TruyenHHH.com

Dam My Hoan Cung Anh De O Luyen Tong To Cp Sau Bao Hong

Trong nháy mắt lại đến cuối mùa xuân.

Sau mấy trận mưa xuân, thời tiết trở lên ẩm ướt, mùa trồng trọt là thu được mấy quả dưa lớn.

Đầu tiên là một nam minh tinh bị bạo hành và ngoại tình, sau đó là một ngôi sao ca nhạc nhờ danh nghĩa thầy dạy mà đạo tác phẩm của học sinh, sửa lại vài câu liền thành tác phẩm của mình.

Một ngày hot search thay vài lần, mỗi cái đều là dưa vô cùng lớn, cư dân mạng không bò ra khỏi ruộng dưa được.

Đương nhiên, trong đó còn có Lộ Trạch Thanh được Kiều An Nhiên kéo đi ăn dưa.

"Hả, nếu không phải là do tôi thì có khi người trên hot search biến mất rồi cậu cũng không ăn được đến vỏ dưa."

Lộ Trạch Thanh "Ừm ừm" lên tiếng, "Gần đây không bận gì sao?"

"Nghỉ phép."

"Trùng hợp vậy."

Đầu năm Lộ Trạch Thanh nhận một vài đại gôn, còn làm khách mời cho một bộ điện ảnh, hiện tại cũng đang có một kỳ nghỉ phép ngắn ngủi.

"Oa." Kiều An Nhiên lập tức có hứng thú, "Công ty của Minh Phỉ kiếm lời không ít, chúng ta tìm thời gian rồi đến chúc mừng cậu ấy một chút."

"Được nha."

Lộ Trạch Thanh không chút suy nghĩ liền đồng ý.

"Không nghĩ tới sau khi chương trình tình yêu kết thúc, quan hệ của cậu và Minh Phỉ lại là tốt nhất."

Kiều An Nhiên không nghe ra ý trong lời của Lộ Trạch Thanh, cậu ta nói đùa.

"Mưa móc gì trẫm cũng đều dính, ái phi không cần phải ghen."

Lộ Trạch Thanh không nối tiếp câu nói đùa này, "Khi nào thì tụ tập?"

"Cuối tuần, nhân dịp đi đạp thanh mùa xuân."

Lộ Trạch Thanh không có ý kiến, Kiều An Nhiên lại nói, "Cậu có muốn đưa thầy Giang đi cùng hay không? Tụ tập nhiều người càng vui."

"Không biết anh ấy có thời gian hay không?"

"Vậy tối cậu hỏi anh ấy một chút, nếu thầy Giang tới thì tôi sẽ gọi bọn Chu Sam, người nhiều càng náo nhiệt."

Tắt điện thoại.

Lộ Trạch Thanh nhìn thời gian, gần 5 giờ, cũng nên chuẩn bị đi. Hôm nay cậu hẹn Giang Tư Úc ăn cơm tối, vừa lúc đi dạo trước một chút.

Gần đây, Lộ Trạch Thanh phát hiện.....Giang Tư Úc ít cập nhật nhật ký hơn.

Hình như là từ sau Tết Âm Lịch, Giang Tư Úc không đăng gì lên diễn đàn ẩn danh nữa.

Tuy rằng đầu năm mới hai người rất bận nhưng bình quân mỗi tuần đều sẽ gặp nhau một lần, hẹn hò không ít, có thể ghi lại cũng có rất nhiều.

Không đăng vì đã hết cảm giác mới mẻ?

Hay là lười không muốn ghi nữa?

-------

Buổi tối, Giang Tư Úc đưa Lộ Trạch Thanh đến phố ăn vặt cạnh trường đại học A. Hoàng hôn kéo dài bóng dáng của hai người, đường phố hai bên đông đúc.

Giang Tư Úc mặc một chiếc hoodie màu đen, một chiếc quần thoải mái và giày thể thao màu trắng, hắn đội mũ lưỡi trai, khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt. Giang Tư Úc đã đứng bên cạnh Lộ Trạch Thanh nhưng cậu còn không nhận ra hắn.

"Sao anh lại mặc thành như vậy?" Lộ Trạch Thanh còn tìm người mặc tây trang trong đám người, không nghĩ đến hôm nay Giang Tư Úc ăn mặc thoải mái như vậy.

"Cố ý thay đổi quần áo."

Giang Tư Úc đương nhiên sẽ không ăn mặc tây trang tới đi dạo phố học sinh, đại học A là trường cũ của hắn, khi đi học hắn cũng thường đi đến đây ăn uống cùng bạn bè.

"Xem ra chúng ta vẫn là rất ăn ý."

Giang Tư Úc đội mũ cho Lộ Trạch Thanh, dắt lấy tay cậu, "Thời điểm anh còn đi học, nhóm bạn cùng phòng vô cùng thích đến đây ăn thịt xiên nướng."

"Em cũng muốn ăn."

Lộ Trạch Thanh rất thích kiểu phố ăn vặt như này, đi dạo hết một lượt phố thì cũng gần như no. Hôm nay cậu mặc một cái hoodie trắng, bên ngoài là áo khoác màu đen, nhìn rất giống học sinh bình thường nhưng thân hình xuất sắc vẫn làm người chú ý.

Cửa hàng mà Giang Tư Úc đưa Lộ Trạch Thanh đến đã mở hai mươi mấy năm, dù là ngày thường cũng cần phải xếp hàng.

Hai người quét mã đặt món, sau đó đi đến bên cạnh mua trà sữa.

Lúc quay về thì vừa lúc đến lượt bọn họ.

"Nếm thử."

Mở hộp ra là mùi thịt cùng mùi tương, Lộ Trạch Thanh há miệng cắn một miếng, thịt cùng với mùi ớt và thì là hòa quyện với nhau.

Ăn xong hai xiên thịt, đôi môi của Lộ Trạch Thanh trở lên đỏ bừng, cậu bị gợi lên sự thèm ăn, lôi kéo Giang Tư Úc đi đến quầy hàng tiếp theo.

"Sớm biết đại học A có phố ăn vặt ngon như vậy thì cứ cho là không được vào đây học, em cũng sẽ đến đây ăn một lần."

"Nếu em thích thì có thể đến tiếp. Em muốn ăn gì tiếp?"

"Đều muốn ăn." Lộ Trạch Thanh cảm thấy may mắn vì buổi chiều không ăn điểm tâm ngọt, bằng không sẽ phụ lại nhiều món ăn ngon như vậy, cậu cũng sẽ vô cùng tiếc hận.

"Cái bánh chưng thịt này..... bọc bơ lạc*?"

(*Bơ đậu phộng hay bơ lạc là một dạng được chế biến từ thành phần chính là và với một ít dầu và chế bằng phương pháp xay hoặc dã nhuyễn.)

"Đúng vậy." Giang Tư Úc kháng cự, "Nhà của anh không ăn như vậy bao giờ, hình như có rất nhiều món ăn của thành phố A cho thêm bơ lạc."

"Còn có tương sa trà*."

(*Hay là Sacha, đây là một loại sốt sa tế được sử dụng nhiều ở các nước Đông Nam Á. Nguyên liệu để làm nên loại sốt sacha này gồm có dầu đậu nành, cá tôm khô, hẹ tây, tỏi, lạc, vừng, ớt, muối, đường)

Lộ Trạch Thanh ăn cái gì cũng rất ngon, không kén chọn như Giang Tư Úc. Rất nhiều món Giang Tư Úc nhìn thấy đều nhíu mày, Lộ Trạch Thanh lại giống như là ăn một món ngon tuyệt mỹ làm Giang Tư Úc không nhịn được muốn thử.

Giữa đường Trạch Thanh nhìn về phía một quầy hàng xếp hàng khá dài, Giang Tư Úc kéo cậu lại.

"Em biết cái này là cái gì?"

Lộ Trạch Thanh nhìn hình ảnh được treo bên cạnh, một loại nước đặc lại giống như thạch trái cây, một đôi tình nhân mua xong một bát, thỏa mãn mà đi ra.

Trong bát còn được rưới lên một chút dấm, còn có mù tạt và tỏi xay, nhìn một chút liền có cảm giác thèm ăn.

"Măng đất đông lạnh." Lộ Trạch Thanh nhìn biển tên, "Anh cũng không ăn?"

Giang Tư Úc quyết định trêu cậu, "Anh không ăn."

Chờ Lộ Trạch Thanh xếp hàng mua được, Giang Tư Úc chỉ vào thứ măng đất đông lạnh quyện vào, "Em biết bên trong là cái gì không?"

"Là cái gì?"

"Sao biển." Khi Giang Tư Úc đi học khi đã bị bạn cùng phòng hố một lần, vì vậy hắn có ấn tượng khắc sâu. "Chính là giun đất*."

(*???)

"À." Lộ Trạch Thanh bình tĩnh lên tiếng, lấy một miếng cho vào miệng, vừa giòn vừa tươi, hương vị vô cùng ngon.

"Ăn khá ngon." Lộ Trạch Thanh hoàn toàn không kiêng dè, cậu đưa đến bên miệng Giang Tư Úc, "Thầy Giang, nếm thử một chút?"

"Ếch trâu thì cũng là một loại ếch, cái này như thế nào liền không thể ăn?"

"Không."

Giang Tư Úc xua tay, đi sang bên cạnh, dáng vẻ muốn phân rõ giới hạn với cái này.

Lộ Trạch Thanh khẽ cười một tiếng, hai ba ngụm ăn xong.

"Thầy Giang, anh thật sự rất kén chọn nha." Lộ Trạch Thanh rất tò mò, "Khi còn nhỏ anh ăn cơm sẽ không bị đánh sao?"

Trước kia Lộ Trạch Thanh từng nghe bạn bè nói qua, khi còn nhỏ kén ăn sẽ bị đánh.

"Sẽ không."

"Cha anh vội vàng công việc, một tuần có thể gặp hai lần đã là rất tốt. Mẹ của anh càng vội....." Nghĩ đến chuyện lúc nhỏ, Giang Tư Úc cười một cái, "Có một hôm mẹ của anh tâm huyết dâng trào muốn đi đón anh, bảo tài xế không cần phải đi, bà ấy đứng ở ngoài cửa nhà trẻ chờ rất lâu, muốn cho anh một bất ngờ?"

"Rồi làm sao?"

"Anh đứng ở cửa chờ một lúc lâu không thấy tài xế, sau đó đi bộ nửa tiếng về nhà."

"Anh không đi lạc?"

"Đương nhiên là không, anh đã học tiểu học."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Ngoại trừ cái này còn có việc càng thái quá hơn. Từ nhỏ Giang Tư Úc đã được nuôi thả, ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè sẽ chạy đến đoàn phim với mẹ nhưng mẹ hắn cũng vội vàng đóng phim.

Hắn cũng quen với việc ở đoàn phim làm bài tập, không cần người trông coi.

Hai người dạo xong phố ăn vặt, Giang Tư Úc mang Lộ Trạch Thanh đi xem cảnh đêm.

"Đúng rồi."

"An Nhiên hẹn chúng ta ăn cơm, Minh Phỉ cũng đi."

"Cuối tuần sao?"

"Đúng vậy." Lộ Trạch Thanh nói, "Còn chưa cho em biết địa chỉ, có lẽ là vẫn chưa chọn được."

"Được, đến lúc đó lại nói."

Hai người đi khoảng mấy chục mét, Lộ Trạch Thanh bày ra biểu tình muốn nói lại thôi, Giang Tư Úc biết cậu chắc chắn có điều muốn nói.

"Em muốn nói cái gì?"

"...... Không có gì."

Lộ Trạch Thanh muốn hỏi, sao gần đây hắn không đăng gì lên diễn đàn ẩn danh.

Nhưng nghĩ đến những đối thoại không thể hiểu được của hai người, Lộ Trạch Thanh có vài phần xấu hổ, đặc biệt là.....

Lời thề son sắt cậu nói với Giang Tư Úc.

[Người anh thích chỉ đang quyến rũ anh.]

Mà làm đương sự, Lộ Trạch Thanh.... chưa chuẩn bị tốt việc bị quay ngựa.

Lộ Trạch Thanh nuốt lại những lời muốn nói.

-------

"Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên tôi ngồi du thuyền chở khách chạy định kỳ."

"Tôi cũng vậy."

Kiều An Nhiên là muốn tìm một nơi tụ tập, lại không muốn ở thành phố, A, cậu ta ngại mệt lại muốn có thể nghỉ phép.

Sau đó cậu ta nghe Lộ Trạch Thanh nói gần đây Thích Trạch Vũ đang khai phá một khu du lịch mới ____ du thuyền chở khách chạy định kỳ.

Vì thế địa điểm được quyết định là trên du thuyền chở khách chạy định kỳ.

Bên ngoài có thể ngắm nhìn cảnh biển, trên tàu cũng có đầy đủ các hạng mục trò chơi, hoàn toàn phù hợp cho người lười nhưng thích đi du lịch giống như Kiều An Nhiên.

Thành phố A gần biển, mấy năm trước cũng đã có loại tàu chở khách như này nhưng phương tiện chở khá lâu đời, không có nhiều du khách lắm, nghe nói là công ty đầu tư không đủ kinh phí, sau đó liền bị đóng cửa.

Năm ngày bốn đêm.

Ban đầu Thích Trạch Vũ đầu tư cái này cũng không được xem trọng, nhưng kết quả lại là.....cần phải đặt trước một hai tháng thì mới có thể đi vào những dịp ngày nghỉ.

Hoạt động của công ty vô cùng phát triển, còn có không ít du khách cố tình đến đây chỉ để ngồi du thuyền ngắm cảnh.

Thuyền không cập bờ, cùng không dừng lại, du khách ở trên du thuyền có thể trải nghiệm những phương tiện giải trí trên đất liền, tổng cộng có mười nhà ăn, đầy đủ những món ăn của các quốc gia, còn có thiên đường mua sắm mà Kiều An Nhiên thích nhất.

"Cái này hợp với bà." Bà nội Thích đã lớn tuổi, dễ bị mệt mỏi, nói muốn đi du lịch thì du thuyền này vô cùng thích hợp với bà.

Mỗi phòng trên du thuyền đều có ban công, Thích Trạch Vũ sắp xếp riêng cho bà nội Thích một phòng có ban công lớn, những người khác thì ở phòng bên cạnh.

"Bà ơi, cháu ở ngay cạnh phòng Thanh Thanh." Kiều An Nhiên cười nói, "Nếu bà buồn thì có thể gọi cháu."

Ngoại trừ nhóm người Kiều An Nhiên, người nhà họ Thích cũng vô cùng ủng hộ sự nghiệp của con trai lớn, vì thế mọi người cũng lên du thuyền nghỉ dưỡng, trải nghiệm hạng mục Thích Trạch Vũ tốn gần một năm để hoàn thành này.

Thời gian lên thuyền là 4 rưỡi chiều, khách VIP có lối đi riêng, còn có quản gia phục vụ riêng dẫn bọn họ đến phòng của mình.

Một giờ sau.

Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc đứng bên ngoài ban công, ngắm nhìn mặt trời lặn, mây trắng nhẹ trôi trên bầu trời xanh, hoàng hôn xuyên qua tầng mây, từ từ lặn xuống.

Ánh bình minh từ cam hồng chuyển cam vàng, rồi lại nhiễm một chút hồng nhạt, màu xanh nước biển hiện lên ảnh ngược, làm cho một mảng nhỏ nước biển như ửng đỏ.

Lộ Trạch Thanh dựa vào lan can, nhịn không được cầm lấy điện thoại quay lại khung cảnh mỹ lệ này.

Giang Tư Úc cũng cầm điện thoại, màn hình điện thoại của hắn không chỉ là mặt trời lặn mà còn có Lộ Trạch Thanh đang quay cảnh mặt trời lặn.

Ánh nắng phản chiếu từ dưới nước lên khuôn mặt Lộ Trạch Thanh, cằm của cậu hơi nâng, môi hơi mím lại, sống mũi cao thẳng càng làm cho sườn mặt của cậu đẹp hơn, trong con ngươi xinh đẹp kia là ánh hoàng hôn nhàn nhạt.

Cậu mặc áo sơ mi màu trắng, gió biển nhẹ lướt qua, thổi bay mái tóc nhẹ nhàng của cậu, mà trái tim bình tĩnh của Giang Tư Úc lại giống như gió thổi qua mặt biển, nổi lên những gợn sóng.

Lộ Trạch Thanh vừa lòng nhìn bức ảnh trong điện thoại, cậu xoay người đang định chia sẻ với Giang Tư Úc thì thấy hắn đang nhìn cậu.

"Sao lại nhìn em?"

"Đẹp."

Lộ Trạch Thanh khẽ cười một tiếng, "Cảm ơn, thầy Giang cũng rất đẹp trai."

Giang Tư Úc đưa ảnh chụp cho Lộ Trạch Thanh xem, "Em ở trong mắt anh."

"Kỹ thuật chụp của thầy Giang đã tiến bộ rất nhiều."

Giang Tư Úc cũng cười.

"Là mặt trời lặn đẹp, em cũng rất đẹp."

Lộ Trạch Thanh bị hắn khen làm cho có chút thẹn thùng, cậu nhìn thấy hình bóng cậu trong mắt Giang Tư Úc.

Nắng chiều hoàng hôn giống như bối cảnh phía sau Lộ Trạch Thanh, được bỏ vào đáy lòng quý trọng chỉ có duy nhất Lộ Trạch Thanh.

Cảnh biển thật đẹp, không khí cũng vừa lúc, Giang Tư Úc không nhịn được mà đến gần Lộ Trạch Thanh, nụ hôn nhẹ nhàng còn chưa rơi xuống thì tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

___ thịch thịch thịch.

"Thanh Thanh, Thanh Thanh."

Giang Tư Úc: "......"

Động tác của Giang Tư Úc dừng lại, hắn đang muốn kéo ra khoảng cách thì Lộ Trạch Thanh cúi người về phía trước, cậu hôn nhẹ lên môi Giang Tư Úc rồi nhanh chóng ra ở cửa.

Giang Tư Úc bị quyến rũ, hơi nhếch miệng cười.

"Thanh Thanh, muốn đến phòng của tôi chơi không?" Kiều An Nhiên giơ điện thoại lên, "Tôi nhắn tin WeChat với cậu mà cậu không trả lời."

"Không biết điện thoại để chỗ nào nên tôi không chú ý đến."

Kiều An Nhiên dừng lại, đột nhiên nhận ra.

"Cũng đúng, người yêu với nhau ở cùng phòng như các cậu chắc chắn không ngồi ôm điện thoại."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Đi thôi, cậu bảo Minh Phỉ chưa?"

"Rồi, bọn họ đã sớm ở trong phòng tôi."

"Bọn họ?" Lộ Trạch Thanh kinh ngạc.

"Tôi chưa nói cho cậu sao? Chu Sam cũng tới."

Còn lý do tại sao Kiều An Nhiên không mời Trịnh Tiền Phương, đó là bởi vì.... Trịnh Tiền Phương đang theo đuổi cậu ta. Nhưng Trịnh Tiền Phương không phải gu của Kiều An Nhiên, bọn họ không ở bên nhau nên Kiều An Nhiên có chút xấu hổ.

"Có muốn gọi luôn Thích đại ca không?" Không phải là Kiều An Nhiên thật sự muốn gọi Thích Trạch Vũ, mỗi lần cậu ta nhìn thấy Thích Trạch Vũ thì luôn nghĩ đến anh của cậu ta, luôn có một chút e ngại.

Nhưng cậu ta vẫn khách sáo hỏi một câu.

"Anh tôi vẫn còn có chút việc, mấy chúng ta chơi với nhau là được rồi."

Kiều An Nhiên nghe xong nhẹ nhàng thở ra.

"Vậy đi thôi."

"Đi đến phòng cậu chơi cái gì?"

Kiều An Nhiên cũng không chưa nghĩ ra, Giang Tư Úc đề nghị, "Dưới tầng có vài trò chơi giải trí, có muốn xuống đó xem thử không?"

"Cũng đúng." Kiều An Nhiên nghĩ nghĩ, "Nghe nói có sân gôn, còn có thể chơi đánh điện. Để tôi gọi Minh Phỉ ra."

Nhưng mà, bởi vì du thuyền mới ra khơi nên các trò chơi vẫn chưa mở, nhân viên dẫn bọn họ đến bàn bi-a, "Dưới tầng có một bể bơi rất lớn, còn có phòng mát xa, mọi người muốn thử cái nào không?"

"Không cần. Chơi luôn cái này đi."

Kiều An Nhiên bị bàn bi-a hấp dẫn.

"Mau tới mau tới, chúng ta tới chơi cái này."

......

Buổi tối.

Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc trở lại phòng.

"Em đi tắm rửa trước."

Giang Tư Úc gật đầu, xoay người đi về phía ban công. Thời gian này, quán bar ở dưới vẫn vô cùng sôi động, Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc không có hứng thú lắm.

Kiều An Nhiên tương đối mê chơi, thấy Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc không thích cũng không cưỡng cầu, cậu ta lôi kéo Trần Minh Phỉ ở lại, cũng cho Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh có thế giới hai người.

Giang Tư Úc mở ra diễn đàn ẩn danh lâu ngày chưa đăng nhập, đáy lòng hắn có một suy nghĩ táo bạo nên hắn không đăng nhập vào diễn đàn, nhưng hắn cũng không nỡ xóa.

Nhìn phòng tắm đóng lại, lại nhìn điện thoại trên bàn, lòng Giang Tư Úc giãy giụa một chút, liệu có nên chạm vào điện thoại của Lộ Trạch Thanh không.

Muốn một lần to gan nhìn lén kết quả hay là chịu đả kích.

Không có người đàn ông nào có thể thản nhiên tiếp nhận việc đối phương chê kỹ thuật giường chiếu của mình, Giang Tư Úc cũng không ngoài ý muốn, gánh nặng thần tượng của hắn còn rất nặng.

Hắn đã thử với Lộ Trạch Thanh rất nhiều lần rồi mới đưa ra được kết luận cuối cùng.

Lộ Trạch Thanh là cố ý.

Ai có thể nghĩ đến không qua bao lâu, hắn lại phải trải qua một lần mất mặt.

Hắn suy nghĩ, Lộ Trạch Thanh rốt cuộc có biết tài khoản ẩn danh của hắn không, nếu không biết..... dựa theo tính cách của Lộ Trạch Thanh, cậu sẽ không tùy ý xin ý kiến của người khác.

Đặc biệt là cư dân mạng.

Nhưng nếu Lộ Trạch Thanh biết, vì cái gì lúc này lại không nói một tiếng nào?

Giang Tư Úc mở bài viết ra.

Có rất nhiều người thúc giục hắn.

[Sao chủ bài không tiếp tục cày?]

[Tôi thật sự rất thích những chi tiết nhỏ trong tình yêu.]

[Vì sao tôi không gặp được một người đàn ông như chủ bài viết//khóc khóc//]

[Chủ bài tiếp tục đi, rất thích cắn những mẩu đường thường ngày như thế này, ngọt mà không lợ.]

Giang Tư Úc xem bình luận ở tài khoản Weibo chính cũng không kỹ càng như này, hắn nhìn từng bình luận một, sau đó nhìn thấy một bình luận vô cùng gây chú ý.

Chỉ có hai chữ.

[Ngồi xổm.]

Nhưng IP là Băng Khoát Lạc

Ngay một tuần tước, địa chỉ IP thể hiện là ở thành phố A.

Một tuần trước Lộ Trạch Thanh cũng ở thành phố A.

Tên tài khoản WeChat và món ăn của Lộ Trạch Thanh đều là [Coca muốn thêm đá], cái này rất gần với tên [Băng Khoát Lạc này].

Ngay cả những câu trả lời trước biểu hiện địa điểm ở thành phố C.

Khi đó hắn và Lộ Trạch Thanh đang quay chung bộ phim kia, địa điểm đóng phim chính là thành phố C.

Còn có vấn đề mà tài khoản này đã hỏi.

[Không cẩn thận hôn một người bạn, gần đây luôn nghĩ đến nụ hôn kia, điều này bình thường sao?]

Ở trong mắt của cư dân mạng thì có lẽ là thật sự không cẩn thận, nhưng thời gian đăng bài...... hắn và Lộ Trạch Thanh cũng từng có lần 'không cẩn thận' hôn.

Xem tiếp một chút nữa.

Chủ bài viết không tin chính mình thích người bạn kia, cho nên vẫn cố đưa ra lý lẽ.

[Có khả năng bạn của tôi rung động với đối phương chỉ bởi vì mơ ước cơ thể của đối phương không?]

Khi đó, Giang Tư Úc không nghĩ nhiều, hắn đưa ra một cái chủ ý ngớ ngẩn.

Hắn bảo chủ bài đi nhìn thân thể của những người đàn ông khác. Thật ra Giang Tư Úc khẳng định chủ bài viết thích người bạn kia, chỉ là chủ bài không chịu thừa nhận nên hắn mới đưa ra chủ ý đó.

Nhưng......

Giang Tư Úc bỗng nhiên nhớ tới, có một đoạn thời gian mới vào đoàn phim, Lộ Trạch Thanh bỗng nhiên chú ý đến dáng người của nam diễn viên khác, lúc ấy hắn còn bởi vậy ghen.

Hiện tại nghĩ đến......

Nếu chủ bài viết chính là Lộ Trạch Thanh, hắn quả thực chính là nhàn rỗi đến không có việc gì mà tìm dấm cho mình ăn.

Giang Tư Úc đỡ trán.

Quá mất mặt.

Đương nhiên, mất mặt không chỉ là hắn, còn có Lộ Trạch Thanh.

Có lẽ.

Đây là nguyên nhân Lộ Trạch Thanh không nói?

Con người chính là sinh vật kỳ quái như vậy, càng xem càng cảm thấy thẹn, càng cảm thấy thẹn lại càng tự ngược xem tiếp.

Lướt xong bài viết này.

Giang Tư Úc thậm chí cảm thấy đầu ngón chân của chính mình có thể đào ra một chỗ để đỗ con du thuyền này.

Lướt đến bài tiếp theo.

Chủ bài viết nói đúng sự thật cho mọi người, cậu cùng với người mình thích ở bên nhau.

Là một đoạn thời gian sau khi hai người bọn họ yêu nhau, còn là do cư dân mạng đòi ăn đường nên mới đăng.

Rất phù hợp với tính cách của Lộ Trạch Thanh.

Cậu vốn dĩ không thích chia sẻ nhiều, đừng nói Weibo, vòng bạn bè trên WeChat cũng rất ít đăng. Có thể đăng bài thông báo cho cư dân mạng, có lẽ là vì cảm ơn cư dân mạng đã bày mưu tính kế.

Sau bài đó, Băng Khoái Lạc không đăng gì thêm.

Nhưng mà, làm Giang Tư Úc không nghĩ tới chính là...... Liền ở hơn ba giờ trước.

Băng Khoát Lạc đăng bài mới.

Chỉ nói một câu nói.

[Mặt trời lặn cùng anh ấy.]

Cùng với đó là một tấm ảnh mặt trời lặn.

Cảnh tượng này, hơn ba giờ trước hắn vừa mới ngắm cùng với Lộ Trạch Thanh.

So với việc xác định Băng Khoát Lạc có phải là Lộ Trạch Thanh không, Giang Tư Úc càng kinh ngạc hơn khi đột nhiên Lộ Trạch Thanh lại chủ động chia sẻ khoảnh khắc hàng ngày?

Cậu thậm chí còn ngồi xổm dưới bài viết của hắn.

Giang Tư Úc không nói được đáy lòng đang có cảm giác gì, hắn rất muốn hỏi Lộ Trạch Thanh sao đột nhiên lại chia sẻ, nhưng có thể trả lời hắn chỉ có tiếng nước trong phòng tắm.

Sao Lộ Trạch Thanh còn không ra?

Ánh mắt của Giang Tư Úc sắp đục được một cái lỗ trên cửa phòng tắm rồi.

Giây tiếp theo, cửa phòng tắm bị kéo ra, Giang Tư Úc như trộm, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Hắn cũng không biết chính mình đang chột dạ cái gì.

Đáy lòng có một loại vui sướng khó tả, bởi vì Lộ Trạch Thanh cũng không chủ động chia sẻ hằng ngày, cũng rất ít chia sẻ chuyện liên quan đến hắn.

Kỳ thật Lộ Trạch Thanh cũng rất ít chia sẻ sinh hoạt hằng ngày, cho nên có thể bị Lộ Trạch Thanh chủ động chia sẻ ra, chứng tỏ hắn ở trong lòng cậu rất quan trọng.

Giang Tư Úc cũng không hoài nghi sự yêu thích của Lộ Trạch Thanh đối với hắn.

Nhưng chỉ những chia sẻ đơn giản hằng ngày này đã làm Giang Tư Úc cảm thấy, thật giống như Lộ Trạch Thanh thổ lộ bên tai hắn.

Vô cùng phù hợp tính cách 'lạnh lùng' của Lộ Trạch Thanh, phương thức thổ lộ như vậy, Giang Tư Úc chỉ cần xem cũng đã hiểu.

Bài đăng này không phải là cho cư dân mạng xem, mà là cố ý cho Giang Tư Úc xem.

Đại khái chính là một loại ăn ý không cần phải nói cũng hiểu.

"Thanh Thanh."

Lộ Trạch Thanh đang lau tóc ướt, Giang Tư Úc đi lên phía trước tiếp nhận khăn lông, "Anh giúp em sấy tóc."

Hắn đưa Lộ Trạch Thanh tới trước bàn.

Chỉ là nhìn cái gáy nhưng trong lòng Giang Tư Úc đều là vui mừng.

......

"Anh cũng đi tắm rửa đi."

Thần sắc Giang Tư như thường mà vào phòng tắm.

Một giờ sau.

Đèn phòng ngủ tắt.

Lại mười phút sau.

Lộ Trạch Thanh đang bị Giang Tư Úc ấn ở trên giường hôn môi.

Lại hai mươi phút sau.

Lộ Trạch Thanh choáng váng mà nằm ở trên giường, con ngươi thiển sắc ướt át, cậu ngốc ngốc mà nhìn Giang Tư Úc, rất nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện nhưng chưa gì đã bị Giang Tư Úc chặn lại.

"Giang Tư Úc......"

Về lý trí, Giang Tư Úc biết hắn phải khắc chế.

Nhưng sau khi tình yêu tràn ngập hướng về phía Lộ Trạch Thanh, lý trí của hắn bị cắn nuốt, tất cả trong tim, trong mắt chỉ còn lại người đang ở dưới thân này.

Mặc kệ đã ôm chặt như nào, hắn vẫn cảm thấy không đủ.

Muốn ôm đến càng chặt một chút, muốn giấu đến càng sâu một chút, muốn càng nhiều một chút.

"Thanh Thanh."

"Anh rất thích em."

"Thích đến nỗi, mỗi một lần nhìn thấy em, vẫn là sẽ có cảm giác tim đập thình thịch."

Lộ Trạch Thanh nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, cũng nghe thấy tiếng tim đập của Giang Tư Úc.

Từ trước cậu từng nghe người ta nói qua, tình yêu sẽ bị bào mòn dần dần khi tiến vào hôn nhân, nhưng cha mẹ cậu yêu nhau vài thập niên, đến bây giờ trong đáy mắt của hai người vẫn có thể nhìn thấy tình yêu đối với đối phương.

Sau khi cậu và Giang Tư Úc ở bên nhau.

Mặc dù đã vô cùng quen thuộc, hiểu biết đối phương nhưng hai người họ vẫn sẽ vì một ánh mắt, một động tác của đối phương mà rung động.

Thích chính là một lần lại một lần rung động.

Mặc kệ khi nào, mặc kệ ở đâu.

Loại cảm xúc này không có bất luận đạo lý nào cả, chỉ vì Giang Tư Úc xuất hiện mà xuất hiện.

"Giang Tư Úc, em cũng rất thích anh."

Giọng nói của Lộ Trạch Thanh rất nhẹ nhưng Giang Tư Úc nghe được rất rõ ràng, cánh môi diễm lệ lúc đóng lúc mở, lời âu yếm đơn giản trực tiếp nhất.

"Cũng chỉ thích anh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com