TruyenHHH.com

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

ლ maitran.wordpress.com ლ

Thái tử Trụ mang vẻ mặt phẫn nộ xuất hiện ở đầu đường, sắc mặt của Hề công tử nháy mắt đại biến. ><

Không đợi hắn mở miệng thanh minh, Tần Tử Sở đã ôm hài tử quỳ trên mặt đất thỉnh tội!

Tần Tử Sở cúi thấp đầu, búi tóc bị đánh đến hơi tán loạn, vài sợi tóc phủ qua gò má sưng đỏ, dấu tay lớn in trên khuôn mặt trắng nõn càng thêm chướng mắt.

"Xin phụ thân bớt giận. Đều là Tử Sở sai." Giọng của Tần Tử Sở run lên nhè nhẹ.

Hắn hướng về phía Thái tử Trụ dập đầu, hơi nghẹn ngào nói: "Người kế thừa chọn hiền không chọn quý*, Tử Sở không có tài, không xứng làm con trai trưởng của phụ thân. Xin phụ thân vì mẫu thân chọn ra người tài khác, để cho Tử Sở... Tử Sở rời khỏi vị trí cao quý này."

*chọn hiền không chọn quý: chọn người hiền đức, không chọn người nào mà mẹ có địa vị tôn quý.

Thái tử Trụ lập tức nhớ đến bộ dáng của Hoa Dương phu nhân hôm qua, cười đến khóe miệng cong cong, trong lòng run lên.

Theo lời nói của Tần Tử Sở, hình ảnh trong đầu hắn trở thành bộ dáng của Hoa Dương phu nhân hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn hắn, cúi đầu khóc không ngừng, nói "Các nàng đều khi dễ ta không có nhi tử, liền chờ mong sau này giày vò ta."

Dường như lời nói của Tần Tử Sở trùng hợp với Hoa Dương phu nhân.

Trong nháy mắt làm cho lòng Thái tử Trụ lạnh lẽo, ngay sau đó, lửa giận trong lòng hắn dâng lên đột ngột!

Thái tử Trụ tức giận đến ngón tay phát run, phẫn nộ nói: "Hiền? Hắn có gì hiền? Trên thì bất kính với phụ thân huynh trưởng, dưới thì không nhường nhịn đệ đệ, sinh mẫu thấp kém mà có âm mưu cướp địa vị cao! Tử Sở, ngươi đứng lên! Ngươi bảo vệ ca ca và đệ đệ của ngươi, đây mới là chuyện mà nhi tử tốt nên làm!"

Nói xong, Thái tử Trụ vung tay áo, tức giận ngút trời xoay người nhanh rời đi.

Tần Tử Sở quay đầu hướng về phía Hề công tử đang trợn mắt há hốc mồm, nở nụ cười.

Hắn không lên tiếng nói một câu "Cám ơn", bước chân nhẹ nhàng đuổi kịp Thái tử Trụ.

Nhiên công tử phát ra một tiếng thở dài, kéo lấy Doanh Tập vẻ mặt rối rắm đang đứng tại chỗ, kéo hắn đuổi kịp Thái tử Trụ và Tần Tử Sở, để lại Hề công tử vẻ mặt chết lặng.

Hề công tử sững sờ nhìn Thái tử Trụ rời đi, trong lòng vẫn không dám tin.

Đây mới thật là người phụ thân rất yêu quý hắn, kỳ vọng cao ở hắn sao?

Trước đây, vì sao Thái tử Trụ có thể mười lăm năm cũng không biết đến có một nhi tử gọi là Doanh Dị Nhân, thậm chí không chút do dự đem hắn ném tới Triệu quốc làm kẻ bỏ đi, rồi lại sau khi nghe Hoa Dương phu nhân mở miệng tùy tiện nói hắn hiền đức hiếu thuận, lập tức đem Doanh Dị Nhân đến cho Hoa Dương phu nhân nuôi dưỡng, cho hắn trở thành con trai trưởng cao quý, còn mình đem vứt bỏ như giày rách!

"... Ta không tin, điều đó không thể là sự thật..." Giọng nói của Hề công tử khàn khàn, vẻ mặt đầy hoảng sợ, hoang mang.

Đám tôi tớ kia của hắn, từ lúc Thái tử Trụ quát lớn, tất cả đều sợ tới mức quỳ trên mặt đất, vừa thấy Hề công tử như thế, vội vàng đứng dậy vây đến bên cạnh hắn, nhanh mồm nhanh miệng nói: "Công tử có gì phải sợ Tử Sở công tử, hắn kém cỏi vô học, không đến mấy ngày sẽ liền lộ ra chân tướng ở trước mặt Thái tử."

"Đúng, công tử, hắn thô bỉ không chịu nổi, sao có thể so sánh với ngài chứ!"

"Công tử không thể nản lòng, mỹ nhân ngày sau còn phải trông cậy vào ngài đó."

Lời đám người kia nói ra tuy không phải đều là thành thật, nhưng lại thật sự làm cho Hề công tử tỉnh táo lại.

Hắn có thể ở trong hai mươi mấy nhi tử của Thái tử Trụ trổ hết tài năng, đương nhiên có ưu điểm của mình, cũng không phải hoàn toàn không có bản lĩnh.

Chẳng qua Hoa Dương phu nhân nhiều năm không sinh hạ con trai trưởng, hơn nữa, sự sủng ái của Thái tử Trụ làm cho hắn thấy mình rất cao, cho rằng vị trí thừa kế tuyệt đối không thể là ai khác.

Vì vậy, khi biết được Hoa Dương phu nhân nhận Tần Tử Sở làm con trai trưởng, đập vỡ giấc mộng của mình, tính tình từ hơi kiêu căng biến thành tâm tình bất định, thích lấy huynh đệ không được sủng ái trút giận.

Suy tư một lát, Hề công tử gật đầu.

Khí chất cả người đều đã thay đổi, bừa bãi lúc trước trở thành ẩn giấu vào trong.

Vẻ mặt của hắn hổ thẹn, duy chỉ có đôi mắt bắn ra một tia tham lam như loài sói.

Hề công tử âm trầm nói: "Phụ thân thích nhi tử thế nào, ta rõ nhất. Doanh Tử Sở, ai thắng ai, cũng còn chưa biết."

"Đi, đi dự tiệc!" Hề công tử ra lệnh một tiếng, người hầu lập tức sửa sang lại hành trang cho hắn, hòng làm cho Hề công tử xuất hiện chói lọi tại yến hội.

Không ngờ Hề công tử đẩy ra bàn tay của người hầu, thấp giọng nói: "Bây giờ ta sa sút sẽ tốt hơn, trang phục đẹp đẽ không tránh khỏi giống như chưa biết hối cải."

Nói xong, bất luận người hầu có hiểu ý của hắn hay không, Hề công tử đã mang vẻ xấu hổ đi đến yến hội.

Khi Thái tử Trụ mang theo Tần Tử Sở đi vào hội trường, cơn giận trên mặt còn sót lại chưa tan.

Yến hội vốn tổ chức với danh nghĩa là tiệc tại gia, người tham dự ngoại trừ nữ chủ nhân là Hoa Dương phu nhân, những thê thiếp còn lại cũng có chút mặt mũi ở trước mặt Thái tử Trụ, vừa thấy bộ dáng Thái tử Trụ đi cùng con trai trưởng mới nhận về như vậy, đều không khỏi nhíu mày.

Hoa Dương phu nhân nhiều năm "không con" mà vẫn có thể vững vàng ngồi ở vị trí chính thất, thì nàng tuyệt đối không phải là loại nữ nhân chỉ biết một khóc, hai nháo, ba thắt cổ; bất kỳ biến động nhỏ gì trong hậu cung của Thái tử cũng khó mà giấu được ánh mắt của Hoa Dương phu nhân.

Nàng cười thầm trong lòng: một đám người ngu dốt muốn che đậy ánh mắt đầy đố kị, còn cho rằng Tử Sở nhanh như vậy đã bị phụ thân chán ghét sao.

Nhưng trên mặt của Hoa Dương phu nhân lại lộ ra vẻ lo lắng và quan tâm, bước nhẹ nhàng đến trước mặt Thái tử Trụ, nâng hai tay của hắn.

Đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn hắn, ôn nhu nói nhỏ: "Tử Sở có phải quá bướng bỉnh, chọc giận ngài hay không?"

Mặc dù trong lòng Thái tử Trụ chưa hết bất mãn, nhưng bực bội này không phải đối với Tần Tử Sở và Hoa Dương phu nhân, vừa thấy nàng lo lắng nhìn mình, lửa giận trong lòng Thái tử Trụ đã giảm xuống hơn một nửa.

Hắn lắc đầu, trở tay nắm chặt bàn tay mềm mại của Hoa Dương phu nhân, vội vàng an ủi: "Không liên quan đến Tử Sở, hắn biết giúp đỡ cho huynh trưởng, yêu mến đệ đệ, là một hài tử tốt. Phu nhân không cần lo lắng, chúng ta tiến hành buổi tiệc đi."

Hoa Dương phu nhân gật đầu một cái, ngay sau đó, cố ý đảo tầm mắt một vòng trong buổi tiệc, kinh ngạc nói: "Thái tử, Hề nhi còn chưa đến, sốt ruột cái gì. Chúng ta chờ hắn một chút, hắn cũng là một hài tử tốt mà."

Thái tử Trụ vừa mới được Hoa Dương phu nhân an ủi, lửa giận vốn đã dập tắt, nhưng lúc này Hoa Dương phu nhân nói một câu, nháy mắt như là gió thổi vào đống lửa, lập tức khiến lửa giận của Thái tử Trụ bốc lên cao.

"Không cần chờ tên nghiệt tử kia! Để nó cút đi! Đừng để cho ta nhìn thấy nó!" Thái tử Trụ gầm lên giận dữ.

Sinh mẫu của Hề công tử, Trần Cơ, bởi vì mẫu dĩ tử quý, tử dĩ mẫu sủng*, mặc dù mấy năm nay không cách nào tranh giành với Hoa Dương phu nhân được, nhưng từ việc sắp xếp trong yến hội cũng có thể nhìn ra nàng rất được lòng Thái tử Trụ.

*mẫu dĩ tử quý, tử dĩ mẫu sủng: mẹ sang nhờ con, con được cưng chiều nhờ mẹ

Bởi vậy, Hoa Dương phu nhân ngồi ở bên trái của Thái tử Trụ, còn vị trí của Trần Cơ được xếp ở bên phải của Thái tử Trụ, thấp hơn chỗ của Hoa Dương phu nhân một chút.

Thái tử Trụ chợt rống to, vẻ mặt của Trần Cơ cứng đờ, nụ cười đã ngưng lại trên mặt, làm cho nàng thoạt nhìn giống như là một bức tượng sáp giả dối đang tan chảy.

Theo lẽ thường, lúc này Hoa Dương phu nhân nhất định phải hung hăng đạp cho Hề công tử mấy cái mới có thể trút được hết nỗi uất ức đã gặp mấy năm nay do không sinh hạ được nhi tử.

Nhưng từ trước đến nay nàng đều là một nữ nhân thông minh, am hiểu sâu sắc lòng dạ của nam nhân, Hoa Dương phu nhân không những không nói xấu Hề công tử một câu nào, ngược lại dùng ánh mắt mang theo một chút oán trách liếc nhìn Thái tử Trụ, một bên đưa tay xoa ngực hắn, một bên hơi thở thơm mát tựa hoa lan* nói: "Tính tình của Thái tử thật sự là càng lúc càng nóng nảy. Hề nhi là hài tử mới lớn, hắn còn trẻ không hiểu chuyện. Cho dù có làm gì không đúng, ngài từ từ dạy bảo là được, tại sao lại bực tức đến như vậy. Hắn được ngài yêu thương nâng niu trên lòng bàn tay nhiều năm, thấy ngài không sắc lập mình làm con trai trưởng, không chừng rất đau lòng khổ sở! Nếu đã vậy, sao ngài lại đâm một dao vào lòng hắn."

*hơi thở thơm mát tựa hoa lan: miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người

Lời này tất nhiên không sai, đáng tiếc Hoa Dương phu nhân không phải là sinh mẫu của Hề công tử.

Lời nói vốn rất khéo léo đến tai Thái tử Trụ, nháy mắt liền thay đổi!

Quan hệ không hoà thuận giữa Hoa Dương phu nhân và Trần Cơ cũng không phải là bí mật, hai người bọn họ đều là thê thiếp của Thái tử Trụ, sao hắn lại không biết.

Thái tử Trụ không sắc lập con trai trưởng, kéo dài nhiều năm như vậy, chưa từng có ý thử thách Hề công tử sau này có thể đối xử tử tế với mẹ cả không, hơn nữa, tuy rằng trong lòng hắn muốn như thế, lại chưa từng nói rõ ra —— như vậy, làm sao Hoa Dương phu nhân biết hắn từng có ý định muốn Hề công tử làm con trai trưởng?

Ai sẽ đem chuyện này nói cho Hoa Dương phu nhân biết chứ?!

Trần Cơ! Hề công tử!

Thái tử Trụ nháy mắt đem nhiều năm đối xử đặc biệt với Hề công tử vứt ra sau đầu .

Hắn hoàn toàn hiểu ra, đem lửa giận chiếu vào người hai mẫu tử của Hề công tử.

Thái tử Trụ nghĩ trong lòng: nhi tử hắn vốn cho rằng hiếu thuận, suốt nhiều năm qua vẫn luôn có dã tâm, sớm đã loại trừ ý muốn trở thành con trai trưởng của các huynh đệ khác, thậm chí dám đem những lời này nói công khai cho mẹ cả nghe, làm tổn thương Hoa Dương phu nhân.

Quả là một nghiệt tử! Uổng công đã yêu thương hắn.

Khi Hề công tử đến yến hội, ý chí chiến đấu sục sôi, hắn đã thoát khỏi chấn động lớn mà Tần Tử Sở đột nhiên gây ra cho hắn.

Nhưng dù Hề công tử có tài giỏi đến đâu, hắn cũng không thể ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, lời nói đầy quan tâm của Hoa Dương phu nhân đã làm cho đầu óc của Thái tử Trụ hoàn toàn thay đổi!

Lúc Hề công tử bước vào cửa, người hầu ngày xưa đối với hắn khom lưng cúi đầu, hết sức nịnh hót lại không chút do dự ngăn hắn ở ngoài cửa lớn.

"Hề công tử xin đừng làm chúng ta khó xử, Thái tử có lệnh Hề công tử không thể đi vào." Trên mặt bọn hộ vệ hiện lên vẻ bối rối rõ rệt, vừa nhìn đã biết bọn họ đang đóng kịch với Hề công tử.

Trong mắt mấy hộ vệ này thậm chí còn có chút vui sướng khi người gặp họa.

Hề công tử còn tưởng rằng là do việc mình lúc nãy trút giận lên các huynh đệ không được sủng ái bị Thái tử Trụ bắt gặp, làm cho Thái tử Trụ chưa nguôi cơn giận.

Vì vậy, Hề công tử nhã nhặn lễ độ gật đầu, thấp giọng nói: "Ta sẽ ở đây chờ yến hội chấm dứt."

Dứt lời, Hề công tử trực tiếp quỳ gối ở ngoài cửa lớn, làm mấy hộ vệ sợ tới mức cả người đều cứng nhắc.

Vô số những vũ cơ được nuôi dưỡng trong cung điện đang nhảy múa, chân tay mềm dẻo, dốc hết khả năng để trình diễn vẻ đẹp của mình, hòa theo âm thanh êm dịu của khúc nhạc cổ, vũ điệu nhẹ nhàng phảng phất dưới ánh trăng như sóng nước, đẹp không sao tả xiết.

Mặc dù thời hiện đại có đủ loại ca múa kiểu "Hoài cổ", nhưng có thể nói, ca múa thời cổ có hình thức ra sao, người hiện đại hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng.

Tần Tử Sở rất nhanh đã bị loại ca múa mới mẻ này hấp dẫn, hưởng thụ một bữa tiệc thị giác và thính giác phong phú, thậm chí có lúc quên cả Doanh Chính đang nằm trong ngực.

Sau khi Doanh Chính chiếm lấy lục quốc, nắm hết mọi thứ tốt nhất trong thiên hạ.

Hắn đã sớm chán ghét ca múa, dù là ca khúc hay nhất cũng không thể làm hắn quan tâm, ngược lại đôi mắt sáng ngời tràn ngập vẻ hào hứng của Tần Tử Sở khiến hắn cảm thấy càng thú vị hơn.

Tần Tử Sở thưởng thức ca khúc, Doanh Chính thưởng thức biểu cảm của Tần Tử Sở, hai người đều vui vẻ.

Bỗng nhiên một hộ vệ cả người ướt sũng chạy vào giữa yến hội, dán vào tai Thái tử Trụ nói nhỏ.

Vẻ mặt của Thái tử Trụ cứng đờ, nhịn không được đứng dậy nói: "Mau đem Hề nhi vào, nhanh gọi thầy thuốc đến!"

Tần Tử Sở cầm chiếc ly bằng vàng, lặng lẽ siết chặt ngón tay, tầm mắt dời đến cơn mưa như trút nước ngoài điện, bỗng chốc bất đắc dĩ nở nụ cười.

Rốt cuộc, hài tử yêu thương từ nhỏ đến lớn, dù Thái tử Trụ nói lời tàn nhẫn, trong lòng cũng không nỡ thấy Hề công tử bị thương, chiến tranh giữa bọn họ cũng mất đi.

Tần Tử Sở nghĩ trong lòng: thật sự là không nghĩ tới, dầm mưa gì đó ở trong phim thần tượng, còn hữu dụng hơn nhiều so với lời xin lỗi của nữ chính dành cho nam chính.

。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。

Màn kịch dưới mưa của Doanh Hề thật hiệu quả (¬‿¬) Chờ xem Tử Sở sẽ trị hắn thế nào nhé~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com