TruyenHHH.com

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

ლ maitran.wordpress.com ლ

***Chương này Doanh Chính đã gần 3 tuổi, còn tại sao lại nhanh như vậy, thì phải hỏi tác giả. Theo ta nghĩ: chương 56, Doanh Chính đã hơn 1 tuổi, có thể là gần 2 tuổi, rồi thêm khoảng thời gian đánh hạ xong Hàm Đan là gần 1 năm nữa (_ __!)

Mỗi lần Doanh Chính nói chuyện với Tần Tử Sở đều dùng ánh mắt và tư duy mạnh mẽ của Thủy Hoàng đế.

Không bao lâu, tin Tín Lăng Quân bị giáng làm thứ dân liền truyền tới Tần quốc.

Tần vương đem tin tức đưa cho Tần Tử Sở, cười nói: "Ngụy vương thiển cận, Tín Lăng Quân nói không sai chút nào. Trước đây Ngụy quốc phái sứ thần đến liên minh với Đại Tần ta, mặc dù quả nhân ra vẻ tiếp nhận yêu cầu liên minh của Ngụy quốc, nhưng trong lòng lại không tin. Thật không ngờ Ngụy vương lại nhát gan sợ phiền phức đến mức này, đúng là sợ bị chúng ta tấn công. Nếu Ngụy, Triệu, Hàn ba nước liên kết làm một, kết quả của trận chiến Hàm Đan thế nào, quả nhân cũng không dám phỏng đoán."

Người gặp được chuyện vui thì tinh thần liền thoải mái.

Sau khi đánh hạ mười hai thành của Hàm Đan, thủ đô Triệu quốc, rốt cuộc Vương Kiền cảm thấy hài lòng, ngừng lại để chỉnh đốn quân đội.

Dù cuối cùng Triệu vương và Tần vương ký quốc thư, trên thư viết sẽ bồi thường thêm mười tòa thành, nhưng hai tòa thành nhỏ dư ra, Triệu vương cũng không có bản lĩnh lấy lại.

Lúc này Triệu vương thậm chí không thể nhắc đến vấn đề này .

Vương Kiền nổi danh nhờ trận chiến Hàm Đan, bởi vì thủ đoạn của hắn không tàn nhẫn như Bạch Khởi, nên tiếng tăm còn lớn hơn Bạch Khởi.

Sau khi Vương Kiền thắng trận về triều, bố trí xong thủ vệ, rốt cuộc được phong làm "Định Quốc Quân".

Nhưng lúc hắn mang quân Tần người mệt ngựa đuối, tinh thần phấn chấn khác thường trở về, trong hàng ngũ lại có thêm ba vị khách không mời mà đến.

Vương Kiền phiền lòng niết mũi, nghĩ thầm rằng: hắn quả thật có nghe nói qua về Lã đại thương nhân này, nhưng Lã đại thương nhân lúc chạy nạn đã bỏ lại Tử Sở công tử, đây cũng không phải là bí mật trong cung Hàm Dương.

Lúc này Lã Bất Vi bỗng nhiên mang theo một thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp đến gặp mình, nói đó là phu nhân của Tử Sở công tử, còn ôm một hài đồng hơn một tuổi nói là nhi tử của Tử Sở công tử.

Hắn nên xử trí thế nào đây?

Vương Kiền lĩnh binh ở bên ngoài đã được gần hai năm, ngoại trừ lúc Tần Tử Sở mang theo Doanh Chính về nước, ở trước mặt Tần vương vội vã thấy hắn một lần ra, thì Vương Kiền vẫn luôn đóng quân ngoài thành Hàm Đan, mỗi ngày vắt hết óc để nghĩ cách đánh vào Hàm Đan.

Mặc dù chưa từng có bất kỳ thâm giao gì với Tử Sở công tử, nhưng cuối cùng điều giúp cho Vương Kiền thuận lợi mở ra cửa thành Hàm Đan cũng là kế sách của Tần Tử Sở.

Tử Sở công tử tháo gỡ cấp bách cho Vương Kiền, điều này làm cho hắn vẫn luôn giữ trong lòng thiện cảm mạnh mẽ đối với Tần Tử Sở.

Bởi vậy, khi Vương Kiền nhìn Lã Bất Vi, chỉ cảm thấy tướng mạo hắn xảo trá, ánh mắt bất chính, trong lòng có phần chán ghét.

Nhưng nhắc tới phu nhân và hài tử của Tử Sở công tử, Vương Kiền lại không thể không mang theo bọn họ và Lã Bất Vi đã cứu thê nhi của Tử Sở công tử cùng trở về.

"Chỉ sợ đến lúc Tử Sở công tử nhìn thấy Lã Bất Vi, trong lòng sẽ không cao hứng." Vương Kiền lắc đầu, lẩm bẩm.

Vương Kiền nhận được chiếu chỉ của Tần vương, trong lòng vừa phấn khởi lại vừa thấp thỏm tiến vào chính điện cung Hàm Dương.

Hắn liếc mắt liền nhìn thấy Tử Sở công tử đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Tần vương.

Gần hai năm không gặp, tướng mạo của Tử Sở công tử lại không có chút thay đổi nào, nhìn qua vẫn xinh đẹp quyến rũ, riêng ánh mắt trong veo đã không còn cởi mở như trước.

Vương Kiền trực tiếp quỳ xuống trong điện, lớn tiếng nói: "Mạt tướng may mắn không làm nhục sứ mệnh, vì quốc chủ đánh hạ được Hàm Đan."

Tần vương vui mừng gật đầu, nói thẳng: "Đứng lên đi, ngươi làm rất tốt. Bố trí lần này, ngay cả Võ An Quân cũng khen không ngớt, Đại Tần ta lại có thêm một vị mãnh tướng."

Không nghi ngờ gì, Bạch Khởi là một người kiêu ngạo và mạnh mẽ, có thể nhận được lời khen của hắn là vô cùng hiếm.

Dù cho có lòng đố kị, nhưng nghe được Tần vương nói Bạch Khởi cũng khen ngợi mình, Vương Kiền vẫn thấy vô cùng phấn chấn.

Hơn nữa, từ trong lời Tần vương nói có thể đoán ra, quan hệ giữa hắn và Bạch Khởi đã được cải thiện rất nhiều, việc này có lợi với quốc gia, nên làm Vương Kiền cảm thấy vui vẻ.

Vương Kiền dập đầu với Tần vương, trên mặt vui mừng không ngớt, nói: "Mạt tướng cảm tạ lời khen của quốc chủ và Võ An Quân."

Tần vương quan tâm nói: "Hơn một năm nay ngươi đã vất vả, nếu trở về bình an, mấy ngày này hãy nghỉ ngơi cho tốt."

"Dạ, quốc chủ." Vương Kiền trực tiếp đáp ứng.

Hắn và Bạch Khởi không giống nhau, nhà Vương Kiền mấy đời nhập ngũ, đối với Tần vương, người có thể để cho bọn họ nắm trong tay đại quân, luôn mang theo sự phục tùng trời sinh, nghe Tần vương nói thì lập tức tiếp nhận chỉ thị.

Đang chuẩn bị cáo từ, Vương Kiền nhớ tới những người đi theo đội ngũ của mình trở về, trên mặt hắn không khỏi hiện ra vẻ do dự, vừa lúc bị Tần vương bắt được.

"Còn điều gì muốn nói với quả nhân sao?" Tần vương nhìn về phía Vương Kiền, khoan dung nói.

Nghe Tần vương hỏi, Vương Kiền biết mình không thể tiếp tục giấu diếm.

Bởi vậy, sau khi nhìn sang Tần Tử Sở, hắn hạ giọng nói: "...Sau khi mạt tướng đánh hạ Hàm Đan, có một thương nhân gọi 'Lã Bất Vi', trong ngực ôm một nam hài hơn một tuổi đến gặp mạt tướng, hắn nói đó là hài tử của Tử Sở công tử. Hơn nữa, Lã Bất Vi còn nói phu nhân của Tử Sở công tử do hắn cứu. Mạt tướng tính ngày, nếu mang thai mười tháng, hài tử mới sinh có lẽ là của Tử Sở công tử, không dám không quan tâm, đành phải trông nom bọn họ, chú ý ăn uống thật tốt, cùng về Hàm Dương."

Nói xong lời này, Vương Kiền hạ mắt xuống, chờ Tần vương chỉ thị.

Cho đến giờ, lí do thoái thác của Tần Tử Sở đối với người ngoài đều là "Phu nhân sau khi sinh đã băng huyết mà chết".

Tần vương đối với việc này sớm đã tin tưởng không nghi ngờ, nên khi nghe Vương Kiền nói thì hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Triệu Cơ còn có thể sống lại, trực tiếp nổi giận đùng đùng đập bàn, quát to: "Láo xược! Rốt cuộc Lã Bất Vi là kẻ nào, dám tùy tiện tìm một nữ nhân tới vu oan vương tôn của Đại Tần ta!"

Vương Kiền thầm nghĩ: không tốt, bị Lã Bất Vi lừa.

Hắn cúi đầu càng thấp hơn, trực tiếp nằm sấp xuống, chờ Tần vương răn dạy.

Tần Tử Sở và Doanh Chính liếc mắt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc.

Tần Tử Sở kinh ngạc là vì Triệu Cơ đã đi theo Lã Bất Vi rồi, lúc này lại còn mặt mũi trở về tìm hắn; mà Doanh Chính kinh ngạc là vì Tần Tử Sở có một hài tử khác, trong lòng hừng hực bốc lên lửa giận.

Nhi tử của Tần Tử Sở?

Hắn đã từng nói không có hài tử nào khác!

Như vậy đây chính là Doanh Thành Kiểu lúc trước âm mưu tạo phản, sau khi bị bắt còn hô to mình không phải là huyết mạch của Doanh thị, không có tư cách ngồi lên ngai vàng!

Doanh Chính nắm chặt bàn tay Tần Tử Sở, nhìn thẳng vào mắt hắn, đè nén nói: "Đệ đệ... của ta?"

Tần Tử Sở lắc đầu thật nhanh trấn an Doanh Chính.

Σ(っ °Д °;)っ nghĩ cũng biết không có khả năng a!

Doanh Chính, ngươi lại hiểu lầm cái gì?

Sau lưng đã dày đặc sương mù!

Đồng thời, Tần Tử Sở quay đầu nhìn về phía Tần vương, vội vàng giải thích: "Hoàn toàn không có chuyện này, lúc con ở Triệu quốc, ngoại trừ mẫu thân của A Chính thì không có bất kỳ một nữ nhân nào khác, hài tử kia cũng không biết của ai."

Xem ra Tần vương ngay cả tức giận cũng không làm được, ông chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Rốt cuộc Lã Bất Vi đang làm gì? Biết rõ nữ nhân và hài tử không phải của con, còn cố tình nói láo với Vương Kiền, chạy đến trước mặt chúng ta để bị vạch trần..." Nhiều năm qua Tần vương đã có kinh nghiệm về những âm mưu quỷ kế, quyền thế đấu đá, nên não bộ lập tức quay nhanh.

Bỗng nhiên ông dừng lại lời muốn nói, bóng đèn trên đỉnh đầu sáng lên!

"Tử Sở, hắn biết rõ nữ nhân và hài tử không phải của con nhưng lại muốn vu oan cho con, là bởi vì hắn đã từng cứu con ra khỏi Hàm Đan, rồi trên đường lại sợ chết bỏ lại con một mình chạy nạn —— sau khi con trở lại Hàm Dương lên như diều gặp gió, bây giờ hắn chuẩn bị lừa bịp tống tiền con để đổi lấy quyền lợi và địa vị!" Tần vương nói xong gật đầu tự tin, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống.

Ông âm trầm nói: "Thanh danh của Đại Tần ta không tốt, lục quốc thích nhất là quy chụp những thứ bẩn thỉu lên đầu chúng ta. Chuyện con bỏ rơi thê tử, đối xử tệ với ân nhân vừa xảy ra, nhất định sẽ ồn ào cho mọi người đều biết. Hừ, quả nhân tuyệt đối sẽ không để bọn họ làm được chuyện đó."

Tần Tử Sở thấy Tần vương đã liên tưởng đến cả việc quốc gia, hoàn toàn an tâm .

Hắn ra vẻ lo lắng thở dài một tiếng, nắm tay Doanh Chính nhìn về phía Tần vương, thấp giọng nói: "Quốc chủ không cần nổi giận vì Tử Sở. Tử Sở có thể tự xử lý."

Tần vương khoát tay, dứt khoát nhận việc này: "Chuyện này không cần con nhúng tay vào."

Ông quay đầu dặn bảo nội thị: "Truyền chỉ, đem nữ nhân và hài tử vào trong cung Hàm Dương, giam lại không cho lương thực và nước uống; về phần tên Lã Bất Vi kia, cho hắn ba nghìn lượng để hắn cút đi."

... Thật là đơn giản và thô bạo...

╰(*°▽°*)╯cuối cùng mới biết Tần vương bùng nổ là như thế nào!

Tần Tử Sở cúi đầu che lại nụ cười trên môi, nhưng sắc mặt hắn lại bị Doanh Chính nhìn thấy rất rõ ràng.

Tâm trạng của Doanh Chính thả lỏng.

Hắn gãi gãi lòng bàn tay của Tần Tử Sở, sau khi kéo được sự chú ý, liền đưa ngón tay mũm mĩm viết vào lòng bàn tay: không cần lo lắng, dù bọn họ không chết, trẫm cũng có cách đối phó mà.

Nụ cười trên môi Tần Tử Sở càng sâu, đưa tay đem Doanh Chính ôm vào ngực, chủ động hôn lên má của hắn, viết lên lòng bàn tay nhỏ nhắn: ta biết.

Tần vương vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một màn ấm áp này.

Ông hơi sửng sốt, lập tức bật cười nói: "Quả nhân còn đang lo cho thanh danh của con, con đã bắt đầu lo lắng xem A Chính có cao hứng hay không? Ôi, làm phụ thân đều giống nhau, Tử Sở cũng đã trưởng thành rồi."

Tần Tử Sở lập tức tiếp lời Tần vương: "Nuôi con mới biết ơn phụ mẫu, trước khi chưa có A Chính, con vẫn cho rằng hài tử là từ trên trời rơi xuống."

"Ha ha ha, được rồi, quả nhân hiểu ý của con. Mấy ngày nay không có việc gì quan trọng, con trở về trò chuyện với Hoa Dương phu nhân và Trụ nhi đi, có lẽ bọn họ cũng nhớ con." Mặc dù Tần vương là vua, nhưng ông còn là một phụ thân.

Tần Tử Sở đã là cháu của ông, mà thấy con cháu hiếu thuận thì ai cũng vui.

Nhận được chỉ thị rõ ràng của Tần vương, hôm đó Tần Tử Sở dùng bữa sáng với Tần vương xong, liền mang theo Doanh Chính đến cung Thái tử để gặp Hoa Dương phu nhân.

Thật ra Tần Tử Sở vì để chứng minh với Hoa Dương phu nhân là dù hắn là con nuôi cũng có thể đối xử tử tế với dưỡng mẫu*, mỗi buổi sáng sớm đều sẽ vội mang theo Doanh Chính tới thỉnh an Hoa Dương phu nhân.

*dưỡng mẫu: mẹ nuôi

Nhưng Thái tử Trụ và Hoa Dương phu nhân thường xuyên "Vận động quá độ", "Cần tĩnh dưỡng", mà buổi tối thì Tần Tử Sở thường bị Tần vương kêu đến dùng bữa, nói một chút về việc xử lý quốc sự.

Bởi vậy, số lần gặp mặt giữa hắn và Hoa Dương phu nhân trái lại không nhiều lắm.

Khó có được vào giờ ngọ lại nhìn thấy Tần Tử Sở, Hoa Dương phu nhân rất vui mừng.

Nàng buông xuống trang sức đang ngắm trong tay, giống như tiểu cô nương hoạt bát chạy vội tới trước mặt Tần Tử Sở, trực tiếp đoạt lấy Doanh Chính ôm vào ngực.

Hoa Dương phu nhân nhìn Doanh Chính, dịu dàng nói: "A Chính sao lại rảnh tới đây, không phải muốn theo Tử Sở học tập sao?"

Tần Tử Sở thấy bộ dáng cau có của Doanh Chính khi bị Hoa Dương phu nhân ôm vào ngực, nụ cười trên mặt không dừng được.

Thái độ của Doanh Chính đối với việc nữ nhân gần gũi vẫn luôn có sự kháng cự và chán ghét, nhưng bộ dáng cau có đi cùng gương mặt xinh xắn của hắn, thật sự là rất đáng yêu .

Tần Tử Sở luôn có sở thích ác liệt, biết rõ điểm này mà còn vào lúc Hoa Dương phu nhân muốn ôm Doanh Chính, đem hắn đưa tới.

May là Doanh Chính tuy không tin nữ nhân, nhưng đối với nữ nhân cũng không quá phân biệt đối xử, cũng chấp nhận khá tốt sự thân cận của Hoa Dương phu nhân.

"Quốc chủ để cho bọn con tới trò chuyện với phu nhân." Mặc dù Doanh Chính xị mặt từ đầu đến cuối, nhưng với việc hắn rất ít cười, Hoa Dương phu nhân cũng không có ý kiến.

# bàn về sự cần thiết của bộ dáng xinh đẹp #

Doanh Chính nghiêng mặt, liếc mắt nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của Tần Tử Sở, nghĩ trong lòng: cho là trẫm không biết ngươi đang nghĩ gì sao?

Chờ trẫm trưởng thành, nhất định trừng phạt ngươi đến kêu cha gọi mẹ.

。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com