TruyenHHH.com

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

– THƯỢNG –

Cân nhắc hồi lâu, Tần Tử Sở cũng không biết rốt cuộc có phải vì xung đột hôm trước làm hắn đem Doanh Chính từ tàn bạo bất nhân trở thành cuồng sắc dục hay không.

Nhớ tới hiện giờ Doanh Chính còn nhỏ như vậy, hắn cười, vỗ trán mình, rốt cuộc đi đến ngồi sau lưng Doanh Chính, đưa tay vuốt ve bả vai và sống lưng của hắn.

Dựa vào tuổi của Doanh Chính, thoạt nhìn quá mức rắn chắc.

Tần Tử Sở đã nắm cánh tay Doanh Chính, mỗi khối cơ bắp đều rắn chắc như sắt.

Hắn vốn cho là khi mình ấn lên người Doanh Chính, hoàn toàn không thể bóp vào, trên tay gia tăng lực đạo một cách vô thức, lại không nghĩ rằng lúc này Doanh Chính lại thả lỏng cơ thể.

Lúc ngón tay của hắn đặt trên cơ bắp ở hai nách, cảm xúc dẻo dai chắc nịch, co dãn tốt đến nỗi làm người ta muốn đưa tay vuốt ve qua lại.

"Tử Sở, ngứa." Doanh Chính run lên một chút, từ trong xoang mũi phát ra tiếng hừ không vui.

Nghe nói thế, động tác trên tay Tần Tử Sở ngừng một lát.

Trong lòng hắn nghĩ: rắn chắc quá cũng không cần khoe khoang a.

Ta dùng lực lớn như vậy, hắn lại cảm thấy như gãi ngứa?

Nghĩ đến đây, Tần Tử Sở không khỏi cong khóe môi cười xấu xa, thả lỏng lực đạo, gập ngón tay, càng duỗi về phía trước, gãi vào nách Doanh Chính.

Doanh Chính từ nhỏ chỉ sợ nhột, làm sao chịu nổi sự trêu chọc của Tần Tử Sở.

Hắn bỗng nhiên thở hổn hển thốt ra một tiếng gầm, cả người đã co lại, nhanh nhẹn xoay người không ngừng né tránh hai tay của Tần Tử Sở.

"... Ha ha... Tử Sở, ha ha ha... Đừng đùa nữa..." Tần Tử Sở chưa từng nghe qua tiếng cười càn rỡ không ngừng tuôn ra từ miệng Doanh Chính, hắn bất giác ha hả cười theo, càng được đằng chân lân đằng đầu.

Tần Tử Sở cắn môi vừa cười vừa nói: "Đùa? Ta không đùa, không phải là ta đang thay ngươi đấm lưng sao? Ngươi sợ nhột như vậy sao, ân ~?"

Doanh Chính nhìn dáng vẻ Tần Tử Sở cười đến mặt mày cong cong, trong lòng cảm khái không thôi —— hai người bọn họ vài năm qua cũng không có lúc nào thân mật như vậy.

Doanh Chính vốn đã căng cứng cơ thể, chuẩn bị trực tiếp bắt lấy cổ tay Tần Tử Sở, đem hắn đè vào trong nước, chấm dứt trận tranh đấu này.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Tần Tử Sở, Doanh Chính dần dần thả lỏng người, hắn không nỡ để nụ cười sáng lạn biến mất trên mặt Tần Tử Sở.

Doanh Chính làm ra vẻ không địch lại, trong lòng yên lặng tính khoảng cách, từ từ lui về phía sau, vừa không để Tần Tử Sở có thể bắt được hắn, lại làm Tần Tử Sở không cam tâm vẫn muốn tiến lên.

Cách của Doanh Chính quả nhiên khiến Tần Tử Sở bị lừa!

Đầu ngón tay của Tần Tử Sở ở cách người Doanh Chính không đến một lóng tay lướt nhanh qua, lại trước sau không thể đụng đến Doanh Chính.

Tần Tử Sở lập tức nhoài người lên phía trước, không ngừng tới gần Doanh Chính.

Hắn càn rỡ nói: "Lại còn biết trốn? Ngươi không phải thích tấn công sao, trốn gì chứ?"

Hai người cười đùa không ngớt đạp nước tung tóe, dưới sự đe dọa không ngừng của Tần Tử Sở, lưng Doanh Chính đã dán lên vách thùng.

Hắn phỏng chừng cười đến không dừng được, đưa tay xin tha nói: "Đừng tới đây, trẫm nói đừng tới đây."

"Tiểu hỗn đản, bây giờ biết xin tha sao? Bộ dáng hôm trước đâu rồi!" Tần Tử Sở kiên quyết không nghe Doanh Chính nhắc nhở, trực tiếp chen đến trước mặt hắn, đưa tay hướng về nách của Doanh Chính.

Mặt Doanh Chính căng cứng, đâu còn dáng vẻ cười đến cả người vô lực vừa rồi!

Hắn đột nhiên vọt về phía trước, mở ra hai tay, trực tiếp kẹp cánh tay Tần Tử Sở dưới nách, đem Tần Tử Sở khóa vào trong ngực.

"Bõm ——! Ào —— ào ——! !" Hai tiếng nước thật lớn liên tiếp vang lên.

Doanh Chính mượn động tác vọt lên trước, mang theo Tần Tử Sở rơi vào nước, dục dũng đầy nước ấm lập tức bị lực đạo thật lớn làm trào lên, vô số bọt nước bắn tung tóe, tràn ra đất.

Nước chảy khắp nơi.

Tần Tử Sở hoàn toàn không ngờ Doanh Chính cười đến cong cả người sẽ chợt phản công, không đề phòng bị hắn đè ra sau, ngã ngửa vào trong nước, ho sặc sụa.

Doanh Chính hài lòng ôm thân thể trong ngực, mặc cho Tần Tử Sở ho khan không ngừng.

Hắn không lo lắng nói: "Lấy lui để tiến, đánh trả bất ngờ lúc không phòng bị. Tử Sở, ngươi quá non nớt."

Tần Tử Sở ho đến mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển, không thể phản bác Doanh Chính.

Hắn đành buông tha không nói, dùng khóe mắt còn dính bọt nước trừng qua.

Nhưng cái nhìn này chẳng những không làm cho Doanh Chính thấy tức giận, trái lại khiến lòng hắn nhảy dựng, đem Tần Tử Sở ôm chặt hơn nữa.

"Làm nũng cái gì, đi lên." Dừng lại cơn ho, Tần Tử Sở vỗ vỗ cánh tay siết chặt bên hông mình.

Doanh Chính bỗng nhiên nói: "Tử Sở, năm năm qua, ngươi cũng không già đi một chút nào."

Tần Tử Sở nghe vậy sửng sốt, liền bật cười nói: "Ngươi sẽ không nghĩ đến chuyện tu tiên bất tử nữa chứ? Ta thành tâm khuyên ngươi không cần nghĩ nữa, đến tận hơn hai ngàn năm sau cũng không ai có thể sống bất tử, tu tiên gì đó bất quá chỉ là tiểu thuyết để kiếm tiền mà thôi."

Doanh Chính lắc đầu.

Hắn ghé sát vào tai Tần Tử Sở, khẽ nói: "Trẫm có công lao sáng lập phi thường, nếu trẫm cũng không thể sống bất tử, đương nhiên không một kẻ nào có thể làm được. Trẫm không phải có ý này —— Doanh Dị Nhân chết sau khi Tần vương qua đời ba năm, ngươi không được chết."

Tần Tử Sở đối với chuyện sinh tử ngược lại lãnh đạm hơn Doanh Chính rất nhiều.

Hắn ở đây gần như là không có gánh nặng, không có thân nhân, thậm chí có đôi khi chính mình cũng nghĩ, cuộc sống không ngừng tranh chấp với người khác này biết đâu chỉ là một giấc mộng dài mà bản thân hắn không thể tỉnh lại?

"Ngươi không muốn đáp ứng yêu cầu của trẫm sao?" Doanh Chính vội vàng hỏi.

Tần Tử Sở trấn an vuốt nhẹ lên lưng hắn vài cái, nhẹ giọng trả lời: "Sau khi sinh ra, con người đều đang chờ chết. Không phải chính mình muốn sống thì có thể kiểm soát để mình tuyệt đối không chết. Cho nên, ta chưa bao giờ suy nghĩ bản thân còn có thể sống bao lâu, mà là làm cho mình lúc còn sống thật vui vẻ, như vậy đủ rồi. A Chính, chớ cực đoan như vậy, kỳ thật trên thế gian vẫn còn nhiều người tốt, rồi sẽ có người thật tâm đối với ngươi. Bây giờ ngươi có thể gặp ta, sớm hay muộn cũng có thể gặp một người chân thật khác —— ngươi xem, dù Ngụy vương là kẻ lãnh khốc và ích kỷ như vậy, ít nhất năm đó Tần Sơ cũng yêu hắn chân thành. Ngươi so với Ngụy vương mạnh hơn nhiều, tại sao đối với mình lại không tin tưởng."

Doanh Chính nghe Tần Tử Sở khuyên bảo mình, cũng không giận.

Hắn buông Tần Tử Sở ra, cùng sánh vai ngồi dựa trên vách thùng, sắc mặt cổ quái, nhướng mày nói: "Tại sao ngươi cho rằng trẫm không có được chân tâm của người khác?"

Tần Tử Sở sửng sốt, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Doanh Chính.

Doanh Chính nhìn ánh mắt của hắn, kiềm chế không được cười ha hả.

Doanh Chính ghé sát vào Tần Tử Sở, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi cho là trẫm 'Giàu có thiên hạ' chỉ là chiếm hữu đất đai Cửu Châu thôi sao? Chẳng qua là không có bất kỳ ai có thể tiến vào lòng trẫm mà thôi, bằng không trẫm cũng sẽ không để trống ngôi vị hoàng hậu —— sau này vị trí đó để cho ngươi có được không?"

Tần Tử Sở nghe hắn nói, sắc mặt đỏ ửng vừa mới biến mất lại hiện lên.

Tần Tử Sở vội vàng đẩy mặt Doanh Chính ra, xị mặt nói: "Đừng càn quấy, có thái thượng hoàng không làm, ta lại làm hoàng hậu? Ngươi thật sự nghĩ ta điên rồi sao."

Dứt lời, không đợi Doanh Chính nói gì, hắn đã vội vàng đứng dậy, rất nhanh bước ra khỏi dục dũng, quấn cả người lại.

Doanh Chính nhìn chằm chằm vào làn da sáng bóng hồng nhạt của Tần Tử Sở, tầm mắt lưu luyến ở mông hắn không rời.

Đến khi Tần Tử Sở đột nhiên xoay người thì liền hạ tầm mắt, hướng lên người mình nhẹ nhàng vẩy nước, làm bộ dáng giả dối "Vừa rồi ta không có nhìn lén".

"... Lên đi, nước lạnh rồi."

Tần Tử Sở tức giận hít sâu ba lần mới miễn cưỡng ngăn được mình, không đem lời "Ta biết ngươi đang nhìn lén ta" nói ra.

Hắn biết, nếu bây giờ mình nói lời này, nhất định sẽ lại dẫn tới một trận đùa giỡn không dứt.

Vì thế, Tần Tử Sở dứt khoát kết thúc đề tài, chỉ gọi Doanh Chính ra mặc quần áo.

Doanh Chính nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Tần Tử Sở, đem toàn bộ biểu cảm thần thái của hắn thu vào mắt, làm sao không nhìn ra ý đồ của Tần Tử Sở.

Doanh Chính bĩu môi, đi theo ra khỏi dục dũng, phủ thêm áo mỏng.

Trước lúc Tần Tử Sở nhấc chân rời đi, Doanh Chính bỗng nói: "Vừa rồi trẫm đang nhìn lén ngươi, trẫm thường làm như vậy, trẫm thích thân thể của ngươi, chỗ nào cũng cảm thấy đẹp."

Tần Tử Sở nhịn không được đem vạt áo trước ngực siết càng chặt hơn.

Hắn đưa mắt nhìn Doanh Chính một hồi, co rút khóe miệng, thấp giọng nói: "Doanh Chính, ta ở trong nước xem qua bộ dáng của khối thân thể này..."

Doanh Chính lập tức cắt ngang lời Tần Tử Sở: "Trẫm không thể nói bản thân không thích bề ngoài xinh đẹp, nếu không lúc trước cũng sẽ không sủng hạnh nhiều nữ nhân như vậy, nhưng trẫm đã thấy rất nhiều. Nếu bộ dạng ngươi xinh đẹp, nói thẳng ra cũng không sao."

Tần Tử Sở lại nở nụ cười, dùng giọng điệu vừa ôn hòa lại vừa làm cho người ta tức giận nói: "Không, ta là nói —— thân thể này rất đẹp, ta thật sự là cha ngươi, tướng mạo Dị Nhân và ngươi có bảy phần tương tự, nên ta nhìn không quá nữ tính."

Nói đến đây, tầm mắt hắn trượt xuống bộ phận vẫn lõa lồ dưới bụng của Doanh Chính, mỉm cười nói: "Còn nữa, ngươi không cảm thấy khi 'Nhỏ' như vậy, cùng ta đàm luận những thứ này quá kỳ quái sao? Vẫn nên cẩn thận ngẫm lại một lát đi gặp quốc chủ, nên nói cái gì đi."

Nói xong, Tần Tử Sở ung dung đẩy cửa rời đi.

Vẻ mặt Doanh Chính như bị sét đánh đứng tại chỗ, qua một lúc lâu, nhịn không được che miệng đè nén cười ra tiếng.

Hắn quả nhiên vẫn thích Tần Tử Sở như vậy hơn, bộ dáng cười đùa không sợ sệt mới là Tần Tử Sở chân chính.

Dù lại bị Tần Tử Sở trêu chọc, trong lòng Doanh Chính vẫn rất vui mừng.

"Công tử dặn nô tỳ đến hầu hạ tiểu công tử." Hà quỳ ở cửa, nhẹ giọng nói.

Doanh Chính thu hồi nụ cười trên mặt, thản nhiên "Ân" một tiếng, mở ra cánh tay để sáu, bảy thị nữ vào cửa, thay mình sửa sang lại áo quần.

Khi còn nhỏ, Doanh Chính ăn không ít khổ, hắn cũng không phải sẽ không tự mình mặc quần áo, nhưng nếu như không có mặt Tần Tử Sở, hắn vẫn thích để người khác hầu hạ hơn.

Sau khi xử lý ổn thoả, Tần Tử Sở mang theo Doanh Chính đi thẳng về phía chính điện cung Hàm Dương.

。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。

Hai người lần nào tắm cũng mất cả buổi trời =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com