TruyenHHH.com

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

Lý Tư lớn tiếng đem những lời này gào xong, vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt cổ quái của Hàn Phi.

Lập tức, hắn hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.

Quốc chủ bệnh kéo dài đã lâu, bệnh nặng nằm trên giường, Lý Tư ngang nhiên hô lên muốn tận trung vì Thái tử —— chuyện này nghe không hay chút nào!

Nếu quốc chủ và Thái tử đều có tấm lòng rộng rãi, chẳng truy cứu, vậy đây bất quá là lời Lý Tư nhất thời nóng lòng nói đùa; nhưng nếu sau khi truyền đến tai quốc chủ hoặc là Thái tử khiến bọn họ giận tím mặt, thì đó chính là bùa đòi mạng của Lý Tư.

"...Ách, ta đây nhất thời nóng lòng, ngươi quên lời ta vừa mới nói đi." Lý Tư nuốt một ngụm nước bọt.

Hàn Phi không phải người không biết phải trái, trực tiếp gật đầu đáp ứng chuyện này, xoay người liền quên mất.

Hắn nhìn sắc trời một chút, chợt nói: "Gần tới giờ, sư, sư huynh theo ta tiến cung gặp Thái tử đi."

Nói xong, Hàn Phi cất bước ra ngoài phòng.

Lý Tư đi theo sau Hàn Phi, ánh mắt từ từ lộ ra một ý vị u ám, chậm rãi nắm chặt nắm tay.

Tâm hắn nghĩ: nơi này cũng không có người ngoài, người nghe được ta hô to chỉ có mình Hàn Phi.

Hơn nữa hai sư huynh đệ chúng ta, bản lĩnh không phân cao thấp, vì hắn được quốc chủ trọng dụng trước, bây giờ mới có thể đứng hàng Cửu khanh.

Nhưng hiện tại quốc chủ đã sắp không xong, chẳng lẽ Thái tử trẻ tuổi vẫn muốn tiếp tục sử dụng Hàn Phi, người có thân phận nhạy cảm như vậy làm đình úy sao?

Trước mắt biên soạn Đại Tần luật quả thực là cơ hội tốt trời ban làm hắn một bước lên trời!

Hàn Phi cũng không biết suy nghĩ trong lòng Lý Tư, vẫn luôn tập trung nghĩ về việc mở khoa cử lần này của Thái tử có thể cho di dân lục quốc cơ hội.

Bổ nhiệm không câu nệ xuất thân, đây đối với di dân giãy dụa trong khốn cảnh mà nói, là cơ hội hiếm có cỡ nào!

Nếu nói là di dân lục quốc không chút nào để ý hành vi diệt lục quốc của Tần, đây chắc chắn là một trò đùa lớn, nhưng trước mắt Tần dùng xu thế tất yếu thay thế nhà Chu, không ai không biết không ai không hiểu.

Dù trong lòng di dân hận sâu hơn, chỉ cần không có dũng khí lấy thân hi sinh cho tổ quốc, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng sống qua ngày.

Quốc chủ huỷ bỏ địa vị của những quý tộc vốn sống an nhàn sung sướng.

Dù cho từ nay về sau cũng không làm khó bọn hắn, nhưng từ tiết kiệm chuyển thành xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ mà quay về tiết kiệm lại khó, di dân lục quốc đã không thể sống nghèo khó.

Đó cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao sau khi Thái tử từ trong di dân hai nước Hàn, Triệu chọn ra hài đồng thông tuệ đem vào cung giáo dưỡng, nhiều di dân thà rằng buông tha oán thù diệt quốc, mối hận phá gia, cũng muốn để hài tử của bọn họ vào cung học tập.

Nhóm di dân từ hành động ngấm ngầm của Tần vương Tử Sở cùng Thái tử Chính, thấy được hy vọng nhận được tôn vinh của bọn họ!

Khoa khảo lúc này, đối với bọn họ mà nói cũng là cơ hội giống vậy.

Hàn Phi cảm kích Tần vương Tử Sở cho hắn cơ hội thi triển tài hoa, nhưng cũng không có nghĩa là Hàn Phi quên xuất thân của mình.

Chỉ cần điều kiện cho phép, hắn vẫn hy vọng tộc nhân của mình có thể sống tốt.

Đi trong cung Hàm Dương, Hàn Phi hơi dừng lại bước chân.

Hắn nhịn không được nhìn về phía Lý Tư, thương lượng: "Sư, sư huynh, Thái tử lần này mở cơ hội khoa khảo, ngươi nói, nói nếu di dân Hàn quốc tham gia học tập luật pháp Tần quốc, và, và còn thông qua khoa khảo, Thái tử sẽ giữ lời phân công di dân làm quan sao?"

Lý Tư sửng sốt, đợi hắn kịp phản ứng Hàn Phi tìm mình thương lượng chuyện gì, suýt nữa cười ra tiếng.

Thật sự là ngủ gật, đã có kẻ làm gối đầu!

Trong lòng hắn nghĩ: Hàn Phi sư đệ a, ngươi thật sự là tự làm bậy không thể sống.

Nhưng trên mặt Lý Tư lại cố ý lộ ra vẻ do dự, giống như là hết sức vì Hàn Phi suy nghĩ, nói: "Trước mắt thiên hạ đã định, Đại Tần thiếu thốn quan viên, cơ hội quả thật khó có được. Nhưng Thái tử là loại người gì, sư đệ ở triều đình, nhất định so với ta càng rõ ràng. Việc này có phải bàn bạc kỹ thì tốt hơn? Ngộ nhỡThái tử cũng không phải chỉ triệu tập dự thi một lần đâu? Còn nhiều thời gian."

Lý Tư có lẽ không rõ Thái tử là loại người gì, nhưng hắn cùng Hàn Phi làm sư huynh đệ nhiều năm, đối với tính cách của Hàn Phi không nói hiểu đến mười phần, thì ít nhất cũng hiểu bảy tám phần.

Một lời của hắn thốt ra, vẻ mặt Hàn Phi quả nhiên có vẻ càng thêm cấp bách.

Hàn Phi liếm môi, lo âu hỏi: "Sư, sư huynh quả nhiên cũng hiểu được nếu ngày sau Thái tử triệu tập nhân tài dự thi, cũng sẽ, sẽ càng thêm nghiêm ngặt hơn so với hiện tại sao?"

Lý Tư giống như lơ đãng trực tiếp gật đầu.

Sau đó, hắn làm ra bộ dáng bừng tỉnh, trừng lớn hai mắt, lần thứ hai khuyên bảo Hàn Phi: "Sư đệ, hay là cẩn thận đi. Thân phận của di dân quá nguy hiểm, ngươi có thể đứng vững ở triều đình không ngã, nhưng ngoại trừ ngươi ra, nào còn có những người khác đạt được trọng dụng đâu!"

Lý Tư cùng Hàn Phi trong lòng đều rõ, nhân tài được Tần vương Tử Sở cùng Thái tử trọng dụng tuyệt không chỉ một mình Hàn Phi, nhưng Lý Tư cố tình muốn nói như vậy, liền giống như Trương Lương mỗi ngày đi theo bên người quốc chủ như cái đuôi nhỏ, và Lý Mục tướng quân thống lĩnh đại quân Nam chinh Bắc chiến đều không tồn tại.

Chỉ dựa vào vị trí của mấy người này, Lý Tư liền kết luận phụ tử thân vương đều là người trí tuệ uyên bác, chọn đúng người.

Nhưng hắn không thể nói thẳng ra như vậy, mà là muốn cho Hàn Phi "Chính mình hiểu rõ", chủ động đi qua lằn ranh cẩn trọng những năm gần đây, chạy đến trước mặt Thái tử mở miệng cầu phúc lợi cho di dân, chọc Thái tử giận tím mặt.

Kể từ đó, không cần Lý Tư chính mình ra tay, Hàn Phi nhất định sẽ mất lòng quân vương.

Đến lúc đó, người sửa đổi Tần luật, toàn bộ công lớn không lâu chẳng phải toàn bộ đều là mình hắn sao?!

Quả nhiên, Hàn Phi ngồi ở sân nhỏ trong cung Hàm Dương, sau khi chắp tay ra hiệu với vài tên tiến sĩ quan cũng tham dự công tác sửa đổi xong, liền hoàn toàn ngồi không yên.

Trước khi mặt trời lặn, Hàn Phi rốt cuộc nhịn không được nói với Lý Tư: "Sư, sư huynh, ta đi trước một bước, Hàn Phi có, có việc tiến cung cầu kiến Thái tử."

Lý Tư nắm bút, làm ra một bộ vẫn khó xử vì sửa đổi luật pháp ra sao, trực tiếp phất tay, căn bản không ngăn trở Hàn Phi.

Hàn Phi cũng không sinh ra bất luận hoài nghi gì với hành động của Lý Tư.

Bỏ lại những lời này, hắn nhanh chóng rời đi, hướng về chính điện cung Hàm Dương.

Lý Tư nhẹ nhàng cong khóe miệng, chờ đợi "Tin tức tốt" truyền vào tai mình.

Hắn ngẩng đầu quét một vòng nhóm tiến sĩ quan trẻ tuổi tựa hồ có chút xao động bất an, trầm giọng nói: "Đây là chuyện Thái tử giao phó, liên quan đến hưng suy của Đại Tần, đều giữ vững tinh thần mau chóng hoàn thành —— đứng ngồi không yên thì thành ra cái gì."

"Thái tử, đình úy cầu kiến." Nội thị quỳ gối ngoài hậu điện, nhỏ giọng thông báo.

Tần Tử Sở và Doanh Chính đang cùng nhau thảo luận nội dung trong tấu chương về khoa khảo mấy ngày đưa lên viết có được hay không.

Bọn họ nghe thông báo, không khỏi đồng thời ngừng lại.

Không đợi Tần Tử Sở mở miệng, Doanh Chính đã nhướng cao mày rậm, mang theo một chút thất vọng nói: "Hàn Phi nhất định là đến thay đám di dân kia hỏi cơ hội."

Tần Tử Sở bất đắc dĩ mỉm cười, đem tay khoát lên mu bàn tay của Doanh Chính, ôn nhu nói: "A Chính, nếu chúng ta rơi xuống cảnh nước mất nhà tan, ngươi lại được người khác trọng dụng, ngươi cũng sẽ muốn cho ta sống tốt một chút. Đây không phải là hành vi hoài niệm cố quốc gì, Hàn Phi chỉ là mềm lòng với thân nhân thôi."

Doanh Chính có chút phiền não xoa trán, cười một tiếng, dán môi lên trán Tần Tử Sở.

Khi hắn buông Tần Tử Sở ra, thần sắc đã khôi phục bình tĩnh.

Doanh Chính lắc đầu, tiếc nuối nói: "Trẫm cũng rõ người mềm lòng so với người tâm địa cứng rắn càng dễ khống chế, nhưng chỉ vừa nghĩ tới di dân đều xuất thân từ đâu, liền phiền chán trong lòng."

Tần Tử Sở nghe được oán trách hiếm thấy của Doanh Chính, nhịn không được nở nụ cười.

Sau khi hôn lại Doanh Chính vài cái, hắn nhẹ giọng nói: "A Chính, ngươi không cần phiền lòng, quan viên cũng không phải là cha truyền con nối."

Vừa nói, Tần Tử Sở vừa quơ quơ tấu chương trong tay, hướng Doanh Chính chớp chớp đôi mắt, cười nói: "Chế độ kiểm tra đánh giá không phải là cho đám người kia chuẩn bị sao? Muốn đánh rớt bọn họ hay không, cũng là một câu của ngươi."

Doanh Chính rốt cuộc nhịn không được lắc đầu bật cười.

Hắn quay đầu, cất giọng nói với nội thị vẫn quỳ gối ngoài cửa: "Tuyên Hàn Phi đến chính điện chờ cô đi."

Nói xong, Doanh Chính đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Tần Tử Sở mỉm cười nhìn Doanh Chính, chờ đến sau khi Doanh Chính rời đi, lại thu hồi nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng thở dài một cái.

Chuyện đồng thời phân công Lý Tư cùng Hàn Phi chủ trì sửa đổi luật pháp Đại Tần, Doanh Chính đã sớm nhắc tới với hắn.

Cái này vừa là một lần khảo nghiệm với Hàn Phi, cũng là rèn luyện tâm tính Lý Tư.

Quân thần mấy năm, có thể nói Doanh Chính so với đời trước càng thêm hiểu rõ tính cách của Hàn Phi, lại càng không cần phải nói Lý Tư mà hắn vẫn luôn âm thầm chú ý.

Đối với Doanh Chính mà nói, địa vị của Hàn Phi kỳ thật so ra kém hơn Lý Tư đã từng nguyện ý không ngừng gả nữ nhân kết làm thông gia.

Bởi vậy, bây giờ có thể làm Doanh Chính cảm thấy phiền não thật lớn, tuyệt đối không chỉ có chuyện Hàn Phi chuẩn bị cầu tình vì thân thuộc.

... Chỉ sợ, Lý Tư cũng làm ra chuyện làm Doanh Chính thất vọng.

Tần Tử Sở đoán hết sức chính xác, Doanh Chính ngồi ở chính điện nghe Hàn Phi nói xong, tâm tình quả thật không tốt.

Hắn lãnh đạm nhìn Hàn Phi quỳ gối trước mặt, trầm giọng nói: "Việc này, ngươi cùng Lý Tư thương lượng qua?"

Hàn Phi ngẩng đầu, kinh ngạc trong mắt chợt lóe rồi biến mất, mà nháy mắt ngắn ngủi này đã bị Doanh Chính hoàn toàn bắt được.

Hắn chợt nheo mắt lại, lộ ra một cỗ khí thế khủng bố làm người ta hết hồn, ngửa đầu phát ra một trận cười to, nhìn ánh mắt Hàn Phi lộ ra một vẻ thân thiết đồng tình.

Doanh Chính đứng dậy đi đến trước mặt Hàn Phi, đem bàn tay khoát lên bả vai hắn, hơi cúi người, thấp giọng nói: "Hàn Phi, ngươi biết không? Nếu là ba năm trước đây, ngươi dám nói như vậy, cô đã giết ngươi, sau đó đem di dân Hàn quốc ngươi biết đều giết sạch. Về phần Lý Tư, hắn đã sớm từ nơi phụ vương nghe nói qua thái độ của cô đối với di dân. Nhưng hắn lại có thể bắt lấy nhược điểm trong tính cách của ngươi, thúc giục ngươi vốn do dự không quyết, hiện tại liền nhảy vào trong cung. Ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút đi."

Nói xong, Doanh Chính nhấc chân trở về ngồi tại chỗ, Hàn Phi lại vì lời nói của hắn mà ánh mắt trở nên trống rỗng.

Hầu kết Hàn Phi chuyển động cao thấp, nói không ra lời.

Sau khi đại điện yên tĩnh một hồi lâu, Hàn Phi mới mở miệng nói lắp: "Vậy Thái, Thái tử cảm thấy chuyện Hàn Phi đã nói, được không?"

Doanh Chính đối với hành vi không quên thân thuộc của Hàn Phi lúc này thật sự là hết cách.

Hắn không kiên nhẫn gật đầu nói: "Có thể tham gia khoa khảo, nhưng đình úy không thể mượn chức vụ, trước tiên đem việc sửa Đại Tần luật giao vào tay di dân."

Hàn Phi vội vàng dập đầu nói phải, sau khi chiếm được đáp án, bước thật nhanh cáo từ rời đi.

Nghe được tiếng bước chân Hàn Phi rời đi, Tần Tử Sở từ sau điện đi ra.

Hắn ngồi vào bên người Doanh Chính, nhịn không được nói: "A Chính, vì sao ngươi muốn làm cho sư huynh đệ bọn họ trở mặt thành thù?"

Doanh Chính cười lạnh một tiếng, sau đó nói: "Hàn Phi tâm cơ không thua Lý Tư, chính là không phòng bị Lý Tư mà thôi —— trẫm không cần người ngày sau tính toán trọng dụng đoàn kết nhất trí, bọn họ đấu đá nhau mới tốt."

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

HP vẫn liều lĩnh, nếu là trước đây thì bay đầu rồi (¯―¯٥)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com