TruyenHHH.com

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu


♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

Doanh Chính đưa tay dắt Tần Tử Sở, cùng hắn đi theo sau nho sinh đến chào Tuân Huống.

Tên nho sinh kia đi đến ngoài cửa, vẻ mặt cứng nhắc nói: "Làm phiền Tử Sở công tử chờ."

Nói xong, không đợi Tần Tử Sở đáp lời, hắn tiến vào cổng, trực tiếp khóa chặt, ngăn cản việc Tần Tử Sở có thể hướng vào đó nhìn trộm.

Doanh Chính hơi có chút bất mãn nói với Tần Tử Sở: "Thật là không biết suy xét, lại dám để cho chúng ta ở bên ngoài chờ đợi."

Tần Tử Sở mỉm cười, nhẹ giọng nói: "A Chính rất bất mãn với nho sinh sao?"

Doanh Chính bĩu môi, ánh mắt giễu cợt.

Hắn không khách khí nói: "Trẫm lúc trước nuôi bảy mươi tiến sĩ, hầu như đều là đệ tử Nho gia. Nhưng bọn họ cả ngày cầm bổng lộc trẫm phát mà phản đối sách lược của trẫm, không ngừng hô 'Pháp tiên vương', phản đối tân chính, bức bách trẫm phân phong* cho các nước chư hầu đã đánh hạ. Trẫm thi hành chế độ quận huyện, thống nhất văn tự trong thiên hạ, thống nhất tiền tệ và đo lường, những hành động này cũng là vì kiểm soát dân chúng tốt hơn, không cho bá tánh vì tranh chấp khu vực mà sinh ra bất mãn. Chỉ cần thi hành tân chính, ngày sau thi hành lệnh cũng có thể thêm nhanh và tiện. Nhưng Nho gia bảo thủ, hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận bất kỳ thay đổi gì, đối với biện pháp không phù hợp với học thuyết Nho gia thì hết sức chống cự, dẫn đến người trong thiên hạ nghị luận ầm ỉ."

*phân phong: phân đất phong hầu

Nói đến chỗ này, ánh mắt Doanh Chính trở nên lạnh lùng: "Mà trẫm không thể một hơi giết sạch quý tộc lục quốc vô sỉ và đám nho sinh không đầu óc cùng làm loạn, sử dụng vũ lực hy vọng mượn cơ hội khôi phục chế độ phân phong, từ giữa cướp lấy quyền thế như trước. Trẫm có thể có một chút hảo cảm với nho sinh, mới là lạ."

"Cho nên liền đem toàn bộ nho sinh chôn sống cho hả giận sao?" Tần Tử Sở bất đắc dĩ thấp giọng mỉm cười, nhéo lòng bàn tay Doanh Chính.

Doanh Chính nghe hắn nói thì sửng sốt, giương mắt nhìn về phía Tần Tử Sở, vẻ mặt hiện lên mất mát.

Hắn thấp giọng giải thích: "Trẫm lúc trước chôn sống chính là nho sinh chuyên về Âm Dương Ngũ Hành, tinh thông phương thuật*. Đám người Hàn Chung âm thầm ra đi; Từ Phúc tiêu phí của cải rất lớn, cuối cùng xa xôi không tin tức; Lục Sinh tiếp nhận tài trợ lớn của trẫm, nhưng hắn không làm việc đàng hoàng, lén lút làm điều không phải với trẫm, còn dám phỉ báng triều đình. Trẫm bất luận thế nào cũng không bỏ qua cho bọn họ. Nhưng nói "Đem toàn bộ nho sinh chôn sống"..."

*phương thuật: tên gọi chung các nghề y, chiêm tinh, chiêm bốc, xem tướng

Tần Tử Sở trấn an gãi lòng bàn tay Doanh Chính.

Không đợi hắn nhiều lời, Doanh Chính đã nói: "Không sao, trẫm hiểu được sau khi mình chết, sẽ bị sắp đặt như thế nào."

Bên trong sân, Tuân Huống vẻ mặt ôn hòa ngồi, bên cạnh là toàn bộ học sinh theo ông đến Tần quốc.

"Lão sư, Tử Sở công tử tự mình bái kiến, hắn đem ngài nhốt ở trong này lâu như vậy, nếu ngài không muốn gặp hắn, học sinh đi bảo hắn rời đi." Nho sinh dẫn theo Tần Tử Sở liền tới ngồi đối diện Tuân Huống, thần sắc cung kính, ngữ khí lại có vẻ tức giận bất bình.

Tuân Huống mỉm cười khoát tay, ôn hòa nói: "Tử Sở công tử là vua của một nước, nhật lí vạn ky*, không có nhiều thời gian như vậy để nhớ tới đám người rảnh rỗi chúng ta. Ngài đã từng nói với ta có chuyện có thể truyền tin với chủ quản của biệt quán Ủng cung, yêu cầu gặp mặt. Nhưng chúng ta nguyên bản cũng chỉ là một học quán, lúc này được hầu hạ không thiếu cơm áo chi tiêu, có thể có gì để oán giận Tử Sở công tử đâu?"

*nhật lí vạn ky: chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.

"... Lão sư nói phải, con đi mời Tử Sở công tử tiến vào." Vẻ mặt nho sinh vốn phẫn nộ bị mấy câu nói của Tuân Huống làm sắc mặt giận dữ toàn bộ tiêu tan.

Hắn cung kính lên tiếng, đứng dậy tiến đến mời Tần Tử Sở vào cửa.

"Tử Sở công tử, lão sư mời ngài vào."

Tần Tử Sở nhẹ nhàng mỉm cười, sắc mặt ôn hòa trước sau không thay đổi, thấp giọng đáp: "Đa tạ."

Ngay sau đó, hắn dắt tay Doanh Chính vào cửa, đi thẳng đến quỳ ngồi trên mặt đất trước mặt Tuân Huống, trịnh trọng làm một đại lễ với Tuân Huống, khẩu khí nghiêm túc nói: "Tử Sở sơ ý phạm sai, không có gì giải thích, không xin Tuân Huống tiên sinh lượng thứ, chỉ hy vọng có thể bày tỏ sự áy náy của ta với ngài."

Tuân Huống nâng Tần Tử Sở dậy: "Tử Sở công tử không cần như thế, Tuân Huống cũng không vì thế mà có ý oán giận công tử."

Tuân Huống nói đến chỗ này, thở dài một hơi.

Âm thanh của ông lộ ra sự bất đắc dĩ: "Tử Sở công tử có thể đem tinh lực đặt vào việc thay đổi sinh hoạt của dân chúng, ổn định thế cục trong Tần quốc, Tuân Huống cầu còn không được, làm sao ngược lại oán giận công tử vì làm chính sự mà quên việc chuyện trò cùng môn khách chứ? Quân vương vĩ đại thật sự không phải giống Xuân Thân Quân, cả ngày tầm hoan mua vui với môn khách, cách làm của Tử Sở công tử mới là chính xác."

Tần Tử Sở nghe được chữ "Xuân Thân Quân" không khỏi lưu tâm, nhưng hắn đối với Xuân Thân Quân không có bất cứ hiểu biết gì, cũng không mở miệng nhiều lời.

Tuân Huống cũng chỉ là thuận miệng oán giận một câu, mà không phải chờ Tần Tử Sở đáp lời.

Oán giận xong rồi, Tuân Huống trực tiếp kéo đề tài trở về quỹ đạo, hướng Tần Tử Sở hỏi: "Tử Sở công tử lần này đến vì chuyện gì?"

Tần Tử Sở lắc đầu, thấp giọng nói: "Kỳ thật cũng không có chuyện gì muốn làm phiền tiên sinh. Tử Sở không phải người quyết đoán, việc khai cương khuếch thổ toàn bộ giao cho bề tôi tốt, không cần Tử Sở quan tâm, Tử Sở hiện tại chỉ còn chờ Vương Tiễn tướng quân đem tin thắng lợi truyền về Đại Tần là đủ rồi, việc khác trong nước cũng đã vào quỹ đạo."

Nghe được lời Tần Tử Sở nói, Tuân Huống chẳng những không nói hắn vô năng, mà lộ ra nụ cười khoan dung.

Ông ôn hòa nở nụ cười, khích lệ nói: "Tử Sở công tử biết người khéo dùng, lại không say mê chiến tranh, đây là phúc lợi của dân chúng thiên hạ."

Có thể được một bậc thầy khích lệ, trên mặt Tần Tử Sở nhịn không được gợi lên nụ cười.

Hắn chợt nhớ tới sự tình mình muốn làm trước đó, nhưng thoáng do dự, vẫn quyết định không thể nói cho người không phải thân tín của mình việc chưa quyết định trước.

Vì thế, Tần Tử Sở dứt khoát từ biệt Tuân Huống: "Tử Sở còn có việc khác cần hoàn thành, nếu Tuân Huống tiên sinh có yêu cầu gì cứ việc nêu ra với Kiều, ta cáo từ trước."

"Tử Sở công tử đi thong thả." Tuân Huống gật đầu, tự mình đứng dậy đưa Tần Tử Sở ra cửa.

Hàn Phi bỗng nhiên đứng dậy, dùng giọng bình thản hơn gọi Tần Tử Sở: "Tử, Tử Sở công tử xin dừng bước!"

Tần Tử Sở gật đầu: "Phi công tử."

Hàn Phi khoát tay, ánh mắt nghiêm túc nói: "Xin, xin không cần gọi, gọi ta là Phi công tử. Hàn, Hàn Phi là một người mất nước, không, không kham nổi xưng hô này."

Tần Tử Sở biết lắng nghe thay đổi xưng hô: "Như vậy Hàn Phi, ngươi ngăn ta lại có chuyện gì muốn nói?"

Mặt Hàn Phi hiện ra do dự, sau khi hắn trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Trước khi Hàn quốc diệt vong, Hàn Phi hy vọng mình có thể được quốc chủ trọng dụng... Tử Sở công tử bây giờ cần tiến sĩ sao?"

Tần Tử Sở nghĩ muốn nát óc cũng không rõ, vì sao Hàn Phi sau hai năm bị nhốt trong biệt quán Ủng cung lao động cải tạo, bỗng nhiên buông tha mối thù của quốc gia, muốn làm quan của Tần triều.

Hắn nghi hoặc nhìn ánh mắt Hàn Phi, chân thành nói: "Hàn Phi, ta không hiểu ngươi tại sao thay đổi lớn như vậy. Cho tới nay, ta đều cho rằng ngươi là một người có tài, hơn nữa còn là người tài hoa kinh người. Cho nên, ở thời điểm không cách nào tín nhiệm ngươi, ta lại càng không dám dùng ngươi. Thân phận của ngươi có bao nhiêu nhạy cảm, ta nghĩ ngươi và ta đều rõ."

Hàn Phi gục đầu xuống, một lát sau mới giương mắt nhìn về phía Tần Tử Sở, từ phía sau lấy ra một quyển sách đưa cho Tần Tử Sở.

Hắn mím chặt môi thấp giọng nói: "Nếu, nếu Tử Sở sau khi đọc, vẫn không đổi ý, Hàn Phi sẽ không quấy rầy công tử nữa."

Dứt lời, Hàn Phi trực tiếp rời đi.

Tần Tử Sở nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, lại nhịn không được muốn mở ra, đọc nội dung trong đó.

Nhưng Tần Tử Sở biết, trước công chúng, cho dù không vì giữ hình tượng thanh nhã cao quý của mình, Tần Tử Sở cũng phải bình tĩnh thong dong, không thể giống như trẻ con nôn nóng, Hàn Phi còn chưa đi xa đã đem sách của hắn mở ra đọc.

... Bất quá...

_(:з" ∠)_ khó trách đều nói sự tò mò hại chết miêu, quả nhiên rất muốn mở ra nhìn a!

Doanh Chính phát hiện Tần Tử Sở nhìn chằm chằm vào sách trong tay, nhịn không được nheo mắt lại.

Trên mặt hắn nở nụ cười, lấy sách trên tay Tần Tử Sở, ôn nhu nói: "Phụ vương, không phải nói muốn đi gặp Tằng Hồ sao? Sắc trời không còn sớm, chúng ta nên đi sớm một chút."

Nhắc tới việc liên quan tới chiến tranh, Tần Tử Sở lập tức bị Doanh Chính kéo đi sự chú ý.

Hắn gật đầu, theo Doanh Chính hướng ra phía ngoài, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong sân.

Bên trong gian phòng, Hàn Phi đứng bên cửa sổ lặng im nhìn thân ảnh của Tử Sở công tử biến mất.

Nam tử thanh tú cùng đứng trong phòng với hắn chợt mở miệng: "Sư đệ, ngươi và Tử Sở công tử hết sức quen thuộc sao? Ta thấy ngươi nói chuyện cùng hắn, giọng điệu vô cùng tùy ý."

Nghe nam tử miêu tả, Hàn Phi không khỏi sửng sốt.

Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu, trả lời câu hỏi của nam tử: "Ta chỉ là tù nhân của Tử Sở công tử, hiện nay sợ rằng ngay cả tù nhân cũng không phải."

Hàn Phi nói xong câu đó, trên mặt lộ ra thần sắc hoảng hốt.

Hắn hồi tưởng lại ngày vừa mới bị áp giải đến trước mặt Tử Sở công tử, tâm tình không khỏi càng thêm sa sút.

Trải qua hai năm lắng đọng lại, so với lúc ban đầu Hàn Phi đã càng thêm rõ ràng mình và Trịnh Quốc cũng không có gì khác nhau, hai người bọn họ đều quan tâm là tài hoa của mình có thể có cơ hội thi triển hay không.

Hắn cũng như những bậc thầy nổi danh, bất luận biểu hiện cao ngạo hay là khiêm tốn, nôn nóng chờ đợi đều là mong được một vị minh quân trọng dụng, có thể làm cho học thuyết của mình phát dương quang đại.

Tầm quan trọng của chuyện truyền lại học thuyết của mình, thậm chí áp đảo sự coi trọng của hắn đối với huyết mạch vương thất của Hàn quốc.

Tử Sở công tử là cơ hội cuối cùng của Hàn Phi.

Nếu bỏ lỡ, cuộc đời này hắn chỉ có thể buồn rầu làm một thư sinh thất bại, đem toàn bộ nhân sinh lãng phí trong thư phòng.

"Nếu sư đệ nhận được sự tán thưởng của Tử Sở công tử, có thể tiến cử ta với Tử Sở công tử không?" Nam tử tướng mạo thanh tú liếc mắt nhìn Hàn Phi một cái.

Trong mắt hắn tràn ngập vẻ không tín nhiệm vào câu trả lời của Hàn Phi, nhưng lên tiếng yêu cầu Hàn Phi tiến cử lại không có chút khó xử nào, có vẻ hết sức thản nhiên.

Hàn Phi gật đầu, không phản bác yêu cầu của nam tử thanh tú.

Tử Sở công tử sau hai năm lần đầu trở lại biệt quán Ủng cung, Kiều thân là tổng quản suýt nữa rơi lệ đầy mặt xuất hiện trước Tần Tử Sở.

Hắn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hô to: "Công tử, lão nô rất lâu chưa nhìn thấy công tử."

"Kiều, đứng lên đi." Tần Tử Sở cười hết sức hiền hòa.

Mắt thấy Kiều từ dưới đất bò dậy, Tần Tử Sở ôn nhu nói: "Ta muốn đi gặp Tằng Hồ và đệ tử Mặc gia khác đến nương nhờ, dẫn đường cho ta đi."

"A?" Vừa nghe nói Tần Tử Sở nói muốn đi gặp những đệ tử Mặc gia sắp hủy đi biệt quán Ủng cung, biểu tình trên mặt Kiều lập tức cứng lại.

Tần Tử Sở nghi hoặc nhìn về phía Kiều: "Bọn họ thế nào?"

Kiều nhanh chóng quỳ trên mặt đất, hoàn toàn không dám có chút giấu diếm nói: "Tử Sở công tử, sân bọn họ ở bị nổ phá hủy."

... "Nổ" ? ! ! !

Tần Tử Sở đột nhiên trừng lớn hai mắt, tim đập thật nhanh.

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

Vẫn là Tuân Huống hiểu chuyện hơn đám người trẻ tuổi nông nổi, Hàn Phi chẳng hạn. Ngay từ đầu suy nghĩ thông suốt, thì đâu lãng phí 2 năm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com