Dam My Hoan Loan Tan Kim Linh Tu
♬☆Edit tại maitran.wordpress.com♬☆
"Ngươi nói ta sờ chỗ nào?" Doanh Chính cười lạnh một tiếng.Sau khi hắn đẩy toàn bộ cơ thể Tần Tử Sở treo lơ lửng, đột nhiên dùng sức "Bốp—— bốp —— bốp!" đánh vào mông Tần Tử Sở.Hắn tức giận nói: "Còn dám đùa nữa hay không? Còn nói trẫm hơn sáu tuổi? Trẫm thấy ngươi cũng không kém!"Tần Tử Sở cơ hồ sắp nhịn không được mà thét chói tai —— lực tay của Doanh Chính có hơi quá, lúc này mới mấy cái, hắn đã bị đánh đau rát."Doanh Chính, đừng đùa nữa." Tần Tử Sở run rẩy mở miệng.Hắn lên tiếng, trong nháy mắt, Doanh Chính dừng động tác, bàn tay bao bọc phía sau Tần Tử Sở, nhẹ nhàng xoa, thấp giọng nói: "Rất đau?""... Ngoại trừ đau, còn rất mắc cỡ." Tần Tử Sở xấu hổ cử động thân thể, phía trước người hoàn toàn đụng phải Doanh Chính.Lúc này không đợi Doanh Chính mở miệng, Tần Tử Sở đã vội vàng nói: "Ta bây giờ thật sự không cố ý !"Doanh Chính ý tứ không rõ "A" một tiếng, bàn tay đang vuốt ve phía sau từ từ nhích ra phía trước, gò má tựa vào ngực Tần Tử Sở, chợt yên tĩnh lại."Đụng ngươi nhiều hơn nữa, trẫm cũng sẽ không tiêu trừ hỏa khí. Lần sau đừng náo loạn như vậy." Âm thanh nói chuyện của Doanh Chính rất nhẹ nhàng, làm Tần Tử Sở quả thật cố ý càn quấy với hắn đỏ mặt lên.Tần Tử Sở mở rộng cánh tay ôm lấy Doanh Chính, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, chủ động thay đổi đề tài: "A Chính lúc này sao theo ta chạy ra ngoài? Chỗ quốc chủ chẳng phải có rất nhiều việc không có ngươi không được sao?"Doanh Chính cọ cọ ngực Tần Tử Sở, mang theo ý cười nói: "Quốc chủ quả thật rất thích trẫm, nhưng trẫm trưởng thành tựa hồ quá nhanh, mà ông không còn sống bao lâu —— nếu so sánh, ông nhìn thấy trẫm cũng không thoải mái. Mấy năm này, trẫm nên cách xa một chút thì tốt hơn. Tấm gương của Thái tử không lâu, trẫm sẽ không biểu hiện mình khao khát vương vị như thế nào. Huống chi chinh phạt không ngừng sớm đã tiêu hao dự trữ của quốc gia, mấy năm này Đại Tần ta không có bản lĩnh đại chiến, đặt trước mặt quốc chủ chẳng qua là những công việc xuân canh, thu canh, hạn hán, lũ lụt. Đi theo ngươi, trẫm cũng có thể tiếp xúc những chuyện như vậy, không cần ở cạnh quốc chủ.""... Hơn nữa, ngươi hình như rất thích Hàn Phi, trẫm không muốn để các ngươi ở cùng một chỗ."Nghe Doanh Chính nói, mặt Tần Tử Sở nhịn không được đỏ lên.Sau khi hắn hắng giọng một cái, mới ra vẻ bình tĩnh mở miệng: "Hàn Phi nói năng không rõ, ngay cả một câu tâm tình dễ nghe cũng không nói, ngươi quan tâm làm gì."Tần Tử Sở vốn chỉ là thuận miệng tìm được lý do này, lại bị Doanh Chính nhoài người lên trước ngực, chống hai tay, nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói: "Trẫm cũng không nói với ngươi lời ngon tiếng ngọt, nhưng ngươi cũng đối với trẫm rất tốt. Không thể để cho các ngươi ở cùng một chỗ."Đối diện với đôi mắt nghiêm túc và chuyên chú, gò má của Tần Tử Sở càng nóng lên.Hắn cứng nhắc nói: "Thiên phú nói lời ngon tiếng ngọt của ngươi đã rất cao siêu, đừng luyện nữa.""Không đủ." Doanh Chính nhịn không được đưa tay vuốt ve hai má nóng lên của Tần Tử Sở, phát ra một tiếng nói cực kỳ mơ hồ.Trước khi nước lạnh, rốt cuộc hai người ngâm đến mức da dẻ cả người phát nhăn mới đi ra, trở lại trong phòng.Tần Tử Sở đã ngủ suốt một buổi chiều, hắn căn bản không buồn ngủ, ngược lại trong bụng có chút đói.Vừa vào nhà, hắn liền nói: "Hà, bây giờ có hoa quả gì có thể lót dạ không?"Hà hơi sửng sốt, lập tức nói: "Nô tỳ đi lấy chút quả hạnh, quả đào cho công tử.""Chuẩn bị một tô canh bưng lên. Đói bụng chỉ ăn hoa quả sao được." Doanh Chính nhíu mày, bác bỏ ý muốn của Tần Tử Sở.Tần Tử Sở nghe xong lời này, dưới chân chuyển hướng ra khỏi phòng —— Doanh Chính vẫn luôn có biểu hiện rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ví dụ như lúc ăn cơm tuyệt đối không thể tiến hành tại phòng ngủ, nếu không tâm tình liền trở nên rất tồi tệ.Nhưng Doanh Chính lúc này bỗng giữ chặt Tần Tử Sở, cau mày nói: "Đêm khuya nhiều sương, sau khi mới tắm rửa da thịt giãn ra, ngươi ra ngoài làm gì? Bị gió xâm nhập, sẽ bị phong hàn.""... Ta ăn ở tẩm phòng, ngươi còn ngủ được sao." Hôm nay Tần Tử Sở bị phản ứng đặc biệt của Doanh Chính làm cho kinh ngạc.Doanh Chính thấp giọng nói: "Vô sự. Sau khi theo Võ An Quân đến Hàn quốc, những thói xấu mà ngươi không quen đều bỏ."Tần Tử Sở lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tuy rằng ta là người lười theo nề nếp, nhưng ngươi như vậy cũng không có gì không tốt."Doanh Chính nắm chặt tay Tần Tử Sở, xoa từng ngón tay của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu, nói: "Trẫm không phải vì thích quy củ mới dưỡng thành thói quen như vậy —— cuộc sống trước khi trẫm chín tuổi ra sao ngươi căn bản không tưởng tượng được, nếu trẫm thật sự thích quy củ như vậy, căn bản không sống được đến lúc Dị Nhân đón về nước. Nhưng sau khi về nước, không đợi trẫm vui mừng mình có thể nhìn thấy phụ thân, thì trước tiên đã vì chuyện ai mới là sinh phụ của trẫm mà phiền não rồi. Trong lòng trẫm không muốn làm nhi tử của một tên thương nhân hèn mọn, cho nên, mọi chuyện đều phải quy củ, thể hiện mình và Lã Bất Vi bất đồng."Hắn nằm trên đùi Tần Tử Sở, làm càn gập chân lên, phát ra một tiếng thở dài thoải mái: "Nhưng bất luận là quốc chủ hay Võ An Quân, bọn họ là người xuất thân cao quý, thành tựu phi phàm, cũng đều không có loại thói quen gần như nghiêm khắc này của trẫm. Có thể thấy được cho tới nay, đều là vấn đề của trẫm.""Nếu như ngươi cảm thấy tùy ý một chút càng thoải mái, vậy cũng không sao." Tần Tử Sở thay Doanh Chính nới lỏng mái tóc dài tết phía sau, ngón tay nhẹ nhàng mát xa da đầu hắn.Không lâu sau, Hà bưng tô canh vào nhà, đặt ở chiếc bàn bên cạnh Tần Tử Sở và Doanh Chính, hai đôi đũa bằng ngà voi đặt cạnh tô canh.Có lẽ là thái độ bình thản ngoài ý muốn của Doanh Chính hôm nay làm Tần Tử Sở rất hào hứng nói chuyện.Hắn bắt lấy một chiếc đũa, quơ quơ trước mặt Doanh Chính, cười nói: "Thời điểm kia của ta, có người nói Hạ Kiệt* vì một đôi đũa ngà voi mà diệt quốc, kết quả chúng ta ngày ngày đều ở đây dùng vật này —— hình như cũng không quá trân quý?"*Hạ Kiệt: Vua Kiệt, là vị vua thứ 17 và cuối cùng nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc. Ông được truyền thống coi như một bạo chúa và kẻ áp bức, người mang lại sự sụp đổ của một triều đạiDoanh Chính đứng dậy, sóng vai ngồi cạnh Tần Tử Sở, nhìn đôi tay trắng trẻo, sáng bóng đang cầm đôi đũa ngà voi, nhịn không được lại gần hôn lên ngón tay hắn.Doanh Chính mỉm cười nói: "Ngươi là là ám chỉ trẫm vì xa xỉ mà mất nước?"Tần Tử Sở dừng lại, lắc đầu: "Dân chúng quan tâm không phải là những lời danh chính ngôn thuận, quyền lực thiên bẩm vô nghĩa. Ai có thể làm cho bọn họ không phải ăn đói mặc rách, đó chính là minh quân. Nếu ngươi có thể khiến bọn họ ăn no mặc ấm, ai rảnh rỗi đi phản đối ngươi, nhất định phải lật đổ triều Tần, trải qua loạn lạc ăn bữa nay lo bữa mai chứ?"Doanh Chính nghe xong gật đầu, tiếp tục nói: "Ý của ngươi là, trẫm thu thuế quá cao, lao dịch quá nặng, ép bọn họ chịu không nổi nữa."Tần Tử Sở có chút thấp thỏm gật đầu, im lặng nhìn Doanh Chính.Doanh Chính tự tay đút một chút cơm cho Tần Tử Sở, sau khi suy tư, bình tĩnh nói: "Nhưng bất luận là xây dựng Trường Thành, hay di chuyển phú hộ vào Hàm Dương đều là cách để dân chúng có cuộc sống yên ổn. Nếu không tộc Hung nô không ngừng xâm nhập biên quan, tính mạng dân chúng còn khó giữ, nói gì an cư lạc nghiệp. Các phú hộ ở quê nhà làm mưa làm gió, không phải ngang ngược, mà hơn cả ngang ngược, sẽ làm mệnh lệnh không cách nào truyền đạt xuống dưới.""... Nhưng ngươi tự mình cho xây dựng lăng mộ thật lớn kia..." Tần Tử Sở nói xong thở dài, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng, giọng nói lại có vẻ áp lực dị thường, "Cho đến hơn hai ngàn năm sau, cũng không ai dám mở ra lăng tẩm của ngươi. Nhưng tượng binh mã thật sự rất vĩ đại, tiêu tốn nhất định cũng cực lớn. Người chết như đèn tắt, hà tất vì bảo tồn thi thể mà làm chuyện vô dụng chứ?"Doanh Chính vừa kinh ngạc lại vừa phẫn nộ nói: "Các ngươi dám khai quật lăng mộ của trẫm, còn huyên náo đến thiên hạ đều biết? !"Trên mặt Tần Tử Sở rốt cuộc lộ ra vẻ khó xử.Ngay trước mặt chính chủ bàn luận vật bồi táng bên trong lăng mộ sau khi hắn chết, quả thật không thích hợp.Tần Tử Sở do dự một chút, cân nhắc câu chữ, sau đó nói: "Là khai phá mang tính giữ gìn, không phải trộm cắp rồi bán của cải lấy tiền. Giống như là chuyện không thể biết người hai ngàn năm trước mặc gì, ăn gì, đến thời đại kia của ta, bây giờ hết thảy cũng đều giống như truyền thuyết. Cho nên mới thông qua khai quật vật bồi táng và ký lục bảo lưu trong cổ mộ, à, lăng mộ không bị kẻ trộm phá hư, đều sẽ tận lực không mở ra —— ít nhất, thời điểm ta tới đây, bởi vì thi thể của ngươi bảo quản toàn vẹn, ngươi còn thoải mái nằm trong quan tài.""Trẫm nghe xong lời này, cũng không cảm thấy tự hào chút nào." Doanh Chính cười lạnh một tiếng.Tần Tử Sở vội vàng kề sát lại, ôn nhu nói: "Đệ nhất nam thần Trung Hoa, kỳ thật hơn hai ngàn năm sau, vẫn có hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ vô cùng ái mộ ngươi, muốn thấy thi thể của ngươi, chiêm ngưỡng mỹ mạo của ngươi —— nói như vậy, có thể khiến ngươi vui vẻ một chút không?""Bao gồm ngươi sao?" Doanh Chính nhướng cao lông mày, trong mắt lóe ra mong đợi.Tần Tử Sở nhìn ra ánh mắt của hắn, lại cố ý cười nói: "Thật lấy làm tiếc, ta vẫn là một nam nhân."Doanh Chính trừng mắt nhìn Tần Tử Sở, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không thú nhận trẫm cũng biết đáp án, cho nên nếu không phát hiện trẫm là ai, ngươi cũng sẽ không bảo vệ trẫm bất chấp tính mạng. Bây giờ nghĩ đến ngươi vì cái gì đối xử tốt với trẫm, trẫm thật sự cảm thấy xúc động lúc trước đều bị ngươi chà đạp."Tần Tử Sở cười đắc ý, thuận tay sờ soạng một phen trên gương mặt non nớt của Doanh Chính.Hắn đẩy bát đũa ra, nói: "Ta ăn no rồi. Chúng ta nghỉ ngơi đi."Doanh Chính ý nghĩ hãy còn chưa dứt, nhìn Tần Tử Sở, chợt liếm môi một cái, làm hắn giật mình trong lòng, không nhịn được có chút né tránh Doanh Chính.Nhưng ngoài dự đoán của Tần Tử Sở, màn đêm buông xuống, hai người lại yên ổn vô sự, ngay cả chuyện Doanh Chính nhân cơ hội sờ loạn vài cái trên người hắn cũng không phát sinh.Sáng sớm ngày thứ hai, một người không nên xuất hiện đứng trước mặt Tần Tử Sở.Đón ánh nắng, Hàn Phi hơi nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào Tần Tử Sở đứng nơi khuất sáng.Người trước mắt Tần Tử Sở nhìn lịch sự tao nhã như thường ngày, cả người đều lộ ra khí chất tốt đẹp, nhưng ánh mắt Hàn Phi nhìn Tần Tử Sở thật sự không thể gọi là thân thiện."Tử, Tử Sở công tử thật, thật bản lĩnh. Hàn Phi, Phi nhận chỉ bảo." Lời của Hàn Phi vừa ra khỏi miệng, nụ cười trên mặt Tần Tử Sở lập tức thay đổi.Hắn cười nhẹ một tiếng: "Không ngờ bị vây trong khốn cảnh như thế, Phi công tử vẫn nhìn thấu ván cờ của ta. Tử Sở đánh giá thấp Phi công tử."━━━━━━━☆☆━━━━━━━AC ngày càng biết nói mấy lời dịu dàng, còn đâu vị hoàng đế lãnh huyết vô tình nữa ┐( ̄∀ ̄)┌Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com