Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu
♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆
Lý Mục biết mình không còn con đường thứ hai có thể đi.Chung quanh Triệu quốc chỉ có ba lựa chọn là tộc Hung Nô, Yến quốc và Tần quốc.Nhưng hắn và tộc Hung Nô đối chiến nhiều năm, giết chết không dưới hai mươi vạn người Hung Nô, trong đó thậm chí bao gồm phụ nữ nhi đồng, huyết hải thâm thù như vậy, bất luận thế nào người Hung Nô cũng không thu nhận hắn.Yến vương Hỉ ngu ngốc vô năng, ai nói ngon ngọt bên tai cũng tin, mà còn nóng nảy dễ giận, trốn sang Yến quốc có lẽ có thể được Yến vương Hỉ coi trọng nhất thời, nhưng nếu Yến vương Hỉ để hắn thường xuyên xuất binh đối chiến với Triệu quốc, thì kỳ vọng thắng lợi tuyệt đối không ở mức bình thường.Bởi vậy, lựa chọn của Lý Mục chỉ còn lại có Tần quốc.Các triều đại Tần vương đều đặc biệt nhìn trúng chiến tướng.Tần quốc cường thịnh, dù sau khi hắn nương nhờ Tần quốc sẽ không được trọng dụng, nhưng tuyệt đối sẽ không tùy tiện bị đem ra giết cho hả giận.Đây là khác nhau về bản chất giữa các triều đại Tần vương và Triệu vương hiện nay, hơn nữa quan trọng nhất là, nếu tướng lãnh Tần Sơ của Tần quốc tới cứu hắn, vậy đã đủ biểu lộ thái độ của Tần vương mới.Tần vương muốn trọng dụng hắn!Dù kế phản gián là Tần vương làm, Tần vương cũng không muốn nhân cơ hội diệt trừ họa lớn là mình, mà mong đợi mình khai cương khuyếch thổ cho Tần vương.Từ việc lão Tần vương thà rằng đắc tội ba nước Ngụy, Triệu, Hàn cũng muốn cho tướng quốc Phạm Tuy báo thù, có thể nhìn ra, nếu Tần vương muốn có người nào, người đó không có tư cách cự tuyệt.Bản thân hắn đã biến thành một trong số đó.Lý Mục cười khổ là vì như thế.Từ trong đại lao ra ngoài đường cực kỳ đơn giản, bọn họ không gặp bất kỳ một thủ vệ nào.Vừa thấy thế, trong lòng Lý Mục càng sáng như gương —— nhưng hắn tự hỏi bây giờ mình đi Tần quốc có thể hối hận không?Ánh mắt Lý Mục dần dần chuyển lạnh, hắn biết rõ mình một chút cũng không hối hận.Triệu vương Thiên không phải là lần đầu bãi bỏ chức tướng quân của hắn, hoài nghi hắn cấu kết với tộc Hung Nô!Một lần hoài nghi cũng chấp nhận, nhưng mỗi khi hắn vì Triệu quốc truyền về đại thắng, quốc chủ lại còn muốn hoài nghi lòng trung thành của hắn với Triệu quốc, Lý Mục có thể nhịn một lần, hai lần, làm sao tiếp tục nhịn lần thứ ba, lần thứ tư?Đi vào trong sứ đoàn Tần quốc, vẻ mặt vốn gần như kinh ngạc của Lý Mục nhìn vào tiểu tướng, ánh mắt trở nên thâm thúy không ít.Trên mặt hắn lộ ra vui vẻ, không khỏi mở miệng nói: "Nguyên lai lão phu bị lừa. Hậu sinh khả uý a!"Tần Sơ xị mặt hướng hắn chắp tay, trịnh trọng hành lễ một phen, nghiêm túc nói: "Trước đó lừa gạt Lý Mục tướng quân, đắc tội nhiều, xin tướng quân thứ lỗi."Nếu Lý Mục nhìn thấu tình cảnh của mình, thì sẽ không làm ra hành động cố ý đắc tội với thân tín của Tần vương phái đến nữa.Hắn cười nói: "Không sao, Triệu vương vốn có lòng hoài nghi ta. Nếu không thì hắn sẽ không chỉ nghe lời nói của một bên liền không để ý chiến sự ở biên quan, trực tiếp phái người bắt ta trở về, nhốt vào đại lao tra khảo."Lúc này, Diêu Cổ đẩy cửa vào, Tần Sơ lập tức tránh chỗ, đem việc nói chuyện nhường cho Diêu Cổ.Diêu Cổ phong độ nhẹ nhàng hướng Lý Mục hành lễ, mỉm cười nói: "Lý Mục tướng quân không cần nhiều lo ngại. Hôm qua, Tần Sơ tướng quân đã phái năm mươi kỵ binh hộ tống cha mẹ thê nhi của ngài lên đường trước, đi về Hàm Dương."Không cho Lý Mục cơ hội nói chuyện, Diêu Cổ hướng hắn lễ bái, nghiêm mặt nói: "Tử Sở công tử đã từng tự dặn dò ta, nếu tướng quân bằng lòng theo Tần Sơ tướng quân tới đây, ta nhất định phải nói lời xin lỗi của ngài với Lý Mục tướng quân —— Tử Sở công tử tán thưởng tướng quân, cho rằng ngày sau thành tựu của tướng quân tuyệt sẽ không thấp hơn Võ An Quân, bởi vậy, ngài không hy vọng ngày sau, lúc Đại Tần ta thống nhất Hoa Hạ, dùng kế phản gián để tướng quân chết dưới đao của Triệu vương. Nhưng Tử Sở công tử biết cách làm của ngài không quang minh lỗi lạc, cũng sẽ làm thanh danh tướng quân xấu đi, vì thế ngài tạ lỗi với tướng quân."Lý Mục lúc này mới hoàn toàn nhìn thẳng vào hành động lần này của Tần quốc, nhưng..."Vì sao là Tử Sở công tử, mà không phải Tần vương ra mưu kế này?" Lý Mục vẫn luôn ở biên quan, đối với tin tức trong Tần quốc cũng không rõ.Hắn cảm thấy một quốc gia làm ra quyết định mạo hiểm như vậy, không phải là quốc chủ mà là một công tử, tình huống hết sức kỳ quái.Diêu Cổ xấu hổ mỉm cười, dùng một giọng điệu hơi có chút mất thể diện nói: "Chiêu Tương Vương tuổi thọ đã hết, đầu năm hoăng, tháng mười Hiếu Văn Vương kế vị, ba ngày đã vong. Nếu Tử Sở công tử đăng cơ, cần chờ đến tháng mười sang năm."Lý Mục gật đầu, trong lòng nghĩ: quốc chủ trước đăng cơ ba ngày đã vong, người kế nhiệm không thể đăng cơ, Tần quốc có thể nói như rắn mất đầu.Nhưng Tần quốc chẳng những không có bất kỳ hỗn loạn gì, còn có thể thừa dịp Triệu vương triệu hồi Phiếu công chúa, bố trí kế phản gián này, mà còn nhanh chóng thực thi thành công.Tần quốc quả thật đã có năng lực quét sạch các nước còn lại.Quét sạch thiên hạ, cũng không phải là từ thổi phồng Tần quốc cuồng vọng tự đại!Diêu Cổ lần thứ hai dập đầu với Lý Mục, chân thành nhìn hắn nói: "Xin Lý Mục tướng quân tin tưởng thành ý của Tử Sở công tử. Đại Tần ta chỉ đợi thời hạn chịu tang của công tử qua đi, kế thừa đại vị, lập tức sẽ có thời cơ cho tướng quân thi triển tài hoa."Lý Mục hiểu được ý trong đó.Hắn lãnh tĩnh nói: "Không biết Diêu Khanh chuẩn bị khi nào xuất phát?"Diêu Cổ mỉm cười nói: "Tướng quân không cần lo, tại hạ đã bố trí thỏa đáng hết thảy, trên đường tuyệt đối sẽ không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, xế chiều hôm nay có thể xuất phát. Nhưng muốn ủy khuất tướng quân thay quần áo của chiến sĩ Đại Tần, lẫn vào trong binh sĩ."Lý Mục không quan tâm khoát tay: "Không sao, lão phu có thể theo các ngươi bình an rời đi là được."Hắn sờ chòm râu trên cằm mình, cười nói: "Lão phu cạo chòm râu đi, nếu không trong quân Tần tuyệt đối sẽ không có binh lính tuổi tác như ta."Dứt lời, Lý Mục nâng cằm đối với một binh sĩ.Đối diện ánh mắt của hắn, binh lính nhịn không được giật mình, nhưng cuối cùng lại nhìn về phía Tần Sơ.Tần Sơ gật đầu, binh sĩ mới di chuyển, dẫn đường cho Lý Mục.Lý Mục quay đầu khích lệ Tần Sơ: "Tốt, binh lính như vậy mới có thể ra chiến trường!"Thấy Lý Mục theo binh sĩ rời đi, Tần Sơ quay đầu nói với Diêu Cổ: "Ngươi đem sự tình nói rõ với hắn như vậy. Lý Mục còn có thể trung thành làm việc vì công tử sao?"Diêu Cổ liếc Tần Sơ một cái, cười khẽ.Hắn thấp giọng nói: "Nếu đêm nay Tần tiểu tướng quân đồng ý cùng ta ngủ chung một giường, Diêu Cổ liền đem sự tình giải thích rõ ràng với ngươi.""Được." Tần Sơ không chút nghĩ ngợi trả lời.Trên mặt hắn lộ ra nụ cười tràn trề hào hứng, ánh mắt lóe sáng thúc giục, "Vậy ngươi nói mau."Diêu Cổ bị nụ cười xinh đẹp của Tần Sơ làm đầu óc có chút phát trướng, bật thốt lên: "Tử Sở công tử nói qua, tướng lãnh có thể sử dụng kế sách bảo vệ biên cương Triệu quốc không bị tộc Hung Nô xâm phạm, mười mấy năm bất biến, tuyệt không phải là người ngu dốt. Lần đầu gặp Lý Mục tướng quân phải biểu hiện thẳng thắn, cùng hắn nói thật. Ta thấy Lý Mục tướng quân vẻ mặt do dự, trong lòng hình như có nghi vấn, lập tức đoán hắn nghĩ tới kế phản gián —— tướng lãnh Triệu quốc bị Đại Tần ta bẫy rất nhiều, hắn nghĩ vậy cũng không lạ."Nói đến chỗ này, Diêu Cổ nheo mắt lại nở nụ cười: "Nhớ tới lời Tử Sở công tử nói, ta đương nhiên muốn đem sự tình giải thích rõ ràng. Kế hoạch của Tử Sở công tử vốn là mưu kế công khai, so với Triệu vương Thiên, công tử rất trong sạch vô tội. Lý Mục là một người thức thời, nếu lúc trước hắn nghe nói ngươi là người Tần còn cùng ngươi trở về, từ nay về sau cũng sẽ không đổi ý nữa."Tần Sơ nghe xong lời này, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ.Sau đó, hắn cách xa khỏi Diêu Cổ, lãnh đạm nói: "Đa tạ Diêu Khanh chỉ điểm, nếu không Tần Sơ phải trở về báo cáo công tử là ngươi tùy ý nói ra bí mật của ngài."Mê man trên mặt Diêu Cổ bị những lời này kích động, thoáng chốc biến mất không còn một mảnh.Nhìn bóng dáng cao lớn tiêu sái rời đi, Diêu Cổ đột nhiên đưa tay lên tát mình một cái: "Sắc làm đầu óc mê muội."Nói xong, Diêu Cổ không quan tâm gương mặt in dấu tay đỏ bừng, mà vẫn nở nụ cười hiền lành dối trá.Có Quách Khai cho phép, con đường về nước của sứ đoàn Tần quốc phi thường thuận lợi.Đường từ Triệu quốc trở về thậm chí không ai hỏi, toàn bộ thủ vệ mở cửa cho đi.Lý Mục ngồi trong xe ngựa, ánh mắt hưng phấn dán vào người kỵ binh hộ vệ bên ngoài xe, hai tay nắm chặt quần áo.Hắn nhịn không được nghiêng mặt hỏi Diêu Cổ: "Những thứ mã cụ này đều là Tần quốc mới làm ra?"Diêu Cổ tự hào ngẩng đầu lên, cười nói: "Đây là Tử Sở công tử và tiểu công tử cùng nhau nghĩ ra, dùng cũng không tệ."Lý Mục khoát tay, không đồng ý nói: "Diêu Khanh khiêm tốn. Khi lão phu ở Triệu quốc thường cùng tộc Hung Nô đối chiến, nghiên cứu rất nhiều về kỵ binh. Nhưng kỵ binh trực tiếp ngồi trên lưng ngựa, chỉ có thể làm một ít nhiệm vụ phụ trợ, nói về đánh nhau thật, chúng ta căn bản không thể so sánh với người Hung Nô. Nhưng nếu kỵ binh người người đều có thể có trọn bộ mã cụ như vậy, lập tức giương cung bắn tên không cần lo bị té xuống, thật sự là quá tốt!"Diêu Cổ nhân cơ hội nói: "Lý Mục tướng quân muốn huấn luyện kỵ binh sao? Đại Tần hiện nay vừa lúc không có nhân tài am hiểu việc này."Lý Mục nhịn không được đưa tay sờ cằm, nhưng cảm xúc dưới tay lập tức làm hắn nhớ ra mình đã cạo sạch râu.Hắn hiểu ý Diêu Cổ, hạ giọng nói: "Tử Sở công tử định dụng binh với Triệu quốc?"Diêu Cổ cười mà không nói, Lý Mục cũng chỉ thu hồi nghi vấn.Tần Sơ ngồi trên lưng ngựa, vểnh tai nghe lén cuộc nói chuyện trong buồng xe.Trong lòng hắn nghĩ: Diêu Cổ coi như là người kín miệng, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.Tiến vào lãnh thổ của Tần quốc, sau khi không cần che dấu thân ảnh, Lý Mục lập tức đoạt lấy một chiến mã cưỡi đi, cảm nhận lực lượng cường đại và mới lạ của mã cụ.Hắn hít sâu một hơi, nói với Tần Sơ: "Có kỵ binh như vậy, trong Cửu Châu, quân đội Tần quốc không còn đối thủ."Tần Sơ nhìn Lý Mục, bỗng nhiên đề nghị: "Nếu Lý Mục tướng quân cảm thấy chúng ta thong thả đi tiếp không quá hứng thú, chi bằng để Tần Sơ lưu lại ba trăm chiến sĩ hộ vệ sứ đoàn, một đội theo ta dẫn tướng quân giục ngựa phi nhanh về Hàm Dương."Trên mặt Lý Mục thoáng chốc hiện ra vẻ vui mừng, cao giọng nói: "Được, đa tạ Tần tiểu tướng!"Không cho Diêu Cổ thời gian phản đối, Tần Sơ đã trực tiếp phất tay hạ lệnh: "Hai trăm kỵ binh theo ta đi trước, còn lại bảo vệ sứ đoàn!"Lời còn chưa dứt, Tần Sơ và Lý Mục đã giục ngựa phi nhanh đi, bỏ mặc Diêu Cổ đang chui ra khỏi buồng xe, một đầu đầy bụi đất.Diêu Cổ đưa tay vỗ mạnh vào buồng xe.Hắn quay đầu nói với xa phu: "Tăng tốc, không thể cách Tần Sơ quá xa."Mấy tháng đi đường, đoàn người bọn họ hơn một tháng liền chạy về thành Hàm Dương.Sau khi được tin Lý Mục cùng về Tần, Tần Tử Sở sớm đã mở rộng cửa thành, cùng Doanh Chính chờ đợi bọn họ trở về."A Chính, nhìn thấy lão đối thủ thành tướng lãnh Tần quốc, cảm giác thế nào?" Tần Tử Sở mỉm cười đưa mắt nhìn về phía Doanh Chính."Chờ đến khi hắn quỳ gối trước mặt trẫm, trẫm mới biết được rốt cuộc là cảm giác gì." Doanh Chính cong khóe môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mượn áo bào che giấu để nắm lấy bàn tay của Tần Tử Sở.━━━━━━━☆☆━━━━━━━Tần Sơ làm gì cũng nhanh, bỏ lại ai kia 1 mình =))Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com