm trán của cậu.Cậu gật gật đầu, sau lại cắm cúi vào điện thoại.Y không dám nói với cậu chuyện bản thân đang âm thầm điều tra chuyện năm xưa. Sợ bản thân cậu lại không thể quên được những chuyện quá khứ đó, mà sinh bệnh. Nên y âm thầm điều tra, để cho kẻ đó phải trả giá. Đụng đến ai, chứ đến người của Bá Nhiên này, thì quyết không để cho kẻ đó được sống yên thân.Đến chiều tối, cũng là đến tiệc kết thúc. Mặc Mặc nhất quyết muốn mặc quần, còn Lâm tổng thì nhất quyết không chịu"........""Không lẽ anh muốn em không khoả thân gặp mọi người hả!!!!""Thật là anh không nên hứa sẽ cho em tham gia tiệc với mọi người mà"Y đi đến tủ quần áo, lấy cho cậu bộ bathrobe đưa cho cậu.(Cho ai khum biết thì bathrobe là cái đầm ngủ màu trắng cột dây mà khách sạn nào cũng sẽ trang bị á, mọi người hiểu tui diễn tả khum ta :) ?, ý là lên gg search là có nha!!)"Không chịu, cái này để bận ngủ mà, không chịu!!!!!""Cái này em có bận bên trong hay không thì cũng không ai biết""Nhưng mà...""Quyết định vậy, không sẽ không cho em đi"Cậu bĩu môi, nhận lấy bộ đồ trên tay y. Nếu không đi, thì mọi người trong công ty sẽ nghĩ cậu không tôn trọng họ. Trò chơi ngoài trời cậu cũng không tham gia cùng, nếu cái này còn thất hẹn thì thật không được."Sao lại quyến rũ tới vậy. Em quấn thêm cái khăn này""......"Nhìn Mặc Mặc không khác gì mấy với mấy con gấu bông ngoài hàng.".....""Vậy vừa ý anh chưa""Cũng khá tốt, em thấy như vậy có thoải mái không""Không thoải mái gì hết !!!!""Sao không thoải mái, vết thương em đau hả. Nếu vậy không đi nữa, cởi ra đi""Không có, em đùa anh đó""Vậy anh đưa em đi". Nói rồi y bế cậu lên kiểu công túa, đi xuống. sảnh ăn mặc cho người nằm trên tay đang cằn nhằn, cáu kỉnh."Mặc Mặc, em sao vậy, không khoẻ hả ? Sao Lân tổng bế em vậy"Mọi ngừoi nháo nháo vào hỏi Mặc Mặc vạn câu hỏi, lo lắng sốt ruột cho cậu, không ai mấy để ý outfit mà Lâm tổng đặc biệt chuẩn bị cho cậu.Y đặt cậu ngồi vào ghế kế bên y, còn đặt biệt dặn phục vụ phải lót khăn bông phía dưới nữa.Xuyên suốt bữa ăn, Lâm thiếu chỉ cho cậu ăn mỗi cháo những món đạm bạc, không cho dính chút dầu mỡ nào, dù chỉ là một chút."Mặc Mặc, Lâm tổng đúng là chăm em kỹ thật""A dạ, Lâm tổng lúc nào cũng đối xử tốt với mọi người mà""Riêng em cứ như là vợ chồng ấy. Hoàn toàn khác""......""Lâm Mặc, cậu ăn cái này đi". Là Hy Lạc gấp vào chén cậu món gì nhìn màu sắc thôi cũng thấy vừa cay, vừa dầu mỡ nữa."Cô làm gì vậy ? Không thấy Mặc Mặc không được khoẻ sao, còn gấp mấy món như vậy". Y gọi phục vụ trực tiếp đổi chén cháo mới cho cậu.Làm cho Hy Lạc vô cùng bẽ mặt trước mọi người. Mặc Mặc thấy vậy cũng đành giảng hoà :"Lâm tổng thật quan tâm nhân viên như em a. Chắc tại em giỏi quá hả". Cậu nói với giọng trêu đùa."Đúng đúng a. Lâm tổng thật quan tâm Mặc Mặc của chúng ta". Mọi ngừoi cũng hùa theo cậu, để phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng tiệc.Cậu gấp thức ăn bỏ vào chén của Hy Lạc vừa nói :"Hy tổng chị cũng quan tâm em nữa, em cảm ơn chị". Cậu cười ngọt ngào với cô."Trước mặt ngừoi khác thật biết đóng kịch, sau lưng thì quyến rũ cấp trên". Ả trực tiếp buông lời cay nghiệt với Mặc Mặc.Y đập đũa mạnh xuống bàn :"Cô quá đáng rồi đó, Hy Lạc"Sau đó, trực tiếp mang người đi, không ngoảnh đầu lại."Thật không nên để em tham gia tiệc mà. Cô ta dám buông lời cay độc như vậy, càng lúc càng quá đáng". "Thôi anh đừng tức giận nữa, cũng là người của công ty mà. Chị ấy cũng làm việc cùng anh mấy năm rồi, đừng để bụng a""Sao lại không tức giận, cô ta dám đụng vào người của anh trước mặt anh như vậy""Thôi mà~, ở cùng em là không được tức giận""Em sợ hả, được được, anh sẽ không tức giận nữa. Không lớn tiếng trước mặt em a"Cậu gật gật đầu, dựa vào vai y."Chúng ta về dinh thự luôn đúng không, ông chủ". Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu hỏi y.Y quay sang hỏi người bên cạnh :"Em muốn ăn gì không ?""Về nhà đi a, em hơi mệt, ăn đồ dì An nấu là được~""Được, vậy về nhà"_________________________________End chương 21wattpad: xiaoyin_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com