Dam My Hoan Cung Anh De O Luyen Tong To Cp Sau Bao Hong
Sau khi Lộ Trạch Thanh trở về phòng thì cậu cũng nhận được tin nhắn trả lời từ WeChat.[Kim chủ số 16]: Cậu quay video năng suất ghê.[Kim chủ số 16]: Nội dung không có vấn đề, video cũng OK.Đối phương vô cùng vui vẻ mà chuyển nốt phần thù lao vào tài khoản của Lộ Trạch Thanh, cũng chụp lại hình gửi cho cậu.[Kim chủ số 16]: Đã chuyển, cậu kiểm tra lại một chút.[Coca muốn thêm đá]://mèo con xoay quanh cảm ơn//[Coca muốn thêm đá]: Đã nhận được rồi, vậy tôi sẽ đăng tải video.Lộ Trạch Thanh đăng nhập vào tài khoản về món ngon, đem video tải lên, mấy ngày trước cậu mới đăng một bài, hôm nay lại đăng tiếp nên fans lập tức ồ ạt tới.[Em trai dạo này chăm chỉ đăng bài ghê, là đang bổ sung lại nửa tháng trước không đăng gì sao?][A a a a a a, quá tuyệt vời! Em trai rốt cuộc lại nhận được quảng cáo//xoay quanh//][Cảm tạ kim chủ, nếu lặn thêm nửa tháng nữa thì tôi nghĩ em trai đến cơm cũng không có để ăn nữa.]Lộ Trạch Thanh:"........."Nhìn qua cậu nghèo như vậy sao?Cách Internet còn chưa tính, hôm nay trong lúc mua sắm Kiều An Nhiên cũng như hận không thể trả tiền Hán phục cho cậu vậy.[Giọng nói của em trai rất hay nha, lần sau có thể lộ mặt không?][Chúng ta càng phải cố gắng hơn, học chủ blog ở nhà bên cạnh, mỗi video đều có quảng cáo, cố lên! Cố gắng phất lên.]Lộ Trạch Thanh:"........"Hầu như ở video nào cũng sẽ có những bình luận như thế này, nguyên chủ cũng không làm gì để giữ fans, mỗi tuần đăng lên một video nên qua một thời gian đã có rất nhiều fans lâu năm.Từ các nhà hàng mà nguyên chủ đến để ăn, các fans suy ra tình hình kinh tế của nguyên chủ, cũng khoảng hai năm gần đây nguyên chủ mới thường xuyên đăng bài.Khi đó nguyên chủ còn nhỏ, giọng nói còn có vẻ thiếu niên nên các fans đều gọi cậu ta là em trai. Hiện tại giọng nói có chút trưởng thành hơn, xen lẫn một vài cảm giác thiếu niên cùng thanh niên.Chính điều này làm fans có một cảm giác hạnh phúc khi nuôi lớn em trai, cũng như là nhìn nguyên chủ trưởng thành.Lộ Trạch Thanh cũng đã xem qua những video từ khi mới bắt đầu, màn ảnh đôi lúc đong đưa, không có cắt nối biên tập hay điều chỉnh âm thanh, giống như một video quay bình thường, có những cảnh rất ngắn lại cũng có những cảnh rất dài, điều này khá là ảnh hưởng đến người xem.Nội dung quay chủ yếu là các quán ăn vặt cạnh trường, dù không có âm thanh thì cũng có thể đoán ra là nơi tụ tập học sinh. Nếu so sánh với hiện tại thì dù là quay chụp hay cắt nối biên tập đều tiến bộ vượt bậc.Sau khi đăng xong video, Lộ Trạch Thanh chuyển một phần tiền từ trong tài khoản sang tài khoản tiết kiệm.Cậu có thói quen khi kiếm được tiền sẽ chia làm hai phần, một phần để nguyên, một phần còn lại dùng cho các chi phí sinh hoạt hàng ngày.Từ khi đến đây, Lộ Trạch Thanh đều tự sắp xếp những gì cần phải chi tiền và phải dùng bao nhiêu tiền, như vậy sẽ không xuất hiện trường hợp mắc nợ nhưng cũng khó có thể tiết kiệm được nhiều tiền.Nhưng Lộ Trạch Thanh tin tưởng chính mình dù sớm hay muộn thì cũng có thể phất lên, một ngày nào đó cậu có thể mua được một căn nhà lớn ở thành phố A, chỉ cần hai ba trăm mét vuông là được, tốt nhất chính là trả ngay trong một lần, vì cậu không thích mắc nợ.Sau đó có một chiếc xe để không cần phải đi bộ, tiền tiết kiệm có khoảng 500 vạn, như vậy cậu có thể yên tâm mà làm một con cá mặn.(*khoảng hơn 17 tỷ:))) )(*cá mặn: nôm na là không làm việc, không vận động, không cần phải lo lắng gì, chỉ cần chơi thôi ..)---------------Hôm sau, các vị khách mời liền ngồi lên chiếc xe buýt được tổ chương trình sắp xếp đi đến địa điểm mục tiêu.Đây là một địa điểm rất nổi tiếng ở trên mạng, Lộ Trạch Thanh nhìn qua cửa sổ xe có thể thấy các kiến trúc, cửa thành cổ đại, phía trên bức tường treo một tấm biển, tên là 'Bất Dạ Thành."Tổ chương trình chuyển máy quay đến toàn bộ cánh cửa lớn, đứng bên cạnh cửa còn có người kiểm tra vé mặc trang phục cổ trang, các du khách khi tiến vào cũng cần phải mặc Hán phục.[Cuộc liên hoan này có vẻ rất vui][Muốn vào cửa thành còn cần phải có giấy cho phép đi vào, cái này rất giống như thời cổ đại nha][Bất Dạ Thành này rất nổi tiếng, nghe nói vé vào cửa cũng không hề rẻ.]Người quay phim đem màn hình hướng về phía xe buýt của các vị khách mời, Thích Nam bởi vì say xe buýt mà ngồi đằng trước, tiếp đến là Ngụy Dương cùng với Chu Sam, vì lo lắng cho cậu ta nên ngồi bên cạnh."Cuối cùng cũng đến rồi." Thích Nam từ trên xe bước xuống, sắc mặt có chút trắng, trán cũng có một tầng mồ hôi mỏng, có chút choáng váng."Tiểu Thích có ổn không?" Một nhân viên công tác đi đến đưa cho cậu ta chai nước đá."Cảm ơn."[Tiểu Thích làm sao vậy, sắc mặt khó coi quá][Trước kia phỏng vấn đã từng nói qua, cậu ấy bị say xe buýt cùng các phương tiện công cộng][Thật đau lòng, vì sao khách mời không thể tự lái xe đến đây?][Có lẽ là không có chỗ để đỗ xe đi?]Đi theo phía sau cậu ta chính là Chu Sam và Ngụy Dương, mặc dù hai người không nhìn thuận mắt nhau nhưng đều hận không thể đi theo bên cạnh Thích Nam.Vui vẻ nhất chính là Kiều An Nhiên, ăn uống chơi bời cậu ta đều rất thích, vừa xuống xe đã đặc biệt hưng phấn."Minh Phỉ, Trạch Thanh, hai người mau xuống đây, cái cửa thành này có cảm giác rất tuyệt, tôi có thể chụp ảnh không?"Khi xuống xe, khuôn mặt của Trần Minh Phỉ đều biểu thị không còn gì luyến tiếc, cậu ta ngồi ở trên xe nghe Kiều An Nhiên nói chuyện hết một đường, tại sao lại có người có thể nói nhiều như vậy?[Kiều An Nhiên thật là giống bé cún luôn tràn trề tinh lực của nhà tôi][Tiểu Kiều mặc Hán phục rất có cảm giác giống như là một công tử hài hước ở cổ đại][Thoạt nhìn Minh Phỉ như đã chịu đủ tra tấn, ha ha ha ha][Bộ Hán phục của Trần Minh Phỉ cũng rất đẹp, giống như một công tử ôn nhu.]Lộ Trạch Thanh ngáp một cái.Cậu ngủ trong suốt quá trình đi, cũng may cậu đã dự đoán từ trước, mang theo nút bịt tai, thành công ngăn cách công kích 'tạp âm' của Kiều An Nhiên.Lúc Lộ Trạch Thanh xuống xe, màn ảnh chuyển qua.Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng, khoác thêm một lớp lụa mỏng màu xanh lá nhạt, bên hông đeo ngọc bội, trong tay có thêm một chiếc quạt xếp. Cũng không biết ai lại tâm lý đưa cho cậu Hán phục còn có thêm quạt, khi nóng còn có thể quạt gió.Người quay phim cho Lộ Trạch Thanh một cảnh đặc tả, khuôn mặt tinh xảo hồng hào, trạng thái tinh thần cũng vô cùng tốt, có lẽ tối hôm qua đã có một giấc ngủ ngon, tâm tình cũng vui vẻ, khóe miệng nhàn nhạt ý cười.[A a a a a, Lộ Trạch Thanh quả nhiên không làm tôi thất vọng, đại mỹ nhân][Mẹ nó, làm sao chỉ có một ánh mắt mà Lộ Trạch Thanh cũng làm nó câu dẫn đến như vậy][Nói thật , ban đầu tôi trở thành fans của Lộ Trạch Thanh cũng không trông mong cậu ấy có thể nổi tiếng, đơn giản chỉ là để thỏa mãn con mắt, hiện tại tôi từ fans nhan sắc chuyển sang fans sự nghiệp, Thanh Thanh cần phải nổi tiếng, trở lên siêu nổi tiếng!]"Đây là giấy vào thành của mọi người."Thật ra chính là vé vào cửa của cuộc liên hoan, làm thành giống như giấy vào thành ở thời cổ đại."Ngoại trừ giấy vào cửa, mỗi người sẽ có một cái thẻ trải nghiệm.""Thẻ trải nghiệm là cái gì?"Các vị khách mời thay phiên nhau lên nhận thẻ trải nghiệm, Lộ Trạch Thanh nhận được một cái thẻ màu xanh nhạt, mặt trước thẻ không viết gì.Cậu lật mặt sau của tấm thẻ ra, mặt trái viết 'thẻ trải nghiệm phường Nhạc'.Trải nghiệm phường Nhạc?Điều đầu tiên Lộ Trạch Thanh nghĩ đến chính là cầm sư*.(*giống như họa sư là họa sĩ, người có khả năng vẽ chuyên nghiệp thì 'cầm' ở đây là chỉ loại nhạc cụ 'đàn')Cậu cũng không đánh đàn được.Kiều An Nhiên tò mò hỏi, "Cậu nhận được cái gì?""Thẻ trải nghiệm phường Nhạc."Cả mặt của Kiều An Nhiên đều là sự vui vẻ, cậu ta vô cùng vừa lòng với tấm thẻ của mình, "Thẻ của tôi là thẻ trải nghiệm phường Mã, hì hì, là có thể đi cưỡi ngựa, vậy Minh Phỉ thì sao?""Của tôi là thẻ trải nghiệm phường Nhuộm.""Của tôi là nhà nấu rượu, đi ủ rượu sao?""Tôi là phường Họa."Các vị khách mời vào cửa thành, mỗi người đều nhận được một tấm bản đồ dạo chơi của công viên, đường bọn họ đang đi là đường chính dẫn đến chợ, hai bên bày bán các quán buôn bán nhỏ, có vô cùng nhiều những món ăn đầy màu sắc cũng như đồ chơi, còn có quán trà, quán rượu."Có thể mua nước mơ chua này không?"Đôi mắt Kiều An Nhiên trông mong nhìn vào người bán hàng rong, không biết là bày ra để bán hay chỉ là bày ra để thiết kế khung cảnh khu phố cổ đại."Có thể."Ông chủ cười với cậu ta, "Công tử, xin hỏi mọi người muốn mấy chén.""Mọi người muốn uống không?"Đang ở thời gian nóng nhất trong mùa hè mà nhìn thấy nước mơ chua được ướp lạnh thì khó có thể từ chối được, vài người gật đầu đồng ý."Muốn bảy cốc."Đồ vật ở chợ nhỏ này đều có thể mua, cũng coi như là trải nghiệm phố buôn bán, những người ở đó là những người buôn bán nhỏ, cũng là NPC.Đi qua phố buôn bán này, Tần Diên Xuyên bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ."Căn cứ vào thẻ trải nghiệm cũng như bản đồ đã có trong tay, yêu cầu tìm được địa điểm mục tiêu trong vòng nửa giờ.""Cuộc liên hoan này lớn như vậy sao? Phải đi hết tận nửa giờ?""Có rất nhiều phố nhỏ nên rất dễ lạc đường.""Có nghĩa là chúng tôi phải tách ra?"Lộ Trạch Thanh nhìn xuống bản đồ trong tay, phường Nhạc cách cậu không xa, phường Nhuộm cùng phường Mã ở nơi khác nên cách xa nhất.Phường Họa của Thích Nam cùng hướng đi với Lộ Trạch Thanh. Thích Nam đi được một đoạn, thân thể khôi phục không ít, sắc mặt lại mang lên ôn hòa ý cười."Trạch Thanh, chúng ta cùng đường, có thể đi cùng nhau chứ?" Thích Nam thẹn thùng cười, "Đối với loại hẻm nhỏ như thế này em có chút mù đường.""Hai người đi cùng nhau đi, dù sao cũng không cách xa nhau." Chu Sam nhìn bản đồ trong tay mình, bắt đầu tìm người có khoảng cách gần địa điểm với anh ta.Hôm nay Thích Nam mặc một bộ Hán phục màu xám nhạt, trên Hán phục còn thêu một con tiên hạc, tạo thêm vài phần quý khí.Kiểu dáng Hán phục của Lộ Trạch Thanh lại càng đơn giản một chút, tà lụa mỏng màu xanh không cần có gió cũng có thể nhẹ nhàng bay, thân hình của cậu cao, khí chất lại hơn người, vì thế khiến không ít người qua đường quay đầu lại."Anh trai nhỏ kia thật đẹp trai a a a.""Hình như là người nổi tiếng.""Mấy người không xem hot search sao? Đó là Lộ Trạch Thanh, ngoài đời cậu ấy còn đẹp hơn trên TV!""Tôi không xem Weibo, cái kia.... người đằng sau là Thích Nam sao? Diễn tiểu sư đệ sao?""Hình như đang quay chương trình, chúng ta đi theo sau nhìn xem."Lộ Trạch Thanh nhìn bản đồ trong tay, có rất nhiều hẻm nhỏ ngã rẽ, cậu rất sợ đi nhầm. Thích Nam lại nói cậu ta mù đường, như vậy thì chỉ có thể dựa vào chính cậu.Chờ đến khi cậu quay lại mới thấy có vài du khách đang đi theo sau người quay phim."Lộ Trạch Thanh, cậu thật sự rất đẹp trai!"Một cô gái mặc Hán phục màu hồng nhạt hô to một tiếng, nháy mắt hấp dẫn không ít người, Lộ Trạch Thanh cong cong khóe môi, hào phóng đáp lại."Cảm ơn."Cô gái không nghĩ rằng Lộ Trạch Thanh sẽ trả lời, sửng sốt một chút rồi lại càng to gan hơn."Thanh Thanh, khi một cô gái khen cậu thì cậu nên lễ phép khích lệ lại."Thế mà Lộ Trạch Thanh thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút."Cảm ơn, cô cũng rất xinh đẹp."[Mẹ nó, tại sao lại thấy có chút đáng yêu?][Tôi cũng bị sự đáng yêu tấn công rồi, cậu ấy thật sự nghiêm túc tự hỏi, tôi cười chết rồi.][A a a, thật hâm mộ a a a, tôi cũng muốn ngẫu nhiên gặp được Lộ Trạch Thanh][Tôi cũng muốn được Lộ Trạch Thanh khen//Giơ ngón tay//]"Anh Trạch Thanh, còn bao xa nha?"Trên bản đồ không đánh dấu khoảng cách, Lộ Trạch Thanh nhìn đoạn đường đã đi trên bản đồ, suy đoán hẳn là không xa."Đi qua đoạn đường đá này thì có lẽ là đến nơi."Lộ Trạch Thanh cất bản đồ đi, sau khi xác định phương hướng liền tập trung đi đường. Thích Nam đi theo sau Lộ Trạch Thanh, dù có dùng tay che khuất ánh mặt trời thì cậu ta vẫn bị phơi nắng đến có chút khó chịu."Ừm."Thích Nam đã từng ăn mệt trước mặt Lộ Trạch Thanh nên cậu ta biết Lộ Trạch Thanh không thích nói chuyện cùng cậu ta, dù có máy quay phát sóng trực tiếp thì Lộ Trạch Thanh cũng không ngại gì.Cậu ta cũng sẽ không tự gây chuyện phiền toái cho chính mình.Đi tiếp hơn mười phút.Lộ Trạch Thanh dừng ở một căn nhà hai tầng làm bằng gỗ, "Tới rồi."Thích Nam vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đây là địa điểm cậu ta cần phải đến, suốt dọc đường đi cậu ta đều suy nghĩ liệu Lộ Trạch Thanh có bỏ cậu ta ở giữa đường hay không, như vậy Lộ Trạch Thanh sẽ bị khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp mắng.Nhưng cậu ta lại cảm thấy Lộ Trạch Thanh sẽ không quan tâm việc bị mắng này, suốt đường đi Lộ Trạch Thanh đều không nói chuyện với cậu ta nhưng vẫn đưa cậu ta đến cửa Họa phường."Cảm ơn anh Trạch Thanh."Lời này của Thích Nam là giả hay là thật thì Lộ Trạch Thanh không muốn hiểu sâu, cậu chỉ là tiện đường, Lộ Trạch Thanh không nói thêm cái gì, quay người tiếp tục đi.Một âm thanh đàn sáo dễ nghe truyền đến, càng đi thì âm thanh càng gần, bỗng nhiên có một tiếng đàn thanh thúy gia nhập bản hợp tấu, không xa không gần, giống như đang ở ngay bên tai.Lộ Trạch Thanh bước lên bậc đá, đi vào phường Nhạc.Có người đưa cậu vào phía sau, một vài nhạc sư đang luyện nhạc, lực chú ý của Lộ Trạch Thanh dừng ở một người thanh niên đánh đàn.Một bộ trang phục màu đỏ vô cùng gây sự chú ý.Mái tóc đen nhánh được buộc bằng dây màu đỏ, tay áo rộng uyển chuyển nhẹ nhàng, đốt ngón tay thon dài đặt trên đàn, động tác linh hoạt, khí chất xuất trần.Hóa ra chiều cao 189 là vị cầm sư ở trước mặt này.Lộ Trạch Thanh nhìn bộ Hán phục đậm sắc đỏ kia càng thêm vài phần tỏa sáng chói mắt, hóa ra đây là CP mà tổ chương trình tìm cho cậu.Tầm mắt của Lộ Trạch Thanh chuyển động trên mặt nạ màu bạc một vòng, không biết là dụng ý của tổ chương trình hay cầm sư không muốn lộ mặt. Mặt nạ màu bạc che kín mít khuôn mặt.Tuy không thể nhìn thấy diện mạo khiến Lộ Trạch Thanh có chút tiếc nuối nhưng cậu lại bị cái khí chất 'cùng bên ngoài ngăn cách, chỉ làm bạn với đàn' này hấp dẫn.Đây cũng là lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh biết, một bộ trang phục màu đỏ nhìn rất rực rỡ, nhiệt huyết có thể mặc ra một cảm giác cô đơn, lạnh lùng như vậy.________________________________________________________________________________Còn 90 chương.....(ノಠ益ಠ)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com