Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu
✧Maitran.wordpress.com✧
Thấy ánh mắt sáng ngời của Tần Tử Sở đang nhìn mình chằm chằm, Doanh Chính thoải mái nhắm mắt lại.Hắn nhẹ giọng nói: "Trẫm vẫn như vậy. Tần quốc nói không giữ lời, lòng tham không đáy, lục quốc đã công nhận."Tần Tử Sở trừng mắt nhìn Doanh Chính một hồi, trả lời: "Được, ta nhớ kỹ."Dứt lời, hắn cũng nhắm mắt lại, xoay người đi.Doanh Chính tiện thể dán sát vào lưng Tần Tử Sở, từ phía sau ôm thân thể hắn, hơi thở vừa vững vàng lại vừa ấm áp thổi qua lưng Tần Tử Sở.Áo trong mỏng manh căn bản không ngăn được hơi thở nóng ẩm, Tần Tử Sở ngứa lưng, không tự chủ được giật giật thân thể.Doanh Chính nhắm mắt lại cảm nhận phản ứng của thân thể sát bên, cong khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.Hai người một đêm yên ổn vô sự.Sáng sớm hôm sau, khi Tần Tử Sở rời giường lại phát hiện hai đùi của mình mềm như sợi mì, hoàn toàn không còn sức lực, thắt lưng cũng đau dữ dội."Ta nên ngồi xe thôi. Kỳ thật nôn suốt cũng có thể thành thói quen." Tần Tử Sở cười xấu hổ, nhịn không được đưa tay bóp phía trong đùi.Doanh Chính nhìn động tác của hắn chằm chằm, cho đến khi Tần Tử Sở biết được động tác nhấc lên ngoại bào vuốt ve đùi của mình, có thể để Doanh Chính nhìn thấy rõ cái gì từ trong quần yếm, hắn đột nhiên đỏ mặt, tay chân luống cuống kéo vạt áo xuống."Nếu không thoải mái, hôm nay tạm thời không đi." Doanh Chính ấn Tần Tử Sở vào đệm.Không đợi Tần Tử Sở cảm động, Doanh Chính đã thản nhiên nói: "Nếu biết hình dáng của yên ngựa, bàn đạp, móng ngựa và dây cương, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt. Trẫm đi hạ lệnh triệu tập thợ rèn và nghệ nhân địa phương, để bọn họ tạo ra mấy thứ này."Thân thể Tần Tử Sở quả thật không thoải mái.Hắn không khăng khăng yêu cầu tiếp tục xuất phát đi Hàm Dương, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, kéo đai lưng và ngoại bào ra, thoải mái nằm vào đệm.Không lâu sau, Tần Tử Sở liền mơ mơ màng màng lâm vào giấc ngủ, cho đến lúc bụng sôi lên vì đói, hắn mới từ trong mơ tỉnh lại.Ánh nắng sáng rực xuyên qua cửa sổ để ngỏ, rọi vào phòng, Tần Tử Sở ôm chăn mỉm cười.Mặc dù chân vẫn rất khó chịu, cũng không như sáng sớm hoạt động một chút đều khó chịu cả người.Hắn chống đỡ thân thể bò dậy, tự mặc áo bào, đi ra cửa phòng.Tuy rằng tới đây đã lâu, người hầu đa số là nữ giới, Tần Tử Sở vẫn không quen để các nàng giúp mặc quần áo.Loại trang phục phá hỏng liêm sỉ như quần yếm*, thật sự làm Tần Tử Sở không còn dũng khí đối mặt với các cô nương chưa gả đi.*quần yếm: quần thủng đáy (thường cho trẻ em mặc)Hắn cảm thấy mình mặc như vậy chẳng khác nào tên lưu manh đùa bỡn.Bên trong sân không thấy bóng dáng Doanh Chính, nhưng trên mặt đất lại mọc lên màu xanh, cây cối cũng hơi đâm chồi, đầu cành có nụ hoa đào e thẹn, hoàn toàn là cảnh tượng xuân ý dạt dào.Tần Tử Sở nhịn không được đi lên trước, vươn tay nhẹ nhàng lướt qua nụ hoa mềm mại.Đóa hoa mềm mại đọng sương mai lướt nhẹ qua đầu ngón tay của hắn, mang đến cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, hắn thoải mái nheo mắt lại.Lúc Doanh Chính bước vào sân đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.Hắn lập tức dừng bước, nhìn bóng dáng Tần Tử Sở đứng dưới táng cây, trong nháy mắt hoảng thần.Chẳng qua là nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười của Tần Tử Sở, trong lòng Doanh Chính cũng phảng phất niềm vui sướng như hoa đào nở rộ.Hắn không khỏi nuốt nước bọt, một cảm giác xa lạ mà khẩn thiết nảy lên từ ngực hắn, lấp đầy trong ngực."A Chính, ngươi đã trở lại? Chuyện tiến hành thế nào?" Tần Tử Sở quay đầu nhìn về phía Doanh Chính, bàn tay không tự chủ được chống đỡ thắt lưng vẫn còn mỏi nhừ.Nghe hắn gọi, Doanh Chính liền đi tới trước, dìu hắn chậm rãi trở về.Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, Doanh Chính đem một chiếc hộp vuông màu đỏ thắm đặt trên bàn, đẩy tới trước mặt Tần Tử Sở.Hắn thấp giọng nói: "Tử Sở, ngoại trừ đêm qua, ngươi chưa bao giờ nói đến đồ vật sau này mới có thể xuất hiện. Nhưng sáng nay khi trẫm tỉnh lại, phát hiện trên ngón tay của ngươi có không ít vết thương nhỏ. Những vết đó... đều là do dao khắc làm bị thương?"Doanh Chính hé môi, dùng giọng điệu ôn nhu mà bản thân hắn cũng không quen, nói: "Toàn thân ngươi trẫm đều thích, trẫm không nỡ để ngươi chịu một chút thương tích. Lúc trước Mông Điềm để viết chiến báo cho tiện lợi, dùng lông động vật và gậy trúc làm ra bút lông, chỉ cần thấm thuốc màu có thể viết. Tuy rằng cũng làm bẩn ngón tay, nhưng sẽ không lưu lại vết thương cho ngươi nữa. Tòa thành nhỏ, kỹ thuật thô sơ, làm bút lông cũng không xong, ngươi dùng tạm đi."Tần Tử Sở nhìn lỗ tai hơi ửng hồng của Doanh Chính, bất giác nở nụ cười.Lễ vật này quả thật kinh hỉ!Tần Tử Sở mặc dù không viết ra chữ đẹp, nhưng hắn sẽ dùng bút lông viết chữ.Bởi vì đây là "thời Tần Thủy Hoàng", Tần Tử Sở vẫn luôn xử sự gò bó, chuyện có quan hệ chặt chẽ với Doanh Chính, hắn cũng không dám làm trước.Tần Tử Sở sợ rằng mình sẽ thay đổi gì đó, ảnh hưởng đến tiến trình thống nhất của Doanh Chính.Lúc này Doanh Chính tự tay phá vỡ ma chú này, Tần Tử Sở bỗng có một cảm giác sáng tỏ.Hắn mỉm cười mở hộp, lấy ra bút lông, trong hộp đặt ngay ngắn một nghiên mực và hai khối mực thô ráp."Ta rất thích lễ vật này. A Chính, cám ơn tấm lòng của ngươi." Tần Tử Sở nắm cán bút trong tay, ngón tay vuốt ve qua lại đầu bút mềm mại bện từ lông động vật.Tâm trạng treo cao của Doanh Chính rốt cuộc buông xuống, sau khi Tần Tử Sở đáp ứng, lại có chút tiếc nuối.Hắn nhìn động tác của Tần Tử Sở, nghĩ trong lòng: tư thế cầm bút của Tử Sở cứng nhắc không quen, có lẽ thời đại hắn sống ngay cả bút lông cũng đã là cách viết lạc hậu, không thường sử dụng.Thấy Doanh Chính trầm mặc, Tần Tử Sở nhẹ giọng hỏi: "Yên ngựa linh tinh gì đó, chuẩn bị ra sao?"Doanh Chính lắc đầu, có vẻ không hài lòng.Hắn thấp giọng trả lời: "Nghệ nhân làm nghề mộc nói chưa từng thấy qua vật ấy, cần ngươi dùng than vẽ trên da trâu để lấy đi nghiên cứu. Mặc dù trẫm biết bọn họ không thể xem qua liền làm ra yên ngựa được, nhưng vẫn có chút nóng lòng."Tần Tử Sở nắm chặt bàn tay Doanh Chính, ôn hòa nói: "A Chính, ta biết yên ngựa không thể xuất hiện ở thời đại này, ta không nghiên cứu nhiều về chiến mã cổ xưa, biết đến yên ngựa là do tận mắt nhìn thấy, đây là trang bị tồn tại ở hai ngàn năm sau. Dù cho nhóm thợ cần mười năm nghiên cứu yên ngựa, nhưng có thể đem trí tuệ hơn hai ngàn năm cô đọng lại trong thời gian ngắn như vậy, đạt được thành quả đã là vượt quá sức tưởng tượng. Ngươi có gì phải nôn nóng chứ?"Doanh Chính nắm chặt tay Tần Tử Sở, không đáp lời, nhưng lỗ tai lại càng ngày càng đỏ.Hắn rũ mắt nghĩ trong lòng: nhìn ngươi ở trên xe ngựa nôn mửa nghiêm trọng như thế, ở trên lưng ngựa cả người lại không thoải mái, trẫm hận không thể làm bọn họ lập tức tạo ra dụng cụ, để ngươi có thể ung dung lên đường, không chịu khổ nữa."Mỗi sáng sớm và chạng vạng Doanh Chính đều sẽ luyện kiếm.Bởi vậy, hắn cũng không trắng nõn giống như vương tôn quý tộc, làn da màu bánh mật sáng lên dưới ánh mặt trời, tràn ngập mùi vị bóng láng mê người.Phối hợp cùng gương mặt với ngũ quan sắc sảo của Doanh Chính, dù còn nhỏ tuổi, cũng có thể mơ hồ nhìn ra vẻ uy nghiêm và nam tính sau khi trưởng thành.Mặc dù Tần Tử Sở đang nhìn Doanh Chính, nhưng hắn không tự kỷ đến nỗi cảm thấy Doanh Chính đau lòng vì mình đến mức như vậy.Thấy sắc mặt Doanh Chính dường như quá đỏ, Tần Tử Sở nhịn không được sờ hai má nóng bừng của Doanh Chính, quan tâm nói: "Ta đi lấy chút cao để ngươi xoa mặt. Ngươi chạy ở bên ngoài đến trưa, mặt phơi nắng đến đỏ bừng."Doanh Chính bất đắc dĩ nhìn Tần Tử Sở, đưa tay đè lại bàn tay đang sờ trên mặt mình, lắc đầu nói: "Vô sự, không phải là do phơi nắng, đừng lo."Tần Tử Sở dừng lại, trên mặt hiện lên một nụ cười xấu xa, xoa lỗ tai Doanh Chính trêu chọc nói: "Nói như vậy nói —— ngươi đang xấu hổ?"Doanh Chính kiềm nén khóe miệng, nhướng mày nhìn về phía Tần Tử Sở.Tần Tử Sở thấy ánh mắt tràn ngập áp bách của Doanh Chính, ngược lại im lặng.Hắn có chút xấu hổ sờ mặt, ngồi tại chỗ.Không nghĩ tới lúc này, Doanh Chính bỗng nhiên vươn tay sờ mặt hắn nói: "Bây giờ ngươi cũng đỏ mặt."Sắc mặt Tần Tử Sở vốn chỉ xấu hổ mà hơi đỏ lên, bỗng nhiên bị Doanh Chính chạm vào mặt, hai má thoáng chốc nóng bừng.Doanh Chính không khỏi cong khóe môi, nhưng rốt cuộc cũng không đề cập tới việc này, mà nói: "Chúng ta cùng dùng cơm đi."Tần Tử Sở thấy hắn bỏ qua việc này, nhiệt độ trên mặt từ từ biến mất.Không lâu sau, Hà mang theo một đám thiếu nữ trẻ trung nối đuôi nhau vào, đặt hai cái bàn song song trước mặt hai người.Tần Tử Sở hé miệng ăn từng chút, có vẻ không hứng thú.Doanh Chính nhìn dáng vẻ của hắn, nhịn không được nói: "Ăn không ngon miệng sao?"Tần Tử Sở lắc đầu, đáp lại: "Đồ của thời đại này rất khó ăn, ngươi biết không? Gia vị quá ít. Cả ngày luộc đồ ăn, hơn nữa muối ăn thì 'đắt đỏ'. Thỉnh thoảng ăn một bữa cảm thấy nguyên liệu rất thiên nhiên, bây giờ thời gian lâu dài, không mùi không vị."Bàn tay Doanh Chính dừng lại, nhìn cơm canh hắn cho là rất ngon, bỗng cảm giác thấy nguy cơ mãnh liệt.Nơi Tần Tử Sở sống nhất định tốt hơn nhiều so với thời đại này!Bất luận tại sao hắn xuất hiện ở nơi này, một khi có cơ hội rời đi, Tần Tử Sở thật sự sẽ cam tâm tình nguyện lưu lại sao?"... Trẫm sẽ khai cương khuếch thổ, tìm được hương liệu gia vị." Doanh Chính bỗng hứa hẹn.Tần Tử Sở sững sờ tại chỗ, vẻ mặt ngớ ra nhìn Doanh Chính hồi lâu, mới chợt nở nụ cười.Hắn nhẹ giọng nói: "Có một số việc không ai có thể đạt tới. Ta sinh thời chỉ sợ cũng không ăn nhiều hương vị, A Chính cũng không cần cưỡng cầu việc này."Doanh Chính nghe xong lời này, không thể không trầm mặc.Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Doanh Chính đều ở trong trạng thái suy nghĩ điều gì đó, cả người như mất hồn.Tần Tử Sở không thể nói mình nắm rõ tâm tư Doanh Chính như lòng bàn tay, nhưng cũng đoán được tám, chín phần.Cuối cùng Tần Tử Sở nhịn không được chủ động xuất hiện trước mặt Doanh Chính, kéo hắn ngồi lại cùng nói chuyện."A Chính, đừng phiền não lo âu vì tương lai. Ta xuất hiện ở đây, hoặc rời đi cũng không phải tự mình có thể quyết định. Nhưng ta ở đây bảy năm, nói không chừng căn bản không thể rời khỏi." Tần Tử Sở đưa tay ôm Doanh Chính vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.Lần đầu tiên Doanh Chính không vươn tay ôm lại Tần Tử Sở.Hắn thấp giọng nói: "Trẫm có thể chấp nhận, trừ phi là điều chắc chắn.""...Ngươi lại muốn cầu xin chuyện mà ngay cả mình cũng không làm được. Đừng làm nũng!" Tần Tử Sở thấy hoàn toàn không dỗ dành được Doanh Chính, dứt khoát không dỗ nữa.Tần Tử Sở đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Doanh Chính, nói: "Ngươi muốn điều chắc chắn? Tốt lắm, hãy làm đến 'Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn*' đi; không làm được thì đừng nói lời vô ích —— ngươi bây giờ ngay cả lục quốc cũng chưa thống nhất đâu!"*Câu đầy đủ:Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn, nhất thiết thế gian, sinh lão bệnh tử: là câu kệ nổi tiếng được Đức Phật tuyên bố khi ngài ra đời. Trên trời dưới trời chỉ có ta là hơn hết. Tại sao ta hơn hết? Vì trong tất cả thế gian, ta đã vượt khỏi sanh già bệnh chết. Phật hơn tất cả thế gian vì Ngài đã qua khỏi sanh già bệnh chết.。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。Cái quần yếm mà Tử Sở mặc đúng là... khó đỡ. Không có đáy nên chắc là hơi bị mát =))Hình minh họa:
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com