Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu
♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆
Doanh Chính biết đêm nay mình phải kìm lại.Hắn hôn nhẹ chân mày, khóe mắt, mũi, môi và cằm của Tần Tử Sở, cho dù đụng chạm thế nào cũng không đủ, nhưng càng gần gũi lại càng vui mừng.Trong đêm tối, mắt Doanh Chính tràn ngập tình yêu không che dấu được."Trẫm nhất định sẽ tìm được biện pháp tốt, không để cho ngươi cô đơn sau khi trẫm chết." Doanh Chính rốt cuộc rút ra chính mình.Giữa hai đầu gối rộng mở, trong nháy mắt chảy ra rất nhiều dấu vết ẩm ướt, Doanh Chính ngây người nhìn hình ảnh này, rốt cuộc nhớ tới chuyện dọn dẹp sau đó.Hắn cau mày nhìn một vòng trong tẩm điện, một lần nữa choàng trường bào lại, sau khi đem Tần Tử Sở bọc lại chặt chẽ, ôm lấy Tần Tử Sở nhấc chân đi ra ngoài cửa."Chuẩn bị nước. Phụ vương đêm khuya cảm lạnh, cả người ra mồ hôi." Doanh Chính nói dối mặt không đổi sắc, nhấc chân đi đến dục phòng.Hắn nghĩ thầm: trẫm lại quên mất chuyện dọn dẹp, lần sau không được như thế.Nếu không, nhiều lần, nhất định sẽ bị người khác nhìn thấu quan hệ giữa hắn và Tử Sở —— bọn họ bây giờ còn chưa tới lúc có thể tùy ý làm bậy.Bởi vậy Doanh Chính chợt nhớ tới việc chính trị, dù là thân thể có chút mỏi mệt, cũng không có ý muốn ngủ.Hắn lẳng lặng ngồi bên cạnh Tần Tử Sở, ánh mắt hoàn toàn không ly khai Tần Tử Sở, trong đầu cân nhắc đường đi tương lai của hai người.Doanh Chính cũng không cảm thấy nghiêm hình hà pháp là sai lầm, nhưng nếu không cho thần dân lợi ích, ai có thể dễ dàng khoan nhượng cho quan hệ của hắn và Tử Sở?Không, dù là cho lợi ích, điểm này cũng sẽ không có ai chấp nhận.Sau lễ đội mũ, có lẽ... là một biện pháp không tồi.Doanh Chính nheo mắt lại, lạnh lùng mỉm cười, thầm nghĩ: trẫm sẽ để cho Tử Sở có thể không cần ẩn núp.Nghĩ thông suốt mấu chốt, Doanh Chính nằm lại vào chăn ôm Tần Tử Sở.Nam nhân trong ngực hắn mơ mơ màng màng hừ nhẹ vài tiếng, cũng rất tự nhiên nằm úp sấp vào ngực Doanh Chính an tâm ngủ.Doanh Chính ôm nam nhân mỏi mệt đến ngủ thật say trong ngực, lòng tràn đầy hạnh phúc, thỏa mãn đến tột đỉnh.Trời sáng, Tần Tử Sở mơ hồ chớp chớp đôi mắt, chân, thắt lưng, lưng truyền đến đau nhức mãnh liệt.Hắn nhếch miệng, cũng hít một ngụm lãnh khí, nghĩ trong lòng: ta rốt cuộc cũng đến mức không nhúc nhích được.Tần Tử Sở khẩn trương kiểm tra trên người mình một phen, nhưng ngoại trừ cảm giác cổ quái nóng rát trong cơ thể giống như Doanh Chính vẫn chôn ở bên trong, trên người hắn không có một chút dấu vết.Trên mặt Tần Tử Sở hiện lên một rặng mây đỏ, nghĩ thầm rằng: Ta nhớ rõ ngày hôm qua bị ăn một lần từ trên xuống dưới, nhưng một chút dấu vết cũng không lưu lại. (*/ω\*) A Chính thật sự rất cẩn thận."Không được túng dục quá độ" quả nhiên là một câu chí lý.Khi Tần Tử Sở ngồi trước gương đồng chờ thị nữ buộc tóc, từ ánh sáng trên mặt gương phát hiện dưới hai mắt vốn sáng láng của mình lộ ra hai vành mắt xanh đen, hai má cũng sưng phù.Gần như sự thật trắng đêm không ngủ triển lãm nguyên vẹn trên mặt.Hắn căn bản không có cách ra ngoài gặp ai!Nhìn khuôn mặt bây giờ của hắn, nam nhân có kinh nghiệm ai cũng có thể nhìn ra đêm qua Tần Tử Sở làm gì.Tần Tử Sở bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đành phải quyết định hôm nay nói cho chư vị đại thần tin mình bệnh.Hà thử dò xét nói: "Quốc chủ, có muốn chườm nóng mắt hay không, nhấn một cái cũng có thể tán sưng."Tần Tử Sở sửng sốt, lập tức mỉm cười gật đầu: "Được."Mảnh lụa lộ ra hơi nóng lập tức dán lên mắt Tần Tử Sở, Hà quỳ trước mặt hắn, nhẹ nhàng nhu ấn mặt của hắn, sau ba lần, sưng phù trên mặt và xanh đen ở mắt Tần Tử Sở đã tan hơn phân nửa.Mặc dù mặt nhìn vẫn mệt mỏi, nhưng bộ dáng lại không làm người ta hiểu lầm nữa.Tầm mắt Tần Tử Sở dạo qua một vòng trong phòng, lại ngóng tai lắng nghe chốc lát.Sau khi xác định không có tiếng Doanh Chính luyện kiếm, hắn mở miệng hỏi: "A Chính đi đâu?"Hà đi lên trước, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Hôm nay sứ đoàn đi sứ Yến quốc về, Thái tử không đành lòng để quốc chủ dậy sớm, đi trước ra ngoài cửa thành nghênh đón sứ đoàn."Nói đến đây, Hà dừng một chút, sau khi thấy Tần Tử Sở không có phản đối gì, mới tiếp tục nói: "Thái tử dặn, nếu quốc chủ tỉnh không khó chịu, có thể trực tiếp đi đến chính điện chờ đợi; nếu còn không thoải mái, xin quốc chủ lấy thân thể làm trọng."Trước kia Tần Tử Sở tự mình nghênh đón Diêu Cổ, nhưng lúc đó hắn là Tần vương tôn, mà thân phận hiện tại của Doanh Chính là Thái tử.Dù Tần Tử Sở không đi, Doanh Chính tự mình nghênh đón đám người Diêu Cổ, cách thức này cũng đủ cao.Dù sao, "Công tử" của các quốc gia có nhiều, "Thái tử" chỉ có một.Doanh Chính tự mình nghênh đón Diêu Cổ, càng có thể tỏ rõ Tần Tử Sở thân là vua một nước, coi trọng và tín nhiệm Diêu Cổ.Thời gian Tần Tử Sở tỉnh lại vừa vặn, chờ hắn chuẩn bị sẵn sàng, khi đi vào chính điện cung Hàm Dương, Diêu Cổ đang quỳ gối ở cửa lễ bái."Diêu Khanh đứng lên đi, quả nhân đã tới." Tần Tử Sở đứng trước mặt Diêu Cổ, quân thần hai người nhìn nhau.Nụ cười trên mặt Tần Tử Sở ôn hòa, khuôn mặt Diêu Cổ cũng cảm kích, nháy mắt đã tạo nên một bầu không khí quân thần tương đắc.Tần Tử Sở xoay người nâng Diêu Cổ dậy, cùng đi vào trong điện ngồi.Doanh Chính im lặng đi theo sau Tần Tử Sở vào cửa, thấy Tần Tử Sở ngồi trên đệm thật dày, trong mắt tràn đầy vui vẻ.Hắn nghĩ thầm: chỉ sợ vừa mới xoay người nâng Diêu Cổ dậy, đã làm sau thắt lưng của Tần Tử Sở khó chịu.Doanh Chính đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Tử Sở, dựa vào chỗ khuất tầm mắt, bàn tay dừng trên lưng hắn, đẩy vài cái lên bắp thịt căng thẳng.Quả nhiên, trên mặt Tần Tử Sở lập tức hiện ra vẻ khó nhịn.Hắn chỉ muốn lập tức nằm úp sấp vào chăn, không bao giờ ngồi dậy.Diêu Cổ nhìn sắc mặt trắng bệch của Tần Tử Sở, trong lòng nghĩ: quốc chủ thân thể ôm bệnh, sắc mặt khó coi như thế, lại vẫn tự mình gặp ta.Nháy mắt, Diêu Cổ bị cảm động.Dù Tần Tử Sở tam lệnh ngũ thân* không cần thần tử hành lễ, hắn vẫn lễ bái một phen.*tam lệnh ngũ thân: tức là một mệnh lệnh được nhắc lại nhiều lầnSau đó, Diêu Cổ mở miệng nói: "Quốc chủ, lần này Diêu Cổ từ Yến quốc trở về, dựa theo ý quốc chủ, thành công đòi mười vạn thanh niên cường tráng."Hắn nói xong, trong mắt lóe ra vẻ mừng rỡ, hơi nâng cằm, nói cực nhanh: "Thần có một vật hiến cho quốc chủ —— dâng lên bản đồ khu Đốc Kháng."Tần Tử Sở nháy mắt trừng lớn hai mắt, không dám tin nói: "Bản đồ Đốc Kháng?!"Hắn đột nhiên chống mặt bàn đứng lên, nhưng nháy mắt, cảm giác đau xót và tê dại dọc theo thắt lưng hoàn toàn đè xuống cảm xúc hưng phấn của Tần Tử Sở.Trán Tần Tử Sở đầy mồ hôi lạnh, chống thân thể cứng nhắc giữa không trung.Sau đó, hắn dùng tốc độ chậm gấp năm lần ngồi trở lại vị trí.Tần Tử Sở vội vàng đỡ lấy trán, làm ra vẻ chóng mặt, hướng Diêu Cổ lộ ra một nụ cười suy yếu, âm thanh rất nhẹ, phiêu đãng nghe hoàn toàn là cảm giác vô lực.Hắn thấp giọng nói: "Quả nhân quá kích động. Diêu Khanh lại có thể không uổng một binh một tốt lấy được bản đồ Đốc Kháng, thật sự là tài năng xuất chúng."Diêu Cổ vội vàng nói từ đầu tới đuôi quá trình lấy được bản đồ Đốc Kháng.Ngay sau đó, hắn cung kính đem toàn bộ tiền bạc châu báu Yến vương Hỉ đưa cho hắn đến trước mặt Tần Tử Sở.Diêu Cổ dập đầu nói: "Nếu không có sự coi trọng và tín nhiệm của quốc chủ, Yến vương tuyệt sẽ không tặng những vàng bạc châu báu này cho thần, hy vọng có thể lấy đó để mua chuộc thần. Thần nên trình cho quốc chủ."Tính cách của Diêu Cổ khéo nhất là đưa đẩy thận trọng, mẫn cảm đa tâm đã thành tuyệt kĩ hộ mệnh của hắn.Lần này từ Yến quốc về Tần, trong lòng hắn kỳ thật là hết sức ngạo mạn tự đắc.Tình trường và sự nghiệp đều thuận lợi, nếu Diêu Cổ không lên mặt, hắn liền không phải là người mà là thần.Nhưng vừa vào Tần, Diêu Cổ lập tức nghe được tin Lý Mục tướng quân làm phản Tần quốc, mang theo vô số lương thảo hướng về quy phục Triệu vương Thiên.Đây quả thực giống như một chậu nước lạnh giội xuống từ đỉnh đầu Diêu Cổ!Không nói đến Triệu quốc đã không có sức xoay chuyển trời đất, nếu Lý Mục thật sự trung thành đối với Triệu quốc như thế, hắn cũng sẽ không vào lúc Triệu vương tiền nhiệm ý đồ giết hắn mà mang theo cả nhà chạy tới Tần quốc, mà Tư Mã Thượng phó tướng của hắn cũng có thù không đợi trời chung với Triệu vương tiền nhiệm.Tình huống rõ ràng như thế, như vậy tại sao lời đồn đãi "Lý Mục làm phản" còn giống như là mọc đôi cánh dài, bay đến thiên hạ đều biết?Đây nhất định là một kế phản gián!Không biết quốc gia nào, ý đồ đồng thời giết Lý Mục, Tư Mã Thượng hăng hái chiến đấu với Hung Nô ở tiền tuyến, cũng làm cho Tần quốc triệt để mất đi lòng dân Triệu.Thủ đoạn tàn nhẫn, hơn xa bình thường.Việc này lập tức cho Diêu Cổ hồi chuông cảnh báo, hắn nguyên bản cũng là người Triệu quốc!Tần vương Tử Sở lúc này chưa xử trí Lý Mục và Tư Mã Thượng, Diêu Cổ không rõ vì sao, nhưng hắn lại không thể để cho quốc chủ đối với mình sinh lòng hoài nghi, tiến tới hủy đi gót chân mình thật vất vả mới vững được ở Tần quốc.Bởi vậy, đắc ý của Diêu Cổ vì thêm được bản đồ Đốc Kháng bị tiêu tan, khi ở trước mặt Tần Tử Sở, thái độ trò chuyện đoan chính dị thường.Đồng thời, hắn còn không quên thật cẩn thận ám chỉ với Tần Tử Sở, mình có thể làm được đến bước này, công lao toàn bộ thuộc về tín nhiệm của Tần vương Tử Sở.Diêu Cổ đạt được công lao lớn như vậy, nhưng biểu hiện cũng quá... cẩn thận đi?Tần Tử Sở nhìn hành động của Diêu Cổ, không những không cảm thấy được xu nịnh đến tận đỉnh đầu, ngược lại cảm thấy bất ngờ và cổ quái.Theo hắn biết, Diêu Cổ cũng không phải là người khiêm tốn.Tần Tử Sở nghĩ thầm rằng: chẳng lẽ đây là Diêu Cổ đang lấy lui làm tiến, ám chỉ ta nên cho hắn thăng quan tiến chức sao? Ân, cũng không phải không thể.Sau khi tự hỏi, Tần Tử Sở trực tiếp mở miệng nói: "Diêu Khanh tài năng lớn lao, không cần dùng đại quân đã lấy được đất đai giàu có và đông đúc nhất Yến quốc, phong làm thượng khanh."Tần vương Tử Sở có thể không sinh lòng hoài nghi với mình, đối với Diêu Cổ mà nói đã là vô cùng may mắn.Không ngờ Tần vương lại còn ban thưởng cho mình!Diêu Cổ kích động đến không thể tự kiềm chế.Hắn đột nhiên dập đầu ba lần với Tần Tử Sở.Tần vương Tử Sở lấy chân tâm đối đãi hắn, không chút nào nghi ngờ, Diêu Cổ cảm thấy không thể giấu diếm quốc chủ về suy đoán Lý Mục tướng quân bị vu cáo nữa!Diêu Cổ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Tần Tử Sở, mở miệng nói: "Quốc chủ, thần cho rằng, chuyện Lý Mục tướng quân làm phản là một lời đồn đãi."Tần Tử Sở nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh kịp phản ứng hành động cẩn thận của Diêu Cổ trước đó là vì cái gì!Hắn cười lắc đầu, ôn hòa nói: "Diêu Khanh quá lo lắng, quả nhân không hoài nghi Lý Mục tướng quân, nếu không mấy ngày trước cũng sẽ không đem rất nhiều lương thảo vận chuyển ra biên cảnh."Diêu Cổ nghe Tần Tử Sở trả lời xong, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.Hắn cảm thán nói: "Đại Tần ta nhiều lần sử dụng kế phản gián đối phó quan lại, tướng tài của những quốc gia khác, lần này đã có người gậy ông đập lưng ông, thần thật sự không biết nên nói thế nào mới phải. May mắn quốc chủ tín nhiệm tướng quân, nếu không, hậu quả không thể lường được.""A? Vì sao?" Tần Tử Sở thuận miệng hỏi một câu.Diêu Cổ vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, nghiêm túc nói: "Quốc chủ, biên giới Triệu không yên. Lý Mục tướng quân đã khống chế mười lăm vạn binh sĩ tinh nhuệ nhất Triệu quốc chống đỡ Hung Nô, trong đất Triệu chỉ còn lại có lão yếu phụ nữ và trẻ em, cho nên, mới không hỗn loạn. Mà Tư Mã thượng có thể sống, bởi vì Lý Mục tướng quân trước trận cầu xin. Nếu Lý Mục tướng quân bị ngài ban chết, chỉ sợ lập tức sẽ có người đứng ra, mang theo binh lính đối kháng với Đại Tần!""Ngươi là nói, trong quân có gian tế?!" Tần Tử Sở đột nhiên hiểu được vấn đề, tiếp đó, cảm thấy thật may mắn.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:_(:з" ∠)_ xét thấy biên tập viên vô số lần nhấn mạnh không được quá cụ thể, mà não tàn là ta sửa không xong những chữ quan trọng, lần đầu tiên chỉ có thể như mây bay.Hãy để cho chúng ta hớn hở vén nội dung vở kịch đi!Thật ra thì Tử Sở và A Chính buổi tối là một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, bốn hai ba bốn, lại đến một lần!━━━━━━━☆☆━━━━━━━Truyện này viết trong lúc bị kiểm duyệt gắt gao, hèn gì không viết tiếp,...ヾ( ̄ω ̄; ) Nhưng không sao vì cuối cùng tác giả cũng lách được lưới kiểm duyệt và tung H, hãy chờ xem ヾ('∀`* )Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com