ლ maitran.wordpress.com ლ
Tần vương nghe được âm thanh mềm mại của hài tử mới sinh, cười ha hả chỉ vào Doanh Chính dò hỏi: "Tử Sở, nhi tử của con có thể nói sao?"Tần Tử Sở toát mồ hôi, cứng nhắc nói: "Đúng vậy, A Chính rất thông minh, đã học được lời nói của người lớn, có một số chuyện con cũng không dám nói trước mặt hắn, chỉ sợ hắn đột nhiên bắt chước, dọa người khác giật mình."Vừa nói chuyện, Tần Tử Sở vừa tìm được cảm giác để đối đáp.Hắn xoa cái trán đầy mồ hôi, tiếp tục nói: "Con thật sợ A Chính lặp lại lung tung, bị người ta nghe được sẽ không tốt. Lúc tiểu hài tử bi bô tập nói, đâu biết được mình nói cái gì, sau khi lớn lên, hài tử sẽ bị người khác dạy cho những từ ngữ gượng ép mà thôi."Tần Tử Sở lộ ra ánh mắt hết sức bùi ngùi, nhịn không được thở dài một tiếng.Khi hắn ngẩng đầu, trong lòng đã bình tĩnh trở lại.Tần Tử Sở hướng về phía Tần vương, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, nhẹ giọng nói: "Quốc chủ, bất luận là nam hay nữ con đều không muốn. Mẫu thân của A Chính vốn là một nữ tử Triệu quốc xuất thân bình thường, hơn nữa tuổi của hắn nhỏ như vậy, ngộ nhỡ con bất cẩn sinh thêm hài tử... Lòng dạ con người, nhân tính là thiện hay ác, con không dám lấy tính mạng của A Chính ra dò xét. Xin quốc chủ thu hồi mệnh lệnh đã ban."Tần vương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Tử Sở, lại nhìn tướng mạo của hài tử mới sinh trong ngực hắn, quả thật khác với người phàm, do dự một lát, rốt cuộc vẫn hy vọng Tần quốc thiên thu vạn đại, có thể xưng bá thiên hạ.Cuối cùng, Tần vương gật đầu, nhìn thẳng vào Tần Tử Sở nói: "Được, hiện tại quả nhân không để cho vương hậu và Thái tử phi an bài thê thiếp cho con nữa, nhưng sau khi hài tử này tròn sáu tuổi, con không thể không cần nữ nhân, bằng không thì quá câu nệ rồi. Quả nhân có hàng trăm mỹ nhân trong hậu cung, cũng không phát sinh chuyện ám hại con trai trưởng."Tần Tử Sở lập tức dập đầu cảm tạ sự an bài của Tần vương: "Đa tạ quốc chủ. Tử Sở chỉ là không dám mạo hiểm với bất kỳ nguy cơ nào, có được hài tử này rất khó khăn."Tần vương gật đầu, vì vậy không nói thêm gì nữa.Hai người đồng thời trầm mặc trong chốc lát, tiếng cười của Chương Lê phá vỡ sự yên lặng trong điện.Hắn cười nói: "Nếu quốc chủ nhìn trúng công tử, chuyện của tướng quốc Phạm Tuy, sao không dứt khoát hỏi một chút về cách nhìn của Tử Sở công tử? Việc này liên quan đến Chương Lê, thần không tiện nhiều lời."Sắc mặt hớn hở vừa nãy của Tần vương lập tức trầm xuống.Ông vung tay áo, nhíu mày trầm giọng nói: "Quả nhân không muốn nhắc tới người này."Tần vương có thể lập nên chiến công như thế, vì ông vốn là một người có thể tiếp thu ý kiến của người khác, nhưng mà tuổi càng lớn thì càng cố chấp.Tần Tử Sở nghe Tần vương nói như vậy, sau một lúc do dự, hắn vẫn quyết định nói lời khuyên can.Nhưng lần này, Tần Tử Sở không chọn những từ ngữ quyết liệt, mà cố gắng đứng ở góc độ của Tần vương để nói rõ ảnh hưởng của việc này đối với ông.Hắn nhẹ giọng nói: "Quốc chủ, Tử Sở vừa mới hỏi ngài 'tướng quốc Phạm Tuy đối với Đại Tần ta thế nào', ngài nói 'Nhất tướng khó cầu', mà hắn lại buông lời gièm pha để ngài giết Võ An Quân...""Con còn muốn dùng những lời như vậy chỉ trích quả nhân sao?" Tần vương quay đầu trừng mắt nhìn Tần Tử Sở, tựa hồ hắn chỉ cần gật đầu một cái, thì sẽ giết hắn.Tần Tử Sở thức thời lắc đầu.Hắn nở nụ cười nhạt, giọng nói càng thêm điềm đạm, nhẹ giọng nói: "Lời của quốc chủ đương nhiên không sai, Phạm Tuy vì vàng bạc tiền tài và địa vị của mình mà gây chia rẽ mối quan hệ giữa quốc chủ và Võ An Quân, nếu việc này thành công, Đại Tần ta sẽ mất đi một vị mãnh tướng, hậu quả đã hiện ra trước mắt —— bất luận là tướng quân Vương Lăng dẫn dắt mười vạn đại quân đến dưới thành Hàm Đan, năm tháng không lập nên chiến tích, hay là tướng quân Vương Kiền đã thay hắn tiến về Hàm Đan, chỉ nói riêng việc lãnh binh, bọn họ đều không thể sánh với Võ An Quân. Lại còn hao phí binh lực, tài lực của Đại Tần ta không sao kể hết. Phạm Tuy có tội là thật, nhưng hắn lại từng vì quốc chủ mà đề xuất biện pháp tốt để ứng phó với các quốc gia xung quanh. Lấy 'Viễn giao cận công*' từng bước xâm chiếm các quốc gia xung quanh, mở rộng phạm vi lãnh thổ đã nhiều năm trì trệ của Đại Tần ta. Đây là công lao nghìn đời, chẳng lẽ quốc chủ chỉ vì tướng quốc Phạm Tuy nhất thời bị ma xui quỷ khiến, thì phủ nhận công trạng của hắn sao?"
*viễn giao cận công: xa thì giao thiệp, gần thì dùng vũ lựcTần vương nghe Tần Tử Sở nói liền im lặng.Ông bình tĩnh ngồi tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phương xa, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.Tần Tử Sở và Chương Lê an tĩnh ngồi bên dưới.Qua chừng hai khắc*, Chương Lê nhìn Tần Tử Sở một cái, Tần Tử Sở rốt cuộc mở miệng tiếp tục nói: "Quốc chủ, người của lục quốc thích nhất là nói Đại Tần ta 'Bội bạc'. Tướng quốc Phạm Tuy mặc dù có làm sai, nhưng nếu quốc chủ đã hiểu được hắn chẳng qua cũng chỉ là phàm nhân tham lam quyền thế, mà không phải thánh hiền, như vậy, có thể đòi hỏi tiêu chuẩn thánh hiền ở Phạm Tuy hay không. Nể tình hắn đã từng vì Đại Tần ta lập ra công trạng, cho hắn một con đường sống, để hắn không lo cơm áo mà sống nốt quãng đời còn lại."
*1 khắc = mười lăm phútTần vương cân nhắc đến việc mưu sĩ sẽ không nguyện ý đến Tần quốc, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.Nhưng ông nhịn không được nói lời chân thành với Tần Tử Sở: "Tử Sở, con rất nhân từ nương tay."Tần Tử Sở lại nở nụ cười, có chút tâm đắc nói: "Quốc chủ, Tử Sở từng nghe nói, chuyện khó nhất với một người, chính là mất đi thứ hắn coi trọng nhất. Thù của Phạm Tuy, quốc chủ đã thay hắn báo, toàn bộ kỳ vọng bây giờ của hắn là có thể đứng ở triều đình, dưới một người trên vạn người. Hiện tại, cho dù Phạm Tuy có thể không lo cơm áo, nhưng hắn rốt cuộc cũng không thể chạm tới quyền lực, điều này với hắn mà nói, chẳng lẽ không phải là báo ứng tốt nhất sao?"Tần vương nghe Tần Tử Sở nói liền nở nụ cười, nhịn không được mắng hắn một câu: "Con a!"Bỗng nhiên, Tần vương chợt nhớ tới chuyện mình nghe nói lúc trước.Hắn có chút tò mò kề sát vào Tần Tử Sở, hạ giọng trêu chọc nói: "Con đối xử với đứa con thứ mà Trụ nhi sủng ái kia, sẽ không nghĩ như vậy, làm như vậy chứ?"Tần Tử Sở cũng không hy vọng dựng nên hình tượng một thánh nhân không tư lợi.Bởi vậy, hắn cố ý đem suy nghĩ và thủ đoạn của mình trực tiếp nói ra trước mặt Tần vương: "Quốc chủ, Hề công tử là huynh trưởng của Tử Sở, chúng con chảy chung dòng máu Đại Tần, cho dù hắn được phụ thân coi trọng, con cũng không thể dùng thủ đoạn độc ác đẩy hắn vào chỗ chết, nếu không thì con sẽ là loại người gì. Nhưng không giết người cũng không có nghĩa là con không thể bày tỏ bất mãn của mình, ngài nói đúng không."Tần vương vỗ đầu gối cười ha ha, vươn tay chỉ vào Tần Tử Sở, cười đến không dừng được.Ông vừa cười vừa nói: "Cho nên con cố ý sai người đem mật đường vẩy vào trong cơm canh của hắn, để cho hắn ăn cũng không nuốt được. Vừa không phá hủy thân thể hắn, lại làm cho hắn từ nay về sau nhìn thấy con, cả người đều khó chịu."Tần Tử Sở ngồi tại chỗ lẳng lặng mỉm cười, ngón tay chọt một cái vào khuôn mặt mũm mĩm của Doanh Chính.Hắn nhẹ nhàng nháy mắt, chọc cho Doanh Chính dứt khoát nhắm mắt lại, chẳng muốn nhìn hắn.Không phải là nhân cơ hội từ chối vài nam nhân và nữ nhân sao?Bị người ta tặng đồ chơi mà còn sợ tới mức hoa dung thất sắc*, liên tiếp nhìn trẫm, nói ngươi không phải chột dạ, trẫm cũng không tin.
*hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi, hình dung bộ dáng của nữ tử.... Từ từ, hình như trẫm vừa mới dùng từ "Hoa dung thất sắc"?Ánh mắt của Doanh Chính phức tạp, nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy hào hứng của Tần Tử Sở, rất nhanh khôi phục tâm trạng —— trẫm khen ngợi tướng mạo của hắn chẳng khác nào khen ngợi chính mình.Không cần để ý điểm này."Quốc chủ, phương pháp của công tử vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, vừa không làm người khác bị thương, lại còn có thể đạt được mục đích." Chương Lê đúng lúc cắt ngang không khí quá mức thoải mái.Gần vua như gần cọp.Bây giờ Tử Sở công tử và Tần vương cười đùa tùy ý, nhưng nếu sau này hắn có thói quen như vậy, chỉ sợ sẽ có lúc lỡ lời đắc tội với Tần vương, vậy không ổn.Tần vương cười gật đầu, ý cười trong mắt chưa lui.Rốt cuộc ông nói với Tần Tử Sở: "Con đã thích nam sủng của Ngụy vương, vậy cho hắn dọn đến trong viện của con đi, đừng ở cùng một chỗ với sứ thần Ngụy quốc, nói ra nghe không hay."Tần Tử Sở nghe xong lời này quả thực hơi sửng sốt, khi hắn kịp phản ứng, trên mặt không nhịn được đỏ lên.Ý của Tần vương rõ ràng nói Long Dương Quân thân là một nam sủng, sợ hắn bị Tần Tử Sở lạnh nhạt, sẽ cô đơn khó nhịn cùng với sứ thần Ngụy quốc khác xảy ra chuyện gì.Nhưng Tần Tử Sở lại cảm thấy Tần vương hoàn toàn hiểu lầm một điều quan trọng nhất —— làm nam sủng cho người ta cũng không có nghĩa Long Dương Quân nhất định sẽ nằm dưới, hơn nữa tất cả sứ thần Ngụy quốc cũng không thể đều là gay.... Vả lại, với sức chiến đấu của Long Dương Quân, chính hắn không muốn, ai có thể ép được.┭┮﹏ ┭┮ gia gia, ngài thật sự không cần lo rằng ta sẽ bị cắm sừng đâu.Nhưng lúc này Tần Tử Sở không thể phản bác ý tốt của Tần vương, hắn chỉ xấu hổ nói: "Đúng vậy, quốc chủ, hôm nay Tử Sở sẽ mang Long Dương Quân về. Là con nghĩ không chu đáo, xem nhẹ việc này.""Con còn trẻ, suy nghĩ mọi việc dễ dàng có sơ hở là đương nhiên." Giọng điệu của Tần vương giống như bình thường, không một chút bối rối nói, "Thích nam nhân không tính là chính đạo, nhưng nếu hiện tại con không muốn hài tử, cũng không còn biện pháp nào khác. Nhưng nam sủng không thể xem như nam nhân đội trời đạp đất, cũng không khác gì với nữ quyến, con không cần quá sâu nặng với hắn."Một cỗ hàn khí bỗng dâng lên từ sau lưng Tần Tử Sở, làm cho vẻ mặt của hắn có chút cứng nhắc.Mặc dù quả thật Tần Tử Sở đối với Long Dương Quân không có bất kỳ ý nghĩ không nên gì, nhưng lời Tần vương nói, lại làm cho cả người hắn phát lạnh.(╯‵□′)╯︵┻━┻ thích nam nhân cái gì, hắn đúng là gặp tai bay vạ gió mà.Chương Lê thấy sắc mặt Tần Tử Sở không tốt, cười lên giảng hòa: "Công tử da mặt mỏng, quốc chủ cần gì nói nhiều như vậy, đó là chuyện riêng của hắn."Tần vương vỗ vai Tần Tử Sở, cất tiếng cười to, quay đầu nói với Chương Lê: "Quả nhân lúc trẻ cũng da mặt mỏng, có điều biết được chỗ tốt của mỹ nhân, ai còn quan tâm những cái này. Không ngờ Tử Sở cả hài tử cũng có, còn dễ dàng đỏ mặt."Tần Tử Sở đã đè xuống cảm xúc phập phồng bất định trong lòng, cũng cười nói: "Sau này sẽ biết."Tần vương nghe xong lại cười to một trận.Sau đó, ông ngừng cười, nói với Tần Tử Sở: "Được rồi, con hãy đi gặp sứ thần Ngụy quốc đi, mấy ngày nay bọn họ muốn lên đường về nước.""Dạ, Tử Sở cáo lui." Tần Tử Sở dập đầu hành lễ theo quy củ, ôm Doanh Chính rời khỏi chính điện.Nội thị dẫn Tần Tử Sở lên xe ngựa, một đường đưa hắn đến chỗ ở của đoàn người Ngụy quốc.Trong buồng xe không còn ai khác, Tần Tử Sở rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.Trên mặt hắn lộ ra cảm xúc suy sụp, mờ mịt nhìn cảnh vật lướt nhanh qua khung cửa sổ."Ngươi thích nam nhân." Doanh Chính bỗng nhiên mở miệng.Âm thanh mềm mại của hắn lại khiến Tần Tử Sở sợ tới mức cả người nổi da gà, tóc đều dựng cả lên.Tần Tử Sở lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi, ngươi, nói bậy gì đó?!"Doanh Chính khẽ cau mày: "Vậy nhất định là —— ngươi ái mộ trẫm?"Σ(っ °Д °;)っ nam thần, không cần tưởng tượng bậy bạ a!Bây giờ ngươi mới mấy tháng tuổi, lão tử không luyến anh phích*!
*luyến anh phích: thích con nít。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。
ヾ( ̄ー ̄)ノ
Tử Sở à, hãy dũng cảm đối mặt với nam thần đi nào ~