TruyenHHH.com

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

ლ maitran.wordpress.com ლ

"Công tử quả là không thể rời xa tiểu công tử." Cung nữ Chi nhi che miệng cười khẽ. ><

Tần Tử Sở không những không ngượng ngùng, ngược lại đưa Doanh Chính lên, tự hào khoe cho nàng nhìn, nói: "A Chính là phúc tinh* của ta, mang hắn theo ta mới có thể yên tâm được."

*phúc tinh: người hoặc vật mang lại hạnh phúc hoặc hi vọng cho người khác

Tướng mạo của hai phụ tử đều vô cùng xuất chúng, cùng kề mặt sát vào nhau lại làm cho cung nữ đỏ mặt, nàng cười duyên một tiếng, cúi đầu dẫn đường.

Bên trong cung Hàm Dương rất rộng, cảm giác phương hướng của Tần Tử Sở rất tốt, nhưng xoay đông xoay tây, hắn vẫn cảm thấy hơi mất phương hướng, cảnh trước mắt hoàn toàn biến thành hình xoắn ốc, Chi nhi rốt cuộc đưa hắn tới nơi tổ chức yến hội.

Trong sân hoa đào nở rộ, hương thơm phất vào người, mùi vị ngọt ngào làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.

Tần Tử Sở đi đi lại lại khắp nơi một lát, sau đó nói: "Tại sao không có ai?"

Chi nhi che miệng cười khẽ, hạ giọng nói: "Công tử, yến hội không phải tổ chức trong này. Yến hội ở sân trước, Hoa Dương phu nhân sợ tiểu công tử buồn ngủ hoặc bị đói bụng, đã sớm sai người bố trí xong chỗ sân này, tạo điều kiện cho công tử nghỉ ngơi. Chờ đến khi phu nhân và Thái tử sắp tới, sẽ phái người cho chúng ta biết."

Tần Tử Sở gật đầu, suy tư một chút, sau đó nhìn về phía Chi nhi hỏi: "Ta và A Chính cũng không mệt, có thể ra ngoài đi dạo một chút không?"

Chi nhi sửng sốt, không ngờ Tần Tử Sở sau khi lặn lội đường xa, ngày hôm sau lại có thể khôi phục sinh lực dồi dào.

Nhưng nàng trả lời ngay: "Trong cung điện của Thái tử, ngoại trừ sân của các cơ thiếp, những chỗ còn lại đều sẽ mở rộng cửa cho công tử. Ngài là con trai trưởng của Thái tử."

Tần Tử Sở đã hiểu, gật đầu nói: "Vậy làm phiền Chi nhi thay ta trở về đem chút đồ cần chuẩn bị cho A Chính lại đây, ta ôm A Chính đi xem hoa cỏ. Đang là ngày xuân của tháng giêng, phong cảnh trong cung vô tận, trước kia... không có cơ hội tốt như vậy."

Chi nhi nghe được câu cuối cùng, cho rằng Tần Tử Sở nhớ lại thời điểm không được sủng ái, nghĩ đến mệnh lệnh của Hoa Dương phu nhân "Muốn cho Tử Sở công tử vừa lòng", nàng vội vàng nói: "Công tử cứ tự nhiên, nô tỳ đi lấy đồ cho tiểu công tử."

Tần Tử Sở nheo mắt lại, mỉm cười nhìn Chi nhi rời đi.

Hắn biết nếu Hoa Dương phu nhân lên tiếng, vậy bên trong sân đầy hoa đào này, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn đồ Doanh Chính cần, Chi nhi nhất định là hiểu được mong muốn được một mình dạo chơi trong cung của hắn nên mới rời đi.

Nếu Chi nhi không phản đối, Tần Tử Sở tiến sát vào bên má Doanh Chính, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, ta mang A Chính đi xem cung điện thần bí này."

Vừa dứt lời, Tần Tử Sở nhịn không được tự mình cười rộ lên.

Hắn lẩm bẩm: "Ngươi về sau nhất định sẽ ở trong này đến nhàm chán, cuối cùng xây dựng một cung điện lộng lẫy khác. A, nói như vậy, địa chủ thích mua nhà, còn người cao sang giàu có thích xây nhà."

Lời còn chưa dứt, Tần Tử Sở đã ôm Doanh Chính ra khỏi sân.

Mặc dù thất quốc mỗi lần nhắc tới cung Hàm Dương đều chê nó không đủ tinh xảo, nhưng phong cách cổ xưa rất dễ làm nổi lên cảm xúc kích động trong lòng.

Hắn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn kiến trúc tràn ngập dấu vết lịch sử, nhỏ giọng nói chuyện cùng Doanh Chính.

Bỗng nhiên một trận cãi vã truyền vào tai hắn, trải qua việc chạy nạn đã sinh ra ảnh hưởng lớn đối với Tần Tử Sở, tính cách vốn thích náo nhiệt đã yên lặng chuyển thành bảo toàn sinh mệnh là quan trọng hơn cả.

Hắn liền núp vào một góc, che dấu bóng dáng của mình, bàn tay đặt lên miệng của Doanh Chính, nhẹ nhàng "Suỵt" một tiếng.

"Doanh Hề, có bản lĩnh thì ngươi gây chuyện với con trai trưởng của phụ thân đi? Ở chỗ này ức hiếp hai chúng ta thì tính là bản lĩnh gì —— ngươi tới đây còn chưa đủ, lại còn mang theo chó săn của ngươi! Nhiên ca ca đã mang bệnh nặng trong người, ngươi không biết là mình rất quá đáng sao!" Một âm thanh trẻ tuổi tràn ngập lửa giận chợt vang lên.

Tần Tử Sở yên lặng nhìn, một thiếu niên khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi mở ra hai cánh tay.

Hắn che chở một nam nhân lớn tuổi hơn ở phía sau, người nam nhân này mặt mày thanh tú, vẻ mặt lạnh nhạt, môi không có chút huyết sắc nào, lộ ra một vẻ ốm yếu, nhưng ánh mắt lại vô cùng ngay thẳng trong sạch, khí chất thoát tục.

Tuy rằng quần áo của hai người này đều không đủ lộng lẫy, nhưng vải vóc đều là loại tốt.

Tần Tử Sở nghĩ trong lòng: không ngờ nhóm nhi tử của Thái tử Trụ, mỗi người đều có khuôn mặt đẹp.

Không ngờ rằng thiếu niên đang thời kỳ thay giọng sẽ quát lên, nam tử trưởng thành mặc y phục sặc sỡ đối diện lại ra vẻ kiêu căng.

Hắn phát ra một tiếng cười chói tai: "Ức hiếp hai người các ngươi thì sao? Ta còn muốn ức hiếp các ngươi tới chết đấy."

Nam tử sặc sỡ vừa dứt lời, tất cả những người xung quanh do hắn mang đến liền bắt đầu la hét ầm ĩ đầy ác ý, cười ha hả xô đẩy thiếu niên và nam tử ốm yếu phía sau lưng.

Khuôn mặt của thiếu niên đứng phía trước liền tức giận đến đỏ bừng.

Hắn đột nhiên rút ra bội kiếm bên hông, kiếm thậm chí không ra khỏi vỏ, đã ra tay rất nhanh, "Thịch, thịch, thịch" ba tiếng, đánh trực tiếp vào mặt ba người hầu, làm cho bọn họ chảy máu mũi ròng ròng.

"Doanh Tập, ngươi tránh ra cho ta! Chọc giận ta nữa, cũng đừng trách ta không khách khí, ngay cả ngươi cũng bị trừng phạt!" Nam tử sặc sỡ thấy người mình mang đến rất nhanh đã bị thiếu niên giải quyết một phần tư, vẻ xấu hổ chợt lóe qua trên mặt, nên khi mở miệng đã không còn vẻ láo xược lúc đầu.

Hắn thở hổn hển hô: "Ngươi để hắn lại, mau cút đi! Việc hôm nay ta coi như không xảy ra. Nếu ngươi không đi, kế tiếp mỗi ngày ta sẽ cho ngươi ăn đồ ăn thiu!"

Thiếu niên hung hăng trừng mắt nhìn lại, càng lớn tiếng quát: "Ta sẽ không đồng ý, ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao? Có bản lĩnh các ngươi hãy lại đây! Ta đi đập nát mặt của mẫu thân ngươi, đến lúc đó để xem Hoa Dương phu nhân có thể khoanh tay đứng nhìn hay không."

Nam tử sặc sỡ vốn chỉ đơn giản tức giận, lúc này liền bùng nổ, hắn chộp lấy cây gậy gỗ từ trong tay đồng bọn, đuổi cùng diệt tận với thiếu niên.

Cây gậy gỗ trên tay của nam tử trưởng thành không ngừng múa may qua lại trước mắt thiếu niên, nhưng bất luận ra sao cũng không thể chạm đến một sợi tóc của hắn.

Thiếu niên linh hoạt né tránh công kích của nam tử, qua một lúc sau, nam tử không đả thương được thiếu niên, ngược lại làm chính mình mệt đến ướt đẫm mồ hôi.

Hắn chợt chuyển hướng gậy gỗ, ném thẳng vào nam tử ốm yếu sớm đã ở cách bọn họ rất xa.

Ngay sau đó, nam tử sặc sỡ quay sang phía thiếu niên, dương dương tự đắc nói: "Đánh không được ngươi, ta không trừng trị hắn sao? Hai người các ngươi một tên ngu xuẩn, một tên không có bản lĩnh, bị trừng trị cũng đáng đời."

Thiếu niên cố không tranh cãi với nam tử sặc sỡ, trực tiếp phi người qua, hai, ba bước chạy đến bên cạnh nam tử ốm yếu, đỡ lấy thân thể lung lay của hắn, quan tâm hỏi: "Nhiên ca ca, ngươi bị thương có nghiêm trọng không?"

Nam tử tên gọi là "Nhiên" tay đặt lên vai, sắc mặt tái xanh.

Hắn nắm chặt bàn tay đang buông xuống, trên mặt lại nở nụ cười trấn an, nhẹ giọng nói với thiếu niên: "Tập, ta không sao. Đừng lo lắng cho ta, nhận lỗi với Hề công tử đi, chớ nên không hiểu chuyện."

Nhìn ra được, Doanh Nhiên vô cùng kiêng nể Hề công tử.

Thiếu niên lại là người trẻ tuổi tràn đầy nghĩa khí.

Hắn hất cằm, vẻ mặt tràn đầy giận dữ, lớn tiếng từ chối đề nghị đó, không khách khí nói: "Từ lúc ngươi được phụ thân khen ngợi một lần, mỗi ngày hắn ức hiếp ngươi, thậm chí phái người trộm chăn đệm và quần áo của ngươi. Ngươi nhìn xem bây giờ ngươi bị hành hạ thành dạng gì? Sao ngươi còn muốn cúi đầu trước hắn!"

Doanh Nhiên cho Doanh Tập một ánh nhìn, kéo mạnh tay hắn, đem hắn che phía sau mình, nghiêm khắc nói: "Chớ già mồm, đi nhận lỗi."

Hốc mắt của Doanh Tập nháy mắt liền đỏ hoe, hắn cứng đầu lớn tiếng kêu một câu "Ta không đi!" Ngay sau đó, lại ném bội kiếm trên mặt đất, xoay người chạy!

Tần Tử Sở nháy mắt hô to trong lòng: chết tiệt, ngươi không được lại đây!

Nhưng phản ứng của bản thân lại chậm chạp, không đợi Tần Tử Sở xoay người, thiếu niên đã chạy qua chỗ rẽ, trực tiếp đụng phải làm hắn ngã vào tường, không thể động đậy.

Với chiều cao của thiếu niên, vừa vặn đập vào ngực Tần Tử Sở, nếu không phải Tần Tử Sở giơ cao tã lót, chỉ sợ lần này đụng phải, Doanh Chính chắc chắn đã bị va trúng.

"Ngươi –!" Không đợi thiếu niên nói xong, Tần Tử Sở một lần hiếm hoi bộc phát năng lực phản ứng mạnh mẽ, một cước đá vào chân của thiếu niên.

Thiếu niên bị hắn đá mạnh một cái, lời nói ngậm vào miệng, không lên tiếng hỏi nữa.

Tần Tử Sở thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm Doanh Chính đang bị hắn giơ lên đỉnh đầu về trong ngực, âm thanh nén lại rất nhỏ nói: "Đừng lên tiếng, để ta xem một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

Thiếu niên bướng bỉnh hất đầu, nhưng bàn chân lại do dự cọ xát trên mặt đất hồi lâu.

Cuối cùng, hắn vung một quyền vào không khí, sau đó cắn môi đứng bên cạnh Tần Tử Sở.

Thiếu niên hạ giọng hỏi: "Ngươi là ai? Sao ta không nhớ có gặp qua ngươi."

Tần Tử Sở khẽ cười một tiếng, trêu chọc nói: "Cho ngươi đoán, ngươi đoán trúng, ta sẽ giúp ngươi giải quyết phiền toái trước mắt."

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, do dự một chút, quỳ gối dưới chân Tần Tử Sở: "Tử Sở công tử, xin cứu Nhiên ca ca."

"Không phải ngươi nói chưa thấy qua ta sao, tại sao có thể đoán ra ta là ai?" Tần Tử Sở đem thiếu niên từ mặt đất kéo lên, hai người dồn vào một chỗ, nấp ở góc tường.

Hắn dán vào tai thiếu niên nhẹ giọng hỏi, hơi nóng phất qua lỗ tai của thiếu niên, làm cho thiếu niên không thoải mái gãi gãi lỗ tai, sau đó nói: "Người trong cung Thái tử, ở độ tuổi này, chúng ta lại chưa thấy qua chỉ có thể là Tử Sở công tử vừa trở về —— ta chính là đánh cược một phen."

Tần Tử Sở gật đầu, sau đó đem âm thanh nén lại nhỏ hơn, thì thầm vài câu với thiếu niên.

Thiếu niên trừng hai mắt, vẻ mặt không dám tin, nhưng sau khi Tần Tử Sở thúc giục mấy lần, hắn cắn chặt răng, lập tức xoay người chạy khỏi.

Tần Tử Sở sửa lại trường bào, quay đầu liếc mắt nhìn hướng thiếu niên rời đi, cười khẽ, ghé vào mặt của Doanh Chính hôn một cái, khẽ nói: "A Chính, ngươi cũng cho rằng biện pháp này rất tốt đúng không. Chúng ta đi, chờ xem vị Hề công tử này gặp xui xẻo."

Dứt lời, hắn hô lớn một tiếng, đột nhiên xông ra ngoài.

"To gan, ngươi lại dám dung túng kẻ dưới đánh người!" Tần Tử Sở quả thực là quang minh chính đại.

Tần Tử Sở xuất hiện trước mặt Hề công tử, làm cho Hề công tử sợ hết hồn.

Hề công tử nhìn người nhảy đến trước mặt hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhíu mi, bất mãn nói: "Ngươi là ai? Lại dám làm loạn! Một bộ hồng y, khiến cho người ta nhớ tới lão yêu quái Hoa Dương phu nhân kia —— sứ giả Sở quốc à. Lại dám làm loạn trong cung cấm, lá gan không nhỏ. Bay đâu, đánh!"

"Ngươi dám động đến ta thử xem?" Tần Tử Sở dồn hết sức ưỡn ngực ngẩng đầu.

Hắn không những không lui lại còn tiếp tục đi về phía trước, trong vòng ba bước, trực tiếp đứng trước mặt Hề công tử.

Dáng người của Tần Tử Sở cao gầy, bình thường không lộ rõ vóc dáng, nhưng so với nhiều nam nhân phải cao hơn hai, ba tấc, Hề công tử trùng hợp lại là dạng người thấp lùn cường tráng.

Hai người đứng chung một chỗ, rất giống hài kịch.

Hề công tử nháy mắt cảm nhận được hiện thực tàn khốc khi so sánh chiều cao, hắn càng thêm tức giận: "Con trai trưởng của phụ thân, ta cũng đánh!"

Nói xong hắn "Bốp!" một tiếng, nâng nắm tay vung vào mặt Tần Tử Sở.

Tần Tử Sở cũng không né tránh đứng tại chỗ, thậm chí khóe miệng khẽ cong lên.

"Nghiệt tử!" Một tiếng quát lớn từ đầu đường truyền tới, vẻ đắc ý trên mặt Hề công tử lập tức bị thay bằng hoảng sợ.

Tần Tử Sở dùng giọng chỉ có hai người nghe được nói: "Cám ơn ngươi."

Ha ha, no zuo no die*.

*no zuo no die: Không muốn chết sẽ không phải chết. Có nghĩa là nếu bạn không làm những điều ngu ngốc, nó sẽ không quay ngược lại hại bạn. Nhưng nếu bạn làm, thì chắc chắn sẽ bị.

。o°✥✤✣ ^▽^ ✣✤✥°o。

(*'・v・) Ba người con của Thái tử lộ diện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com