Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu
♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆
Chương 192: Sinh đồng cừu tử đồng huyệtDoanh Chính không thích Tần Tử Sở tự nói mình "Ngốc", hắn nhìn Tần Tử Sở là tiêu chuẩn "Tình nhân trong mắt xuất Tây Thi", có ra sao hắn xem cũng thấy đẹp.Hắn không cho phép người khác nói xấu Tần Tử Sở một câu, dù Tần Tử Sở tự giễu cũng không cảm thấy vui vẻ.Nhưng chỉ cần nghĩ đến ngữ cảnh trong câu của Tần Tử Sở nói ra ở trên là mình và hắn tâm ý tương đắc, trong lòng Doanh Chính lại lập tức tràn ngập ngọt ngào cùng vui mừng.Hắn đưa tay ôm cổ Tần Tử Sở, cùng Tần Tử Sở triền miên hôn một hồi, sau đó mỉm cười nói: "Vậy trẫm sẽ để ngươi vĩnh viễn đơn thuần."Tần Tử Sở cười thoải mái, dắt tay Doanh Chính trở về, Doanh Chính lại đột nhiên dừng bước, nhíu mày nhìn vào góc.Hắn bỗng hét lớn một tiếng: "Người nào núp ở sau cột đá? Lăn ra đây!"Một thân ảnh thấp bé run rẩy từ bụi hoa đi ra, phủ phục dưới chân Doanh Chính, hận không thể co lại thành một đoàn.Hắn không dám phát ra một chút âm thanh, lại có thể đủ để người ta nghe được tiếng răng run lên cầm cập —— thực sự có chút làm người ta sinh lòng thương hại.Nhưng Doanh Chính sau khi thấy thiếu niên này, toàn thân lại tản ra sát khí lãnh liệt muốn đưa người vào chỗ chết!Hắn trực tiếp phân phó nội thị theo sau: "Người này muốn mưu đồ bất chính, giết."Tần Tử Sở đầu tiên sửng sốt, sau đó kịp nhận ra thân phận của gã thiếu niên này.Hắn cảm thấy khó chịu hơi nhíu mày, lại không biểu lộ bất mãn gì với cách làm của Doanh Chính.Mặc dù cách giết chết một thiếu niên, Tần Tử Sở không tán thành, nhưng lúc này hắn tuyệt đối sẽ không ngăn quyết định của Doanh Chính lại.Nếu là chính trị gia và anh hùng cái thế, Tần Tử Sở rất muốn xem như dự trữ nhân tài, lưu lại bồi dưỡng thành thân tín của vua Tần kế vị tương lai, còn là nhà mưu lược, sớm chết sạch một ít mới phải.Doanh Chính dặn nội thị xử trí tên thiếu niên kia xong, nội thị trực tiếp che miệng thiếu niên đem hắn kéo xuống.Dù thiếu niên không ngừng giãy đạp thân thể cố gắng tránh thoát khống chế của nội thị, khẩn cầu Doanh Chính lưu hắn một mạng cũng không có cơ hội.Đi qua hành lang gấp khúc, Doanh Chính bỗng nhiên dừng bước, thấp giọng nói: "Thiếu niên vừa rồi tên là... Triệu Cao."Tần Tử Sở gật đầu, lên tiếng: "Ta đoán được thân phận của hắn."Dứt lời, hai người cũng không biết có nên tiếp tục đề tài này hay không, không khỏi đứng một chỗ, ánh mắt nhìn đối phương trầm mặc không nói.Sau một lúc lâu, trong mắt Tần Tử Sở vui vẻ, dắt tay Doanh Chính, cười nói: "Ngươi cảm thấy chính mình chiếm lợi ích 'Tiên tri', tương đương với ăn gian sao? Đây không có gì phải xấu hổ, ta cũng hiểu Triệu Cao chết là tốt."Doanh Chính một lần nữa nâng cước bộ, vừa đi vừa nói: "Tuy nói như thế, trong lòng trẫm vẫn cảm thấy thập phần cổ quái. Trẫm thích dựa vào lực lượng của chính mình đạt tới mục đích, cách làm như vậy, thời điểm đối phó Lưu Bang, trẫm đã sinh lòng mâu thuẫn, lại một lần nữa dùng để giết chết một cung nô, thật sự là... Ôi..."Doanh Chính lắc đầu, không nói thêm nữa.Tần Tử Sở lúc này lại nhớ tới một nhân vật trọng yếu khác trước đó mang về trong cung.Hắn lắc lắc cánh tay Doanh Chính, nhịn không được mở miệng hỏi: "Hạng Võ ra đời một thời gian rồi?"Doanh Chính nhìn Tần Tử Sở, dùng chóp mũi cọ cọ gò má của hắn, cười nói: "Ngươi xác định hắn gọi 'Hạng Võ' sao? Nữ nhân trên đường nhặt về kia, vào cung sinh hạ nhi tử tên gọi là 'Hạng Tạ'. Bởi vậy, trẫm mới không xác định có đưa hắn đến trước mặt ngươi hay không, để cho ngươi nuôi chơi."Tần Tử Sở nghe vậy hoàn toàn sửng sốt.Ngay sau đó, hắn nhíu chặt mày, trên mặt lộ ra vẻ không xác định, mờ mịt nhìn về phía Doanh Chính, trong mắt tràn đầy vô tội."... Ta cũng không nhớ rõ là tên thật hay là họ cộng với từ này." Tần Tử Sở xấu hổ phóng nhẹ giọng, trên mặt là một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.Doanh Chính nhịn không được cười ra tiếng, bóp khuôn mặt nộn của Tần Tử Sở một phen, sau khi kéo hắn trở về tẩm điện, đè vào giường vừa gãi nhẹ dưới nách hắn, vừa nói: "Không phải cũng không sao, bất quá là nuôi chơi."Tần Tử Sở né tránh bàn tay Doanh Chính, cười đến cả người run rẩy, nói không thành tiếng: "Ha ha... Đúng... A! Ha ha ha!"Doanh Chính mâu quang chợt lóe, hai người lại lăn thành một đoàn.Có Doanh Chính phân phó, sáng sớm hôm sau, Tần Tử Sở liền thấy được Phù Tô bọc giống như nắm lông đưa vào cung Hàm Dương.Tiểu nam hài được một nội thị ôm, khuôn mặt đỏ bừng, một đôi mắt to đen trắng rõ ràng, thời điểm nhìn người tự động gợi lên đôi môi góc cạnh rõ ràng, lộ ra nụ cười làm người ta thích, hình dạng môi vừa thấy đã biết là huyết mạch Doanh thị."Bá, phụ, bệ... hạ." Phù Tô đọc nhấn từng chữ thực rõ ràng, đáng tiếc tuổi tác có hạn, tốc độ nói chuyện không nhanh, rất nhanh trong miệng tự động chảy ra nước miếng nuốt không kịp.Không đợi Tần Tử Sở cùng Doanh Chính mở miệng, hắn đã đỏ mặt gục đầu xuống, ngón tay xoắn ống tay áo, có vẻ hết sức ngại ngùng.Tần Tử Sở lập tức nhịn không được cười rộ lên, tiếng cười chọc cho Phù Tô hiển nhiên đã hiểu được chuyện này trên mặt càng đỏ, cúi thấp đầu căn bản không dám ngẩng lên.Tần Tử Sở vươn tay đem hài tử mũm mĩm ôm vào trong ngực, yêu mến ghé vào gò má hắn hôn lên.Thời điểm Tần Tử Sở giương mắt nhìn về phía Doanh Chính, nói: "Quả thật làm người ta thích."Doanh Chính nhìn bộ dáng Tần Tử Sở ôm ấp Phù Tô, thần sắc dị thường phức tạp.Rốt cuộc sau khi Tần Tử Sở mở miệng, hắn nhếch môi một cái, thấp giọng nói: "Đúng vậy, là một hảo hài tử."Tần Tử Sở không khỏi nhếch môi mà cười, trong lòng nghĩ: nói như vậy, tướng mạo Phù Tô cùng nguyên bản không kém mấy, nhưng thân phận lại sai lệch quá nhiều?Đời trước Phù Tô là nhi tử của Doanh Chính, hiện tại lại thành đường đệ của hắn, thân phận này đối với Doanh Chính mà nói quả thật quá mức kích động.Tần Tử Sở có chút có chút xấu xa liếc Doanh Chính một cái, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, trực tiếp dán vào bên tai Phù Tô nói: "Phù Tô tại sao xưng hô A Chính khách khí như vậy? Gọi hắn ca ca là được."Phù Tô nâng lên gương mặt béo nhỏ xíu, trợn tròn mắt chỉ nhìn thoáng qua Doanh Chính, lập tức thu hồi tầm mắt.Hắn hai mắt đẫm lệ lắc đầu: "Bá phụ, Phù Tô không dám."Tần Tử Sở rốt cuộc nhịn không được, cười ha ha lên.Doanh Chính thấy bộ dáng này của Tần Tử Sở, lắc đầu than, đem Phù Tô tiếp nhận từ tay Tần Tử Sở, tư thế cực kỳ tiêu chuẩn ôm vào trong ngực.Bàn tay rộng lớn của hắn ở trên lưng Phù Tô vỗ nhẹ vài cái, Phù Tô vốn còn có chút hoảng sợ lập tức giống như tiểu cẩu, híp mắt ngáp một cái."Hôm nay phải vào cung, ngươi nhất định thức dậy quá sớm, ngủ một lát đi." Âm thanh trầm thấp của Doanh Chính bay vào trong tai Phù Tô, mí mắt của nam hài vốn buồn ngủ không chịu nổi hoàn toàn dính vào một chỗ.Không lâu sau, Phù Tô ghé vào trong ngực Doanh Chính ngủ thật say, phát ra tiếng lẩm bẩm nhỏ xíu đặc biệt của ấu đồng khi ngủ, thanh âm mềm nhũn.Tần Tử Sở nhìn chằm chằm động tác của Doanh Chính, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.Doanh Chính vươn ra một bàn tay nhàn rỗi dắt tay hắn, cười nhẹ một tiếng, nói: "Tử Sở cho rằng trẫm năm đó không phải là một phụ thân tốt?"Tần Tử Sở hơi có chút do dự, sau đó bất đắc dĩ nói: "Ngươi đối với ta là một ái nhân rất tốt, nhưng ta cũng không cảm thấy ngươi đối mặt những người khác có thể giữ vững vẻ mặt giống như vậy. Ngươi cho tới bây giờ cũng không phải một người ôn nhu, cho nên, ta cũng hoàn toàn không nghĩ tới tư thế ngươi ôm hài tử... thuần thục như vậy."Doanh Chính lại liếc mắt nhìn Phù Tô trong ngực, khóe miệng hướng về phía trước cong lên, hạ giọng nói với Tần Tử Sở: "Mẫu thân hắn là một nữ nhân dịu dàng như nước, coi như không phải là ái tình, nam nhân đối đãi với nữ nhân thật tâm hâm mộ mình cũng sẽ hết sức khoan dung, mà đối với hài tử nàng sinh hạ càng sẽ thêm một phần yêu thích. Hơn nữa..."Doanh Chính nhắm mắt lại, hít sâu một hơi lại thở ra, như là cởi bỏ cái khoá khó khăn nhiều năm trên người mình mà cảm thấy thả lỏng, rốt cuộc thừa nhận: "Phù Tô tuy rằng bất đồng suy nghĩ với trẫm, nhưng tính tình hắn nhân hậu, xử sự ôn hòa, đối đãi dân tộc Hung Nô cũng không nương tay, chỉ có điểm ngu hiếu này làm trẫm cảm thấy không thể làm gì —— hắn đã sớm trở thành người thừa kế trẫm hướng vào."Tần Tử Sở nắm lại bàn tay Doanh Chính, hết sức nghiêm túc nói: "Vậy chúng ta dạy dỗ hắn thật tốt, để cho hắn đời này biến thành người thừa kế ngươi càng thêm yêu thích."Doanh Chính ngưng mắt nhìn mặt Tần Tử Sở, nghiêm mặt nói: "Hảo, trẫm cũng mong muốn Phù Tô vừa giống ngươi lại vừa giống trẫm."Tần Tử Sở đỏ mặt lên, không khỏi nói: "Chớ không đứng đắn, hài tử là của Doanh Tập và phu nhân hắn, đương nhiên hẳn là giống phu thê bọn họ mới đúng."Đầu ngón tay Doanh Chính nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay Tần Tử Sở, lại gần cắn vành tai hắn nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng là phu thê, đúng lúc đem Phù Tô nuôi lớn, coi như là kết thúc tiếc nuối của trẫm đời trước không thể nhìn thấy Phù Tô kế vị."Nói tới đây, tầm mắt Doanh Chính rốt cuộc hướng nơi xa, trở về đề tài hôm qua nói: "Trẫm đã đem Hạng Tạ chọn đến cho Phù Tô làm bạn, Hạng Tạ quả thật khác với thường nhân, rõ ràng là hài tử sinh ra còn nhỏ hơn Phù Tô nửa năm, nhưng hắn cũng đã có thể đẩy được cửa cung.""Khí lực lớn như vậy?" Tần Tử Sở kinh ngạc trừng to mắt.Doanh Chính thần sắc trịnh trọng vuốt cằm nói: "Trời sinh thần lực. Dạy Hạng Tạ thật tốt chắc chắn có thể để hắn trở thành phụ tá đắc lực của hoàng đế tương lai —— ngươi không phải từng nói qua Hạng Tạ tính tình cao ngạo, không tiếp nhận can gián, dũng cảm không ai địch nổi sao? Dưỡng cùng một chỗ, vừa lúc nhìn xem Phù Tô có bản lĩnh thu dùng hắn hay không."Tần Tử Sở liếc nhìn Phù Tô còn nhỏ, có chút mềm lòng nói: "Bọn họ vẫn là hài tử nhỏ như vậy. Hạng Võ lúc trước ở Sở quốc là địa vị cao quý, giáo dục cũng sẽ không giống hiện tại, hắn bây giờ làm người hầu cho Phù Tô, từ nhỏ tự nhiên sẽ hiểu được tôn ti."Doanh Chính gật đầu, bỏ qua việc này không nói thêm nữa, hai người một đường ôm Phù Tô đi vào trong thư phòng.Đứng ở cửa, Tần Tử Sở đem bàn tay ấm áp dán lên mặt Phù Tô vỗ nhẹ vài cái, ôn nhu nói: "Phù Tô, nên dậy đi."Tiểu nam hài ngủ đến gương mặt đỏ lên, không đợi mở mắt đã lộ ra một nụ cười, cọ cọ lòng bàn tay Tần Tử Sở.Hắn nâng lên bàn tay mũm mỉm nhu nhu ánh mắt, rốt cuộc từ từ tỉnh lại, bộ dáng nhu thuận làm Tần Tử Sở nhìn thích vô cùng."Bá phụ." Phù Tô mềm nhũn kêu một tiếng, Doanh Chính thuận thế buông ra ôm ấp, xoay người đem Phù Tô thả lại mặt đất.Trong lòng hắn nghĩ: nếu trẫm ôm Phù Tô vào cửa, một khi ngày sau hắn không thích hợp trở thành quân vương, liền không còn có đường lui, vẫn là cẩn thận một chút.Tần Tử Sở xem hiểu sự quan tâm trong hành động của Doanh Chính, cười liếc hắn một cái.Ý trêu chọc trong mắt Tần Tử Sở làm Doanh Chính giả vờ lãnh đạm đứng dậy đi ra xa bọn họ hai bước, không phản ứng với Tần Tử Sở nữa.Tần Tử Sở lại sờ đỉnh đầu Phù Tô, ôn hòa nói: "Phù Tô nếu có chỗ không rõ, tan học trở về nói cho bá phụ, chúng ta có thể từ từ học.""Bá phụ, Phù Tô hiểu." Phù Tô cười trả lời, bên trong âm thanh thanh thúy tràn đầy tin tưởng.Tần Tử Sở gật đầu, rốt cuộc dắt hắn đi vào cửa.Trong thư phòng bọn nhỏ đã sớm biết được hôm nay sẽ có một hài tử bệ hạ cố ý điểm danh xuất hiện, không khỏi tụ chung một chỗ ngẩng đầu mà đợi.Phù Tô mới vừa xuất hiện, tầm mắt của các học sinh đều tập trung trên người hắn.Hài tử ngày thường ngàn kiều vạn quý dưỡng trong nhà ít nhiều có chút sợ người lạ, Tần Tử Sở cho rằng Phù Tô sẽ lui vào ngực mình, lại không ngờ rằng Phù Tô đứng tại chỗ, nhìn đám "Đồng học" so với mình lớn mấy tuổi kia lộ ra một nụ cười làm cho người yêu thích."Là nam nhân chớ đùa giỡn, thành tích thi của chúng ta mới là thiết thực."Tần Tử Sở nghe Phù Tô nói, thoáng chốc sững sờ tại chỗ.Trong lòng hắn yên lặng nói: đây là ôn hòa độ lượng trong truyền thuyết?Lời đồn quả nhiên không thể tin hết!Bộ tộc Doanh thị rõ ràng chuyên cho ra hùng hài tử a!! (đứa nhỏ nghịch ngợm)Tần Tử Sở chăm chú nhìn về phía hài tử trong học đường, lại cảm thấy có chút kinh ngạc —— hài đồng nguyên bản còn vẻ mặt khác nhau, lúc này đều thu hồi ánh mắt đùa dai và xem kịch vui.Hắn thậm chí có thể từ trong mắt hài tử không hiểu được che giấu nhìn thấu ý chí chiến đấu mãnh liệt.Cái này cũng thú vị!Tần Tử Sở ném cho Doanh Chính một ánh mắt ra hiệu, hai người trực tiếp đi.Sau khi ra cửa, bọn họ chuyển tới cửa sổ bên cạnh, lẳng lặng quan sát tình cảnh trong thư phòng.Phù Tô giống viên thịt tròn đi lúc lắc, nhưng lại không có ai cố ý trượt chân hắn, mà loại tình cảnh này cho đến lúc Lý Tư chủ giảng đầy đủ tiết học trong phòng học hoàng gia lại càng nghiêm trọng."Quả nhiên là hài tử thông tuệ phi phàm." Sau khi phái nội thị đưa Phù Tô về phủ Doanh Tập, Tần Tử Sở nhịn không được phát ra cảm thán.Phù Tô gần như là bản lĩnh trời sinh xem qua là nhớ, Tần Tử Sở không thể ghen tị gì, mà Phù Tô tuổi còn nhỏ có thể hoàn toàn lý giải ý trong lời nói của Lý Tư, mà còn suy một ra ba, năng lực lý giải này càng kinh người.Doanh Chính cười một cái, cùng Tần Tử Sở lật xem bài thi khoa cử hôm nay đệ trình lên, ngoài miệng lại nói: "Tốt thì tốt, lại bộc lộ tài năng, còn cần tôi luyện, nhưng hài tử tuổi này có thể có thủ đoạn như thế là đủ rồi."Để cho lòng của người khác theo mình là bản lĩnh mỗi một đế vương đều phải có.Tiểu Phù Tô có thể nắm giữ kỹ năng này quả thật làm Doanh Chính cảm thấy kinh hỉ, nhưng như thế còn chưa đủ, hắn muốn cho Lý Tư đem đứa bé này mài đến càng thêm hoàn mỹ.Tần Tử Sở chuyển qua lật xem bài thi mỏng nhất, chợt nói: "Bài thi của Cam La quá đặc sắc!"Doanh Chính gật đầu, cằm hướng về những bài thi đó nói: "Trương Lương cũng không tồi, đúng rồi, còn có mấy cuốn giấy rất thú vị.""A? Những người này là ai?" Tần Tử Sở đi đến bên Doanh Chính, lướt qua thân thể hắn lật xem.Doanh Chính hơi đứng dậy, hô hấp nóng bỏng phun trên cổ Tần Tử Sở, bàn tay không tự chủ ôm eo hắn, trầm giọng nói: "Một người trong đó đương nhiên là Tiêu Hà mà Tử Sở nhắc qua, còn lại cũng đều điều tra rõ thân phận, người tài các nơi lại không phải số ít."Tần Tử Sở đem bài thi cầm trong tay, thuận thế nằm trong ngực Doanh Chính, từng tờ từng tờ lật xem.Doanh Chính cảm thán một tiếng: "Không nghĩ tới kế sách dụ dỗ hiệu quả lại kinh người như thế, đời trước đám lão gia này đều tránh ở trong núi sâu, thà chết chứ không chịu khuất phục.""Hiện tại ngươi xem bọn họ đều chủ động đến tìm, cảm thấy thỏa mãn?" Trong lòng Tần Tử Sở cảm thấy có chút cổ quái, cho tới bây giờ hắn đều cảm thấy Doanh Chính là người theo chủ nghĩa thực dụng.Doanh Chính siết chặt cánh tay, lộ ra một nụ cười thỏa mãn nói: "Ngày sau khoa cử văn và võ cách nhau một năm, luân phiên tiến hành đi."Tần Tử Sở nháy mắt mấy cái, cảm thấy mình tựa hồ không theo kịp tiết tấu của Doanh Chính.Lúc này Doanh Chính lại cúi đầu, mút lấy bờ môi của hắn, đem toàn bộ nghi vấn của Tần Tử Sở ngậm vào trong miệng.Cuộc đời này có ngươi làm bạn, mọi việc đủ rồi.Thủy Hoàng đế ba năm, Đại Tần mở chế độ khoa cử, chính thức xác định nguyên tắc chọn nhân tài, tuyển lương tài thiên hạ, chọn ra người hiền bổ nhiệm.Quận thủ các nơi dẫn đầu đem thuộc hạ đưa vào trong kinh thi cử, người không thể thông qua cuộc thi, tạm bãi quan chức, yêu cầu trở về nhà, hai năm sau tham gia khoa khảo nếu vẫn không thể ở trên bảng, triệt để huỷ bỏ chức quan, cách chức làm thứ dân.Thủy Hoàng đế bốn năm, khoa cử Đại Tần tăng thêm võ, không câu nệ bàn về binh pháp, mà từng người thống lĩnh một ngàn binh, tấn công lẫn nhau, người thắng trận nhậm chức.Thủy Hoàng đế năm năm, giấy ngự mở rộng khắp thiên hạ, dẫn tới thư sinh tranh nhau mua; quan phủ thiết lập in ấn chỉnh lý xong thành điển tịch thiên hạ đưa tới các quận, chia đều cho dân chúng mở ra xem, tiêu phí số lượng kinh người, thư sinh quy thuận.Thủy Hoàng đế sáu năm, Tây Bắc đại hạn, bốn quận Bắc Địa, Lũng Tây, Nội Sử, Hán Trung đều nhờ kênh đào xây dựng mà tránh thoát một kiếp. Địa phương cày ruộng mặc dù giảm sản lượng, lại chưa từng đất đai cằn cỗi, dân chúng có thể bảo toàn tính mạng.Từ nay về sau, Đại Tần mở rộng xây dựng kênh đào, quan đạo, không ai ngăn trở nữa, thôn quê đồng lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.Thủy Hoàng đế bảy năm, thái hoàng thái hậu hoăng, thiên hạ khóc tang, tên hiệu "Nhân Huệ".Thái hoàng thái hậu nhập vương lăng hợp táng cùng Hiếu Văn vương, ba người nam sủng nghe thái hoàng thái hậu hoăng, đều tự sát xin tuẫn táng, bệ hạ chuẩn.Thủy Hoàng đế tám năm, dân tộc Hung Nô khôi phục nguyên khí, lần nữa xâm phạm biên giới, huynh đệ Mông Điềm, Mông Nghị của bộ tộc Mông thị dựa vào địa thế Trường Thành, mang theo ba trăm võ cử nhân, bốn mươi vạn quân Tần nghênh địch, giết kẻ đứng đầu tộc Hung Nô và hai mươi lăm vạn tráng đinh, bắt giữ hơn mười vạn nam đinh, phụ nữ cường tráng đều dùng để tướng sĩ quân Tần hôn phối.Từ nay về sau, Hung Nô rút lui hơn năm trăm dặm, lãnh thổ Đại Tần lần nữa di chuyển về phía tây.Thủy Hoàng đế chín năm, Đại Tần khai thông con đường tơ lụa, các loại đồ chơi quý giá mới lạ, hạt giống, cây trồng xuất hiện ở Tần, mà thượng hoàng ngoại trừ các loại nguyên liệu nấu ăn, hương liệu ra thì không cảm thấy ngạc nhiên.Thủy Hoàng đế mười năm, ngự thiện thêm chiên, xào, rang ba món ăn mới, thịnh hành toàn quốc, đồ ăn đổi mới, nhà quyền quý sang trọng thất sắc.Thủy Hoàng đế mười một năm, kỹ thuật ép dầu đậu tương ra đời, Thủy Hoàng đế hạ lệnh mở rộng gieo trồng đậu tương.Thủy Hoàng đế mười hai năm, công tử Phù Tô được thượng hoàng thu dưỡng, đổi gia phả, Thủy Hoàng đế sắc lập làm hoàng thái đệ.Thủy Hoàng đế mười ba năm, Thủy Hoàng đế tự mình cử hành quan lễ cho công tử Phù Tô, ban thưởng tên "Thiên Hữu".Thủy Hoàng đế mười bốn năm, Thủy Hoàng đế mang theo thượng hoàng lần thứ hai đi tuần, lệnh công tử Phù Tô giám quốc, Lý Tư, Phùng Khứ Tật, Mông Nghị cùng phụ tá.Sau khi tin tức Thiên tử đi dạo công bố, cả nước chúc mừng, ngự giá chưa đến mà dân chúng quỳ nghênh.Nữ tử tuổi thanh xuân tự xin vào cung làm bạn với thượng hoàng đã qua tuổi thiên mệnh cùng chung quãng đời còn lại, cảm tạ thượng hoàng năm đó kiên trì xây kênh bảo vệ dân chúng tứ quận.Thủy Hoàng đế giận dữ, yêu cầu nữ tử không thể chỉ ở phía sau, đọc sách biết lễ, không lấy sắc đẹp làm thủ đoạn. (Hũ giấm lâu năm bùng phát =)))Từ đó, thiên hạ hưng thịnh nữ học, nữ tử năm tuổi vỡ lòng, không khác nam tử.Thủy Hoàng đế mười lăm năm, Thủy Hoàng đế tuần du thiên hạ trở về, giao trách nhiệm ngự sử nghiêm tra các cấp quan viên, thanh lý tham quan ô lại, chính trị thanh minh.Thủy Hoàng đế ba mươi năm, thượng hoàng ngủ mơ mà băng, Thủy Hoàng đế chiếu công tử Phù Tô đăng cơ, sau đó, Thủy Hoàng đế cùng ngày biến mất.Thủy Hoàng đế cùng thượng hoàng chung quan tài, táng ở lăng Tần Thủy Hoàng, chôn cùng tượng binh mã hơn vạn, trân bảo vô số, kẻ trộm mộ thèm muốn không thôi, nhưng công tượng đều chịu ơn trạch của thượng hoàng và Thủy Hoàng đế, có thể thoát thân phận tiện tịch làm công tượng lục bộ, thà chết không chịu tiết lộ bí mật hoàng lăng, tặc nhân muốn vào không có cửa.Tần triều trường thịnh, tám trăm năm mới vong.
Chính văn hoàn.
【☆】★【☆】★【☆】★【☆】★【☆】
Chương 193: Sơn hữu phù tô
Sơn hữu Phù Tô,Thấp hữu hà hoa.Bất kiến tử đô,Nãi kiến cuồng thả.Phù tô mọc ở núi cao,
Hoa sen dưới thấp dưới ao mọc cùng.
Gặp người trai đẹp thì không,
Nào ngờ gặp đứa cuồng ngông như chàng.
(Sơn hữu phù tô 1)
Sơn hữu kiều tùng,Thấp hữu du long.Bất kiến tử sung,Nãi kiến giảo đồng.Núi cao có mọc cây tùng,
Những nơi dưới thấp cỏ long lan đầy.
Không hề gặp kẻ đẹp trai,
Gặp nhằm thằng bé giỏi tài xảo gian.
(Sơn hữu phù tô 2)
Phù Tô hơi lắc lư đầu, mơ mơ màng màng từ bàn bò dậy.Hắn hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy sinh phụ cùng sinh mẫu của mình lại ôm nhau thật chặt, gương mặt luôn nghiêm túc của phụ thân lúc này khóe môi nhếch lên vui vẻ, mà trong mắt của mẫu thân vốn ôn nhu mỹ mạo cơ hồ nhộn nhạo ra ba đào mềm mại.Ta muốn ngày sau ta nhất định cũng sẽ có tình yêu và hôn nhân mỹ mãn như vậy —— by. Phù Tô · sáu tuổi ·Phù Tô lau nước miếng chảy ra khóe miệng, sau đó nở nụ cười khả ái, cất cao giọng kêu bên ngoài: "Đưa chút nước ấm vào, ta muốn rửa mặt chải đầu một chút.""Tiểu công tử, nước ấm lập tức đưa đến." Ngoài cửa nhất thời truyền đến một âm thanh tràn đầy lo lắng.Thanh âm này rõ ràng mang theo sự non nớt của hài đồng, lại cố tình làm người ta không dám khinh thị.Trên mặt Phù Tô lập tức lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, người đón lấy ánh mặt trời mùa hè bước nhanh ra cửa, một phen giữ chặt bóng người so với mình cao lớn hơn rất nhiều, vội vàng nói: "Ta chỉ là muốn lau mặt mà thôi, không cần phải mang dục dũng vào."Thiếu niên bị Phù Tô giữ chặt lộ ra vẻ mặt mờ mịt lại có chút không tín nhiệm, nhìn Phù Tô từ trên xuống dưới một lần.Sau đó, hắn cố chấp lắc đầu, kiên trì nói: "Tiểu công tử cả người là mồ hôi, áo đều ướt đẫm, tắm rửa là chuyện phải làm."Phù Tô cúi đầu, nhìn dấu mồ hôi của mình lộ ra dưới nách, đành phải gật đầu, nhận mệnh nói: "Vậy ta cùng ngươi đi, dục dũng châm thêm nước, quá nặng. A Tịch tuổi còn nhỏ hơn ta, đừng vất vả như vậy."Nam hài đối diện nghe lời Phù Tô nói ra, có chút mờ mịt nhìn về phía Phù Tô.Một lát sau, hắn vươn tay so chiều cao chênh lệch rõ rệt giữa mình và Phù Tô, sau đó nói: "A, tiểu công tử, Hạng Tạ cảm thấy không nặng."Phù Tô từ nhỏ liền thông minh.Nhưng không biết là chịu ảnh hưởng từ thân hình của mẫu thân ôn nhu, hay là dinh dưỡng toàn thân hắn đều bị đút cho đầu óc thông minh, Phù Tô so với hài tử cùng tuổi mặc dù không đến nỗi gầy yếu thấp bé, so với Hạng Tạ lại lùn một cái đầu.Lúc này nghe được Hạng Tạ chân thành gợi ý, hắn vội đến đỏ mặt lên, vốn lả nhanh mồm nhanh miệng lại nói không ra lời.Hạng Tạ thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, lập tức vươn ra bàn tay to lớn hơn hài tử cùng tuổi rất nhiều phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Phù Tô, mềm nhẹ thử thăm dò độ ấm.Cảm giác vào tay nóng bỏng!Hạng Tạ nhăn mày, bế ngang Phù Tô lên, bước nhanh đến phòng ngủ."A Tịch, ngươi làm gì vậy? Buổi chiều còn phải vào cung gặp bá phụ và bệ hạ!" Trong mắt Phù Tô hiện lên vẻ kinh hoảng, đưa tay vỗ cánh tay Hạng Tạ.Hạng Tạ lại hết sức cố chấp nói: "Tiểu công tử bị bệnh, trán nóng hổi —— chính ngài lại không phát hiện sao?"Phù Tô đương nhiên không phát hiện, hắn cho là mặt mình nóng lên hoàn toàn là do phơi nắng.Hạng Tạ mặc dù dáng dấp cao lớn cường tráng, cũng không phải người ngu dốt, thoáng chốc từ trên mặt Phù Tô phát hiện manh mối, vẻ mặt vốn lo lắng biến thành tức giận.Hắn cắn môi, động tác dưới chân càng nhanh.Một đám nội thị đi theo phía sau hai người biểu tình khổ sở, nhưng những người này không một ai vượt lên trước nói một câu, lại càng không muốn khuyên can Hạng Tạ chớ làm tiểu công tử mất mặt.Hạng Tạ một cái đá văng cửa phòng, trực tiếp đem Phù Tô nhét vào trong đệm.Hắn quay đầu tràn đầy khí thế ra lệnh: "Mau vào cung! Ngươi, đi về phía bệ hạ cùng thượng hoàng xin phép cho tiểu công tử; ngươi, đi mời ngự y lại đây. Không được trì hoãn!"Nội thị thoáng chốc đi lấy thẻ bài diện thánh vào cung, một khắc không dám ngưng lại chạy cửa.Phù Tô mặc dù trán nóng hổi, nhưng thần trí thập phần thanh tỉnh.Thấy hành động của các nội thị, hắn không khỏi bật cười, ôn nhu vui đùa nói: "A Tịch thực sự uy phong."Huyết sắc trên mặt Hạng Tạ rút hết.Hắn tư thế cứng ngắc quỳ gối trước mặt Phù Tô, trực tiếp dập đầu xuống, "Bịch ——!" một tiếng, chấn động Phù Tô không biết làm sao cho phải.Phù Tô không biết làm sao nói: "A Tịch, ngươi mau đứng lên, tại sao bỗng nhiên quỳ xuống!"Hạng Tạ bò dậy, cúi đầu cung kính nói: "Hạng Tạ hiểu được thân phận của mình, tiểu công tử không cần nghĩ nhiều."Phù Tô sửng sốt, lập tức trên mặt hiện ra vẻ phẫn nộ và bất đắc dĩ vì lời nói bị người xuyên tạc.Hắn nắm chặt nắm tay xoay người, không phản ứng Hạng Tạ nữa, tự mình vẩy nước lau mồ hôi trên người.Không lâu sau, Hạng Tạ chủ động giơ khăn bố vây quanh người Phù Tô, đem hắn từ trong dục dũng bế ra, hạ mắt thấp giọng nói: "Tiểu công tử chớ tham lạnh, mau ra đây đi, nếu không bệnh càng nghiêm trọng."Phù Tô liếc Hạng Tạ một cái không lên tiếng, hiển nhiên vẫn còn hờn dỗi.Hạng Tạ buồn bực không lên tiếng đem Phù Tô ôm trở về phòng ngủ nhét vào trong chăn, nhét xong góc chăn, ôm lấy kiếm ngồi ngoài cửa trông coi.Qua khoảng chừng một khắc đồng hồ, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều đặn lại êm ái.Hạng Tạ giương mắt nhìn lên, quả nhiên trông thấy cờ thêu kim long, thượng hoàng luôn quan tâm Phù Tô rất nhanh xuất hiện trước mắt hắn."Thượng hoàng!" Hạng Tạ quỳ một gối xuống trên mặt đất hành lễ.Thanh âm của hắn đè tới cực thấp, tầm mắt có chút cố kỵ hướng nhìn trong gian phòng, rất sợ mình đánh thức Phù Tô.Tần Tử Sở cười cười, ôn hòa nói: "Đứng lên đi, Phù Tô hôm qua không phải là còn khỏe sao? Sao bỗng nhiên bị sốt."Hạng Tạ thấp giọng nói: "Là Hạng Tạ không thể chiếu cố đến tiểu công tử, để hắn khi ngủ trưa hứng gió. Thỉnh thượng hoàng trách phạt."Tần Tử Sở lắc đầu, bình thản mỉm cười: "Đứa bé kia cố chấp lên ai cũng không khuyên được, cùng A Chính một dạng, ngươi không quản được là lẽ thường."Lời còn chưa dứt, Tần Tử Sở đã nhấc chân đi vào trong tẩm phòng.Hạng Tạ nhịn không được đạp một bước về phía trước muốn cản đường Tần Tử Sở, lại lập tức siết chặt nắm tay, thu hồi động tác của mình, cúi đầu đi theo phía sau Tần Tử Sở, lặng yên đi vào trong phòng.Phù Tô chẳng qua là khó chịu trên người, cũng không phải thiếu ngủ, cho nên lúc này hắn có chuyện trong lòng cũng không ngủ được.Vừa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Tần Tử Sở, Phù Tô lập tức từ trên giường đứng lên, chạy đến trước mặt Tần Tử Sở, hô một tiếng:" Bá phụ."Tần Tử Sở thấy chân trần dưới trường bào của Phù Tô, đưa tay búng trán Phù Tô một cái, trực tiếp đem hắn ôm trở về giường ngồi xuống, dùng chăn bọc một vòng thật chặt xong mới trách cứ nói: "Nhiễm bệnh, còn đạp chân trần trên đất!"Phù Tô làm nũng ôm lấy cánh tay Tần Tử Sở, đầu nhỏ hướng trong ngực của hắn cọ cọ, mềm nhũn nói: "Bá phụ, thời điểm ta trúng gió mới hơi khó chịu, ngài không nên lo lắng."Tần Tử Sở đưa tay nhẹ nhàng nắm khuôn mặt sốt đến đỏ lên của Phù Tô, đối với hài tử làm người ta thích này thật sự không thể giận lâu.Hắn rốt cuộc thở dài một cái, kiên nhẫn dặn dò: "Ta mang thái y đến, ngươi cũng không thể nói thuốc đắng không chịu uống thuốc."Ánh mắt vừa mới lấp lánh của Phù Tô thoáng chốc trở nên ảm đạm.Hắn đáng thương kéo ống tay áo của Tần Tử Sở từ chối: "Bá phụ, ta thật sự chẳng phải khó chịu —— thuốc có thể không uống không?"Tần Tử Sở ôn nhu nhìn về phía Phù Tô, sờ mặt hắn, ôn nhu nói: "Thật sự không khó chịu?""Ân!" Phù Tô lập tức gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập mong mỏi.Tần Tử Sở mỉm cười, thật nhanh phá vỡ chờ mong của hắn, tàn nhẫn lãnh khốc vô tình nói: "Vậy cũng phải uống ba chén thuốc."Hắn cho thái y một ánh mắt, thái y lập tức quỳ gối trước mặt Phù Tô đưa ngón tay đặt tại cổ tay Phù Tô chẩn đoán bệnh, kết luận mạch chứng.Tần Tử Sở thấy thái y sau khi để Phù Tô há mồm nhìn lưỡi, rất nhanh từ trong hòm thuốc mang theo viết ra một phương thuốc.Ngay sau đó, Tần Tử Sở trực tiếp nói với Hạng Tạ: "Lấy phương thuốc đưa đi sắc, một hồi ta tận mắt nhìn thấy tiểu công tử uống thuốc, không thể để cho hắn lại tránh khỏi nữa."Phù Tô hài tử này thông minh lại làm nũng, cổ linh tinh quái đến nỗi Tần Tử Sở thường xuyên không có cách."Xin tuân thánh mệnh." Hạng Tạ trả lời âm thanh cao không ít, xoay người bước đi.Phù Tô thoáng chốc trừng mắt nhìn qua, thở phì phò sưng mặt lên, nhưng ánh mắt lại hết sức ủy khuất.Hắn quay đầu lại nhìn Tần Tử Sở, hai mắt đẫm lệ nói: "Bá phụ, chén thuốc rất khó uống, Phù Tô không thích, Phù Tô không muốn uống."Tần Tử Sở mỉm cười nhìn Phù Tô, gật đầu, khẩu khí bình thản nói: "Thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh, lúc này làm nũng không hữu dụng.""Được rồi, nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt. Chờ một lát thuốc sắc xong, ta lại gọi ngươi dậy." Tần Tử Sở nói xong đưa tay che mắt Phù Tô, thúc giục thiếu niên nhanh chóng đi vào giấc ngủ.Phù Tô giống như tiểu miêu cọ cọ lòng bàn tay Tần Tử Sở, hơi bĩu môi, thấp giọng nói: "Bá phụ thật ôn nhu, hoàn toàn không giống phụ thân."Tần Tử Sở cười nói: "Doanh Tập vốn nói năng thận trọng. Trong nhà ngươi nghiêm phụ từ mẫu, điều này cũng rất tốt."Nghe xong lời này, Phù Tô giống như một tiểu đại nhân thở dài, bĩu môi tiếc nuối nói: "So với ta, mẫu thân càng thích phụ thân, nàng không có nhiều thời gian quan tâm ta."Một cách xưng hô đã nói hết sự thân thiết giữa phụ mẫu và Phù Tô.Tần Tử Sở có chút đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Phù Tô, không biết nên nói gì.Lúc này, cảm xúc của Phù Tô đã trở lại bình thường, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, mơ hồ ngái ngủ nói: "Tình cảm của phụ thân cùng mẫu thân tốt đối với ta mới tốt —— ta không muốn thứ đệ thứ muội." (con của tì thiếp)Tần Tử Sở quả thực không biết nên đối đãi thế nào với Phù Tô tâm trí quá mức thành thục, chỉ cảm thấy những hài tử Tần quốc này đều trưởng thành sớm làm lòng người chua xót.Ước chừng qua hai khắc đồng hồ, Hạng Tạ bưng một cái chén nhỏ đi tới.Hắn nhìn về phía Phù Tô đã vùi bên Tần Tử Sở ngủ, dừng bước.Tần Tử Sở mang theo ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Hạng Tạ, Hạng Tạ lập tức quỳ một gối xuống đất, cầm chén thuốc vững vàng giơ lên trước mặt Tần Tử Sở.Tần Tử Sở vừa tiếp xúc đến chén, lập tức đè nặng âm thanh nói: "Sao nóng như vậy? Tay ngươi có bị thương hay không?"Hạng Tạ lắc đầu, dùng âm thanh càng nhẹ hơn Tần Tử Sở trả lời: "Thái y nói thuốc của tiểu công tử uống nhân lúc còn nóng."Nghe được Hạng Tạ trả lời, Tần Tử Sở rốt cuộc nhịn không được vạch trần không khí cổ quái mình nhìn ra giữa hai hài tử, nói: "Bây giờ bất hòa với Phù Tô không được tự nhiên?"Hạng Tạ mặt không đổi sắc, chẳng qua là cúi thấp đầu xuống.Một lát sau, hắn mới mở miệng nói: "Tổ phụ của Hạng Tạ chết bởi tay người Tần, mẫu thân Hạng Tạ bởi vì mưu phản bị liên lụy, biếm vào cung Hàm Dương làm nô. Bộ tộc Hạng thị ta có thể nói cùng Tần quốc có huyết hải thâm thù —— Hạng Tạ hiểu được điều này, tại sao thượng hoàng còn cho ta bồi bên người tiểu công tử?"Tần Tử Sở nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Cái này muốn xem ngươi xác định thân phận của mình như thế nào."Nói xong, Tần Tử Sở đánh thức Phù Tô ngủ đến mơ mơ màng màng, đem thuốc đắng thổi tới độ nóng dễ dàng vào miệng, đút cho hắn.Hạng Tạ quỳ trên mặt đất thật lâu không nói.━━━━━━━☆☆━━━━━━━ʅฺ(。・ω・)ʃฺ Ta nói phiên ngoại còn tung hint, mà tung thôi chứ không rõ ràng.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com