TruyenHHH.com

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

– THƯỢNG –

Doanh Chính tâm tư phức tạp nhìn Tần Tử Sở, lại không tìm được lời để phản bác hắn.

Đời trước hao hết tâm tư, Doanh Chính cũng không cầu được cách thành tiên, sống vĩnh viễn, trái lại lúc tuổi già phát hiện ra tất cả chẳng qua đều là âm mưu của thuật sĩ giang hồ.

Trường sinh bất lão mà hắn theo đuổi là trăng trong nước, còn hắn chính là kẻ ngu xuẩn không ngừng vớt ánh trăng trong nước kia.

Bởi vậy, Doanh Chính trước khi trọng sinh cũng đã căm thù chuyện quỷ thần đến tận xương tuỷ.

Nếu hắn không thật sự trải qua việc này, e rằng sống thêm vài năm nữa, dưới cơn nóng giận, hắn sẽ làm cho loại phương sĩ* này hoàn toàn biến mất trên đời.

*phương sĩ: người cầu tiên học đạo

Lúc này nghe Tần Tử Sở dùng giọng điệu ngạo mạn nói ra "Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn", Doanh Chính liền hiểu chuyện này tuyệt đối không ai có thể làm được.

Nói cách khác, bất luận thế nào hắn cũng không khống chế được chuyện đi hay ở của Tần Tử Sở.

Điều này làm cho Doanh Chính thất vọng không thôi.

Hắn nắm chặt bàn tay Tần Tử Sở, thở dài nói: "Tử Sở, nơi ngươi sống ra sao? Thôi, hay đừng nói cho trẫm biết."

Doanh Chính bỗng nói: "Trẫm luôn có một cảm giác, nếu ở thời đại của ngươi, trẫm tuyệt đối không phải là kiểu người mà ngươi thích."

Tần Tử Sở nghe được câu này, không khỏi cười một cái.

Hắn mang vẻ trêu ghẹo, nắm cằm Doanh Chính quơ quơ, hạ giọng nói: "Không gặp mặt thì làm sao biết mình thích loại người gì chứ? Bệ hạ hình như không tin tưởng chính mình —— nói cho ta biết, người nào làm tổn thương tâm hồn yếu đuối, bé nhỏ, non nớt của ngươi, để cho ngươi từ nay về sau oán hận thế giới này, thề muốn trả thù thiên hạ?"

Doanh Chính đẩy tay Tần Tử Sở ra, thấp giọng nói: "Trẫm thấy ngươi xem nhiều sách của bọn phương sĩ, chỉ toàn hồ ngôn loạn ngữ."

Tần Tử Sở nhớ tới những thứ trong sách miêu tả Doanh Chính mình từng xem qua, cười đến mức không dừng được.

Hắn dựa vào bàn, gò má tựa vào cánh tay, nhướng mày liếc Doanh Chính, nhẹ giọng nói: "Ngươi có biết chuyện mình không lập hoàng hậu có hậu quả ghê gớm thế nào không? Sử học gia đều nói bởi vì Triệu Cơ cùng Lao Ái lăng nhăng làm loạn trong cung, từ đó về sau ngươi hoàn toàn không tin nữ nhân, đoạn tuyệt tình yêu, cho đến cuối đời. Ha ha ha! Cho đến cuối đời!!! Ôi chao, nhớ tới thật là thú vị chết đi được. Nếu bọn họ biết bộ dáng ngươi thế này, phỏng chừng đều muốn đem bài viết linh tinh của mình ra để chó Husky xé thành mảnh nhỏ!"

Doanh Chính không rõ "Chó Husky" là cái gì, bất quá nghe giọng điệu của Tần Tử Sở, dường như là một loại sủng vật rất phiền toái được người ta thích.

Vì thế, hắn bỏ qua vấn đề này, ngược lại lực chú ý bị Tần Tử Sở kéo đi, hứng thú tràn trề dò hỏi: "Sử học gia? Bọn họ đánh giá trẫm thế nào?"

Tần Tử Sở không khách khí nói: "Có người nói ngươi là 'Thiên cổ nhất đế*', nhưng mà nói thật, thanh danh của ngươi đại khái coi như là khen chê nửa nọ nửa kia. Nhưng ta cảm thấy thành tựu ngươi sáng tạo thật sự quá vĩ đại, ngươi biết không? Cho đến hai ngàn năm sau, đế chế phong kiến hoàn toàn sụp đổ, Hoa Hạ mới tách khỏi khung kết cấu xã hội của ngươi."

*Tần Thủy Hoàng được xưng tụng là 'Thiên cổ nhất đế' không chỉ là vị hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc, mà còn vì sáng lập chế độ tập quyền trung ương chuyên chế đầu tiên.

Nói tới đây, Tần Tử Sở dừng một chút.

Sau đó, hắn cười tủm tỉm nói: "Làm một nam nhân, ta vẫn luôn tôn ngươi là nam thần. Cho nên, lúc mới vừa bắt đầu, mới cư xử với ngươi kỳ quái như vậy."

Doanh Chính rốt cuộc chính tai nghe được Tần Tử Sở không chút khúc mắc nhắc tới chuyện đã qua, vẻ mặt không khỏi càng trở nên ôn nhu.

Hắn không nhịn được nói: "Trẫm thích thái độ trước đây của ngươi, nhưng bây giờ ngươi có thể cùng trẫm cười đùa không nghi kị, trẫm càng thêm vui vẻ."

Hai người nói đến đây, nhìn nhau mỉm cười.

Tần Tử Sở vốn tưởng rằng Doanh Chính hạ lệnh cho thợ làm ra mã cụ, thời gian dù dài cũng là mười ngày đến nửa tháng, lại không ngờ Doanh Chính kỳ thật là một người thiên về chủ nghĩa hoàn mỹ.

Sau khi bắt đầu thì Doanh Chính sẽ không dừng lại.

"Tử Sở, ngươi xem bọn họ làm thứ này cho có lệ, sao có thể đặt lên lưng ngựa của trẫm?" Doanh Chính chán ghét đẩy yên ngựa trên mặt bàn.

Sự ghét bỏ trong ánh mắt hắn rõ ràng đến nỗi người mù cũng có thể nhìn ra.

Tần Tử Sở đưa tay kéo yên ngựa qua, nhìn một vòng từ đầu đến cuối, trong lòng không còn lời gì để nói.

Yên ngựa mạ vàng mỗi một chỗ nhô ra đều được khảm đá quý, đường cong lưu loát, vẻ ngoài hoa mỹ, bàn tay sờ lên còn có thể cảm nhận lực đàn hồi thoải mái, dù ngồi ở trên cũng sẽ không cảm thấy ê mông, Tần Tử Sở không biết yên ngựa như vậy còn có chỗ nào không tốt.

Hắn tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra bất cứ cái gì không đúng.

Bởi vậy, Tần Tử Sở không thể nói đây là thứ phẩm, cần hỏi tại sao Doanh Chính lại đánh giá tệ như vậy.

Tần Tử Sở nghi hoặc nói: "Rốt cuộc không tốt chỗ nào?"

Doanh Chính đưa tay lật yên ngựa qua, để vị trí tiếp xúc với lưng ngựa hướng lên trên, ngón tay chỉ chỗ lõm xuống nói: "Chỗ này làm quá tệ, sẽ làm xương sống của ngựa rất đau, cọ sát bị thương lưng của chúng, dây phía dưới cũng không tốt, không cố định, đi đường tốc độ cực nhanh sẽ làm cho yên ngựa chuyển động."

Doanh Chính nói xong lắc đầu, kiên trì nói: "Vật này tuyệt đối không được, trẫm nhất định phải làm bọn họ sửa thành hoàn mỹ mới được."

Tần Tử Sở không có biện pháp nào đối với chủ nghĩa hoàn mỹ của Doanh Chính, bệnh này của Doanh Chính đã không thể trị.

Tần Tử Sở chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Nhưng trên đường chúng ta cũng làm chậm trễ nửa tháng, cho dù ngồi xe ngựa chậm rãi dạo chơi, cũng nên về đến thành Hàm Dương. Quốc chủ không thấy chúng ta, nên giải thích thế nào?"

Doanh Chính cau mày do dự chốc lát, bất mãn cầm lấy yên ngựa.

Cuối cùng hắn nói: "Vậy đem thợ mang đi, chúng ta về Hàm Dương trước."

Σ(っ °Д °;)っ ý của ngươi không phải là, làm không hoàn mỹ thề không bỏ qua sao!

Thiếu niên, ngươi bị bệnh ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng như thế, người nhà của ngươi biết rõ sao!

Doanh Chính luôn có khí thế cường đại, nói là làm.

Xế chiều hôm đó, Tần Tử Sở an vị trên yên ngựa mình đánh giá là "Lực đàn hồi thoải mái", hai cánh tay ôm bên hông Doanh Chính.

Bọn họ theo lộ trình trở lại Hàm Dương.

Mặc dù dọc đường đi, tài cưỡi ngựa của Tần Tử Sở không có chút tiến bộ, nhưng trải qua tra tấn trên đường, khi hắn tới thành Hàm Dương, đã có thể tự lên ngựa, xuống ngựa lưu loát, mà không bị ai phát hiện sự thật là cưỡi ngựa không thông.

"Thật sự rất lâu chưa từng trở lại, nhìn đô thành lại cảm thấy xa lạ." Tần Tử Sở cảm thán một câu.

Lúc đưa mắt nhìn về phía Doanh Chính còn trên ngựa, Tần Tử Sở bỗng nhiên cười xấu xa, dùng ánh mắt ôn nhu như nước bao bọc Doanh Chính, đưa tay dịu dàng nói: "A Chính, xuống đây đi, đừng sợ, phụ thân đỡ lấy ngươi."

Doanh Chính nhịn không được nhướng mày, ánh mắt đầy giễu cợt, nhìn đến Tần Tử Sở mặt nóng rần lên.

Nhưng Doanh Chính lại đặt tay vào lòng bàn tay Tần Tử Sở, tỏ vẻ như một hài tử thật sự cưỡi ngựa không thông, từ trên ngựa trượt xuống, ngã vào ngực Tần Tử Sở.

Doanh Chính giọng run rẩy nói: "Phụ thân, ta đau chân."

Tần Tử Sở mặt trắng bệch, nghĩ trong lòng: Doanh Chính ngươi bày ra vẻ mặt làm nũng này để làm gì?

Trước mặt mọi người a!

Liêm sỉ của ngươi đâu!

Như nhìn ra Tần Tử Sở muốn chạy trốn, ánh mắt Doanh Chính chợt lóe, bình tĩnh nắm chặt cổ tay của Tần Tử Sở, làm hắn không thể động đậy.

Doanh Chính thấp giọng nói: "Phụ thân đỡ ta được không?"

Tần Tử Sở rất muốn nói "Không được", nhưng hắn biết mình trốn không thoát .

┭┮﹏ ┭┮ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, muốn trêu chọc Thủy Hoàng đế bệ hạ quả nhiên sẽ bị bánh xe lịch sử nghiền chết.

Tần Tử Sở đỡ Doanh Chính nặng hơn mình không ít, lảo đảo đi vào trong.

Doanh Chính đè khuỷu tay hắn, đầy đắc ý thấp giọng nói: "Chơi đùa rất vui phải không? Về sau còn tính tiếp tục chơi nữa không?"

Tần Tử Sở miễn cưỡng cười, nói nhỏ: "Sau này ta không chơi như vậy nữa, cầu xin tha cho một con đường sống."

Doanh Chính giữ không được vẻ "Thống khổ" trên mặt, cười nhẹ ra tiếng: "Đường ngươi đi chính là con đường sống."

Tần Tử Sở sửng sốt, nghĩ trong lòng: đường sống?

... Đây là ý gì? Bởi vì quan hệ giữa hắn và Doanh Chính ngày càng hòa hợp tự nhiên sao?

Tần Tử Sở trong lòng còn nghi hoặc, đỡ Doanh Chính đi vào cung Hàm Dương.

Ngoài cửa cung, người trong xe ngựa nhẹ nhàng mở ra quạt che mặt, thấp giọng nói: "Người vừa mới xuống ngựa là ai?"

"Đó chính là Tử Sở công tử." Nô tỳ cùng ngồi chung xe với nàng trả lời ngay.

Đôi mắt mỹ nhân chớp nhẹ nhàng, có chút đăm chiêu nói: "Người này lại là Tử Sở công tử sao? Thật không ngờ hắn lại nuôi nam sủng, còn giấu thêm một nam nhân... Có điều là tướng mạo này, thật sự là, trẻ tuổi."

Mỹ nhân nói lời này, hai má hơi đỏ lên.

Nữ tỳ theo bên cạnh thấy mỹ nhân hiểu lầm, liền sửa lại: "Công chúa, người cùng cưỡi ngựa với Tử Sở công tử không phải là nam sủng. Long Dương Quân mà Ngụy vương đưa cho hắn, sớm đã bị Tử Sở công tử ném vào trong quân doanh, bị hắn ôm chính là tiểu công tử Chính."

Mỹ nhân thoáng chốc mở to hai mắt, không dám tin cao giọng: "Cái gì? Ngươi nói, cao lớn như vậy mà là tiểu công tử Chính gần sáu tuổi."

Nữ tỳ chần chờ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Bức họa thám tử hồi báo rất giống hắn. Nghe nói tiểu công tử Chính này người mang dị tượng, mắt có song đồng, thân hình cao lớn, trời sinh thần lực, mà còn tài trí xuất chúng. Nô tỳ thấy hẳn là không sai. Nghe nói kế hoạch diệt Hàn chính là hắn nói cho Võ An Quân, Võ An Quân mới dám động thủ với đô thành Tân Trịnh của Hàn quốc."

Đáng tiếc, dù thị tỳ thay Doanh Chính giới thiệu việc làm vĩ đại một phen, mỹ nhân trên xe lại không có chút hứng thú với Doanh Chính.

Sau khi xác định hắn là nhi tử của Tần Tử Sở, mỹ nhân mất hứng phe phẩy quạt tròn, rũ mắt nói nhỏ: "Không ngờ con của hắn cũng lớn như vậy, còn chưa từng lấy chính thất —— thật là một kẻ si tình."

Thị tỳ nhìn vẻ mặt của mỹ nhân, sao lại không đoán ra?

Nàng ngay lập tức hiểu rằng bây giờ công chúa đang rung động.

。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。

Nhiều khi thấy Tử Sở như trẻ con, đùa dai quá, mà tiếc là lần nào cũng bị A Chính trả đũa (o・ω・o)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com