TruyenHHH.com

Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu

♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆

Doanh Chính mỉm cười nhìn Tần Tử Sở, thân mật tiến đến bên hắn, nhẹ giọng nói: "Tử Sở tại sao lại có ý nghĩ này?"

Tần Tử Sở do dự một chút, không muốn trả lời.

Nhưng đối diện với ánh mắt chuyên chú của Doanh Chính, đầu óc hắn nháy mắt mơ hồ.

Tần Tử Sở thành thành thật thật nói rõ: "Ta cảm thấy Lý Mục tướng quân sẽ muốn xin trở thành chủ soái, thứ nhất là muốn biểu hiện nguyện vọng lập công để chứng minh hắn thành tâm quy thuận Đại Tần ta; thứ hai, cũng có oán hận đối với Triệu vương Thiên, muốn báo thù cho chính mình —— như tướng quốc Phạm Tuy lúc trước vậy."

Doanh Chính gật đầu, bổ sung: "Không chỉ như vậy, nếu Triệu vương tỉnh ngộ, hắn còn có thể trước trận đổi ý, gậy ông đập lưng ông, trả thù kế hãm hại của ngươi."

Sương mù trong mắt Tần Tử Sở nháy mắt biến mất, sắc mặt trắng bệch, trừng lớn hai mắt nhìn Doanh Chính.

Doanh Chính bỗng nhiên cười nói: "Tử Sở, ngươi nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi*, cái này rất tốt. Nhưng Lý Mục đầu hàng Đại Tần ta như vậy, ngay từ đầu không thể để cho hắn nắm giữ quyền lực lớn như thế, nếu không, chuyện này sẽ dẫn đến tướng lãnh Đại Tần không đoàn kết, cũng sẽ làm Lý Mục trở nên kiêu ngạo ngang tàng."

*nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi: nghi người thì không dùng người, đã dùng người thì không nghi ngờ

Tần Tử Sở cũng không hiểu lắm về mưu tính của đế vương.

Nhưng hắn biết Doanh Chính cố ý nhắc tới việc này, nhất định không thể tùy tiện xem nhẹ.

Bởi vậy, Tần Tử Sở gật đầu, khiêm tốn hỏi: "Như vậy nên phái ai làm chủ soái thống lĩnh những tướng lãnh khác tấn công Triệu quốc?"

Doanh Chính nheo mắt nhìn về phía ngoài điện, hồi lâu chưa mở miệng.

Cho đến khi Tần Tử Sở nhịn không được muốn hỏi, hắn bỗng nói: "Chủ soái tấn công Triệu quốc, trẫm vẫn dự tính chọn Vương Tiễn. Người này chẳng những thiện chiến, hơn nữa đầu óc rất tốt, lúc trước chính hắn nghĩ ra kế phản gián, lúc hai quân giằng co chưa xong, giải quyết tận gốc, trực tiếp để cho Triệu vương Thiên tự tay giết chết tướng lãnh cứu nguy cho Triệu quốc. Nói riêng về tâm cơ, Lý Mục không bằng Vương Tiễn."

Tần Tử Sở nghe vậy gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Năng lực tùy cơ ứng biến của Vương Tiễn rất giỏi, nhưng tại sao ngươi không xem xét Vương Kiền những ngày gần đây xông pha, ta thấy hắn rất hy vọng có thể theo sau Võ An Quân, tiếp nhận vị trí của Võ An Quân."

Doanh Chính nở nụ cười, khẩu khí bình thản nói: "So sánh võ tướng không chỉ là tư lịch*, còn có năng lực. Năng lực của Vương Kiền không đủ, hắn am hiểu nhất là tiêu hao nhiều binh lực để đạt được thắng lợi. Bởi vậy, mặc dù hắn là một mãnh tướng, cũng tuyệt đối không thành danh tướng được."

*tư lịch: tư cách và sự từng trải

Tần Tử Sở gật đầu, đồng ý sự sắp đặt của Doanh Chính.

Sắp xếp ổn thoả, rốt cuộc Tần Tử Sở mới đứng dậy cùng Doanh Chính sóng vai đi vào chính điện.

Hắn dặn bảo nội thị: "Truyền Võ An Quân và Lý Mục tướng quân vào đi."

Nội thị rất nhanh dẫn Bạch Khởi và Lý Mục đi vào chính điện cung Hàm Dương.

Bạch Khởi là lão thần tam triều.

Hắn hết sức quen thuộc với Tần Tử Sở, thậm chí còn có một nửa tình thầy trò với Doanh Chính.

Bởi vậy, biểu hiện của Bạch Khởi không câu nệ lễ độ.

Hắn trực tiếp ngồi đối diện Tần Tử Sở, dập đầu nói: "Lão thần lần này gặp Tử Sở công tử là hy vọng có thể từ chối vị trí chủ soái tấn công Triệu quốc."

Tần Tử Sở và Doanh Chính liếc nhau, trong lòng nghĩ: A Chính đoán, thật đúng là không sai chút nào."

Nhưng hắn càng muốn nghe suy nghĩ của Bạch Khởi.

Bởi vậy, Tần Tử Sở ôn hòa nói: "Nếu Võ An Quân không muốn đi, Tử Sở tuyệt không làm khó. Nhưng ta muốn biết nguyên nhân Võ An Quân ra quyết định này."

Bạch Khởi lần thứ hai dập đầu, sau khi đứng dậy, lộ ra gương mặt già nua sương gió dãi dầu.

Hắn cười khổ mà nói: "Tử Sở công tử, Bạch Khởi năm nay đã hơn năm mươi tuổi. Thần không bằng tướng quân Liêm Pha đã vong của Triệu quốc, có thể duy trì thân thể ở trạng thái tốt nhất, mấy năm nay thần ốm đau không ngừng. Lúc trước kiên quyết từ chối vị trí chủ soái của trận chiến Hàm Đan cũng có liên quan nhiều đến thân thể. Từ những năm trước, sau khi diệt Hàn, lão thần càng cảm thấy tinh thần và thể lực không tốt. Bởi vậy, thần sợ chậm trễ thời cơ tấn công Triệu quốc của Tử Sở công tử, làm công tử tổn thất vô số tính mạng của binh sĩ, hối hận không kịp."

Tần Tử Sở gật đầu, nói tiếp: "Như vậy Võ An Quân cảm thấy trận chiến này, khả năng thắng của Đại Tần ta là bao nhiêu?"

Bạch Khởi liếc Lý Mục một cái, trầm giọng nói: "Nếu không có người từ trong cản trở, trận chiến này Đại Tần ta tất thắng."

Bạch Khởi nói xong, quay đầu nhìn về phía Lý Mục, chợt mở miệng nói: "Công tử, lão phu nhường cho Vương Tiễn hoặc là Mông Ngao đảm nhiệm chủ soái đánh Triệu."

Tần Tử Sở theo ánh mắt của Bạch Khởi nhìn lại, tầm mắt dừng trên người Lý Mục.

Sau khi tạm dừng một lát, hắn cố ý mở miệng nói: "Võ An Quân nhìn Lý Mục tướng quân như vậy, không cảm thấy hắn thích hợp đảm nhiệm vị trí chủ soái sao?"

Bạch Khởi lắc đầu, sảng khoái nói: "Cũng không phải là như thế, Lý Mục tướng quân so với những người khác, đương nhiên càng quen thuộc địa hình và phương thức tác chiến của Triệu quốc, nhưng hắn cũng không hiểu các tướng sĩ của quân Tần ta chút nào. Nếu để tướng lãnh chưa từng cùng binh sĩ ra trận mang theo bọn họ tấn công Triệu quốc, đây quả thực là để binh lính Tần quốc đi chịu chết. Bởi vậy lão thần phản đối Lý Mục tướng quân làm chủ soái xuất chiến, nhưng nếu Tử Sở muốn Lý Mục tướng quân xuất chiến, không phải là không thể."

Dứt lời, Bạch Khởi nhìn thẳng Tần Tử Sở, ánh mắt thản nhiên.

Hắn ngôn tẫn vu thử*, không nói thêm nữa.

*ngôn tẫn vu thử: lời nên nói đã nói, không còn gì để nói

Tần Tử Sở gật đầu, bày tỏ mình đã chấp nhận lý do của Bạch Khởi, trong lòng nghĩ: Bạch Khởi hóa ra không phải là cố ý làm khó Lý Mục.

Như vậy cũng tốt, nếu không quan hệ giữa hai tướng tài không hoà thuận, tuyệt không phải chuyện tốt.

Không ngờ nghe Bạch Khởi phân tích xong, trên mặt Lý Mục hiện ra nụ cười, lại gật đầu theo.

Tần Tử Sở mở miệng nói: "Lý Mục tướng quân có lời muốn nói hay không?"

Lý Mục nở nụ cười, thái độ bình thản nói: "Võ An Quân nói không sai. Nếu để cho ta lãnh binh đối chiến cùng tướng lãnh Tần quốc, ta dám nói trừ phi Võ An Quân đích thân tới, nếu không tướng lãnh khác cũng có thể bị ta dẫn lính Triệu đánh đuổi. Nhưng ta đối với binh lính Tần quốc quả thật không hề tiếp xúc, không biết dẫn dắt bọn họ như thế nào. Lần này đến, nếu Tử Sở công tử không thể cho phép ta đem binh đi Triệu quốc, cũng hy vọng công tử sau khi xuất binh chiến thắng Triệu quốc, có thể giao một người cho ta xử trí."

Tần Tử Sở tò mò hơi nghiêng người về phía trước, bỗng nhiên nói: "A, người nào lại làm Lý Mục tướng quân nhớ mãi không quên?"

Lý Mục sắc mặt lạnh lùng, âm thanh lộ ra sát khí: "Sủng thần Quách Khai của Triệu vương Thiên!"

Tần Tử Sở ngẩn người, không nghĩ tới Lý Mục không cần Triệu vương Thiên, lại một mực muốn Quách Khai nịnh hót, chỉ biết sàm ngôn.

Nhưng sau khi diệt Triệu, bất luận thế nào Tần Tử Sở cũng không nghĩ lưu lại sâu mọt như Quách Khai gây tai vạ cho Tần quốc.

Bởi vậy, hắn trực tiếp gật đầu, bình tĩnh nói: "Lý Mục tướng quân cũng dẫn binh sĩ đi Triệu quốc trước, nhưng phải nghe hiệu lệnh từ chủ soái, không thể chuyên quyền. Về phần Quách Khai, chỉ cần có thể bắt sống người này, Tử Sở nhất định đem hắn giao cho tướng quân, tuyệt không hai lời."

Trên mặt Lý Mục hiện ra vẻ hớn hở, "Bịch, bịch, bịch" dập đầu ba cái với Tần Tử Sở.

Mắt hắn đỏ lên nói: "Lý Mục không còn chuyện nào cầu xin công tử nữa, đa tạ công tử thông cảm."

Tần Tử Sở cười nói: "Lý Mục tướng quân không cần như thế. Ta chỉ rất ngạc nhiên, tại sao ngươi lại lựa chọn Quách Khai, mà không phải Triệu vương Thiên —— dù sao bất luận Quách Khai sàm ngôn bao nhiêu, người cuối cùng chọn lựa hoài nghi Lý Mục tướng quân cũng là Triệu vương."

Lý Mục thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Cũng không phải như Tử Sở công tử nghĩ. Ta cùng với Liêm Pha tướng quân có kết giao, trước khi chết hắn đã từng đặc biệt truyền tin cho ta, nói cho ta biết Triệu vương vô đạo, nếu không muốn bị Triệu vương hoài nghi, ngày sau giống nhau không còn đường có thể đi, trở lại thủ đô trước hết nhất định phải giết Quách Khai, nếu không ta đã định trước sẽ mất mạng. Là ta chưa từng nghe theo ý tốt của Liêm Pha tướng quân. Bây giờ Lý Mục muốn bù lại sai lầm lúc trước."

Hắn nói xong liếc Tần Tử Sở một cái.

Sau đó, Lý Mục hạ giọng, tựa hồ có điều do dự nói: "Lý Mục hiểu được Tử Sở công tử coi thường thái độ làm người của Quách Khai, nhưng hắn quả thật vì công tử làm ra không ít việc có lợi với Tần quốc. Nếu sau khi diệt Triệu, công tử ra mặt lập tức giết chết Quách Khai, chỉ sợ những nịnh thần bên cạnh quốc chủ của nước khác sàm ngôn, sau đó vì bảo vệ mạng nhỏ, rốt cuộc không người nào dám hỗ trợ công tử. Nhưng chỉ cần công tử đem việc này xem như khen thưởng cho ta, hết thảy liền sẽ dễ giải quyết."

Tần Tử Sở chưa từng cân nhắc qua bên trong một việc đơn giản như vậy lại còn có rất nhiều luẩn quẩn.

Nghe Lý Mục nói xong, Tần Tử Sở ngồi tại chỗ, trợn mắt há mồm!

Lý Mục thấy Tần Tử Sở không phản ứng, lần thứ hai dập đầu, nghiêm túc nói: "Tử Sở công tử nhân hậu, lúc muốn dùng Lý Mục, không những cứu ta từ Triệu quốc ra, còn phái người đem toàn bộ người nhà của ta chuyển đi từ Triệu quốc, có ơn cứu mạng với cả nhà hơn mười miệng ăn của Lý Mục, xin cho Lý Mục báo đáp Tử Sở công tử."

Tần Tử Sở rốt cuộc gật đầu, nhẹ giọng nói: "Lý Mục tướng quân không giận Tử Sở cố ý sử dụng kế phản gián, làm ngươi mất đi quan to lộc hậu ở Triệu quốc, không thể không trốn đi Tần quốc, còn nguyện ý cảm kích người khởi xướng là ta. Tử Sở vô ngôn dĩ đối*."

*vô ngôn dĩ đối: không còn lời gì để đáp lại

Dứt lời, Tần Tử Sở cũng hướng Lý Mục dập đầu một phen.

Hắn chân thành nói: "Lý Mục tướng quân có tâm như thế, Tử Sở cảm kích còn không kịp, tuyệt không sẽ chối từ. Nhưng để tướng quân bị ô danh, Tử Sở hổ thẹn."

Lý Mục nói thẳng: "Công tử có thể đem kỵ binh giao cho Lý Mục huấn luyện, Lý Mục đã hiểu sự tín nhiệm của công tử, công tử cũng không cần như thế nữa."

Nghe vậy, Tần Tử Sở nhìn Lý Mục lộ ra nụ cười, ánh mắt càng lộ vẻ thân cận.

Thấy Tần Tử Sở gật đầu, Lý Mục rốt cuộc cáo từ.

Khi hắn đi rồi, trên mặt Bạch Khởi hiện ra vẻ vừa lòng, chợt nói với Tần Tử Sở: "Công tử, người này có thể dùng. Thành tựu sau này của Lý Mục sẽ không thấp hơn thần."

Tần Tử Sở cười nói: "Võ An Quân tinh tường."

Bạch Khởi nghe vậy hết sức đắc ý cười ha ha, hoàn toàn không quan tâm đem mình trở thành cọc ngắm.

Hai tháng sau, cày bừa vụ xuân kết thúc.

Tần quốc binh hùng tướng mạnh, hai mươi vạn đại quân theo Vương Tiễn thống lĩnh, trực tiếp hướng về biên giới Tần, Triệu.

Bóng ma của trận chiến Trường Bình và trận chiến Hàm Đan lần thứ hai bị quân Tần hùng mạnh tự tay bao phủ lên bầu trời Triệu quốc.

Triệu quốc dù thua trận trước Tần quốc, nhưng so với quốc gia khác chỉ biết làm bộ như rùa đen rút đầu, cho tới bây giờ trên dưới Triệu quốc dũng cảm không sợ chết!

Bọn họ có thể đánh đến oanh liệt nhất.

Người Triệu quốc đã mất đi Hàm Đan, bọn họ quyết không muốn tiếp nhận kết quả mất nước.

Triệu vương Thiên ngồi trên triều, bỗng nhiên nói với đại thần ngồi đối diện: "Đem Tư Mã Thượng từ Nhạn Môn Quan trở về nghênh địch, quả nhân tuyệt không khuất phục Tần quốc!"

Quách Khai muốn nói gì đó.

Nhưng khi nhìn vị quân chủ còn trẻ nóng nảy này, hắn thành thật ngậm miệng lại, nhưng trong lòng Quách Khai rõ, sợ rằng kết quả lần này cũng sẽ không có gì bất ngờ.

Tần Tử Sở yên lặng ngồi trong chính điện cung Hàm Dương trống trải, nơi này chỉ có hắn và Doanh Chính.

Hắn chợt nói: "A Chính, ta nghĩ mình vẫn luôn phải làm một việc, nhưng lại chưa làm."

"Cái gì vậy?" Doanh Chính tò mò hỏi.

"Sa bàn*!" Tần Tử Sở nói xong, mắt sáng rực lên.

*sa bàn: hình một vị trí, một công trình xây dựng. . . đắp nhỏ lại để nghiên cứu hoặc làm mẫu.

━━━━━━━☆☆━━━━━━━

Lại có thêm 1 tướng tài giúp AC và TS ('。• ω •。')

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com