TruyenHHH.com

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

– THƯỢNG –

Tần Tử Sở nghe vậy liền hôn lên gò má của Doanh Chính, cười nhẹ nói: "Đừng nói đến ủy khuất như vậy a. Kỳ thật ngày thường ngươi luyện kiếm, thức dậy sớm hơn ta nhiều, hơn nữa, từ đó về sau, ổ chăn lạnh lẽo cũng là ta phải hưởng thụ."

"... Ách!" Bên hông hắn đột nhiên nhiều hơn một cánh tay, chủ nhân của cánh tay đem đầu ngón tay xoa nhẹ trên da thịt của hắn.

Cả người Tần Tử Sở run lên, quên điều mình vừa muốn nói.

"Tử Sở, chẳng lẽ ngươi định sau này mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào sao?" Ngón tay của Doanh Chính cách lớp miện phục nặng nề, nhẹ nhàng chuyển động trên da thịt mềm mại bên hông của Tần Tử Sở.

Kỳ thật, cách lớp miện phục thật dày, Tần Tử Sở căn bản không cảm nhận được loại đụng chạm tinh tế này, nhưng hắn vẫn co người lại, cảm thấy cả người mình ngứa ngáy.

Tần Tử Sở chống thân thể ngồi dậy, thoát khỏi ôm ấp của Doanh Chính, ngoái đầu nhìn cho hắn một ánh mắt trách cứ, thấp giọng nói: "Thời gian rời giường bây giờ căn bản là vô nhân đạo."

Nói xong, Tần Tử Sở đưa tay sờ hai má Doanh Chính, bỗng cười nói: "Chịu được cái khổ cùng cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người. A Chính, ngày sau người phải dậy sớm là ngươi, cần phải chịu đựng a."

Doanh Chính nắm chặt bàn tay sờ loạn qua lại trên mặt hắn, thuận thế đem Tần Tử Sở kéo trở về trước mặt mình, kề trán Tần Tử Sở nói: "Trẫm trước kia mỗi ngày phải phê duyệt một trăm hai mươi cân thư tín thượng tấu, đã sớm 'Chịu được cái khổ cùng cực'. Tử Sở, ngươi nghĩ xong sau khi mình thoái vị nên sinh hoạt thế nào chưa? Nếu là mỗi ngày ở trong cung, trẫm sẽ nhịn không được hạn chế ngươi, cho đến khi ngươi mệt chết ở bên cạnh."

Tần Tử Sở nghe hắn nói xong cười rộ lên, kéo Doanh Chính về phía sau, cùng nhau nằm vào lớp da thú thật dày trên sàn xe.

Hắn nghiêng qua nhìn về phía Doanh Chính cười, bình tĩnh nói: "Ta bây giờ sẽ bắt đầu 'Bị bệnh', từ từ ít xuất hiện trước mắt các trọng thần. Tuổi của ta bây giờ, bất luận ra sao cũng không thể tiếp tục dùng diện mạo còn trẻ như vậy xuất hiện trước mặt quần thần. Nếu không sự tình sẽ trở nên vô cùng khó giải quyết, cũng sẽ trở nên rất bất lợi với ngươi. Về phần ta ngày sau muốn làm gì?"

Tần Tử Sở nói xong nở nụ cười: "Thiên hạ rộng lớn, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm."

Tần Tử Sở xoay người đối mặt với Doanh Chính, lại gần vươn tay nắm cổ Doanh Chính, không ngừng hôn lên đôi môi góc cạnh phân minh của hắn, thở dài một tiếng: "Kỳ thật, ta thích cuộc sống bình thản buồn tẻ, có thể giống cha mẹ ta, mỗi ngày từng người làm việc mình cảm thấy hứng thú, sau đó tan tầm về nhà cùng chia sẻ tình tiết trong cuộc sống—— đây là một chuyện khiến người ta khao khát."

Doanh Chính từ trong tiếng thở dài của Tần Tử Sở có thể nghe ra bất đắc dĩ trong lời nói của hắn.

Trong lòng Doanh Chính rất rõ, một khi Tần Tử Sở bắt đầu rời khỏi chính đàn của Tần quốc, như vậy hắn đã định trước không thể hiện thân trước mặt người khác, hoặc là nói, xuất hiện trong các quý tộc, bị bọn họ phát hiện bí mật tuổi trẻ của Tần Tử Sở.

Nếu không, cho dù là các quý tộc Tần quốc cũng sẽ động lòng, bọn họ sẽ nhanh chóng cảm thấy Tần Tử Sở vĩnh viễn không già là một chuyện tràn đầy cám dỗ cỡ nào, sau đó đem bí mật này tung ra ngoài, bất luận sinh ra lòng sợ hãi, sùng bái hay kích thích sự tham lam, đối với Tần Tử Sở mà nói đều là chuyện xấu.

Nhưng, nếu để cho Tần Tử Sở ra đi khi không hề phòng bị, Doanh Chính căn bản luyến tiếc!

Kết quả cuối cùng của Tần Tử Sở dĩ nhiên là bất luận ra sao cũng phải ở thật lâu nơi thâm cung "Tĩnh dưỡng", cho đến cuối cùng giả chết mới có thể được tự do.

Nghĩ đến kết quả như thế, sắc mặt Doanh Chính trở nên cực kỳ khó coi.

"A Chính, đừng nghĩ những thứ vô ích, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Trước đó chúng ta an ổn ở trong cung ba năm, năm năm, cũng để cho ta nghỉ ngơi thật tốt." Tần Tử Sở nói xong chợt đùa, "Đến lúc đó ta thỉnh cầu gặp mặt quốc chủ, sau đó cùng ngươi quân thần tương đắc, đó cũng là một chuyện tốt a."

Doanh Chính nhìn ánh mắt mang theo ý cười của Tần Tử Sở, sau khi trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: "Trẫm không muốn bị ngươi quỳ lạy, ngươi hẳn là cùng trẫm ngồi chung một chỗ, tiếp nhận toàn bộ người khắp thiên hạ quỳ lạy."

Tần Tử Sở cười, hắn cũng không nói tiếp lời Doanh Chính, mà cùng ngón tay của Doanh Chính quấn quít chung một chỗ.

"Quốc chủ, Vương Tiễn tướng quân và Lý Mục tướng quân xuất hiện." Nội thị quỳ ngoài xe thấp giọng truyền tin tức đến.

Tần Tử Sở từ từ ngồi dậy, Doanh Chính thật cẩn thận thay hắn vuốt lên nếp nhăn trên miện phục, hai người cùng đi xuống xe, đứng ở cửa thành.

Đại quân của Vương Tiễn và Lý Mục cũng đã sớm đứng rất xa ở ngoài thành, đi theo bọn họ tiến vào thành Hàm Dương chỉ có vài tướng sĩ giành được chiến công xuất sắc.

Vừa thấy được bóng dáng của Tần vương Tử Sở, bọn họ lập tức quỳ xuống dập đầu.

Tần Tử Sở đi đến trước mặt các tướng sĩ, hai tay trái phải đỡ lấy cánh tay của Vương Tiễn và Lý Mục, kéo bọn họ từ mặt đất lên.

Hắn ôn hòa cười nói: "Hai vị tướng quân đắc thắng trở về, vì Đại Tần ta khai cương khuyếch thổ, lập nên thành tựu to lớn!"

Vương Tiễn và Lý Mục vừa mới đứng lên cùng nghe thấy lời khích lệ này, lập tức lại quỳ xuống đất.

Vương Tiễn không cho Tần Tử Sở cơ hội phản ứng nào, cao giọng nói: "Nếu không có quốc chủ tín nhiệm, Vương Tiễn tuyệt đối không có cơ hội đánh hạ thành Đại Lương, quốc chủ tán thưởng, Vương Tiễn thẹn không dám nhận."

Lý Mục quỳ gối theo, cũng khiêm tốn nói: "Lý Mục tự tiện tham ô quân lương, phụ sự nhờ vả của quốc chủ. Quốc chủ chưa từng trách phạt Lý Mục đã là ban ơn to lớn, quốc chủ tán thưởng, Lý Mục thấy hổ thẹn."

"Hai vị tướng quân xin đứng lên, quả nhân nói qua cho hai vị tín nhiệm tuyệt đối, sau khi hai vị nắm giữ binh quyền tuyệt đối sẽ không làm khó các vị. Có lỗi phải phạt, nhưng công trạng của hai vị tướng quân sớm đã vượt qua lỗi nhỏ, xin hai vị tướng quân không cần chối từ nữa." Tần Tử Sở lại một lần nữa kéo bọn họ từ mặt đất đứng lên.

Ngay sau đó, Tần Tử Sở cười nói: "Hai vị tướng quân mời lên xe, cung Hàm Dương đã bày đại yến vì các tướng quân, đón gió tẩy trần*."

*mời khách từ phương xa đến dùng cơm.

Đưa Vương Tiễn và Lý Mục cùng lên xe, đoàn người rất nhanh trở lại cung Hàm Dương.

Trong cung sớm đã chuẩn bị yến hội long trọng.

Ca nữ và vũ nữ quyển dưỡng trong cung nhảy múa, thân thể yêu kiều, cung nữ xinh đẹp cũng không ngừng rót rượu gắp đồ ăn cho các tướng sĩ và quan viên may mắn được tham gia yến hội, trong yến hội là một cảnh tượng náo nhiệt.

Tần Tử Sở giơ bình rượu đứng lên.

Bên trong đại điện lập tức yên tĩnh trở lại, ca nữ và vũ nữ lặng yên rút đi.

Bỗng nhiên, thần sắc của Tần Tử Sở trang nghiêm, mở miệng nói: "Võ An Quân tháng trước đã tạ thế, trong lòng quả nhân cực kỳ bi ai. Trước khi ông nhắm mắt đã từng nói, tiếc nuối duy nhất là không thể nhìn thấy tướng lãnh tấn công Yến quốc và Ngụy quốc đắc thắng trở về —— hôm nay, Võ An Quân đã an tâm nhắm mắt! Khi còn sống Võ An Quân vì Đại Tần ta lập được công lao hãn mã, phá được vô số thành trì, là tướng lãnh xuất sắc nhất của Đại Tần ta, không ai có thể sánh kịp. Dù Võ An Quân tuổi tác lớn, không còn nhanh nhẹn, ông vẫn vì Đại Tần huấn luyện ra một nhóm lại một nhóm chiến sĩ dũng mãnh không sợ chết. Mượn thời điểm tốt hôm nay, tước vị phong cho Võ An Quân trước khi chết hoàn toàn không thể biểu đạt đủ sự cảm tạ của quả nhân đối với cả đời hiến dâng vì nước của ông. Từ hôm nay, Đại Tần ta phong thưởng với võ tướng từ hai mươi mốt cấp, thăng một bậc nữa, mở rộng ra hai mươi hai cấp."

Nói tới đây, Tần Tử Sở dừng lại.

Toàn bộ văn thần và võ tướng đều ngừng hô hấp lại, trong lòng bọn họ lo lắng chờ đợi đáp án "Cấp công trạng hai mươi hai rốt cuộc là cái gì?", dù người vốn hơi say rượu, lúc này cũng nháy mắt tỉnh táo.

Cho đến lúc này, Tần Tử Sở mới thong thả nói: "Quả nhân quyết định, vì con cháu trong nhà Võ An Quân ban ơn ba đời, hạ cấp tước vị kế tục."

Ban ơn ba đời!

Ánh mắt của các võ tướng ở đây đều sáng lên.

Dù cái giá của "Ban ơn ba đời" là hạ cấp tước vị, nhưng bất luận ra sao, tước vị ba đời và vinh hoa phú quý đều tự nhiên có được.

Tần quốc trước kia đã sớm hoàn toàn huỷ bỏ chế độ ban ơn, nói rằng nó hủy hoại chính sách quốc gia.

Bởi vậy, dù một đám nhân tài đi tới Tần quốc mưu cầu phát triển, nhưng sầu lo đối với con cháu cũng chưa bao giờ thả lỏng.

Bọn họ chỉ sợ một khi mình mất, không thể giữ lại lợi ích cho đời sau.

Nhưng bây giờ khác biệt!

Võ tướng có thể càng thêm không kiêng nể gì dùng mạng chém giết ở chiến trường, bởi vì tiền phương có Võ An Quân cũng đã đạt được lợi ích nhìn như không thể đạt tới làm tiền lệ, tiếp nhận tước vị ba đời đứng sừng sững ở phía trước!

Chờ khi xong yến hội, bọn họ nhất định phải trở về điều tra xem Võ An Quân rốt cuộc phá được bao nhiêu thành trì, mới đạt được phong thưởng như vậy.

Phạm Tuy vừa thấy thời cơ chín muồi, lập tức đi ra khỏi bàn.

Hắn quỳ gối ở giữa đại điện, cất cao giọng nói: "Quốc chủ, thần Phạm Tuy so với Võ An Quân còn lớn tuổi hơn, lúc này váng đầu hoa mắt, đã thấy không rõ tấu chương, cũng không viết ra được nét chữ tinh tế. Xin quốc chủ có thể cho phép lão thần về hưu, về nhà vui vầy con cháu."

Phạm Tuy chào từ giã, Tần Tử Sở dĩ nhiên không thể tùy tiện đáp ứng chuyện này, liền có vẻ trong lòng hắn rất vội vã đuổi đi lão thần tiên đế lưu lại.

Bởi vậy, sau khi Tần Tử Sở lộ ra vẻ khó xử, khéo léo từ chối thỉnh cầu của Phạm Tuy: "Phạm Tuy tướng quốc chính là trụ cột vững vàng của Đại Tần ta, Võ An Quân đã qua đời, lúc này càng cần ngài ổn định triều cục hơn."

Phạm Tuy phát ra tiếng cười già nua, bình tĩnh nói: "Nếu lão phu vẫn tinh thần sung mãn, đương nhiên nguyện ý vì quốc chủ đảm nhiệm vị trí tướng quốc hai mươi năm nữa. Nhưng lão phu hiện tại đã không thấy rõ trên tấu chương viết gì. Ba đời quốc chủ đều đối với lão phu ân trọng như núi, Phạm Tuy thật sự không thể tố thi khỏa vị*, tiếp tục chiếm vị trí tướng quốc tôn quý, lại không thể vì Đại Tần làm việc có ích."

*tố thi khỏa vị: ngồi không ăn bám

"Phạm Tuy tướng quốc quá mức khiêm tốn." Tần Tử Sở nâng Phạm Tuy dậy, ngồi vào bên cạnh mình.

Phạm Tuy khoát tay, trịnh trọng dập đầu lần nữa: "Xin quốc chủ bổ nhiệm Chương Lê, cho phép lão phu cáo lão hồi hương."

Tần Tử Sở tiếc nuối thở dài một cái, tựa hồ hết sức chấp nhận nói: "Chẳng lẽ tướng quốc lại không chịu tiếp tục lưu lại vì quả nhân sao?"

Phạm Tuy dùng tầm mắt hết sức lưu luyến nhìn một vòng trong đại điện.

Sau đó, hắn thở dài theo, uể oải nói: "Lão phu không muốn sau khi mình mắt mờ ngăn cản hùng tâm tráng chí của quốc chủ, cũng không muốn tuổi tác như vậy còn tiếp tục ngày đêm làm lụng vất vả. Xin quốc chủ ân chuẩn thỉnh cầu của Phạm Tuy."

Tần Tử Sở lúc này mới nói: "Được, quả nhân chấp thuận việc về hưu của Phạm Tuy tướng quốc, kể từ hôm nay vị trí tướng quốc do Chương Lê đảm nhiệm."

Dứt lời, Tần Tử Sở xoay người, thái độ nghiêm túc hướng Phạm Tuy dập đầu ba lượt, sau đó nói: "Phạm Tuy tướng quốc định ra kế hoạch thôn tính Cửu Châu cho Đại Tần ta, là ân nhân của Tần quốc ta. Cũng như quả nhân không thể biểu đạt đủ sự cảm tạ đối với Bạch Khởi tướng quân, một vị trí không thể nói lên lợi ích mà Phạm Tuy tướng quốc đã mang lại cho Đại Tần ta —— xin tướng quốc nhất định phải tiếp nhận tâm ý của quả nhân, con cháu của ngài và Võ An Quân giống nhau, ban ơn ba đời."

Phạm Tuy trước triều cáo lão là tiết mục đã sớm thương lượng tốt với Tần Tử Sở.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng diễn đến cuối cùng, quốc chủ lại cho hắn một đại lễ như vậy!

Phạm Tuy hoàn toàn không kiềm chế được cảm xúc của mình, nháy mắt lão lệ tuôn trào.

Hắn nằm úp sấp dưới chân Tần Tử Sở, không ngừng cảm kích nói: "Đa tạ ân thưởng của quốc chủ, Phạm Tuy cảm kích không quên."

"Phạm Tuy tướng quốc có công trạng, nên nhận ân thưởng này, xin đứng lên."

Khi tầm mắt của Tần Tử Sở quét về phía văn võ cả triều, quả nhiên thấy trong mắt tất cả bọn họ đều phát ra tràn ngập chờ mong.

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

TS rút khỏi triều đình, nhưng vẫn ở cạnh AC thôi, đi ra ngoài lang thang nguy hiểm lắm 😉

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com